A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Art: Nguyễn Tấn Vĩ
7 VERSES
1.
you dunk your head into the water
watchful, wanting to break
the undercurrents
`
you dunk your head
for a few seconds
or a few minutes
`
you couldn’t tell for how long
you couldn’t breathe
time stopped
`
nothing was important
except for the silence
beneath the lake
`
when you couldn’t stand it anymore
you jumped
surrendered
forfeited
`
so your brain could still breathe
make poetry
cry
2.
hi
hello to the sad woman in the mirror
lucid hypnotising eyes
hurtful looks
`
hi
the woman on the floor
mopping up the tears(with her hair)
`
hi
the woman in the bathroom
her voice her flesh
agonising songs
`
hi
the sad woman holding onto the corner of your bed
you welcomed her with a fractured smile
vanishing in your mind
3.
each smile
each tear
a cover for sadness
`
I’m alive
I survived
`
my past
my story
it shows me that I can live again
even after the next lifetime of pain
even after I couldn’t breathe
even after there was no bed left in the hospital
even after I’ve made friends
even after I’ve lost all my friends
I survived
`
what’s left of my life
they took care of me
in the darkest moment
there was light
`
I ran
but they looked for me
for the light
like gunpowder
in their mind continuously exploding
`
a kind of light
that has disappeared
from my life
like the mild attacks of wheezing
a reminder
even without the vaccinations
I’m alive
I survived…
4.
sure
everything may have played out in your head
`
came morning
my blood was cold
I couldn’t breathe
I’m shaking
my lips were blue
my skin a chilly misty hue
I tried as best as I could to slip out of my skin
`
chopped off an arm and a leg
turned me into an amputee
into An Escapee
`
when I see the curves of a woman
or someone with a weapon
it makes me sweat
like the images of me running away
`
I know
all the women are dead
I swallowed the red tablet
swallowed the white tablet
I slept soundly when I swallowed the blue tablet
`
the war
made me fly
turned me into white clouds
`
once more I’m aware
I’m a sunny shower
in my mother’s sky
`
(Mother, I’m nothing but a fragment
of someone else
while they’re rebuilding their home)
`
please
please, let me fall
please
let me know
I’m falling once more
the day my Mother took me home…
5.
you died alone
in a tank by a busy road
a young married couple
found the phone you dropped
thought you were asleep
`
many thought
they’ll attend your funeral like strangers
listened to the commiserations
about a man no one knew
`
they didn’t cry
they merely leaned into the miserable
pleading sadness
`
they returned to their room
watched, ponder, and cry
tried to move on from all that sympathy
since no one is allowed outside
at the time
`
no one is allowed to live
except for the cats
meow meowing confessing
drowsily
`
you lost yourself
much like an unstable mental patient
in your room at the institution
gently caressing each emotion
like a shattered glass bottle
rotten memories
at a park
`
you can meander
crawl forward
to after be stepped upon
like crickets and worms
rescue and liberated
it’s a form of defense
returning to your room
to learn how to think
`
a few more months later
a master thesis is born(you’re a doctor)
people like to voice their new ideas
not you, thinking all the time
about food
`
in history, it’s called the depression
we don’t have any heroes, we’re nothing but survivors
not mere scars
on our wrist
so daily
we may bleed
`
with such a disease
we’ll be as rich as those who are nude
dreaming of the fur coats
6.
you stole my thoughts
causing me to fall
in ashes
remains of whom
we’re so quick to forget
`
who are you
I’m complacent for a minute
and you dropped your phone
I’m falling
into the madness
of your making
`
meaning
we’re alive
`
hence instead of dying
I’m falling
I’m terrified
after revealing my thoughts
the tiny tiny pieces on the screen
void of a filter
`
perhaps I’m still afraid
so I’m going to continue to run and hide
as soon as you can read my thoughts…
7.
you stole my thoughts
when I was prepared to
share my dreams
`
with you
you stopped it
from coming true
`
you took hold of me
you like to get into my head
everyday
everyday
you steal a piece of my mind
`
until
there’s nothing left
`
me,
a sad and empty takeaway container…
—
August 2021
_
7 BÀI THƠ
1.
