A poem in Vietnamese by Vũ Trọng Quang
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Photograpy: Nguyễn Thị Phương Trâm

Memories took me back to the remnant of an earthquake
the anger continued to rip through the keyboard
you’re locked up endlessly asleep
.
The purple dusk upon a glass of wine awaiting penitence
the overwhelming prayers
you’re draped in a glorious mournful cloth of lost love
.
Fingers once upon each other faces
the years of numbing scarring resentment
the hurtful words
time in passing never once quell the indignation
.
The drunken constant banging on the chained door
from long ago a chained heart
.
June 2021
—
(Đại dịch, chợt nhớ Then cài cách đây gần 30 năm)
THEN CÀI
.
Nỗi nhớ rủ tôi tìm lại dấu vết cơn địa chấn
lâu rồi tiếng dương cầm vẫn nhịp nhanh tức giận
hình như em ngủ triền miên trong ngôi nhà khóa bên trong
.
Chiều tím ấn tôi ngồi xuống vỉa hè với ly rượu cùng đợi chờ sám hối
tiếng cầu kinh vây quanh đây
hình như em còn đội khăn đẹp cho cuộc tình đã chết
.
Một lần tay chạm mạnh vào mặt nhau
bao năm chưa phai vết hằn ê ẩm
một lần lời nặng nề với nhau
bao năm chưa nguôi ngoai cơn giận
.
Men say xui tay gõ then cài liên hồi
trái tim xưa vẫn đóng (*)
.
Vũ Trọng Quang
1990
.
(*) Liên tưởng đến câu của Phạm Công Thiện “Người nào đập cửa phòng là đâm vào trái tim tôi”
……………………………………………………………………………………………………………………………
Then cài khi xưa là thái độ chật chội của tâm hồn cá nhân, then cài bây giờ là thái độ mở rộng của lo âu đám đông.
Vũ Trọng Quang, the poet currently lives in Saigon, Vietnam.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.