An epic poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Art: LVT by Nguyễn Thị Phương Trâm
[5th revision; 2019-2022]
a poem disappeared into a hole
NIGHT & THE CONTINUING FALLING VERSES OF… (3)
a poem
disappeared
in a hole, where
a soul
fell through
left behind a serpent
in Eden
with her
soft and
silky
like
thunder
1.
A poem labelled as: a poem
it’s aimlessly
sad
it’s tone
the colours of the clouds and the breeze
birds flying
searching
in your eyes
hypnotic
grains of dust
sometimes anything
to do with the poem
helps us to forget
you
happened upon the poem:
it’s a cold Christmas day
buying a box of matches
from a little girl
plus a book of poetry
full of anxieties
on the back cover
the portrait + biography of a poet
shrivelled up bent out of shape
it’s a time when people wanted more
or nothing at all
we stare at the grinning letters
they’re like fleas jumping
competing with each other to leave
the poet’s face all warped and out of shape
a face no one wants
2.
The poet summoned the editor
at the start of the poem
he then summoned his knees
he kneeled in the dark
as he greeted the king
we summoned each other as we would a taxi
send away the bulky products past their expiry dates
as we would a friend
you shove him in the taxi
with your final goodbyes
just before he closed his eyes
and as he closed his eyes he was no longer a person
nothing creepy-crawly or scary at all
then you would place the poem down
without much thought dig up the dirt
buried it in bitter silence
in peace
3.
The Achilles heel of a poet
should be a giant moon
as big as the earth
dangling without a hook
staying put
the Achilles heel of a poet
should be grasshoppers under rubber wheels
bamboo pikes at a cannon’s throat
the Achilles heel of a poet
should be a windmill
spinning not slowly or not at all
waiting
+
The autumn, Mother passed away.
when Mother was alive
Mother detest the blind leading the blind
without a mind
wagging its tail
4.
Please don’t knock on my door
you’re not welcome
there are plenty of “eyes like bullets” in the world
my rudeness is nothing new
please don’t knock on my poem
it’s deaf
dumb to the cries
it’s by a monster’s side
baring its fangs
biting off the cap of a beer bottle
stay away from my daughter
enough is enough
my poetry’s tossed across this life
a mere point of my sanctified sanity
5.
Sir, you were blocked
your computer hit a firewall
your Mother cried
you had the one pen
and a box of coloured pencils
to note and draw the wall
the fencing
from the foot
to the top of a hill
vaguely a brown horse
sir, your horse was oddly still
it’s neck stretching, overreaching
searching
they were also searching
what were they looking for was different
to you, sir
what were they looking for?
over on the other side
your Mother was still there
the person who will help you climb the wall
like when you were a child learning how to walk
your anxious Mother was hurt
each time you fell
6.
In a dark forest
poetry’s wandering heart was stolen
Poetry’s aspiration
struggling suspicions
not surprising
since we know in the dark the horses
they chew on grass
they wait
they breath
our spirit, a stallion
rearing in a winter valley
the surprised smell of flowering shrubs
the realisation of melting snow
our eyesight set on the summit
ready for the arrival of a red blooming spring
7.
Don’t write
sad poetry, and yearn for its light
like the absence of summer
you’re like the shadow of a room
presently close
don’t write
poetry learning how to die
like it could
we shall learn to die as we would once
wish it
though poetry cares for you, you should still to God pray
this sad Christmas
did you know, to hear the words: I love you
poetry must leave you for somewhere far
so its may bounce back
more clearer
don’t write. poetry’s afraid you won’t remember
what you just heard
as you would in haste jot down the love of country
onto a T-shirt like the one
everyone is wearing this morning
don’t write. the forbearing words
as though your voice is spreading widely
on a wall of fire. Your lips
a kiss, a smile
don’t hate
and don’t write
the things everyone already knows
poetry dearest…
8.
Poetry thinks perhaps The-Winning-Side
believes
the war is missing the point
an emphasis of revenge
imprisonment
unrecallable for how many years
the inability to hold on to nothing at all
except for an embalmed farmer
sleeping
on a stolen field
a field of soft new grass
a bed
where we were born
Mother’s pain
no one thought of the whiteness of clouds
sheets of papers now
upon a future where we must note
what so
ever
what happened in the last few days of April
in a field full of weed
buds of suspicion
the blossoming of blood and bloom
9.
There’s an express letter
but poetry has to pick it up from the post-office
Dear sir
there’s mosquito squashed between the pages of your poetry
a bloodstain
the white blood cells ended up in the nail of my index finger
as I flipped the pages
the damaged red blood cells seeped
from the blood vessels
sir, your aorta is narrow
riddled with varicose veins
hence the brown discolouration in your blood
perhaps I’m wrong
but the heart is but a simple pump
The Creator have designed it as a pump
to pump blood to the muscles, skin, bones, cartilage
hence, sir, your hesitation
approaching pain without training
how could you possibly bear the pain
for example:
“here, you shouldn’t have
little concern for the invaders
the government knows how to be sad
hence sadness
do not rightly belong to the government
rightly it should be like water off a duck’s back
you could relax, ease your stress with the use of words
which rhythms with cunt
don’t use the poem to exploit
make noise
and think it’s great”.
please, spare me
I did what I could in sending you this letter
I did wave hither
my pitiful hand
did you not foreseen it sir, what we’re capable of
they’ve allowed người-buôn-gió, a blogger sleeping on a deck chair
with a mosquito between the pages of your poetry sir
it won’t be long
before we disappear
into all the afternoons
Can you recall sir? The diminishing of the light
like the overflowing Sông Tranh Dam
a catastrophe for all of us
after the window is fitted with brown glass
like amber resin
it is our fighting spirit
waiting for you sir, to appear
think
about all the trips
to all the ruins
Hoi An or My Son
while I’m still lying on the deck chair
after a night wasted
stifled
idled
except for the letter I’m writing to you here, sir.
10.
At midnight in poetry’s tiny town
the mourning cloth of death wrapped itself around poetry
like waves crashing upon waves
the shoreline silent
fluffy with white froth
poetry could barely sleep
at the warm spine of the hill
poetry’s awake
breathing
waiting for poetry’s king
who was about to walk through the door
poetry believes the king
must act when the world is sick
poetry watched the wide-eye farmers
as they left their homes
in their swollen callus hands was nothing
but bitterness and uncontrollable pain
poetry’s heartbroken
poetry’s aware of those in white
in mourning
detest
poetry’s useless
smiles
and tears
11.
It doesn’t matter who reads the poem
when it’s good, poetry is full of suspicion
when it’s bad, poetry ends up in division
but the poem would never
spill blood
with whomever
tired
poetry desire
even the allure of the enemy
12.
Poetry has lived an entire life
as though poetry is poetry’s wife
saved whatever she could
but now poetry has the role of a husband
poetry only need a lean suitcase
there’s no place on earth
poetry hasn’t been
they had to decode poetry
like Thị Nghè fuel depot long ago exploded in a massive fire
don’t think the enormity of size
could ever deter poetry
poetry dislike
the idea of upsetting anyone
hopefully, you’ll understand
weighing anything is not a demand
but silence is poetry’s true strength
13.
Think of poetry
as nothingness & uselessness
as the whiteness of clouds
one sees nothing
nothingness
can only promise one thing
like when the earth is forgotten when the clouds are missing
or the gardens are forgotten when picture books misses
the lightly coloured lawns
misses the winter
& the wind
one could lay the poem on the lawn
and immediately feel
a balance between consciousness and dream
until one knows nothing anymore
like the wandering darkness
the sweetness of the night
at a point it’s barely remembered
let alone forget
though
all-encompassing
the poem
perhaps
allows
us to forget
like she did
last night
14.
Shattered is the poem’s window
poetry’s like a snail climbing
crawling up the glass pane
poetry’s ears bubbling
bubbles dripping
from poetry’s nose sighing
nothing touches poetry’s hands
dissolving as though
there were ever hands
the poem breaks in half
after a few attacks
in the old days more than half of poetry older brother’s regiment died
half the poem died
in sacrifice
half ran and hide
on the bubbles of sniffling nostrils, the luck
the fate of slaves
Devastating right, poetry?
15.
White on white paper
concealment on concealment
the hidden language
made poetry’s beliefs obsolete
useless like used paper napkins
poetry cried
it’s just a poem
Why are people so bitter?
the unsent messages, how many jabs were there
in the air
the podiums have lost all their idols
humanity losing its home
the vernacular losing its innocence
poetry losing
the sniffling memories of beggary
that’s normal (right)
poetry left with nothing
at the end of an exhausting life
gloriously repents
in a thirty-page verse of great intent
the fame hopefully in the end
the mere association
just like that
who’s the bigger hypocrite
than poetry?
searching for what again
a displaced ego?
two pieces of the sidewalk are all poetry need
eternally composed
in an age-old presence
what’s sacred to poetry
like the ancestral altar
the distinguished spirits
poetry deals
with everything
aside
itself
a roly-poly toy
standing
never falling
because
poetry is so greedy
_____
ĐÊM VÀ NHỮNG KHÚC RỜI CỦA… (3)
thơ đã
biến mất
trong một cái lỗ, nơi
linh hồn đang
chui vào trong đó
và để lại một con rắn
trong vườn địa đàng
cùng với nàng
mịn màng
mềm
lắc lư
như
sấm sét…
1.
Một bài thơ chỉ đặt tên là: bài thơ
nên nó buồn
và trống rỗng
nó có tông màu
của mây và gió
mát mẻ và chim
bay và tìm xuống
nó làm
đôi mắt của bạn
như hai hạt bụi
lọt vào mê sảng
đôi khi
tất cả mọi thứ
của bài thơ
dường như
làm chúng ta không nhớ…
và tình cờ
bạn nhặt được bài thơ:
đó là Noel lạnh giá
chúng ta lấy hộp diêm
từ cô bé bán diêm
và tập thơ
tá hỏa…
ở bìa sau
ảnh chân dung + tiểu sử nhà thơ
đang cháy quăn & méo mó
ôi cái thời ai cũng muốn có
hơn không
chúng ta nhìn nụ cười của chữ
nó như các con bọ chét
thi nhau nhảy ra khỏi
gương mặt méo mó
như không mà muốn có
của nhà thơ…
2.
Nhà thơ gọi tên nhà biên tập
khi bắt đầu bài thơ
và sau đó gọi hai đầu gối
quỳ trong bóng tối
chào một ông vừa mới
đi qua
chúng ta vẫn gọi nhau hàng ngày như gọi chuyến taxi
chở những món hàng
cồng kềnh quá hạn
ví như một người bạn
khi bạn đẩy anh ta lên
và nói lời tạm biệt
trước khi anh ta có thể nhắm mắt lại
và không bao giờ chúng ta còn thấy
một con người
thậm chí cũng không phải là một con sâu
sau đó chúng ta đặt bài thơ xuống
với một cái xẻng
lấp lại và im lặng
cay đắng và an lành…
3.
Tử huyệt của nhà thơ
phải là mặt trăng khổng lồ
to gần bằng trái đất
treo lên nơi không có một chiếc móc
vẫn không rơi
tử huyệt của nhà thơ
phải là châu chấu dưới bánh xe
cây chông tre bên họng pháo
tử huyệt của nhà thơ
phải là chiếc cối xay gió
không phải quay chậm hay bất động
chờ thời
+
mùa thu, Mẹ mất.
ngày Mẹ còn
Mẹ ghét kẻ gió chiều nào che chiều đó
chờ gió
vẫy đuôi…
4.
Đừng gõ cửa phòng tôi
tôi sẽ không mở ra cho bạn
thế giới chỉ là những “đôi mắt mang hình viên đạn”
đừng trách tôi khốn nạn
đừng gõ vào bài thơ của tôi
nó bị điếc
không nghe tiếng khóc
nó đang cùng với con quái vật
nhe răng và cắn
bật cả nút chai bia
cũng đừng chạm vào con gái của tôi
tôi đã sợ rồi
tôi đã vứt tất cả những bài thơ trên đời
vì sự bình an của nó
5.
Anh đã bị chặn
máy tính của anh vấp phải một hàng rào
Mẹ khóc
anh chỉ có cây bút
và một hộp màu
để viết và vẽ về hàng rào
đang vây
từ chân đồi
lên đến đỉnh
môt bóng ngựa màu nâu
của anh không di chuyển
nhưng nó đang nghểnh cổ lên
tìm kiếm
và họ cũng tìm kiếm
nhưng tìm kiếm những cái khác
anh
họ đang tìm kiếm những gì?
ở phía bên kia
vẫn là Mẹ
người sẽ dắt anh leo qua khỏi hàng rào
như ngày xưa tập đi
Mẹ xuýt xoa
khi anh ngã
6.
Thơ bị lấy mất trái tim
khi lang thang trong rừng tối…
ước mơ của thơ
là vật lộn với sự nghi ngờ
không có gì ngạc nhiên
chúng ta biết những con ngựa trong bóng tối
vẫn gặm cỏ, như chúng ta
vẫn đợi chờ
và thở…
tinh thần của chúng ta như một con ngựa
đang lồng lên trong thung lũng mùa đông
đột nhiên có mùi hoa
cỏ
và nhận ra tuyết đang tan chảy
tầm nhìn chúng ta phóng ra tít trên đỉnh núi
để biết mùa xuân hoa cỏ đã bắt đầu…
7.
Đừng viết…
thơ buồn, và muốn ánh sáng của nó
như sự vắng mặt của mùa hè
bạn cũng như bóng tối của căn phòng
đang đóng cửa
đừng viết
thơ đang học cách chết
như nó có thể
chúng ta sẽ học cách chết
như chúng ta từng mong như thế
nếu thơ yêu bạn? hãy cầu xin Chúa
trong Giáng Sinh buồn 2012
bạn có biết, để được nghe câu nói: em yêu anh
thơ phải bỏ bạn đi thật xa
để âm thanh vọng về
thật rõ
đừng viết. thơ sợ bạn không còn nhớ
âm thanh bạn vừa mới vội nghe
như bạn vẫn viết vội lòng yêu nước
lên chiếc áo thun
sáng nay mọi người vẫn mặc
đừng viết. những lời nhẹ nhàng
có vẻ như giọng nói của bạn đang lan rộng
trên tường lửa. đôi môi của bạn
như một lần hôn, như một nhoẻn cười…
đừng ghét
và đừng viết
những điều bạn không biết
thơ ơi…
8.
Thơ nghĩ có thể Bên-Thắng-Cuộc
cho rằng khi một cuộc chiến tranh bị mất
điều mà tất
cả
phải nhớ
là trả thù
tù bao nhiêu năm
không nhớ
sau đó tất cả những gì chúng ta có thể giữ
chỉ là một người nông dân được ướp lạnh
nằm ngủ
trên cánh đồng bị thu hồi
trong bãi cỏ xanh mềm mại
như chiếc giường
lúc chúng ta được sinh ra
cùng với nỗi đau của Mẹ
không ai nghĩ
màu trắng của đám mây sẽ là những tờ giấy, sau này
chúng ta sẽ phải viết
cái gì
lên đó
những câu chuyện về ngày cuối tháng Tư
trên mảnh ruộng cỏ dại lây lan
mầm nghi ngờ rắc bay trong gió
nở ra máu
và hoa
9.
Có một lá thư chuyển phát nhanh
nhưng thơ phải ra nhận từ bưu điện
thưa anh
có một con muỗi bẹp dí giữa các trang thơ của anh
một vệt máu
những bạch cầu còn sót lại dưới ngón tay trỏ của tôi
khi lật qua những trang sách
các hồng cầu bị hỏng vì đã thoát
ra ngoài mạch máu
động mạch chủ của anh bị hẹp
các tĩnh mạch giãn rộng
nên máu có màu nâu
có thể tôi sai
khi đơn giản nghĩ trái tim là một cái bơm
Thượng Đế vẫn dùng cho cho chúng ta bơm máu
đến thịt, da, xương, sụn
vì thế anh rất ngập ngừng
khi chạm vào nỗi đau chưa được hướng dẫn
đúng cách để đau
ví dụ:
“ở đây, bạn không được
quan tâm đến bọn xâm lược
nhà nước đã biết cách buồn
nên tất cả nỗi buồn
không phải của nhà nước
phải là nước
đổ lá môn
bạn có thể lợi dụng xả stress bằng cách gieo vần lồn
nhưng đừng lợi dụng làm ồn
trong một bài thơ
thế là hoàn hảo”
tha thứ cho tôi
tôi đã cố gắng gửi lá thư này cho anh
tôi đã vẫy
tay mong manh
anh có thấy những gì chúng tôi có thể làm
và họ đã cho người-buôn-gió ngủ trên ghế bố
với những con muỗi giữa hai trang thơ của anh
chẳng bao lâu
chúng tôi sẽ biến mất
vào các buổi trưa
anh nhớ không? sự mờ xuống của ánh sáng
như sự cố tràn đập Sông Tranh
làm chúng ta mắc nạn
sau cửa sổ lắp kính màu nâu
như hổ phách
nó là tinh thần của tôi
đang chờ đợi anh có thể xuất hiện
hãy suy nghĩ
về những chuyến du lịch
đến những phế tích
Hội An hay Mỹ Sơn
khi tôi vẫn nằm trên ghế bố
sau một đêm lãng phí
và bí
không biết làm gì
ngoài viết lá thư này gửi đến cho anh.
10.
Lúc nửa đêm trong thị trấn nhỏ của thơ
khi cái chết và khăn tang cứ quấn vào thơ
một vành trắng như sóng xô
vào bờ
im lặng
thơ không thể ngủ yên trên sườn đồi ấm nóng
của mình
thơ thao thức
và hít thở
chờ vua của thơ
đến giờ
sắp đi qua cửa
thơ nghĩ rằng ông vua
phải làm một cái gì khi thế giới đang bị bệnh
thơ nhìn ánh mắt người nông dân mở to
khi rời bỏ quê hương
trong tay nải chỉ còn cay đắng, điên rồ và đau đớn
nó phá vỡ trái tim của thơ
khi thơ biết rằng những người đang đi bộ
phía sau màu tang trắng
họ ghét
cả nụ cười
cả nước mắt
vô ích của thơ
11.
Bất kỳ ai khi đọc một bài thơ
khi hay, thơ chìm vào nghi ngờ
và khi dở, thơ chìm vào tranh cãi
nhưng thơ
không bao giờ đổ máu
khi gặp ai
thơ buồn ngủ
và quyến rũ
cả kẻ thù
12.
Thơ đã sống một cuộc sống
như thơ là vợ của thơ
gói ghém tất cả những gì mình có
nhưng bây giờ thơ là một ông chồng
thơ chỉ cần một va-li mỏng
không có nơi nào trên trái đất
mà thơ chưa đi
người ta phải giải nén thơ
như kho xăng Thị Nghè ngày xưa bùng lên đám lửa
đừng tưởng cồng kềnh
là thơ sợ
thơ không nỡ
làm bạn mất vui
hy vọng bạn biết
không phải cân nặng
mà im lặng
chính là sức nặng
của thơ
13.
Bạn cứ nghĩ về thơ
như một sự trống rỗng & vô ích
như màu trắng của đám mây
ta nhìn và không thấy gì ở đấy
sự trống rỗng
chỉ có thể hứa hẹn điều duy nhất
như trái đất bị lãng quên khi thiếu những đám mây
cuốn truyện tranh làm khu vườn bị lãng quên khi thiếu
những đám cỏ nhạt màu
thiếu cả mùa đông
& gió
ta thử đặt bài thơ nằm xuống cỏ
ngay lập tức cảm thấy
một sự cân bằng giữa thức và mơ
một lần nữa ta lại không biết gì. Bóng tối
của lang thang
bóng tối của ngọt ngào
bóng tối cũng đến lúc
nhơ nhớ và quên
đôi khi
tất cả mọi thứ
của bài thơ
là dường như
để
chúng ta không còn nhớ
như em
vừa mới tối qua
14.
Cửa sổ của bài thơ bị vỡ
thơ giống như con ốc sên
đang bò trên kính
hai tai thơ râm ran
các bong bóng
chảy ra từ mũi của thơ
nghe như tiếng thở dài
không có gì chạm vào tay thơ
nghe tan ra như bàn tay
không còn nữa
bài thơ vỡ
làm đôi
sau vài loạt pháo kích đầu tiên
ngày xưa trung đoàn của anh trai thơ đã chết quá nửa
một nửa bài thơ đã chết
vì sự cống hiến
một nửa bỏ trốn
trên những bóng bóng ở hai lỗ mũi sụt sùi may mắn
của một thân phận nô lệ
dã man không, thơ?
15.
Màu trắng trên giấy trắng
bí ẩn trên bí ẩn
những ẩn ngữ
bỏ mặc ý nghĩ của thơ
như chiếc khăn giấy chùi mép xong không còn sử dụng
thơ khóc
chỉ là bài thơ thôi
sao người cứ đắng cay như vậy?
thông điệp không bao giờ còn gởi đi
thơ chém bao nhiêu nhát dao vào gió
ngôi đền mất hết bức tượng
con người đánh mất quê hương
ngôn ngữ đánh mất thời thơ ấu
thơ đánh mất
sự ăn mày trong ký ức
cũng bình thường
thơ không còn gì hết
và cuối đời mỏi mệt
sẽ sám hối thật sang
viết vài ba chục trang
là nghĩ mình có thể bắt quàng
làm họ
chơi kiểu đó
đúng là ai méo mó
có hơn thơ?
đi tìm lại những gì
của cái tôi đã mất?
khi thơ chỉ muốn lượm hai cục gạch
bất động và vĩnh hằng
bằng một sự có mặt già nua
cả những gì thơ biết là thiêng liêng
như bàn thờ tổ tiên
những linh hồn phụt tắt
thơ xử lý tất
cả
trừ mình
ra
và
một con lật đật
đứng
không bao giờ chịu ngã
vì thơ
tham
quá
AFTERWORDS:
Tôi muốn vô cùng tri ân sự lực lượng tư liệu dồi dào của nhà thơ Lê Vĩnh Tài. Sự tương đồng về việc tôi đã sống trên một hòn đảo không quá sai, sinh con đẻ cái, gia đình, những việc bon chen gói gọn trong một thế giới vi mô. Niềm khao khát về một cuộc sống khác đã được hiện thực hóa qua những bài thơ vĩ đại của LVT.
“The devil is in the details”, nhờ số lượng đáng kinh ngạc chi tiết của lịch sử lưu lại trong những bài thơ. Trong những khoảnh khắc nho nhỏ mỗi ngày, tôi đã được nếm phần nào cuộc đời của nhà thơ. Tôi đã khóc, trong những cơn ác giận, vô vọng, và bao la những hân hoan, da diết, tình yêu nước của mẹ tôi.
_____
I am grateful for the prolific amount of material written by the poet LVT. The analogy of me being on an island apt, bearing children, raising a family, life wrapped up in my microscopic world. My yearning for another life is now realised through the great work of LVT.
The devil is in the details, the incredible amount of history recorded. In a small moment of each day, I am him. I cried, in ire, through the palpable hopelessness. LVT through his voice, triumphant, the aching love of country.
October 2019

AFTER WORDS
Tôi muốn vô cùng tri ân sự lực lượng tư liệu dồi dào của nhà thơ Lê Vĩnh Tài. Sự tương đồng về việc tôi đã sống trên một hòn đảo không quá sai, sinh con đẻ cái, gia đình, những việc bon chen gói gọn trong một thế giới vi mô. Niềm khao khát về một cuộc sống khác đã được hiện thực hóa qua những bài thơ vĩ đại của LVT.
“The devil is in the details”, nhờ số lượng đáng kinh ngạc chi tiết của lịch sử lưu lại trong những bài thơ. Trong những khoảnh khắc nho nhỏ mỗi ngày, tôi đã được nếm phần nào cuộc đời của nhà thơ. Tôi đã khóc, trong những cơn ác giận, vô vọng, và bao la những hân hoan, da diết, tình yêu nước của mẹ tôi.
_____
I am grateful for the prolific amount of material written by the poet LVT. The analogy of me being on an island apt, bearing children, raising a family, life wrapped up in my microscopic world. My yearning for another life is now realised through the great work of LVT.
The devil is in the details, the incredible amount of history recorded. In a small moment of each day, I am him. I cried, in ire, through the palpable hopelessness. LVT through his voice, triumphant, the aching love of country.
October 2019
Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.
Nice poem.
LikeLiked by 1 person
❤
LikeLike
I wouldn’t know where to start. Just an amazingly stunning piece of writing. Thank you Trâm. Blessings to you again for bringing the beauty of these pieces to us. ❤️
LikeLiked by 1 person
Thank you Joni, I love your new profile ❤
LikeLike