A poem in Vietnamese by Phan Nhiên Hạo
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Photographer: Nguyễn Thị Phương Trâm

I live in a house without a door.
On their back, each visitor lugs their door.
In place, before we sit and talk, then,
take the door with them when they leave.
My privacy is dependent upon
the visits of these people.
–
Sometimes people turn up empty-handed.
These are impoverished people devoid of personality
gamblers and those with no shame
drops by to borrow money, the scoundrels.
At the sight of them from afar, quickly I would leave my house
head off to see close friends.
–
As I leave, I would also lug a door on my back
(The door I’ve removed from my house
only to enter other people’s houses).
–
(November 2020)
_____
NHÀ KHÔNG CỬA
–
Tôi sống trong ngôi nhà không cửa.
Mỗi người đến thăm phải mang theo cửa
trên lưng. Lắp vào ngồi nói chuyện, xong,
khi từ biệt họ ra đi cùng với cửa.
Sự riêng tư của tôi phụ thuộc vào
việc thăm viếng của những người này.
–
Thỉnh thoảng có những người đến tay không
Đây là những kẻ quá nghèo không còn cá tính
Những tay chơi bạc và bọn mặt rô
ghé qua chỉ để mượn tiền hay giở trò đểu giả.
Thấy bóng những kẻ này từ xa tôi vội rời nhà
lên đường thăm những người bạn thiết.
–
Khi ra đi tôi cũng mang cửa trên lưng
(Cánh cửa mà tôi tháo ra từ nhà mình
nhưng chỉ để dùng ở nhà kẻ khác).
Phan Nhiên Hạo, the poet and translator born 1967 in Kontum, Vietnam, currently works and lives in Illinois, the United States of America.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, born 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.