A poem in Vietnamese by Nguyễn Thái Bình
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Art: Pencil sketch of Nguyễn Thái Bình by Nguyễn Thị Phương Trâm

SELF-INFLICTED
–
the morning
locked inside a dark cloud
the raindrops
the metal bars
–
I’m downtrodden
fertilising the trees with my sadness
–
the desolation shoved into
a single day
while outside
the low pressure brewed a storm
–
as you point your finger at my face
say
you self-inflicting fool
made me realise
for how long have I been
fearful of human interactions
I’m talking to the trees
the grass the bees
–
I’m some deadbeat maybe
a mistake, born in the middle of a city
finding myself yearning for elsewhere
each time the flowers
in my garden
bloom.
_____
TỰ KỶ
–
buổi sáng
bị nhốt trong những đám mây mù
những hạt mưa
song sắt
–
tôi cúi gầm mặt
bón những nỗi buồn vào cây
–
sự cô đơn dường như dồn hết vào một ngày
ngoài kia
áp thấp đã biến thành bão nổi
–
Khi bạn chỉ vào mặt tôi
và nói
đồ tự kỷ
tôi chợt nhớ ra rằng chẳng biết đã bao lâu
tôi ngại giao thiệp với loài người
mà chỉ chuyện trò cùng
cây cỏ
–
có lẻ tôi là người cờ hó
được sanh nhầm và sống giữa thị thành
nên lâu lâu tôi cũng nhớ
khi hoa nở
trong vườn nhà
tôi.
____
February 2021
Nguyễn Thái Bình, a poet from Phan Thiet, Vietnam.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.
1 comment