requiem

A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Art: Nguyễn Tấn Vĩ


REQUIEM…

1.

I’m a poet 

I’m an artist

I am art

I have 

become art

I’m the making of your secrets

like how you loved her

how she’s now immortalised 

it’s my song

until my last breath

2.

you shall compose the faithful devotion

like the echoes of bells the day she left 

you never thought the sound of bells was that great

you always believed they sounded like crying

it shall rise into the sky

like a grain of dust in the breeze?

not that it worried you

will it be a poem or a prose?

or a couple dozen chapters of an epic ode

filled with apols… 

3.

one afternoon

sticking your chest out

heaving, breathing

taking to the sky, flying

not one person listened

not just one god

just an overwhelming number of people in white 

the very same day, same night

when the world is quiet

and you’re praying

just one more prayer

you hope this time

the creator heard your cries

in between the breaths

night and light

you’ll wake up

amidst the heartbeat here and a blue sky over there

as you are filled with pity for me

you pity death 

thought it could not be

since I’m a poet

I’m the accumulation of so many secrets

and I did love someone once 

and because of her

I’m immortalised

4.

in the end you touched me

each time you fall

in love 

so to just crawl in, you will have to

kneel in front of the person being born to replace you

accept a poet can not be reborn

set him free in oblivion

with the virus

he will open the heart

and don’t be surprised when

together, you and he may

liberate this lump of congealed blood

like still flying in front of you

are the terrorists

5.

you participated in a procession

young women, crying

but you weren’t sure why

perhaps they’re crying

because your boat sank

the fisherman howling on the beach

their boats went with the wind

perhaps someone died

perhaps it’s you

your funeral 

and you shed 

not a tear

November 2021

1.

tôi là nhà thơ

tôi là nghệ sĩ

nghệ thuật là tôi

vì tôi đã tự biến thành

nghệ thuật

tôi làm ra bao nhiêu bí mật cho bạn

như đã từng yêu một người

và biến nàng thành bất tử

đó là bài hát của tôi

cho đến ngày tôi chết

2.

bạn sẽ viết một bài cầu siêu

như tiếng chuông bạn từng quỳ ngày nàng bỏ đi đâu mất

bạn không nghĩ tiếng chuông sẽ rất hay

bạn luôn tưởng nó như tiếng khóc

nó sẽ bay cao trên trời

hay như hạt bụi trong gió?

bạn cũng không thực sự bận tâm

nó sẽ là bài thơ hay văn xuôi?

hay nó chỉ là bài trường ca mấy chục chương

chỉ toàn lời xin lỗi…

3.

đó là một buổi chiều

khi bạn mở toang lồng ngực mình

để thở

để khi bay lên trời

không còn ai lắng nghe bạn

không phải chỉ một vị thần

bao nhiêu là áo trắng

cùng ngày đó, buổi tối

khi tất cả thế giới

im lặng và bạn vẫn

đang cầu nguyện thêm một lần nữa

bạn hy vọng lần này

Thượng Đế sẽ nghe

tiếng bạn rên khi thở

đêm và ánh sáng

bạn sẽ thức dậy

giữa nhịp tim bên này và bầu trời xanh ngát phía bên kia

khi thương tiếc cho tôi

bạn đang thương tiếc cho một cái chết

dù điều đó không bao giờ xảy ra

vì tôi là nhà thơ

tôi làm ra bao nhiêu bí mật

và từng yêu một người

cùng nàng thành bất tử

4.

cuối cùng bạn chạm vào tôi

mỗi khi bạn rơi vào

một tình yêu nào đó

chỉ cần để chui vào, bạn sẽ

quỳ gối trước người được sinh ra để thay thế cho bạn

chỉ nhà thơ là không thể luân hồi

hãy để anh ta ở trong sự lãng quên

với những con vi rút

anh ta mở rộng trái tim

và bạn đừng ngạc nhiên

cùng nhau, bạn và anh ta có thể

giải phóng cục máu đông này

như bọn khủng bố vẫn bay

đâu trước mặt bạn

5.

bạn tham gia vào đám rước

có những cô con gái khóc

nhưng bạn không biết họ khóc về điều gì

có lẽ họ khóc vì họ nghĩ bạn bị

đắm tàu ​​

trên bờ biển các ngư dân hú lên

con tàu của họ đã bị mất trước gió

có lẽ ai đó đã chết

cũng có thể là bạn

tại đám tang của chính mình, bạn đã không rơi nước mắt

Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

By Nguyễn Thị Phương Trâm

There's magic in translating a body of work from one language to another.

Leave a comment

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: