A short story in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Art: Đinh Trường Chinh

THE DISSERTATION OF A ROSE
You receive news of the blooming of an unregulated flower, your latest investigation.
You watched the petals open slightly then closed in a whirl, sprouting a tiny bud, conjuring crude imagery. You took pictures and sent them straight away to your team leader for further study. His message: “Are these the actual photos taken by you? You haven’t altered it in any way?”.
“Yes, that’s correct.” You replied.
“You must detain the person that has planted the flower immediately.” He ordered.
Stopping whatever you set out to do for the day, you secured your helmet on the bike before heading off. A dozen curious onlookers surrounded the flower while you took more photographic evidence, before pressing the buzzer for the owner of the flower.
“Yes, I’m coming.” A voice answered from inside.
You said: “I am an agent from the Department of Cultural Environmental Land Protection. I need to speak to the person who planted the flower.”
“Yes, that’s me.” The same man answered.
You lowered your voice: “May I come in?”.
As you enter the foyer, a man in an old woollen cardigan greets you, his scruffy long hair made him looked like an artist. He shook your hand, his hand was soft, it was shaking a little.
You began with: “Are you aware that your flower is…”
“…has bloomed against regulation, I know.”
“Then, why did you plant it?”.
He smiled politely. “Would you like a seat? I’ve just brewed a fresh pot of coffee.”
More sternly, you said: “All I need is a simple answer.”
The smile on his face disappeared. “Today is my daughter’s fourteenth birthday. She’s playing outside. She has never seen flowers.”
“Are you not aware of how such lewd images may affect people?”
He shook his head: “Brides may officially use flowers at a wedding. And since I’m a biologist, my work allows me to help buds to form petals and bloom.”
You’re aware he’s babbling like the usual instigators of all kinds of transgression. And it annoyed you: “So you mean to say, instead of a flower, you should be allowed to place a bomb in your garden? Don’t you have any regard for the peace of this community?” But it seemed he had stopped listening to you.
You continued: “Who’s your supplier for these seeds?”.
His silence pointed towards an accomplice, coy: “The world is changing, one day you will find yourself not wanting to deny your daughter to growing up without the experience of ever seeing a rose. It looks as though it’s bleeding. It reminds young women of their menstruation.”
You made up your mind then after the unrefined remark. You decided there and then to immediately detain him: “You are now in custody for the violation of code 2, article 22 of the National Image Exploitation Code of Conduct.” You know he won’t resist as you escort him from his property.
Your investigating team was already outside, pulling the each vulgar petal from the flowers.
“Hey, please stop!” He shouted at them: “Please take me, don’t take their petals.”
You passed him onto another officer. He continued to struggle, pleading: “I had carefully selected the seeds. The flowers do not exude such imagery; it is your eyes that deceive you, gentlemen. Please have faith in the roses. They are innocent.”
The officer in charge had already blindfolded him and pushed him into the windowless armoured vehicle.
The growing crowd outside were increasingly more nervous, they’re aware that the expletive, the lewd imagery or threats, were unsubstantiated. They know, you’re good at planting evidence. They stared at you, chastising you: “My god, and you call yourself an associate professor, a doctor…”.
His daughter was momentarily crying, calling for her father: “Papa…”
You return to your work. The flowers packed away in the ute, all mangled and ready to be burned, you made a final inspection of the garden. Amongst the scattered soiled dust in red and yellow, a tiny light green speck caught your eye. You bent over and picked it up.
You were dazed by the surprise of the newly found seed.
“Hey,” you shouted at your team of investigators.
Some of them turned: “Yes, is everything okay?”.
You felt the tears at the corner of your eyes, as you placed the seed in your hand. It looked like the wings of an insect, with a plump tummy in between. Long ago, you used to spend all day playing with them, you would throw them in the air, and wait for them to spin as they fell slowly like a tiny helicopter, forgetting your mother was waiting for you to come home for dinner.
Under the rules and regulations, the seeds have to be destroyed with the flowers, but within your sudden epiphany, you realized, that some seeds can change the world. “We may be onto something here,” you said, your team was too busy with other concerns. They no longer pick flowers. They were more than aware that they were criminals, not biologists. “What if one day we find that we have made a mistake? What if the roses were not crude as we have made them out to be? Why were we so obsessive or were we brainwashed by an odd nefarious ideology?” you mumbled beneath your breath as you held tightly onto the seed. “We’re wrongfully alarmed. After so many false alarms, we have caused more harm.” You spoke as though you were crying, while the armoured car was already almost out of sight.
You went looking for the young girl after pocketing the few remaining seeds, you found her talking and laughing to herself in one corner of the garden. After they’ve taken her father, she’s lost her mind. But she’s ever wailing: “No, no…” deceivingly like you after causing such an incredible amount of pain to others.
You realised the garden like your imagination is now decimated after the vicious attack, as were the soft flowers in your tears. The only hope possible were the few seeds left in your pocket, they may eventually bloom and bleed from your very heart, dampening the chest of those onlookers.
You look at the young girl once more, because you knew she and the garden with the flowers shall disintegrate like the mist upon the touch of the legendary light from the seeds, ruby red like blood upon the left chest pockets of the innocent, now watching you.
_____
BẢN LUẬN VĂN VỀ ĐOÁ HOA HỒNG
Bạn nhận được tin báo về một đoá hoa nở trái phép, và bạn phải đến điều tra.
Bạn thấy mấy cánh hoa hơi hé mở, rồi xoắn lại, nhú ra như một cái mồng, gợi cho bạn một hình ảnh tục tĩu. Bạn chụp ảnh và gửi cho trưởng nhóm nghiên cứu. Anh ấy nhắn tin: “Đó có phải là những hình ảnh thật không? Bạn không lắp ghép đấy chứ?”
“Thật.” Bạn trả lời.
“Bạn có thể bắt giữ người trồng hoa.” Anh ấy ra lệnh.
Bạn lập tức dừng lại, bỏ mũ bảo hiểm và bước khỏi xe máy của mình. Hàng chục người hiếu kỳ tụ tập quanh đoá hoa khi bạn chụp thêm một số ảnh làm bằng chứng, sau đó bấm chuông nhà người trồng hoa.
“Vâng, tôi ra ngay đây.” Có tiếng trả lời.
Bạn nói: “Tôi ở Cơ quan Bảo Vệ Cảnh Quan Môi Trường Văn Hoá, tôi cần nói chuyện với người trồng hoa.”
“Đó là tôi.” Vẫn giọng anh chàng ấy.
Bạn hạ giọng: “Tôi có thể vào nhà được chứ?”
Bạn đi qua tiền sảnh. Người đàn ông đón bạn mặc một chiếc áo len cũ, tóc tai xù ra trông hơi nghệ sĩ. Anh ta bắt tay bạn. Bàn tay anh ta mềm và hơi run.
Bạn nói: “Ông có biết hoa của ông là…”
“… Nở trái phép, tôi biết.”
“Vậy tại sao ông lại trồng nó?”
Anh ta mỉm cười một cách lịch sự: “Bạn muốn ngồi xuống một chút không? Tôi có cà-phê nóng.”
Bạn nghiêm giọng với anh ta: “Những gì tôi cần là một câu trả lời.”
Nụ cười trên môi anh ta vụt tắt: “Hôm nay là sinh nhật thứ 14 của con gái tôi. Nó đang chơi ở ngoài sân. Nó chưa bao giờ nhìn thấy một đoá hoa.”
“Ông có biết các hình ảnh tục tĩu khi đoá hoa nở sẽ ảnh hưởng đến mọi người như thế nào không?”
Anh ta lắc đầu: “Các cô dâu dùng hoa để chứng minh tính hợp pháp của một cuộc hôn phối. Còn tôi là một nhà thực vật học, tôi làm việc chỉ để đoá hoa nở ra những cánh hoa.”
Bạn biết anh ta bắt đầu lòng vòng như bao kẻ phạm tội khác. Bạn gằn giọng: “Nói như ông, thay vì đoá hoa, ông cũng có thể đặt một quả bom trong vườn của mình? Ông không cần gì đến việc giữ vững sự ổn định à?” Nhưng dường như anh ta không còn lắng nghe bạn.
Bạn hỏi tiếp: “Ông nhận hạt giống từ đâu?”
Anh ta im lặng như thể có đồng phạm, rụt rè: “Thế giới đã thay đổi, một ngày nào đó bạn sẽ không muốn con gái của bạn lớn lên mà không thấy một đoá hoa hồng. Nó như đang chảy máu. Nó nhắc các cô gái về kinh nguyệt.”
Bạn thấy sự thô lỗ trong lời khai như vậy là quá đủ. Bạn nói: “Ông bị bắt vì vi phạm mục 2, khoản 22 của Bộ luật kiểm soát Sự Tuyên Truyền Làm Xấu Hình Ảnh Của Đất Nước.” Bạn biết anh ta không dám cưỡng lại, và bạn dẫn anh ta ra cửa.
Nhóm nghiên cứu của bạn đã đến, họ đang vặt bỏ những cánh hoa nhú ra gợi lại hình ảnh tục tĩu.
“Ôi, không!” Anh ta hét lên: “Hãy bắt tôi, nhưng đừng vặt bỏ những đoá hoa.”
Bạn trao anh ta cho một người có trách nhiệm. Anh ta vẫn cố giãy giụa: “Tôi đã chọn hạt giống cẩn thận. Đoá hoa không gây ra hình ảnh như vậy, chỉ là con mắt của các ông. Hãy tin ở hoa hồng. Nó vô tội.”
Người có trách nhiệm đã bịt mắt anh ta và đưa vào một chiếc xe thùng bịt kín.
Đám đông bên ngoài hàng rào hồi hộp, họ cũng biết rằng lời nguyền, các hình ảnh tục tĩu hay mối đe dọa… chắc chắn là không có. Họ biết bạn chỉ giỏi bịa chuyện. Họ nhìn bạn, kêu lên: “Trời đất ơi, vậy mà cũng là phó giáo sư phó tiến sĩ…”
Con gái của anh ta cũng bật khóc, nó kêu lên: “Bố ơi…”
Bạn quay lại công việc của mình. Khi các đoá hoa được chất lên, nhàu nát trên chiếc xe tải để mang đi đốt, bạn kiểm tra lại lần cuối cùng. Giữa những hạt bụi bẩn màu đỏ lốm đốm vàng, có chút xíu màu xanh nhợt nhạt của chồi non nhú hé. Bạn cúi xuống và nhặt nó lên.
Bạn ngớ người ra vì biết đó là một hạt giống.
“Này,” đến phiên bạn hét lên với nhóm nghiên cứu của bạn.
Có người trong số họ quay lại: “Gì thế?”
Bạn gần như khóc, bạn nâng niu hạt giống bạn vừa nhặt được trên tay. Nó giống như cánh một con côn trùng, giữa có cái bụng phình ra. Ngày xưa, bạn đã từng chơi trò ném chúng lên trời và xem chúng quay tròn, xoay tròn, lơ lửng rơi xuống chầm chậm như một chiếc máy bay trực thăng nhỏ xíu, quên cả mẹ chờ cơm.
Theo quy định của nhóm nghiên cứu thì cả hạt giống cũng phải bị đốt bỏ, nhưng bạn biết, có những hạt giống có thể thay đổi thế giới. “Chúng ta đã tìm thấy một cái gì đó,” bạn nói, và nhóm của bạn bắt đầu do dự. Không ai dám tiếp tục ngắt hay bẻ hoa. Họ thừa biết, không phải anh chàng trồng hoa mà chính họ đang phạm tội. “Nếu một ngày nào đó chúng ta phát hiện mình sai lầm? Nếu những đoá hoa không phải là hình ảnh tục tĩu như chúng ta đang nghĩ? Chúng ta bị ám ảnh bởi điều gì, ma quỷ hay lý tưởng xỏ lá trong đầu chúng ta?” Bạn thì thầm với cả nhóm trong khi vẫn nắm chặt hạt giống. “Chúng ta đã báo động sai. Quá nhiều báo động giả biến chúng ta thành báo hại.” Bạn nói như khóc, trong khi chiếc xe thùng bịt kín đã chạy tít xa.
Bạn nhét mấy hạt giống vào trong túi áo của mình và đi tìm cô gái đang nói cười một mình ở trong vườn. Sau khi người ta dẫn bố của cô ấy đi, cô gái ấy cũng phát điên. Nhưng cô gái ấy không bao giờ hét lên: “không, không…” nhằm chối tội sau khi gây ra biết bao tai họa cho người khác như bạn.
Bạn biết khu vườn sau trận càn hung hăng và tưởng tượng của bạn bây giờ xơ xác như những đoá hoa mềm trong nước mắt. Chỉ còn hy vọng vài hạt giống sót lại từ túi áo bạn sẽ nở ra như máu tràn ra khỏi trái tim, ướt ngực áo những người đang xúm lại nhìn.
Bạn nhìn cô gái lần nữa, vì bạn biết chút nữa cô gái ấy sẽ cùng với khu vườn và những đoá hoa vỡ tan như sương mù gặp nắng huyền thoại của những hạt giống, đỏ như máu trên túi áo của những người vô tội oan ức, đang nhìn bạn.
Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.
Beautiful
LikeLiked by 1 person
thank you so much, I hope the rest of the week bring you joy ❤
LikeLike