Beauty

A poem in Vietnamese by Đặng Tiến
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

BEAUTY

Has become mundane

And empty

For example, “the eyes are the windows to the soul, the windows to the soul are the eyes”!

It’s not just boredom, it’s a crime

It frightens me to think of those who are actually blind

OMG

What was supposed to be a compliment

Turns out to be nothing but an insult…

.

Yes, so we love eyes

What about those hands?

What about those slim long legs?

What about those huge breasts and flat tummies?

What about those firm butts?

We used to be intoxicated by blue black hair like clouds(in the breeze)

What about those charming strands of hair?

We were once immersed in the spirit of the world

What about the fluttering sensation of the flesh, an ecstatic scent that brings us to our knees, and we’re steeped in consuming love?

Undulating waves of passion

Sound in the dark deep crevices

Soft swelling places

Bursting quick breaths

Sweet ecstasy…

Our body is our poetic domain, fairyland, symphony, novel, drama

Ours for us for all of us…

.

Reminding me suddenly

A line in the Epic poem of Kiều

Bích Khê, the poet

50 shades of grey

Narcissus

Marilyn Monroe

“My Way” inspiring lyrics

Reminding us of our youth

The intense exhausting infatuation 

Sound sleep sends us into a land of profound ecstasy…

Reminding us

Without regret

We’ve  lived, loved, suffered and were happy once

In this world we are human.

October 2022

ĐẸP

Đã trở thành quen nhàm 

Và rỗng tuếch

Ví dụ như “đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, cửa sổ của tâm hồn là đôi mắt”!

Không chỉ là quen nhàm mà là tội ác

Ta giật mình khi bất chợt nghĩ đến những người mù

Trời đất

Cái câu nói tưởng chừng hay ho

Bỗng hóa thành lời sỉ nhục…

.

Ừ thì ta say mê đôi mắt

Thế còn đôi bàn tay?

Thế còn cặp chân thon và dài

Thế còn ngực nở và bụng thon

Thế còn cặp mông săn chắc

Ta từng say mê tóc xanh như mây

Thế còn những cọng lông mơn mởn hút hồn

Ta từng chìm đắm trong thế giới tâm hồn

Thế còn thịt da phập phồng tỏa hương ngây ngất cuốn hút ta chìm thật sâu thật sâu trong rạo rực đắm say

Những nhấp nhô sóng lượn

Những hun hút khe sâu

Những mềm mại và những căng phồng

Những tràn trề và hơi thở gấp

Những ngọt ngào ngất ngây…

Thân thể ta là miền thơ là miền cổ tích là giao hưởng thơ là tiểu thuyết là kịch

Của ta cho ta và cho tất cả…

.

Bất chợt 

Ta nhớ những câu Kiều

Bất chợt ta nhớ Bích Khê thi sĩ

Bất chợt ta nhớ 50 sắc thái tình yêu

Bất chợt ta nhớ chàng Narcissus 

Bất chợt ta nhớ Marilyn Monroe

Bất chợt ta nhớ “Bài hát chính tôi” tràn đầy hoan lạc

Ta nhớ những tháng năm tuổi trẻ

Say mê cuồng nhiệt đến rã rời

Giấc ngủ sâu ta về miền cực lạc…

Ta bỗng nhớ

Và không hề ân hận

Ta đã sống đã yêu đã khổ đau và hạnh phúc

Cõi trần gian ta đã là Người.


Đặng Tiến, the poet born in 1961 is a retired lecturer, who currently lives in Thái Nguyên, Vietnam. 

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

By Nguyễn Thị Phương Trâm

There's magic in translating a body of work from one language to another.

3 comments

Leave a comment

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: