A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Photography: Nguyễn Thị Phương Trâm
[5th revision; 2019-2022]
night is the outside falling
NIGHT & THE CONTINUING FALLING VERSES OF… (16)
nothing is more natural than composing poetry
including that incredible verse
you take a rope
attached it to a cloud
head swaying
it will by its volition fly
through it’s narrowed eyes watched
them read
devastatingly
much like rope jumping
her spinning
the rope around
and around your head…
1
if you desire
what you’ve never
had
then
you should do
what you dare to never do
2
she parted her lips
called out
the spectres of language
gave her anxiety
she hated it, the uselessness of silence
chill of winter
seagulls cries through the window
when he disappeared
into the poem
and she had
mistaken it for sunlight
on the window sill
she would stand up to
any men
but she only willingly accepts
his hypnotic words of sleep
thereafter
his ghost
residing in the shadow of the poem
hid
inside her
an anxiety
persistent
and relentless
3
after it rained overnight
a passing storm through the city
she listened to a frog’s
timid croaky
serenade
she thought: the frog’s serenade
after making love
all night
the frog
like those men
after their quickie
ran, she hated it
but, the frog, its serenade
through the stormy night
the frog
freely
sang
like when it jumps
she wouldn’t be bothered about
chasing or following it
around…
4
we shall wander and play for two days
at the start of spring
the professor worried we’ll be too relaxed
tết too busy making fruit candy
so he gave us more homework in Maths
Chemistry
X + Y = Z
we can but ride the bus
up the hill
the pines were separated in their own way
we slept
a long sleep
knowing we would be late
in the end we must face
the homework that’s been given by him
with little resistance
since none of us wants a confrontation
we slipped away
quickly
a game of cat and mouse
quickly
when she wrapped her wedding ring
in a piece of soft cotton wool
as she was
thrown
into
an all night
fight
5
we throw a fridge out
on the lawn
there
the plums remained fresh
don’t worry about who should be a writer
like needy pestering little children
the unresolved bitter altercations
who left the brown bag behind
the words might be in English
probably incomprehensible
a little secretive
like hiding the password of an inbox
unlike in the past
we wrote each other’s secrets on cigarette boxes
like a sweaty gap
on someone’s forehead
something
one would discard
dancing
in a striptease
the lawn
the wheelbarrow and the fridge
people now believe it’s theirs
even when
the middle axle in its present state rusty
even after the plug has been pulled out
discarded
forgot about…
6
perhaps September
may cross into October
painfully we stared at each other
spelling out: u, bl blue
the fall fading
since summer means
we shall wait for each other
till fall
as her eyes
looked
in two the nights
bright
and baffled quite
7
the soggy and wet letters in the alphabet a b c d
spoke quietly to each other each time they touched
our pillow
our cold and damp sleep
wet and foggy
in time leaves behind something of themselves
and dreams
earnest
fervid, for the third time
everyone thought we’re
exhausted
not sure if we
listened to the bells
resounding in our ears
and a corner was shutting
tightly three corners, the pain like four walls
ceasing through the years in complete greyness
touching anything make it fade away
disappeared
like artillery over coordinates
it said: we’ve shrivelled up
and the vowels closed
their eyes: a e i o u
wrapping themselves tightly around a wrist
as we would hug a ball
ran one round of the oval
enacting a monologue
I love you
in braille, with the tips of your fingers
separated by each beat
each rhyme
but we won’t
ask: do we still have to
comb and dry the dripping wet hair
like letters separating into lines
soldiers bleeding
the vernacular injured
it’s dripping
dripping dripping dripping
ceasing upon four walls
censorship
in five hues of grey pebbles
in conclusion
we got nothing left to say
it can but
bled
plasma
each time we touched it
that particular night the sky was full of stars
8
the white sheet of paper is now grey
because of the rain but it can recall nothing but
a fluffy blue sky
9
the curious words
captivating
the imagination
of children
it never expects
the Sun
in its tumulus
residing eyes on
a woman in a robe
covered to the heels
dreams still of the memories
exploding, up her spine
as though while dreaming
the words met each other
they lit up in a green garden
yellowing
into hues of a tumulus
words
like people
only in death are displayed
gloriously
six feet under
and she knew
me,
me, me, me
me, me, me
me, someone who talks way too much
in her
so so
winter
like the word on the next line
it has a chance to rest
but it’s still tired
10
nothing is more natural than composing poetry
including that incredible verse
you take a rope
attached it to a cloud
head swaying
it will by its volition fly
through it’s narrowed eyes watched
them read
devastatingly
much like rope jumping
her spinning
the rope around
and around your head…
11
the verse singing
until
the waves of her pushes me
into a boulder
ashore
as I open
the book
fingers quivering
reading
see
her cropped hair
trying to expose
all the secrets
reserved for the shore
only she
and the boulder
knows
clearly
the sea, the boulder, the world
breathlessly all wandering
searching for her
as she hangs up her
bikini
as the waves of her
stop singing…
12
silent
trials
the cold air
I told you: I’m a flower
a gust of wind
that gently touches the nose
I told you: darkness
in love is unnecessary
we forget
it’s a bit small, and fairly short
invasive
touching
for no reason
at all
indeed
flowers, wither
like the one night
you stared at the fireflies
pungent like June
I told you: I’m
hollow
with not a word
as I hid behind
a tight hug
a little bashful, as I fall
soundly asleep
awkward is hope
since we’re
always
afraid
13
love
was born
on the roofs of homes
the day the republic
and Trần Dần the poet
raised
a red flag
made of porcelain
fragile and a little cold
when you tried to leave
it enjoys
small spaces
and traces
you, in a limiting circle
edged on your face, stark
a stretch mark
a state so sappy
sadly
no one has the nerve
to laugh
even at a wedding
it’s faithful
to its own thoughts
even after watching
your cry
love
it often secretly crawls into the stomach
it desires the flesh
that’s is when it’s an issue
it likes to leave on its victims a mark
hence many lying there at the park
gives off this constant stench
it’s
not ruthless
it adds a few more lines
on
mother’s
face
it, ah I meant you
too
afraid, an institution
a flame trying to
learn manners…
it: bread, the silence, a nemesis, the summit
it makes you a bit uncomfortable
when you can’t keep up
it’s round and about
but you’re pregnant still
gave birth, but now
you’re still in pain and afraid
you feel
to love or not to love
every which way you’ll lose…
14
me
on this side of the river
ah no
by a hotel window
looking down at the Han river
a beam of light
splintered leaves on the glass window
as though
I’m
the dark…
15
empty
my shirt is completely empty
ah hah I see a crack on my belly
my pants is completely empty
ah hah she’s laughing as though she’s floating in a dream
my tie hanging mid-air
ah the emptiness
choking me
still there
where, I need the emptiness
completely empty
her discarding
all the evidence that is me
bit by bit
here I reside
two empty eyes
a pair of empty shoes
empty feet
traces of sweaty
smelly
socks
and an old newspaper
damn, did it rain
the sunlight blaring noon
looking through me is the emptiness
16
I’m wandering around
asking myself
why not leave
my footprints behind?
I’m after the past
I’m after the future
I won’t look back
I’m afraid
I might not find
My shadow…
– you’re still alive?
– you’re no longer a poet…
a drunk asked out of the blue
“yes, yes,” I replied
quickly
“yes, yes,” quick like
the torn soles of her shoes
mistakenly
wading
the river
only after two night
in such a plight
17
within the four walls surrounding inspiration
out of anyone’s earshot
I’ve been thrown
from my standing
as a poet
on my way out
from the hopelessness
knowingly I messed with a woman
with a look of seriousness
in thoughtless desire
recklessly
I fingered the allegory
I wanted to surrender
knowing
women like her
never
compose derogatory poetry
I wanted to ask God
begged His pardon
but He’s too far
now I’m randomly shouting protest
but what I am not is Shakespeare
so in the end I decided
to share my voice
and the mystery of Shakespeare
with the guy always by her side
like a shadow
I am
a shadow within a shadow
listening to her mumbling:
– look, son
This meaningless poetry of yours
could still be a drop of life
glorious like last night
filling up to flow into a stream
after you, son, down
6 bottles
of red Saigon beer
18
if say a boy, someone’s son
must endure discrimination
to the day he dies
will there be a need
for her love or hate?
will she need
a trial
a death
sentence?
19
petals
like her clothes
on the grass
its fragrance
the bitterness at the bend
in passing
the souls beneath our feet
parading naked and bare
each afternoon
long
so long
and sound
in the blinding fog
20
when he tagged flowers on her facebook
his lips moved constantly
twisting
her tongue
lightly
into a solid ending
like the poem after each rhythmic throb
the crazy
thoughtlessness of a madman
a woodpecker stuck in an ant nest
destroying everything
letters, images
during the contest
the exchange
flowers
like something she spoke off
till her lips were swollen
her ears ached
her eyes
and his drifted
into the darkness
and only until then
it will stop
21
the young woman was a window
opened to paradise
by which hand
picked a piece of the sky
as it fell to
the ground
from up high…
22
breathing not like the last person in the world
the very last breath
bells
on the towers ceasing
crystals forming on the grass
reflections of dew drops
like moonlight in the silence
gradual flickers of light
baby blue on the bed head
unreal thoughts of the day
fleeting memories
like warm silk from the hook
she uses to hang her clothes
in the bathroom
in the darkness of moments
exhaustion
falls freedom
an awareness of nothing, nothing
compare to your last night
in a small village
absolutely devastatingly
beautiful
23
Night is but the outside falling
as she upon herself
adorned petals
How did she manage it?
have you ever asked
she’s asleep on a bed
continued to sleep with them
as they divide
her into halves
like the oddness of that
village?
have you noticed
the flickering reaction of a candle flame
flaring up before it’s gone
like you’re awake then asleep?
the snake of the city
has slithered into villages
into the caves
the seven meadows resounding
only you could hear the familiar sound of dogs barking
you learned how to love the quiet
watching each stretch mark expanding on her thighs
the soft landing and furtiveness in the creation of children
to later send into the darkness
oh country…
a brown village
busy painting brown images
not to hang but to disappear
into the wall, can you imagine
all the children of this world
born
to him
in two nights
24
you’re drifting sweetly to sleep
asking how it would end?
the flights of the soul
and the Sun setting
the day we’re awake together
a wasteland of darkness
silence like a journey
within
you’re shimmering changing
into a pile of ash
you claim still: romantic
though often of you forget to tell her
how much
you love her…
25
a white cloud
or was it red?
appeared yesterday
between two blooming azaleas
after wastefully
the petals fell
onto the world
the strokes of colour
the empty days
white linen
like you
the day barely bloomed
like the night
already slowly falling
all the signs were useless
even the clouds tried to be weightless
poetry, and concluded in no less
words that shall never
come back
ever
26
the squeaky sound of a door hinge woke her
the odd sound unnerving
together with
the odd smell
she’s in bed
too frightened
to even look up at the door
a mere shift of her chin
damp wet fear
sinister projection
vampire?
werewolf?
Bluebeard?
…
she cried: “Who’s there?”
as she was taught by her mother
she recite the mantra like the wind
but it was unhinged
the gnarly creature
bit her
swallowed her whole
left a stroke of dawn
on the bed
like blood
27
her
eyes
as
sharp
as a
needle
used to
hook and hang them all up
her men and those men
who were not…
28
you’re possibly a bit sad
possibly
sweating
nauseated
a refugee
next to a man
sleeping
in a cage
next to you
you admit
he’s not some vampire
his mountain borough home
has a lovely breakfast
quite delicious
to a young girl
he’s not a ghost
but somehow
he managed to
go through
all the young women
from elsewhere
inside
a room full
strange artefacts
watching the final
his last shot
the entire plasma screen exploded
liquid crystal
29
you could take in her breath
as she screams
the imprints of her tongue on your skin
you believe you could
contain
douse
her fire
each time she
ravage you
amorously from the back door
like
a magazine of bullets
30
September
sunlight
sea of rain
the raincoat worn was
a spiderweb…
31
the moon
falls into a pond
shimmering like a necklace
she likes to wear to school long ago
the carp swallows
the moon in its mouth
its eyes dotted with clouds
the water blooms
as soon as someone throws in
a handful of shimmering stars
in the folds of the Sun’s crusty face
everything took a dark turn
bit by bit disappearing like bats
upside down dangling like a curtain of leaves
it all slows down in the end
as she blooms
her body turning
into the moon
a carp in the pond
32
a huge tower of dust in the distance
formidable against the sky
wholly consuming
leaving not a speck of dust
the summit like a horn
thrust against a difficult situation
seemingly she’s drifting
in the dark
push around and twisted
by the wind and the Sun
