NYE

A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Photography: Nguyễn Thị Phương Trâm



1
nye
falls a grain of dust

a grain of dust
dancing
you giggling
flicking it off my hair
you claiming I’ll never grow old

you know time is a blanket of dew on the lawn
not our hair
laughing
you, pulling me closer

us astride the spine of a leaf
watching the nightfall
each piece small
fall
falling

you laughing
at my clumsy sketch
like clumsy kisses on cheeks

you whispering in my ear
for-e-ver
I hear you
my eyes smiling
falls
warm
upon the grain of dust on nye…

2
the first
sunlight of a thousand bells
within you grinning

golden bells
purple
ringing
you accepting countless anthems

the bells ringing ever ceasing
they continued to sing
continued to ring
the songs in you resounding

don’t cover the wrinkles
the fat deposits in your eyelids
an indescribable private
ardour

you’re slower and lighter
softer
as a thousand bells
white
continued to ring
steaming
hot
in your eyes

3
the second
may destroy you
may wet your smile
may perch on your lips

maybe
the second is an unexpected errand
you’re away
and someone still thought of you
while sipping coffee on their verandah
like in books leaves flying
sees the words you couldn’t say
as you’re absent from home
on a motorbike taxi out drinking

the second
stays with you like a collection of souvenir
somewhere there
far perhaps

maybe
beating gently is the second
you, removing it from your chest
so all could see
the seconds…

4
the third made you lose an entire day
the only day you could say:
– I love you

you’re in debt for a glimpse
through her closing window
during the second…

5
you sleep all day on the third

the fourth
like a poem
but between the lines
you find always foolishness

the fourth
stirred in you
as a poem would, stirs up everything
you thought: how could one love a poem

as she once thought:
– how could one love a poet?

6
How do one first blindfold a poem?
– you’ve already forgotten light
How do one first earplug a poem?
– you’ve already forgotten sound

do you remember the last time
you’ve stepped into the light
you feeling the sunlight on your skin
like the poem, it exists always

though you tried to first earplug the poem
in your own way
your soul listens still
the resonating emotions
you’ve already forgotten long ago

do you regret not being able to speak
we dare not Open our Mouths
we’ve for a long time now familiar with self-harm
by freely keeping our Mouths Shut

when you look at the fallen memories at your feet
a face like a shattered mirror
with a smile

we learn songs with the use of silence
as a child would learn how to ride a bike
never knowing why we fall

the poem also does not know why it falls
there’s no one here
to hold on to the voice…

7
the fifth
you replaced fear with desire

you write a poem with three hundred and sixty-five pages
a number of pages ripped out
because you were silent

the poem still must keep its borders
hence you would glue back those pages
very gently

you pretend to compose love poems
for those iniquitous lawmen still reading you
practising romance

but when you read her
looking for her defined lines in the dark
the fifth is un-rushed

you’re not a poet proficient in the poetry of love
and you know
in each movement of your pen
a bullet
its explosion
could be heard
around the world…

8
the sixth
like remaining
memories

like a new friend
new memories
forming happiness
sadness
all yours

memories, like her
and the sixth together walk out the door
after nye greetings and wine

you waiting
for her eyes
near implosion aside

you know it’s nothing
you listen to the shrieking
petitions
and the wind…

9
the sixth
the flowers stop blooming
giving way for the leaves
to blossom
on lips

her’s
the smile on her face
are you receiving her blessings

your heart
is sliced into small pieces
chopped
till you’re in moments
would stop breathing…

you’re on fire
but she’s afraid of getting burnt
you could let it all turn into ashes and smoke

you want the poem
not to fade
like her shadow
out of sight…

10
the sixth
you compose a poem:
– bird, butterflies, a frenzy of hunting

butterflies
wild in the rain
birds
a cool breeze like a discerning fan
you inspire
in the blistering wind a kiss

you insight the bird
in anger fly

11
the sixth
it’s a kiss
absent
evaporated
gone

leaving a scent
lipstick mark…

12
you have loved her an entire year
why wait for the seventh

perhaps
you’ve forgotten
the things
the eighth shall never forget

14
forgetfulness
pains you
to forget, first you have to remember…
.
February 2019
_____

1
giao thừa
sẽ rơi như một hạt bụi

hạt bụi
nó nhảy múa
và bạn cười
phủi hạt bụi ra khỏi tóc tôi
bạn nói tôi không bao giờ già

bạn biết năm tháng chỉ phủ sương lên cỏ
không phải lên tóc chúng ta
và bạn bật cười
kéo tôi lại gần bên bạn

chúng ta sẽ cùng nhau ngồi trên lưng chiếc lá
nhìn đêm rơi
từng mảnh nhỏ
nhỏ
nhỏ

bạn cười
vì bức tranh tôi vẽ cẩu thả
như những nụ hôn vụng về trên đôi má

bạn thì thầm vào tai tôi
mãi mãi
để tôi có thể nghe thấy bạn
và mỉm cười bằng ánh mắt
rơi
ấm
như hạt bụi giao thừa…

2
mùng một
khoảng một ngàn cái chuông trong nắng
mỉm cười với bạn

những chiếc chuông màu vàng
màu tím
ngân lên
bạn nhận được vô số bài hát

những cái chuông rung không muốn ngừng
chúng tiếp tục hát
tiếp tục đổ chuông
những bài hát âm vang trong bạn

nó không cần che giấu những nếp nhăn
những vệt mỡ quanh mí mắt bạn
những cảm giác bạn biết là vô hình
rất riêng tư

bạn hơi chậm lại và nhẹ nhàng
mềm mại
cho đến khi một ngàn cái chuông
màu nắng
vẫn đang còn ngân lên
nóng
hổi
trên mí mắt bạn

3
mùng hai
đôi khi phá vỡ bạn
đôi khi làm ướt nụ cười
đôi khi trên môi bạn

đôi khi
mùng hai chỉ là một nhiệm vụ đột xuất
bạn phải đi vắng
và ai đó vẫn nghĩ về bạn
trong khi đang nhấm nháp cà-phê bên vỉa hè
lá bay như trong sách
cảm thấy những lời không nói ra của bạn
vì bạn không có ở nhà
bạn đi nhậu bằng xe ôm

mùng hai
nó sống với bạn như một bộ nhớ
nó đang ở đâu đó
có thể đã khá xa…

đôi khi
mùng hai đập dịu dàng
bạn có thể mang nó ra khỏi lồng ngực
cho mọi người cùng nhìn thấy
mùng hai

4
mùng ba làm bạn mất cả một ngày
một ngày để bạn nói:
– anh yêu em

vì bạn vẫn mắc nợ một ánh mắt
khi nàng đóng cửa sổ lại
lúc mùng hai…

5
bạn ngủ cả ngày mùng ba

mùng bốn
như bài thơ
mà giữa các dòng của nó
nhiều khi bạn thấy vô nghĩa

mùng bốn
xáo trộn trong bạn
như bài thơ vẫn hay xáo trộn mọi thứ
khi bạn nghĩ: làm thế nào để yêu một bài thơ

như nàng cũng từng nghĩ:
– làm thế nào để yêu một nhà thơ?

6
làm thế nào bịt mắt trước một bài thơ?
– bạn đã quên ánh sáng
làm thế nào bịt tai trước một bài thơ?
– bạn đã quên âm thanh

bạn có nhớ lần cuối cùng
bạn bước vào ánh sáng
bạn cảm thấy mặt trời trên da của bạn
như bài thơ, nó luôn tồn tại

trong khi bạn cố gắng bịt tai trước một bài thơ
theo cách của bạn
linh hồn bạn vẫn nghe
những tiếng âm vang của cảm xúc
bạn lãng quên từ lâu

bạn có hối tiếc rằng mình đã không được nói
chúng ta không dám Mở Miệng
chúng ta từ lâu đã quen tự làm tổn thương mình
bằng cách tự do Ngậm Miệng

khi bạn nhìn vào ký ức rơi dưới chân
và gương mặt như tấm gương vỡ
đeo một nụ cười

chúng ta học hát một bài hát bằng cách im lặng
giống như một đứa trẻ học làm thế nào để đi chiếc xe đạp
chúng ta không bao giờ biết nguyên nhân vì sao chúng ta bị ngã

bài thơ cũng không biết vì sao nó bị ngã
không có ai ở đây
để giữ lại tiếng nói…

7
mùng năm
bạn thay thế nỗi sợ hãi bằng khát vọng

bạn biết bài thơ có ba trăm sáu mươi lăm trang
một số trang bị rách
vì bạn im lặng

bài thơ vẫn phải giữ lấy lề
nên bạn dán lại những trang ấy
thật dịu dàng

bạn giả vờ làm thơ tình
cho những chàng công an gian ác vẫn đọc bạn
tập lãng mạn

như khi bạn đọc nàng
tìm những đường nét của nàng trong bóng tối
mùng năm không vội

bạn không phải thi sĩ chuyên viết thơ tình
và bạn biết
mỗi chuyển động ngòi bút của bạn
như viên đạn
mà tiếng nổ của nó
có thể được nghe thấy
trên toàn thế giới

8
mùng sáu
như kỷ niệm
sẽ luôn ở lại

như người bạn mới
kỷ niệm mới
làm hạnh phúc
làm nỗi buồn
của bạn

kỷ niệm, như nàng
và mùng sáu cùng đi bộ ra cửa
sau khi chúc tết và say

bạn ngồi
chờ đợi đôi mắt
nàng phát nổ

bạn biết sẽ không có gì
bạn lắng nghe những tiếng rít
của dân oan
và gió…

9
mùng sáu
những cánh hoa bắt đầu không còn nở
nhường chỗ cho lá
nở
trên môi

nàng
nụ cười trên gương mặt
như thể bạn nhận được ân sủng của nàng

trái tim bạn
cũng xắt thành miếng nhỏ
và chặt
đến mức bạn chỉ thoáng qua
cũng nghẹt thở…

bạn như ngọn lửa
nhưng nàng sợ bị đốt cháy
bạn không nỡ để mọi thứ thành tro và khói

bạn muốn bài thơ
không bị mờ đi
như bóng nàng
xa khuất…

10
mùng sáu
bạn làm bài thơ:
– chim, bướm và tha hồ điên cuồng săn bắn

bướm
hoang trong mưa
chim
gió mát như chiếc quạt cảm ứng
bạn hứng
cả nụ hôn như cơn gió bỏng

bạn làm con chim
nóng giận và bay

11
mùng sáu
nó là một nụ hôn
vắng mặt
bốc hơi
đâu mất

chỉ còn mùi thơm
con dấu thoa son…

12
bạn đã yêu nàng suốt cả năm
sao phải chờ mùng bảy

có lẽ
bạn đã không nhớ
những điều
làm mùng tám không quên

14
quên
nó làm bạn đau đớn
vì để quên, đầu tiên bạn phải nhớ





Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

By Nguyễn Thị Phương Trâm

There's magic in translating a body of work from one language to another.

Leave a comment

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: