A poem in Vietnamese by Đinh Trường Chinh
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Art: Đinh Trường Chinh

.
today I will take you
truly to go far
truly to go far
never return to anymore
never return to
this smoke steeped home
where the dog sits waiting by the front stoop
perhaps I will miss it the most
miss too
it’s shadow
like Jacques Brel .
perhaps even now your half blind cat
had also been looking
for ways to climb out from under this roof
to find another love
like those common tales that’s life .
.
today I will take you far truly far truly to go far
leaving behind the pictures
still pungent with new paint
your portrait
with no resemblance
forget those coffee mugs in the garden
the roses just bloomed yester-noon
leaving the old comfort pillow
leaving too the sleep
never whole .
there’s nothing .
other than mountains, grass trees, mist,
and clouds
today you wear a black blouse
so beautiful
I’m also in black
the colour of night
of despair .
let make those born twins
born twin sorrows
born twin
destinies
(though we know one destiny will never be like the other)
…
today let’s just go
out of this galaxy
without locking the door
though I’m too sometimes alarmed
worried
not sure if we’ve remembered
to turn off all the stove ?
does the gas continue to soberly burn ?
have you unplugged the coffee cafe machine ?
turn off the washing machine that often overflows ?
nevermind . no problem
the house may burn down to nothing tomorrow
or under water soaked through
all in dissolving ashes
that chest of memories in the basement
have lost its keys long ago
don’t look back anymore .
last night you said :
“I only want to fall into a long sleep
to never wake up”
stop . not to worry babe .
today I will take you truly to go far
today I will take you truly to go
today I will take you truly to
today I will take you truly
today I will take you
today I will take
today I will
truly go far
truly go
truly
far
.
December 2018
_____
hôm nay anh sẽ đưa em
đi thật xa
đi thật xa
không trở về nữa
không trở về
căn nhà ám khói
có con chó ngồi đợi trước hiên
có lẽ anh sẽ nhớ nó nhất
nhớ cả
cái bóng của nó
như Jacques Brel .
có lẽ bây giờ con mèo chột mắt của em
cũng đã tìm cách
leo ra khỏi mái nhà
để đi tìm một cuộc tình khác
như mẩu chuyện đơn giản của cuộc đời .
hôm nay anh sẽ đưa em đi thật xa thật xa thật xa
bỏ lại cả những bức tranh
còn hắc mùi sơn mới
cái chân dung em
chẳng giống chút nào
bỏ mặc ly cà phê ngoài vườn
những cành hồng mới rộ nở chiều qua
bỏ cả chiếc gối ôm chiến hữu
bỏ luôn giấc ngủ
không bao giờ tròn .
ở đây đâu có gì
ngoài núi, cây cỏ, sương mù,
và mây
hôm nay em bận một chiếc áo đen
thật đẹp
anh cũng vận màu đen
màu của đêm
của tuyệt vọng .
hãy làm những kẻ sinh đôi
sinh đôi nỗi buồn
sinh đôi
số phận
(dẫu biết rằng chẳng có
số phận nào giống số phận nào)
…
hôm nay cứ đi
ra khỏi vũ trụ này
không cần khoá cửa
đôi khi anh cũng giật mình
lo lắng
không biết chúng ta đã nhớ
tắt bếp lửa hết chưa ?
cái lò ga không biết còn âm ỉ cháy ?
em đã rút giây điện của chiếc máy cà phê cà giựt ?
đã tắt máy giặt thường bị trào nước ra ngoài ?
mà thôi . cũng không sao
căn nhà có thể sẽ cháy xém ngày mai
hay ngập úng trong nước
tất cả sẽ tro tàn
cái rương ký ức dưới tầng hầm
đã mất chìa khoá lâu lắm rồi
đừng ngoái lại nhìn nữa .
đêm qua em nói :
“sao em chỉ muốn ngủ một giấc dài
không dậy nữa”
thôi . không sao đâu em nhé .
hôm nay anh sẽ đưa em đi thật xa
hôm nay anh sẽ đưa em đi thật
hôm nay anh sẽ đưa em đi
hôm nay anh sẽ đưa em
hôm nay anh sẽ đưa
hôm nay anh sẽ
hôm nay anh
đi thật xa
đi thật
thật
xa
Đinh Trường Chinh, the poet, and artist was born in 1970 in South Vietnam. The poet currently works in IT in Virginia, U. S. A.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.