A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Art: Đinh Trường Chinh

a song is the sound of sadness
or dissolving joy
ringing softer
drunk on alcohol
–
a haunted house
pulsating in time with aging poets
and we’re miserable
nauseated, tired and sad
–
in the night
our spirit momentarily rest
before we stepped onto a Monument spitting water
the day we celebrate the abiding eternity
of those who compose poetry
–
we must learn how to endure
endure what is humanly possible
endure endure endure
to the point it’s unbearable for them
since they’re not allowed Death
because they shall not be infected by viruses
–
immortality
those holding their breath praying
singing over the corpses
to the day the electrical poles in their silence left
—
bài hát là âm thanh của nỗi buồn
hay niềm vui đã tắt
tiếng chuông mềm đi
như ta say rượu
–
trong căn phòng như ma ám
như vần điệu của các nhà thơ kiểu cũ
làm ta ủ rũ
ớn, mệt và buồn
–
từ trong đêm
linh hồn ta phải nghỉ ngơi một chút
trước khi bước vào một Tượng đài đang phun nước
ngày chúng ta ăn mừng sự vĩnh cửu
của những kẻ làm thơ
–
ồ rồi cuối cùng chúng ta lại phải học cách chịu đựng
những gì mà con người phải chịu đựng
chịu đựng chịu đựng chịu đựng
trước khi họ không còn chịu đựng được nữa
họ không được chết
vì không thể nhiễm vi-rút
–
sự bất tử
bao nhiêu người cùng nín thở cầu nguyện
cùng hát trên những xác người
cho đến ngày những cột điện im lặng, bỏ đi…
_____
JUNE 2021
Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.