the original storm

A short story in Vietnamese by Nguyễn Văn Thiện
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm 
Art: Đinh Trương Chinh

THE ORIGINAL STORM   

We were lost in the clouds, lit up brilliantly with lightning and thunder. You tried to wipe the water off your face asking me: “Can you see anything, look, the sticks of lightning?”, which meant nothing at all to me. I could barely keep up, barely see, I was afraid. My small life, grazed by sticks of lightning, thunderous thunder, I was done. I held tightly onto your hand, worried we might lose each other, worried we won’t be able to find each other, once the storm was finally gone. You whispered into my ear: “Don’t be afraid!”. Me mumbling quietly, don’t be afraid. But, after every flicker of lightning, I saw everything had changed significantly. In the first flash of lightning: The ancient trees had leaned into the wind, your face drenched with the rain… The second flash: The mountains and valleys were scraped bare like a curse from folklore, you were still by my side, but your face was gone, only a pair of eyes remained like glowing lumps of amber winter coal…

The third flash: Most of your body disappeared except for your hand, still holding on to mine, still warm. All around me, it seemed the mountains and valleys, the trees and vegetation, stood up all at once. They turned into arrows, bayonets, and lances. Black lines pointing directly at the sky. Don’t be afraid. I tried to encourage myself; everything was still in its rightful place. The thunder was brittle, it sounded like a bridge was breaking into halves. It was strange how I had never once felt lonely. Your warm hand was always in mine as though we were never wet by the rain. Even the outlying trees and mountains around me were amicable, endearing. Now different; the trees were usually benign, the mountains always calm, but suddenly they were angry and defensive, why…? It was daunting how they had changed so quickly, it made me question myself. Whether everything was just in my head, the mountain and the forest, the trees… the endless thunder and lightning. I took your hand and placed it on my chest. Your fingers were soft like velvet. Your voice was resounding: “Don’t be afraid!” Though the water at my feet had already risen past my knees.

Steadily I head for the heart of the storm. In front of me were the mountains, deserts, fields, and more, it was difficult to make out everything. My friend at this point had completely disappeared. I was alone. Life grew meaningless. If anyone asks: “Where are you going in the middle of a storm?”. I wouldn’t even know how to start, or reply with a decent answer. But living, does it mean staying put because it’s raining?

The road ahead was vast and wide, spreading out forever on both sides whichever way, rows and rows of crates and cages. Locked inside, all shapes and sizes, all kinds of surprises. Some containers had a tiger, an elephant, an ox, some of those crates had people in them. The various entities were out there in the rain, quietly watching me in complete silence. There was not a whimper, roar, or word.

Life was a point of silent indifference…

Suddenly, you spoke up: “Let go of my hand, I can no longer go on this journey with you, there’s still a long way to go, and it’s dangerous, we need to go on our way from here!”. I let go of your hand and continued on my way. Looking back just once to see your friendly hand waving goodbye. And there was no indication of the storm easing that night. The lighting continued across the sky: As I faced a river or was it the sea. The water glistened, the waves stirring. Floating on the surface were carved wooden idols. They looked like the wooden idols on the tombs at the cemetery of the indigenous people, they were drifting through the devastating deluge, they had to say goodbye to their family, chose to go on such a wet and painful journey? Or were they idols forged from copper, steel, carved from marble by talented artists trying hard to make a better living, carving for themselves a more sustainable life, now abandoned, left adrift in the water?

When I was little, ox herding, I liked to mould idols from clay. The tiny figurines the size of my big toe, I used a mixture of soft clay and ox dung. I would place them next to each other next to the puddle of mud and ox dung. My friend and I would play with them. We would take them home with us, they shared the bed with us when we slept. In front of me for the moment were these idols whisked away by the water, popping up and down along with the current. These idols, what did they do wrong, how have they sinned, what kind of game were they involved with, they were very much human, so now, they had to pay?

I was not sure if I would be able to go on that night, if the storm had not eased. Alone endlessly in the night, have you ever witnessed such a predicament? The person with you had let go of your hand, gone on a different path. What remained of that hand was more like a scar, like the footprint of a boat on the sand, after it was gone, like a wound no longer weeping, but it was still a wound. A painful experience. Then a bolt landed right in front of my face, a terrifying explosion right above my head. I was numb, lost all my senses. The night bloomed, thousands of flowers bloomed in front of my eyes. There were tithonia, lantanas, lilacs, immortelle… If this world came to exist because of a big bang then it may end exactly the same way. But not by treading through mud and deluge, I might fly instead, lightly and high… 

It was now sunny and windy. A glorious period in the mead! The fields were filled with the ripe harvest bathed in the spring sunlight like a mysterious miracle, with barely enough time to let me in on the secret. Though I was not in a hurry to ask. The spring was still here, not anywhere near the end. But, I was looking for something, looking down at my hands: The hand that hurt me, where is it now? Alone I waded through the sea, storm and lighting, through faith, love and betrayal, scrummaging nothing for myself but a scar? I sat down, in the middle of a meadow, picked a fresh leaf, placed it on my chest. The leaf, suddenly, began to sing. A song about an ancient forest long ago, of rivers turning, of desolation, abruptly withdrawing into the past. The song petered off quietly, to a point when there was barely enough sound left to bounce off the side of the mountain, from there within an echo returned, pleading, forever across the expanding distance./

_____

[May 2020]

CHỚP BỂ MƯA NGUỒN

Chúng tôi lạc vào giữa một cơn giông. Chớp từ giữa những đám mây lóe sáng. Bạn vừa vuốt nước mưa trên mặt vừa hỏi tôi: “Bạn có thấy gì không, giữa những tia chớp ấy?”. Thấy, có nghĩa là không thấy gì cả. Tôi không kịp nhìn, không kịp thấy, vì tôi đang sợ. Cái mạng sống nhỏ nhoi của mình đây, chỉ cần một tia chớp chạm vào, cộng thêm một tiếng sét nữa, là xong. Tôi cầm chặt tay bạn, sợ lạc mất nhau, sợ không còn tìm được nhau nữa, sau cơn giông này. Bạn thì thầm vào tai tôi: “Đừng sợ!”. Tôi cũng thì thầm, đừng sợ. Nhưng, sau mỗi tia chớp lóe lên, tôi lại thấy mọi vật đổi khác, rất nhiều. Lần chớp lóe đầu tiên: Cây cối đang rạp mình trong gió, gương mặt bạn ướt nhòe nước mưa… Lần chớp thứ hai: Núi đồi đã bị cạo trọc như sau một phép màu cổ tích, bạn tôi vẫn ở cạnh tôi, nhưng khuôn mặt đã biến mất, chỉ còn lại hai con mắt như hai cục lửa mùa đông… 

Lần chớp thứ ba: Bạn tôi biến mất, chỉ còn một bàn tay của bạn vẫn nằm trong tay tôi, ấm nóng. Xung quanh tôi, hình như núi đồi, cây cối đang nhất tề đứng dậy. Chúng có hình mũi tên, hình lưỡi lê, lưỡi mác. Những vệt màu đen chĩa thẳng lên trời. Đừng sợ, tôi tự động viên, việc đâu còn có đó. Tiếng sấm rất giòn, như tiếng gãy của một chiếc cầu. Lạ là tôi thấy mình không hề cô đơn. Trong tay tôi, bàn tay bạn vẫn ấm nóng như chưa hề bị mưa, bị ướt. Những hình hài cây cối núi đồi bên cạnh cũng gần gũi, thân thương. Ơ hay, cây cối thường ngày hiền hậu thế, núi đồi thường ngày bình lặng thế, sao trong phút chốc thôi, chúng đã biến thành…? Chỉ tiếc là chúng biến hình quá nhanh, khiến tôi nghi ngờ thị lực của mình. Có thật không, núi rừng này, cây cối này… Sấm sét vẫn liên tu bất tận. Tôi cầm bàn tay còn lại của bạn, ấp lên ngực mình. Những ngón tay mềm mại như nhung. Tiếng bạn vẫn văng vẳng: “Đừng sợ!” Dưới chân, nước đã tràn qua gối. 

Tôi lầm lũi bước đi trong gió thẳm mưa ngàn. Trước mặt là núi đồi, là sa mạc, là ruộng đồng, là gì nữa, tôi không dám chắc. Bạn tôi đã biến mất rồi. Bây giờ, tôi còn lại một mình. Cuộc sống trở nên vô nghĩa. Nếu ai hỏi: “Mày đi đâu giữa lúc trời giông gió?”. Tôi sẽ không tìm được câu trả lời hợp lý, dĩ nhiên rồi. Nhưng sống ở đời, không lẽ vì gió mưa mà cứ mãi ngồi một chỗ?
Con đường phía trước trải rộng ra vô tận. Hai bên đường xếp la liệt những chuồng, những cũi. Bên trong, nhốt la liệt hình hài. Có cũi nhốt hổ, nhốt voi, nhốt trâu, có cũi nhốt người. Những hình hài nằm phủ phục dưới mưa, lặng lẽ nhìn tôi. Hoàn toàn không có tiếng nói, tiếng rên hay tiếng gào thét ở đây. 

Cuộc sống đang trở nên câm lặng khác thường…

Đột nhiên, giọng nói của bạn vang lên: “Hãy bỏ tay tớ ra, tớ không đi với cậu được nữa, con đường này còn dài lắm, lại hiểm nguy nữa, chia tay thôi nhé!”. Tôi buông tay bạn ra, bước tiếp. Ngoái lại, thấy bàn tay thân thương ấy vẫn còn vẫy vẫy. Chưa có dấu hiệu gì chứng tỏ cơn giông sẽ ngừng trong đêm nay. Chớp lại rạch ngang trời: Bây giờ, trước mặt tôi là sông, hoặc là biển. Nước lênh láng, dập dềnh. Nổi lênh đênh trên nước là rất nhiều pho tượng. Có phải đó là những pho tượng nhà mồ của người đồng bào bản địa, trong cơn hồng thủy đau thương này, đành giã biệt người thân mà chọn dòng chảy long đong? Hay đó là những pho tượng bằng đồng, bằng sắt, bằng cẩm thạch của những nghệ sỹ tài ba vắt óc thiết kế để kê vào cho cuộc sống này thêm chắc chắn, bây giờ đã đổ sập xuống, trôi đi?

Thuở bé, lúc còn chăn trâu cắt cỏ, tôi từng chơi trò nặn tượng. Những hình người nhỏ bằng ngón chân cái, nặn bằng bùn dẻo trộn phân trâu đặt bên bờ nước vũng trâu đằm. Tôi và bạn bè cùng trang lứa nặn ra để chơi, chỉ để chơi thôi. Cho nên, tối về nằm ngủ, tượng cũng về theo. Còn bây giờ, trước mắt tôi là những pho tượng bị nước cuốn đi, nhận xuống, trồi lên. Những pho tượng này, chúng đã làm gì nên tội, hay đơn giản, chúng đã tham gia vào những trò chơi đầy toan tính của con người, và bây giờ, bị quả báo?

Hết đêm nay, nếu trời không dứt mưa, có thể tôi không bước đi được nữa. Một mình đi trong đêm dài vô định, bạn đã bao giờ ở vào cảnh này chưa? Người đi cùng với tôi đã buông tay, rẽ về lối khác. Dấu vết của bàn tay ấy, đã in rõ trên ngực tôi một vết lằn, như chiếc thuyền nằm trên cát, khi nó đi xa rồi, còn in rõ dấu nằm, tương tự một vết thương không rỉ máu đúng quy trình. Cuối cùng thì cũng có một lần đau. Lần này, tia chớp ở sát ngay trước mặt, và tiếng nổ khủng khiếp ở trên đầu. Tôi hoàn toàn mất cảm giác, mất luôn khả năng tri giác. Đêm đen đã nở hoa, cả ngàn hoa vỡ òa trước mặt. Này thì dã quỳ, nãy thì ngũ sắc, này thì tử đinh hương, này thì bất tử… Nếu thế giới này được hình thành bằng một vụ nổ thì rất có thể, nó cũng sẽ kết thúc tương tự. Không phải lê từng bước chân ngập ngụa trong bùn nữa, bây giờ, tôi có thể bay lên, rất cao và rất nhẹ…

Bây giờ thì nắng, và gió nữa. Thảo nguyên mùa này đẹp lắm! Đồng cỏ chín dưới nắng xuân đang giấu một bí mật nào đó, chưa kịp kể với tôi. Tôi không vội hỏi. Mùa xuân còn, chưa hết. Từ trên cao nhìn xuống, tôi đang muốn tìm một bóng hình quen thuộc: Cái bàn tay đã làm tôi đau ấy, bây giờ ở đâu? Tôi một mình đi qua mưa nguồn chớp bể, qua hết thảy tin yêu và phản trắc, lọc lừa chỉ để giữ riêng cho mình một vết thương ư? Tôi ngồi xuống với đồng cỏ, ngắt một chiếc lá xanh đặt lên ngực. Chiếc lá bỗng cất lên tiếng hát. Đó là bài hát về những cánh rừng trong dĩ vãng, về những dòng sông đã đổi dòng, về những hoang vu đã bất ngờ lùi vào quá khứ. Tiếng hát nhỏ chỉ đủ sức vọng vào vách núi, rồi từ đó mới dội ngược ra, rền rĩ, ngân xa./ 


Nguyễn Văn Thiện
Born: 1975
Home town: Anh Sơn – Nghệ An
Master in Comparative Literature and Critical Theories
Currently a high school teacher, and a prolific writer.
Editor of Chư Yang Sin (Đắk Lắk) Art and Literary Journal.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

By Nguyễn Thị Phương Trâm

There's magic in translating a body of work from one language to another.

Leave a comment

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: