AQUA

A short story in Vietnamese by Trần Băng Khuê
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

Aqua is published on Masticadoresindia: https://masticadoresindia.wordpress.com/2022/07/05/aqua/

“Trần Băng Khuê and Nguyễn Thị Phương Trâm have created a wonderful story of introspection. The eternal question that often plagues any human being – Why am I here? What is the purpose? And the constant urge to leave it all and simply disappear. I love the voice and pace of this writing. A beautiful effort by the writer and the translator. Often the painful realization of death makes one rethink and appreciate the significance of one’s life. The pandemic has brought many of us to our knees and the fortunate have risen again to reassess and move on.” Terveen Gill


1.

There were only wolves on the moon.

The wolves live on the moon.

Then, what will you find in the forest?

Aqua. Aqua. Aqua.

Someone’s soundless voice cut across the darkness. The fifteenth. The full moon or a blood moon at this time of the month? Two thousand twenty one. Chilled to the marrow staring at the icy moon, in passing time chilled to the very major five organs. Lungs? Breathing, the thought of breathing, reminded me suddenly of my breath. Was my breath real? Or was it something I used to have. Or ever at all. Breathlessly gasping for air once upon a time in my first kiss. I thought I was talking about breathing. Instead I was curled up in agony that particular autumn. They have all disappeared. My private autumn. The fall I was sixteen. The fall I was seventeen. The autumn I was eighteen. The fall mobbing my tears upon someone’s turned back. Yet here I am, ceaselessly to this day searching still for them. Two thousand and twenty one. My breath was nowhere to be found. In the forest. At the bottom of the sea. On the moon. Or some other place, some other plane of existence, my breath hid from me. The kind of breath, an air of love, blue sky. (But, the human race has no true understanding of love).

I am here, I clearly see myself as the embodiment of existence, and that’s the truth. I don’t have time to make fun of other people. I’m fully aware that, I am here, I can see myself, right there in front of me. Certainly in front of me there’s neither any kind of light or darkness. Since light and darkness are useless to me at the moment. As for the proof of my existence. Gosh all of us are real at various levels in one form or another. But we deny our existence, we find ways to disappear. How can one truly disappear? My hands, feet, eyes nose mouth, stomach heart liver are all there. Presently how could I possibly disappear, when I have barely left my mother’s womb, I’m still a child, a teenager, a woman, and with certainty, one day I will be a wrinkly older woman.

No, I don’t want to disappear. Even though I’m fully aware, sometimes in our youth we did simply disappear. Youth. I have never needed a glimpse of my youth as much as I do now, to confirm that I’m unable to ever disappear. Those in their middle age desire their youth just as much. And the elderly want their middle age, or if they were more greedy, want to be a teenager again, dream of their youth, turn back the clock, perhaps to the point of non-existence?

Still, the disappearance unravelled, right in front of me, I deliberately made an

effort not to look, not to study it. I deliberately deny my disappearance, like everything else. Like on a walk, I passed a garden right by Huong river, people were trying to save a hundred year old tree from dying. They wrapped it up, held it down, diligently water it every day. A few months after approaching the park, it was already spring, and it was budding with new shoots. The ancient tree was revived to live another life and will never again disappear. Ironically ever present is the rebirth of the universe. Dying to live again. I’m fully acquainted with the cycle of life, but at this moment I do not want to disappear. Like when I was young, I wanted to disappear as soon as I turned fifty two, then after a long time, after I was married, at twenty eight I wanted to disappear.

Spring, ten years later, after the familiar September-October tropical storm the ancient tree was thriving with copious new shoots, I lost the desire to disappear. In truth, at the time, the summer was mourning the loss of so many lives across the globe, the summer burned hot with the cremation of so many bodies amidst the pandemic, the summer overwhelmed by freshly dug graves and littered piles of red earth and crosses, I no longer wanted to disappear. I thought about the autumn spent at Wanaka lake. I thought about Albert Park. I dreamed of Prince street. Memories of the lanes through Queen City. I missed the charming evergreen at the university on the other side of the ocean. All of it was revived in my dreams day after day, by the minute, by the hour. I will, with certainty, never deny my existence.

The idea of disappearing makes no sense. I thought, there was a time I wanted to disappear, I was in a dark place. And the world in the name of humanity was rather ridiculous. But now, in front of me is a pitiful humanity of death and separation. Hence, I must survive, I must be something of value. I’m fully aware of the fact that, often I would find myself indefinitely cut off, oblivious to the blandness of humanity, but then again, I must admit, I had to learn how to love if I am to survive. Death was just a part of the life cycle of the universe. One day this universe will also disappear, replaced by another. But right now, I must allow myself the right to exist in the embodiment of a miracle of a universe condensed in a self that is me, eyes nose mouth hands feet, heart liver stomach lungs thousands and thousands of pulsating veins alive and connected to make up the person that is me.

2.

The dying atmosphere. 

Honestly, I couldn’t breathe on such days. The opening in my ears would slowly shut down. I would shut my ears to the sad stories of the world. Thus, in the end, all I was able to hear was myself mumbling incoherently. It was difficult to make out clearly the sound out there in the world, including what the man right by my side was saying. I wanted to know more about the idea of losing one’s breath. But right now, I have to deal with the odd sound forcibly trying to invade my ears. 

My nose is still there, it is still sensitive to the touch. But my breath was not to be found. The walls of the room looming, surrounded me. My view, the overwhelming sunlight, a horizon thick with the grey smoke of May. Smoke from the burning fields. The golden fields bearing seed. The golden fields bearing life. And the golden fields red with fire like the choking fires of dead bodies across India at the height of the pandemic. Death layered between the prayers. The Ganges. No, I’m down South of the Perfume River as the city of Hue was under siege. 

I am still unable to breathe.

I thought I had completely shut down the opening to my left ear. But no, I could still hear someone whispering in the dark. Aqua. Aqua. Aqua.

What was I supposed to do with this Aqua? In my tiny room, scattered with white canvas, paint brushes, and various random tubes of coloured paint. What was I supposed to do with this Aqua? Who was Aqua? Who was Aqua? I didn’t know. Or did I deliberately deny this fact? Like right now, loneliness plagued me, the complete emptiness. Aqua was gone. There was no sign of Aqua. Including the laughter and cries clearly instinctive of a child. The scattered canvas remained as plain and white as anyone’s lungs. Breathing had a white hue. I’ve confirmed that my presence could never be wrong. The whiteness of breathing. I’ve pondered the idea of it. The fantastical sadness. But, the pain was evidently clear, lucid. Including loneliness. There were nights when Aqua was at the centre of my dreams. It was a very different world. It’s not paradise or was it ever anything of this world, even less, hell. Gosh this middle of nowhere was the epitome of desolation. Aqua was alone there. The only tree, standing tall on an endlessly vast meadow, exactly like a painting I’m obsessed with, the Wanaka tree haunted me. The lonely tree. It was there in the middle of nowhere, out of place in the middle of a lake. The ridiculousness of it being there was what made it so sad. It induced an overwhelming unexpected curiosity from those who had happened upon it. Humanity is an enigma of contradiction. When even loneliness was an issue. 

At the height of this stuffiness, boiling heat mid-summer, I had to, I was determined in trying to find out what these odd sounds were about, the sound which had invaded every corner of my mind. There was a full moon last night. Round and beautiful. Bright and clear. Like when I was fifteen, sixteen years old.

3.

I took Aqua to a forest full of soothing leaves and lullabies. I took Aqua to my forest that particular day, the forest bed was thick with fallen leaves. But as they continued to dig and search for taller trees to chop down, the leaves became more unreachable, as I retreated further and further away from my forest. What was left of my daydreams, what was left of my forest?

“Don’t cry Aqua”, I soothed. The wind will return. The rain will sing. The sunlight will dance upon the layers of rotting leaves welcoming the fall. But Aqua continued to cry.

March. Secured in my arms, I took Aqua to a place full of clouds. The clouds were endlessly drifting. I ran, and I ran. I thought I would run until the clouds would stop drifting, until the clouds would stop wandering. It’s March, Aqua stop, stop crying. I lifted my hand and ran a finger down the bridge of its nose. A drop of sweat moistened the centre of my palm. A drop of sweat rolled down Aqua’s innocent baby face. What will stop Aqua from crying? I laughed bitterly. My laughter cut through the forest, cutting across the spring, piercing the horizon and the clouds. But it could not drown out Aqua’s crying.

Aqua kept crying.

Hence, after a while I became addicted to Aqua’s crying. I stopped trying to stop the crying. I let Aqua cry as much as it wanted, to its heart’s content. Aqua’s cry permeating the air, scattered mournfully like falling water drops, like old love affairs retreating into the back of a brilliant meadow strewn with fresh golden light.

Keep crying Aqua. The cries formed rivers of refreshing springs which ran across the land, reaching every nook and cranny of the mountain and rivers. From the river, it ran straight out towards the sea. “The sea is very lonely right now Aqua”, I said. The kid stopped crying suddenly, started to laugh like “chú cuội” , the guy always there alone at the foot of the banyan tree on the moon. It was hard to believe, I spent so much time trying to coax him into stopping crying, but he continued to cry as though someone was trying to hurt him. Yet, when I said, keep crying, the sea is very lonely he stopped crying instantly and like a waterfall drowned me with laughter. As it turned out, crying and laughter were not things I was able to by my own volition control. If only we were like a gift, two opposing pieces of a puzzle paralleled to each other? If only they were strange things from some far away place. From the forest, from the mountain. From a spring in the ground, from a lonely sea of the universe. 

At a time like this, all I wanted to do was to hold Aqua tightly in my arms. I was worried Aqua will simply disappear from my hands. I was afraid the Aqua in front of me would no longer be of flesh and bone. My love for Aqua was boundless and unconditional, and it existed only in this autumn forest with Aqua. I wanted to sing a lullaby of the forest and rivers, lulled Aqua into a peaceful sleep. But sometimes, I truly believe, there was a time I wanted to be the moon, drifting across forests, across the seas.  But as it turned out, I have never once turned into the moon to ever drift across the land of time flipping over and over again like a coin knowing only how to completely destroy darkness, returning light, returning life via the songs of tiny flower-peckers.

Aqua was fast asleep. While I was unready in my reverie. I don’t remember Aqua’s father. He was perhaps my first love at sixteen? Can’t be. No. I knew nothing at that age. Or was he the man in passing at the peak of my youth? Can’t be. No. I was still afraid of motherhood at that age. Was he the one who used to meander the paths though the lush meadows? No. It was not possible.

Maybe Aqua’s father was a wolf. There were only wolves in the forest. Then again even wolves were something in fairy tales. I will pay more attention to the moon, see if I might find a wolf instead of chú cuội at the foot of the bayan. On the moon there were only wolves and chị Hằng, or the icy goddess Artemis. I don’t want to think about Aqua’s father anymore. I don’t want to ponder about those eyes and lips which never smiled, the images which had only brought me pain and suffering. I will leave and take Aqua with me. I had made up my mind to look for a forest elsewhere, where only I will exist, only Aqua and the obsession with the long golden winding paths lit up by sunlight, or the canopies descending along with the sound aching afternoon somewhere other than here.

4.

I allowed my imagination to roam free for a while, by leaving the current numbing emptiness around me, a silent air with no crying, no children’s laughter. I dreamed of a room the summer I was seventeen or eighteen years old, where I was constantly bugged day and night by swarms of cicadas, and there was no way my ears could shut down or block out the noise. Truly surprising, the cicadas from those summers ago were instigators for a bright melodious period of inspired moments. Until they together with the other critters took turns laying eggs in April and May, all I wanted to do was lock them up in glass jars so the sky could attain some semblance of peace. Luckily that April and May, something inside had saved me. I knew that, if I give this forest of vibrant greens, yellows, orange, cumin and reds any thought, it will eventually permeate every fibre of my mind, it may come back screaming silently like a desire perched atop a pile of dry dead leaves like in Pin on Jan’s on an arrow from a city for instance. The remnants of March marked by the blooming of red feijoa, in bunches, some bursting with tiny fruits coated still with white pollen, I could picture the wall of Ivy changing colour in readiness for autumn.

I’m dreaming, in the dark I’m playing with a string where both ends were my memories of April, May. A summer in the forest here and an autumn in another city. Aqua’s sleeping peacefully. Startled by something or another, hastily I searched for Aqua’s eyes. What if Aqua will never wake up again? This morning, Aqua was still laughing and talking, playing, and in late noon it would cry sulking like any other child, as I tried to calm it as best I could as its cry echoed through the mountain – forest – rivers – streams. But at the moment Aqua’s not making a sound. As it got darker later in the afternoon, Aqua shrieked for the last time outside in the yard. Aqua’s tears were a mixture of blood and water. The blood shed did not stop. Dear God, “the queen of the night”, it was what made Aqua cry so loud and persistent; it’s the reason Aqua’s completely quiet right now in the dark. Where’s Aqua’s father? My tears were stuck in my throat. My cries severed the forest, the mountain, pierced the streams, crevices. My cries reached the other side of the ocean. Aqua’s father did not come back. Aqua’s father will never come home, even after Aqua had stopped laughing and crying. 

I was no longer brave enough to pursue dreams of leaves falling and autumn.

Aqua. Aqua. Oh Aqua. There are wolves in the forest. There is a moon in the forest. And in the forest there’s also a strange creature called Rhabdophis subminiatus.

5.

Last night, I couldn’t close my eyes. I left my bed, headed for the kitchen, and found a knife with a small black handle, placed it next to a lemon yellow bottle of alcohol and a red apple on the table. I didn’t peel the apple, I slashed my finger. A drop of blood left my finger, a drop of blood that knew how to laugh and cry. My man was still fast asleep dreaming his nth dream of autumn. I took the drop of blood over to the blank canvas from the moonlit night before and painted a stroke with the blood, like I did once last year when I couldn’t draw a sound, made any kind of noise. I was facing a red drop, nothing besides a red drop, I placed Aqua right next to the painting. Where resided was my breath, the breath of humanity. And Aqua’s breath. Aqua was no longer a part of that forest.

One winter morning, leaving that dark room, crossing the threshold of the door, I ran towards Wairoa river and took in a deep breath of the pungent grassy banks and the cold air. I could feel the hovering emptiness of the souls at the centre of loneliness, not ready to let go of their earthly attachments and with little desire to head towards paradise. If only I was able to view and touch Aqua in the flesh for the last time. If only I had never loved Aqua’s father so soundly within the forest, deep amongst the trees, beneath the looming mountains, so that he would abandon Aqua and me just like that. Falling clumps of snow from upon the branches fell through my fingers. A fresh drop of red blood. Aqua, is it you? Aqua, are you fire or water, or just a water drop that caused the glass to overflow?

I said, “Now Aqua is the ice, the white snow, the air”.

Light and darkness flickered in my mind. An icicle is a perfect murder weapon. I could sense Aqua’s form in my breath. But suddenly Aqua’s form morphed into a horrible virus covered with sharp spikes. It’s definitely not Aqua. My child is innocent, pure. I looked at my watch. I looked at the cut on my finger now dry. Soon, the court will be in session to decide who had stolen my Aqua in one blood thirsty moonlit night. I wish I had an icicle in my hand right now. The perfect weapon.

What can be found in the forest? (Aqua is in the forest)

What can be found on the moon? (On the moon there are only wolves).

What can be found in the soil? (In the soil there are only corpses of dead people)

MARCH 17, 2022

Truyện ngắn 

Aqua

1. 

            Trên mặt trăng chỉ có sói. 

             Sói ở trong mặt trăng.

             Còn trong rừng có gì? 

Aqua. Aqua. Aqua.

Tiếng một ai đó thất thanh xuyên thấu bầu trời đêm. Mười lăm. Trăng rằm hay là trăng máu mùa này? Hai ngàn không trăm hai mươi mốt. Những năm tháng nhìn lên trăng chỉ thấy hơi lạnh tỏa ra buốt tận xương tủy tim gan và phổi. Phổi ư? Hơi thở, nhắc đến hơi thở, bỗng dưng tôi nhớ hơi thở của tôi. Nó có tồn tại không nhỉ? Như đã từng có. Như đã từng không. Như đã từng gấp gáp và vụt trôi đi mất trong nụ hôn đầu đời. Tôi tưởng tôi đang nói về hơi thở. Ấy thế mà thân thể tôi lại co quắp đau đớn khi nhớ mùa thu năm ấy. Chúng biến mất hết rồi. Những mùa thu của riêng tôi. Mùa thu tôi mười sáu. Mùa thu tôi mười bảy. Mùa thu tôi mười tám. Mùa thu tôi gạt nước mắt biệt ly bao nhiêu lần, sau lưng ai đó. Thế mà tôi vẫn chưa thôi, chưa ngừng tìm kiếm hơi thở của mình cho đến thời điểm này. Hai ngàn không trăm hai mươi mốt. Hơi thở mất tích. Trong rừng. Dưới đáy biển. Trên mặt trăng. Hoặc một nơi nào khác, ở một nơi nào khác, hơi thở đang chơi trò ẩn nấp. Thứ mà hơi thở muốn là một tình yêu, là một bầu trời xanh. (Nhưng, đến cả loài người còn chưa biết yêu là gì).

Tôi là một thực thể, rõ ràng là một thực thể đang tồn tại mà tôi thấy chính tôi ngay bây giờ, thật thế. Tôi chẳng có thời gian đùa giỡn hay trêu ngươi kẻ khác làm gì. Tôi biết rằng tôi, ở đó, trước mắt tôi, phía trước tôi. Hẳn nhiên phía trước tôi không phải là bóng tối hay ánh sáng gì cả. Đừng bận lòng phân biệt ánh sáng và bóng tối. Vì chúng chẳng có tác dụng gì đối với tôi lúc này. Về việc chứng minh tôi tồn tại. Chao ơi con người cũng là một thực thể. Nhưng chúng ta cứ muốn chối từ chính mình, và học đòi làm cách nào đó để mình biến mất. Sao có thể biến mất được nhỉ? Tay tôi đây, chân tôi đây, mắt mũi miệng lòng mề tim gan tôi đây. Biến mất thế quái nào được trong thời điểm này, khi tôi vừa mới chào đời, khi tôi ấu thơ, khi tôi thành thiếu nữ, khi tôi hoá ra đàn bà, và hẳn nhiên, một ngày nào khác tôi chỉ là một mụ già xấu xí nhăn nheo. 

Không, tôi không muốn biến mất. Dù rằng tôi biết, thỉnh thoảng một vài sự biến mất cũng có thể xảy ra khi bạn còn trẻ tuổi. Tuổi trẻ. Tôi chưa bao giờ khát khao được nhìn thấy tuổi trẻ như lúc này, để khẳng định rằng tôi không thể nào biến mất đi được. Những người trung niên cũng đang thèm khát tuổi trẻ. Những người già nua thì chỉ mong muốn mình hãy còn trung niên, hoặc giả họ tham lam hơn là sẽ tiếp tục khát thèm tuổi trẻ, mơ mộng tuổi thơ, vặn ngược chiều kim đồng hồ, có thể cho đến khi biến mất hoàn toàn chăng? 

Đấy, cuối cùng tôi vẫn thấy trò chơi biến mất diễn ra, chúng đang diễn ra trước mắt tôi, tôi cố tình không muốn nhìn, không muốn quan sát. Tôi cố tình chối bỏ sự biến mất của chính tôi, của vạn vật. Nhưng có lần, tôi đi qua công viên nằm bên cạnh bờ sông Hương, tôi thấy người ta đang cố gắng cứu chuộc một cái cây đã trăm tuổi có thể sẽ biến mất. Họ băng bó, trì níu chằng buộc, chăm chỉ tưới nước mỗi ngày. Dăm ba tháng sau mùa Xuân, tôi chạy qua công viên đó, thấy những chồi non đâm trổ. Cây cổ thụ già nua đã được hồi sinh và không bao giờ biến mất. Kỳ lạ thay sự hồi sinh vẫn tồn tại trong vũ trụ. Chết đi và sống lại. Tôi biết quy luật tuần hoàn đó, nhưng ngay lúc này tôi không muốn biến mất. Như thời ấu thơ, tôi đòi biến mất năm mươi hai tuổi, rồi sau đó một thời gian khá lâu, sau khi cưới chồng, tôi lại tiếp tục đòi biến mất năm hai mươi tám tuổi. 

Mùa Xuân mười năm sau, chứng kiến một thân cây già cỗi đầm chồi nảy lộc non khi vừa trải qua cơn bão quen thuộc vào tháng chín tháng mười, tôi không còn ý nghĩ muốn biến mất nữa. Và thật tình, thời điểm này, khi mùa hè tang tóc tràn ngập khắp thế giới, mùa hè đỏ lửa lò thiêu xác chết trong cơn bĩ cực của đại dịch, mùa hè ngập ngụa những mộ phần còn tươi màu đất và xộc xệch thánh giá, tôi không còn muốn biến mất nữa. Tôi nghĩ về mùa thu ở hồ Wanaka. Tôi nghĩ về Albert Park. Tôi mơ về con đường mang tên Hoàng tử. Tôi nhớ những lối đi dọc ngang của phố Nữ Hoàng. Tôi tương tư bức tường thường Xuân quyến rũ ở gần một trường đại học lớn. Tất cả những hình ảnh đó đang ở bên kia đại dương. Tất cả những thứ đó đang hồi sinh giấc mơ tôi từng ngày từng giờ. Tôi, dĩ nhiên, không bao giờ muốn chối từ sự tồn tại. 

Việc biến mất thật là vô lý. Tôi nghĩ, trước kia tôi đã từng muốn biến mất vì những vùng thương tổn tối xám. Và thế giới mang tên loài người thật là vớ vẩn. Nhưng bây giờ, tôi thấy rằng, thế giới loài người thật đáng thương, bởi chúng chỉ toàn ly biệt và chết chóc. Vì vậy, tôi nên tồn tại, nên hiện hữu như một thực thể có giá trị. Tôi biết, đôi khi tôi cực kỳ ghét bỏ sự nhàm chán nhạt nhẽo của thế giới loài người, nhưng sau đó, tôi nhận ra, tôi nên học cách yêu để tồn tại. Biến mất chỉ là một khái niệm tuần hoàn của vũ trụ. Một ngày nào đó vũ trụ này cũng sẽ biến mất, và thay thế bằng một vũ trụ khác. Nhưng ngay lúc này, tôi phải cho phép tôi được tồn tại bằng chính thực thể kỳ diệu dưới hình hài một vũ trụ thu nhỏ là chính con người tôi đây, mắt mũi miệng chân tay, tim gan lòng phổi cùng hàng ngàn huyết mạch đang kết nối cơ thể sống động của mình. 

2. 

Không khí đang biến mất. 

Thật tình, những ngày này tôi không thể nào thở được. Cánh cửa trong lỗ tai tôi hình như chúng đã bắt đầu khép dần. Tôi sẽ không còn nghe nhiều câu chuyện khổ đau của thế gian. Và, lẽ dĩ nhiên, tôi chỉ nghe giọng của tôi thì thào trong tai tôi. Chẳng thể nào nghe được tiếng của thế giới bên ngoài một cách rõ ràng, kể cả người đàn ông bên cạnh. Tôi rất muốn biết về việc biến mất của hơi thở. Nhưng bây giờ, việc mà tôi cần phải lý giải là tại sao một vài âm thanh lạ cố gắng lên lỏi vào tai mình. 

Chiếc mũi của tôi vẫn đang tồn tại, vẫn sống sờ sờ ra đó. Nhưng hơi thở thì chẳng thể nào tìm thấy. Căn phòng và những bức tường vây kín lấy tôi. Nhìn thử xem, nắng rất đầy, còn bầu trời đặc nghẹt màu xám của khói tháng năm. Khói đốt đồng. Những cánh đồng vàng cho hạt. Những cánh đồng vàng cho sự sống. Và những cánh đồng vàng đỏ lửa hệt như xứ Ấn mùa bão dịch ngợp ngụa mùi tử khí. Cái chết ẩn nấp trong những câu kinh cầu nguyện. Sông Hằng. Không tôi đang ở phía bờ Nam con sông Hương những ngày Huế phong thành. 

Tôi vẫn không thể nào thở được.  

Tôi tưởng rằng tôi đã khoá chặt một cánh cửa bên lỗ tai trái. Nhưng không, tôi lại nghe ai đó thì thào trong bóng tối. Aqua. Aqua. Aqua. 

Tôi phải làm gì với Aqua đây nhỉ? Căn phòng chật hẹp của tôi, nhập nhoạng những tấm canvas trắng, cùng với giá vẽ, và các tuýp màu vương vãi. Tôi phải làm gì với Aqua đây nhỉ? Aqua là ai? Ai là Aqua? Tôi không biết. Hay tôi cố tình không biết? Nhưng ngay lúc này, nỗi cô đơn đang chiếm hữu lấy tôi, trống rỗng trọn vẹn. Aqua đã biến mất. Chẳng còn bất cứ một dấu vết nào của Aqua. Kể cả tiếng khóc tiếng cười là sự hiện hữu rõ rệt nhất về sự tồn tại của một đứa trẻ. Những bức canvas vẫn trắng xoá như phổi. Hơi thở cũng có màu trắng. Tôi xác nhận hình dung của tôi không thể nào sai lạc được. Hơi thở màu trắng. Tôi nghĩ ngợi về nó. Nỗi buồn mơ hồ. Nhưng, nỗi đau thì hiển hiện rất rõ. Kể cả nỗi cô đơn nữa. Có đêm tôi nằm mơ thấy Aqua ở cái khoảng giữa. Nó là một thế giới rất khác. Nó không phải là thiên đường cũng chẳng hề là mặt đất, địa ngục lại càng không. Chao ơi cái khoảng giữa mênh mông này mới cô độc làm sao. Chỉ có mỗi Aqua đang ở đó. Chỉ có những cánh đồng dài bất tận và một cái cây lớn duy nhất, hệt như bức tranh quen thuộc mà tôi bị mê hoặc, ám ảnh, Wanaka tree. Cây cô đơn. Nó nằm chĩn chện, ngạo nghễ giữa một hồ nước. Nhưng mà sự ngạo nghễ của nó mới đáng buồn làm sao. Nó khiến con mắt người tò mò, vây hãm. Thế giới loài người thật là mâu thuẫn. Đến cả nỗi cô đơn cũng bị làm phiền. 

Tôi dứt khoát phải tìm ra thứ âm thanh lạ kỳ xuyên thấu tâm trí tôi những ngày hè ngột ngạt, nóng bức. Đêm qua là mùa trăng rằm. Tròn và đẹp. Sáng và trong. Như tôi năm mười lăm, mười sáu tuổi. 

3. 

Tôi sẽ mang Aqua đến khu rừng nhiều lá và hát ru. Rừng của tôi, lá đã rụng khắp nơi trong khu rừng của tôi hôm đó. Thế mà người ta vẫn cố tình sục sạo tìm kiếm những thân cây to cao để hạ nó xuống, để lá rời xa tôi, để tôi rời xa rừng. Những năm tháng thơ mộng của tôi ngày xưa còn đâu, rừng của tôi còn đâu? 

“Aqua đừng khóc”, Tôi nói. Gió rồi sẽ quay trở lại. Mưa rồi sẽ cất lên tiếng hát. Nắng sẽ vui vẻ nhảy nhót trên những tầng lá mục mùa thu. Aqua vẫn khóc ri rỉ. 

Tháng ba. Tôi bế Aqua chạy qua những bầu trời đầy mây. Mây không dừng lại. Tôi vẫn chạy, và chạy. Tôi sẽ chạy cho đến khi nào mây ngừng trôi, mây không còn muốn đi chơi nữa thôi. Tháng ba rồi, Aqua ơi nín đi, đừng khóc. Tôi đưa tay vuốt dọc sống mũi. Giọt mồ hôi thấm ướt lòng bàn tay tôi. Giọt mồ hôi rớt xuống khuôn mặt non nớt, ngây thơ của Aqua. Làm cách nào để Aqua ngừng khóc? Tôi bật cười cay đắng. Tiếng cười của tôi xuyên qua rừng, xuyên qua khe suối, xuyên thủng cả bầu trời và những đám mây. Ấy vậy, vẫn chẳng thể nào át được tiếng khóc của Aqua. 

Tôi nghe tiếng Aqua khóc mãi. 

Bởi thế nên, tôi bắt đầu nghiện nghe tiếng Aqua khóc. Tôi không dỗ Aqua nữa. Tôi để cho Aqua khóc tràn bến bờ, khóc tràn mây núi bạt ngàn. Tiếng khóc buồn lang thang như những giọt nước tình tang, như những cuộc tình của tôi đã lùi lại phía sau lưng một ngọn đồi đầy nắng vàng tươi. 

Hãy cứ khóc đi Aqua. Tiếng khóc của Aqua rồi sẽ như một dòng nước mát chảy khắp mọi nơi, mọi lau lách núi rừng, sông suối. Hoặc là, chảy thẳng ra biển lớn. “Đại dương hẳn đang rất cô đơn đấy Aqua ơi”, tôi nói. Thằng bé bất giác ngưng bặt tiếng khóc và cười sằng sặc như chú cuội ngồi gốc cây đa. Thật tình khó mà tin được, tôi đã mất biết bao công sức dỗ dành nó, vậy mà nó vẫn khóc lớn tiếng như kiểu ẩn ức nhiều lắm. Thế nhưng, khi tôi nói, thôi hãy cứ khóc đi, đại dương cô đơn lắm thì nó lại cười như thác đổ ầm ầm. Hoá ra, tiếng cười và tiếng khóc là những thứ tôi không thể nào cầm nắm điều khiển trong lòng bàn tay mình được. Phải chăng chúng là một món quà, là hai mảnh đối lập song song? Phải chăng chúng cũng chỉ là một thứ kì quái đến từ nơi nào đó xa thẳm. Từ trong rừng, từ trong núi. Từ dưới suối khe, từ đại dương cô đơn của vũ trụ. 

Đêm tối xuống dần. Tôi không còn nghe Aqua khóc. Tôi cũng chẳng nghe Aqua cười. Lòng tôi buồn. Lòng tôi sầu thảm. Lòng tôi nặng trĩu. Lòng tôi chông chênh một nỗi cô độc tận cùng. Tôi co rúm hình hài của tôi lại trong bóng tối. Tôi lấy hết can đảm thở dài một lần. Bóng tối buốt lạnh. Bóng tối đưa tay ra ve vuốt tôi. Bóng tối thấy nghe tiếng khóc tiếng cười của Aqua, thủ thỉ kể về những cái chết. Trời ơi, tôi phải thu người lại thêm nữa. Bóng tối không biết tôi sợ hãi thế nào khi nhắc về những cái chết. Đau đớn. Kinh khủng. Những khu rừng bị cháy. Rừng phía nam. Rừng phía bắc. Những xác chết trong lửa. Những cơn đau trong lửa. Quằn quại cùng với trí tưởng tượng của tôi. Bóng tối vẫn tiếp tục mô tả về những cái chết của đứa trẻ sơ sinh mới hai tháng tuổi ở khu rừng phía nam, hình hài ba tháng tuổi chưa kịp lớn lên ở khu rừng phía bắc. Và ở chính giữa những khu rừng, ngay tối hôm qua bóng tối đã hét lên với tôi về một cái chết của người đàn bà quét lá cô độc. 

Tôi muốn ôm Aqua thật chặt lúc này. Tôi sợ Aqua sẽ biến mất trong vòng tay tôi. Tôi sợ Aqua không còn hiện diện bằng xương bằng thịt trước mặt tôi nữa. Lòng tôi trào dâng niềm yêu thương vô hạn với Aqua, và chỉ với Aqua trong khu rừng mùa thu. Tôi muốn cất giọng sông suối, giai điệu của non ngàn hát ru cho Aqua yên giấc. Nhưng có khi, thật sự tôi đã nghĩ rằng, tôi từng muốn hóa thành mặt trăng, trôi qua những cánh rừng, trôi qua những đại dương. Nhưng hoá ra, tôi chưa từng biến thành mặt trăng bao giờ để trôi qua miền thời gian luôn chơi trò sấp ngửa như đồng tiền hai mặt chỉ để giết chết hết bóng tối, đem ánh sáng trở về, đem sự sống trở về bằng tiếng hót của những chú chim sâu nhỏ bé. 

Aqua đã say giấc. Tôi thì lững thững mơ mộng về ký ức. Cha Aqua là ai tôi đâu có biết. Chàng ấy chắc hẳn có thể là người tình đầu tiên của tôi năm tôi tròn trăng? Không. Không phải đâu. Khi đó tôi đã nào biết gì. Hay chàng ấy có thể là người đàn ông đi ngang cuộc đời tôi năm tôi quá tuổi trăng rằm? Không. Không phải đâu. Khi đó tôi vẫn còn hãi sợ việc trở thành một người mẹ. Chàng ấy liệu có phải là kẻ lang thang cùng tôi trên những chân đồi xanh mượt cỏ? Không. Không phải đâu. 

Có khi cha Aqua là sói. Trong rừng thì chỉ có sói thôi. Hoặc có khi sói cũng chỉ còn là một huyền thoại. Tôi sẽ hướng mắt lên mặt trăng để tìm sói, không phải chú cuội ngồi gốc cây đa nữa. Trên mặt trăng chỉ có sói và chị Hằng, hoặc là nữ thần lạnh lùng Artemis. Tôi chẳng muốn nhớ đến cha của Aqua nữa. Tôi cũng không muốn hình dung ra đôi mắt và khuôn miệng ít cười đã làm tôi nhớ những đau khổ tột cùng của người đàn ông ấy. Tôi sẽ mang Aqua rời đi. Tôi có ý nghĩ rời đi để tìm kiếm một khu rừng khác, nơi đó chỉ có tôi, chỉ có Aqua và sự mê hoặc của những cung đường trải dài mùa vàng bởi nắng, hoặc các vòm cây rớt xuống theo chiều thăm thẳm trong một cơn đau quặn thắt đâu đó. 

4. 

Tôi quyết định cho phép mình đi lạc bằng trí tưởng tượng đôi chút, bằng việc rời bỏ thực tại bên cạnh sự im ắng của một không gian trống, một không gian không có tiếng khóc, tiếng cười trẻ con lúc này. Tôi mơ về một căn phòng mùa hè những năm tôi mười bảy mười tám, nơi luôn bị đám ve sầu gây phiền nhiễu từ lúc sáng sớm, mà tôi không biết làm cách nào để đóng cánh cửa trong lỗ tai mình lại. Thật đáng kinh ngạc thay, đám ve sầu từ những mùa hè nào đó thời tuổi trẻ cũng đã từng khiến tôi mơ mộng hát ca đầy hào hứng. Rồi cho đến khi chúng cùng lũ sâu bọ thay nhau đẻ trứng vào tháng tư tháng năm, tôi chỉ muốn nhốt hết chúng trong các hũ thủy tinh để bầu trời bình yên trở lại. May mắn thay tháng tư, tháng năm ở một nơi nào đó trong tâm tưởng tôi đã cứu rỗi lấy tôi. Tôi biết, thể nào thì khu rừng đầy sắc màu xanh, vàng, cam, phơn phớt nghệ và đỏ ấy cũng chiếm hữu mọi ngóc ngách khi tôi nghĩ về nó, nhớ về nó, gào thét câm lặng một mong ước nằm trên đám lá khô ở Pin on Jan’s của thị trấn mũi tên chẳng hạn. Khi tháng ba chưa dứt, mùa quả feijoa hoa đỏ từng chùm kia mới bắt đầu nhú trái non còn bám phấn trắng, tôi đã hình dung ra bức tường đầy lá thường Xuân hẳn đang đổi màu chờ đón mùa thu rồi.

Tôi đang mơ, trong bóng tối tôi đang chơi đùa với một sợi dây mà cả hai đầu đều là ký ức của tháng tư, tháng năm. Mùa hè ở khu rừng này và mùa thu ở một thị trấn khác. Aqua của tôi vẫn đang ngoan ngoãn say giấc. Tôi bất giác giật mình, rờ rẫm đôi mắt Aqua, có khi nào Aqua không thức dậy với tôi nữa? Sáng nay, Aqua vẫn cười vẫn nói, vẫn chơi đùa, và xế trưa dĩ nhiên Aqua vẫn còn khóc lóc kiểu trẻ con, tôi phải dỗ dành mãi mà tiếng Aqua không ngớt vang vọng khắp núi – rừng – sông – suối. Nhưng, lúc này thì không có bất cứ âm thanh sống động nào của Aqua. Chiều tối, Aqua đã khóc thét một lần cuối cùng ngoài sân. Nước mắt Aqua lẫn với máu. Máu chảy không ngừng. Trời ơi, nó, “nữ hoàng bóng đêm”, chính nó đã làm Aqua khóc lớn, không dứt; chính nó đã khiến Aqua của tôi im bặt lúc này trong bóng tối. Cha Aqua ở đâu? Tiếng tôi khóc nghẹn. Tiếng tôi xuyên qua rừng, qua núi, qua suối, qua khe. Tiếng tôi xuyên qua cả bờ đại dương bên kia. Cha Aqua không về. Cha Aqua sẽ không bao giờ về, kể cả khi Aqua đã ngừng khóc và cười. 

Tôi nào dám mơ tiếp về một mùa thu lá rơi. 

Aqua. Aqua. Aqua ơi. Trong rừng có sói. Trong rừng có trăng. Và trong rừng còn có cả một loài quái vật cổ đỏ mang tên Rhabdophis subminiatus. 

5. 

Đêm qua, tôi không thể nào chợp mắt được. Tôi rời khỏi giường, xuống bếp, tìm con dao nhỏ cán đen, đặt bên cạnh chai rượu màu vàng chanh cùng với một quả táo đỏ. Tôi không gọt táo, tôi cắt vào ngón tay của mình. Một giọt máu rời khỏi tôi, một giọt máu biết khóc và biết cười. Người đàn ông của tôi vẫn ngủ say trong giấc mơ mùa thu thứ n. Tôi mang giọt máu chảy ra từ ngón tay quẹt lên tấm canvas trắng vẫn trống rỗng từ đêm trăng năm trước, năm trước nữa khi tôi chẳng thể nào vẽ nổi một âm thanh, một tiếng gọi. Trước mặt tôi là một giọt nước màu đỏ, không có thêm bất kỳ thứ gì khác ngoài một giọt nước màu đỏ, tôi đặt tên bức tranh là Aqua. Nơi đó có hơi thở của tôi, hơi thở cả loài người. Và cả hơi thở của Aqua. Aqua của tôi không ở trong khu rừng ấy nữa. 

Một buổi sáng mùa đông, khi tôi rời khỏi căn phòng bóng tối, bước chân ra ngoài cánh cửa, tôi chạy về phía con sông wairoa hít hà mùi thơm và lạnh của bờ cỏ. Tôi mường tượng về cái khoảng giữa cô độc của những linh thể lơ lửng, chưa chịu rời khỏi mặt đất cũng chẳng muốn đi về phía thiên đường. Giá như tôi được nhìn thấy Aqua bằng xương bằng thịt một lần sau cuối. Giá như tôi không yêu cha của Aqua ở nơi chốn rừng sâu núi thẳm, sau đó để hắn rời bỏ tôi và Aqua hồn nhiên như vậy. Một mảnh băng tuyết từ trên cành cây rớt xuống sượt qua tay tôi. Một vệt máu đỏ tươi. Aqua đấy ư? Aqua là nước hay lửa, hay chỉ là một giọt nước vừa làm tràn ly? 

Tôi nói, “Aqua bây giờ là băng, bây giờ là tuyết trắng, bây giờ là hơi thở”. 

Ánh sáng và bóng tối nhập nhoạng trong trí não tôi. Chỉ một mảnh băng tuyết cũng có thể giết người. Tôi nhìn thấy hình bóng của Aqua trong hơi thở của mình. Nhưng bỗng chốc hơi thở có chứa hình hài của Aqua biến thành con virus quái đản kỳ dị có rất nhiều gai nhọn sắc. Chắc chắn không phải Aqua. Đứa bé của tôi ngây thơ lắm, trong trẻo lắm. Tôi nhìn đồng hồ. Tôi nhìn vết xước đỏ đã khô trên cánh tay. Chỉ một lát nữa thôi, người ta sẽ mở phiên toà xét xử kẻ đã cướp Aqua của tôi trong một đêm trăng say máu. Giá tôi có thể giữ mảnh băng nhọn. Chúng có thể là thứ vũ khí hoàn hảo nhất.

Trong rừng có gì? (Trong rừng có Aqua)

Trên mặt trăng có gì? (Trên mặt trăng chỉ có sói).

Dưới đất có gì? (Dưới đất chỉ có xác người) 


Trần Băng Khuê

Trần Băng Khuê, born in Vietnam in 1982, lived for a period in Auckland, New Zealand. A talented writer and an aspiring artist who currently lives and work in Huế, Vietnam.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the poet and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

By Nguyễn Thị Phương Trâm

There's magic in translating a body of work from one language to another.

5 comments

Leave a comment

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: