A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Photography: Nguyễn Thị Phương Trâm

today was a good day
I went out
I laughed
held the hand of someone I adore
–
there a chance it will happen again
but today I want to hold on to this feeling
soak up this moment
–
a little bit longer
tomorrow hopefully
I will still
like it
__
NHỮNG CÁI NHỎ XÍU
–
tôi thích ngày hôm nay
tôi có một chuyến đi chơi
cười vô tư và nắm tay một người
tôi hâm mộ
–
nó có thể còn xảy ra một lần nữa
nhưng tôi muốn cảm giác này
ngay ngày hôm nay
–
chỉ một chút nữa thôi
tôi hy vọng ngày mai
vì tôi vẫn còn
thích
—
I’VE CLICKED ON THE MOUSE
–
noting a moment
saved it like a memory
a light so I may have
enough time to get into the frame
–
since all that’s left
shall fall apart in the dark
only me
–
there to share the burden
there for support, maybe
I will find you, my love
so I may feel happiness
even though you’ve been promoted
praesidium
–
I’m warm
once more
reminded again what it’s like to be loved
__
TÔI NHẤP CHUỘT
–
ghi lại một khoảnh khắc
lưu giữ nó như một kỷ niệm
một ánh sáng để tôi
chạy đến và lọt vào khung hình
–
vì tất cả còn lại
sẽ sụp đổ trong bóng tối
chỉ còn tôi
–
đôi khi để chia sẻ
đôi khi để trân trọng
anh sẽ tìm lại em
để cảm thấy hạnh phúc
dù em đã lên chức
chủ tịch đoàn
–
tôi ấm áp
một lần nữa
để được nhắc nhở về tình yêu
—
THE POEMS IN THE YEARBOOK
–
haunting
in the voices of those
I knew
–
but will never see
–
I’ve been pulled
into
worlds
once discovered
but will never
see
–
each page felt as though
I’m being bleed dry as I read them
my heart shredded via every stroke of the pen
and I cried because there’s was but one conclusion
–
there were no more time
to dream…
__
TÔI ĐỌC NHỮNG BÀI THƠ TRONG KỶ YẾU
–
bị ám ảnh
bởi giọng nói của những người
tôi đã biết
–
nhưng tôi sẽ không bao giờ được gặp
–
tôi
được lôi cuốn
vào những thế giới
tôi từng khám phá
nhưng sẽ không bao giờ
nhìn thấy
–
cảm xúc tôi khi đọc
được phóng to và vắt kiệt từng trang
với vết mực xé nát trái tim
tôi khóc vì mình chỉ còn một câu kết
–
tôi hết
giấc mơ…
—
WHEN THERE WAS NO MORE DREAMING I COULD STILL REMINISCE
–
the day I fell in love with her
light gradually fading
by the minute the hour
time drifted in slow motion quietly passed by
the moments disappearing into forgetfulness
–
in the dying light my love
you’re crying fading away down the memory lane
countlessly I’ve looked back
wrinkly sad face and lonely heart
–
shedding a tear of resentment
searching for absolution for the time lost
not searching for my ego
otherwise I’ll be Nguyễn Khải
__
HẾT GIẤC MƠ NHƯNG TÔI HỒI TƯỞNG
–
ngày tôi yêu em
ánh sáng mờ dần
từng phút từng giờ
chậm rãi trôi qua trong lặng lẽ
khoảng cách mất rồi lãng quên
–
ánh sáng đang tàn
em đang khóc phai mờ trong ký ức
tôi được nhìn lại không biết bao nhiêu lần
một trái tim cô đơn và gương mặt nhăn nheo
–
giọt nước mắt ân hận
tôi đi tìm và tha thứ cho thời gian đã mất
không phải đi tìm cái tôi
không thôi tôi thành Nguyễn Khải
—
THE UNSPOKEN WORDS AND THE LOVE LOST
–
light filtering out
all the cracks through my battered heart
–
I’m in pieces of desolation
the decay in envy
poor me
–
slowly in the end you came sneaking back
to torture my exhausted spirit
with recall and nightmares
–
you steeped me in the colours of you, my love
with the hope of survival, I
needed to breathe that bit longer
–
like long ago
when you were
everyone’s virus
__
LỜI NÓI KHÔNG THÀNH VÀ TÌNH YÊU BỊ BỎ RƠI
–
ánh sáng lọc qua
những vết nứt của trái tim tan nát
của tôi
–
tôi vỡ vụn trong cô đơn
sự thối rữa trong lòng ganh tỵ
tôi đáng thương
–
cuối cùng em cũng len lỏi đến
hành hạ tâm hồn mệt mỏi của tôi
với những ký ức và ác mộng
–
màu sắc của em nhuộm lên tôi
với hy vọng cố gắng sống, tôi
chỉ cần thở thêm một chút nữa
–
như ngày xưa
em từng là virus
của mọi người
—
THE TRUTHS YOU HAVE FORGOTTEN, MY LOVE
–
the moment of ultimate
clarity
–
when you’re able to discern
the truths
–
you will always know
how to approach
from the moment you get out of your bed
it’s in your bones
–
a forgotten thought
eating away at your brain
and you’re breathless
–
something more substantial than time
pooling, threatens you, to your soul suffocates
reminding you of your
fragile existence
–
we spread ourselves out too thin
to live through
the days I bear
the consequences of our history
–
light is no different
to the darkness of humanity
your burden is not necessity
my love
–
our children will be armed
with a lifetime or a moment on whatever day…
__
SỰ THẬT NHƯNG EM ĐÃ LÃNG QUÊN
–
khoảnh khắc của sự rõ ràng
tuyệt đối
–
khi bạn có thể cảm nhận
những sự thật
–
bạn luôn biết cách
phù hợp với quan điểm
ngay từ giường ngủ
hay xương tủy của bạn
–
một suy nghĩ bị lãng quên
ăn nhanh vào trí nhớ
và bạn bị tắt thở
–
một trọng lượng nặng hơn thời gian
lắng đọng, ôi không, nó đè lên linh hồn
nhắc nhở về sự tồn tại thoáng qua
của bạn
–
chúng ta đang giang rộng ra
để sống qua
những ngày tôi chịu hậu quả
của lịch sử là chúng ta
–
ánh sáng cũng như bóng tối
của con người
đừng tạo thêm gánh nặng
em ơi
–
con cái chúng ta sẽ mang theo
một đời hay một ngày nào đó…
________
July 2022
Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.
Wow! Wonderful poem! Thank’s for share, Trám.
Great day!
LikeLiked by 1 person
Thank you Elvira, thank you for reading. Cheers, Tram.
LikeLike
You are welcome, Trám.
A pleasure always. Cheers.
Elvira
LikeLiked by 1 person