burying nothing

A short story in Vietnamese by Nguyễn Văn Thiện
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm 
Photography: Nguyễn Thị Phương Trâm

BURYING THE NAUGHT  

I’m too scared to climb that mountain, I’ve even forgotten its name, those things up there, I’ve already forgotten their names, the words not worthy of mention. I returned home to amuse myself alone. I drew a huge zero on the wall, then 7 steps backward, pulled my gun aimed to shoot. Into the zero, I shot, in the middle of the bulls-eye. Before shooting, I read the order of execution. It nodded in acceptance of the crimes, a pitiful sight.

           In the judgment, I said: “You, you’re the numeral 0, correct, your crime is nothing at all, correct?”.

           It quietly sobbed. 

“I’ll allow you a last request, speak!”.

It remained silent.

Coldly I squeezed the trigger.

The bullet landed in the middle of its black heart, creating a hole. That’s the end of your life, the unjustified numeral 0.

From the hole, the wind rushed through from the outside. I turned white; maybe it’s been wronged?

The wind was black in a twister. It was a fit of nature, a tornado. It hissed up the cabin wall, ripped across the ceiling, digging into the floor, crazy. I cowered in a corner, eyes closed, ears covered, grinding my teeth. My life, though has been much, has never encountered such a terrifying storm, yet in this tiny room, next to the body of 0 on its last breath. Why?

I thought hard; mistakes began from when? And from where came the black wind? I asked the white mist: “ What can I do?”. The mist didn’t answer and continued to float around the room. I screamed amidst the gale and violent wind: “Just stop, stop moving!”. It kept its way, in a circle. I thought, in the wind, in the gale; one thing is definite, I must bury the body.

In the most confounding moment, my father appears. When my father came into the room was unclear. Father said: “This storm is the end of the world!”. I turned to look at my father, but it was now just a white skeleton?

Amongst the chaos, I kicked down the door to escape. Outside heaven and earth remain harmonious and peaceful like a hymn. Strange right?

           Immediately, I began to suspect heaven and earth. How could they remain peaceful, when in my home there was a violent storm? I also imagined the glorious hymn that had brought joy to that earth and sky, how could there be green trees and flowers, while bouts of the black wind invade my shelter?

I consoled myself: relax, calm down, it started from where? Right, it started at 0, an apparently dead body.

           The neighbours rushed over to watch like they were watching someone having a seizure. Sheepishly I laughed like I did something wrong: “I must bury this body!”. They broke out in laughter: “There’s nobody, what body?”. They couldn’t see the sizable dead body nor the white skeleton lying in the middle of the yard. My next-door neighbour looks at me full of compassion: “Yeah, quickly bury it, before it deteriorates!”. Then he scoffed loudly and left.

It turns out, what I could see, doesn’t necessarily mean all could, what most of those who stood for the truth, could see. Whether my next-door neighbour was sincere or joking, I started to smell the decay, and I had to bury the body.

I made up my mind to bury it.

A real burial.

I rolled up my sleeves, dug a grave in the middle of the yard, inside, the wind continued its turns. I spat into my hand like a professional grave digger and said: “Hey 0, I know you’ve been dead for a while, I’m going to bury you now so that you can be at peace!”.

           Now all is done, no dead body, no white skeleton. The house returns to its original tranquillity. Now in this calm, can we possibly acknowledge this folly, that a zero can cause so much anxiety? People can’t see it because it is the numeral 0. In reality, its presence – face, nothing – at all. When the truth is nothing – at all, it can still cause a storm. 

Now, I can indeed fall into a deep sleep. While on top of the grave is a baby cricket singing, an anthem amidst earth and sky, as though a disaster has never been.

January 2019

Chôn cất số không

       Bây giờ tôi không dám lên núi ấy nữa, tôi quên luôn tên núi rồi, trên ấy đầy các ấy, tôi cũng quên tên bọn ấy rồi, bọn ấy không đáng để ấy. Tôi về nhà, đóng cửa lại, chơi một mình.

       Tôi vẽ một số 0 to tướng lên vách, rồi lùi lại 7 bước, rút súng ra ngắm bắn. Tôi bắn vào số 0, chính giữa hồng tâm. Trước khi bắn, tôi có đọc lệnh tử hình. Nó cúi đầu nhận tội, thấy cũng thương thương…

       Tôi đanh thép kết án: “Mày, mày là số 0, đúng không, tội của mày là không có gì cả, đúng không?”.

       Nó im lặng thổn thức.

       “Cho mày một ân huệ cuối cùng, nói đi!”.

       Nó vẫn im lặng.

       Tôi lạnh lùng bóp cò.

       Một lỗ thủng ngay giữa tim đen của nó. Thế là hết đời mày, số 0 oan nghiệt.

Từ trong lỗ thủng viên đạn vừa xuyên qua, gió từ bên ngoài tràn về, cuồng nộ. Tôi xây xẩm mặt mày, hay là có oan sai?

       Gió, mà gió màu đen, ùn ùn kéo vào khuấy đảo. Đó thực sự là một trận cuồng phong, một cơn bão tố. Chúng rít lên trên vách gỗ, xé dọc trần nhà, cày nát sàn nhà, kinh hoàng. Tôi ngồi xuống một góc, nhắm mắt, bịt tai, cắn răng chịu đựng. Đời tôi, dầu dãi đã nhiều, song chưa khi nào gặp một trận bão khủng khiếp đến thế, mà ngay trong căn phòng nhỏ này, bên xác số 0 vừa tắt thở.

Sao thế nhỉ?

       Tôi vắt óc suy nghĩ, sai lầm bắt nguồn từ đâu? Và cơn bão đen ấy, từ đâu tới? Tôi hỏi bầy xương trắng: “Làm thế nào bây giờ?”. Lũ xương không trả lời, vẫn cặm cụi bước đi xung quanh căn phòng. Tôi hét giữa gió cuồng bão giật: “Thôi đứng lại xem nào, đừng đi nữa!”. Họ vẫn đi, theo một vòng tròn. 

       Tôi nghĩ, dù gió, dù bão, vẫn phải mai táng những bộ hài cốt này, may ra mới ổn…

       Đúng lúc hoang mang nhất thì cha ghé về thăm. Cha lẻn vào phòng lúc nào không rõ. Cha nói: “Gió bão chi mà như tận thế!”. Tôi quay sang nhìn cha, ô hay, sao lại là một bộ xương trắng? Hoá ra… Không thể chịu nổi nữa, tôi đạp cửa lao ra ngoài. Trời đất vẫn yên bình như một bài hát nâng bi. Lạ chưa?

       Ngay lập tức, tôi nghi ngờ bầu trời và mặt đất. Làm sao có chuyện chúng vẫn bình yên được, khi trong căn nhà tôi đang gió bão mịt mùng? Tôi nghi ngờ cả bài hát đang rạo rực đất trời, làm gì có chuyện toàn là hoa lá được, khi trong nhà tôi đầy những ngọn gió đen? 

       Tôi tự nhủ: Bình tĩnh lại nào, bắt đầu từ đâu nhỉ? Phải, đầu tiên là số 0, một cái xác chết to tướng. Vậy thì phải kết thúc ở đấy. Tôi vào nhà, khiêng xác số 0 ra ngoài, như người ta kéo một tên trộm chó vừa bị đánh hội đồng cho đến chết.

       Hàng xóm ùn ùn kéo đến xem, như xem một thằng động kinh lên cơn. Tôi cười bẽn lẽn như mình có lỗi: “Tôi phải mai táng cái xác này mới được!”. Mọi người cười ồ: “Xác nào, có xác nào đâu?”. Họ không nhìn thấy số 0 to tướng như một bộ xương trắng nằm ngửa giữa sân. Gã thợ hồ sát cạnh nhà nhìn tôi đầy thông cảm: “Ừ, thì chôn nhanh đi, kẻo nó phân hủy!”. Nói xong gã cười khà khà, quay đít ra về.

       Hóa ra, điều tôi thấy rõ ràng, chưa chắc mọi người, số đông, đại diện cho chân lý, đã thấy được.

       Không biết gã thợ hồ hàng xóm nói thật hay nói đểu, tôi thì thấy bốc mùi thật rồi, nếu không nhanh tay thì…

       Tôi quyết định chôn.

       Mà tôi chôn thật đấy.

       Tôi xắn tay lên, đào huyệt giữa sân, trong nhà, gió bão vẫn xoay vần. Tôi nhổ bãi nước bọt vào tay xoa xoa, đúng phong cách một anh phu đào huyệt sau khi xong việc. Nói: “Này số 0, dù sao thì ngươi cũng đã chết lâu rồi, bây giờ, ta chôn ngươi, để được mồ yên mả đẹp, nhé!”.

       Giờ thì mọi việc đã xong, không còn tử thi, không còn xương trắng. Căn nhà trở lại bình yên. Giờ thì bạn thấy vô lý không, chỉ một số 0 mà làm khổ người ta biết bao nhiêu? Mà vì nó là số 0 nên nhiều người không nhìn thấy. Thực tế, nó có – mặt, dù nó không – có – gì. Vì vậy, dù sự thực là không – có – gì, nó vẫn có thể gây ra bão bùng giông tố…

       Giờ thì, tôi ngủ giấc ngủ rất sâu. Chú dế con trên mộ cất lên tiếng hát ri ri, một bài hoan ca giữa trời đất thanh bình như là chưa hề có chuyện ghê gớm mới xảy ra.


Nguyễn Văn Thiện
Born: 1975
Home town: Anh Sơn – Nghệ An
Master in Comparative Literature and Critical Theories
Currently a high school teacher, and a prolific writer.
Editor of Chư Yang Sin (Đắk Lắk) Art and Literary Journal.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

By Nguyễn Thị Phương Trâm

There's magic in translating a body of work from one language to another.

Leave a comment

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: