A poem in Vietnamese by Phạm Thái Lê
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

A man in a Vessel of Clouds
He drank as the night forest swallow him together with a half-done captivating portrait
The mountains and valleys out there in a heaving breath
The anxious leaves ceasing by a deep sleeping moon
–
The man’s glare pierces darkness in the night forest.
His coughs husky as though in conversation.
Ah here’s the chopstick he finally found right by where he sat
Where do you think you could escape to, by this eerie night opportunistic you saucy chopstick
Right, I sell you off, as a pair, long-short high-low the constant weighing why the same-same standard before you even met.
–
What.
–
You think you’re great, without you I can break one into two, still use.
He swallowed a gulp of bitter liquor before howling like a lone wolf.
The dogs afoot unbothered by the commotion
Patiently they wait for him to peruse the plate of bones he’s been gnawing on and off.
Tired of it one dog stood up stretching its forelegs straightening its body shaking it all off.
Like the way people adjust their attire in pomp and ceremony in all seriousness
Dust and fur flying dancing
Celebration.
–
The man continued to stare at the unrecognisable blanket of darkness.
As he lovingly pats his dog, its nose nuzzling the side of his hips
A bone from the plate left with another dog for the portrait of a H’Mong woman; baby strapped to her back heading for market.
His husky cough shattered the night, his contempt directed at the darkness.
Why must you be so pathetic, cowardly, and petty-bourgeois?
If you had waited, I would have given you your share.
You must live right by life, know your place, respect those older and aid those younger.
–
He again howls like a lone wolf in the wilderness.
The night swallowed whole into its bowels the sound forest.
A man and his monologue on a calm drifting Vessel of Clouds
Oblivious of a risen sun present for the last thousand past lives.
.
August 2020
_____
THUYỀN MÂY
(Tặng Bùi Đức và những con chó)
–
Người đàn ông ngồi trong bóng tối trên Thuyền Mây
Gã uống rượu còn đêm đại ngàn nuốt gã cùng mê man tranh bức đã xong bức còn dang dở
Đồi núi ngoài kia phập phồng hơi thở
Lá hết xôn xao trăng cũng ngủ lâu rồi
–
Người đàn ông trừng trừng nhìn vào rừng đêm nhìn xuyên bóng tối
Gã khẽ ho khan nhưng tựa hồ như gã đang đối thoại
A đây rồi chiếc đũa gã mò mẫm tìm thấy nó ngay dưới chỗ gã ngồi
Mày định trốn đi đâu, hỡi chiếc đũa lăng loàn kia đừng lợi dụng sự ma mị của đêm
Chỗ mày đây, tao gả bán mày đây, một đôi, ngắn dài thấp cao sao cứ phải so đo sao phải bằng chằn chặn mới gắp được.
–
Hử.
–
Mà mày tưởng mày to, không có mày thì một chiếc bẻ ra cũng thành đôi, gắp tuốt.
Gã nuốt hớp rượu đắng vào lòng rồi tru lên những lời sói hoang cô độc
Những con chó chầu hẫu quanh gã chẳng buồn giật mình
Chúng chỉ chờ bàn tay gã sơ sểnh là lao vào đĩa xương gã đang khư khư giữ
Một con chó buồn tình đứng lên duỗi chân trước ra rồi thẳng người rũ rũ
Như người ta chỉnh đốn trang phục trước một nghi lễ trang nghiêm
Đám bụi lông hoan hỉ vũ lên
Dạ tiệc.
–
Người đàn ông vẫn trừng trừng nhìn vào màn đêm mà gã không hề biết
Khi gã âu yếm vuốt lưng con chó đang nũng nịu dụi đầu vào hông
Thì một miếng xương đã rời đĩa cùng con chó khác ra chỗ bức tranh người đàn bà Mông địu con xuống chợ
Gã chợt ho khan nhưng kì thực là gã đang khinh bỉ quát lên làm bóng đêm phải vỡ
Sao mày nhục nhã hèn nhát mà ăn cắp thế hả con tiểu tư sản kia
Mày để yên rồi tao sẽ chia
Nhưng sống cho phải đạo ở đời, biết kính trên nhường dưới.
–
Rồi gã lại tru lên tiếng sói hoang giữa đại ngàn cô độc
Núi rừng thăm thẳm nuốt chửng hết tất thảy vào bụng đêm
Người đàn ông ngồi độc thoại trên Thuyền Mây bồng bềnh trôi êm
Mà không biết bình minh đã dâng lên từ nghìn kiếp trước.
–
8/9/2017
Phạm Thái Lê, a poet from Quynh Luu, Nghe An, the poet is currently a linguistic teacher at Marie Curie in Hanoi, Vietnam.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.