An epic poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Art: Đinh Trường Chinh
[5th revision; 2019-2022]
days like these, poetry is a scar at the heart of the people
NIGHT & THE CONTINUING FALLING VERSES OF… (8)
[5th revision; 2019-2022]
days of pandemic
poetry is a scar
at the heart of humanity
+++
days like these
poetry is a scar
at the heart of the people
1
A poem is burning…
a dire catastrophe
a single desire
a cry
a pouty
smile
a heartbeat
a reminder
a tear
shall fall
cease
the evil
hands
orchestra
releasing
garbage
in praise
cowardly
the murders
indiscriminate
graves
homes
invaded
run, run
till the poem ceases
all of us by
a singular hope
neck dangling
on a rope
2
Again
there’s a lump in poetry’s throat
the drug
an addiction to bitterness
unsettling
to settling in
the development of war
the non-development of peace
traumatising
eyes glistening
an exhausting
endless journey
on squeaky
rows of sleepers
poetry moving everything along
on two flat wheels
the paths littered with nails
impales
inability
a mind lacking ability
no one could avoid
no one could escape
all is forgotten
poetry is an outdated computer
old keyboard
a single beloved edition
pages yellowing
opening the door to a kind of system
or doctrine
fuzzy poetry
news of founder
on a brighter cooler TV
welcoming the return of the people
like the return of an awkward
confusing way if life
days like these
poetry is the scar
in the heart of the people
so edited copies of the poetry
the smudging, dusty books could breathe words
you could see
in the whisper
of the passing decades
on a work table
a celebration
a mausoleum
a portrait
flickering
drifting thought
in a cradle
the cries of children
in a pressure
cooker
the air
barely
breathable
3
Poetry
like the rolling coastline
like the sudden mist
rolling across a road
bleeding
imprints of rubber tires
poetry never use symbols
for example the mark of a bullet
or a warning sign
poetry’s silently
awake the entire night
across a road
stepping up to the challenge, confrontation
the exploding of a bullet inside the chest
poetry send from the screen accompanied by the saltiness of the sea
salty, gritty in one’s hair
the widow in her mourning shroud
sang her hymn
transcending, no
cut and run, fleeing
missing bullets
yet poetry could always see
the blood inside each giant
mechanism
oozing from the chest of poetry
until
the castles
shakes
fall
break
die down and sing about its grandeur
4
The constitution
poetry remembering the notes composed
without lighting another firecracker for Tet
again and again it’s about the Tet offensive
the ban was etched across the sky
without a squiggly line of firework left
we’re all stunned, laughing awkwardly
in a warm and sound Tet
yawning
greetings
5
Repeating the verb 3 times: collide
we collide and break
through the fragility of life
we collide and hurt
within the tightness of sadness
when dreams make the heart withdraw
love collides with all of our being and we…
6
Look, don’t be shy
but don’t try either
befriending poetry
in an uproar of pretence
and congeniality
proclaiming royalty
supremacy
you’ll be cast out
like a used empty Starbucks’ takeaway cup
at an opening
kicked to the kerb
trash
no one wants to recycle
a bit unrefined
even after, thirty-five lectures
three seminars
7
The poem
I’ve left untouched
in a pocket
amongst the telephone bills
the poem
I’ve written since
in appreciation for the inspirations and rhymes
when I,
my work,
my masterpiece,
shall claim the glory
the prize & praise
a place
in the stock market
I will read it to you
much to discover here
tonight
sufficiently
high
above the sky
feet wide
arms outstretched
the prize
like a scar
right at the centre of the heart of literature
…
but the poem now sit
shit
my printer
not printing money or award
and you’ll see
hence
you have to sincerely
congratulate me
when I compose such a great poem
I will try and remember
next week
drop in and pretend
to then
forgot my wallet
remember to never ever
pity poetry
8
Random coincidental concerns
the article you published about a woman defecating on a bus
you’re onto a good story
within the publication guidelines
people know you have nothing to hide
daily activities truthful reported on every page of the paper
so you’re like: a bird
all beak but no mouth
you’re a warrior on paper
a ride on public transport in the Socialist Republic of Vietnam
more newsworthy than America bombing Iraq
a woman dropping a bomb and readers must
find a way to relate to thank you for the story
it’s unfortunate that the photograph with the article was inadequate
was there not enough ink to print?
I’ve learned how to spell because of you
which verb would implicate anxiety?
and what could be thrown out?
what immeasurable actually mean?
after a burning hot meal of fire?
but it’s not a question of your integrity
and stature
a journalist is as good as a camel pulling a cart
crossing the desert and suddenly you’re bùi giáng
they read your work but don’t quite get you
a conspiracy
rolled out in a song
before blaming you for being a bit cruel!
you realise that we could have gone
on a ride for a few days without the need to poop
we’re just products and inventory
in this country
as though your birds and butterflies flies
without having to ever breathe
9
Alone
alone the people farmed the land
alone the people cried
autumn
the people alone in heaven
and hell
in both sides
each day alone
each night alone
alone the people hustling
alone the people silent
alone the people and their friends
alone the people and their family
alone the people and their country
alone the people with the blood
alone the people with the thoughts in their heads
alone the people covered for each other
alone the people died
alone the people stood up
then who could possibly be depressed?
who will be at the shops, shopping?
alone the people shopped in dejection
then who is alone
in hell
and called it living
in heaven?
alone is still the only home
10
Thank you
attentively listening
to the night fall, poetry’s audibly appreciative
poetry running from the kitchen
mouth full of thank yous
glanced up at the sky thanked the glass water
for quenching the thirst in poetry
poetry
thankful for the smile through the window
the stars
poetry
thankful for the hospitals
for those who died only because they were old
poetry
thankful for the classrooms
even though there are plenty of ignorant people in this world
after the funeral, poetry thanked you
for bowing down to those who have lay down
poetry
also thanked the war
the destruction and bloodshed
must thank the police
must thank the bank
for buying gold to print money
for poetry’s perplexing
inflation
an elephant calf pretending to scream when the forest was no more
poetry thankful for the truth
standing tall
it’s nothing at all
definitely no twisting of the tongue
mere wave
mere thank you
11
When poetry sits in front of a screen
the screen is like an open window
It asked poetry: what’s on your mind?
poetry read till the light disappear
until pages of the book becomes a part of the darkness
then poetry would turn on the light
like everyday poetry would ride the motorbike night
headlights illuminating ghostly shadows
waving hand, maybe?
poetry’s heart is like a birdsong
a nest fallen in one single slingshot
poetry’s heart is like a rainbow
a curve like a boat hull out at sea
the day poetry tried to cross the border
sunk but survived
poetry’s heart is like faraway bird wings
like fish, poetry is an excellent swimmer
all these things
the joys life has given poetry
poetry lifts us up to then pull us down
innocent doves
the day Mother was born
love was in poetry’s hair
wet and sticky
we pay a price in struggling
in the conflicts in the name of Art
confront by the burning flame of life we throw our arms in the air
we tread water as we sink
poetry is without a title
but poetry has a birthday
today is a new age
two sad birthdays
three days of toiled soil and rocks
grounded is poetry’s feet
sturdier than the hooves of a ploughing ox
alive for the first time inside death
a state of quiescence
upon this ancient planet begin again
poetry wears a mask until it was time
privileged amongst entitlements
overinflated Freedom
Happiness thought attainable
poetry sees the light after the storm
thanks to a local policeman
morality
poetry steals the way people steal birthday cakes
because they’re hungry
in order for them to see and understand
everything that we do anywhere
poetry’s plain, clear
——
ĐÊM VÀ NHỮNG KHÚC RỜI CỦA… (8)
những ngày này
thơ như vết thương
giữa lòng dân tộc
1
Một bài thơ cháy
tham thảm khốc
một mong muốn
một nụ cười
một tiếng kêu
như mếu
một nhịp tim
một nhắc nhớ
một giọt nước
mắt sẽ rơi
dừng lại
độc ác
cánh tay
dàn nhạc
giải toả
đống rác
tụng ca
hèn nhát
giết người
bao la
mồ mả
cái nhà
bị chiếm
chạy và chạy
cho đến khi bài thơ dừng lại
một hy vọng
treo trên cổ
sợi dây thừng
cho chúng ta
2
Và một lần nữa
trong cổ họng nghẹn cứng của thơ
một viên thuốc gây nghiền
sự cay đắng
không ổn định
rồi giữ ổn định
diễn biến chiến tranh
không diễn biến hoà bình
nghe xong tá hoả tam tinh
hai mắt lung linh
một chuyến tàu
chạy mỏi mòn
trên tất cả các thanh tà-vẹt
kẽo kẹt
thơ vận chuyển mọi thứ trên hai bánh xe
bị xẹp
con đường nào cũng toàn đinh tặc
ặc ặc
không có khả năng
cái đầu thiểu năng
không ai có thể ngăn
không còn lối thoát
tất cả đã quên
thơ như chiếc máy tính cũ
bàn phím đã mòn
cuốn sách duy nhất được đẽo gọt
màu giấy ố vàng
mở cửa cho một thứ phương pháp
hay chủ nghĩa
làm thơ bị mờ
những tin tức về sự sụp đổ
ánh sáng tivi đang sáng lên màu xanh
chào mừng trở lại của nhân dân
như sự trở lại của miếng ăn
băn khoăn
những ngày này
thơ như vết thương
giữa lòng dân tộc
này, bản sao của thơ
đã lem luốc thành chữ thở
bạn có thể nhìn thấy
lời thì thầm
mà những thập kỷ đã trôi qua
trên một cái ghế tại bàn làm việc
bữa tiệc
một lăng mộ
một hình ảnh
nhấp nháy
một ý nghĩ trôi
trong một cái nôi
tiếng khóc của em bé
trong một cái nồi
áp suất
mà không khí
đã không còn đủ thở
3
Thơ
uốn lượn như bờ biển
đột ngột như sương mù
cán qua đường
một vết bánh xe
chảy máu
thơ chưa từng sử dụng một ký hiệu
ví dụ như vết đạn
hay bảng cấm
thơ im lặng
thức suốt đêm
băng qua đường
nhập vào cuộc đọ sức
đạn bắn toang lồng ngực
trên màn hình thơ ngửi mùi biển mặn
muối trên tóc
những góa phụ đeo tang
bài thánh ca của nàng
chưa siêu thoát
dù đá lăn cát chạy
đạn lạc tên bay
bao giờ thơ cũng thấy
máu của các cỗ máy
khổng lồ đang chảy
từ lồng ngực của thơ
cho đến khi
những tòa lâu đài
lung lay
đổ
gãy
chết xuống rồi còn hát những nguy nga
4
Hiến Pháp
thơ nhớ tờ giấy nháp
làm thơ không còn đốt pháo mừng năm mới
mãi mãi không còn lo Mậu Thân
hãy vẽ lệnh cấm lên bầu trời
cũng không còn pháo hoa nguệch ngoạc
vì mọi người đã nghệch mặt cười
lúc giao thừa ấm áp
và chỉ cần ngáp
để chào nhau
5
3 lần lặp lại động từ: va chạm…
cuộc sống mong manh làm va chạm vào nhau
và vỡ
nỗi buồn chật chội làm va chạm
và đau
nhưng khi giấc mơ làm trái tim chùng lại
yêu thương va chạm lên tất cả chúng ta
6
Bạn đừng mắc cỡ
và cũng đừng có cố
làm quen với thơ
đừng phát rồ
hay giả vờ thân mật
dù bạn có xưng vương
xưng tướng
bạn bị loại bỏ
như một cốc Starbucks rỗng sau khi người ta đã uống
lúc cửa hàng chen lấn khai trương
nó bị đá văng vào lề đường
một thứ rác
thậm chí không ai thèm tái chế
nó hơi quê
dù đã có ba mươi lăm tham luận
và ba lần hội thảo
7
Bài thơ
mà tôi bỏ quên trong túi
áo Lẫn với các hoá đơn tiền điện thoại
vẫn chưa đụng tới
bài thơ
tôi đã viết trước đó
cảm ơn những cảm xúc và nhịp điệu
khi tôi,
tác phẩm của tôi,
kiệt tác của tôi,
sẽ giành chiến thắng
giải thưởng & sự ca ngợi
như giành một chỗ ngồi
trên thị trường chứng khoán
tôi sẽ đọc nó cho bạn
đang kiếm được khá nhiều ở đây
tối nay
tự có
sẽ say
lên mây
dạng chân
buông tay
giải thưởng
như vết thương
ngay giữa trái tim của văn chương
nhưng bài thơ đang ngồi
ôi
chiếc máy in của tôi
không phải máy in tiền hay in giấy khen
mà bạn hay thấy
vì vậy
bạn sẽ phải chân thành
chúc mừng
khi tôi làm bài thơ tuyệt vời như vậy
tôi sẽ cố gắng để nhớ nó
vào tuần tới
khi bạn đến chơi
giả vờ rơi
cái ví
bạn nhớ đừng bố thí
cho thơ
8
Lo lắng trùng hợp ngẫu nhiên
bài báo của bạn về cô gái đi ị trên xe
đã thực hiện một chủ đề rất tốt
đúng định hướng tuyên truyền
vì mọi người biết bạn không tránh né
đời sống trên trang báo luôn luôn là sự thật
nên tôi nói rằng bạn rất là: chim
với một cái mỏ nhưng không có miệng
bạn rất là bút chiến
có một chuyến xe ở cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam
còn hơn cả câu chuyện Mỹ bỏ bom I-rắc
một cô gái thả bom và bạn đọc chúng tôi sẽ
phải tìm một từ đồng nghĩa nào đó để cám ơn bạn
chỉ tiếc là ảnh của bạn kèm theo không đầy đủ phụ tùng
hay là thiếu mực in?
tôi đã học lại bài học chính tả từ bạn
như động từ gì có thể ám chỉ sự căng thẳng?
và có thể tống ra?
cái gì bao la?
sau bữa ăn bốc hỏa?
nhưng nó không phải là một câu hỏi
nó là nhân cách và tầm vóc của bạn
một nhà báo giỏi như lạc đà kéo một chiếc xe
qua sa mạc phát tiết bùi giáng
những kẻ đọc mà không hiểu bạn
nên đã lăn tròn một âm mưu
thành ra một bài hát
rồi trách oan là bạn hơi ác!
bạn nhận ra rằng chúng ta có thể đã đi
một chuyến xe suốt mấy ngày mà không cần ị
chúng ta là hàng hoá tồn kho
trên đất nước này
như chim và bướm của bạn đang bay
mà không cần phải thở
9
Một mình
một mình nhân dân gieo trồng và gặt
một mình nhân dân nước mắt
mùa thu
một mình nhân dân thiên đàng
và địa ngục
hai bên
một mình mỗi ngày
một mình mỗi đêm
một mình nhân dân loay hoay
một mình nhân dân lặng im
một mình nhân dân với bạn bè
một mình nhân dân với gia đình
một mình nhân dân với quê hương
một mình nhân dân với máu
một mình nhân dân với suy nghĩ trong đầu
một mình nhân dân vùi lấp trong nhau
một mình nhân dân khi chết
một mình nhân dân đứng lên
vậy thì ai sẽ trầm cảm?
ai sẽ đi mua sắm shopping?
một mình nhân dân với trầm cảm shopping
vậy thì ai một mình
dưới địa ngục
mà chúng ta vẫn gọi là cuộc sống
trên thiên đường?
một mình vẫn quê hương
10
Cám ơn
lặng im nghe
khi đêm rơi xuống, thơ nói lời cám ơn
thơ đang chạy ra khỏi bếp
cám ơn khi miệng vẫn đầy thức ăn
nhìn lên bầu trời thơ cám ơn ly nước
cho thơ không còn khát
thơ cám ơn nụ cười bởi vì cửa sổ mở
thơ ngước lên thăm thẳm vì sao
thơ cám ơn bệnh viện
dù người già vẫn chết
thơ cám ơn các lớp học
dù trên đời vẫn còn người khờ dại
sau khi đám tang, thơ cám ơn bạn
đã cúi đầu cho người nằm xuống
cũng như thơ phải cám ơn cuộc chiến tranh
tanh bành xương máu
phải cám ơn cảnh sát
phải cám ơn các ngân hàng
đã in tiền mua vàng
để thơ lạm phát
ngơ ngác
chú voi con giả vờ gầm lên khi cánh rừng đã mất
thơ cảm ơn sự thật
không bị dập mật
một con lật đật
không chỉ là động tác uốn lưỡi
một cái vẫy tay chào
một tiếng cám ơn
11
Khi thơ ngồi bên màn hình
như một cửa sổ mở
nó hỏi thơ: bạn đang nghĩ gì?
thơ đọc cho đến khi ánh sáng biến mất
và cuốn sách là một phần bóng tối
thơ bật ngọn đèn
như hàng ngày thơ vẫn đi xe máy vào ban đêm
ánh đèn pha gặp những bóng ma màu xám nhạt
hu huơ bàn tay ai?
trái tim thơ như con chim ca hát
tổ của nó bị rơi sau một phát ná
trái tim thơ như cầu vồng
cong như mái thuyền trên biển
ngày thơ đi vượt biên
bị chìm mà không chết
trái tim thơ như cánh chim sa
cá không lặn vì thơ bơi rất giỏi
tất cả những điều này
là hạnh phúc cuộc đời mang đến cho thơ
thơ nâng chúng ta lên và dìm chúng ta xuống
những con chim bồ câu ngây thơ
bởi vì ngày Mẹ sinh ra
là tình yêu đã ngập tràn trên tóc của thơ
và ướt
chúng ta phấn đấu với những giá trị
đôi khi xung đột nhau như Nghệ Thuật
chúng ta vung cả hai tay trước ngọn lửa cuộc sống
cả khi chìm chúng ta vẫn bơi
thơ không có tên
nhưng thơ có ngày sinh
hôm nay thơ một ngày tuổi mới
hai ngày tuổi buồn
ba ngày đá sỏi
thơ bám chân mình trên mặt đất
còn hơn bò đang kéo cày
một sự tồn tại đầu tiên trong cái chết
một trạng thái của sự tĩnh lặng
trước khi bắt đầu một trái đất già nua
thơ đeo mặt nạ cho đến khi phù hợp
với một trong những quyền
như người ta ba hoa về sự Tự Do
và Hạnh Phúc mà chúng ta và thơ tưởng là mình sẽ có
sau đó cơn bão đi qua và thơ được đánh thức
bởi anh công an khu vực
đạo đức
thơ phải ăn trộm như người ta ăn trộm ổ bánh sinh nhật
khi đói
thơ làm những gì để họ biết rõ
những cử động của chúng ta trên mọi xó
xỉnh này
—
After words:
Một lần nữa tôi được sống lại
Một cuộc đời không phải là của tôi
Tôi óng ánh một cái vỏ
Nhưng chàng, một hoa hồng trong lòng người
Ôi tôi sến ôi
Nhưng chỉ có một cách đó là tôi thôi
_____
Once more I’m alive
A life that’s not mine
I’m a shiny shell
But for him, he is a rose in the heart of the people
Gosh I am nothing but corny
But that is the only way I could be me
Trâm
September 2020

Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.
Reblogged this on johncoyote and commented:
Powerful words shared. Please read and enjoy the words of the great writer.
LikeLiked by 1 person
I adored the flow of the poetry. I would want this poet/writer to be in my collection of the great word-men in my collection dear Nguyễn.
LikeLiked by 1 person
You are very kind my friend, I will pass on your message.
LikeLiked by 1 person
I do appreciate. Hello dear Nguyễn. We need the word-men and the word-men to be read. We must teach our world. Hard days make strong people.
LikeLiked by 1 person
I truly believe that too. The scars makes the man. Cheers to that my friend.
LikeLiked by 1 person
Women also dear Nguyễn. Women are the heart and the soul of life.
LikeLiked by 1 person
🙂
LikeLike