
Da nàng sáng như ánh trăng
đậm như màu đêm,
nụ cười nàng nhẹ nhàng;
mắt buồn đen màu đen tối nhất trước giờ bình minh.
Nàng ôm con nàng cho đến ngày
tụi nó bị cướp đi từ vòng tay.
Nàng đợi một người chồng
không có ngày về.
Nàng đó ở giữa cánh đồng lúa
trên lưng voi,
trong những hẻm,
trong những quán rượu,
đu đưa một thành thép lạnh.
Bụng của nàng đầy,
đầy những đứa con,
mổ ra,
đời đời những thế hệ con gái.
Họ sợ nàng
cần phải che giấu nàng
nhốt nàng đi
xích lại (họ nói vậy).
Nàng là những viên sỏi,
là vữa,
là đất sét,
là nền tảng.
Nàng là một người đàn bà
tôi tôn kính
là thần tượng.
Người đàn bà tôi yêu.
—
Her skin is as pale as moonlight,
as dark as the night,
her smile quiet;
eyes the sadness of the blackest hour
before dawn.
She cradles the baby in her arms
to the day it’s torn from her.
She waits for a husband
that never returns.
She is in the rice paddocks,
on elephant backs,
the alleyways,
the bar,
swinging on the cold steel pole.
Her belly is full,
full of children,
cut open,
the generations of girls.
She is to be feared
to be covered up,
locked up,
chained (they say).
She is the gravel,
the mortar,
the clay,
the foundation.
She is the woman
I revere
idolize.
The woman I love.
(4/2018)
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.