AN EPIC ODE OF SAIGON IN LOCKDOWN

A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Art: Uyen Mai
[2021]

AN EPIC ODE OF SAIGON IN LOCKDOWN

1.
truly unlucky for all of us
truly unlucky like that


humanity continues to lose the battle
because of a virus


humanity bleeding
because of our greed and selfishness


we’re so quick to forget we thought
we’re all one with God high in heaven


truly unlucky a number of us
think they’re better than other people
and God have chosen them
like Him, the one and only


truly unlucky a number of us
only use Him to worship to deluding themselves
our soul now as black as the clouds
in a thunderstorm


now even God is dead
in our meaningless worship


allowing evil to reside
in our darkness


truly unlucky a number of us
more evil than the devil himself


(300)




2.
still a place to live
still space left to love
still space left to hate
still space left to forgive
still space left to change
still space left to breath
still space left to believe
still space left to fall apart


just no space left in the hospital so we can be admitted




3.
you may see that Saigon is struggling
people are exhausted
but Saigon will stand firm
no matter how tough it might get
people wrestled
and shoved
cornered


Saigon will have the brightest smile
though all Saigon want is to cry
Saigon will fight
though it’s destined


and you can see that Saigon is all up in arms
but you will never see
Saigon fall


the nights are full of tears
and the dawn of the elderly
by their wheelchair a takeaway container of rice dangling
but in the end, after all that
Saigon will welcome any stranger
come with their dreams come
to be welcome with open hearts


Saigon always forgives
itself
and the mistakes of others


and everything
shall pass
but this time Saigon is full
full of resentment
and regret




4.
we can pray together today
names of the dead are still on a list in line for food
the dead doctors are still treating their patients


we’re safe
we’re strong
who’s alive and who’s dead
please pity us all the same


we can but
put on our mask
cover up the deep dark sadness


we shed red tears, the terrifying thirst
we search for the moment of truth
death comes with a slight drawback
we moan we groan
we leave it to fate of those
who dawdles and blame anyone they could
obsessed with blood


the last cry of the heart
we always ask why
as he stepped out
protected by these grand numbers
the zeroes full of hope
we all stare at him
in view of the gold
a beauty of a laboratory


but he is a beast
to us a gift from the Creator


the sacred forts destroyed
not a single soul in the empty streets
the parrots covered up the entire sky
each time he waves his hand


now
these numbers of his shall be forgotten
cough and sneeze the weapon of choice for any serial killer
black shall be the colour of our reminiscence
but remains white shall be the face on the coins


like the clouds
like a dove flying
a song of hope rising
like the white flag signalling the sunrise


we all looked at him
a person who like to view the dead as the beauty one finds in a storm


(September 2021)




5.
you’re in a city
far away, the shimmer, overwhelmed with the scent of memories
one hundred and twenty one days in a cardboard box


in the air you inhale
a war is brewing
brought with it the nightmares
bigger than the clouds the shape of a mushroom


you were ready
like the refugees
fed with charitable meals
made with fire


your breath slower
you flew over the empty streets, until
the horizon is like a letter box
full of junk mail


you have a full tank of petrol but the tires were flat
there’s nothing left to do
but walk and walk
until your breath
resounds in time with the sunset
July, the month of the lost souls
flooding rain


the people you know are now very cold…


(302)




6.
after a meal of fire
everyone had to line up two metres apart
I went home
the street, the house, the praying
not a poem
“remember the days when asleep upon the trees were the blooms of sunlight
the memorable days…”


the verses I used to hold in my mouth
to pay for the labour of flying over my grave
a cold river
on the other side of consciousness


probably nearly there
since the swimmers are exhausted
the last few breaths upon reaching the destination
breathless like a confession
wading into a river


there’s no words of blame from the people waiting in praise
in each successful directive
an order for the wind
an order for the fever
an order for the hunger


the command
the command
the command


the commands
the dead turning into white grains of ashes
the living turning into strands of white hair
everything quickly closes up
so they may continue with their praise


(September 2021)




7.
your beauty resides in tears
across the floor of the battlefield unfurling
those who no longer has a choice
between life and death
the single injection


in every step
you’re further from their view
louder were the echoes
the cries for help
from within the cardboard boxes
you’ve come to terms with taking to the sky from a point of nothing
but instead of seeking harmony
they seek the enemy
at your side talking quietly


all they want is
flesh and blood
skin and bone
hair and more hair
in the reservation and exhibition of their mind
whether incredulously
or in zealot


they also carry this burden
in their enthusiastic melancholy
and the devastating emptiness
in the minds of those in servitude
when they agree everything must end
you can but wish them then
not peace
in a parting curse from four thousand
years ago…


(296)




8.
it will be a long night
we’re not broken pieces
we only know how to break
ourselves


we’re not the intent
we’re not the password
we’re the affirmation
right and wrong


we study them
learn from them
self control


we threw the white flag in surrendering
kept our composure when all the dancing turned bad
we’re exhausted from waiting
the lass appeared with the winter in her eyes
with a heart drowned by loneliness
the howling wind, brought with it the sadness
while land and country were all up in air
flying in shreds and ashes


(September 2021)




9.
the storm in your chest exploding
you breathe


your heart turning to stone
you breathe


the spirit did inadvertently
you breathe


the doctors still loves
you breathe


you can see that you can’t breathe
the dreams in the middle of the day
sprouting from within your veins the poetry
you take one breath after the other until your heart beats again
until the black and blue bruising fades
so gentle be the arrival of the night
so the sunrise may show up in orange yellow lights


I will breathe
even when none of us will have enough oxygen


(294)




10.
now (em)you’re nothing but smoke
the old days are long gone
my poetry now in ashes
do you know what the remains(bones) means?


when will it be spring
will you be making bánh chưng
I’m so cold though the fire is burning
no longer do you know winter


your backache no longer
the slipped disc healed
though the lungs are in shades of tears
the respirator weeping


when when will it be spring?


(September 2021)




11.
you’ve drawn experience
drawn money
but this time you’ve drawn the respirator tubing

I wish I can do it, but I’m in agony
I had to call upon my Mother’s breath
curled up in hiccups choking for the last time

as the tubes are drawn
we possess always
the strength to overcome the adversity

but anger is not something
you can withdraw like you withdraw money
nor like someone’s drawn fingernails in an interrogation

withdrawal is the death of us
while my very cells thirst for the warmth of you
upon my skin your flesh
imprinted on my cornea the images of you
not unlike the cavern in my heart
the howling wind in my chest

I can’t breathe
I need to feel you
your withdrawal is killing me
I wanted to call you today
I wanted the echo of your voice in my ear
like a drug
before my withdrawal

you are the blade
the uncountable slits across my throat
but still I crave your gaze of steel
your pain
I miss you

like I miss the trial and tribulation of a lifetime

(291)


12.
the urn of ashes
could be of a mason
could be of a volunteer
could be of a poet
or a perpetrator


all woke up after a sleep
surrounded by rings of fire
no one burnt, no one hurt
but it was like thunder in their ears


no one was burned
since they were able to feel the heat
the thousand degree


the flaring of a flame from a past life


their debt unpaid
mass is mass is the mass
the mass of a pile of ashes
the sudden buoyant devastation


their debt unpaid
ashes are ashes are piles of ashes
alive they were part of the crowd
dead they’re lost souls
anxious piles of ashes
afraid of entering the wrong door, to not find their Mother


the promises with their last breath
burned together with hope
followed by dreams
the withered dreams
disintegrated in the unreachable places


as distant as your eyes (em) as distant as an entire life


now the truth is in the soil
the fallen ashes
all shall be forgotten
the scars on their flesh
only yesterday
the imprints on the urns
holding on still to the living
in the soil the scattered ashes in the river the scattered the ashes
a soul is praying for a second chance
he has two daughters hence
he can’t be ashes


ashes to ashes the glorious piles of ashes
glory glaring at glorious devastation
though it’s gloriously in ashes
though it’s a pile of flying ashes


but the urns of ashes is work
where you may give your best today
even when there’s no one left to pay


(290)


13.
dear air, inclusively all kinds
I’m breathing
face down in a wet pillow
drench in dreams


don’t worry I don’t need a hug from you
the meaningless gestures
the death of fun
the startling pain
as I was ripped from all attachment


I drank you like a cup of poison daily
like the first deep breath in the morning
a reminder


me
what’s the air like
like what is the air
and when there’s no way of knowing
I’m dissolved in my wife
she’s not poisoned by the suffocating idea of you
she screamed but I couldn’t hear her
I’m drunk
I sang
but she couldn’t hear me
what can I do to have a voice
she could hear?
what can I do
in a noisy world which sounds like it’s always breaking?
what can I do
so she can be more relaxed?
what can I do
when the world is full of wreckage?


each morning I wake up with a coffee
and a pillow
steeped in her fear
because there’s no spot left in the hospital


(October 2021)




14.
I’m dead and I’m at the moment apologetic
the band around my waist the poor elastic
it’s innocent
like me


I know because of me I’m dead
I’m not angry(rather calm actually)
my kids change of clothes needs a wash
the dishes too
I still owe my children their next meal


I know they’re there, they talk they mutter
taking turns throwing what’s left of my will and volition down the gutter
or was it the morgue


my thoughts
snapped in halves
you must remember that
nothing escapes
heaven and hell
the earth the sky
order and obedience
hellos and goodbyes
try not to overthink it


for the last time think about what you want
since there’s no blood left in your heart
not even a breath left
I’m the only one still breathing


but I can’t stop thinking about death:
– what will happen to me
when even the hospital won’t take me?


(October 2021)



15.
the doctors
they don’t have guns
they have stethoscopes

before the scope touches you
you may have forgotten
how to breathe

their pictures are not government notices
like a poem you’ve written in red ink
like bloodstains you could never completely removed

at the precipice of death, there are no arrows
as in a glance there are things more piercing
since our minds could never be enslaved
especially when one has to pay such a high price

before they accept their disappearing dreams
often because of a single missing test kit
or a few oxygen tank

they protect our flesh as the night fades
so our skin and bones won’t turn into dust
before we lose those we love
they try their best to talk to you through the stethoscope on your chest
when your chest is swollen and inflamed
when all you cough up is red
before all is forgotten
before all we could think about is to stock up on instant noodles to survive
before you’re committed to will and testimony to either preserve or destroy
they’ve already spread your wings
so you may infinitely fly

and if
the stethoscope happened to fall onto your chest
the way you fall in love
the way a bee falls for a flower
the way a poem ponders love through the inkpot
the way they stayed up all night
then the entire world is a stethoscope
blessed with the grace of miracles
the colours on an artist’s painting
to attract the readers’ attention
like the impending hope
of a respirator

before the stethoscope misses the breaths in your lungs
like paper burning up a poem
made them cry
so you can continue to dream

the dreams in bouts of breathlessness…


(288)


16.
I called myself a poet
but I can’t use metaphors
dare not convey wholly how I feel
the rivers of vehicles
on the road
a country beaten

I called myself a poet
but who am I
but a tired child
holding onto my little brother/sister
behind my mother?

I called myself a poet
but I’m afraid of living
so much so that I’m all choked up dead
in a room for three days and no one knows

I manage, I have my ways
the way I found love
and despair
long ago

Can you see?
Can’t you see that?

I wanted to believed it was the dream
but in the end
all I wanted was to be truly by your side
you’re so far away
perhaps you’re dead
perhaps you’ve been chased off Duy Tân
the tree lined boulevard
shade for bloodshot eyes burning hot skin

all my senses and I
what’s pulsing through my veins
not feeling any pain
any childish
yearning for summer
up at dawn to meander the streets with friends
and not sleep and dream…

(293)


17.
Mimosa darling, where are you from?
did you mistake me for someone else, I’m Covid-19
no pop-star has as many followers as me
no influencer has as many followers as me
no poet has as many followers as me

I’m a flame that turns everything into ashes
bodies are on fire in homes
on fire on the stretchers, on fire in the streets
the poor and the rich
the enemies trying to steal the islands the ocean
have lowered their guns
aiming the barrel at me

I will destroy what’s left of your meals together
I will destroy any hope you have left
you cover your faces with masks as blue as the sky
you think you’re clean because you’ve washed your hands
you sleep soundly
believing my destruction isn’t your fault

nations curled up in fear
they’ve learned from me the way they’ve learned from history
long before I was born

as though they’re
ignorant of murder

without them then, who gave birth to me
and how did I get to be 19 today?
(283)

18.
the poem is a baguette


as the sun sets
as the painted white roofs fell asleep
all have left the shops
in search of the moon


armed with a baguette and a poem Mother took to the sky flying
since up there Mother could buy and sell dreams


oh aching crack heels fly fly higher
since after treading hundred and hundred miles home
here your children will have food to eat
here there’s a room where your children can sleep


children, children you can eat the baguette Mother bought
the meal it’s not a viral infestation
it’s a fairy tale
Mothers tell their children
just in case she has a fever in the future
when mucking around with food or baguette
children you must with prayers save each other
pray, pray and pray
to gain their pity


the nights always welcoming
but the prayers seem a waste of time
children you should eat only half the baguette to save your Mother
the other for when you wake up
use the soft inside of the roll to mob up the tears
since in heaven there is only happiness


19.
they’re by our side
the slowly congealing darkness
in the air

and what’s left into us
it silently permeates
like the rain

Did I meet you at that particular lunch?

when everything has slowed down for siesta
everything was old, everything was dead
in layers of dust
in a period when sleepy was time

(303)

20.
up up and away up high a city was choking
far far away was a round table for the kings who could barely see
red lights dancing in time with the airborne bone fragments
as though someone was trying to blow life back into a pile of ashes

and the people that the city has no strength left to bear
the people leaving with no thought of return
they’re so far away from home that they’ve forgotten who they were
nothing but the wind dancing by their side
mid a hot summer
the rising stench of death

they danced until their tears dried up
until pain was nothing but a memory
they refuse to die even in the nights they couldn’t breathe
death arriving early as the city wakes
when we’ve forgotten they have once lived
here, they came and dreamed of a day of return
always returning
always always returning
even when there’s no hope

(303)

21.
they say it will end in another month
when the wind heats up
it’s six in the morning

it’s dawning and you’re still fast asleep

I messaged you
to check if you’re still alive

all will end but how will it all end
since still waiting is the wind

even when there’s no place left for you to go
even when your feet no longer touches the ground

(303)

22.
it began in a whisper
like the sound of a raven in a sleepless night
and we would stare at the rain
fall upon the stars the entire night
like the dust on our lashes

we listened to their cries
saw their tears
spilled out the window sills
wetting all the walls

the way the Germans edged their names on a wall
a rainy world war

all night it has rained
for a while now
the wall the colours of tears weepy dissolving
both sides of the alley trembling
the world searching for a lighter place
after ceased was the tightness
in your chest

(303)

23.
it’s nothing but a short romantic tryst
like that of the bee and a flower
when the petals are dead
but the bee return still
buzzing around dancing
waiting for a new flower to bloom
love that flower
just as much as the one before

as though these flowers all smell the same
but people are different
no one has a story like yours
no one has the kind of troubles you have
no one smells like you
even after you’ve been dead in an alley for three days
even though they’re busy
busy with the supplies of instant noodles

and the way we have let you go
consuming the sun and the tears
secretly waiting

not like the bee searching for nectar
we’re hopeful when we’re in love
not like the bee
our wings are broken
not like the bee
the city’s a concrete jungle
there are no flowers for you to return to
as that teary lover

(303)

24.
it’s impossible to recall a dream
often unsteady on one’s feet
her remembering the day she was a bride
the changes behind
the white
veil


the white
now of a hospital
it flows when she’s asleep
like her mother’s milk


hence the king is naked
and many soldiers
are injured


the sun
heating up, hot
shimmering crystals as though she’s still alive


the law
someone without legs
sitting on a gold dias
much like a wheelchair
paralyzed…


(October 2021)



25.
gently gently as gently as gently goes
a heart like yours inevitably suffers so
leave the Sun to its liberty
allow your laughter to roam free
until the air is light
allows the tangerine leaves to take flight


gently gently, you should be
the coveted clouds beneath the brows
your eyes are in the dark now
the city under house arrest
thus when will you be new year’s eve
amongst the drifting incense upon the dawn of the first


lightly you step hindered by fate
afraid the readers may slip off the bridge of your nose


the delivery person is not someone who’s seeking a place to hide
they bring with them the sympathies
collecting the delivered fees


easy, take it easy please
when faced with
the destruction of a citadel


(October 2021)

26.
nighthall and you’re by the tiny window
the cafe deserted
the owner is locking up
reminds you that tomorrow is already the sixteenth


you’re bent over on the table
flicking burning cigarette embers into the ashtray
you watched the owner tidied up the bottles hand sanitizers
listened to the last song he has on still


you live in a tiny house
your wife felt suffocated as soon as you shut the front door
but you shut it anyway
worried you might lose the pair of shoes


you looked up at the cloudy sky
not a soul in sight


you think we’re the centre of the universe spinning
the viruses knows that we’re whining
the nights endless and you’re silent
gosh the abandoned alleyways


imprisoned were the crowd inside their cough


(October 2021)





27.
life is eternal? keep dreaming
in silence, they
they keep saying happiness is beyond our reach
decline is upon revival


within the flowers in paradise
beyond the salty drops in the nose


not one flower not even a pebble
you have to reach out to touch hell
but life goes on
attached to the ECMO machine


(October 2021)


28.
the sail drifted away
something died?
you stood by the sea
till you see her disappeared into the horizon


and someone muttered, “she’s gone”


where did she go?
she’s beyond your vision


someone repeated, “the lady’s gone”
then some saw her drew nearer
a giddy horizon out there full of laughter


“the lady is finally here”, and that’s when you’re slowly dying
just before your body was 70% vaccinated


(October 2021)

29.
no one believes in death
you do not believe in it either
someone will come and steal your breath
not your life long possessions


you don’t have a grave either
where they save guard us in the heart of the earth
you turn into a handful of dust
ready to be born again


we shall rise above the nine heavens
you’ve once dreamed of
an adventure full of regret
if only it was your turn to use the respirator


you’re left behind long ago
you just didn’t know


we all cry to you said our goodbyes
so if you’re sad
it’s just regretful that your grandfather was no one of importance
so you may wade through
another dream


(October 2021)

30.
how shall we say goodbye to this world?
the pain of a sky
on the verge of breaking?


you’re left behind nearest to sleep
you love still the trees dotted with sunlight
you felt the resounding green bells within
the warm breeze
across a horizon scattered with clouds


why must everything die?


spring shall never come to be
frivolity and Death waiting by the door
death is a pale red
you don’t know how to stop
the fools
who make you sing as the Sun fly


(October 2021)

31.
you lit the stove
because you hate the dark
and the cold


you fiddle with the flame
picking
prodding
mumbling


and it ends with the howling wind
your by the ashes
in the flying embers
and the dust
seemed to be scented with the smell of
the early morning chill
you’re erect
by her stove
thin
hollow
eyes wide open
like the futile cough
of the guy next door


you’re fiddling
with the words
f-f-f i-re
l-l-l i-a-r
to be finally rid of the poem


so you may-be the rain
so she may breathe as though
she’s never known oxygen


(October 2021)

32.
when you laugh the world laugh with you
but when you cry you cry alone


the earth is worn, withered and sad
we borrow it’s reflection
in view of our tears


and the raindrops say
you have joy still, yay
you may refuse the wine forced upon you
but you must consume life
like the way we breathe day after day
like the way your daughter takes her books to school
otherwise she’ll be in trouble with her teachers


the world drifting by
no matter how suffocating we have still
a veranda long and far till
one person at a time in a line, then us all
will have apply in the forms fill
to cross the thin narrow path of sadness
just like that…


(October 2021)


33.
don’t worry

don’t worry about how young I am
don’t worry about how old I am
don’t worry about how I cry
don’t worry about how I dream
don’t worry whether the Sun will rise
don’t worry whether it might fall off
don’t worry about how I might make it
fly again
like how she’ll never come back

don’t worry about me as though I’m a child
don’t worry about me
we’re constantly worrying
day after day we worry

we worry about breakfast, we worry too about lunch
worry about what we’ve done
worry about what might happen

worry about stuff
worry about health
worry about tomorrow
worry about sadness
worry about time
worry about the crime
worry about the past

worry about what’s beyond reach

the world end as per the Creator
all you need to do now is to live as much as you desire
love all the people in your life, you admire

(October 2021)


34.
like a silkworm in its cocoon
you’re wrapped up in the worries
you’re relentless
you’re helpless

without the vaccines we have still sadness

the small consolation
as you ascend like angels
with not a scar
except the salty saline would burn your eyes

it rained
then came the deaths
the artist Lê Thánh Thư passed away
his daughter message that it was sudden and quick

Nguyễn Viện cried
Trần Tiến Dũng cried
Đỗ Trung Quân cried
Thận Nhiên all the way in Vung Tau also cried
Fat Nhân in Saigon also cried

powerless we tore off the pages of the calendar
good people never disappear
they farewell us
the way the Sun temporarily disappear in the rain

helplessly
we stare into our bowls of instant noodles
we talk and we talk
forgetting high in the sky
an artist had just away fly

with not enough time to remove his mask and breathe

(October 2021)



35.
the clouds looked down at the ground
at the blind buggy pulling a street cart
maybe the driver was blinded by a glare
his daughter too
no one ran
no one hid

you’re a child
saw what? the buggy twisted flipped over
and the bunches of vegetables as withered as Mother

like the clouds that only knows
how to look down at people

not the air, it’s time
there’s a space between the rows of trees
and an old revolution that has disappeared into darkness
nearly an entire block was abandoned

you’re there to gather the fear
the way people gather mushrooms
but you’ve been duped
because this is not a poem
you’re just getting closer to the truth
and its terror
once upon a time made you disappear

you won’t tell people where it is
the darkness in the forest
where the light may not touch
the crossroads full of ghosts, the leafy Eden
you listened
thought it was a poem
about trees

like the spruce
used to make guitars

you used to make the music note
in each aching lonely moment
even as you were thrown away
after the hymn…

(October 2021)



36.
light from the darkness thick from within the soul
who has surpassed the nightmare
whose eyes are downcast in hopelessness
gosh the birth of oblivion?


it’s all a waste of time
the dreams, the imagined
me, denying the aspiration of the soul
the emptiness and the cold
switch off your voice, my friend


just scream
if I do not understand
let me be, we’re all aware of the noise out there
the constant issue of new travel permits
only the doctors are left in oblivion


(October 2021)



37.
you act as though the beer is so frothy and brimming
as though it’s the joy of a battle
the agonizing passwords
shouting


who are you why are you still spying on me?
who are to think I would give up
you’re stopped through any open gap
yet still, you would peak into each mount each grave
light the incense


ah, a grave far out there is wait just for you
there’s no such thing as a sustainable memory
though in the garden Eden you kept dreaming
at being eternal


while you’re nothing but a delivery we must sign for
holding onto our shirt pockets


you time yourself by two
like a virus


(October 2021)



38.
the night oppressive
outside a storm was viciously brewing
the lions were locked up in the isolation areas
like zombies


the bluish pale stars, the signs you missed
from the eternal
up high


now people are searching for messages from you
even when romance can’t be cooked up and served


teach me so I’ll know how to amend
the iron curtain of the future
gosh the unnecessary clouds
from a sickly soul
the son of this earth may fly
towards the epitome of liberty?


the isolation area dense like a forest
but it’s too bright, way too bright
where the moon is brilliant within my heart
because of the tranquility of the forest


tonight I’m shaken
upon each flower, each curled up leaf
as though my daughter have just graduated from university
she and her friends stuck together
like a string of pearls coated in droplets of first-contact


there the waves quietly drifts by
the reflections of the stars
sinking into the depths, drowned out
they allowed me only now a bath
perhaps they think when I’m not sad
I’m not grubby or that bad


perhaps the eyes gets in the way of sadness
there where there are suffocating mountain peaks
suffocating clouds
I can not breathe


I’m waiting for the impending autumn storm
since the night wind has already been
sounding like the crowing of a rooster: cock-a-doodle-do
until my soul fully fall


Facing fear I’m like a moth
confused
even as you tried to pacify the temper of the night
by you on a long flight
when suddenly you decided to accelerate


cock-a-doodle-do
don’t omit a single music note
as the storm pass by
as though the shroud embodied the mist
sliding down from up high
gosh when
when may I see your crown
as regal as the virus?


now you’ve covered up all the dark deep chasm
like poem that has not found it’s aim
like a storm viciously brewing
an onion budding
so much so doubled was my debt
doubled the suspicion
doubled the fear
it turned out you’re the one who has turned me into a virus


like doubled were her breast
doubled were her thighs
an image of humanity that can never be destroyed
there’s no tranquility in life as there is none in the tombs
there’s no eternal peace


cock-a-doodle-do
I want to be the alluring soul
detrimental to other souls
me, the enchantment of the mountains
the nation
battered bones
in remnants of the flesh


(October 2021)

39.
ah, but it’s now autumn
the poems are riding on the waves
cock-a-doodle-do


where once the mood picks up
autumn is then heartbreaking
and for the last time pondering through the yellow leaves
you get a chance to be at a place carpeted with cheerful flowers


gosh how could I lose the leaves, where are you?
even when it comes to your pain
you lie


the whispering of the vernacular kind and fair
still without leaves we have thorns and memories
by us remains
just the scars, but I love you so much dear
so so much


and we all wear just our mourning bands when there are no flowers left
dignifying the graves
sacred places
to a point that all we can do is stand there
and watch and cry


(November 2021)





40.
the memories will still be there
as we sat in our quiet alley
take our mask off and chomp on our bread roll


ahead the days are long, we’re lazy
we’re allow to drift into these rainy nights
to dream again the times
we’re side by side


life now is nothing but
the pungent damp smell of tar road
waiting for the end of the week after
the deserted alleyways
the Sunday picnics
replaced by online games


the world growing bigger and bigger
until the murderers quietly changes the game
but the moments are more peaceful
so we may again dream


social distancing?
a kind of virus?
an experiment in a world laboratory?


the desolate dance of autumn
the empty playgrounds and shopfronts covered in sunlight
a metropolis fading away with the last bit of petering light of freedom
each wedding as quiet as the other
since the initial confrontation is pointless by drones
and pilots


since the most forgotten prayed for death in silence
waiting for the sad faces of children
more attractive now are tongues due to the avoidance of the savage infection
the apolitical sadness of anguish
completely neutralized as though fear is not contagious
and it was possible to manufacture freedom
like a verse just vaccinated ended positive with covid
checked itself awkwardly into isolation


(November 2021)





41.
secretly come to me like the mist in December
I will hide you my love like those positive with covid
wrap you in fear
the nation is nothing but dust and ashes dear


newspapers publishing stolen poetry
the pressure on school students struggling to escape
the law standing by silent


the fights like rapists leaving a path of destruction in their wake
the shouting matches at a time no cares to plagiarize
trying to make a living
trying to be charitable


the nation is in crippling pain
watching the charities moaning about highway robberies
watching the thieves moaning about those charitable
gosh the sacred house of the poem
bearing the dawn of summer in the middle of a cold winter


(November 2021)

42.
we have no desire to be part of history
but here we are
in our house wider than the wind
our anxious heart wading
across a gorgeous dream
roses and instant noodles


the front lawn and dust after the rain
mountains penetrating the sky
the thousand anthem of the wind
the summer the rain and frothy waves
living a dream the colour of green emeralds


but we can’t sleep
our mind anxiously checking for fevers
coughs and the deletion of our lungs
the time stolen, frozen, melted
in our hands


we let it go and it would shakily leave
fly, crawl, drag itself away slowly just to be sure
inhaling and exhaling quietly
filling up


we expand like a balloon
and time is as hollow as our stomach
burping infinitely just a bit
ways to make a living


facing the long nights ahead
we could never imagined such a long day
time ceasing, stayed
the four walls of the past, the present, the future, history
but we’re already here


(November 2021)




43.
and we’re amidst a dream
like the writers on the history of bats’
infestation of disease


the nation borders, the city
re-drawn


not with maps
but with unjustifiable test applications
faking the positive and negative results
the deception now more rampant than ever before?


a couple hundred thousand Dong or a few kilos of rice
like playing with dice
the money steeped in blood
the poor are always the first to die


there are the lovers who couldn’t bear it
broke the barriers at the isolation camps
like cockroaches spread the virus


then there are the pairs who did bear it
held each other until she stopped breathing


like the way we’ve slept all our life
the courtyard coffees you(em) the angel as green as the leaves
we’re trapped in a cloud
drifting
over the earth


over the forests, the old roads
homes with sprinklers shimmering like the rain
we wash our hands and we wash so much stuff
because someone might see us and cast spells on us
stop us from talking
through the layers of cloth masks


we’re naked on a long slow tedious journey
that those who did note history long ago
won’t necessarily share the same ordeal…


(November 2021)

44.
those who don’t make vaccines and makes only travel permits
often don’t remember


during the gaming battle online
the gamer only wants to kill and destroy
egging for cheers from all around
we’re never bothered about congratulating anyone
we’ve barely enough time to breathe
we search for the last remaining star
not like some who believe they’re it
as the star
they never fail


but trying are people
her eyes were glazed over as though she wants to kill someone
she can have a million likes for no reason
so everything is for sale?


clanking dollar and cents dreaming of being charitable
or are we the sound of bells ringing during the coronation
of blind babies from birth


we forget not the calling of our heart
the prediction of everything falling apart
confirming the pain with the scream of the night
the howling wind and husky voice of a ghost
together with curses of those who can’t reincarnate
all over Youtube


we are the bells
ringing noisily chasing after the angels
at the most senseless moment of a dream


on our hair in the millions, the thousand sunrise
causing our forehead to blacken in the loneliness
of the Holy Spirits used by dark clouds
now are mere spectres


we wander
eyes turning towards the imperial city of long ago
the magic of warlocks and fairies in our wildest dreams


now the idols of the gods are buried in mud and deluge
by the most despicable vernacular
used by the nameless in the name of greed and money


we’re helpless
witnessing the impotent kindness of humanity
the reign of evil


(November 2021)

45.
and you’ve lost an entire life learning
looking back at your life on the rickety hospital bed
found that in your heart
there were a lot left to say


say it for
the battered heart
the detained
the lonely
the persistently arrogant


say it also for
those who has died without an answer
why did I die


say it even when
the poem is nothing at all


so don’t cry
life may seem odd to you
in its roundabout ways
and I hope you won’t lose an entire life to learn
because poetry is something very common
like how breathless you and her were climbing up a hill
jigging school


and learn that to fly, you don’t always need wings
learn that a smile can take you far and wide
learn that love is never wrong
and learn that mistakes makes you stronger
learn that crying is okay
learn how to “dream on” – never cease to dream
learn to be your number 1 fan
learn to listen to other people’s pain
learn to sing and dance in the rain


when the poem is still
weeping…


(November 2021)

46.
did you know that
since the beginning, all the poem in this World was intangible
not just viruses


appeared in the middle of summer
like a storm in Mother’s womb


appeared
with all that is without meaning
appeared
about religious faith about national pride about democracy


appeared
about liberalism, and all that begins with
heaven and earth turning Mother’s son into a poem
like the flashing thunder slipping out of mother’s womb
in the scent of tears steeped in mint
drifting through Papa’s bedroom window
the rain seemed as though steeped in flower petals
and Papa dipped his head in the glass wine
together with the uncles in celebration his son’s birth


the battle
could only be resolved elsewhere
at far away seas
now we’re all fighting the enemy from our home


and I ran
wade across the spring, climbed up the tree, walked a thousand miles and jumped
only my exhausted Mother ran after me


I fell in love for the first time when I was 12
when I questioned where I came from?
or was I born together with the poems
hence it’s my destiny to return to the intangible
I became ashes


the earth, completely empty
but for the gods flying around gliding
so they had to come up with a death note
the sound of the printer screeching like the bells from hell
the scent of the new paper fragrant
as though it was a poem as though it was piece of art
as substantial as a virtual account online deleted by them


life is as I’ve imagined
my fear is as intangible
as a poem that requires only 3 words:


– death, intangible, deception…


(November 2021)







ten faithful devotions, or the epilogue for the Saigon lockdown epic poem…
—–
47.
The terrifying weeks, me waiting in front of the closed supermarket.
she was just behind me, her lips blue due to the cold, and of course in her entire life she has never heard of me. quietly in my ear she confided: will there be anyone left to tell other people what happened here

I answered, yes, I will

there was something like a smile, skimmed across the surface of what used to be a face

48.
a mountain would have collapsed in view of such pain
the two colour tapes strung across the doors
like the way we bang the cell door shut at the detention centre
the agony upon death
upon someone the would be gentle breeze of old
the setting sun would gently warm them
but now the breeze is the virus

we’re unaware
we would then saunter here and there
with what’s left of our energy
like a phone out of battery
but someone was still tapping on the keyboard

you listen to the tapping of the keyboard
now the heavy footsteps of security guards

we shall meet again
as the dead, lifeless
the sun sets daily beyond the respite room’s window

yet hope continues to persistently sing
the lyrics accusative even of tears
the unjust complete isolation

as though a beating heart was suddenly torn apart
in the most painful possible way
as though functioning lungs were suddenly erased
photoshopped

she lay there, while in the cruelest possible way
you walked away
where are you now, my reluctant companions
the security guards at the gate
have you upon the morning witnessed the miracles in the tiny alley
the shimmering circles around the moon
what they’re supposed to be
before you wave your baton?
or maybe you’re just as hungry
sending to all of you now my greeting
there’s nothing essential under your magical baton

goodbye

49.
this is how it came about
when the dead smile
happy now that God have set them free
like priceless icons, the continuous applauds
the wolf whistles, the break up songs
the death stars up high
we’re all innocent

we didn’t manage to get our vaccine
swaying with the siren of the ambulance
drifting like the sails out at sea
in despair amidst a storm
you’ve been taken away at dawn
dead bodies must be removed
so the children in the darkness of their homes can stop crying
in the flare of one candle flame
the chill settled now
on your lips

50.
silently drifting like a river
the watchful yellow moon
leaning through the window your shadow

you’re alone
and the moon saw the woman lying in the home
her son was also dead

you’re lying there by a prayer
was it her?

51.
not me, someone else is in pain
not her husband
he’s out collecting food donations from various charities

it was not like that
what just happened, just
cover it with a dark cloth, then allow the torches to light up
the night
the giggle, the teasing, now my love, we’re all victims
because we’re blameless, we need to be picked up and separated from the community or else
all the civil servants will be unemployed

if only you knew
how life would pan out
the unexpected love
who knew you would end up as a doctor
how soundlessly
your hot tears would fall

how many innocent lives have been taken
in the last twelve weeks, I’ve been shouting, asking you to come home
I’ve been on my knees in front of the executioner
the rioting anarchy everywhere
I could never tell the difference
between the animals and the humans, waiting for the indefinite death row

nothing remains except for the blooming ashes, the resounding cry, from somewhere to end up in nothingness, it glares at me threateningly through the destruction of fire, gosh why does my people possess such a big star

52.
time gently drifts and pass by, yet still, I can’t seem to work out what’s just happened, how did night ended up in such brilliant light

when shall they once more ignite
when shall be the incineration

gosh when when
shall we stomp our feet
see with eagle eyes
in all this talks of remains and ashes

53.
you’ve ascended like a boulder
upon my beating heart
my rib cage caved in

I was prepared
I will prepare for what is left to be done
I have a lot to do today
I need to destroy what’s left of my mind
turn this living soul into stone
in order to start living again
together with my wife and two daughters
but how?

we’re born again in an April hot summer
in the rustling breeze, the festivals just outside our window
I’ve come to terms with this revelation
the bright summer day and the abandoned home
the virus airborne escaped through the wells of the sky
the rising chaos

54.
I know you will turn up, but why can’t it be now?
I’ve been waiting for you, and it’s getting harder and harder
I’ve turned off the light, opened the door
in simplicity and joy I’ve waited for you
you can manipulate me, if this is what you want, let go of the frustration in your heart
the bruised fingers

it’s simple
you’re prepared to take me away, show me
the terrifying pale faces of the doctors
they’re like blue flames
gosh the tired eyes behind the protective goggles
you’re in love? why are you suddenly in love
when everyone have shut their eyes to hide from the terror at the end

55.
the overshadowing madness taking flight
the halving of my soul
quenching my thirst with its burning spirit
beckoning me towards the depths of despair
setting me free amongst the clouds

that’s when I knew
steeped within this stupor
perhaps alien by nature
we must commit our life
to it

not the fear in her son’s eyes
it has taken to the sky where it’s easier to breathe
the kind of pain bestowed in a boulder
on our chest at the end of a storm
not the tingling cool sweet touch of a pair of glove
tree shades already afraid of the dark
not the far away sound announcing the arrival of lightning
in the last few reassuring words

56.
the banging of the nail on the coffin
the crying not for me, oh mother
I’m living inside the tomb of my children
father, why did you abandon me?

but when my mother cried, she didn’t cry for me
I have learned how to bow low(not to raise my eyes)
how can we stopped the terror from escaping our eyes
how can sorrow be carved into granite
into the stoney cruel pages
the adeptness, the skill

what am I supposed to do
with the black and ashen strands of your hair
turning white suddenly overnight

I’ve learned how to watch for the fading smiles
giving into fear, the shaky hollow laughs
I’ve learned how to strangle my shadow
how to measure the oxygen saturation
measure the quality of the air that I thought was free

this is the reason why I do not just pray for me
but for all of us, the people standing here
at the foot of this completely blinding
towering, red wall
it’s time to remember
those who are gone

those who can no longer feel the weight
the layer of familiar soil beneath their feet
out of nowhere the sinkhole

we pray together
I’ve woven for you this generous shroud
I’m fearful the thousand screaming people
in my desire for them to remember me

when it’s my turn to die
when I’m howling like an injured animal
the rain will fall along with the tears
from my unmoving eyes

before all of us
like a boat drifting out to sea
like decades ago
damp till
now still

praise and glory praise and glory
eternal praise and glory to the dead
but what is left of such praise and glory?
but what does such praise and glory need?
when it’s also your turn to die indeed…


(refrain)
I know note all sadness in capital letters
The smile too in much nicer Capitals
The rain fell. Half the night and you’re drunk on the Purple cup of wine
Left the world of humans, The red flame in their stove.
Oh darkness
Black Mist. The earth isn’t hard, the air not bitter
The star gather to form the sign of the Devil
The footsteps turning into Stone, you running along the edge
Of A soldier’s field of vision heading into a Dark battle
Charge
The bitter bitter light of the moon
A red fox is the Angel doing all the strangling. The blue shaking marching feet and sad smiles, pride Draining the colour from their faces. In slEep, the soldier collapse on his own FortrEss

Oh rocky meadow the source of Living. Gosh the cruelty of those who have turned their back of the Cold colour of you
The colour of sleep is Black

When the Alarm goes off. The pInk day stepping forward in the colour Silvery light, everyone scramblinG through the East gAte
Gosh the pinkness gosh the Pink hues…


BÀI TRƯỜNG CA NHỮNG NGÀY SÀI GÒN PHONG TỎA… 

1.
thật không may cho tất cả chúng ta
thật không may như thế


nhân loại đang tiếp tục vỡ trận
vì một con vi rút


nhân loại đang chảy máu
vì sự tham lam ích kỷ của chúng ta


chúng ta quên rằng tất cả chúng ta
cứ tưởng với Thượng Đế trên cao là một


thật không may một số trong chúng ta
cứ nghĩ họ tốt hơn những người khác
và Thượng Đế đã chọn họ
như Người, là duy nhất


thật không may một số trong chúng ta
sử dụng Người chỉ để thờ phượng và hoang tưởng
linh hồn chúng ta trở nên đen như đám mây
trong mưa bão


ngay cả Thượng Đế cũng đã chết
trong sự thờ phượng vô lý của chúng ta


để cái ác của họ vẫn nằm trong bóng tối
của chính chúng ta


thật không may một số trong chúng ta
lại ác hơn quỷ dữ




2.
vẫn còn chỗ để sống
vẫn còn chỗ để yêu
vẫn còn chỗ để ghét
vẫn còn chỗ để tha thứ
vẫn còn chỗ để thay đổi
vẫn còn chỗ để thở
vẫn còn chỗ để tin
vẫn còn chỗ để đau buồn


chỉ không còn chỗ cho chúng ta nhập viện


3.
bạn có thể thấy sài gòn chật vật
mọi người ai cũng mệt
nhưng sài gòn sẽ đứng vững
bất kể thời thế trở nên quá khó khăn
mọi người phải vật lộn
và bị dồn
vào thế bí


sài gòn sẽ nở nụ cười tươi nhất
mặc dù sài gòn muốn khóc
sài gòn sẽ chiến đấu
mặc dù số phận


và bạn thấy sài gòn đang vùng vẫy
nhưng bạn không bao giờ thấy
sài gòn gục ngã


những đêm đầy nước mắt
và bình minh của những người già
bên chiếc xe lăn vẫn còn treo một hộp cơm
nhưng cuối cùng, sau tất cả
sài gòn lại chào đón bất kỳ người xa lạ
đến với ước mơ
và trái tim rộng mở


sài gòn luôn tha thứ
cho chính mình
và cho những lỗi lầm của người khác


và tất cả
sẽ trôi qua
nhưng lần này Sài gòn sẽ chứa đầy
rất đầy
những oán hờn tiếc nuối…




4.
hôm nay chúng ta cùng cầu nguyện
những người đã chết vẫn nằm trong danh sách được phát thức ăn
những bác sĩ đã chết vẫn còn đang chữa bệnh


tất cả chúng ta vẫn an toàn
tất cả chúng ta cùng mạnh mẽ
ai còn sống và ai đã chết
xin hãy thương xót tất cả chúng ta


những điều chúng ta có thể làm được
là đeo mặt nạ
lên nỗi buồn đen tối


chúng ta chảy nước mắt màu đỏ, khao khát sự kinh hoàng
chúng ta nhìn khoảnh khắc của sự thật
cái chết chỉ mang thêm một ít rắc rối
chúng ta than thở chúng ta thì thầm
chúng ta tuân theo số phận
của những kẻ lang thang hay đổ lỗi
bị ám ảnh bởi máu


tiếng khóc cuối cùng của trái tim
chúng ta hay tự hỏi tại sao
khi ông ta bước ra
được bao bọc trong những con số lộng lẫy
những con số zero đầy hy vọng
mọi người trầm trồ nhìn ông ta
vì tầm nhìn bằng vàng
vì một vẻ đẹp cho phòng thí nghiệm


nhưng ông ta là một con quái vật
được thượng đế mang tặng cho chúng ta


những pháo đài thiêng liêng bị phá vỡ
trống rỗng đường phố không một linh hồn
những con vẹt che kín bầu trời
khi ông ta vẫy tay ra hiệu


bây giờ
những con số của ông ta sắp bị lãng quên
ho và hắt hơi là vũ khí giết người hàng loạt
chúng ta sẽ hồi tưởng về màu đen
nhưng mặt còn lại của đồng tiền vẫn trắng


như đám mây
như một con bồ câu trắng bay
cất lên bài ca hy vọng
như một lá cờ trắng báo hiệu bình minh


mọi người nhìn ông ta
một kẻ thích ngắm người chết như nhìn vẻ đẹp trong cơn bão




5.
bạn đang ở một thành phố
xa xôi, lấp lánh, đầy mùi của kỷ niệm
một trăm hai mươi mốt ngày ở trong một cái hộp bằng giấy

ngay trong không khí bạn thở
chiến tranh đang nóng lên
và mang đến những cơn ác mộng
còn lớn hơn những đám mây hình nấm


bạn đã sẵn sàng
như những người tị nạn
đang được bố thì các bữa ăn
bằng lửa


hơi thở của bạn chậm lại
bạn bay qua các đường phố trống rỗng, cho đến khi
bầu trời như một hộp thư
toàn thư rác


bạn đổ đầy bình xăng nhưng xe xẹp lốp
không còn phải làm gì nữa
bạn chỉ đi bộ và đi bộ
cho đến khi nhịp thở của bạn
vang lên từng nhịp trong hoàng hôn
trong tháng bảy cô hồn
và mưa ngập


những người bạn biết đang rất lạnh…




6.
sau bữa tiệc của lửa
ai cũng phải xếp hàng cách nhau hai mét
tôi trở về nhà
con đường, ngôi nhà, những lời kinh đang tụng
không phải một bài thơ
“nhớ ngày nao hoa nắng ngủ trên cây
những ngày thương tích lớn…”


những bài thơ mà tôi đã ngậm trong miệng
để trả tiền công bơi qua ngôi mộ của mình
một con sông lạnh
bên kia bờ mê


chắc cũng sắp đến bờ rồi
vì những người bơi đã quá mệt
những nhịp thở cuối cùng khi đã đến nơi
nghe hổn hển như lời xưng tội
lội xuống sông


không có sự chuộc tội nào từ những người đang chờ để tụng ca
sự thành công của các chỉ thị
ra lệnh cho cơn gió
ra lệnh cho cơn sốt
ra lệnh cho cơn đói


mệnh lệnh
mệnh lệnh
mệnh lệnh


những mệnh lệnh
người chết thành những hạt tro trắng
người sống thành những sợi tóc trắng
mọi thứ vội vàng khép lại
để họ còn tiếp tục tụng ca




7.
vẻ đẹp của bạn nằm trong nước mắt
loang lên sàn nhà dã chiến
những ai không còn sự lựa chọn
giữa sống và chết
với một mũi thuốc đơn độc


và mỗi bước chân
đang kéo bạn ra khỏi tầm nhìn của họ
để nghe thấy âm vang
của những tiếng kêu cứu
trong những chiếc hộp các-tông
bạn chấp nhận bay lên từ không gian trống rỗng
nhưng thay vì tìm sự hài hòa
họ lại tìm kiếm kẻ thù
ngồi thì thầm ngay bên bạn


họ chỉ muốn
máu và thịt
da và xương
lông và tóc
móc ra
để chưng cất tâm trí của họ
về sự vô tín
hay cuồng tín


họ cũng bị gánh nặng
bởi sự nhiệt tình u uất của họ
và sự trống rỗng tàn nhẫn
trong tâm trí của kẻ bị thống trị
khi họ đồng ý rằng tất cả phải kết thúc
bạn chỉ còn cách cầu chúc
họ không bình an
trong lời nguyền chia ly từ bốn ngàn
năm trước…

8.
đêm nay sẽ rất dài
chúng ta không phải những mảnh vỡ
chúng ta chỉ phá vỡ
chính mình


chúng ta không phải là mục tiêu
chúng ta không phải là khẩu hiệu
chúng ta là những xác tín
đúng và sai


chúng ta xem những gì họ làm
học cách tự kiểm soát
bản thân mình


chúng ta ném lá cờ trắng đầu hàng
giữ bình tĩnh khi các điệu múa trở nên hỗn loạn
chúng ta mệt mỏi chờ đợi
một cô gái xuất hiện với mùa đông trong mắt
với trái tim chìm trong cô đơn
gió đang thổi, mang lại nỗi buồn
trong khi đất nước đang bay lên trời
trong tơi bời tro bụi




9.
cơn bão trong ngực bùng lên
bạn thở


trái tim thành tảng đá
bạn thở


linh hồn đã vô tình
bạn thở


các bác sĩ còn yêu
bạn còn thở


bạn chỉ thấy mình nghẹt thở
như giấc mơ giữa ban ngày
những bài thơ nảy mầm trong mạch máu
và bạn thở cho đến khi trái tim đập lại
cho đến khi vết bầm tím mờ đi
cho đêm đến dịu dàng
cho bình minh màu vàng cam ló dạng


tôi cũng sẽ thở
dù chúng ta không ai có đủ ô-xy




10.
bây giờ em đã thành khói
những ngày xưa cũ qua đi
thơ anh đã thành tro bụi
đố em xương cốt là gì?


bao giờ mùa xuân sẽ đến
em còn nấu bánh chưng không
lửa cháy mà anh lạnh quá
em không còn biết mùa đông


em cũng không đau lưng nữa
vết thương thoát vị đã lành
chỉ lá phổi màu nước mắt
máy thở đang khóc rưng rưng


bao giờ bao giờ mùa xuân?




11.
bạn từng rút kinh nghiệm
từng rút tiền
nhưng lần này bạn rút ống thở


tôi ước mình có thể làm việc này, nhưng tôi đang đau quá
tôi phải hòa chung với hơi thở của Mẹ
đang uốn cong người nấc lên và sặc lần cuối


khi ống thở được rút ra
chúng ta luôn nỗ lực
thoát khỏi tình trạng tồi tệ


nhưng với cơn thịnh nộ
bạn không thể rút nó ra như bạn rút tiền
cũng như ngày xưa không có ai bị rút móng tay khi tra tấn


sự rút lui sẽ giết chết chúng ta
trong khi tế bào của tôi đang khao khát sự ấm áp của bạn
để làn da bạn cảm giác trên da tôi
để hình ảnh bạn còn mãi trên giác mạc của tôi
trái tim tôi cảm thấy như nó đang là một hang động
gió hú bên trong lồng ngực của chính mình


tôi không thở được
tôi cần cảm thấy bạn
sự rút lui của bạn đang giết chết tôi
tôi muốn gọi cho bạn hôm nay
tôi muốn giọng nói của bạn vang trong tai tôi
như thể nó là một loại ma túy
trước khi tôi bị rút ra


bạn là lưỡi dao
đã cắt ngang cổ họng tôi quá nhiều lần
nhưng tôi vẫn thèm muốn ánh thép của bạn
nỗi đau của bạn
tôi nhớ bạn


như một khổ nạn kiếp người


12.
những hủ tro cốt
có thể của một anh thợ hồ
có thể của một người tình nguyện
có thể của một nhà thơ
hay của một tên tội phạm


họ cùng thức dậy sau giấc ngủ
trong một vòng tròn lửa
không ai bị cháy, không ai đau
chỉ như sấm sét ở bên tai


họ không bị bỏng
vì họ có thể cảm nhận được sức nóng
ngàn độ


của ánh lửa lóe lên như từ kiếp trước


họ chưa xong món nợ
khối lượng là khối lượng của khối
lượng của đống tro tàn
nhẹ bỗng nát tan


họ chưa xong món nợ
tro tàn là tro tàn là một đống tro tàn
khi sống họ vào vai quần chúng
chết thành ma mồ côi
thành nắm tro lo lắng bồn chồn
sợ vào nhầm nhà không còn gặp Mẹ


những lời người ta hứa trước khi họ chết
giờ cháy cùng hy vọng
mang theo ước mơ
những giấc mơ héo úa
tan biến ở phía xa


xa như mắt em xa như cả cuộc đời


bây giờ, nó mới là sự thật
khi đám tro bị đổ xuống đất
và tất cả bị lãng quên
nhưng vết sẹo trên da của họ
vừa mới ngày hôm qua
nên vẫn còn in hằn trên hũ cốt
bám vào những người còn sống
đổ tro xuống đất đổ tro xuống sông
một linh hồn đang cầu xin được sống lại
anh ta còn hai đứa con gái
nên không thể thành tro bụi


tro tàn tro tàn vẻ đẹp của một đống tro tàn
vẻ đẹp vẻ đẹp nhìn cái đẹp nát tan
dù cái đẹp tro tàn
dù mớ bụi tro bay


nhưng những hủ tro này lại là công việc
bạn có thể làm tốt nhất hôm nay
và cũng không còn ai trả tiền cho bạn nữa




13.
kính thưa các loại không khí
tôi hít thở
tôi úp mặt xuống gối
ướt đẫm những giấc mơ


bạn đừng lo lắng ôm lấy tôi
với tất cả trò vô nghĩa
như cái chết của trò chơi
sự đau đớn quá nhanh
tôi bị ngắt kết nối


tôi uống bạn như chén thuốc độc hàng ngày
như buổi sáng mà người ta vẫn hít thở
nhắc nhở


tôi
không khí như thế nào
thế nào là không khí
và khi không có cách nào để biết
tôi tan vào vợ tôi
nàng không bị đầu độc bởi sự ngộp thở của bạn
nàng hét lên nhưng tôi không nghe thấy
tôi bị say
tôi hát
nhưng nàng không nghe thấy
tôi phải làm gì để thành giọng nói
nàng có thể nghe?
tôi phải làm gì
trong thế giới đầy tiếng ồn ào như vỡ?
tôi phải làm gì
để nàng trở nên thanh thản?
tôi phải làm gì
thế giới này đầy sự phá hủy?


mỗi sáng tôi thức dậy với tách cà phê
và một chiếc gối
ngâm mình với nỗi sợ hãi của nàng
vì bệnh viện đã không còn chỗ




14.
tôi đã chết và tôi đang xin lỗi
sợi dây thun quần
vì nó vô tội
cũng như tôi


tôi biết tôi đã giết chết chính mình
tôi không nông nổi
tôi còn quần áo của con thay ra chưa kịp giặt
chén dĩa chưa kịp rửa
tôi còn nợ con tôi những bữa ăn


tôi đoán họ đã ở đó, thì thầm
luân phiên mang ý chí tôi xuống bãi rác
hay nhà xác


những suy nghĩ của tôi
bị bẻ gãy
bạn hãy nhớ
không gì có thể thoát
thiên đường và địa ngục
trái đất và bầu trời
bị bệnh và vâng lời
xin chào và tạm biệt
cũng đừng quá luyến tiếc


hãy suy nghĩ lần cuối những gì bạn muốn
vì bạn cũng không còn máu chảy trong tim
nó đã ngạt thở
chỉ còn tôi thở


nhưng tôi không thể ngưng ý nghĩ về cái chết:
– tôi sẽ trở thành gì
khi bệnh viện cũng không còn muốn nhận?




15.
các bác sĩ
họ không có súng
họ chỉ có ống nghe


trước khi cái ống nghe của họ kịp chạm vào ngực bạn
có thể bạn tình cờ đã quên
nhịp thở của mình


họ không phải là một tấm ảnh để các nhà chính trị làm quảng cáo
như bài thơ bạn viết bằng mực đỏ
như máu không thể rửa sạch


nơi biên giới cái chết, không có mũi tên
nhiều thứ sẽ xuyên qua như ánh mắt
bởi vì tâm trí chúng ta không thể bị xiềng xích
dù dưới giá treo cổ


trước khi khát vọng của họ phải chịu tan biến
nhiều khi chỉ do thiếu một cái xét nghiệm
hay mấy bình ô-xy


khi màn đêm mờ dần họ bảo vệ thịt da của chúng ta
để gân xương không biến thành cát bụi
trước khi bạn mất đi người thân yêu nhất của mình
họ cố nói chuyện với bạn bằng cách chạm ống nghe vào ngực bạn
khi phổi bạn bị sưng
khi bạn ho toàn màu đỏ
trước khi mọi thứ bị lãng quên
trước khi tâm trí của mọi người chỉ lo mua mì gói để tồn tại
trước khi bạn ngoan ngoãn viết ra di chúc dặn dò hay phá hủy
họ đã dang rộng đôi cánh, cho bạn bay
xa vô tận


và nếu
cái ống nghe rơi vào ngực bạn
như bạn vẫn rơi vào tình yêu
như con ong rơi vào một bông hoa
như bài thơ nhấm nháp tình yêu từ lọ mực
như suốt đêm họ vẫn thức
thì cái ống nghe là cả một thế giới
được ban phước với những điều kỳ diệu
như những màu sắc của họa sĩ trên tác phẩm
làm mê hoặc độc giả
như hy vọng đang xảy ra bây giờ
bên máy thở


trước khi cái ống nghe tình cờ quên mất nhịp thở của bạn
như tờ giấy cháy mất bài thơ
làm họ bật khóc
thì bạn vẫn cứ mơ


giấc mơ của những cơn ngộp thở…




16.
tôi tự gọi mình là nhà thơ
nhưng tôi không thể sử dụng phép ẩn dụ
tôi cũng không dám mô tả đầy đủ
những gì tôi cảm thấy
từ hàng ngàn ngàn chiếc xe máy
quê hương mệt lả trên đường


tôi tự gọi mình là nhà thơ
nhưng tôi là ai?
tôi chỉ là một đứa trẻ
kiệt sức ngồi sau lưng mẹ
bế em


tôi tự gọi mình là nhà thơ
nhưng tôi sợ cuộc sống
đến mức ngộp thở chết trong phòng
ba ngày không ai biết


tôi luôn tìm cách đối phó
như ngày xưa tôi tìm ai đó
để yêu
và tuyệt vọng


bạn thấy không?
bạn không thấy sao?


tôi muốn tin rằng đây là giấc mơ
nhưng cuối cùng
tôi mong ước tôi có thể thật sự ở bên bạn
bạn xa cách quá
có thể do bạn đã chết
có thể bạn bị đuổi khỏi con đường
duy tân cây dài bóng mát da người nóng rát
lửa đỏ mắt người


tôi với các giác quan của tôi
chảy trong mạch máu
không biết đau
như một đứa trẻ
thèm mùa hè
để thức dậy sớm đi chơi với bạn bè
và không phải ngủ mơ…






17.
corona từ đâu em tới?
bạn bị nhầm, covid mới là tên của tôi
không ca sĩ nào nổi tiếng bằng tôi
không người mẫu nào nổi tiếng bằng tôi
không nhà thơ nào nổi tiếng bằng tôi


như ngọn lửa tôi hỏa thiêu tất cả
xác người cháy trong nhà
cháy trên băng-ca, cháy trên hè phố
cả người nghèo và người giàu
cả những kẻ thù đang muốn chiếm đảo của nhau
cũng đang hạ súng xuống
hòng nhắm vào tôi


tôi sẽ phá vỡ bữa cơm của bạn
tôi sẽ phá vỡ niềm tin của bạn
bạn che giấu danh tính mình bằng mặt nạ xanh như mây
bạn nghĩ mình sạch sẽ bằng cách rửa tay
đến khi bạn ngủ say
bạn mới biết cái chết tôi gây ra không phải lỗi của bạn

các quốc gia thu mình lại vì sợ hãi
họ học hỏi từ tôi như học từ lịch sử
có từ trước khi tôi ra đời


làm như họ không từng biết
các cách giết người


nếu không có họ thì ai sinh ra tôi
để hôm nay tôi đã mười chín tuổi?




18.
bài thơ về một ổ bánh mì


khi mặt trời lặn
những mái nhà màu trắng sắp chìm vào giấc ngủ
mọi người rời cửa hàng ra về
để còn đi tìm mặt trăng


Mẹ mang theo một ổ bánh mì, một bài thơ và bay lên bầu trời
vì trên đó Mẹ có thể mua và bán những giấc mơ


hãy bay lên đây hỡi những bàn chân rách cả gót
vì đi bộ hàng trăm cây số về nhà
đây là nơi con sẽ có cái để ăn
đây là nơi con có căn phòng để ngủ


các con ôi, các con có thể dùng ổ bánh mì của Mẹ
ổ bánh không phải là ổ dịch
nó là câu chuyện cổ tích
Mẹ sẽ kể cho con
để lỡ mai Mẹ có sốt
trong trò chơi thực phẩm hay bánh mì
các con hãy cứu nhau bằng lời cầu nguyện
cầu nguyện, cầu nguyện và cầu nguyện
để họ rủ lòng thương


đêm luôn dang rộng vòng tay
nhưng lời cầu nguyện dường như vô ích
để cứu Mẹ có lẽ các con chỉ nên ăn một ngày nửa ổ bánh mì
còn một nửa để dành khi thức dậy
lấy ruột bánh mì chậm những giọt nước mắt
vì thiên đường toàn những niềm vui




19.
chúng ở bên chúng ta khi
bóng tối chậm chậm đông đặc lại
trên không


và những thứ còn lại
từ từ chui vào tế bào chúng ta như cơn mưa
lặng lẽ


bạn có gặp tôi buổi trưa hôm đó không?


khoảng thời gian mà mọi thứ ngỡ nghỉ ngơi
tất cả cái chết đều đã cũ
và bụi phủ mờ lên
thời gian khi chúng buồn ngủ



20.
cao cao ở trên cao một thành phố bị nghẹt thở
xa xa chốn quan trường xa xa của những vị vua mù lòa
ánh sáng đỏ nhảy múa với tro xương đang bay
như có ai cố sức thổi vào những người đã chết


và những người mà thành phố không còn đủ sức
những người đã bỏ đi không biết khi nào trở lại
họ đã xa quê hương lâu đến nỗi mất luôn tên tuổi
giờ chỉ còn gió nhảy múa với họ
trong mùa hè không khí nóng đỏ
bốc mùi chết chóc


họ nhảy múa cho đến khi nước mắt đã khô
cho đến khi tất cả nỗi đau chỉ còn là ký ức
họ không chết khi trong đêm không thở được
cái chết chỉ đến khi thành phố thức giấc
và chúng ta quên rằng họ từng đã sống
ở đây, nơi họ đã đến và luôn mơ trở lại
sẽ luôn trở lại
sẽ luôn luôn trở lại
dù không ai còn hy vọng




21.
người ta nói một tháng nữa là kết thúc
khi gió ấm
bây giờ là sáu giờ sáng


một bình minh nào đó bạn vẫn còn mê ngủ


tôi đã nhắn tin cho bạn
chỉ để xem bạn còn sống không


tất cả sẽ kết thúc nhưng kết thúc như thế nào
vì gió vẫn đợi


cả khi bạn không có nơi nào để đi
cả khi chân bạn không còn chạm đất




22.
nó bắt đầu như một lời thì thầm
như tiếng quạ kêu trong đêm mất ngủ
và chúng ta nhìn trời mưa
suốt đêm lên các vì sao
như bụi trên mí mắt của chúng ta


chúng ta nghe họ khóc
nhìn những giọt nước mắt của họ
chảy cả ra ngoài cửa sổ
ướt các bức tường


như nước Đức ngày xưa từng viết tên của họ
trên bức tường thế chiến mưa rơi


trời mưa suốt đêm
đã được một thời gian
bức tường màu nước mắt đang tan chảy
hai bên vách con hẻm run rẩy
thế giới đang tìm một nơi nhẹ nhàng hơn
sau khi bạn đã ngưng cơn
tức ngực




23.
nó chỉ là một sự lãng mạn ngắn ngủi
như câu chuyện của con ong và bông hoa
khi những cánh hoa chết đi
nhưng con ong vẫn đến
và bay điệu bay nhún nhảy
nó vẫn đợi đến khi bông hoa khác nở
và yêu bông hoa đó
nhiều như nhau


như thể những bông hoa có mùi như nhau
nhưng con người thì khác
không ai có câu chuyện giống như bạn
không ai hoạn nạn như bạn
không ai có mùi như bạn
dù bạn đã chết trong hẻm đã ba ngày
dù người ta cố loay hoay
cấp thêm mì gói


và cách chúng ta để bạn ra đi
ăn mặt trời và uống nước mắt
bí mật chờ đợi


không như con ong chỉ tìm mật hoa
chúng ta hy vọng về tình yêu
không như con ong
đôi cánh của chúng ta đã gãy
không như con ong
thành phố đầy vỉa hè bê tông
không còn những cánh hoa
để bạn còn bay về làm người yêu còn khóc




24.
không thể kể lại giấc mơ
thường đi khập khiễng
nàng nhớ lại ngày là cô dâu
mọi thứ thay đổi phía sau
bức màn
màu trắng


màu trắng
bây giờ bệnh viện
nó chảy khi nàng ngủ
như dòng sữa mẹ


cho ông vua ở truồng
và nhiều binh sĩ
đã bị thương


mặt trời
nổi nóng
lấp lánh cát như nàng vẫn còn sống


pháp luật
một kẻ không có chân
ngồi trên ngai vàng
như chiếc xe lăn
chết tiệt…




25.
nhẹ nhàng đến nhẹ nhàng ơi
trái tim ngươi đoán trước ngươi sẽ khốn khổ
xin hãy để mặt trời tự do
hãy để tiếng cười của ngươi bỏ chạy
cho đến khi không khí nhẹ tênh làm
mái tóc lá me bay


nhẹ nhàng hãy nhẹ nhàng, ngươi luôn như vậy
những đám mây phủ dưới lông mày
hai mắt ngươi đã tối
thành phố đã giới nghiêm
và khi nào ngươi là giao thừa vậy
sáng mùng một hương khói bay


ngươi vướng vào số phận
cố bước nhẹ để không rơi tấm kính đeo trước mặt


những người giao hàng không phải kẻ trốn chạy giang hồ
họ mang đến những lời chia buồn
chỉ thu thêm tiền ship


hãy để mọi thứ được nhẹ nhàng
trước khi một lâu đài
cát bụi nát tan




26.
bạn ngồi ô cửa nhỏ
quán cà phê vắng
trời đã về đêm, ông chủ đang khóa cửa
nhắc bạn ngày mai 16 rồi


mặc dù bạn vẫn cúi xuống cái gạt tàn
điếu thuốc lá đang cháy
bạn nhìn ông chủ xếp lại mấy lọ cồn rửa tay
nghe bản nhạc cuối cùng ổng vẫn còn chưa tắt


bạn sống trong ngôi nhà nhỏ
vợ bạn muốn ngộp thở mỗi khi đóng cửa
nhưng bạn vẫn đóng lại
vì sợ mất đôi giày


bạn nhìn lên bầu trời đầy mây
không có ai ngồi xung quanh


bạn nghĩ mình đang vũ trụ quay cuồng
con virus biết bạn buồn
đêm ở đây vô tận bạn im lặng
những con đường vắng


đám đông đã bị nhốt trong cơn ho của họ ⁠


27.
có phải sự sống vĩnh cửu? đó là giấc mơ
trong im lặng, họ
người ta cứ nói hạnh phúc ngoài tầm với
sự suy tàn sẽ sống lại


trong những bông hoa được hiện sinh ở thiên đường
sau khi người ta nhỏ nước muối vào mũi


không phải một bông hoa cũng không phải một hòn đá
bạn phải chìa tay chạm vào địa ngục
nhưng cuộc sống vẫn tiếp tục
với máy thở ECMO




28.
con thuyền buồm trôi
cái gì đang chết?
bạn đứng trên bờ biển
cho đến khi nàng khuất phía chân trời


và ai đó nói, “nàng đã biến mất”


nàng đi đâu?
nàng ra khỏi tầm nhìn của bạn


ai đó cứ nói: “cô ấy đã đi rồi”
cũng có người khác lại thấy nàng đang đến
một cõi trời những giọng nói reo vui


“cô ấy đến rồi”, và đó là điều bạn dần dần chết
trước khi 70% cơ thể bạn được tiêm vaccine




29.
không ai tin vào cái chết
bạn cũng không tin
ai đó sẽ đến cướp đi hơi thở
không phải của cải tích góp cả đời


bạn cũng không có ngôi mộ
nơi cất giữ chúng ta trong lòng đất
bạn thành một nhúm tro
chuẩn bị cho sự luân hồi


chúng ta bay lên chín cõi tầng trời
bạn từng mơ ước
cuộc hành trình của hối tiếc
giá như đến phiên bạn vẫn còn máy thở


bạn bị bỏ lại phía sau
lâu rồi mà không biết


mọi người khóc và chào tạm biệt bạn
nếu bạn cảm thấy buồn
thì hãy tiếc vì sao ông ngoại bạn không phải là ông nội
cho bạn lội
qua giấc mơ




30.
chúng ta sẽ nói lời tạm biệt thế giới này như thế nào?
sự nhức nhối của bầu trời
sắp vỡ?


bạn bị bỏ lại rất gần giấc ngủ
bạn vẫn yêu những cái cây lốm đốm nắng
bạn nghe tiếng chuông vang xanh trong
những cơn gió ấm đang thổi
trên bầu trời đám mây thoáng qua


sao mọi thứ đều phải chết?


mùa xuân sẽ không bao giờ đến
sự phù phiếm và thần chết chờ ở cửa
cái chết màu đỏ tái
bạn không thể dừng lại
những kẻ hoang dại
đã bắt bạn hát và mặt trời đang bay




31.
bạn đốt lò
vì ghét bóng tối
và giá lạnh


bạn lụi hụi chụm lửa
mò mẫm
rờ rẫm
lẩm cẩm


cuối cùng tiếng gió hú
bạn bên mớ tro tàn
than bay
như bụi
mùi
cháy thơm trong buổi sáng giá lạnh
bạn sững sờ
bên bếp lửa nàng
gầy
hốc hác
hai mắt mở to
như tiếng ho
của anh chàng hàng xóm


bạn lọm khọm
mấy chữ
lờ ưa lưa hỏi lửa
lờ ưa lưa huyền lừa
cho xong một bài thơ


để sau đó bạn mưa
và nàng thở
như thể nàng chưa từng biết ô-xy




32.
khi bạn cười cả thế giới cùng cười với bạn
nhưng lúc khóc bạn khóc có một mình


trái đất cũ và buồn
chúng ta mượn tấm gương của nó
soi vào nước mắt


và những giọt mưa sẽ trả lời
rằng bạn vẫn còn những niềm vui
bạn có quyền từ chối ly rượu mời hay người ta ép bạn
nhưng bạn phải uống cuộc sống
như hàng ngày chúng ta vẫn thở
như con gái bạn đến trường mang theo mấy quyển vở
không thôi cô giáo la


thế giới trôi qua
dù chật hẹp đến đâu nhưng chúng ta
vẫn còn một hành lang dài và xa
từng người từng người, rồi tất cả chúng ta
cũng phải nộp đơn
để băng qua những lối đi rất hẹp
của nỗi buồn như thế…




33.
đừng lo lắng

đừng lo lắng về tuổi nhỏ của tôi
đừng lo lắng về tuổi già của tôi
đừng lo lắng nếu tôi khóc
đừng lo lắng nếu tôi mơ
đừng lo lắng nếu mặt trời mọc
đừng lo lắng nếu như nó rơi xuống
đừng lo lắng nếu tôi sẽ làm cho nó
bay lên lại
như nàng đã bỏ đi mãi mãi

đừng lo lắng như thể tôi còn nhỏ dại
đừng lo lắng cho tôi
chúng ta cứ lo lắng
vì hàng ngày chúng ta lo lắng quá nhiều

lo lắng trong bữa ăn sáng, chúng ta lo lắng trong cả bữa trưa
lo lắng về những gì chúng ta đã làm
lo lắng về những điều sắp tới

lo lắng về của cải
lo lắng về sức khỏe
lo lắng về ngày mai
lo lắng về nỗi buồn
lo lắng về thời gian
lo lắng về tội phạm
lo lắng về quá khứ

lo lắng những gì không nằm trong tầm tay

thế giới chỉ kết thúc khi nào Chúa muốn
cần tận hưởng cuộc sống khi bạn còn có thể
và yêu thương tất cả mọi người

34.
như con tằm trong kén
bạn cuộn lại trong nỗi lo
bạn không biết mỏi
những con dã tràng vô vọng

không có vaccine thì chúng ta đã có nỗi buồn

vỗ về từng chút một
bạn đáp xuống như những thiên thần
không có vết thương
chỉ nước muối xót trong đôi mắt

mưa
bây giờ chúng ta bắt đầu cùng cái chết
họa sĩ lê thánh thư vừa ra đi
chỉ nghe con gái nhắn lại là ba trở nặng đột ngột

anh nguyễn viện khóc
anh trần tiến dũng khóc
anh đỗ trung quân khóc
thận nhiên ở tuốt dưới vũng tàu cũng khóc
nhân mập ở ngay sài gòn cũng khóc

chúng ta chỉ còn biết xé tờ lịch
những người tốt không bao giờ mất tích
họ chỉ chia tay chúng ta
như mặt trời tạm biến mất trong mưa

chúng ta trơ trọi
mỏi mắt nhìn nhau và nhìn vào tô mì gói
chúng ta nói và nói
quên mất trên trời
có một họa sĩ vừa bay đi

hình như chàng còn không kịp tháo khẩu trang ra để thở…


35.
những đám mây cúi nhìn xuống đất
một chiếc xe lôi bán hàng rong đã bị mù
có lẽ người chủ xe bị chói mắt
cả người con gái của anh ta cũng vậy
không ai bỏ chạy
hay trốn thoát

bạn là một đứa trẻ
nhìn thấy những gì? một chiếc xe lôi chỏng chơ
và những bó rau cũng già nua như Mẹ

nhưng đám mây chỉ biết cúi người
nhìn xuống

không phải không gian, đây là thời gian
có một nơi nằm giữa hai hàng cây
và cuộc cách mạng đã cũ đã tan thành bóng tối
gần một dãy nhà bị bỏ hoang

bạn đi đến đó để hái sự sợ hãi
như người ta hái nấm
nhưng bạn bị lừa
vì đây không phải một bài thơ
bạn chỉ đang tiến gần hơn sự thật
và nỗi kinh hoàng của nó
từng làm bạn biến mất

bạn sẽ không nói cho mọi người biết địa điểm ở đâu
bóng tối của những khu rừng
nơi ánh sáng không được đánh dấu
những ngã tư đầy ma, thiên đường đầy lá
bạn lắng nghe
nghĩ đó là bài thơ
để nói về cây cối

như những cái cây người ta vẫn lấy gỗ
làm ra những cây đàn

bạn làm một nốt nhạc
mỗi nỗi đau mỗi sự cô đơn
dù bạn đã bị vứt bỏ
sau khi là thánh ca…



36.
tia sáng từ bóng tối dày đặc của linh hồn
ai vượt qua cơn ác mộng
ai nhướng mắt tuyệt vọng
ôi sự lãng quên đã sinh ra?


điều đó có vô ích không, những
giấc mơ, thì cũng là tưởng tượng
tôi, từ chối khát vọng của linh hồn
lạnh lùng và trống rỗng
hãy tắt tiếng nói đi, hỡi các bạn


hãy la ó
nếu tôi không thể hiểu được
thì hãy để tôi, sự ồn ào của một kẻ cái gì cũng biết
liên tục phát minh các mẫu giấy đi đường
chỉ các bác sĩ bị lãng quên




37.
bạn làm như bọt trào khỏi ly bia
làm như niềm vui của cuộc chiến
những khẩu hiệu đau điếng
hô to


bạn là ai mà cứ theo dõi tôi?
bạn là ai mà biết tôi bỏ cuộc
khe hở nào bạn cũng bịt chặt
ngôi mộ nào bạn cũng ghé mắt
thắp hương


a, một ngôi mộ phía xa kia đang chờ chính bạn
không có bộ nhớ nào tồn tại mãi đâu
dù trên thiên đường bạn cứ mơ
mình bất tử


trong khi bạn chỉ là món hàng ký gửi
bám vào túi áo của mọi người


bạn tự mình nhân đôi
như con virus




38.
một đêm u ám
mưa bão hoành hành ngoài trời
những con sư tử đói bị nhốt trong khu cách ly
thành đám đông ma quái


những ngôi sao xanh xao, bạn đã bỏ qua một dấu hiệu
từ đỉnh cao
vĩnh cửu


giờ mọi người phải tìm kiếm thông điệp của bạn
dù lãng mạn không thể nấu lên ăn


hãy dạy tôi để tôi có thể điều chỉnh
bức màn sắt tương lai
ôi những đám mây lãng phí
từ một tâm hồn ốm yếu
đứa con trai của trái đất này có thể bay
lên đến đỉnh tự do không?


khu cách ly rậm rạp như rừng
nhưng nó sáng quá, quá sáng
nơi ánh trăng rực rỡ trái tim tôi
bởi sự yên tĩnh trong khu rừng


đêm nay tôi run quá
trên mỗi bông hoa, mỗi chiếc lá cuộn tròn
như con gái tôi mới vừa mới thi tốt nghiệp
bạn bè nó và nó dính với nhau
như chuỗi ngọc với những giọt sương F1


kìa những con sóng lặng lẽ trôi
những ngôi sao được phản chiếu
chìm xuống cho đến khi ngập sâu
họ mới vừa cho tôi tắm
có vẻ như họ nghĩ khi không đau buồn
tôi không dơ bẩn


có lẽ vì đôi mắt che lấp nỗi buồn
kìa những đỉnh núi ngột ngạt
những đám mây ngột ngạt
tôi không thở được


tôi chờ một cơn bão mùa thu sẽ sớm nổ ra
vì gió đêm đã thổi
nghe như tiếng gà gáy: ó ò o
cho đến khi linh hồn tôi hoàn toàn rơi xuống


tôi như con mồi trước nỗi sợ hãi
hoang mang
dù bạn dỗ dành những cơn thịnh nộ của đêm
cùng bạn trên chuyến bay dài
đột nhiên bạn tự ý tăng tốc độ


ó ò o
đừng bỏ qua một nốt nhạc
khi gió bão thổi qua
như tấm vải liệm có sương mù
nó từ trên cao rồi lướt xuống
ôi bao giờ bao giờ
tôi có thể nhìn thấy cái vương miện của bạn
lộng lẫy như con virus?


bây giờ bạn bao phủ các vực sâu
đen, như bài thơ chưa tìm thấy nội dung
giữa cơn bão hoành hành
cọng hành lên giá
làm món nợ của tôi bị nhân đôi
nghi ngờ nhân đôi
sợ hãi nhân đôi
hóa ra bạn làm tôi thành con virus


như vú của nàng cũng được nhân đôi
đùi nàng cũng nhân đôi
một hình ảnh về sự không thể diệt vong của nhân loại
không có bình yên trong cuộc sống cũng như trong lăng mộ
không có hòa bình vĩnh cửu


ò ó o
tôi muốn là một linh hồn
quyến rũ làm nguy hiểm cả những linh hồn khác
tôi, một kẻ bỏ bùa mê hồn núi
của quê hương
nát xương
còn thịt




39.
a, nhưng mà mùa thu
các bài thơ bây giờ lướt sóng
ó ò o


nơi mà một khi giai điệu của nó vang lên
mùa thu buồn đến nao lòng
lần cuối cùng trong lang thang lá vàng
bạn biết đến một nơi thảm hoa rực rỡ


ôi tại sao tôi mất những chiếc lá, bạn đã trốn ở đâu?
bạn nói dối cả nỗi đau
của chính bạn


ngôn ngữ nhẹ nhàng thì thầm rất công bằng
không có lá thì những cái gai là ký ức
chỉ còn lại với chúng ta
ôi vết thương, nhưng tôi yêu em quá
quá yêu


và mọi người để tang khi không còn các bông hoa
trang nghiêm những ngôi mộ
linh thiêng
tới mức chúng ta chỉ có quyền
đứng nhìn và khóc




40.
ký ức sẽ vẫn còn
khi chúng ta lại ngồi trong con hẻm yên tĩnh
tháo khẩu trang ăn một ổ bánh mì


ngày dài phía trước, lười biếng
chúng ta được thả vào những đêm mưa
mơ lại những khoảnh khắc
đã từng bên nhau


toàn bộ cuộc sống bây giờ
là con đường với mùi nhựa ẩm ướt
chờ đến cuối tuần tiếp theo
các con ngõ vắng lặng
buổi dã ngoại vào Chủ nhật
được thay thế bằng trò chơi trực tuyến


thế giới rộng lớn hơn
cho đến khi kẻ giết người thầm lặng thay đổi cuộc chơi
nhưng thời gian lại yên tĩnh hơn
để chúng ta mơ một lần nữa


giãn cách xã hội?
một loại virus?
một thử nghiệm trong phòng thí nghiệm toàn cầu?


những cảnh nhảy múa của một mùa thu vắng lặng
những sân chơi trống trải và những mặt tiền phủ đầy nắng
đô thị đang mờ đi với ánh sáng tự do tàn lụi cuối cùng
các cuộc hôn nhân lặng lẽ như nhau
bởi cuộc đối đầu vô ích với máy bay không người lái
và các chàng phi công


khi đa số bị lãng quên im lặng cầu xin cho cái chết
chờ đợi khuôn mặt trẻ em buồn
những cái lưỡi bị mê hoặc vì sự xa lánh của nhiễm trùng man rợ
trong nỗi buồn phi chính trị về nỗi thống khổ
được hóa giải hoàn toàn như sự sợ hãi không thể lây nhiễm
và quyền tự do được thể chế hóa
như một câu thơ vừa chích vắc xin xong lại dính F0
lông bông vào trại


41.
hãy đến bên em lén lút như sương mù đêm tháng Chạp
em sẽ giấu anh như những ca F0
bao vây anh nỗi sợ hãi
đất nước giờ tan thành cát bụi


những bài thơ vừa đăng báo thơ thần hóa ra là ăn cắp
những đề thi bạo lực mà học sinh vùng vẫy mãi mới thoát ra
những người bảo vệ công lý đứng nhìn


những cuộc đụng độ rồi cũng như những kẻ bạo dâm chỉ gây đau đớn
cãi nhau loạn xạ giữa thời buổi còn ai thèm đạo văn
chỉ lo kiếm ăn
và làm từ thiện


đất nước đau điếng
nhìn những người phát từ thiện đang than thở về sự cướp bóc
nhìn những người cướp bóc đang than thở về lòng từ thiện
ôi ngôi nhà thiêng liêng của thơ
đang chịu một bình minh của mùa hè giữa mùa đông lạnh giá




42.
chúng ta không mong mình trở thành một phần của lịch sử
nhưng chúng ta đang ở đây
trong ngôi nhà rộng hơn cơn gió
trái tim bồn chồn của chúng ta đang bơi
qua một giấc mơ tuyệt đẹp
của hoa hồng và mì gói


cỏ trước nhà và bụi sau mưa
núi đang đâm vào bầu trời
một ngàn bài hát của gió
và mùa hè và mưa và bọt sóng
sống trong giấc mơ xanh như ngọc


nhưng chúng ta không ngủ được
đầu óc bồn chồn cứ nghĩ đến
những cơn sốt, những cơn ho và lá phổi bị xóa mất
thời gian bị đánh cắp, đóng băng, tan chảy
trong lòng bàn tay


chúng ta thả nó ra và đôi cánh nó run rẩy bay
đi, bò, lết chậm rãi nhưng chắc chắn
hít thở trong im lặng
và nó lấp đầy


chúng ta phồng ra như một quả bóng
thời gian trống rỗng như dạ dày
trào ngược những cơn ợ hơi vô tận
đi tìm miếng ăn


những đêm dài trước mặt
đã bao giờ chúng ta cảm thấy một ngày dài như thế
thời gian ngưng tụ
bốn bức tường của quá khứ, hiện tại, tương lai, lịch sử
nhưng chúng ta đã ở đây rồi


43.
và chúng ta ở ngay giữa cơn mơ
như những người từng viết ra lịch sử
của những con dơi nhiễm bệnh


ranh giới của các quốc gia, các thành phố
đang được vẽ lại


không phải bằng những tấm bản đồ
mà bằng một phiếu xét nghiệm oan sai
dương tính giả gặp âm tính giả
dối trá đến bao giờ?


mấy trăm ngàn đồng hay vài ba ký gạo
như trò chơi đổ viên xí-ngầu
những đồng tiền đẫm máu
bao giờ người nghèo cũng chết trước


cũng có những cặp tình nhân yêu nhau
chịu không nổi phải vượt rào ở chốn cách ly
thành ly gián vì lây lan vi rút


cũng có những đôi sợ hay còn chịu được
nằm ôm nhau ngủ cho đến khi cô ấy không còn thở nữa


như chúng ta đã từng ngủ lại trong đời
khu vườn cà phê thiên thần em màu xanh lá
chúng ta bị lưu đày trên một đám mây
đang bay
qua trái đất


qua những khu rừng, những con đường mòn
những ngôi nhà có vòi sen lấp lánh như mưa
chúng ta rửa tay và rửa nhiều thứ khác
vì có thể ai đó đã nhìn thấy và thôi miên chúng ta
bắt chúng ta im miệng
qua lần vải lót làm khẩu trang


chúng ta đang trần truồng trong cuộc hành trình dài và chậm
mà những kẻ viết sử ngày xưa
cũng không nhất thiết phải trải qua như vậy…






44.
những người không sản xuất vắc xin chỉ sản xuất giấy đi đường
nhiều khi không nhớ


sau một trận chiến của các trò chơi trực tuyến
người chơi chỉ mong trò hủy diệt
lại muốn mọi người phải nâng ly
chúng ta không chúc mừng ai cả
không ai kịp vuốt hơi thở
chúng ta đi tìm những ngôi sao cuối cùng còn lại
chứ không phải kẻ cứ nghĩ mình là ngôi sao
không khi nào
thất bại


nhưng con người đang thách thức con người
hai mắt của cô ta đờ đẫn như thể cô ta muốn giết ai đó
để có một triệu lượt like không biết để làm gì
chả lẽ cuối cùng cái gì cũng để mang đi bán?


những đồng xu leng keng vẫn mơ làm từ thiện
hay chúng là tiếng chuông reo trong lễ đăng quang
của những bào thai bị mù từ trong bụng mẹ


chúng ta không quên tiếng kêu của trái tim
phải nói lời tiên tri về mọi thứ đang tan vỡ
xác định nỗi đau vĩ đại bằng tiếng hét của đêm
gió hú và giọng nói của một con ma đã bị khàn
cùng những lời nguyền của những người không thể đầu thai
ngập tràn trên youtube


chúng ta là những cái chuông
rung reng ầm vang đuổi theo các thiên thần
ở phần vô lý nhất của giấc mơ


trên hàng triệu sợi tóc chúng ta, hàng ngàn mặt trời đã mọc
làm vầng trán đen sạm sự cô đơn
của các vị Thần Linh bị đám mây đen lợi dụng
giờ đành hóa thành những bóng ma


chúng ta lang thang
để đôi mắt nhìn về biên giới của vương quốc ngày xưa
thần tiên ngập trong ký ức hoang dã


bây giờ những tượng thần lại bị chôn vùi trong bùn
bằng thứ ngôn ngữ bẩn thỉu nhất
của những kẻ kiếm tiền vô danh


chúng ta bất lực
nhìn nhân loại đang liệt dương lòng tốt
cái ác lên ngôi




45.
và bạn mất cả đời để học
nhìn lại cuộc đời từ chiếc giường bệnh cũ kỹ
nhận ra trong tim mình
còn nhiều điều phải nói


nói
cho những trái tim tan nát
cho những người đang bị canh giữ
cho những người cô đơn
cho những người luôn luôn ngạo nghễ


nói
ngay cả với những người đã chết mà không có câu trả lời
tại sao mình chết


nói
ngay cả bài thơ cũng không còn gì


vì vậy bạn đừng khóc
bạn thấy cuộc sống thật kỳ lạ
với những khúc quanh của nó
và tôi hy vọng bạn không mất cả đời để học
vì thơ là một điều rất tầm thường
như bạn và nàng ngày xưa phình phường leo dốc
trốn học đi hoang


và học rằng để bay, không phải lúc nào bạn cũng cần đôi cánh
học một nụ cười có thể đi được một chặng đường dài
học rằng tình yêu không bao giờ sai
và học từ sai lầm khiến bạn trở nên mạnh mẽ
học rằng khóc cũng không sao
học cách dream on – không ngừng mơ ước
học làm người hâm mộ số 1 của chính mình
học cách lắng nghe nỗi đau của người khác
học hát và nhảy trong mưa


khi bài thơ
vẫn còn đang khóc…




46.
bạn biết không
ban đầu, tất cả các bài thơ trên Trái đất đều vô hình
chứ không chỉ những con vi rút


chỉ bây giờ nó mới hóa thân hiện ra vào giữa mùa hè
như cơn mưa trong tử cung của Mẹ


hiện ra
với tất cả những điều vô nghĩa
hiện ra
về tôn giáo về yêu nước về dân chủ


hiện ra
về chủ nghĩa tự do, và mọi thứ bắt đầu
đất trời làm cho con trai Mẹ thành bài thơ
như sấm chớp trượt ra khỏi bụng mẹ
trong mùi thơm nước mắt ngâm bạc hà
bay qua cửa sổ phòng ngủ của Bố đang mở
mưa như ngâm trong những cánh hoa
và Bố nhúng đầu mình vào ly rượu
cùng các chú ăn mừng đứa con trai


cuộc chiến tranh
tưởng như chỉ hoành hành ở những nơi khác
trên các vùng biển xa
bây giờ ai ai cũng ngồi nhà chống giặc


và tôi chạy
bơi qua suối, trèo lên cây, đi hàng ngàn dặm đường và nhảy
chỉ có Mẹ mệt mỏi chạy theo


tôi đã yêu lần đầu vào năm 12 tuổi
khi tôi biết tự hỏi tôi đến từ đâu?
hay tôi được sinh ra cùng với những bài thơ
vì vậy số phận tôi phải quay lại sự vô hình
tôi thành cát bụi


trái đất này trống rỗng
chỉ còn các vị Thần đang bay lượn
nên người ta phải làm thêm một tờ giấy báo tử
tiếng máy in như tiếng chuông rè của địa ngục
mùi giấy mới rất thơm
như một bài thơ như một tác phẩm
tồn tại như một tài khoản trên mạng ảo bị người ta xóa


cuộc sống như những gì tôi nhìn thấy
nỗi sợ hãi vô hình của tôi
như một bài thơ chỉ cần 3 chữ:


– chết, vô hình, dối trá…










mười khúc cầu siêu, hay vĩ thanh cho bài trường ca phong tỏa…
———-
47.
những tuần lễ kinh hoàng, tôi đã trải qua mười hai tuần chờ đợi trong một siêu thị đóng cửa. nàng đứng sau lưng tôi, môi xanh ngắt vì lạnh, dĩ nhiên trong đời nàng chưa bao giờ nghe ai gọi tên tôi. nàng nói vào tai tôi: còn có ai để sau này chúng ta kể lại điều này không?


tôi đã trả lời, tôi có thể


một cái gì giống như một nụ cười, lướt qua những gì trước đây từng là một khuôn mặt


48.
ngọn núi cũng sụp đổ trước nỗi đau
những sợi dây hai màu giăng ngang cánh cửa
như chúng ta vẫn đóng phòng giam tên tội phạm
nỗi thống khổ cận kề cái chết
ngày xưa gió thổi nhẹ cho ai đó
hoàng hôn dịu dàng sưởi ấm họ
nhưng gió bây giờ là những con virus


chúng ta không biết điều này
chúng ta lang thang khắp nơi
bằng chút sức lực còn lại
như chiếc điện thoại hết pin
ai vẫn còn bấm phím


bạn lắng nghe tiếng rì rào của bàn phím
giờ thành tiếng bước chân nặng nề của những người canh gác


chúng ta sẽ gặp nhau
những người chết, không còn sự sống
mặt trời lặn mỗi ngày sau cửa sổ phòng hồi sức


nhưng hy vọng vẫn hát mãi
những lời kết tội cả dòng nước mắt
oan sai sự cô lập hoàn toàn


như thể một trái tim đang còn đập bỗng bị xé toạc ra
một cách đau đớn
như thể phổi đang thở bỗng bị xóa đi
bằng photoshop


nàng nằm đó, một cách tàn bạo
bạn vẫn cố gắng bước đi
bạn đang ở đâu, những người bạn bất đắc dĩ của tôi
những người gác cổng
bạn có nhìn thấy điều kỳ diệu nào trong con hẻm mỗi sáng
ảo ảnh lung linh xung quanh các vòng tròn của mặt trăng
nó sẽ là gì
sau khi bạn vung gậy?
hay là bạn cũng đói bụng
tôi gửi đến các bạn lời chào của tôi
không còn gì là thiết yếu dưới cái gậy đũa thần của bạn


từ biệt


49.
chuyện xảy ra như thế này
khi người chết mỉm cười
họ vui mừng vì được thượng đế thả ra
như một biểu tượng vô giá trị, vẫn cứ vỗ tung của nó
những tiếng huýt sáo, những bài hát chia tay
những ngôi sao của cái chết trên cao
chúng ta vô tội


chúng ta chưa kịp chích vắc xin
lay lắt cùng tiếng còi xe cứu thương
trôi như những chiếc thuyền buồm
tuyệt vọng trong cơn bão biển
bạn đã bị đưa đi lúc bình minh
xác chết cần được chuyển đi
để những đứa trẻ thôi khóc trong căn nhà bóng tối
một ngọn nến bùng lên
cái lạnh bây giờ nằm trên môi
bạn
mồ hôi cũng lạnh




50.
lặng trôi như dòng sông
một vầng trăng vàng lặng lẽ nhìn về
nghiêng qua cửa sổ cái bóng của bạn


chỉ một mình bạn
nên vầng trăng nhìn thấy một người đàn bà nằm ở nhà
con trai của bà cũng đã chết


bạn nằm bên lời cầu nguyện
phải nàng không?




51.
không phải tôi, một người khác đang đau khổ
không phải chồng nàng
anh ta đang đi tìm thức ăn từ những người làm từ thiện


không phải như thế này
tất cả những gì đã xảy ra, hãy
che nó bằng một tấm vải đen, sau đó để cho ngọn đuốc được thắp lên
đêm
cười khúc khích, chọc phá, em yêu ơi, mọi người
là những tội nhân vì ai vô tội, ai cũng cần được bóc tách khỏi cộng đồng nếu không
thì các anh dân phòng thất nghiệp


giá như em có thể biết trước được
cuộc đời sẽ ra sao với em
tình yêu không biết trước
ai mà nghĩ bạn lại là bác sĩ
những giọt nước mắt nóng hổi của bạn
rơi không một tiếng động


bao nhiêu sinh mạng vô tội bị lấy đi
trong mười hai tuần lễ, tôi đã gào thét, gọi bạn về nhà
tôi đã quỳ dưới chân những tên đồ tể
mọi thứ đã trở nên hỗn loạn
mãi mãi tôi không còn phân biệt
được đâu là động vật, ai là người, và chờ đợi bao lâu để hành quyết
bây giờ chỉ có những bông hoa tro bụi, tiếng kêu vang, theo dõi từ đâu đó vào hư không, nhìn tôi và đe dọa bằng sự hủy diệt của lửa, ôi sao lúc lúc nào dân tôi cũng có một ngôi sao to lớn




52.
năm tháng sẽ trôi qua nhẹ nhàng, dù vậy, tôi không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra, làm thế nào đêm lại nhìn rực rỡ như vậy


bao giờ một lần nữa chúng bùng cháy
bao giờ những lò thiêu


ôi bao giờ bao giờ
chúng ta dậm đôi chân của mình
nhìn đôi mắt như diều hâu
mọi cuộc nói chuyện cũng hỏi về tro cốt




53.
bạn đáp xuống như một tảng đá
lên bầu ngực vẫn còn đập của tôi
những cái xương sườn bẹp xuống


tôi đã chuẩn bị sẵn sàng
tôi sẽ chuẩn bị những việc còn lại
tôi có rất nhiều việc phải làm hôm nay
tôi cần phải giết chết trí nhớ
biến linh hồn đang sống của tôi thành tảng đá
sau đó tìm mọi cách sống lại
cùng với vợ và hai đứa con gái
nhưng bằng cách nào?


chúng ta đầu thai vào mùa hè tháng tư nóng nực
gió xào xạc, lễ hội bên ngoài cửa sổ
từ lâu tôi đã có linh cảm này
về một ngày tươi sáng và một ngôi nhà hoang
những con virus lẽ ra theo lối thoát của giếng trời
lại lên cơn nổi loạn


54.
dù sao bạn cũng đến, vậy tại sao không đến luôn bây giờ?
tôi đợi bạn, mọi thứ đã trở nên khó khăn
tôi tắt đèn và mở cửa
chờ bạn thật đơn giản và tuyệt vời
đầu độc tôi, nếu bạn muốn, hãy thở ra cơn tức ngực
những ngón tay bầm tím


một câu chuyện đơn giản
bạn chuẩn bị đưa tôi đến và để cho tôi nhìn
khuôn mặt trắng bệch kinh hãi của các bác sĩ
họ như những tia lửa màu xanh
ôi đôi mắt màu mất ngủ sau tấm kính bảo hộ
bạn đang yêu sao? sao bạn lại yêu trong lúc này
khi mọi người đã nhắm lại và giấu đi nỗi kinh hoàng cuối cùng




55.
sự điên rồ với đôi cánh của nó
che phủ một nửa tâm hồn tôi
cho tôi uống rượu rực lửa
dụ tôi xuống vực thẳm
thả tôi bay lên mây


đó là khi tôi hiểu
trong khi lắng nghe cơn mê sảng
có lẽ của người ngoài hành tinh
rằng chúng ta phải giao nộp đời mình
cho nó


không phải đôi mắt sợ hãi của con trai nàng
nó đã bay lên trời cho dễ thở
nỗi đau khổ đặt trong một hòn đá
trên ngực chúng ta vào ngày kết thúc cơn bão tố
cũng không phải sự mát dịu ngọt ngào của một đôi găng tay
bóng cây chưa gì đã vội lo âu bóng tối
cũng không phải âm thanh xa xôi sấm chớp thành ánh sáng
của những lời an ủi cuối cùng




56.
tiếng đóng đinh
khóc không phải cho tôi, mẹ ơi
tôi đang sống trong mộ của con
tại sao cha lại bỏ rơi con?


nhưng mẹ khóc, không phải khóc cho tôi
tôi đã học cách cúi mặt xuống
làm thế nào nỗi kinh hoàng có thể thoát khỏi đôi mắt
làm thế nào đau khổ có thể khắc lên đá
những trang tàn nhẫn
mà nét chạm quá công phu


tôi biết làm sao
với những sợi tóc màu đen hay màu tro tàn của bạn
bỗng chốc hóa thành màu trắng


tôi học cách nhận ra nụ cười nhạt dần trên đôi môi
phục tùng nỗi sợ hãi, run rẩy bên trong tiếng cười rỗng tuếch
tôi học cách tự mình bóp bóng
tự mình đo ô xy
đo khí trời mà xưa cứ tưởng là miễn phí
cứ tưởng chỉ có bữa ăn là không miễn phí


đó là lý do tại sao tôi không cầu nguyện cho chính mình
mà cho tất cả các bạn, những người đã đứng ở đó
dưới một bức tường đỏ
cao chót vót, hoàn toàn mù mịt


đã đến giờ tưởng nhớ
những người đã khuất


những người không còn cảm nhận được sức nặng
của lớp đất quen thuộc vẫn ở dưới chân mình
thình lình ụp xuống


chúng ta cùng cầu nguyện
tôi đã dệt cho bạn tấm vải liệm rộng rãi này
tôi sợ một ngàn người la hét
đó là cách tôi mong họ nhớ đến tôi


khi đến phiên tôi chết
hú lên như một con thú bị thương
để mưa tan chảy theo nước mắt
từ mí mắt bất động của tôi


trước khi tất cả chúng ta
như con thuyền lặng lẽ trôi ra biển
từ mấy mươi năm trước
còn ướt
đến giờ




vinh quang vinh quang vinh quang
đời đời vinh quang cho những người đã chết
nhưng những vinh quang ấy còn gì?
nhưng những vinh quang ấy cần gì?
khi đến phiên bạn cũng chết…




(điệp khúc)
Tôi bắt đầu viết hoa tất cả nỗi buồn
Cả nụ cười cũng viết Hoa cho đẹp
Mưa đã rơi. Sau nửa đêm bạn say ly rượu màu Tím
Rời khỏi miền tăm tối của loài người, Ngọn lửa màu đỏ của bếp lò của họ. Hỡi bóng tối
Sương màu Đen. Trái đất đông cứng, Không khí có vị đắng
Các ngôi sao hùa nhau tạo thÀnh các dấu hiệu Ma quỷ
Những bước chân hóa Đá, bạn chạy dọc theo bờ kè
Ánh mắt của một người lính xông vào chiến hào Tối tăm
Tiến lêN
Đắng ngắt ánh trăng
Một con sói màu đỏ làm Một thiÊn thần đang bóp cổ. Đôi chân hành quân run rẩy màu xanh và nụ cười chứa đầy nỗi buồn, niềm kiêu hãnh đã khiến khuÔn mặt màu Tái mét. Trong giấc ngỦ, một người lính đã nằm Gục trong Pháo đÀi của mình


Hỡi ngọn đồi toàn sỏi đá thành Cơm. Mọi người đã tàn nhẫn quên đi cơ thể màu giá Lạnh của bạn
Màu Đen là giấc ngủ


Khi chuông báo Thức vang lên. Ngày màu hỒng đang bước những bước chân màu áNh bạc, mọi người lục tụC kéo qua cánh cỔng phía Đông
Ôi màu hồng màu Hồng…

Astray sunset by Uyen Mai – Lacquer on wood Chiều nào đi làm về cũng muốn dừng lại nơi này để ngắm hoàng hôn cả… U gửi nó vào tranh cho mọi người cùng xem với u đây. ( một trong những bức u trưng trong tl tại bảo tàng mĩ thuật tp HCM

Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

By Nguyễn Thị Phương Trâm

There's magic in translating a body of work from one language to another.

Leave a comment

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: