from insecurities, we shall radiate glorious light

A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Photographer: Nguyễn Thị Phương Trâm

FROM INSECURITIES, WE SHALL RADIATE GLORIOUS LIGHT

In this country, we’re erratic if we’re brave

We have to be alone if we desire a place in society

When the poet says: we only air beauty

Beauty is the silence in solitude

When they lead you on a  bus like an animal, what kind of beauty would that be

And you have to bang your face against the heel of another person four or five times

Because people don’t like stepping on other people’s faces

The notoriety of having bruised the bridge of your nose or chipping your teeth 

You have to go looking for beauty

Because beauty shall be the saviour of the whole world

As in the middle of a crowd of people strides a half reluctant half sublime young woman

The young woman looks like our Mother from long ago

Your mother just passing

But Mother said again and again: Beauty can be a kind of terror

Like a storm, it could only but shake water drops from our head

Clear and fragile like tears

But our spirit has the roar of a lion reaching mountain peaks

The silent cries of the wives, who have lost their husbands

The blokes staring down the throat of a machine gun of madmen

Into an Immortal Circle

More ghost on the isle of Gac Ma

Hair falling free on the shoulders of widows as their veil of mourning dance 

Through the sombre evening hymns

Speaking only of beauty

Beauty is not only a photograph but a poster with a cow’s tongue sliced off

Beauty is not only when you’re patriotic as you sip your coffee

Beauty is not images you 

The tombstones in soldiers’ cemetery do not need any kind of imagery

The casualty list beyond the wars need not any kind of light

It could still be seen in the dark 

In the embers of your cigarette

Even when you try to stand by the tears

They need no side

They only have one nation

And the children without a father

Standing there staring at the glaring green lawn

Beauty is not newspaper articles written by scholars

Gloating about History exam marks

History is an envelope tainted with blood

Sent to you the time our fathers and brothers fought for our country

A dramatic citizen tragedy, not something you would use for decoration

Like an irrelevant wine cabinet in your lounge room

What you’re unsatisfied with is not beauty

The bitterness spreading across educational institutions, hospitals and temples

Not anything obstinate

From your undying fate blood courses through beauty

A conglomerate of each droplet of mother’s blood

A life free

Not the kind of liberty begged then thrown away

In harmless modern poems

Accepting a few dollars thrown at you when they pretend to give you a trophy

You’re pissed, you and those around you in some feeble fist fight

You have a trophy I don’t have a trophy

Blah blah blah

In the name of sublime beauty

Not in the name of some mixed-up blind liberty that censors you

Not a kind of liberty that acts as a rubbery condom but you still have to get an abortion 

You can say whatever you want but you have to give in to all that mockery

As they berate you for demanding the scraps of Postmodernism

You Can’t Open Your Mouth and all can do is lie

And you’re done for if You Don’t Keep Your Mouth Shut 

Beauty demands that you have to kick off your blanket

Lay it over a patient in a hospital

Both with cancer and dermatitis

Staring directly at the lice

Crawling all over the place in the dark

Pretending to repent

As they suck on the blood of those admitted

Your godforsaken poems

All that modern structure tumbling 

In a spin in some dragon dance

_____

TỪ SỰ RỤT RÈ, CHÚNG TA PHÁT RA ÁNH SÁNG CỦA CÁI ĐẸP

Ở đất nước này chúng ta thành kẻ bất thường nếu chúng ta muốn thành người can đảm

Chúng ta phải cô đơn nếu chúng ta muốn vào một ngôi đền

Khi nhà thơ nói: chúng ta chỉ bàn về cái đẹp

Cái đẹp im lặng cô đơn

Nhưng cái đẹp như thế nào nếu người ta khiêng bạn lên xe buýt như một con vật

Và bạn phải tự đập mặt vào đế giày của người khác bốn hay năm lần

Vì người ta không thích đạp vào mặt kẻ khác

Ngại mang tiếng sẽ làm bạn giập sống mũi hay gãy răng

Bạn vẫn phải đi tìm cái đẹp

Vì cái đẹp sẽ cứu cả thế giới

Giống như cô gái nửa nhút nhát nửa vinh quang đang đi giữa cuộc tụ tập đông người

