accident

A short story in Vietnamese by Nguyễn Văn Thiện
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm 
Art: Đinh Trường Chinh

 ACCIDENTS

Accidentally, I spilled my wine, instantly a stable of galloping horses leapt out in neighs and onomatopoeic thunder. Accidentally, I broke the moon, immediately from the cracks in the moon, butterflies with human faces gloriously bloomed. Accidentally, I caught a flame; instantly it exploded into stars of vast multitudes. All these incidents had morphed into streams of shiny tears. And you will never know, they might just meet each other on a day not far, the staple of horses meeting the stars, the stars meeting those butterflies, the butterflies may find at the apex the wind whirl mist.

Tonight the sky over Mount Chư Mang is bursting with the wind, no snow but the heavens is a fog of blinding love and longing. Butterflies dreaming of horses, horses searching for stars, stars like falling comets.

All will eventually break; eventually, change, including what we believe as abiding. But amid such heartbreaking separation is a devastating beauty impossible to describe. The world is now in pieces, ready to ignite, burn, fly, transform, leave night behind. I set myself on fire each day, cooking by the hour, till the flame is exhausted, till my blood is no more. Emulating inertia, we all disintegrate as we wait. Know it or not, a glass of wine, pieces of the moon, a sky full of glorious butterflies, all one day, will unite in the maddening devastation of death. Along that dusty road we pass, often we have tripped on that shapeless wire, fragile like a spider web adorning the first dew but razor-sharp. Often these wires give a jolt of fright, an ache to the core to those proudly indifferent. Those fragile threads tighten often stronger than rope. What I’m telling you here is an incomplete tale, but never mind, just let me go! Because nothing is ever easy, how should I continue?  I stepped into it, but the heartbreaking story of Mount Chư Mang is not powerful enough, all the sympathetic characters have been cut into unimaginable meaningless bits of scrap. So this tale continues to roam the wilderness, like those wild animals tortured to blindness, never to find their way home.

Before we break and disappear, the other half of us is us; hence we never had to look for the other half. We’re wholly content with happiness, no break-up, no desperate longing. Everywhere we went the other half followed; and I am the other half of I, intense, consuming. But from the day we accidentally dropped the glass of wine, our hands accidentally broke the moon, everything immediately changed. The neighs of the horses echoed through the mead looking for the butterflies, the butterflies ardently seeking the moon, and we’re anxious having lost that half of us. The tale half complete idle hid in the depths of revered mountains and ravines. You cried out, hey, where is my other half?

A glaring familiar flipped atop the canopy, they tease us, laughing at us. Behind us is darkness, and in front, the blinding light is nowhere to be found. We still cried out each night; we continued to cry out, each day, hey.

Till one day unclear exactly when, rain hail or shine, we are no longer. Unable to find the other half, the other half lost somewhere, worst, like flint we no longer desire to ignite in the darkest of night. We reside somewhere on the side of the dark path in the age of dreams, asleep, turned into stone, trees. Not young enough for fairy tales, or old enough to make fun of the world, you’re like a gladiator after a heroic battle, resigned to licking your wounds, unreservedly not happy, nor sad. From the vacant hollows of those eyes, flew a constellation, staples of horses, butterflies, and flocks of birds.

An accidental spill of wine, an accidental shattering of the moon, a random drop of butterfly wings, an unexpected flare of light, us accidentally igniting.

Where can anyone witness such tales?

October 2018

Lỡ

        Ta vừa lỡ tay làm đổ ly rượu, lập tức một đàn ngựa nhảy ra hí vang và tung vó. Ta vừa lỡ tay làm vỡ một vầng trăng, lập tức những cánh bướm sặc sỡ mang gương mặt người xuất hiện trong tư thế giao hoan. Ta vừa lỡ tay bắt hụt một ngọn lửa, lập tức ngọn lửa bay cao và biến thành muôn vàn vì sao sáng. Tất cả những đổ vỡ ngẫu nhiên ấy lại vô tình trở thành những tráng lệ lung linh. Và rồi biết đâu chừng, chúng sẽ gặp nhau vào một ngày nào đó không xa, bầy ngựa gặp những vì sao, những vì sao gặp những cánh bướm, những cánh bướm lại đi tìm ta trên đỉnh núi mù sương gió thẳm.

       Núi Chư Mang đêm nay gió về ngập trời, không có tuyết mà mù trời thương nhớ xa xăm. Cánh bướm nằm mơ vó ngựa, vó ngựa đi tìm sao trời, sao trời rơi thành những vệt lân tinh…

       Cái gì rồi cũng sẽ vỡ tan, rồi cũng thay đổi hình hài, kể cả những thứ tưởng chừng bất biến. Nhưng ngay cả trong sự chia lìa đau đớn nhất cũng chất chứa vẻ đẹp rã rời khó diễn tả. Cả thế giới đang vỡ vụn ra để cháy lên như lửa, vừa cháy vừa đi vừa bay vừa tan biến, bỏ đêm đen lại phía sau. Ta cũng đang tự đốt mình từng ngày, cháy lên từng ngày, cho đến khi lửa tàn, cạn máu thì thôi. Theo quán tính, ta vừa tan ra vừa chờ đợi. Biết đâu đấy, một ly rượu, một vầng trăng vỡ vụn, một bầu trời đầy cánh bướm giao hoan, tất cả sẽ hòa cùng nhau trong một vũ điệu chết chóc cuồng nhiệt, mai này.

       Dọc con đường bụi bặm ta qua, đã nhiều lần vướng phải những sợi dây vô hình, mỏng manh như mạng nhện buổi tinh sương nhưng sắc ngọt vô cùng. Chúng làm cho kẻ vốn dửng dưng một cách ngông nghênh nhiều khi cũng giật mình thảng thốt và đau buốt tâm can. Những sợi mảnh mai ấy lắm lúc cột chặt và siết đau hơn dây thừng. Ta chìa câu chuyện còn dở dang ra và nói, thôi, để ta đi! Nhưng làm sao mà dễ dàng đến thế. Ta bước chân qua nhưng câu chuyện thổn thức về núi Chư Mang thì không đủ sức, chúng, những ký tự hiền lành liền bị cắt đứt thành muôn ngàn mảnh tả tơi vô nghĩa. Câu chuyện ấy còn lang thang mãi trong rừng sâu núi thẳm, như những con thú hoang bị chọc mù mắt, không tìm thấy đường về.

       Khi chưa từng vỡ vụn và tan biến, một nửa của ta là ta, vậy nên ta không cần đi tìm một nửa nào nữa hết. Ta hạnh phúc vẹn toàn với sự đầy đủ, không có cách chia, không có cồn cào mong nhớ. Ta đi đâu liền có ta theo đó, ta là một nửa của ta, thắm thiết, keo sơn. Nhưng kể từ khi lỡ tay đánh rơi ly rượu, lỡ tay làm vỡ vầng trăng, mọi thứ lập tức thay đổi. Bầy ngựa hí vang trên thảo nguyên đi tìm cánh bướm, cánh bướm dập dìu đi tìm vầng trăng, và ta thì nôn nao vì thiếu mất một nửa của chính mình. Câu chuyện thì còn mãi dang dở lang thang trong chốn rừng thiêng núi thẳm. Ta gọi to, ơ này, một nửa của tôi ơi…

       Bầy linh miêu nghe thấy buông tay cười ngặt nghẽo trên cây. Phía sau lưng u tối, phía trước mặt sáng lòa không còn thấy lối đi. Ta vẫn gọi mỗi đêm, ta vẫn còn gọi tiếp, mỗi ngày, ơ này…

       Cho đến một ngày không rõ là ngày nào, không rõ mưa hay nắng, ta không còn là ta nữa. Không tìm  ra một nửa của mình vừa đi lạc đâu đó, tệ hơn, ta cũng không còn khát vọng cháy lên như que diêm đốt mình lên trong đêm tối. Ta ngồi lại đâu đó bên đường mù mờ tuổi mộng, rồi ngủ quên, rồi hóa đá, hóa cây rừng. Không còn trẻ để nằm nghe cổ tích, chưa đủ già để cười nhạo nhân gian, ta như một đấu sĩ tả tơi sau trận thư hùng, ngồi vạch bụng nhìn vết thương mình chảy máu, tuyệt nhiên không thấy vui, không thấy buồn. Đôi hốc mắt trống không, từ trong đó bay ra hằng hà sa số trăng sao, bay ra vó ngựa bay ra cánh bướm, cả những cánh chim trời.

       Lỡ đổ một ly rượu, lỡ làm vỡ vầng trăng, lỡ làm rơi cánh bướm, lỡ thả rông ngọn lửa, rồi lỡ cháy mình lên…

       Có ai thấy ở đâu không?


Nguyễn Văn Thiện
Born: 1975
Home town: Anh Sơn – Nghệ An
Master in Comparative Literature and Critical Theories
Currently a high school teacher, and a prolific writer.
Editor of Chư Yang Sin (Đắk Lắk) Art and Literary Journal.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

By Nguyễn Thị Phương Trâm

There's magic in translating a body of work from one language to another.

2 comments

Leave a comment

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: