the old retired whore plucking duck feathers

A short story in Vietnamese by Nguyễn Văn Thiện
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm 
Art: Đinh Trường Chinh

THE OLD RETIRED WHORE PLUCKING DUCK FEATHERS

“The old retired whore plucking duck feathers”. This morning, he began a story like that, but it wasn’t sound. Why does the protagonist have to be a whore, retired, an old hag plucking feathers off a duck? Why does it have to be a duck, not a chicken? Massaging his temples, he wrote:” a young woman plucking chicken feathers”. Nothing out of the ordinary, no more a standout than any other story? An unknown young woman, sitting plucking some strange chicken feathers sounds incredibly dull. 

He continued: “A duck retired, sat plucking the whore’s hair”. Sounds to the ear more exotic and creates interest, but only to such a point, the story couldn’t continue. How should the tale continue? He kept the original version in the end.

Now, for the reader to conveniently follow, he will depict the tale of the whore first. That is a whore, with all the various notoriety filled with disdain, a tail, a ho, a whore, etcetera and etcetera. All whores, usually, are pretty, or at least easy on the eye, otherwise, would never become a source of fear for wives who has any love for their husband. And that girl, not only will be a source of anxiety but much worse, a real source of danger, when their husbands are enthusiastic, in turn, attains such pretty indulgence day and night. They immediately formed a sodality and named it “Lady X obsessed association”, they even discussed the idea of renaming their town as X city. 

Up to here, are you more curious; the story a little more compelling? 

It’s a sad tale, the storyteller himself paused unknowingly before continuing. Ah, her name is now used to name the city where these men played. All the wives sulked, baring swollen lips in protest. But that’s okay; all the husbands still called their town X. Just that, with time, X’s beauty faded more and more, and no amount of makeup could counteract. All the other younger prettier working girls showed up, and they promptly attracted the customers away. X in a violent outrage changed her career to plucking duck feathers. 

However, out of habit, people still call their town X City. As an afterthought, the ducks’ part further developed. When they were born, they were already ducks; there was no possibility of change. In truth, they didn’t care what the city was called; it wasn’t a source of worry. They’re not dreary and full of raging envy like the wives of these husbands in the whorehouse. They’re flapping their wings and singing, they were oblivious, to the point, a director of a stage had produced a play about swans and invited the ducks to play the lead. This tale played out recently. Thus the ducks got a chance to be on stage, free to shout scream and flap their wings running about.

The ducks took the role of the swan on the stage, slowly, with misplaced egos as a bunch of ugly ducks. Every night these ducks glide beneath the bright colour lights, waiting for some prince to come and break the spell of the evil witch. Indeed, the role of the wicked witch played by Lady X. The stage lit brightly; everyone wanted to see it.

In the audience, of course, are all the wives of the playboy husbands. The play was amid a climax, and a woman called out: “There look that whore X it’s her, unmistakable, that ass, that face!”. The wives standing up, pointing at the stage, shouting, that’s her, the whore, the witch, kill her. Facing a wave of rising anger plus possible murder or at the least a failed performance, the director shoots clouds of blinding smoke onto the stage. The witch with a quick exit changed into the role of the queen, the bewitched mother of the princes. Beneath the light of the colour lamps, the graceful genteel queen embraces her daughter in the form of a swan, in a loving caress. The wave of anger died off, blank faces the wives having lost their prey, timidly followed each other out. 

The next day, at the smelly corner of the market, X, as usual, squatted, sticking out her perky rump as she set to her job at hand, plucking duck feathers, diligently, meticulously, and precisely. Till came night; the whore regains all her charm for the role of the witch or the queen on the shiny stage. And that miserable bunch of ducks, nightly in the part of the swan, a tiresome princess, by dawn were dragged to the market drowned de-feathered then butchered. There, the bunch of ducks again face the genteel queen from last night, squatting by the sewage drain, in turn dunking each duck in boiling water and plucking it completely clean.

There, the plot of the story is just that, not very exciting, but he has to tell it, because, though tedious, it’s still an accurate tale of X City. A city looking forward may have boundless beautiful women in the vocation of prostitution, but no one has the privilege of their namesake the title of a town. This lady/miss/woman X here continues each night in the role of the queen and by day squatting plucking ducks. Presently, though she is very old, she continues her work without rest. As for him – the nameless chap telling this tasteless story – had deliberately hidden a crucially important detail: He is a duck in that crowded quacky bunch of ducks condemned to be plucked by that whore X.

—-

[April 2018]

CÔ GÁI ĐIẾM VỀ GIÀ NGỒI VẶT LÔNG VỊT 

Truyện ngắn Nguyễn Văn Thiện 

“Cô gái điếm về già ngồi vặt lông vịt”. Sáng nay, hắn định bắt đầu truyện ngắn như thế, nhưng nghĩ một lúc, thấy không ổn tí nào. Tại sao nhân vật phải là một cô gái điếm, đã thế, lại về già, ế chỏng gọng, chổng mông lên vặt ông vịt? Tại sao lại vặt lông vịt chứ không phải lông gà hay lông lợn?

Bóp hai vầng thái dương, hắn sửa lại: “Cô gái trẻ ngồi vặt lông gà”. Nghe thì quá ổn, nhưng như vậy thì có gì đặc biệt, có gì khác với những câu chuyện khác? Một cô gái vô danh nào đó ngồi vặt lông một con gà vô danh nào đó, chưa viết ra đã biết nhàm chán đến cỡ nào rồi!

Hắn đổi lại tiếp: “Một con vịt về già, ngồi vặt lông cô gái điếm”. Nghe khá lạ tai và gây tò mò, nhưng chỉ được đến đó thôi, là hết chuyện để kể. Làm sao để kể tiếp đây nhỉ? Sửa đi sửa lại, cuối cùng, hắn giữ nguyên ý tưởng ban đầu.

Bây giờ, để bạn đọc tiện theo dõi, hắn sẽ kể về cô gái điếm trước. Đó là một cô gái điếm, với hàng loạt tên gọi đầy tính miệt thị, là con phò, con phạch, con đĩ, con vân vân và vân vân. Các cô gái điếm, thoạt đầu, thường xinh đẹp, ít ra cũng dễ nhìn, nếu không, sẽ không bao giờ trở thành mối lo ngại cho các bà vợ yêu chồng. Và cô gái ấy, không chỉ đã là một mối lo ngại mà tệ hơn, còn trở thành một mối nguy thực sự, khi các ông chồng ăn chơi đã thay nhau lùng sục tìm cho bằng được người đẹp trong mỗi đêm rộng ngày dài rong chơi đàn đúm. Họ lập hẳn thành một hội, và đặt tên là “Hội cuồng si nàng X”, thậm chí, họ còn bàn nhau đặt tên cho thành phố mà họ đang sống là thành phố X.

Đến đây thì bạn đọc đã bắt đầu thấy tò mò chưa? Chuyện đã hấp dẫn chút nào chưa?

Câu chuyện buồn tẻ đến nỗi, chính người kể cũng không nhớ mình đang dừng ở đoạn nào để kể tiếp. À, tên cô ấy, bây giờ được dùng để đặt tên cho thành phố sầm uất lắm gã ăn chơi. Các bà vợ bĩu môi, trề miệng và kịch liệt phản đối. Nhưng không sao, các ông chồng vẫn gọi tên thành phố ấy là X. Chỉ có điều, theo thời gian, nhan sắc X càng tàn tạ, không son phấn nào chống lại nổi. Những nàng điếm khác trẻ đẹp hơn xuất hiện, lập tức kéo khách hàng về phía mình. X vật vã đau buồn. X đổi nghề. X đi nhổ lông vịt thuê.

Tuy nhiên, theo thói quen, người ta vẫn gọi thành phố ấy là thành phố X.

Thiết nghĩ, cũng cần kể rõ thêm về bầy vịt. Chúng sinh ra đã là vịt rồi, không thể có cơ may nào thay đổi. Thậm chí, chúng cũng không thèm quan tâm thành phố mà mình đang sống có tên gì, đó không phải là mối bận tâm của những con vịt. Chúng cũng không buồn bã hay ghen hờn ghẻ lở như các bà vợ có chồng đi động đĩ. Chúng vô tư hát hò vỗ cánh, đến nỗi, một đạo diễn sân khấu đã dựng hẳn một vở kịch về bầy thiên nga và mời lũ vịt đóng vai chính. Chuyện này đã từng diễn ra đâu đó, không có gì lạ, vậy là lũ vịt được lên sân khấu, tha hồ hò hét và vẫy cánh chạy vòng quanh…

Bầy vịt vào vai thiên nga trên sân khấu, lâu dần, quên hẳn thân phận mình là lũ vịt xấu xí. Đêm nào các nàng vịt cũng bay lượn dưới ánh đèn màu rực rỡ, đợi chàng hoàng tử nào đó tình cờ đi qua hóa giải lời nguyền của mụ phù thủy độc ác. Dĩ nhiên, không ai khác, mụ phù thủy độc ác sẽ do nàng X thủ vai. Sân khấu đêm nào cũng sáng đèn, mọi người nô nức kéo nhau đi xem.

Trong đám khán giả, dĩ nhiên là có mặt các bà vợ của các ông chồng ăn chơi phóng đãng. Vở kịch đang hồi cao trào thì một mụ ré lên: “Xem kìa, con đĩ X, chính là nó, không sai được, cái mông ấy, cái mặt ấy!”. Các bà vợ ồ lên, đúng nó rồi, con đĩ rạc, con phù thủy, phải giết nó… Nhận thấy làn sóng căm phẫn dâng cao có thể gây án mạng hoặc chí ít cũng làm cho vở diễn thất bại, đạo diễn nhanh trí xịt khói trắng mờ mịt sân khấu. Mụ phù thủy nhanh chân chạy vào thay váy áo, vào ngay vai hoàng hậu, mẹ của công chúa bị phù phép. Dưới ánh sáng đèn màu, hoàng hậu nhân từ và xinh đẹp ôm lấy con gái trong hình hài thiên nga, âu yếm vuốt ve. Làn sóng căm phẫn hạ xuống, các bà vợ bị sổng mất con mồi ngay trước mặt, tẽn tò kéo nhau ra về.

Ngày hôm sau, nơi góc chợ hôi hám, X vẫn ngồi chổng mông vặt lông vịt, cần mẫn, tỉ mỉ, nhẫn nại. Để rồi đêm đến, cô gái điếm hết duyên lại vào vai phù thủy hoặc hoàng hậu trên sân khấu sáng đèn. Và bầy vịt tội nghiệp ấy, hàng đêm vào vai thiên nga, công chúa mệt nhoài, sáng ra lại được đưa ra chợ nhúng nước vặt lông và mổ bụng. Ở đó, bầy vịt gặp lại bà hoàng hậu nhân từ đêm qua, đang ngồi xổm bên rãnh nước, nhận đầu từng con vào vạc nước sôi và vặt cho kỳ sạch mới thôi.

Đấy, nội dung câu chuyện chỉ có vậy, không mấy hay ho, nhưng hắn vẫn phải kể lại, bởi vì, dù tẻ nhạt, thì đây vẫn là một đoạn không thể thiếu trong lịch sử của thành phố X. Thành phố ấy sau này dù có rất nhiều cô gái xinh đẹp hành nghề mại dâm nhưng không ai có được vinh hạnh lấy tên của mình đặt tên cho thành phố. Còn nàng/cô/bà X ấy, vẫn hàng đêm vào vai hoàng hậu và hàng ngày ngồi vặt lông vịt. Bây giờ, bà ấy già lắm rồi, nhưng vì cuộc mưu sinh, vẫn chưa thôi công việc của mình. Còn hắn – kẻ vô tích sự ngồi kể lể dông dài câu chuyện tẻ nhạt này – đã cố ý giấu nhẹm đi một chi tiết hết sức quan trọng: Hắn cũng chính là một con vịt trong bầy vịt đông đúc quàng quạc bị bà đĩ X vặt lông!


Nguyễn Văn Thiện
Born: 1975
Home town: Anh Sơn – Nghệ An
Master in Comparative Literature and Critical Theories
Currently a high school teacher, and a prolific writer.
Editor of Chư Yang Sin (Đắk Lắk) Art and Literary Journal.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

By Nguyễn Văn Thiện

Nguyễn Văn Thiện Born: 1975 Home town: Anh Sơn – Nghệ An Master in Comparative Literature and Critical Theories Currently a high school teacher, and a prolific writer. Editor of Chư Yang Sin (Đắk Lắk) Art and Literary Journal.

2 comments

Leave a comment