Robot

A poem in Vietnamese by Nguyễn Thái Bình
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

ROBOT

I have two eyes but they don’t know how to cry
I have two hands but they don’t know how to hold
I have two legs but they don’t know how to stand
I have a head without a brain-Empty
I’m a robot of the twentieth century
I could discern the squeakiness in all parts of my body
I don’t know how to start because the software have not been installed
The screws couldn’t be refreshed.
The character E was the first bit of information I was fed
It was he, she, see or me
My first word was not mummy
It was a path only I could see.
I knew from that point then I was real
A professional vagrant
Begging for my past
I’m run always on the first OS version
Until there’s an automatic update
Thanks to the information technology revolution
Even when the hardware was incompatible
I have gradually found myself
I have two discerning eyes
I have two loving hands
I have two legs that could stand up and sit down
I have a brain that knows who I am.

April 2022
—–

Tôi có hai con mắt mà không biết khóc
Tôi có hai bàn tay nhưng không biết cầm
Tôi có hai cái chân nhưng không biết đứng
Tôi có cái đầu không có óc-Rỗng
Tôi là người máy từ thế kỷ hai mươi
Tôi nghe được sự cọt kẹt cơ khí trong người
Tôi không thể bắt đầu vì phần mềm chưa được cài đặt
Ốc vít tự thân nó không thể làm tươi.
Tôi được truyền bit thông tin đầu tiên bằng ký tự E
Là bụi tre, tò he, chiếc xe hay con ve
Tiếng gọi đầu tiên của tôi không phải là mẹ
Mà là một con đường chỉ dành riêng cho một chuyến xe.
Từ đó tôi luôn tin rằng mình là có thật
Một con người chuyên sống bằng nghề hành khất
Ăn mày dĩ vãng của chính mình
Tôi luôn chạy tôi bằng hệ điều hành phiên bản thứ nhất
Cho tới khi hệ điều hành tự động cập nhật
Nhờ vào cuộc cách mạng công nghệ thông tin
Dẫu khó khăn vì phần cứng không dễ dàng tương thích
Tôi đã dần nhận ra chính mình
Tôi có hai con mắt biết nhìn
Tôi có hai bàn tay biết vuốt ve
Tôi có đôi chân biết đứng lên ngồi xuống
Tôi có bộ óc biết tôi là ai.

Nguyễn Thái Bình

Nguyễn Thái Bình, a poet from Phan Thiet, Vietnam.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

By Nguyễn Thị Phương Trâm

There's magic in translating a body of work from one language to another.

1 comment

Leave a comment

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: