A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Photography: Nguyễn Thị Phương Trâm
[5th revision; 2019-2022]
listen to poetry as you would listen to the rain

NIGHT & THE CONTINUING FALLING VERSES OF… (18)
(Prologue)
the nation is a maternity ward
we’re all pregnant
physically pregnant
spiritually pregnant
but gosh why are we giving birth
to fleas
then again
From where else could they come?
Did they suddenly
appear out of nowhere?
Like rain?
Like tears?
the country is pregnant
each night, mother puts us to bed
the fleas would begin
their celebrations
after drinking like sucking blood
they speak of love
1
flickering holes in the night sky
windows
closing and opening
some stayed open
some unsustainable
some knows only to suck
chew and regurgitate
you step out of the house
through closed windows
like holes in the sky
like those hanging oriental lanterns
out in the street
dwarves
sitting on the beach
watching you
night after night
you’re naked on the sand
like a gecko(suddenly there)
on the window sill
twinkling
the one hole in each window
in each window the one hole
you know people are being born
down there
the belly button, where a window opens ups
to the Sun, and darkness
like the moon
you need
to exist
but you’re a window of no consequence
to exist
you must
be the sky
so you try, you cry: good heavens
the dwarves
hairy, bushy beards
steeped you in saline like pickled radish
that’s why you’re weepy
night after night
2
the destruction of dawn
in the past tense, the dawn destroyed
branches sprouting from trees leaves sprouting from branches
green appearing upon leaves
leaves appearing upon flowers
rhythm forming in the composition of songs
in people
an inebriation
like the consumption of alcohol
guns found on a vessel, a vessel found at sea
upon the sea the appearance of the enemy, you can’t even dream of sleep
a hair found on the pillow
fear upon lashes
dreams upon fear
turning your wrist
you touched her
the warmth spreads across the blanket
upon the warmth a breath
the sun upon a dream
a poem
makes
its appearance
3
the cloud has a hole
a sea as poise as a river
it’s not a river; it’s a sea, a cloud
drifting through a forest, a cloud
drifting through a river
but within
the cloud is a hole
there within
leaves, flowers blooming and
a frolicking cloud sleeps with you, hence
this is nothing but the making of darkness
a blade of green grass, yellow chrysanthemum
like her, red jungle geranium
the cloud within everything
deceiving
hence, the colour of the poem
is forever mediocre
in truth from the clouds
the formation of waves, birdsongs
roses the blooming of seas
blue, bubbling poise
not from rivers
it pours from a crack
within you
ending with
rivers run into clouds
the residing clouds are
forever like that
even though it has a hole
so that the angels
like water may
descend
as the rain
4
you keep saying no, no… but what happens when you want it to be love?
perhaps you never
look down ever
find a shiny coin
on the ground
hoping they’re
someone else’s
wish
for you
you’re
a fallen antique
leaving a hole
in the pocket of a collector
the secret things
hidden under the mattress
in poor light
cobwebbed attics
the abandoned school gates
desk and chair
waiting despair
warnings
for any explorer
who dares
climb
on top of you
without protection
5
so this is what happened, rather simple really
you say: a world without body hair
it is but a limitless
line of fire
when you return
without body hair and lying
you’re not the reason for the birth of the Sun
in the nights you move the pillow to the end
of the bed
dead asleep
because of the varied sleep
you wake up
a little different
perhaps
once you are awake
people will point out how there’s no hair on your face
and they might light a candle
so that the Sun
may light up like a camp fire
on your face
the flickering light
on the walls to after
ask why all your images are bent out of shape
on the crumbling posters
on the sleepy bed
everything now
even the dark possess an intense joy
reading your poem
they fold the poems
in kisses
pretending
each verse is each breath
your breath
they perhaps could not leave in the middle of it
like you had pretended
they are all together in pain and afraid…
6
the bitterness of deceit
cold, red, cracked lips
the undoing of a circle
of someone no longer young
desiring conception
its body is not of a woman
it wants
to be a girl
in the years to come
the vernacular in red
the words in green
the banner
the celebrations
peeling chapped lips
bleeding lipstick
who’s dishing out the poison
without a spoon of sugar
love and faith
faith and love
the heavenly decades
the people
they are cornered into searching
for their lips
to profess an oblivious stance
falling apart
without an owner
in the end
but the words are still in red
from lips bleeding colour
some might hear, and say:
– shut your bloody mouth, ladies!
7
I need a ghost
to sort out my clothes
the clothes
that has died
I need a ghost
to sort out my books
these books
also have departed
the ghost shall grasp the idea of my joy
more than any book cover
the ghost
thin like the mist
doesn’t take up any room
over my shadow or the darkness
the ghost
as it shifts the books
it hears a lady with a ribbon in her hair say to a little boy:
– hey be careful
don’t fiddle
with the tent
inside lives a poet content
8
work work all day to after dream all night
the end of the year
flies by
the memories comes rushing
as you search
for your history
history
an envelope tainted with blood
your mother sent you
the stuff
in your suitcase
stuff about horrible people
not so simple like
the way
you write
or edit
a poem
9
the first time the mosquito died on your arm
you pray to God
people thought you lost your mind
during the death of your sunrise and sunset
you pray to God
people accepted it as your faith
you’re silent
because death always wins
hence, you head
for the lawn in the backyard
with an empty a glass of milk
so a fly may lick your finger
you let it lick
the milk from your finger before you
squash it to death
a dying fly is like a dying flame
like a person no longer alive
you’re aware of
the strength of the inevitable
the reason you’re not afraid of death
you see a man
with a broken neck
you know all it is to know
about blood flow
on this planet
you’re aware of
the dead mosquito, the dead fly, not the dead person
now you meet a man
also broken
you talk to him about land prices
and how he is relieved of his home
or was it taken from him
you have the strength of death
because death comes as easy to you
as living
as for him, he can easily live
as though he’s dead
this is one way a man could take a hold on you
and turn this world into a poem
a mosquito only knows how to suck blood
like rollers unknowingly flatten things
now has wings
dreams
are like the light inside him
as he overcomes his adversity
invites you in
for a cup of coffee
10
on this flat old worn out planet, everything is just impossible to deal with like broken glass
hence, during such a grim time
this land is like you
bleeds as the Sun heads for town
the air stifling, windless
stagnant, we move slowly
to reserve our energy
hope
leaves behind a shiver
hence we’re off balance
as though we’re grazed by a bullet
we’re one nation
for decades now right
manufacturers aspired to educate us
before the surfacing suspicion
murderous conflict
fathers first then their sons
ready to risk it all
ready to spill blood
we cut along
the Annamite range
walking back and forth
a million people or possibly so much more
we’re barefoot
across the shattered glass
the last few decades as temple guards
or labourers at the mill
we’re all over the hill
cursed, in the wind
on an empty stomach
the dreams of Eden
faith
loudspeakers
and everything else
all gone
our children will not recognise us
we would have lost our accents
we are now
an armada squatting
jumping
and swimming
out of a water closet
feverish with malaria
wiping the bum of blue despair
out in the middle of the ocean
like when
we search for oil
the various things
we drill may hurt
our mother
11
lie on your back when you read poetry
like the scattered fallen trees
after a flood
here the wind is off balanced
a village with tree shadows oozing brown
an overwhelming fragrance
not like overflowing
wastewater
the poem is so long that she couldn’t remember it
the city moving again
after the rain
the drain water colouring the sunset
of an artist cum poet
an electrical dam cum bearing
overflowing cum a shattered shoreline
her breath
may it be like
dusk
may it be like
the moon
thus hence it’s
a little short
thus when she pains
the light falls
through
her head
it’s not like the Sun
or
like those who
cry, as they plant flowers
on a grave
it’s like
the “chim” in our pants
flying
further than you think
like the two nights
the breath
of the artist cum poet
the intellectual cum swearing
payment cum unwrapping a bun
12
one way to never smell again is to allow the circulation of the air of freedom
the entire cold night
the tick-tock sound of a clock overhead, the cat
constant scratching on the door
the last time before it is so late
the smell of the bed
senses her waiting
lets out a breath
causing
everything
to
fade
away
13
the first time she lets down her guard
she was
a little embarrassed
by her thoughts
in your ears
she whispered:
“- you’ll never be able
to take away
what is mine?
you might
be able to turn me
inside out
once or twice, nice right…”
but you
never stayed
long enough for her
to open up
as usual
you would take away with you
the pain that isn’t yours
but the fingers of those women
the embodiment of Kiều
who would upon
the setting Sun
disappear
14
dawn isn’t something you want
so in the dark
you quickened your pace
jumped
right into my day
I didn’t hear the glass break
in the night
in the morning light
there were shattered
bits
everywhere
cutting
the pads of my feet?
so now
I’m on the side of the road
I’m cold
I’m crying
15
I’ve lost a lifetime consuming scrap
I’m circling, flying short-sighted
over a sad and derelict
garden of Eden
you escaped
so you hung me
upside down
I have to look up at you
from down under
and since I’m
no longer in sync with you
at any given time I would stop and
demand food
as you weave the deception
for your retreat
into a place
no one could penetrate
you sigh
within a week, you would swell up
and burst open
in the realisation that
fresh blood
will ooze like flower petals
glossy parting lips
my feet will then take-off
flying
as you have flown
without an engine stabiliser
or the aid of a pilot
if I wanted to fly with you
all I need to do is vibrate
like the mobile in my pant pocket
with the promise:
I’ll message you when I’m done
16
it starts with alcohol
from hell
the peeking of a red light
an ominous scream
the mood is generally like
some guy
stinking of beer and cigarettes
embracing cosseting
all over a black flower the likeness of a watch face
the nightly fluorescent glow
the incessant ticking
in your ear
you’re footsteps all over the place
down the stairs
grasping at pages and pages of a letter
in the colour of the night
you paint yourself in contemplation
flickers of a chameleon
maybe or maybe not?
stay or not stay?
when is it necessary?
when should you
climb
up the light pole of a madman
and ring
the alarm?
17
you’ve coveted long ago the dust on the old bookshelf
the adventures in the books
locked up
as though all of us are imprisoned
(waiting for the opportunity
to escape and love
once more)
since there will be more readers?
the generations to come
those who could lie around and read
listen and love
shall cry
wetting
even the lust
in the books
by Henry Miller
the applications
which maybe
attainable
or unattainable
with your tablet
18
why do we need the smell of poetry, does it help us sober up, help us give up drinking?
the poets are dead
more because their wives have left them
or because they’re alcoholics?
why do we need poetry
when the world is too busy making the atomic bomb
and drugs for erectile dysfunction?
what is the use of poetry
is it to help improve
teachers and students writing
comprehension in the classroom?
their books will be nicer
cleaner
like the beauty queen’s answer
war is bad
and that
she
can’t
cook…
when is poetry applicable
where’s the instructions?
so we may read it and know what to do
you ask why
we need poetry
like the guy at the car wash
after a storm
wading through the sludge
if poetry is needed
why not import poets
like importing products Made in China
a container at a time
standing by
piled up high?
listen to poetry as though you would listen to the rain
listen to what it’s saying
listen for the evil intent
add the question mark
as though
you’re lying there quietly
with your legs wide open
dare not take
a single
breath
19
please, spare me
for accidently
biting you
please spare me
why?
please spare me
so I may let
people know
you bit me
gosh sorry
Why the apologies?
please, spare me
for my own good
when we have to apologise
when we must speak: please
please, spare me from
your email
dear lord, spare me
20
pollen and grass seed
drifting
flying
in the wind
the spring in earnest
yet you’re unwilling to open up
because you love to fly
your goosebumps visible
to everyone
on the surface of the water
the red frog waited on a rock
ready to escape
the spring in earnest
the lively green algae beneath
the lake around the rock oscillating
forming streaks in the water
a soft green carpet
surrounds your feet each night
idyllic
though we all know the coming spring will be sad
and hungry
hence the frog decides to
jump into the water
and the mosquitoes now
aware of you
the light on the water is as lucid as in a dream
as the earth, as knowing as long ago
people drank water from a glass
you broke
the shards of glass and grass seed
still in their mouths
still cutting
still bloody
21
there are crevices in the mountain
I know this
because I love
exploring
the caves
there are crevices in my skull
hence when it rains
I could really feel
the crevices in my ears
I’m there
standing, breathing
running all of a sudden
from the crevices in my thoughts
more crevices formed in my nose
all that is a necessity in my life
including the emptiness
my friends
came from these crevices
as for her
she came from the emptiness of her life
life and death requires nothing but a hole
separated by a hole
a crevice, like any
black hole
in the universe
like the pubis
like the howling of the wind
like a cave
like the doom and gloom
like a nemesis
you could
never
escape
22
a question of philosophy, like how you would one afternoon fall
the changing colour of your face
yellow and red
making people think you’re blooming
hence they adorn your home with flowers
March tenth*
April thirtieth**
on your face were the idyllic smiles
a water can
in the shape of a man
and the women would feel abandoned
each time you use it to water
write
like the cuts on your wrist
touches someone else’s wrist
the pulsating falling rhymes is as captivating
as the pulsating beat flowing through your body
you’re fearful
of its dampness, hot and a little
exposed
it curls rolling in waves like a speed boat
slamming continuously into poetry
like new tree shoots during a flood
in the fall
you have plenty of time to rest and celebrate
you realise
you don’t have to do much more
don’t have to shove it in or pull it out
add more files
you beg UNESCO
to formally
name you as
a declining world
heritage site
23
you are as gorgeous as the moonlight in the mountain
the poem
wants to be a plane without a pilot
flying high
to finally meet you
your eyes
burn straight through the heart of poetry
like a hundred thousand suns
at the tip
of a cigarette
the poem
sustainable only inside an aching that even
the moonlight
seem to be a free flying plane without a pilot
and I’m flying without a pilot next to the poem
the engine would purr
like the sound of a cat
meowing
a little husky:
c’mon now
24
have you ever befriended a cloud as it flies by your house?
don’t ever befriend a cloud
it’ll give you nothing but
sun stroke
it will knock on
your window
constantly
drive you mad
it said: nothing is happening here
nothing
nothing
at all
there’s an Eden faraway
in the rain
people like clouds
flying
in moonlight
like a ball you hit with a racket
hot distended
firm
as the night before
the ringing temple bells
weightless like
drifting clouds
the smouldering
bells rang
like the one time you heard, witnessed
in the innocent eyes
of a little girl
in the clouds
it couldn’t control
the outcome
from the beginning
it was
a pain
an annoyance
the clouds drift by
to after
disappear
it’s a wind
blowing away your home
it’s
two white
eyes
quite
colour blind
25
the water flows in the river
the water flows in the river
it sounds great right?
in my sweet innocent dreams
did you feel that?
not only am I a dream, the poem
it’s by my side
enough pity you reckon
or do you want to turn it into a rabbit
or a bird with a broken wing that likes to fly
the fiddly eager
tenderness
and at the heart of the poem
you could peel off a layer at a time
like an onion
the poem burn your eyes
make you believe it’s crying
all alone
lightly in the wind
nice and dry
26
the angels treading on rather thin clouds
like at the airport
waiting for your flight
you would walk back and forth
dying for a cigarette
perhaps the flight
resembles
your cloud?
as you fall
gently
shimmering
on their
colourful
beard
they breathe
easy
as though they’re removing
the clothes of a fallen
angel
they laugh
while you: the entire night
have nothing, nothing that may
fly
often out of nowhere
we’re laughing
like apes
much like where you’re lying right now
on a towel
quietly
27
like December twelfth, you’re about to fly
the night
blue
black
purple
mauve
and no one saw you
you could easily believe you’re lost
the accents
and the poem
baffling
incomprehensible
but the bell on the cat’s collar
it was ringing on December twelfth
you’re bye bye-ing
flying
everything
on that day depending
the frightened souls
make you thirsty
for a bit of filtered water
not enough to give you
motion sickness
it’s nothing to do with how much you cry
deeming the poem useless
it’s meaningless because for too long
it’s been sinking, buried in a country
that the weather
the donkey
ox horse
doodling
rain or shine
long ago
obediently
pushing back and forth
the empty coconut shells
like the things
you push around painfully
in realisation
28
you disembark from the flight on Friday the thirteenth
you found yourself
not at
Tân Sơn Nhất
but a bright shiny city
the resorts had a good rate
the TV screens flat and thin
enough that you may
insert
your memory card
an overwhelming scented cloud, and it’s raining
and she’s like a poem
moist, stepping
straight out from a book
from an era long gone
say if you can’t
buy a ticket
then Friday the thirteenth
you’re at home
mobbing the floor
eating
picking up the kids
washing the dishes
singing
sleeping
with your wife
29
writing is now more and more convoluted by the day…
first
she loosens each of your fingers
until you’re more relaxed
quiet
like a doona
with the brightness of duck down
the padding of your jacket
in the streets
the traffic horns
honking
like geese
now
people who sees the doona
will never grasp
the entire story
the incredible strength
that ordinary people
has to deal with under the doona
while you remain silent
no one could hear your
long sigh
babe, I’m tired
the rain on dry land
the grass will then
upon her grow
like hair
30
when she said to get a better look of me,you must suck me out first
I write poetry
but could never conjure
such an image
I use my tongue
to lick
the words
like butterflies
it flies
and the poem
it’s denotation
left a hole
that the reader
knows not either
to suck it out or blow it back in
31
poetry thoughtfully hardened and jaded
upon dawn
a face full of letters
like dried up
tears…
32
I’m not like you
since you
may abandon me
when I have nothing left to give
What about me?
Me?
me
How could I abandon
myself?
How could I
abandon
a body my parents
has given me
33
I heard your name
in the tweets of a babbler
written in the clouds
rippling through the pebbles
under my feet
the whispers of your name
like buzzing bees
and traffic horns
mocked me every night
I could hear your name
in the rumbling thunder
everywhere
your name, your name, your name
a tirade of machine bullets
so here I have noted
something in the wind, the clouds
out there
a kind of reply
in cursives
across the sky
the one person’s tears
in the drizzling rain
for the one
34
your poem is twice as long you said
hence you love twice as much
and when I claimed
love is limitless
you laughed
you said you would remember
if I place a kiss
on your lips
but I’m
a little
clumsy
kissed you on the neck
instead
hence the poem ends up hotter
than the Sun
you can talk all you want, laugh
take in the air
because we
our children, grandchildren
you inhale and exhale
like the tides
inhale as the moon
drifts by
exhale till
we
explode
like firecrackers
35
your regards mean all you want to do is hear your life story all over again
but I could never
say the rosary beads backward
not once
my finishing blow
into the clouds
even the spring will be swollen
like your lips
swollen
clouds
means
it will rain…
36
He’s been a pilot for a long time, flying from a young age
he never had time to wander
he wanted to know about everything
to fly
in words
on wings
he moves
with a finger
half an inch at a time
he knows
life could be fun
hence, very funny
right? He exclaimed: “you must lose your legs to be in a wheelchair
then you can be a superhero”
sometimes he’s a little reluctant
but dare not be negligent
because he is still
a superhero
37
when my father drinks
I can hear peeing
in the shower
behind the closed curtain
I’m under the bed
stifled by his sour breath
I don’t know who has thrown me into this room
by my hair
and said
they’ll never hurt me
when my mother was so drunk
the guy next door
came over the wall
and I watched him
through the keyhole
I’m never drunk
grew up got married
I’m black and blue
bruise, red
like the colours of all the bottles of liquor of any husband
who never leaves behind any kind of evidence
we’re all playing a game
my youngest counts to ten
while I hide
my father
to this day
he could never
understand
he kept asking me: son, why are you crying?
38
I’m don’t know what to say or think, when I could no longer find you on Facebook
there are those
who wants to eat you alive
the photographs you’re tagged
the exploding
undercurrent, the rhythm
the poems, the trauma
the scars
someone said
you’re no longer a poet
you find people
in the shadows, many
shimmering like diamonds
you’re no longer a poet
your dream, once
now dripping, the shimmering
indignation of the questions
by those who thought
they were unfriend
in a country full
of deadly sins
a spectre
looked directly at you
asked you
to blow smoke
up people’s ass
as it triumphantly
laughed out loud
they stared
until they saw
people looked for you
through a mirror
in six
shattered pieces
in the shape of a coffin
39
the clouds gave each of us
a red leaf
not fallen but rather left it’s branches
flying, flew away
higher and higher into the air
carried away by the wind
looked down at the mountains and the clouds
at the junk at the two dollar stores
owners who carried the world
on their shoulders
the clouds alone
wore grey clothes
dotted
with black
tired towards the end, the clouds would cry
as for the earth, only a quarter is floating
while the remaining three quarters sank
in tears
the day passes by oblivious
on a patch of wet grass
we think only of the of the rain’s journey
refuse the invitation of those
who remain at the gathering
rush
home
because Mother is waiting
the insomniacs
they walk around
asking:
– only until we can rescue them?
it’s not just about
thousands of eyes watching, bleeding
from every vein
in their body
40
no, hold the applause, poetry’s still deciding whether to leave or stay
the day possessed
it’s soundless endearment
dusk was gathered on a thin leaf
a world filled with dust and falling debris
by all means, clap your hands and say for heaven sakes
thrilling is the throbbing of time
a rhythm endlessly derived from the heart
the differed light, thrown on a wall
oblivious of the eerie drama
poetry sees itself at the centre of an eye
not a monster or a mutant
glaring
at its hollowed body
a moment of separation
transfixed
leave or stay
was there anything left for you here
there was something there, once upon a time
ĐÊM VÀ NHỮNG KHÚC RỜI… (18)
(prologue)
đất nước là khoa Sản
mọi người đang mang thai
cơ thể đang mang thai
linh hồn đang mang thai
ôi làm thế nào chúng ta chỉ sinh ra
toàn bọ chét
nếu không
những con bọ chét đến từ đâu?
chẳng lẽ
chúng xuất hiện bất ngờ từ trên trời?
như mưa rơi?
như nước mắt?
đất nước đang mang thai
vào mỗi đêm, khi mẹ mang chúng ta vào giấc ngủ
là những bữa tiệc của lũ bọ chét
bắt đầu
sau khi uống rượu như hút máu
chúng nói về tình yêu
1
đêm, các lỗ thủng trên bầu trời đang nhấp nháy
như các cửa sổ
đang đóng mở
có cửa sổ tồn tại
và cửa sổ chỉ biết mở ra mà không tồn tại
nó chỉ biết ngậm
bú và nhai lại
bạn bước bâng quơ ra khỏi
nhà, qua các cửa sổ đang đóng mở
như các lỗ thủng trên trời
như những đèn lồng ba tàu treo
nhìn ra phố
những người lùn
ngồi bên biển
nhìn bạn
mỗi đêm
hình ảnh bạn nằm trần truồng trên bờ
cát, như một con thằn lằn sáng trên
mỗi cửa sổ
lấp lánh
mỗi cửa sổ một lỗ
mỗi lỗ một cửa sổ
bạn biết người ta được sinh ra
bên dưới
rốn, nơi cửa sổ mở ra cả một mặt
trời, và tối
như một mặt trăng
bạn cần
tồn tại
từ các cửa sổ không ai cần
tồn tại
bạn phải
là bầu trời
bạn kêu thử: trời ơi
những người lùn
tóc râu rũ rượi
dầm bạn như dầm củ cải
làm bạn chảy nước
suốt đêm
2
bình minh bị phá vỡ
thêm chữ “đã”, bình minh đã bị phá vỡ
cành xuất hiện từ cây, lá xuất hiện từ cành
màu xanh xuất hiện trên lá
lá xuất hiện trên hoa
giai điệu xuất hiện trên bài hát
làm người ta
xuất hiện như say
rượu
súng xuất hiện trên thuyền, thuyền xuất hiện trên biển
biển xuất hiện kẻ thù, bạn không thể mơ ngủ
tóc xuất hiện trên gối
cơn rùng mình xuất hiện trên lông mi
giấc mơ xuất hiện trên cơn rùng mình
di chuyển khuỷu tay
bạn chạm vào nàng
ấm áp xuất hiện trên tấm chăn
hơi thở xuất hiện trên sự ấm áp
mặt trời xuất hiện trên giấc mơ
bài thơ
bây giờ
mới xuất hiện
3
đám mây có một cái lỗ
biển lặng lẽ như dòng sông
không phải sông, nó là biển, đám mây
bay trong khu rừng, đám mây
chảy trong dòng sông
nhưng bên trong
đám mây vẫn có một cái lỗ
từ đó bạn có thể nhìn thấy
lá, hoa nở và đám mây chạy
nhảy, nằm ngủ với bạn, vì vậy
trái đất màu tối đen
ngọn cỏ màu xanh, hoa cúc màu vàng
cũng như nàng, hoa mẫu đơn màu đỏ
đám mây biết cách nói dối về tất cả
để
màu sắc bài thơ không bao giờ
nhàm chán
trên thực tế
đám mây gây ra sóng biển, tiếng hót của con
chim, hoa hồng đỏ nở ra biển
xanh, xạc xào lặng lẽ
vì nó không phải từ dòng sông
nó chảy ra từ một cái kẽ
nứt của bạn
cuối cùng
sông chảy vào đám mây
những đám mây nằm như muôn đời
vẫn thế
mặc dù nó vẫn có một cái lỗ
để các thiên thần
như nước
rơi xuống
thành mưa
4
lời nói không, không… bao giờ sẽ là tình yêu của bạn?
bạn có thể không
cúi nhặt
những đồng xu màu xanh lá cây
trên mặt đất
hy vọng nó
là bùa hộ mệnh của ai đó
tặng cho
bạn
bạn
như những cổ vật
bị rơi mất, để lại lỗ hổng trong túi
của người sưu tập
những vật bí mật
thường được bạn giấu dưới nệm
và trong ánh sáng lờ mờ
căn gác xép mạng nhện
cổng trường cũ ngày xưa đi học
ghế bàn
cùng chờ đợi
nhắc nhở
bất kỳ kẻ thám hiểm nào
không đeo bao
táo bạo
leo
lên người bạn
5
câu chuyện là như vậy, dễ hiểu hơn rất nhiều
bạn nói: một thế giới không có lông
thì đó chỉ là một dải lửa đang cháy
mênh mông
khi bạn trở về
không có lông và nói dối
mặt trời không sinh ra cho bạn
vào những đêm bạn chuyển chiếc gối xuống dưới
chiếc giường
và mê ngủ
bởi vì giấc ngủ khác nhau
nên khi bạn thức dậy
có một chút khác nhau
có thể
một lần bạn thức
mọi người sẽ chỉ ra sự không có lông trên gương mặt bạn
và đôi khi, họ thắp một ngọn nến
để bản thân mặt trời
bập bùng ánh lửa nhỏ
trên gương mặt bạn
nó ném ánh sáng
lên các bức tường
và tự hỏi tại sao hình dạng của bạn bị hỏng
trên các áp-phích nhàu nát
trên chiếc giường mê ngủ
tất cả mọi thứ
bây giờ bóng tối, có một niềm vui, mãnh liệt
trong lúc đọc bài thơ của bạn
mọi người gấp các bài thơ
thành những nụ hôn
giả vờ
như thể mỗi bài thơ là một làn hơi
của bạn thở
mọi người có thể không bỏ lỡ
nhưng sau khi bạn chơi giả vờ
ai cũng đau và sợ
6
vị đắng của dối trá
lạnh, nứt nẻ đôi môi màu đỏ
như thể đã tháo vòng
một người không còn trẻ
muốn thụ thai
cơ thể nó
không phải là phụ nữ
nó thích
làm đứa con gái
lâu năm
ngôn ngữ màu đỏ
chữ màu xanh lá cây
như tấm băng-rôn người ta vẫn treo vào ngày lễ
lột ra từ đôi môi bong tróc
màu sơn
ai cho chất độc
từ chối mật ong
yêu và tin
tin và yêu
thiên đường mấy mươi năm
mọi người bị bắt buộc phải đi tìm
cuối cùng chỉ là
đôi môi
giả vờ bướng bỉnh hoang dã
đang nứt ra
và vô chủ
nhưng lời nói vẫn màu đỏ
từ đôi môi mọng nước
có người sẽ nghe, và nói:
– các cô gái, nên ngậm chặt hai môi của mình lại
7
tôi cần một con ma
quản lý tủ quần áo của tôi
những bộ áo quần
đã chết
tôi cần một con ma
sắp xếp những cuốn sách của tôi
những quyển sách này
cũng đã chết
con ma sẽ hiểu niềm vui của tôi
hơn cả cái bìa
sách
bóng ma
mỏng như sương
không chiếm chỗ trong không gian
không làm chật chội bóng tôi và bóng tối
bóng ma
khi lật một quyển sách
nó nghe cô gái tóc thắt nơ nói với một cậu bé:
– nè đừng có liều
làm hỏng cái lều
có một nhà thơ
đang sống ở bên trong
8
làm việc cả ngày, mơ mộng cả đêm
cuối năm
bạn bay
khi bộ nhớ của bạn xuất hiện
bạn đi tìm
lịch sử
lịch sử
là chiếc phong bì dính máu
mẹ gửi cho bạn
là những câu chuyện trong va ly
của bạn
câu chuyện những kẻ khốn nạn
không phải chỉ đơn giản
như bạn
viết
hay sửa lại
một bài thơ
9
đầu tiên con muỗi của bạn chết
bạn cầu Chúa
người ta nghĩ bạn hơi ngớ ngẩn
sau đó bình minh và hoàng hôn của bạn chết
bạn cầu Chúa
người ta biết đó là đức tin
bạn im lặng
dù sao cái chết cũng chiến thắng
vì vậy, bạn đi bộ
ra mớ cỏ dại phía sau vườn
nhà, và đổ một ly sữa
cho con ruồi liếm ngón tay bạn
bạn để cho nó liếm
sữa, từ ngón tay trước khi
bạn bóp nó đến
chết
một con ruồi chết như ánh sáng tắt như một
người không còn sống
bạn biết sức mạnh
của cái chết
đó là lý do tại sao bạn không sợ chết
bạn có thể thấy một người đàn ông
cổ bị gãy
bạn biết tất cả về
máu chảy
trên mặt đất
bạn biết
một con muỗi chết một con ruồi chết không phải một con người chết
bây giờ bạn gặp một người đàn ông
cổ cũng bị gãy
bạn nói chuyện với anh ta về
giá đất và căn nhà của anh ta
bị cướp hay giải tỏa
bạn có sức mạnh
của cái chết, vì bạn sẽ chết một cách dễ dàng
như sống
còn anh ta chỉ có thể sống dễ dàng
như chết
đây là cách một người đàn ông nắm bắt
bạn, và biến thế giới này thành một bài thơ
con muỗi chỉ biết hút máu
như tấm băng ép mỏng lơ ngơ
bây giờ có cánh
giấc mơ
giống như ánh sáng
khi anh ta thoát nạn
và mời bạn
uống một tách cà phê
10
trên trái đất đã cũ mòn và bằng phẳng
mọi thứ khó khăn như mảnh thủy tinh
vỡ
do đó, vào thời điểm hơi nghiệt
ngã, vùng đất này giống như bạn
bị chảy máu khi mặt trời tiến vào thành phố
không có hơi thở
không có gió, nên mọi người di chuyển với tốc độ
chậm, để tiết kiệm sức lực của họ
hy vọng
để lại sự run rẩy
làm chúng ta khập khiễng
như đạn bắn sượt da
chúng ta là một quốc gia
mà
trong những thập kỷ, giấc mơ của nhà sản xuất
cho chúng ta học những điều
trước khi bị nghi ngờ
năng lực giết nhau
lớp cha trước lớp con sau
sẵn sàng đổ liều hay đổ máu
chúng ta xẻ dọc
trường sơn
đi ngược và đi xuôi
những triệu người hay có thể nhiều hơn thế
chúng ta
dẫm chân trần qua thủy tinh vỡ
những thập kỷ làm ông từ canh đền hay giữ cưa
chúng ta nghênh ngang trên phố
với một ma thuật cùng cơn gió
và bụng đói
giấc mơ thiên đường
với đức tin
và các cái loa
tất cả
đã biến mất
con cái của chúng ta không nhìn ra chúng ta
chúng ta bị mất dấu
chúng ta bây giờ
một hạm đội ngồi xổm
nhảy
và bơi
ra khỏi cái chuồng
xí, chùi đít tuyệt vọng màu xanh
trận sốt rét vẫn còn trên biển
như lúc chúng ta đi tìm
mỏ dầu
nhiều thứ
khoan thủng và làm đau
mẹ của chúng ta
11
nằm ngửa
đọc các bài thơ
như cây đổ ngổn ngang
sau lũ
ở đây gió khập khiễng
ngôi làng có bóng cây chảy ra màu nâu
mệt mỏi mùi thơm
không như nước thải
chảy tràn
bài thơ quá dài làm nàng không nhớ
chuyển động của thành phố
sau mưa
màu của nước cống pha lên bảng màu hoàng hôn của
chàng họa sĩ kiêm nhà thơ
thủy điện kiêm sự cố
tràn đập kiêm vỡ bờ
hơi thở của nàng
như thế nào
là hoàng hôn
như thế nào
là mặt trăng
và như vậy nó
hơi thấp
vì vậy khi nàng đau
là ánh sáng đổ
qua
đầu
nó không như mặt trời
hoặc
như người ta
khóc, đang trồng hoa
trên mộ
nó như
chim trong quần
bay xa
nhiều hơn nữa
như hai đêm
hơi thở
của họa sĩ kiêm nhà thơ
trí thức kiêm chửi thề
trả tiền kiêm bóc bánh
12
một cách không thể ngửi mùi nữa là
để cho không khí tự do
di chuyển
cả đêm lạnh
tiếng tíc-tắc của đồng hồ trên đầu, con mèo
cứ cào vào cánh cửa
một lần cuối cùng trước khi quá muộn
mùi của chiếc giường
biết nàng đang chờ đợi, vì vậy
nó thở
làm
bay
đi
tất
cả
13
lần đầu tiên nàng cởi
bỏ những suy nghĩ của mình
nàng hơi
mắc cỡ
sau đó
nàng thì thầm vào tai bạn:
“- bạn sẽ không bao giờ
làm cho tôi
mất đi những gì tôi đang có?
và bạn có thể thay đổi
tôi
từ phía sau ra phía trước
một hoặc hai lần thì tốt”
tuy nhiên, bạn đã không
ngồi lại
khi nàng cởi
mở
thường thì bạn sẽ mang nỗi đau
ra đi
không phải bạn
mà những ngón tay
như những nàng Kiều
đến chiều
là
kết thúc
14
bình minh
không phải là mong muốn của bạn
nên từ bóng đêm
bạn nhanh nhẹn đi bộ
và nhảy vào
ngày của tôi
đêm qua
tôi không nghe kính vỡ
vây sáng hôm sau đó
làm thế nào bạn có
nhưng mảnh thủy tinh
vỡ
cưa
dưới lòng bàn chân tôi?
hôm nay
tôi cúi mình trên
lề đường, lạnh
khóc
15
tôi đã mất một nửa cuộc đời
chỉ để ăn phế liệu
tôi bay trong trạng thái
cận thị, quanh một khu vườn
buồn và cũ
bạn đã thoát
vì thế bạn đã treo tôi
lộn ngược
để nhìn bạn từ phía dưới
vén lên
bởi vì tôi
không còn cùng bạn di chuyển
thậm chí cứ tùy ý dừng lại
đòi ăn
bây giờ bạn đang dệt một vỏ bọc
rút lui
vào nơi
không ai có thể vào
bạn thở phào
trong vòng vài tuần, bạn sẽ sưng lên
và vỡ
bạn biết
máu tươi
sẽ bơm qua như cánh hoa đang hé đôi môi
rực rỡ
tôi sẽ nhấc hai chân của tôi
và bay
như bạn đã bay
không cân động cơ
hay phi công hỗ trợ
nếu tôi bay với bạn một lần nữa
tôi chỉ phải rung lên thôi
vì trong túi quần tôi
vẫn có chiếc điện thoại mà bạn đã hứa:
khi nào xong em sẽ nhắn tin
16
bắt đầu với rượu
ánh sáng màu đỏ rỉ ra
từ địa ngục
một thất thanh la hét
không khí nhưng ngã
đàn ông, mùi bia và
thuốc lá
ôm ấp vuốt ve bao trùm
bông hoa như màu đen của mặt đồng hồ
ánh lân tinh đêm
tiếng tíc-tắc suốt đêm
trong tai bạn
bạn bước thất thường
xuống cầu thang
vớ những trang
thư màu bóng tối
bạn vẽ mình trong suy tưởng
nhấp nháy tắc kè hoa
có thể hay không thể?
về hay không về?
bao giờ bạn muốn?
bao giờ nên
leo lên
cột điện của ngươi điên
hú còi
báo động?
17
bạn ấp ủ từ lâu
bụi trong tủ sách cũ
cuộc phiêu lưu của nhưng
quyến sách bị nhốt
như chúng ta bị tù
(chúng ta từng nằm, chờ đợi
cơ hội, để thoát ra và yêu
thêm lần nữa)
vì thêm độc giả?
các thế hệ tiếp theo
những người có thể
nằm và đọc
nghe và yêu
họ khóc
làm ướt
cả tình dục
trong sách
của Henry Miller
nhưng ứng dụng
mà máy tính bảng
của bạn
đã từng
hay chưa từng
có
18
tại sao chúng ta cần mùi của thơ
nó có giúp chúng ta bỏ rượu?
các nhà thơ đã chết
vì vợ bỏ nhiều hơn hay vì nghiện rượu
nhiều hơn?
tại sao chúng ta cần thơ
khi thế giới
đang nghiên cứu thuốc cường dương và bom nguyên tử?
thơ sử dụng vào những việc gì
chẳng lẽ
chỉ dành cho các thầy cô
giúp các em học sinh luyện thi chữ đẹp?
các em vở sạch
sành sanh
như hoa hậu trả lời
chiến tranh
là xấu
và cũng vì
nàng không biết nấu
cơm
vậy thơ sử dụng vào những việc gì
để chúng ta còn đọc kỹ
cách dùng?
bạn hỏi tại sao
chúng ta cần thơ
như anh chàng rửa xe ô tô
sau trận mưa
lội bùn muốn chết
nếu cần thơ
sao người ta không nhập khẩu nhà thơ
như đang nhập hàng tàu
đóng từng container
cao ngất
bên cầu?
lắng nghe thơ như lắng nghe mưa
những gì mưa nói
nếu có ai chơi ác
thêm dấu hỏi vào
bạn gần như
nằm im
dang chân
không còn
hít thở
19
ôi, xin tha cho tôi
vì tôi đã lỡ
cắn bạn
xin tha cho tôi
tại sao?
xin tha cho tôi
để tôi còn có thể nói
cho mọi người biết
khi bạn cắn tôi
ôi xin lỗi
tại sao phải xin lỗi?
ôi, xin tha cho tôi
cho bản thân tôi
khi mình phải xin lỗi
khi mình phải nói: ôi
ôi, xin tha cho tôi
cái email
trời ơi
20
phấn hoa và hạt cỏ
bơi
bay
trong gió
mùa xuân muốn tới
nhưng bạn không mở rộng bàn tay
vì bạn thích bay
ai cũng thấy gai ốc trên thịt da
của bạn
mặt nước
con ếch màu đỏ chờ đợi trên hòn đá
sẵn sàng trốn thoát
mùa xuân đang tới
sức sống của tảo xanh phía dưới
mặt hồ, nó dao động xung quanh tảng đá
tạo những vệt nước
như tấm thảm màu xanh và mềm
quấn quanh bạn mỗi đêm
mọi thứ vẫn lãng mạn
nhưng ai cũng biết mùa xuân này hơi buồn
và đói
và con ếch quyết định
nhảy xuống nước
bây giờ các con muỗi
đã nhận thấy bạn
và ánh sáng dòng nước rõ ràng như giấc mơ
như trái đất, như sáng suốt như cũ xưa
mọi người uống nước
từ cái ly mà bạn làm vỡ
mảnh thủy tinh và hạt cỏ
vẫn còn ngậm trong miệng
tứa máu
của họ
21
có những lỗ hổng trên núi
tôi biết điều này
vì tôi hay dạo chơi
nơi
hang động
có những lỗ hổng trong hộp sọ của tôi
khi mưa rơi
tôi nghe
có những lỗ hổng trong tai tôi
tôi
đứng và thở
chạy và ngỡ
những lỗ hổng trong suy nghĩ của tôi
vừa có thêm mấy lỗ hổng trong mũi
tất cả mọi thứ cần thiết của đời tôi
đến từ sự trống rỗng
bạn bè của tôi
đến từ lỗ hổng
em đến từ khoảng trống
của đời em
sống và chết chỉ cần một cái lỗ
cách nhau một cái lỗ
hổng, như các lỗ
đen
trong vũ trụ
như xương mu
như gió hú
như hang động
như âm u
như kẻ thù
tôi không
thể
thoát
22
một câu hỏi triết học
như khi bạn bị té ngã buổi chiều
mặt mũi lem luốc nhiều màu
vàng và đỏ
làm người ta nghĩ bạn đang nở hoa
và gắn hoa lên nhà bạn
ngày mười tháng ba
ngày ba mươi tháng tư
bạn cười thật lãng mạn
một chiếc bình tưới
có hình dạng như của người đàn ông
và phụ nữ nghĩ mình bị bỏ rơi
khi bạn tưới
viết
như vết cứa vào cổ tay
khi bạn chạm vào cổ tay người khác
một nhịp điệu gieo vần
độc đáo như nhịp điệu cơ thể
bạn sợ
vì nó ẩm, nóng và hơi
trần trụi
nó uốn lượn như tàu cao tốc
đập liên tục vào câu thơ
như thân cây non mùa nước lũ
mùa thu
bạn tha hồ nghỉ lễ
bạn biết
mình không cần làm thêm gì cả
không rút ra hay đưa vào
thêm mấy tệp hồ sơ
bạn đã yêu cầu unesco
chính thức công nhận
bạn là một di sản
trong sự suy tàn
của thế giới
23
bạn đẹp như ánh trăng
trên núi
bài thơ
muốn làm máy bay không người lái
lên chơi
với bạn
cái nhìn của bạn
đốt cháy lồng ngực bài thơ
như một trăm ngàn mặt trời
trên đầu điếu thuốc
lá
bài thơ
nó sẽ tồn tại nỗi đau mà
ánh trăng
cũng là máy bay không người lái
và tôi bay không người lái cùng
bài thơ, tiếng động của ống pô
nghe như giọng
mèo gào
hơi khàn:
thôi nào
24
bạn có bao giờ làm bạn với đám mây
khi nó bay ngang qua nhà bạn?
đừng bao giờ làm bạn với đám mây
vì nó sẽ làm bạn say
nắng
nó sẽ gõ vào
cửa sổ nhà bạn
liên tục
nhiều khi làm bạn bị tâm thần
nó nói: không có gì xảy ra ở đây
không có gì
không có gì
cả
khu vườn phía xa
trong mưa
một đám mây trong ánh trăng
bay lên
như quả bóng bạn phát đi với cây vợt
nóng và căng
cứng
đêm qua
tiếng chuông
chùa, nhẹ nhàng như đám mây
bay
khói
tiếng chuông
một lần bạn nghe, thấy
đôi mắt của một cô bé
nằm ngơ ngác
trên mây
nó không thể khắc phục
hậu quả
vì ngay từ đầu
nó làm bạn
đau
muốn rách đít
đám mây trôi qua
sau đó bạn không còn có thể
nhìn theo nó
nó
là hai con mắt
màu trắng dã
hay đã
mù màu
25
nước trong dòng sông đang chảy
nước trong dòng sông đang chảy
người nói rằng có hay không?
trong giấc mơ ngơ ngác của tôi
người có rơi không?
không chỉ tôi và giấc mơ, bài thơ
cũng chạy
người thấy nó thật đáng thương hại
người muốn nó thành con thỏ
thành chú chim cánh cụt thích bay
loay hoay
háo hức
và trái tim bài thơ
người bóc từng lớp như bóc củ hành
bài thơ hơi cay mắt
làm người tưởng bài thơ đang khóc
trong một cơn gió
cô độc
nhẹ
và khô
26
các thiên thần đi bộ trên đám mây quá mỏng
như khi ở nhà ga
chờ máy bay
bạn đi vào và đi ra
thèm thuốc lá
chuyến bay
có giống như đám mây
của bạn?
khi bạn rơi
nhẹ
lấp lánh
trên hàm râu
nhiều màu
của họ
họ thở
nhẹ
như khi họ cởi
áo những thiên thần
thả rơi
họ cười
khi bạn cứ: suốt đêm qua
không có gì, không có gì bay
cả
nhiều khi chúng ta vẫn cười
như đười ươi
ở những nơi
hoang vắng
như nơi bạn nằm
lót một chiếc khăn
và im lặng
27
ví dụ như ngày 12 tháng 12
bạn chuẩn bị bay
đêm
màu xanh
màu đen
màu tím
màu tìm
và không ai bắt gặp
bạn dễ dàng nghĩ rằng mình bị mất
dấu
và bài thơ
lơ ngơ
không ai hiểu
nhưng cái chuông trên cổ con mèo
nó lúc lắc vào đêm 12 tháng 12
bạn bái bai
và bay
một ngày
cho tất cả
các linh hồn nhút nhát
làm bạn thấy khát
một ít nước lọc
không đủ
làm say
nó không phải là việc bạn khóc rất nhiều
làm bài thơ hóa thành vô ích
nó vô nghĩa vì bị chìm
quá lâu, trong một đất nước
mà khí hậu
con lừa
trâu ngựa
từa lưa
nắng mưa
ngày xưa
kính thưa
sọ dừa
đẩy đưa…
như những món đồ
bạn đưa
và đau phải biết
28
thứ sáu ngày 13
bạn ra khỏi máy bay
bạn thấy
không phải sân bay
Tân Sơn Nhất
mà là một thành phố lấp lánh
những nhà nghỉ giá rẻ
tivi màn hình mỏng với khe
bạn sẽ
cắm vào thẻ
nhớ
một đám mây thật thơm, và mưa
làm nàng như bài thơ
ướt, bước
ra từ cuốn vở
ngày xưa
còn nếu bạn không mua
được vé máy bay
thì thứ sáu ngày 13
bạn đang ở nhà
lau nhà
ăn cơm
đón con
rửa chén
hát ca
và ngủ
với vợ
29
viết, đã bắt đầu lẩn thẩn…
đầu tiên
nàng mở các ngón tay bạn
cho đến khi bạn nới lỏng
và im lặng
như một tấm chăn
với ánh sáng lông
và vải lót
ngoài phố
tiếng còi giao thông
kêu như
ngỗng
bây giờ
những người nhìn vào tấm chăn
không thể biết
câu chuyện
những nỗ lực phi thường
để người bình thường
phải vật lộn dưới tấm chăn
đó
vì bạn im lặng
nên không ai có thể nghe
một tiếng thở dài
em mệt
mưa trên đất khô
cỏ mới mọc
trên nàng
như tóc
30
khi nàng nói
chàng hãy hút em ra, để nhìn
cho rõ
tôi làm thơ
nhưng chưa từng nghĩ được một hình
ảnh nào như vậy
tôi chỉ dùng lưỡi
để liếm
vào chữ
như bướm
nó bay
và bài thơ
ý nghĩa của nó
để lại một lỗ
mà người đọc
không biết làm sao
hút ra hay thổi vào
31
thơ những tưởng mình chai sạn
sáng ra
thấy gương mặt mình đầy chữ cái
như những giọt nước mắt
đã khô
32
tôi không thể như bạn
vì bạn
có thể rời bỏ tôi
khi đã hết vui
còn tôi?
tôi?
tôi
làm sao có thể từ bỏ
chính tôi?
làm sao tôi
từ bỏ
xác thân mẹ cha
đã ban tặng cho mình
33
tôi nghe tên của bạn
trong tiếng hót con chim khướu
ai viết lên giấy trắng đám mây
trong tiếng vang những hòn sỏi
dưới đôi chân này
tên của bạn
ám ảnh trong lớp vỏ cây
khi tôi bị lạc rừng
và lẻn về như cơn gió
lang thang trên đường về phố
tên của bạn đang thì thầm
như những con ong
và tiếng kêu của còi xe
trêu chọc tôi mỗi tối
tôi nghe tên của bạn trong tiếng rên
của sấm sét
ở khắp mọi nơi
tên của bạn, tên của bạn, tên của bạn
nghe như nã đạn
vì vậy tôi viết
một cái gì lên mây gió
đó
như câu trả lời
viết bằng chữ thảo
lên bầu trời
viết bằng mưa rơi
nước mắt
của một người chỉ với một
người thôi
34
bạn nói với tôi bài thơ của bạn
dài gấp hai
nên bạn yêu gấp đôi
và khi tôi
nói, tình yêu là vô hạn
bạn cười
bạn nói bạn sẽ nhớ
nếu như tôi hôn lên
môi bạn
nhưng tôi
hơi
vụng về
đã hôn lên cổ của bạn để
thay thế
và bài thơ thậm chí còn nóng hơn
cả mặt trời
bạn tha hồ nói, cười
và thở
rằng chúng ta
con cháu chúng ta
bạn hít vào và thở ra
như thủy triều
hít vào mỗi khi mặt trăng
trôi dạt
và thở ra
tới khi chúng ta
nổ tung
như xác pháo
35
bạn hỏi để nghe lại cuộc đời mình
nhưng tôi không bao giờ
lần ngược tràng hạt
không một lần
đòn kết liễu của tôi
lên cả đám mây
làm mùa xuân sưng lên
như hai môi bạn
đám mây
khi sưng lên
bạn biết
nó sẽ mưa
36
chàng đã bay trên bầu trời
từ khi là phi công rất trẻ
chàng không được rong chơi
chàng phải cố tìm ý nghĩa của nó
để bay trên bầu trời
bằng những lời
có cánh
chàng phải di chuyển
bằng một ngón tay duy nhất của mình
nhích từng nửa cm
chàng biết
cuộc sống giống như một trò đùa tuyệt vời
nên rất buồn cười
phải không? chàng nói: “bạn phải chịu mất cả hai chân để đi xe lăn
và sau đó bạn thành siêu nhân”
nhiều khi chàng cũng thấy ngại ngần
nhưng không dám bất cần
vì chàng vẫn phải là
siêu nhân
37
khi bố say rượu
tôi nghe tiếng ông đi tiểu
từ phía sau
bức màn tắm vòi sen
tôi trốn dưới gầm giường
mùi hương hơi thở hơi chua của ông
không biết ai đã ném tôi vào phòng
bằng tóc của tôi
và nói
sẽ không bao giờ làm tổn thương tôi
khi mẹ say rượu
cho đến khi ông hàng xóm
trèo qua tường
tôi vẫn chăm chú nhìn ông
qua lỗ khóa
tôi không bao giờ say
lớn lên và kết hôn
tôi thâm tím
đen, đỏ
như màu các chai rượu của ông chồng
không bao giờ để lại tì vết
chúng tôi đang chơi một trò chơi
đứa con út của tôi vẫn đếm đến mười
cho tôi chạy trốn
cha tôi
đến bây giờ
ông không thể
hiểu
ông cứ hỏi: tại sao con khóc
38
nói không thành lời
khi facebook của bạn biến mất
có người
muốn ăn cả linh hồn của bạn
những hình ảnh bạn đã đánh dấu
có tiếng nổ, và
âm thanh bên dưới
nhịp điệu, câu thơ đã thành
các vết sẹo
có ai đó nói
bạn không còn là nhà thơ nữa rồi
bạn sẽ thấy nhiều người
bóng tối, nhiều người
lấp lánh viên kim cương
bạn không còn là nhà thơ nữa rồi
giấc mơ, một khi
chảy xuống, sự long lanh
của câu hỏi hóc búa mà
nhiều người tưởng bạn đã
unfriend họ
trên đất nước đầy
những tội lỗi chết người
một cái bóng ma
nhìn vào mắt bạn
chạm vào môi
một cái ống thổi
đu đủ
cười
nhe răng
chiến thắng
họ nhìn chằm chằm
cho đến khi họ thấy
mọi người tìm kiếm bạn, trong một tấm
gương
có sáu mảnh
vỡ
của một cái áo quan
39
mây cho mỗi chúng ta
lá đỏ
nó không phải rơi mà từ bỏ cành
để xoay, bay
cao hơn và cao hơn
nó nhìn xuống ngọn núi
và đám mây
hay các quầy hàng của các nàng hàng xén
các nàng đang gánh cả thế giới
trên vai
riêng đám mây
nó mặc áo màu xám
màu đen
lốm đốm
cho đến khi cuối cùng đám mây mệt mỏi và khóc
bản thân trái đất cũng chỉ nổi lên một phần tư còn lại
ba phần tư bị chìm
nước mắt
ngày đi ngang qua thơ dại
trên một vạt cỏ ướt
chúng ta chỉ nghĩ về cuộc phiêu lưu
của mưa, từ chối lời mời của mọi người
ở lại cuộc vui
để vội
vã ra về
vì mẹ đang chờ đợi
những người mất ngủ
họ đang lang thang
và hỏi:
– đến khi chúng ta sẽ giải thoát họ?
không chỉ câu chuyện
hàng ngàn ánh mắt chảy máu
từ các tĩnh mạch
của cơ thể
40
đừng vỗ tay,
thơ vẫn đang phân vân giữa ra đi và ở lại
ngày từng có
tình yêu im lặng của chính mình
chiều đang thu lại trên một cái lá mỏng
thế giới này toàn cát bụi đá rơi
bạn cứ việc vỗ tay kêu trời
thời gian đập nhịp rộn ràng
trong một nhịp không bao giờ khác đi của mạch máu
ánh sáng hắt lên bức tường thờ ơ thơ thơ hỏi thở
một vở kịch ma quái
thơ nhìn thấy mình ở giữa một con mắt
không phải quái vật không phải dị nhân
một cái nhìn đăm đăm
vào bản thân mình trống rỗng
thời điểm chia ly Bất động
ở lại và ra đi
bạn có còn lại một chút gì
ngày xưa bạn từng có
*March 10th, 1975: The city of Ban Me Thuot was seized by North Vietnamese troops Intense fighting occurred, almost exactly two years after a cease-fire was agreed upon after Paris peace talks had taken place This particular battle was a major loss for South Vietnam
**April 30th, 1975: The fall of Saigon

Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.