A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Art: Đinh Trường Chinh

1.
I like my body when it’s not paralyzed from the waist down
I also like your body
–
I like to run my fingers
down your back
feel your quivering soft skin
–
and kiss it
over and over again
2.
you will fly
until I’m fully engorged in the flowers
you will take the Sun into your mouth
with your eyes closed
dive through the clouds
–
glide across the darkness
explore the pathways on the body
with the curiosity of a child
you are revived
after a thousand years of mournful white flowers
–
as your body lay
in a silver tomb of the moon
3.
if only the earth is paradise and
the past is the present
–
but I will be anxious
with all the acting
–
so you being you
fear is a blessing, and the earth is square
tears are moments of joy
while the backward hypocrisy
makes you want to throw up
–
even when there’s nothing left but despair
and in the end
we have not us
you will no longer be you
4.
my love
your hair is the clouds
caught on a stick
–
you’re lost in a kingdom of canes
and the king is named after darkness
your forehead is the sky
now bloodied
your head is the forest grove
come the evenings a nest for the birds
–
your thighs are white horses tied to a carriage
black and blue with bruises
–
my love
you’re a coffin
of gems
a dream of oblivion
–
you are the rain
the spirit of flowers
made from the green light of leaves
on your body
–
silent tears are the closest thing to kisses
as you take to the sky flying
5.
your lips, the lips I have loved
now on someone else’s face
your sweet hair lay silent
–
powerless words facing the dead
before they’re buried
sounds like to everyone the cries of a bird
the horrifying cries from a lost horizon
–
I believe in death
because you have loved me
–
moons and sunsets
stars and flowers
places where people no longer have faith in
we still have a night
–
when my fingers
touches your body
when my heart
darkness and the beauty of stars
is upon your lips
through tears quiver
after so much anticipation
–
the sea
where so many have drowned long ago
again welcome another pile of ashes
–
after so many years
it’s unimaginable that it’s the place where
you want to return and dwell
amongst the breaths of stars
–
upon this nation lit up
the centuries of bad karma…
_____
1.
tôi thích cơ thể tôi khi nó không bị gãy xương sườn
tôi cũng thích cơ thể bạn
–
tôi thích cảm thấy xương sống
của bạn và làn da mịn màng
run rẩy
–
và tôi sẽ hôn đi hôn
lại nhiều lần
–
không như bạn chỉ kịp có vài lần
diễn nụ hôn phây bút
2.
bạn sẽ bay
cho đến khi tôi ngập trong những bông hoa
bạn sẽ lấy mặt trời trong miệng
và nhảy vào đám mây
với đôi mắt nhắm
–
lướt qua bóng tối
trong những đường cong của cơ thể
bé thơ
bạn sẽ sống lại
sau một ngàn năm hoa trắng
–
và xác bạn nằm trong một mặt trăng
bằng bạc
3.
nếu trái đất là thiên đường và
quá khứ lúc đó là hiện tại
–
nhưng tôi sẽ hồi hộp
vì giả vờ
–
như vậy bạn sẽ phải là bạn
nỗi sợ hãi là điều may mắn, và trái đất này hình vuông
những giọt nước mắt là niềm vui
những trò đạo đức ngược đời
làm bạn muốn ói
–
dù tất cả đều sẽ tuyệt vọng
và cuối cùng
chúng ta đã không có chúng ta
bạn đã không còn bạn
4.
tình yêu của tôi
tóc của bạn là đám mây
vẫn còn vương trên cây gậy
–
bạn lạc vào một vương quốc của roi mây
mà tên vua của nó là bóng tối
trán của bạn là một bầu trời
nhưng bây giờ có máu tụ
đầu của bạn là một khu rừng
cho những đàn chim về ngủ
–
đùi bạn là những con ngựa trắng được buộc vào một cỗ xe
giờ đầy những vệt bầm
–
tình yêu của tôi
bạn là một quan tài
bằng ngọc
và giấc mơ của sự lãng quên
–
tôi đã tìm thấy bạn giống như cơn mưa
cuốn theo những linh hồn bông hoa
của ánh sáng màu xanh lá
trên cái lạnh của thân thể bạn
–
nước mắt im lặng gần như một nụ hôn
khi bạn bay lên trời
5.
đôi môi của bạn, mà tôi đã yêu
giờ chỉ còn trên khuôn mặt người khác, mái tóc ngọt ngào của bạn nằm
im lặng
–
những lời nói bất lực
khi đứng trước linh cữu
như thể mọi người nghe thấy một con chim
hót kinh khủng từ một vùng trời đã mất
–
tôi tin vào cái chết
bởi vì bạn đã yêu tôi
–
trăng và hoàng hôn
ngôi sao và hoa
những nơi không còn ai tin tưởng
là chúng ta vẫn còn một đêm
–
khi ngón tay của tôi
chạm vào cơ thể bạn
khi trái tim tôi
bóng tối và vẻ đẹp của những ngôi sao
đang trên cánh hoa của đôi môi bạn
mấp máy và khóc
sau khi đã nôn
–
biển
như ngày xưa bao nhiêu người đã chết
giờ nhận thêm đống tro tàn
–
sau bao nhiêu năm
không thể tưởng tượng nó lại là nơi
bạn trở về để trú ngụ hơi thở
của tất cả các vì sao
–
từng chiếu lên dân tộc này
nghiệp chướng hàng thế kỷ…
_____
DECEMBER 2021
Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.