A short story in Vietnamese by Nguyễn Văn Thiện
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

A WRITER INGESTED
Up high, it’s a slow pace in the morning. The cicadas’ song stretches endlessly through the grass, like morning light through leafy canopies. He lay on his back, chewing grass because he is a cow. Last night in his dream, he swallowed an entire calf into his stomach. This morning, he saw himself as a cow with wet eyes, long tail and hanging teats. He’d thought the grass was fragrant and delicious, because of this fact, anyone who is not a cow would be envious of him. Compared to cows, no one could appreciate this deeply on how grass can be so fragrant and delicious. Happiness is simple. He opens his middle age gauntlet to a healthy eight teeth and even grins then staggered to a stance stretching his shoulders into a yawn.
Moooo…
You’re thinking, in the night dreams of ingesting any creature by morning will you become one? With this matter, he can’t give you an answer, ask the philosophers, the writer-poets of whom are wilfully manufacturing stories out there. He concedes! He can speak only of his tale. Some nights, he dreamt of swallowing an entire lake into his stomach. Noon the next day, he saw himself as a vast lake. His deep blue spirit is spreading wide, quietly reflecting the sky. A playful kingfisher leapt high into the air and fell in a sudden moment. Liken to something piercing the umbilicus, as the whole body squirmed in rippling waves of agony. The kingfisher then flew away with no promise of return, left behind is a blistering scar at the umbilicus beneath the blinding Sun.
He wanted to scream, but his voice in the moment calm, like the bubbling wriggle of a fishtail, a whimper amid the desolation. How can the lake bewail, even when it’s in its eternal yearning!
Life is a constant grapple; looking back on his dreams with loath and longing, happiness seems rare while common is break up and resentment. We chase each other with knives at the edge of mountains in our thoughts, waking to shaken knees and pounding hearts. An odd nightmare, some drunken night of drinks, fully dressed to bed, to dream. In his dreams, he swallowed all at once three politicians! Morning came, out of bed, jumped to ablutions, washed hair, sprayed before he stepped out. His steps proud and deliberate, lips quiet, eyes focus on the distance, a look of indescribable compassion.
He figured the three politicians in his dreams the night before had indeed possessed him. He went to the city gate and stood, raised his hand way too high above his head and greeted the people in a fashion custom to how one would greet one’s constituents, with a gentle smile. The faces of the stream of passersby were either blank, full of contempt, or filled with hate.
Hang on, why’s that?
Sometimes he sat like a dense clump of sand. He tried to remember what he swallowed in his dreams last night? What stands still quiet in place, surrounded by gaudy bright flags? What leaks silently rotting mouldy fleshy excremental chilling air? Can you work out what it could be? He let out a shout at the hint of the smell that overwhelmed him: In last night’s dream, he swallowed a mausoleum! Now, standing there, square and imposing, evident, challenging. His shadow draped long, a dark black shield on the autumn lawn. He said: “Hey, whose body lies in my mausoleum, can you hear the befoulment of history? Can you still taste the splendour of the banquet and the skin of those women, can you hear echoing taunts of the demons from the nine circles of hell?”.
The mausoleum continues to persist like the moon. In a fit of decomposition, he heard the quiet crumbling four corners of history. He said to himself; there will eventually be a day; it’ll be your turn.
You asked yourself, what if in a dream you swallow an entire highway? Then what! As dawn came pulling his shoulders back into a yawn he saw his body stretched out thousands of miles, parts dead straight parts curving pieces crooked parts bumpy, elements vastly deserted abandoned, parts clambered with footsteps as those at an open fair. He felt these feet upon him; some tickled like the fondle of a bee, and some delicate or deliberate heavily laden with rocks. Now and then some advanced on their knees toward promotion. He laid bare, conceptualising small feet coming finding a home, like the first yearning encounter of love, but in waiting, they never came. Till it was way past noon, the tropical sun-scorched, he flipped over on all fours and writhed away, like a blind snake crawling through an expanding meadow of vast mountains, like the sound of a long sigh.
He’s a writer! Because of this absurd, laughable title, he had to replace all his hobbies, all those simple desires recently attained. He danced with every word each day. People look at him with empathy like a psychotherapist would at an ill-mind patient they’ve been treating for a length of time. Liken to keeping criminals in check; mass organisations appointed to watch any strange behaviour which may cause havoc for his community. He lived with endless long lost dreams without an escape. He conversed with each vision, in the death of the body he roamed ceaselessly inside each nightmare. Some nights, he swallowed a whole writer in his dreams!
In the morning, over coffee, he prattled along with his colleagues. Profoundly, he concisely explained compared every word and concept. Enthusiastically he discussed a writer they never met or an award-winning piece they never read. Excited, he exclaimed he’s a poet and philosopher. Gosh, he spoke in a moment inspired possessed, literature here are pens slaved to the institution!
Foaming at the corners of his mouth, he talked about the flow of a composition. Then he would head for home around noon. His child rushed to deliver an invitation from the city police department, “to be clear on the subject matter of your recent work”. At that moment, the pretentious writer spontaneously exited his body and disappeared, left him alone on the side of the road, like the victim of a loan shark. Tomorrow is the last day they’ll visit him. He said to himself: “Hey, a writer is a writer or a writer is not a writer? A writer that looks like a writer plus can a writer be that much dissimilar to another writer?”.
That night, he couldn’t sleep, he couldn’t stop thinking of the next day, of the uncertainties, of all the possible plots of cowardice and revenge drawn out in his imagination. Just before dawn, tired laden with worries he closed his eyes, he ingested the wind in a dream. Morning came, in a new light, gently, he rose and took flight. This wind the colour of white light, like his fateful struggle, took a turn over his familial home then stretched out into the mead, found a way to mount Chư Mang, animated, in delirium and enchanted madness.
On his front steps, the invitation “to be clear on the subject matter of your recent work” laid abandoned, to this day.
—
September 2018
Nhà văn nuốt
Buổi sáng trên cao thường chậm chạp. Tiếng ve ngân trong cỏ cứ dài ra mãi, như một tia nắng ban mai xiên ngang vòm cây lá rộng. Gã nằm ngửa nhìn trời và nhai cỏ, vì gã là một con bò. Tối qua gã mơ thấy mình nuốt nguyên con bò sữa vào bụng, sáng nay, gã thấy mình là con bò mắt ướt đuôi dài vú sệ. Gã thấy cỏ thật thơm ngon, những ai chưa thử làm bò chắc chắn phải ghen tị với gã điều này. Không ai cảm nhận được một cách sâu sắc vị cỏ thơm ngon bằng những con bò. Hạnh phúc nhiều khi đơn giản thế thôi. Gã nhăn hàm răng bò tám chiếc đều đặn trung niên ra cười rồi uể oải đứng dậy vươn vai ngáp.
Ò ò ọ…
Bạn thắc mắc rằng, có phải đêm nằm mơ ăn phải con gì thì sáng dậy mình biến thành con đó hay không? Việc này gã không thể trả lời được, hãy đi hỏi các triết gia, các nhà văn nhà thơ xông xáo bịa chuyện ở ngoài kia. Gã chịu! Gã chỉ kể câu chuyện riêng tây của mình. Có đêm, gã mơ mình nuốt luôn cả hồ nước vào bụng. Trưa hôm sau, gã thấy mình là một hồ nước mênh mông. Tâm hồn gã trải rộng ra xanh biếc, lặng thinh soi bóng mây trời. Có chú bói cá tinh nghịch từ trời cao bất ngờ đâm bổ xuống. Cảm giác đau nhói ngay lỗ rốn, cả cơ thể xôn xao náo động gợn sóng lăn tăn. Bói cá lại bay đi không hẹn quay về, để lại vết thương ngay rốn nước phập phồng dưới ánh nắng chói chang.
Gã muốn cất tiếng gọi, nhưng giọng gã bây giờ thầm thì nho nhỏ, như tiếng đuôi cá quẫy bọt long lanh, thổn thức giữa hoang vu. Hồ nước thì làm sao mà gọi được, cho dù vạn lần thương nhớ!
Đời muôn vàn lẩn thẩn, gã ngao ngán nhìn lại những giấc mơ của mình, hạnh phúc thì ít mà chia ly rượt đuổi thì nhiều. Có khi mơ thấy vác dao chạy đuổi nhau trên vách núi chênh vênh, tỉnh dậy tim đập chân run. Có hôm, mơ giấc mơ quái quỷ. Đó là một đêm bia rượu say mèm, gã để nguyên cả áo quần nằm ngủ, và mơ. Trong mơ, gã nuốt vào bụng cùng một lúc ba thằng lãnh đạo! Sáng ra, gã bật dậy khỏi giường tắm rửa xịt keo nai nịt gọn gàng rồi khệnh khạng bước ra đường. Dáng đi khoan thai đường bệ, miệng mím chặt lại, mắt cương nghị nhìn xa, nhân từ không tả nổi.
Gã đoán chừng ba thằng lãnh đạo trong cơn mơ tối qua đã thực sự nhập hồn. Gã ra trước quảng trường thành phố đứng, giơ tay cao quá đầu chào mọi người theo đúng mô típ lãnh đạo chào dân, miệng cười hiền hậu. Dòng người đi qua trước mặt giương mắt nhìn gã bằng những ánh mắt hoặc vô cảm, hoặc khinh bỉ, hoặc căm hờn.
Ô hay, sao thế nhỉ?
Có khi gã ngồi im như một đống đất cát vô tri. Gã cố nhớ lại xem thử trong giấc mơ đêm qua mình đã nuốt phải thứ gì? Thứ gì mà đứng im lìm một chỗ, xung quanh cờ xí lập lòe? Thứ gì mà hơi lạnh toát ra như thịt xương phân hủy âm thầm ẩm mốc? Bạn có đoán ra được không? Gã à lên khi nghe mùi tử khí phảng phất quanh mình: Trong giấc mơ đêm qua, gã đã nuốt một cái lăng vào bụng! Bây giờ, gã đứng đó, vuông vức rêu phong, như một chứng nhân, như một thách thức. Bóng gã trải dài, đen sẫm oan khiên trên mặt cỏ mùa thu. Gã nói: “Này, ai kia đang nằm trong lăng ta đó, có nghe chăng lịch sử oán hờn phán xét? Có còn không mùi vị yến tiệc ngút ngàn và mùi thịt da cung tần mĩ nữ, có nghe tiếng quỷ thần hai vai rủa nguyền thảm khốc từ chín tầng địa ngục vọng lên không?”.
Lăng vẫn kiên gan cùng tuế nguyệt. Gã nghe râm ran vôi vữa tứ bề vỡ vụn trong cơn phân hủy lặng lẽ mang tên lịch sử. Gã nói một mình, rồi cũng có ngày, sẽ đến lượt mày thôi…
Bạn hỏi, vậy nếu nằm mơ nuốt trọn một con đường thì sẽ thế nào? Thế nào nữa! Sáng dậy gã sẽ vươn vai ngáp và thấy cơ thể mình trải dài ra vạn dặm, chỗ thẳng tắp chỗ cong queo chỗ khúc khuỷu chỗ gập gềnh, chỗ vắng lăng mênh mông, chỗ rầm rập bàn chân đi như mở hội. Gã cảm nhận những bàn chân giẫm lên mình, có bước chân nhẹ như ve vuốt, có bước chân nặng như đeo đá hoặc thoăn thoắt hoặc điệu đàng. Thỉnh thoảng cũng có những kẻ di chuyển bằng đầu gối trên đoạn đường tiến chức thăng quan. Gã, con đường ấy nằm ngửa ra, bâng khuâng đợi một bàn chân nhỏ tìm về, như lần đầu hò hẹn yêu thương, nhưng đợi mãi đợi mãi vẫn không thấy. Cho đến khi quá ngọ, mặt trời nhiệt đới thiêu đốt, gã trở mình quằn quại bò đi, như một con rắn mù bò giữa núi đồi trùng trùng điệp điệp, như một tiếng thở dài…
Gã là nhà văn! Cái danh xưng nhếch nhác buồn cười ấy, gã phải đổi hết mọi đam mê, mọi ham muốn tầm thường mới có. Gã nhảy múa cùng các con chữ mỗi ngày. Thiên hạ nhìn gã bằng ánh mắt chan chứa cảm thông như bác sĩ tâm thần nhìn con bệnh mãn tính mà mình chăm sóc nâng niu. Các ban ngành đoàn thể cắt cử người theo dõi hành vi lạ lùng có lúc gây hiểm nguy cho cộng đồng của gã, như theo dõi một tội phạm. Gã sống với những giấc mơ dằng dặc viễn miên không lối thoát. Gã trò chuyện với từng giấc mơ, đi biền biệt vong thân trong từng giấc ngủ. Có đêm, gã mơ thấy mình há miệng thật to và nuốt một nhà văn vào bụng!
Sáng ra, gã ngồi cà phê phét lác với các đồng nghiệp. Gã phân tích so sánh từng chữ từng khái niệm một cách chặt chẽ, uyên thâm. Gã hăng hái tranh luận về một tác giả nào đấy mà mình chưa hề gặp hoặc về một tác phẩm vừa đoạt giải nào đấy mình chưa hề đọc. Cao hứng, gã xưng là thi sĩ kiêm triết gia. Mẹ kiếp, gã nói trong cơn hứng khởi thần nhập, văn chương xứ này toàn bọn bút nô!
Gã nói mãi về các trào lưu sáng tác cho đến khi hai cục bọt mép bay lên như bong bóng xà phòng… Gã quay về nhà khi đã xế trưa. Con gã chạy ra đưa tờ giấy mời của công an thành phố, “để làm rõ những nội dung trong những bài viết gần đây”. Đến lúc đó, gã nhà văn phét lác lập tức chui ra và biến mất, bỏ lại một mình gã đứng bên thềm, như một con nợ vay nặng lãi, chỉ đến hạn ngày mai là giang hồ vác dao đến xử… Gã nói một mình: “Ô hay, nhà văn là nhà văn hay nhà văn không phải là nhà văn? Nhà văn giống nhà văn và nhà văn khác nhà văn đến vậy sao?”.
Đêm đó, gã không ngủ được, gã nghĩ đến ngày mai, nghĩ đến những bất trắc, những mánh khóe trả thù hèn hạ nhất được vẽ ra trong tưởng tượng. Gần sáng, vừa chợp mắt trong mệt nhoài vì lo lắng, gã mơ thấy mình nuốt trôi một cơn gió. Sáng ra, mặt trời vừa nhô lên, gã nhẹ nhàng cất mình lên và bay. Cơn gió ấy màu sáng trắng, như thân phận nhọc nhằn của gã, lượn một vòng trên ngôi nhà thân thuộc rồi vươn dài ra ngoài thảo nguyên, tìm đường lên núi Chư Mang, rạo rực, hào sảng và mê mải điên cuồng.
Trước thềm nhà gã, tờ giấy mời “để làm rõ nội dung những bài viết gần đây” vẫn còn nằm lăn lóc, cho đến tận bây giờ.
Nguyễn Văn Thiện
Born: 1975
Home town: Anh Sơn – Nghệ An
Master in Comparative Literature and Critical Theories
Currently a high school teacher, and a prolific writer.
Editor of Chư Yang Sin (Đắk Lắk) Art and Literary Journal.
—
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.