A poem in Vietnamese by Phan Nhiên Hạo
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Photography: Nguyễn Thị Phương Trâm

Me saying it out loud could make someone laugh
another angry and starting plot of coup d’état
the words are of little importance
like a blue name tag, on the lapel of a shirt
a student turning ten
who has gone through two miserable years of change
who’s used to buying ice each summer lunch
hoping to dissolve the Sun
into a rectangular iceberg.
–
When I was older, I thought words could heal
by opening up a wound, disinfecting then bandaging. I thought…
No, in this silence sometimes I saw
the two hands of recall stretching out
clapping violently without a sound
like the wind, like an insidious resentment
of spirits buried together
I’m exhausted from the silence
It’s unforgiving; it’s like ants,
patiently carries each red blood cell from my body.
–
I pointed this out in a scream
But the train lunging forward with its horn-like thunder
turns my efforts into a joke
A row of white words written on the black wall of the train):
“Post Colonial train, on a Global Route.”
I quickly jumped on. On the carriage sat and stood a ridiculous number of people
How many are like me without a ticket?
_____
TRONG KHI CON TÀU ĐI TỚI
–
Tôi nói ra điều này có thể làm một người cười
một người khác nổi giận và bắt đầu các âm mưu đảo chánh
những lời nói thật ra không có trọng lượng gì
như một bảng tên màu xanh, trên ngực áo
đứa học trò lên mười
đã trải qua hai năm đổi thay cực khổ
Nó thường đi mua nước đá những buổi trưa hè
hy vọng làm tan mặt trời
thành những tảng băng hình chữ nhật.
–
Khi lớn lên tôi tưởng lời nói có thể chữa lành
mở ra một vết thương, tẩy trùng rồi băng lại. Tôi tưởng…
Không, trong sự im lặng này đôi khi tôi thấy
hai bàn tay của ký ức vươn ra
vỗ vào nhau hung bạo không thành tiếng
giống như gió, giống như sự thù nghịch ngấm ngầm
của những linh hồn bị chôn chung
Sự im lặng này làm tôi kiệt sức
Nó không tha thứ, nó giống như kiến,
kiên nhẫn khiêng những hồng huyết cầu ra khỏi thân thể tôi.
–
Tôi nói ra điều này bằng giọng hét to
Nhưng con tàu lao đến với tiếng còi như sấm,
khiến cho sự cố gắng của tôi chỉ là một trò hề
Trên thành toa đen lướt qua hàng chữ trắng:
“Tàu Hậu Thuộc Địa, chạy tuyến Địa Cầu”
Tôi vội nhảy lên. Trên tàu đứng ngồi nhiều người lố nhố
Có bao nhiêu người đi lậu vé như tôi?
–
Translated in September 2019
Phan Nhiên Hạo, the poet and translator born 1967 in Kontum, Vietnam, currently works and lives in Illinois, the United States of America.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.