A short story in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Photography: Nguyễn Thị Phương Trâm

HER NEXT DOOR NEIGHBOUR
Their apartments share a wall.
The communal bathroom at the end of the corridor is always open; anyone wanting to use it must bring their toilet paper. The drains are sometimes clogged because her next-door neighbour uses old newspapers.
In the two years, she’s never seen his face. Once, opened the door, she had a glimpse of his back as he entered his room.
Her boyfriend dislikes him. He said: “He’s like that, who’s stupid enough to care for him?” Worried the guy next door might hear him, he lowered his voice. Quietly he said: “I know he has his ears to the door.” She knows there’s no ear at the door. At times she had felt pain in her throat, due to her neighbour’s loud spasmodic coughs. She knows her neighbour also likes to listen to her and her boyfriend talk.
During winter, she curls up in a blanket limiting the ingestion of water before bed. She’s worried about the idea of having to cross the long corridor, past her neighbour’s room in the dark each time she has to pee. On her bed, she can hear the sound of his radio, a soothing voice reading late night requests for poetry. Sometimes her boyfriend stays over; he continuously whines about the noise from the receiver.
One day, her boyfriend was over; they both heard a woman’s laughter echoing from next door. She worked out after a while it was not. To her boyfriend, it sounded perverted. She knew her neighbour was alone. Even after she turned off her TV, the laughter was not something she thought she had heard, there was definitely someone laughing. The laughter made her boyfriend uncomfortable.
“How rude,” he said.
“Just sleep,” she said.
But suddenly the laughter was even louder.
With all his strength her boyfriend punched the wall.
The laughter was even louder then, sounding even cruder.
“Ah, eerie right.” She curled up tighter inside her blanket. Her fright was possibly the best way she could portray how much she disliked such laughter to her boyfriend.
Her boyfriend continued to bang on the wall. The neighbour continued to return the punches, her boyfriend angrier, lunged head first into the corridor. She heard movement, heavy breathing postulating that they may fight, it is what men do.
When the door opened again, her boyfriend’s voice was softer.
And the laughter had stopped.
Her boyfriend’s breathing quickened, he was red and flustered. Reminding her of the first time they met, the sweaty brow and the intense blood pulsing through the veins just beneath the layer of thin skin on his neck. She pulled him to her and gently touched him.
But her boyfriend was now withdrawn and quiet. “We should sleep,” he said, then turned his back to the shared wall of the apartment, his breathing easy as he closed his eyes, he was tired, dejected and sad.
April 2019
*****
NGƯỜI HÀNG XÓM CỦA NÀNG
Căn hộ của họ có chung một bức tường.
Cuối hành lang là một phòng vệ sinh dùng chung, cửa luôn luôn mở và ai muốn sử dụng phải tự mang theo giấy vệ sinh của mình. Đôi khi anh ấy sử dụng báo cũ làm tắc nghẽn hệ thống ống nước.
Trong hai năm, nàng không bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy. Một lần, khi mở cửa phòng, nàng chỉ kịp nhìn thấy lưng của anh ấy trước khi anh ấy vào phòng và đóng cửa.
Bạn trai của nàng không thích anh ấy. Chàng nói: “Không biết hắn thích gì, có loại hang hốc nào trên đời này chịu chứa loại người như hắn?” Nhưng sau đó chàng xuống giọng, như thể sợ anh ấy nghe thấy. Chàng thì thầm với nàng: “Anh biết là hắn có gắn lỗ tai của hắn trên cánh cửa.” Nhưng nàng biết không có lỗ tai nào trên cánh cửa. Nàng đã từng nghe anh ấy ho khan, lúc đó nàng cũng thấy đau trong cổ họng. Nàng cũng biết anh ấy thích lắng nghe nàng và bạn trai nàng khi họ nói chuyện.
Vào mùa đông, nàng quấn mình trong chăn ấm và không dám uống nước trước khi đi ngủ. Nàng sợ cái cảm giác phải băng qua hành lang dài, đi ngang qua cửa phòng của người hàng xóm trong bóng tối mỗi khi nàng đi tiểu. Trên giường, nàng có thể nghe âm thanh từ radio của anh ấy, những âm thanh dịu dàng của một chương trình đọc thơ theo yêu cầu lúc đêm khuya. Mỗi khi bạn trai nàng ở lại, chàng luôn phàn nàn về tiếng ồn ào từ chiếc radio ấy.
Nàng biết người hàng xóm của mình thường hút thuốc lá từ những mẩu thuốc còn sót lại trong phòng tắm. Nàng lo rằng cơn ho của anh ấy sẽ tồi tệ hơn. Mỗi khi có một mình, nàng nghe tiếng ho và lo lắng như thể trái tim mình ngưng lại vì sợ anh ấy bị nghẹt thở. Lúc ấy nàng bước vội ra ngoài hành lang và đứng trước cửa phòng của anh ấy, gần như muốn gõ cửa và hỏi: “Bạn có sao không? ” Nhưng rồi nàng kịp dừng lại.
Một lần, khi bạn trai nàng ở lại, nàng và bạn trai của nàng nghe như có tiếng cười của phụ nữ vang ra từ phòng của anh ấy. Sau một lúc nàng nhanh chóng nhận ra rằng không phải. Nhưng bạn trai nàng cảm thấy đó là những âm thanh không bình thường. Nàng biết anh ấy vẫn cô đơn. Khi nàng tắt tivi, tiếng cười vẫn còn đó. Tiếng cười làm bạn trai của nàng không thoải mái.
“Thật tục tĩu,” chàng nói.
“Hãy ngủ đi,” nàng nói.
Nhưng đột nhiên tiếng cười trở nên to hơn.
Bạn trai của nàng lấy hết sức đấm vào tường.
Tiếng cười càng to hơn, thậm chí nghe còn tục tĩu hơn nữa.
“Thật là đáng sợ.” Nàng cong người quấn chặt trong tấm chăn của mình. Sự hoảng sợ có vẻ là cách tốt nhất để giải thích cho bạn trai của nàng rằng, nàng không thích tiếng cười ấy.
Bạn trai nàng tiếp tục đấm vào tường, Người hàng xóm của nàng cũng đấm mạnh lại, khiến bạn trai nàng càng giận dữ hơn nữa, và chàng đã lao ra ngoài sảnh. Nàng nghe tiếng động, hơi thở và nghĩ rằng có lẽ họ đánh nhau, như cách của những người đàn ông.
Khi cánh cửa phòng nàng mở ra, giọng bạn trai nàng đã dịu lại.
Và rồi tiếng cười cũng ngừng lại.
Gương mặt bạn trai của nàng đỏ bừng, chàng thở rất nhanh. Nó gợi cho nàng nhớ lại lần đầu tiên khi họ gặp nhau, mồ hôi trên trán và nhịp đập của mạch máu mà nàng vẫn cảm nhận qua làn da mỏng ở cổ chàng. Nàng kéo chàng về phía mình và chạm nhẹ vào anh.
Nhưng bạn trai của nàng không còn thấy xúc động. “Chúng ta hãy ngủ đi,” chàng nói, và quay lưng về phía bức tường chung của căn hộ, nhắm mắt và thở nhẹ, như thể chàng cũng rất mệt và buồn…
Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.