Cô gái ấy giống như Mẹ của chúng ta ngày xưa

Mẹ vừa mới mất

Nhưng Mẹ vẫn nói: Cái đẹp cũng có thể là sự sợ hãi

Giống như cơn bão, nó có thể chỉ lúc lắc trên đầu chúng ta những giọt nước

Mong manh như nước mắt

Nhưng trong tinh thần chúng ta sự gầm thét của sư tử hống trên đỉnh núi

Sự im lặng của tiếng khóc những người vợ mất chồng

Những người đàn ông đã ngã xuống trước họng đại liên của một lũ đang phát điên

Thành một Vòng Tròn Bất Tử

Đảo Gạc-Ma thêm những bóng ma

Đang nhảy múa trong chiếc khăn tang trên mái tóc xoã xuống vai người goá phụ

Đêm đêm âm u thánh ca

Chỉ nói về cái đẹp

Cái đẹp không chỉ là bức ảnh chụp bạn cầm tấm poster cắt bỏ lưỡi bò

Cái đẹp không chỉ là lúc bạn vừa uống cà phê vừa yêu nước

Cái đẹp không chỉ là những hình ảnh bạn có thể nhìn thấy

Những tấm bia ở nghĩa trang Liệt Sĩ không cần một tấm ảnh nào cả

Danh sách những người ngã xuống không cần một ánh sáng nào cả

Nó vẫn được nhìn thấy ngay cả trong bóng đêm

Bằng đốm lửa khi bạn hút thuốc

Cả khi bạn cố gắng đứng về phe nước mắt

Họ cũng không cần một phe nào cả

Họ chỉ có một quốc gia

Với những đứa con mồ côi cha

Đang đứng nhìn nghĩa trang cỏ xanh nhức mắt

Cái đẹp không phải những bài báo của các học giả

Ba hoa về điểm thi môn Lịch Sử

Lịch sử là một chiếc phong bì dính máu

Gửi cho bạn những ngày tháng cha anh giữ nước

Bi kịch đau đớn của dân tộc không phải là thứ để trang trí

Như chiếc tủ rượu câm miệng trong phòng khách nhà bạn

Cái đẹp không phải là những cái bạn đang không hài lòng

Về sự cay đắng đã lan đến cả học đường, bệnh viện và nhà chùa

Không phải là sự a-dua

Cái đẹp bật máu từ số phận không thể lụi tàn của bạn

Kết tụ từ giọt máu mẹ cho

Một cuộc sống tự do

Không phải thứ tự do xin văng tục

Vào những bài thơ cách tân vô hại

Nhận mấy đồng tài trợ bố thí khi người ta giả vờ trao cho bạn cái giải

Sau khi chọc ngoáy cho bạn và bạn bè của bạn đánh nhau ngắc ngoải

Mi có giải sao tao không có giải

Lải nhải

Rồi nhân danh cái đẹp thăng hoa

Không phải thứ tự do nhân danh rối mù rồi kiểm duyệt bạn

Không phải thứ tự do dùng bao cao su đóng kịch nên bạn phải phá thai

Bạn muốn nói bất cứ điều gì đều phải giả vờ giễu nhại

Nhưng người ta lại mắng bạn học đòi cặn bã Hậu Hiện Đại

Bạn không thể Mở Miệng và bạn phải dối trá

Nếu bạn không Ngậm Miệng bạn sẽ tá hoả

Cái đẹp muốn bạn phải lật tung tấm chăn

Đắp lên bệnh nhân

Vừa ung thư vừa da liễu

Nhìn thẳng vào những con rận

Bò lổn nhổn trong bóng tối

Giả vờ ăn năn

Để hút máu bệnh nhân

Khốn nạn

Như những bài thơ vừa cách vừa tân vừa múa lân của bạn

_____

FEBRUARY 2020


Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

By Nguyễn Thị Phương Trâm

There's magic in translating a body of work from one language to another.

Leave a comment

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: