A collection of short prose in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Photography: Nguyễn Thị Phương Trâm

Because daily they would walk the walk on the verge of tears, they know something is stirring in your mind, even before you realised it was already there in your head.
And you have no evidence that they’re not in their right mind. You start to suspect yourself, even though you knew it didn’t make any sense.
Don’t worry.
I WON’T FORGET BUT I WILL TRY
You can say whatever you like, it doesn’t mean that you are right. What we remember is very different, since we all have different points of view.
What you said was harsh to listen to even to deaf ears. Making a mountain out of a molehill. History can not be blown up because someone was puffed up croaking like a frog.
The words which escaped your lips yesterday sounded as though, without blinking, you were announcing your imminent death, even though you prefer the idea of immortality.
You’re hurt by what you said, because you believed in what you said. I know you have faith in what comes out of your mouth. But I’m afraid while I waved at death, it felt as though you’ve been had. The chronic pain returning from your every thought, as people tried to comfort you: it’s okay, it will be fine. You couldn’t hear them, because you were still afraid.
Flower petals often drift out to sea, like those in vogue: let them get carried away by the wind. But they were brought back to me in the form of sea shells, cracked and twisted. I pieced them together like a riddle, at the tip of my tongue. All that I ever wanted had been created, destroyed and rebuilt.
What have you got left to offer me?
PAIN
It numbs all of our senses, it tricks us into believing everything is fine. Then it would bombard us over and over again until it’s unbearable. The overwhelming pain comes at us twice, tricking us into thinking we’re no longer in pain, it is the physical visceral response to shock.
What’s more painful than someone staring at you? It is when that someone leaves. You think they’re ghosts, but I’m not haunted by ghosts, I will never forget the details of the last time I saw you.
There are those we’ve been waiting for but will never see again. Like all our verses of poetry. But, if you’re concerned about the metaphors, please press follow or leave your number in the comment section below, so I can answer all your questions. Other than that, if you have any other advice, I will note it in the note section. Suspended.
I will hang myself up like a portrait, oil on canvas, blood on skin. Even when no one understands me.
In order for people to feel how soft I am, I will pin myself on the bed linen, a thousand thread count. Since, she too has to sleep.
I will roll myself up into a blanket, because she needs to hear my heart beat.
I will run like water in the bathroom, I’m not strong, I’m in the form of a dream, I’m unconscious, loaded with guilt. I’m changing, she’s a mess. I’m changing, she’s upon destruction. I’m softer again.
I’m bursting, filled to the max by a river. I’m awake, I’m alive, I’m exploding with love.
I’m changing, because you are in a lot of pain.
—
September 2022
TẠI SAO HỌ MẠNH NHƯ VẬY MÀ BẠN KHÔNG BIẾT?
bởi vì họ vẫn đi lại mỗi ngày trên bờ vực của nước mắt, họ biết mọi người hiểu được điều gì đang xảy ra trong đầu bạn, cả khi chính bạn cũng không hiểu mình.
và bạn cũng không có một chút manh mối nào để nói là họ không ổn. Chỉ còn cách bạn tập nghi ngờ chính mình, mặc dù điều đó chính bạn thấy rất không ổn.
Đừng lo.
TÔI KHÔNG THỂ QUÊN NHƯNG TÔI VẪN CỐ GẮNG
bạn có thể nói bất cứ điều gì bạn muốn, nhưng điều đó không có nghĩa là bạn đúng. Trí nhớ của chúng ta khác nhau, cũng như không có hai quan điểm nào giống nhau.
những gì bạn nói còn nặng hơn tai người điếc. Những người cố nặn ra núi non chỉ là hòn non bộ. Như lịch sử không hề bị thổi phồng dù ai đó đã phồng to hơn con ếch.
có cảm giác như mới hôm qua những lời nói đã rời khỏi môi bạn, bạn thậm chí không nói lắp hay chớp mắt khi bạn nói là bạn sắp chết, dù bạn hơi bị thích sự bất tử.
những tuyên bố hơi mạnh của bạn lại làm chính bạn đau lòng, vì bạn nghĩ là mình trung thực. Tôi biết bạn chỉ nói những điều bạn tin tưởng. Nhưng khi tôi vẫy tay chào cái chết, có thể bạn đã bị lừa. Đau đớn lặp đi lặp lại từ suy nghĩ của bạn, mọi người cùng vỗ về bạn: không sao đâu, mọi thứ sẽ ổn thôi. Có thể bạn không nghe thấy vì bạn đang sợ hãi.
những cánh hoa nhiều khi vẫn có thể trôi ra biển, như mọi người đang thời thượng: để gió cuốn đi. Nhưng chúng được mang về cho tôi dưới dạng mấy mảnh vỏ sò, nứt và cong. Tôi ghép chúng lại với nhau như một câu đố, trên lưỡi của tôi. Tất cả những gì tôi muốn là tạo ra, phá hủy và xây dựng lại.
bạn còn gì nữa để cho tôi?
NỖI ĐAU
nó sẽ chặn bất kỳ cảm giác nào, chặn mọi thứ để làm cho bạn có vẻ ổn. Sau đó, nó đánh bạn rất đau. Cơn đau che phủ bạn hai lần chỉ là cách làm cho bạn nghĩ rằng mình đã khỏi đau.
bạn biết điều gì buồn hơn một ai đó cứ nhìn vào bạn không? Đó là họ bỏ đi. Bạn nghĩ họ là những bóng ma, nhưng tôi không bị ám ảnh bởi bóng ma, tôi giữ những ký ức về lần cuối cùng gặp bạn.
có những người chúng ta đã mong chờ nhưng rồi không bao giờ gặp một lần nữa. Như những bài thơ của chúng ta. Nhưng, nếu bạn quan tâm đến phép ẩn dụ, xin vui lòng bấm theo dõi tôi hoặc chỉ cần để lại số điện thoại dưới phần bình luận, tôi sẽ liên lạc lại. Ngoài ra, nếu bạn có bất kỳ lời khuyên nào, tôi sẽ chép vào phần ghi chú. Lơ lửng.
tôi treo tôi lên như một bức tranh, sơn dầu nằm trên vải, máu ở trên da. Cả khi không ai hiểu tôi.
tôi treo tôi lên như tấm vải trải giường, để mọi người cảm thấy sự mềm mại của tôi. Dù sao nàng cũng cần ngủ.
tôi cuộn tôi lại như chiếc chăn, vì nàng cần lắng nghe nhịp tim của tôi.
tôi chảy như nước trong phòng tắm, tôi không khỏe, tôi trong trạng thái mơ, tôi vô thức, tôi nặng trĩu với cảm giác tội lỗi. Tôi đang thay đổi, nàng đang hỗn loạn. Tôi đang thay đổi, nàng là sự hủy diệt. Tôi mềm mại trở lại.
Có một dòng sông lấp đầy tôi. Tôi tỉnh táo và sống động, tôi tràn đầy và bùng nổ với tình yêu.
tôi đang thay đổi, vì bạn rất đau.
Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.