you’re in shock from all the waves
perhaps, their shape could only be confirm
when the horn is twisted
within your head and heart
it hides a delusion
the source of waves and stars
rolling and twisting
connecting
with each other
before
sleeps
sets in
33
we would rather hide
in the shadows of a sauna
like yesterday you said: tôi yêu bạn
and we connected through a strategic partnering
unlike now
lying around
the entire lacklustre Sunday
you say: stop talking, little birdie, stop with the chit chat
or: are you hungry? sweet dreams
gosh the hollow words of deceit
starving us
to death
34
leaves
born in the first light
of spring
changes colour
in warmer
summer days
green green hues
glorious
in moments
of autumn
tries to hold back
a kind of imprisonment
in the dark
cold
full of the anxieties of winter
35
often
you need something
to write about
or something
to say
not necessarily profound
or small happiness found
like yellow
lacklustre sunlight today
like her
message this morning
36
silk
and a curtain of brown mist
into each other twisting
forming a layer of cream
a velvety yellow
soft
and smooth
within
her
a purity
brilliant
upon a podium
not just stylish
but also oozing
temptation
sinful, sinful…
sinned before wading across the river
be free of sin
37
the demons beneath the bridge
the way back to the village
trilling sound of weasels
like the sudden screeching of the brake on a tire
its chewing and savouring
the eager fame of mosquitoes
its steps green, weeds
through the cracks in the concrete
where people pee and
litter
it warns everybody
all night by the clock
tick tock tick tock
the trilling of a weasel
right by everyone’s brown pillow
after exhaustive romps
rain in the morning
on my head falling
rocks
skulls cracking romps
the village
fur of a weasel tail growing longer still
like tadpoles
semen ejaculating
four corners of the world
mayhem
many legendary procreation
like the idea of flying
it continues to swindle
scare little
children
38
he sketches
sadness
with coloured chalk at 3 in the morning
male
tears
his tears falling
a river
thought dried up
long
long ago…
ĐÊM VÀ NHỮNG KHÚC RỜI… (16)
không có gì dễ hơn làm một bài thơ
ngay cả bài thơ kỳ diệu
bạn lấy sợi dây thừng
buộc bài thơ vào đám mây
tự nó bay
cái đầu nó lủng lẳng
nó nheo nhìn
khi người ta đọc
và nát óc
giống như trò nhảy dây
khi nàng quay
và xoay sợi dây
quanh đầu bạn…
1
nếu bạn muốn
cái mà bạn chưa bao giờ
có
thì bạn sẽ
làm thứ bạn chưa bao giờ dám
làm
2
nàng mở miệng để kêu
báo động
những bóng ma ngôn ngữ
làm nàng lo lắng
nàng ghét, sự vô ích của im lặng
mùa đông lạnh
qua cửa sổ, con hải âu đã khóc
khi anh biến mất
trong một bài thơ
mà nàng ngỡ
là ánh nắng trên cửa sổ
nàng đối mặt với
rất nhiều người đàn ông
nhưng với anh
nàng chấp nhận những lời mê
ngủ
sau đó
hồn ma của anh
nằm trong bóng tối của bài
thơ, cứ ẩn nấp
trong nàng
một mối lo âu
miên man
dai dẳng
3
sau đêm mưa
thành phố vừa
bị bão, nàng lắng nghe bài hát
của một con ếch
nhút nhát
nàng nghĩ: chắc là con ếch hát
sau một đêm
làm tình
con ếch
như những người đàn ông
chỉ phăm phăm xong
rồi chạy, nàng ghét
nhưng, con ếch, nó hát
sau đêm mưa
con ếch
nó hát những điều
nó thích
như khi nó nhảy
mà nàng
không bao giờ chịu
chạy
theo
4
chúng ta sẽ rong chơi hai ngày
khi bắt đầu mùa xuân
ông thầy giáo sợ chúng ta ham chơi
ngày tết cứ lo làm mứt
nên đã cho nhiều bài tập môn Hoá
môn Toán
X + Y = Z
chúng ta không thể không đi
xe buýt đến ngọn đồi
thông reo theo cách riêng của nó
chúng ta đã ngủ
một giấc thật dài
ngay cả khi biết mình sẽ bị muộn
cuối cùng chúng ta đối mặt
với mớ bài tập của ổng
thật dễ dàng
vì không ai muốn chống lại
chúng ta trượt đi
nhanh như lúc chơi trò úp máng
nước
nhanh như
lúc nàng băng chiếc nhẫn
bằng một miếng bông mềm
khi lao vào
trận
đánh
suốt cả
đêm
5
chúng ta mang chiếc tủ lạnh
ra bãi cỏ
để có
các quả mận tươi non
đừng có nghĩ ai sẽ là nhà văn
những đứa trẻ con học đòi
cay đắng, cuộc tranh cãi chưa được giải quyết
chiếc túi màu nâu ai bỏ quên
những dòng chữ hình như tiếng Anh
chúng ta không hiểu
cũng có vẻ bí ẩn
như bây giờ chúng ta giấu mật khẩu của hộp thư
không như ngày xưa
chúng ta viết bí mật của nhau lên bao thuốc lá
như một vết nứt
rịn mồ hôi trên trán người
như thể cái gì
chúng ta ném ra
trong một màn thoát y
và múa
bãi cỏ
chiếc xe cút kít và tủ lạnh
bây giờ nhiều người nghĩ là của họ
cả khi trục giữa của nó
bị rỉ sét
cả khi ổ cắm
điện bị rút ra và lăn lóc bỏ
quên…
6
có thể tháng chín
đã sang tháng mười
chúng ta nhìn đau đớn
đánh vần: anh, xờ anh xanh
màu xanh của lá
mờ dần mùa thu
vì mùa hè có nghĩa
chúng ta sẽ chờ nhau
đến tận thu vàng
như mắt nàng
nhìn
2 đêm
vừa sáng suốt
vừa hoang mang
7
những chữ cái a b c d bị mềm đi và ướt
nó thì thầm khi chạm vào
gối nệm của chúng ta
giấc ngủ lạnh và ẩm
ướt và mờ
như sau này
dấu vết còn vương lại và mơ
tha thiết
rên xiết, đến lần thứ ba
ai cũng nghĩ chúng ta
mệt lả
không biết chúng ta
đang nghe
tiếng chuông âm vang cả hai
tai, và một góc bị khép chặt
lại ba góc, nỗi đau như bốn bức
tường, ngưng lại đủ năm màu xám
làm cho nó nhờn ra khi chạm
vào đâu đó, trong khoảng cách
như pháo binh canh toạ độ
nó nói: chúng ta bị co thắt
và các con chữ nhắm mắt
lại: ê a ơ i e
nó quấn chặt vòng tay
như ta ôm quả bóng
chạy hết một vòng sân
thực hiện cuộc độc thoại
em yêu anh
với bảng chữ cái của người mù, bằng các đầu ngón tay
tách ra từng nhịp
từng vần
nhưng chúng ta sẽ không
đặt ra câu hỏi: chúng ta còn phải
lau mái tóc ướt và chải
như con chữ đang rẽ dòng
người lính đang chảy máu
chữ nghĩa đã bị thương
nó nhỏ giọt
nhỏ giọt nhỏ giọt nhỏ giọt
ngưng tụ trên bốn bức tường
kiểm duyệt có năm màu
đá xám
cuối cùng
chúng ta không còn biết nói gì
nó chỉ
chịu chảy
nước nhờn, khi
ta chạm vào
đêm ấy trời đầy sao
8
trang giấy trắng bây giờ màu xám
vì bị mưa nhưng nó chỉ nhớ
những chữ mây xanh
9
chữ
nó làm nên tò mò
nhiều khi ảo tưởng
của mấy đứa trẻ
nó không ngờ
ngay cả mặt trời
trong ngôi mộ của mình
vẫn nằm nhìn
một người phụ nữ mặc áo choàng
phủ kín tận gót
vẫn mơ những kỷ niệm
nổ tung, dọc theo xương sống
như thể các con chữ
đã gặp nhau, lúc nàng nằm mộng
nó phát sáng trong khu vườn màu xanh
đổi thành
màu vàng của ngôi mộ
con chữ
như người
khi chết mới nằm phơi
rực rỡ
trong đất
và nàng biết
tôi,
tôi, tôi, tôi
tôi, tôi, tôi
tôi, chỉ là một người nói lắp
trong mùa đông vặn vẹo
xà lẹo
của nàng
như con chữ xuống hàng
nằm ngủ mà còn
mệt
10
không có gì dễ hơn làm một bài thơ
ngay cả bài thơ kỳ diệu
bạn lấy sợi dây thừng
buộc bài thơ vào đám mây
tự nó bay
cái đầu nó lủng lẳng
nó nheo nhìn
khi người ta đọc
và nát óc
giống như trò nhảy dây
khi nàng quay
và xoay sợi dây
quanh đầu bạn…
11
bài hát
cho đến khi
những con sóng của nàng xô tôi
vào một tảng
đá, trên bờ biển
tôi mở
cuốn sách
ra, với ngón tay run rẩy
tôi đọc
và thấy
một mái tóc
cắt ngắn, như muốn tiết lộ
mọi bí mật
chỉ cho bờ
biển, nàng
và tảng đá
biết, mà thôi
rõ ràng
biển, tảng đá cũng như thế giới
đang lang thang
đứt hơi, tìm nàng
trong lúc nàng đang phơi
bộ đồ
bơi, khi
những con sóng của nàng
thôi hát
12
im lặng
thi hành
không khí lạnh
tôi đã nói với bạn: tôi là một bông hoa
một làn gió
chạm nhẹ vào mũi
tôi đã nói với bạn: bóng
tối là sự thừa thãi của tình yêu
chúng ta không nhớ
nó hơi nhỏ, và thấp thoáng
xâm phạm
chạm
vào
không có lý do
rõ ràng
bông hoa, héo
như lần bạn nhìn chằm chằm
vào con đom đóm trong một đêm
thơm như tháng Sáu
tôi đã nói với bạn: tôi
trống rỗng
không tiếng động
khi nấp phía sau một cái ôm
thật chặt
một cái nhìn hơi ấm, rơi vào
giấc ngủ
hy vọng khó lòng
vì chúng ta
lúc nào
cũng sợ
13
tình yêu
nó sinh ra
trên những mái nhà
ngày nền cộng hòa
và thi sĩ trần dần
treo cờ
màu đỏ
nó được làm bằng sứ
hơi lạnh và dễ vỡ
khi bạn muốn dời đi
nó thích
một không gian nhỏ bé
và nó vẽ
bạn, trong một vòng tròn hữu hạn
nó khắc vào khuôn mặt bạn
một vết rạn
như sự xúc động
trầm trọng, không ai
dám
cười
cả trong đám cưới
nó trung thành
với những gì nó nghĩ
nó cũng nhìn thấy nước mắt
của bạn
tình yêu
nó hay lẻn chui vào bụng
nó thích thịt da
mới ra nông nỗi
vì nó thích đánh dấu các nạn nhân
nên nhiều người phải nằm dưới sân
và bốc hơi luôn ở đó
nó
không phải tàn nhẫn
nó chỉ thêm vài nếp nhăn
trên gương
mặt
mẹ
nó, à quên bạn
quá chừng
sợ hãi, một trung tâm
một ngọn lửa
bạn tập kính thưa
nó: bánh mì, im lặng, thù địch, đỉnh cao
có khi làm bạn hơi khó chịu
vì nhiều cái bạn không kịp hiểu
nó đặt vòng
nhưng bạn vẫn mang thai
và sinh nở, bây giờ
bạn vẫn còn đau và sợ
bạn thấy
yêu hay là không yêu
kiểu gì bạn cũng vỡ
14
tôi
đứng bên này sông
à không
đứng bên cửa sổ khách sạn
nhìn ra sông Hàn
một cái cây ánh sáng
đập lá vào kính cửa
như thể tôi là
bóng tối
15
rỗng
cái áo của tôi trống rỗng
a ha tôi nhìn vết nứt trên bụng
cái quần của tôi trống rỗng
a ha nàng cười như trôi vào mộng
cà-vạt của tôi treo trong không khí
ôi sự trống rỗng
siết cổ tôi
vẫn còn
nơi tôi cần trống rỗng
hoàn toàn trống rỗng
các dấu vết của tôi
nàng xoá
từng chút một
giờ đây tôi chỉ còn ngồi
hai mắt trống rỗng
đôi giày trống rỗng
hai chân trống rỗng
có vệt mồ hôi
mùi
tất chân và
báo cũ
cha ơi là mưa
nắng cũng như trưa
nhìn vào tôi
trống rỗng
16
tôi đang lang thang
và tự hỏi
tại sao tôi
không để lại dấu chân người?
tôi đã đi theo ngày hôm qua
tôi sẽ đi theo tất cả các ngày sắp tới
tôi sẽ không nhìn lại
tôi sợ rằng
tôi không thấy cái bóng của
tôi
– bạn có còn sống?
– bạn không còn là nhà thơ nữa rồi
một gã say tự nhiên hỏi và
“vâng, vâng,” tôi trả lời
một cách nhanh chóng
“vâng, vâng,” tôi nhanh như
đôi giày há mõm
của nàng
có tội
lội qua sông
mới hai đêm
mà hỏng
17
hầu như tôi đã bị ném ra khỏi chỗ của thơ
tôi
trong bốn bức tường bao vây cảm hứng
không ai nghe
thấy
tôi lên đường, bắt đầu
thoát ra khỏi tuyệt vọng
để quấy rối một nàng mà ánh mắt
tôi hiểu là rất khó
khi tôi muốn như vậy
nên tôi bậy
bạ ngón tay của phép ẩn dụ
tôi thậm chí còn muốn đầu hàng
tôi biết
những người phụ nữ như nàng
không
làm thơ bậy bạ
tôi muốn nói chuyện với Chúa
xin phép Ngài
nhưng Ngài xa quá
nên tôi hét lên như bây giờ dân oan khiếu nại
nhưng như vậy tôi lại không phải
là Shakespeare
cuối cùng tôi chia
giọng nói của tôi
sự bí ẩn của Shakespeare
cho gã lúc nào cũng ngồi bên nàng
như cái bóng
tôi
làm bóng của một cái bóng
nghe nàng thì thầm:
– con trai
những bài thơ vô nghĩa của con
cũng có thể là một giọt cuộc sống
hay như tối hôm qua
nó đầy lên và đã chảy thành dòng
sau khi con nốc xong
6 chai
bia sài gòn đỏ…
18
nếu như đứa con trai
oan sai
đến chết
vậy có cần
nàng ghét hoặc yêu?
nàng có cần
mở phiên tòa
tuyên án
tử hình không?
19
cánh hoa
như quần áo
của nàng trên cỏ
mùi hương của nó
vị cay đắng của khúc cua
khi ta đi ngang qua
linh hồn dưới hai bàn chân
ta, vẫn diễu hành trần truồng
trong mỗi buổi chiều
lâu
thật lâu
và sâu
thăm thẳm sương mù
20
khi anh tag hoa qua Facebook của nàng
đôi môi của anh đang di chuyển
và xoay
lưỡi của nàng
nhẹ nhàng
nó kết thúc tốt đẹp
như bài thơ sau mỗi âm tiết
những suy nghĩ
phát điên như người ngớ ngẩn
như chim gõ kiến bị mắc kẹt bên trong ổ kiến
chúng ta đánh bại tất cả
chữ và hình ảnh
trong cùng một trận
giao hoan
hoa
như câu chuyện
cho đến khi môi của nàng bị sưng
tai của nàng tê cóng
mắt của nàng
và anh
cùng trôi vào bóng tối
thì thôi
nha
21
cô ấy là một cửa sổ
mở vào thiên đường
bàn tay nào
đã nhặt mảnh trời
khi nó rơi
xuống
đất
22
không thở như người cuối cùng
ở vào thời điểm cuối
khi chuông
ở tháp chuông đã lắng
khi cỏ kết tinh trên bãi cỏ
phản chiếu giọt sương
như ánh trăng trong im lặng
ánh sáng từ lần nhấp chuột
xanh mờ trên đầu giường
suy nghĩ của ngày không tồn tại
những ký ức trượt lên
như vải lụa ấm áp từ cái móc
nàng dùng treo quần áo
khi đi tắm
trong bóng tối của những khoảnh khắc
mệt mỏi rơi tự do
ý thức của sự không có gì, không có gì
sẽ so sánh với đêm cuối cùng của bạn
ở một ngôi làng
lãng mạn
dã man
23
đêm, chỉ là phía bên ngoài rơi xuống
như khi nàng trút cánh hoa
trên người
có bao giờ bạn hỏi
như thế nào, nàng đến?
nàng ngủ trên giường này
nằm tiếp theo những người kia
họ chia
nàng làm đôi
như sự kì lạ của ngôi
làng đó?
có bao giờ bạn nghĩ
phản ứng chập chờn của ngọn nến
chớp lên rồi tắt
như bạn thức rồi ngủ?
con rắn của thành phố
đã trườn về làng
chui vào hang
bảy ngọn đồi âm vang
chỉ có bạn nghe tiếng chó kêu quen thuộc
bạn đã học cách yêu sự im lặng
xem các vết nứt căng ra trên đùi
cuộc đổ bộ mềm mại và lén lút để tạo ra những đứa trẻ
sau này chỉ dám gửi vào bóng tối
đất nước ôi
ngôi làng màu nâu
dùng để vẽ các bức tranh màu nâu
không phải treo mà dường như làm tan chảy
bức tường, bạn hãy tưởng tượng
tất cả trẻ em của thế giới
được ra đời
với gã
sau chỉ 2 đêm…
24
bạn đang trôi tuyệt vời trong giấc ngủ
và tự hỏi nó sẽ kết thúc thế nào?
các chuyến bay linh hồn
và hoàng hôn
ngày chúng ta cùng thức
một sa mạc của bóng tối
sự im lặng như cuộc hành trình
vào bên trong
bạn long lanh chuyển sang
một đống tro tàn
bạn vẫn nói là: lãng mạn
đôi khi bạn quên để nói
bạn đã yêu
cô ấy biết bao nhiêu
25
một đám mây màu trắng
hay màu đỏ?
xuất hiện ngày hôm qua
giữa hai đoá hoa đỗ quyên
khi cánh hoa lãng phí
rơi
lên trái đất
một phác thảo về màu sắc
những ngày trống rỗng Một khung
vải trắng
như em
ngày vừa chớm nở
như đêm
vừa rơi mất dần
các dấu hiệu hư không
đám mây cũng cố mênh mông
bài thơ, và kết thúc của dòng
chữ không còn quay đầu
lại
mãi mãi
26
nàng tỉnh giấc nghe cánh cửa ọp ẹp
hoảng sợ với âm thanh kỳ lạ
và mùi hương
cũng lạ
nằm trên giường
nàng sợ hãi không dám nhìn ra cửa
dù chỉ là
ngoái đầu lại
sự ẩm ướt sợ hãi
tưởng tượng ma
cà rồng?
người sói?
quỷ râu xanh?
nàng kêu: “Ai đó?”
mẹ vẫn dặn và nàng vẫn nhớ
đọc thần chú như cơn gió
nhưng nó
con quái vật gầm gừ
cắn
và nuốt chửng nàng
để lại một vệt bình minh
trên chiếc giường
như máu
27
ánh mắt
kim loại sắc nhọn
nàng
móc những người đàn ông của mình
cả không phải của mình
cứ
treo
hết
cả
lên
28
có thể là một chút đau buồn
bạn có thể bị
đổ mồ hôi trộm
nôn mửa
bạn có thể tị nạn
nơi người đàn ông
đang ngủ
trong lồng
bên cạnh bạn
bạn chỉ nhận ra
ông không phải là ma cà rồng
ngôi làng của ông
có nhiều món ăn
sáng Khá ngon
với một người con gái
ông không phải là con ma
nhưng bằng cách nào đó
ông vẫn có thể
xuyên qua
các cô con gái
từ nơi khác đến
bên trong
căn phòng đầy
quái vật
đang xem trận chung kết
cú sút của ông
làm nổ tung cả màn hình plasma
tinh thể lỏng
29
bạn sẽ hít lấy hơi thở của nàng
khi nàng hét lên
nàng để lại vết lưỡi trên làn da của bạn
bạn tin rằng bạn có thể
chứa đựng
chế ngự
làm dịu
nàng
mỗi khi nàng tấn công
bạn
lãng mạn từ cửa sau
như
một băng đạn
30
tháng Chín
ánh nắng mặt trời
biển mưa
áo mưa mặc
một mạng nhện…
31
mặt trăng
rơi vào ao
lóng lánh trang sức ngày xưa
nàng hay đeo đi học
con cá chép há miệng đớp
mặt trăng
và đôi mắt của đám mây
mặt nước nở hoa
khi ai ném vào
mấy ông sao sáng
trong nếp gấp hơi nhăn mặt của ông trời
mọi thứ đang trơ nên tối thêm
một tí, chúng biến mất với những con dơi
treo ngược trên rèm lá
sau cùng, làm chậm, nở hoa
nàng
cơ thể nàng
trở thành mặt trăng và con cá chép
cho cái ao
32
ngọn tháp bao la của bụi xa xôi
khó khăn hơn so với bầu trời
bị hút hết chân không
còn bụi
từ đỉnh núi cao như cái sừng
bị cắm trong những tình huống khó xử
dường như
nàng trôi trong bóng tối
đẩy và xoáy
bởi gió và mặt trời
bạn bị sốc bởi tất cả các con sóng
có thể, hình dạng của chúng chỉ được xác định
khi cái sừng uốn cong
trên đầu và trong trái tim của bạn
nó ẩn
giấu một mơ hồ
nơi con sóng và những ngôi sao bắt đầu
uốn lượn
giao thoa
với nhau
và
ngủ
33
chúng ta thà trốn
trong bóng tối của phòng tắm hơi
như đêm qua bạn nói: i love you
và chúng ta quan hệ đối tác chiến lược
không như bây giờ
nằm đây
cả ngày Chủ nhật tẻ nhạt
bạn chỉ nói: im đi, con chim, mày đừng hót nữa
hoặc: anh đói không? chúc anh ngủ ngon
ôi chao những lời sáo rỗng
làm chúng ta đói
rã họng
34
lá
sinh ra trong ánh sáng đầu tiên
của mùa xuân
nó đổi màu
vào những ngày ấm áp
trong mùa hè
xanh xanh
rực rỡ
những khoảnh khắc
mùa thu
nó cố gượng lại
như một ràng buộc
trong bóng tối
lạnh
đầy lo lắng
mùa đông
35
đôi khi
bạn cần một cái gì đó
để viết
và một cái gì đó
để nói
cũng không có gì sâu sắc
một niềm vui nhẹ nhàng
như màu vàng
nắng hôm nay hơi nhạt
như nàng
mới sáng đã nhắn tin…
36
lụa
và màn sương màu nâu
xoáy vào nhau
tạo thành lớp kem
màu vàng nhung
mềm mại
và mịn
cùng với
nàng
như một tinh thể
sáng chói
trên một sàn diễn
không chỉ thời trang
mà ngập
trong sự cám dỗ
tội lỗi, tội lỗi
có tội lội qua sông
hết tội
37
những con quỷ phía dưới cầu vượt
trên đường về lại ngôi làng
tiếng la hét của những con chồn
như tiếng rít của lốp xe thắng gấp
nó gặm nhấm
sự háo danh của đám muỗi, bước chân
của nó có màu xanh lá cây, cỏ dại
nảy mầm qua các trụ cầu bê-tông
nơi mọi người vẫn đến đái và
xả rác
nó cảnh báo mọi người
bằng tiếng chuông đồng hồ gõ suốt đêm
bíng boong
tiếng kêu của một con chồn
cứ nằm kề bên chiếc gối màu nâu của mọi
người, sau cuộc chơi rã rượi
sáng ra mưa
rơi vào đầu tôi
những viên đá
trò chơi vỡ đầu
ngôi làng
nơi lông đuôi chồn mọc dài ra
như nòng nọc
nó gieo tinh trùng
ra bốn phương trời
tơi bời
rất nhiều trò huyền thoại sáng tạo
như những trò bay cao
mà nó vẫn bịa ra
và nhát ma
con nít
38
chàng vẽ
nỗi buồn
bằng phấn màu lúc 3 giờ sáng
đàn ông
nước mắt
chàng rơi
dòng sông
tưởng cạn
đã lâu
lắm rồi

Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.
1 comment