A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

1.
I’m aware of the path you have chosen
in the sudden rain
.
I’m aware of the secrets
communicated in your eyes
.
you are wise and sad
through all your
dark thoughts
2.
your eyes darken when it comes to me
I don’t know if you love me
or not
.
but our shadows
shall eventually move on
like the passing years
beyond death
.
like how I will
one day die
3.
perhaps in heaven
the green path on the way up shall widen
.
time will move on
there like the leaves and we will fly
if we can’t surpass it, we will die
you’re aware that if I’m unaware
then you shall simply pass by
.
we can’t have a wedding
we are both adulterers
.
some say: he will find someone else
he can’t keep following you around, right?
.
another person said: ah now the hair on my head is now
as grey as the pigeons on a ledge
.
no one understand us
.
we are martyrs
blowing our own horn
on our own saddle, on our high horse
.
we have separate paths
he’s a martyr looking for love
she’s a woman on the verge of being over the hill
dusk is upon her skin tan by the yellow sunset like her hair
don’t give up, don’t cry
.
the martyr now lost for words
he could but sing karaoke in tears
in his cool scented scarf
.
while another martyr smiled
from two thousand miles away
there’s still a seat on the plane
round-trip
4.
the airport
noisy with the sound of tired travelers
trying to focus their thoughts on the war
the number of deaths
.
the martyr arrived home armed with a poem reflecting the current times
but couldn’t disregard the beauty of it all
like just then
the passing breeze
.
the beauty of the beard and the head
chins always held high
and eyes that knew how to speak
the secrets
dry mouth
.
our fear and cowardice
like the eyes of a child facing fear
.
one cry
.
awe those eyes
and hands
and legs
we need but one voice
.
awe breast where he could bury his head
lips he could use to lie
we need but one voice
.
we must stay until all the important people are dead
we have but one cry
haha, you’re just jealous.
.
pity
how we would bend backward
because of such mediocre slander
.
we need a voice
we are not cowards
we don’t have a stutter nor are we dumb
.
they still have an imagination
we’re not doing it for our own entertainment
we are all geniuses
even through the natural disasters
.
like when someone called her, the child
their voice was crystal clear
like water trickling over rocks
in a village far
far away
.
we are bitter we are sweet
.
we have nothing left but our voice
even where she was, the poor child quietly
playing alone
.
like a lotus flower overflowing in a stream
beneath a canopy at a temple
where you can quietly sit and dream
and kisses are roses
.
glorious
where the sun sets at the end of the horizon
like the closing of a garden in an Arabian Night
slipping slowly into sleep
.
we have but a voice
the moment the child, she’s gone
we will once again live
.
like a sea of longing in a song the sea reverie
the sea is as overwhelming as the night
and the day shall ignite
in the fragile lyric
.
we live within the light before we return
to a state of nothingness, their home
.
awe honey
baby, don’t cough
.
we are nothing but a calling
if I was a flower on those branches
I would have climbed as high as I could to reach
his window, try my best to improve
the ambiance of his room
.
if I was a sweet little bird
perched on the branch
I would sing about how much I love him
all-day
until he bothers me
instead of trying to bother the maiden, the child
.
with his sinister eyes
bear the songs
bear his long sighs
like divided into halves
the last glass of wine
.
and because I’m not a maiden
not able to kiss him with my lips
I can but take in a whiff of his drunk, blunt
breath, which rhymes with c..t
he likes it but poetry does not
.
we pass a room emanating
the reciting of poetry like a dream
in line with each breath, no one knew they were all over each other
shimmering gold and yellows in the dark
.
that’s why the poem
now sounds like the poet was singing a song
the poem was popularised in an anthem when the corrupted world of trần tiến dũng was destroyed plagiarised with his light drowned out in waves
night after night
.
there, we’ll find
the bright stars
shimmering like beaded necklaces
why don’t you shove the beads down her throat, the poor child?
.
we want to spin
it around so you could play with it
the necklace of an old man
sucking on a pipe
.
she laughed as though she was a child full of dreams
hiding behind the eyes of a goddess on earth
laden with envy and jealousy. There are only kings and queens here
the pain in the neck we had to put up with all night?
.
we forget
we still have a voice
the wildflowers blooming early in the field
I have to reserve them as a gift for all of us
before we perish
.
we have a voice
the game has changed
looming is a huge dark shadow
or it’s so small it’s undetectable
.
the shadows rushing, sneaking up along a wall
prepossessed like those who are gay
and in the end, we’ll see that
they’re mesmerised by the light
.
till one night, it seems
all the light is together in your eyes
how, how may we draw you, an arena, open space
lay beneath
.
we breathe
important people like us need a dreamy voice
we have a million flame
the chaos of stars
we take them for granted
the messy constellations through the clouds
we won’t fly
so, we should breathe
but that’s our garden, we’re important
.
we take with us the world
on a path where our footprints are within
a mysterious flame
.
waking up, gosh to a dawn inside hollowed trees
stepping sleepily, searching
the length of various pathways
.
do you remember the ducks we saw
do you remember how they slept?
they have only the one leg
we have the one voice
a swan with a dream
.
now the surface of the lake bears the light alone
reflecting such fragile moving regal golden autumn light
.
there’s a star, in the lake, if you look down
you could almost touch it
like a yellow moon at the bottom of the lake like so long ago
a young woman scooped it up, drank it
bedazzled the poor monk, gave him a heart attack (almost)
.
so what if there were
shimmering shiny silky stars glistening glimmering gloriously on shiny shimmering shirts
.
gosh the chill
even the light to it had a chill
they have placed a layer of mist around everything
what will happen when the air is filled with this foggy whiteness
to the point where we will lose our way
along the paths formed by the foggy wall
.
we are the autumn
the more we follow
the more we run the more we are afraid of losing our way
truly a silvery night
and the long winded poem is a bit different somehow
.
we step away stood there and watched her
to find that she, the poor child’s now a stranger
along the way we meet all sorts of righteous people
oblivious to their own deception
.
but we have it all
adamantly and quietly we unravel our dreams
if the night is ours
but right now
we are alone in this world
we, more importantly are but two
.
baby(em) don’t cry
—
FEBRUARY 28, 2022
—–
những suy nghĩ xám xịt
1.
tôi biết con đường bạn đi
núp sau cơn mưa bất chợt
.
tôi biết bạn có những bí mật
nói chuyện với nhau chỉ bằng ánh mắt
.
bạn buồn và khôn
với những suy nghĩ xám xịt
của bạn
2.
đôi mắt của bạn u tối đối với tôi
tôi không biết nếu bạn yêu tôi
hay không yêu tôi
.
mà thôi bóng tối
chúng ta rồi cũng chỉ trôi
như năm tháng trôi
qua cái chết
.
như tôi
sẽ chết
3.
có lẽ tôi phải lên đến tận thiên đường
cầu thang màu xanh rộng mở
.
thời gian sẽ trôi
chúng ta như những chiếc lá đang bay
nếu chúng ta không vượt qua, chúng ta sẽ chết
bạn biết và nếu như tôi không biết
thì bạn trôi
.
chúng ta không thể làm đám cưới
chúng ta là hai kẻ ngoại tình
.
có người nói: chàng hãy tìm người khác
chứ không lẽ cứ mãi đi theo em?
.
một người nói: dạ thưa mái tóc trên đầu
trắng như chim bồ câu
.
chẳng ai hiểu chúng ta
.
chúng ta là những hiệp sĩ
đang thổi vào sừng của mình
và đang trên yên ngựa
.
chúng ta đi theo con đường riêng
chàng hiệp sĩ tìm tình yêu
nàng phụ nữ trước ngày tàn đi tìm
buổi chiều nước da nâu màu hoàng hôn vàng như tóc
cố lên đừng khóc
.
chàng hiệp sĩ đã quên lời
chỉ còn cách hát karaoke trong nước mắt
khăn lạnh và thơm
.
khi một hiệp sĩ khác
đang mỉm cười từ hai ngàn cây số
vé máy bay còn chỗ
khứ hồi
4.
sân bay
tiếng ồn ào của những con người đang mệt mỏi
cũng cố giật mình với những suy nghĩ chiến tranh
và danh sách những người đã chết
.
chàng hiệp sĩ bay về làm thơ căm thù theo thời thế
nhưng không thể bỏ qua vẻ đẹp như thể
một cơn gió
mới thổi qua
.
vẻ đẹp của hàm râu và cái đầu
lúc nào cũng ngẩng cao và ngỏng cao cùng
đôi mắt biết nói
những điều bí mật
đôi môi sẽ khô
.
sự sợ hãi và nhút nhát của chúng ta
như đôi mắt trẻ nhỏ ngơ ngác trước lời hăm dọa
.
một tiếng khóc
.
ồ ồ đôi mắt
và đôi tay
và hai chân
chúng ta chỉ cần một tiếng nói
.
ồ ồ có bộ ngực để anh ta vùi đầu
đôi môi anh ta có thể nói dối
chúng ta chỉ cần một giọng nói
.
chúng ta phải ở lại cho đến khi chúng tôi chết
chúng ta chỉ còn một tiếng kêu
lêu lêu đồ ganh tỵ
.
đáng thương
chúng ta gãy xương sườn
vì những lời vu khống
.
chúng ta cần một tiếng nói
chúng ta không hèn
không câm không ngọng
.
chúng vẫn còn sự tưởng tượng
chúng ta không tự sướng
chúng ta là những thiên tài
cả khi thiên tai bão lũ
.
như ai đó gọi em
giọng trong như nước
trong veo rơi trên đá
ngôi làng xa
vắng lặng
.
chúng ta cay đắng chúng ta ngọt ngào
.
chúng ta chỉ còn giọng nói
nơi em cũng yên lặng
chơi một mình
.
như đóa sen ngập tràn bên suối
dưới mái vòm một ngôi chùa
nơi lặng và ngồi và mơ và mộng
nơi nụ hôn là những bông hồng
.
rực rỡ
nơi hoàng hôn vẫn còn chìm sâu
như khu vườn ngàn lẻ một đêm Ba Tư khép lại
chìm vào giấc ngủ
.
chúng ta chỉ còn một giọng nói
một chút nữa khi em đi
chúng ta sẽ sống lại
.
như bài hát biển nhớ
biển đầy như những đêm
và ngày sẽ bùng cháy
trong khúc hát mỏng manh
.
chúng ta sống trong ánh sáng
trước khi quay về cõi hư vô là ngôi nhà của họ
.
ồ ồ em gái
em đừng ho
.
chúng ta chỉ là một tiếng gọi
nếu tôi là bông hoa trên cành cây đó
tôi sẽ trèo lên để chạm vào cửa sổ
của anh ấy, và cố sức làm cho căn phòng
càng thêm xinh đẹp
.
nếu tôi là con chim nhỏ
rung rinh trên cành
suốt ngày tôi sẽ hát
tình yêu của tôi cho anh ấy
cho đến khi anh ấy quấy rối tôi
không còn quấy rối một nàng thiếu nữ
.
với đôi mắt u ám
anh ấy sẽ phải nghe những bài hát
mà anh ấy phải thở dài
như sự chia hai
ly rượu cuối
.
và vì tôi không là một thiếu nữ
để có thể hôn anh ta bằng miệng
tôi chỉ có thể đo nồng độ cồn
vần ồn
anh ấy thích nhưng thơ không thích
.
chúng ta ngang qua căn phòng
mờ ảo tiếng đọc thơ kéo theo những âm thanh
hơi thở, có ai ngờ chúng quấn quít quấn lấy nhau
và lấp lánh ánh vàng trong bóng tối
.
vì thế bài thơ
đã chuyển sang tiếng hát nhà thờ
nó đã được phổ nhạc khi bầu trời lông gà lông vịt của anh trần tiến dũng bị phá vỡ
và bị đạo và ánh sáng bị nhấn chìm trong làn sóng
mỗi đêm
.
ở đó, chúng ta thấy
những ngôi sao sáng
lấp lánh như những chuỗi hạt
sao anh không nhét sợi dây chuyền vào cổ họng em?
.
chúng ta muốn xoay
nó tròn và bạn có thể chơi với nó
mặt dây chuyền có một ông già
ngậm tẩu
.
em cười như thể em là đứa trẻ mơ mộng
phía sau đôi mắt tiên nữ giáng trần đang sống
trong sự ghen tị. Chúng tôi là vua và hoàng hậu
chúng ta có mệt mỏi cả đêm?
.
chúng ta quên
chúng ta vẫn còn giọng nói
những bông hoa sớm trong đồng cỏ
tôi phải tặng chúng cho chúng ta
trước khi chúng tàn lụi
.
chúng ta còn một giọng nói
trò chơi đã thay đổi
cái bóng lù lù quá lớn
hoặc thu nhỏ lại quá nhỏ
.
những cái bóng vội vàng, len lén dọc theo một bức tường
ám ảnh như những người đồng tính
và cuối cùng chúng ta nhìn thấy chúng
mơ hồ ánh sáng
.
cho đến đêm, dường như tất cả ánh sáng
đều tập trung trong mắt bạn
bằng cách nào đó, chúng ta vẽ bạn, một công viên rộng mở
nằm bên dưới
.
chúng ta thở
chúng tôi cần một giọng nói mơ hồ
chúng ta có một triệu ngọn đèn
sự rối loạn như các vì sao
chúng ta coi thường chúng
những chòm sao rối tung trong mây
chúng ta không bay
thôi, chúng ta hãy thở
đó là khu vườn của chúng tôi
.
chúng ta mang cả thế giới
vào con đường dấu chân chúng ta trong ngọn lửa
huyền bí
.
thức dậy, ôi bình minh trong những thân cây rỗng
bước ra cơn buồn ngủ, nhìn
dọc theo những con đường
.
bạn có nhớ chúng ta đã quan sát những con vịt
chúng ngủ như thế nào không?
chúng có một chân
chúng ta có một giọng
thiên nga có một giấc mơ
.
bây giờ mặt hồ chỉ mang ánh sáng
hoàng thu vàng phản chiếu rung động mong manh
.
có một vì sao, trong hồ, nếu bạn cúi xuống
bạn gần như có thể chạm tới nó
như trăng vàng đáy nước ngày xưa
cô nàng múc uống
luống cuống nhà sư
.
ước gì
có sao như sương có sương như sáo sao giăng đầy ngực áo
.
nó lạnh làm sao
ngay cả ánh đèn cũng lạnh
họ đã đặt khăn choàng sương mù xung quanh
cái gì sẽ xảy ra nếu không khí trở nên trắng mờ
đến mức chúng ta sẽ lạc lối
dọc theo những con đường tạo ra từ bức tường sương mù
.
chúng ta là mùa thu
chúng ta càng đi theo
càng chạy càng sợ lạc
thật là một đêm bằng bạc
và bài thơ thật dài và khác lạ làm sao
.
chúng ta bước đi chúng ta đứng đây nhìn
để thấy em đã trở nên xa lạ
trên con đường chúng ta gặp toàn những kẻ nghĩ mình thành chánh quả
không biết mình ba hoa
.
nhưng chúng ta có tất cả
thì thầm đột nhập giấc mơ
nếu đêm là của chúng ta
nhưng bây giờ
chúng ta cô đơn trong một thế giới
chúng tôi chỉ còn hai chúng ta
.
em đừng khóc
ngoài vườn cỏ mọc
màu xanh…
Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.
Reblogged this on Pdlyons's Explorations and commented:
Follow these and be amazed….
LikeLiked by 1 person