A poem in Vietnamese by Đinh Trường Chinh
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

NB. It took me three years to fully translate the poem, perhaps it was not within my vernacular, perhaps I had found it was difficult for me to bring back to the surface such personal pain. I don’t truly know. But, I often find the words choked up at the back of my throat, the pause. The pause of three years.
April 2021
—-
.
April
I’ve got nothing to lose
no Saigon childhood
no mornings sitting at Brodard
nor La Pagode at dusk
nor Đêm Màu Hồng
nor Tự Do
no longer are the cool shades along Duy Tân
nor sugary lemonade sweetened via your lips .
.
April
there’s nothing I desire
not a poem in my attache
standing in front of Gia Long
no Thái Thanh’s endless separation
no Thanh Thuý’s the tears upon the dance floor
no Bích Chiêu stretching out the boulevard
no back and forth shouts of hey sweetie .
.
April
I have nothing
besides a pair of broken thongs
watching a battalion in green, metal helmets
on a truck passing by our house singing
hands waving flags in the three colours of red, yellow, and blue.
my morning watching
thousand and thousands of books
thrown into the fire in our backyard
hundreds of my father’s paintings
chopped into wood chip for the stove
the floral áo dài
my mother’s heels
scattered across the floor .
.
April
noon
I’m home from school
the thrown open door
greeting strangers
in our lounge room
at their feet, the banana peel
they poured their tea
from my grandmother’s antique pot
served my parents
thoughtlessly .
April
besides a city
lost of its name
What do I have left to lose ?
.
April 2018
—
.
tháng tư
tôi không có gì để mất
tôi không có tuổi trẻ thơ mộng ở Sài Gòn
không có những sáng ngồi Brodard
chiều La Pagode
không Đêm Màu Hồng
không cả Tự Do
tôi không có chiều Duy Tân bóng mát
không ly chanh đường uống ngọt môi em .
.
tháng tư
tôi không có gì để nuối
không bài thơ nào trong cặp sách
đứng trước Gia Long
không Thái Thanh nghìn trùng xa cách
không Thanh Thuý rơi lệ vũ trường
không nghe Bích Chiêu nối dài đại lộ
không ngày-xưa-Hoàng-Thị
không có ai để gọi nhau bằng cưng .
.
tháng tư
tôi có gì đâu
ngoài đôi dép nhựa đứt quai
đứng nhìn đoàn người áo xanh nón cối
hát ca trên chiếc xe tải đi qua nhà
tay phất cao lá cờ ba màu đỏ, vàng, xanh.
tôi có một buổi sáng
đứng nhìn ngàn ngàn cuốn sách
bị ném trong đám lửa sau vườn
vài trăm bức tranh của Bố
chặt ra làm củi nấu cơm
những chiếc áo dài hoa
và nhiều đôi giày gót cao của Mẹ
vất vãi đầy sàn .
.
tháng tư
tôi chỉ có một buổi trưa
đi học về
tông cửa chạy vào
khựng thấy những người lạ mặt
đang ngồi trong phòng khách nhà
vỏ chuối vất dưới chân
và họ rót chè
bằng ấm trà cổ Bà Nội để lại
mời Bố Mẹ tôi uống
rất vô tư .
tháng tư
ngoài một thành phố
vừa mất tên
tôi có gì để mất ?
.
/ đtc.29.4.2018
Đinh Trường Chinh, the poet, and artist was born in 1970 in South Vietnam. The poet currently works in IT in Virginia, U. S. A.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.