A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Photography: Nguyễn Thị Phương Trâm

1
INEBRIATED POETRY IS ALWAYS GETTING UP LATE
`
Poetry’s throat is hoarse with pain
As though there are razor blades
`
Listen to Poetry as though you would listen to the rain
You’ll find Poetry’s body tonight
In your apartment
Where Poetry’s been for days
`
Poetry’s heart has been ravaged by spirit
The verses no longer pours from pain
But from the spirits poured
Poetry is jealous of the women who looks at you
Poetry’s rage
Could rip a woman in half in the dark
`
When you buy and sell a poem the way you do the photograph of a woman
You will destroy God’s faith
God shall take out the heart from your chest
`
The pain shall remain in your heart like a blade
Even after the woman ask Poetry to come back into bed
Poetry would always agree
But then Poetry will not comply
`
The clinging despair of moss on tree bark
In your backyard
Poetry’s prison
Where we once upon a time ebullient in songs
Trịnh Công Sơn Ngô Thụy Miên Từ Công Phụng
Hot blood coursed through every verse of
Lê Uyên Phương…
`
Once upon a time we were oblivious to the act of pretending
As though we rolled around in the ground all over the world
The cloud of dust, mist and blinding fog
The burning dead bodies
The booms of cannonballs flying
Our elderly mother running…
`
All of Poetry’s angels
Also running
`
Together with the people, the angels couldn’t possibly saved
As the moss continued to cling to eternity
So profoundly…
_____
THƠ LUÔN LUÔN DẬY MUỘN VÌ SAY
“
Giọng nói của Thơ còn đau
Như một lưỡi dao mắc kẹt trong cổ họng
`
Lắng nghe Thơ như lắng nghe mưa
Đêm nay bạn tìm cơ thể của Thơ
Trong căn hộ của bạn
Nơi Thơ đã nằm trong nhiều ngày
`
Trái tim của Thơ đã bị rượu phá huỷ
Những bài thơ không chảy ra từ nỗi đau
Mà chảy ra từ rượu
Thơ ghen tỵ với những người đàn bà nhìn bạn
Cơn thịnh nộ của Thơ
Có thể xé rách đôi bà ta trong bóng tối
`
Khi bạn mua bán bài thơ như tấm ảnh của người đàn bà
Là bạn đã phá huỷ đức tin của Chúa
Chúa sẽ lấy trái tim ra khỏi lồng ngực bạn
`
Nỗi đau cũng sẽ mắc kẹt trong lồng ngực bạn như một lưỡi dao
Cả khi bà ta gọi Thơ quay lại giường
Thơ luôn luôn đồng ý
Nhưng rồi Thơ không đi
`
Sự tuyệt vọng của rong rêu bám trên vỏ cây
Phía sau khu vườn của bạn
Nhà tù của Thơ
Chúng ta từng bập bùng và hát
Trịnh Công Sơn Ngô Thụy Miên Từ Công Phụng
Mỗi ca từ mỗi lần bật máu
Lê Uyên Phương
`
Chúng ta đã từng không biết giả vờ
Như thể chúng ta đã từng lăn qua cả thế giới
Đầy khói bụi sương mù
Xác người chết cháy
Tiếng đại bác bay
Mẹ già bỏ chạy
`
Và các thiên thần của Thơ
Cũng bỏ chạy
`
Cùng với những người mà các thiên thần không bao giờ có thể cứu
Vì rong rêu cứ cố bám vào vĩnh cửu
Quá sâu…
*****
2
POETRY SKETCHING A FLAME
USING SPIRIT TO INCINERATE THE LEAVES
`
Outside the window
The golden pine hanging, carefree
The day Pautovsky passed away
Tears flowed onto the pages of
Vũ Thư Hiên
`
Dear God, Poetry has never swallowed a drop of alcohol?
Light
Fell into the valley
As though Poetry had fell soundly
Into a pot of ferment
`
They had to pour again and again
The glasses of spirit
So Poetry could celebrate
The new year
`
New year’s eve
Poetry was on a path to where
A string of horses escaped their barns
Armed with a bottle of spirit
The spirit was a shiny trail on the pavement
beneath the streetlamps
Glorious like blood
Twinkling in our eyes
_____
THƠ PHÁC THẢO MỘT NGỌN LỬA
VÀ DÙNG RƯỢU ĐỐT CHÁY NHỮNG CHIẾC LÁ
`
Bên ngoài cửa sổ
Lơ lửng những cây thông màu vàng
Ngày Paustovsky vừa chết
Nước mắt chảy trên trang giấy
Vũ Thư Hiên
`
Trời ơi Thơ có uống rượu bao giờ đâu?
Ánh sáng
Ngã vào thung lũng
Như Thơ ngã vào hũ men
Chìm lỉm
`
Người ta phải chắt ra thêm mấy lần nữa
Ly rượu thừa
Cho Thơ
Mừng năm mới
`
Giao thừa
Thơ đi trên con đường
Nơi đàn ngựa sút chuồng
Kéo theo chai rượu
Những vệt rượu đổ dọc theo vỉa hè
Dưới ánh đèn đường
Nhìn lộng lẫy như máu
Trong tia mắt
Của tất cả chúng ta
*****
3
THE ONE THING POETRY REMEMBER
`
In the middle of the night
All the windows were shut tight
Across town the public loudspeakers screamed
The renowned verses by Poetry
`
Footprints of stars once upon a time on the pavement
Fading
Poetry stacked it all up in a pile
Placing one on top the other
Pressing hard on the accelerator on the freeway
`
It was not a search for a garbage dump
Poetry need no souvenir
As one need not a past
As one need not
As an animal
Would not
_____
ĐIỀU DUY NHẤT THƠ NHỚ
`
Là nửa đêm
Các cửa sổ đóng kín
Và đài phát thanh đang la to trên phố
Mấy bài ruột của Thơ
`
Những dấu chân của các ngôi sao một thời ngang qua phố
Đã phai dần
Thơ chất tất cả thành một đống
Xếp chồng lên nhau
Đem tống hết ga trên đường cao tốc
`
Không phải đi tìm bãi rác
Thơ không cần kỷ niệm
Như con người không cần quá khứ
Như con người không cần
Như con vật
Cũng không
*****
4
THE NECESSITY OF A PAST
`
A need
A necessity for Poetry’s survival
Poetry writes a poem only to note
Humanity’s moments of reconciliation
Like asking for more sugar in your coffee
Asking for more allure in a room
As though temptations were like peeling wallpaper
Right there
Where Poetry dare peeked
`
Poetry desires a revolution
Not just for Poetry
The kind Poetry like to down like the alcohol
The waitress pours, whatever it maybe
`
Poetry desires a revolution
A censure for all
Adorning the embittered face
White-eyes
Witnessing all things diving in shards of a broken mirror
The day Poetry turned thirty-two
Poetry inebriated
It was a cold winter
In a red jacket
Sprinkling rain on Mount Hàm Rồng
In cool colours
`
Not like now
They all want red wine
Red wine
Red wine
Red wine
The shattered glass
What poetry wants to write poetry dares not
What has been noted by Poetry is wishy-washy and vague
_____
SỰ CẦN THIẾT CỦA QUÁ KHỨ
`
Cần
Rất nhiều cho cuộc sống của Thơ
Thơ viết bài thơ cũng chỉ là ghi lại
Ngày người ta hoà giải
Như xin thêm đường cho cốc cà-phê
Xin thêm đê mê cho căn phòng
Giấy dán tường tróc ra cám dỗ
Ngay chỗ
Thơ hay lén nhìn
`
Thơ muốn một cuộc cách mạng
Không phải chỉ cho Thơ
Loại như Thơ chỉ chờ
Cô hầu bàn cho rượu gì thì uống ngay rượu đó
`
Thơ muốn một cuộc cách mạng
Những mối đe dọa cho mọi người
Đang mang môt gương mặt cay đắng
Mắt trắng
Nhìn mọi thứ đang lao vào tấm gương vỡ
Ngày Thơ ba mươi hai tuổi
Thơ say
Mùa đông lạnh
Màu áo khoác đỏ
Đỉnh Hàm Rồng có cơn mưa nhỏ
Màu xanh
`
Không như bây giờ
Ai cũng bày đặt đòi vang đỏ
Vang đỏ
Vang đỏ
Vang đỏ
Ly vỡ
Cái Thơ thích thì không bao giờ dám viết
Cái viết ra Thơ tỏ tỏ mờ mờ…
*****
5
ONE SHOT TO THE HEAD
`
After a couple of beers
Poetry’s drunk
Wandered through piles of garbage
Poetry’s light
Startled the sewer rats
`
One shot to their head
They shuddered like beer cans
as they drop dead
Squirming wriggling their butt in the air as they dove into the waste
Dug their burrows
In the corroding darkness
`
Poetry was fully aware of killing such light
All the filth hiding behind
The podium
`
Poetry had turned on the spotlight, surveyed
The tip was full of old tires
Old cardboard boxes
Completely empty after all merit certificates were removed
Scattered
Dirty
On the verge of death
_____
BẮN VÀO ĐẦU MỘT LẦN DUY NHẤT
`
Nạp thêm mấy lon bia và rượu
Thơ say
Và lạc đường vào mấy bãi rác
Ánh sáng của Thơ
Làm giật mình những con chuột cống
`
Bắn vào đầu chúng một lần duy nhất
Chúng nảy lên và nằm yên như những lon bia
Đã chết
Chúng vặn vẹo chổng mông cố hết sức rúc vào bãi rác
Đào hang
Vào bóng tối của sự hoen gỉ
`
Đó là ánh sáng mà Thơ biết rằng mình giết chết
Tất cả những gì bẩn thỉu nấp đàng sau
Sân khấu
`
Thơ bật đèn pha và đi qua
Những đống rác đầy lốp xe cũ
Và những hộp bìa cứng
Trống rỗng sau khi lấy ra hết giấy khen
Lăn lóc
Bẩn thỉu
Như những cái chết
Rưng rưng…
*****
6
OFTEN POETRY WOULD SQUEEZE POETRY’S EMOTIONS
INTO THE BUBBLES OF THE SOAPY FROTHS
`
Hot nights Poetry would sleep with the window open
Poetry flowering in the garden
Gosh life was so fragrant
`
Poetry’s aspirations traversed lengths of the road
Poetry’s feet trampling the pavements
Foreign and sharp like razor blades
Cutting
Under Poetry’s feet
`
Poetry’s ambition a crippling pain
Every time the veins between Poetry’s thighs were engorged with blood Poetry hates it
Gosh he’s on top of Poetry, the elephant
“Why am I even alive?” Poetry wonder often
`
Reminiscing
The day Poetry went to school
The sound of drums, surprising
The pounding of the club on the cowhide
Poetry was numb
and a bit dry
“`
May 2019
_____
NHIỀU KHI THƠ ÉP CẢM GIÁC CỦA MÌNH
VÀO BONG BÓNG XÀ PHÒNG
`
Đêm nóng quá nên Thơ đi ngủ phải mở cửa sổ
Hoa của Thơ ngoài vườn
Trời ơi cuộc sống quá chừng thơm
`
Và giấc mơ của Thơ đã đi dọc theo những con đường
Bàn chân Thơ dẫm lên vỉa hè
Xa lạ và mỏng sắc như dao cạo
Cứa vào
lòng bàn chân
`
Nỗi đau làm Thơ hạ đi những ham muốn của mình
Thơ ghét mỗi khi các mạch máu căng cứng giữa hai đùi
Trời ơi ông ta đã đè lênngười Thơ như một con voi
Nhiều khi Thơ khôngbiết tại sao mình còn sống
`
Mơ mộng
Ngày Thơ đi học
Chợt nghe tiếng trống
Dùi đánh da bò
Thơ ê ẩm
và hơi khô
““
(May 2019)
Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.