A short story in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Photography: Nguyễn Thị Phương Trâm

REMORSE
1.
She walked through fire for him, a stranger with a blistering scaly chameleon soul. She doesn’t compose poetry, but with her unsound memoirs escaped from her choking proletarian sadness, with her books of fiction stood up.
The acquaintance, or stranger right there, a blistering scaly chameleon soul, couldn’t sleep under all the whirlwind and clay mixed in with the mud and blood in her groundwater. She made a promise with the moon up high and had decided to bring home the whirlwind and the battling flicker of fire.
All the memoirs in her house were set on fire as she followed the moon, except for an abandoned newspaper clipping. Other than the battling flicker of flames and wavering judgement, he lectured about redemption, but openly he was secretive. Her newspaper article is now like an abandoned grey chapel at a mountain side. The mountain, where it was green, has turned red and yellow, the colour of gold not yellow. Then he’s satisfied. Even better, if it’s diamond. She lectured about redemption, but instead he fell into the pits of ever changing despair from a hymn, he was so disappointed about how far she had strayed.
Yellow is the colour of jealousy she said, just before she proceeded to walk through fire because of him.
2.
She said: it’s noisy, it’s too noisy.
She said: they were my saviours, how could they do this to me?
Quietly I talked to her as I stared at the dining table with a vacant chair. No one has to pay their last meal on death row. Because you will pay with your body, until you’re destroyed because no one could ever return your stolen soul. They will leave behind the shell of a ghostly spirit, and you suddenly find yourself black and blue, bleeding out just enough blood before you collapse.
She said again just then: it’s too noisy.
—
September 2022
_
SÁM HỐI
1.
nàng đã băng qua lửa vì hắn, một kẻ xa lạ với tâm hồn tắc kè hoa bị rạn nứt. Nàng không làm thơ, nàng đã vượt qua sự u uất vô sản bằng những bài bút ký lầm lạc, nàng đứng lên cùng với những quyển tiểu thuyết.
người dưng, hay kẻ xa lạ vẫn còn đó, một linh hồn tắc kè hoa bị rạn nứt, hắn không ngủ yên dưới những chấn động của gió và đất sét pha bùn và máu trong mạch nước ngầm của nàng. Nàng đã hứa với mặt trăng ở trên cao và đã dẫn về nhà sự chấn động của gió và những nhịp đập chập chờn của lửa.
những bài bút ký bị cháy khi nàng đi theo mặt trăng, nhà của nàng chỉ còn một bài báo bị bỏ hoang. Ngoài những nhịp đập chập chờn của lửa và bản án mờ nhạt, hắn đã rao giảng về sự cứu rỗi, nhưng lại tỏ ra bí mật. Bài báo của nàng bây giờ như một nhà thờ màu xám bị bỏ hoang nơi vách núi. Núi, nơi ấy màu xanh thành màu đỏ và màu vàng chính là vàng chứ không phải màu vàng. Vậy thì hắn mới chịu. Kim cương càng tốt. Nàng đã rao giảng về sự cứu rỗi, nhưng hắn lại rơi vào những vực sâu đầy biến động của một bài thánh ca và trách móc nàng đã sai lầm.
màu vàng chỉ là sự ghen tị, nàng nói và sau đó đã vượt qua lửa vì hắn.
2.
nàng nói: ồn ào quá, nó quá ồn ào.
nàng nói: họ đã cứu tôi, nhưng tại sao lại xảy ra chuyện này?
tôi thì thầm với nàng khi nhìn vào một chiếc bàn ăn vẫn còn trống một ghế. Bữa ăn cuối cùng của tử tội không ai phải trả tiền. Vì cơ thể của bạn sẽ trả, cho đến khi bạn tan nát vì không ai có thể trả lại linh hồn đã bị đánh cắp của bạn. Họ để lại vỏ bọc của một hồn ma, bạn tình cờ bầm tím, khi bạn chảy máu vừa đủ để gục xuống.
Nàng vẫn nói: nó quá ồn ào.
Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.