bạn nhúng đầu xuống nước
nhìn và muốn phá vỡ
những dòng chảy ngầm
`
bạn nhúng đầu bạn trong
vài giây
hoặc vài phút
`
không thể biết được thời gian
nhưng bạn đã cảm thấy ngộp thở
như thể thời gian đã tạm dừng
`
không có gì quan trọng
ngoại trừ sự im lặng trong
hồ nước
`
cuối cùng chịu hết nổi
bạn nhảy ra khỏi hồ
đầu hàng
hay đầu thú
`
để cái đầu của bạn
vẫn còn biết thở
làm thơ
và khóc…
2.
xin chào
cô gái buồn trong gương
mắt thủy tinh làm mê hoặc
những ánh nhìn đau đớn
`
xin chào
cô gái buồn trên sàn nhà
mái tóc nàng dùng để lau nước mắt
`
xin chào
cô gái buồn trong phòng tắm
giọng hát của nàng da thịt của nàng
những bài hát đau khổ
`
xin chào
cô gái buồn bám vào giường của bạn
bạn đón nàng với nụ cười vỡ
tan trong tâm trí
3.
mỗi nụ cười
mỗi giọt nước mắt
chỉ để che giấu nỗi buồn
`
tôi đang sống
tôi còn sống sót
`
quá khứ của tôi
câu chuyện của tôi
nó cho thấy tôi có thể sống
ngay cả có kiếp sau đau khổ
ngay cả sau khi bị khó thở
ngay cả sau khi bệnh viện không còn chỗ
ngay cả sau khi có được bạn bè
ngay cả sau khi mất hết bạn bè
tôi đã sống sót
`
trong phần còn lại của đời tôi
họ đã chăm sóc tôi
dù khoảng thời gian đen tối
vẫn luôn có ánh sáng
`
tôi bỏ chạy
nhưng họ vẫn tiếp tục tìm kiếm
thứ ánh sáng
như thuốc súng
luôn phát nổ trong tâm trí họ
`
thứ ánh sáng
đã biến mất
khỏi đời tôi
và các cơn co giật tức thở nhẹ nhàng
nhắc nhở rằng
dù chưa tiêm vắc xin
tôi vẫn còn sống
sót…
4.
được rồi
đó là tất cả những gì diễn ra trong đầu bạn
`
vào buổi sáng
máu của tôi lạnh
tôi khó thở
tôi đang run rẩy
đôi môi của tôi màu xanh và
da tôi màu sương giá
tôi cố gắng tuột tôi ra khỏi cơ thể của tôi
`
tôi cắt bớt một chân và một tay
khi tôi hóa thành Người Trốn Thoát
`
tôi nhìn thấy bóng của một cô gái
và những kẻ ôm súng trong tay
tôi đổ mồ hôi, như
hình ảnh lúc tôi chạy trốn
`
tôi biết
tất cả các cô gái đều là những người đã chết
tôi nuốt viên thuốc màu hồng
nuốt thêm viên màu trắng
tôi ngủ mê khi nuốt viên thuốc xanh
`
có một cuộc chiến tranh
đẩy tôi bay
thành mây trắng
`
tôi đã biết tôi
thêm một lần mưa nắng
trên bầu trời của Mẹ
`
(Mẹ ơi, con chỉ là một mảnh vỡ
của người ta
trong lúc họ làm lại ngôi nhà)
`
xin vui lòng
xin vui lòng, để cho tôi rơi xuống
xin vui lòng
để cho tôi biết
tôi rơi thêm lần nữa
lúc Mẹ mang tôi về…
5.
bạn đã chết một mình
trong chiếc xe lăn cạnh con đường bận rộn
một cặp vợ chồng trẻ
tìm thấy chiếc điện thoại bị rơi của bạn
họ nghĩ rằng bạn đang ngủ
`
nhiều người nghĩ rằng
họ sẽ đến tang lễ của bạn như những kẻ xa lạ
nghe lời thương xót
về một người đàn ông hầu như không ai biết
`
họ không khóc
họ chỉ ngã vào cánh cửa của sự nài nỉ
rền rĩ nỗi buồn
`
họ ở lại trong căn phòng đó
nhìn, nghĩ và khóc
cố gắng vượt qua sự an ủi
vì không ai được phép ra ngoài
tại thời điểm đó
`
không ai được sống
ngoại trừ một con mèo
meo meo nhận tội
như ngái ngủ
`
bạn đánh mất bản thân mình
như một kẻ tâm thần nặng
nằm trong phòng điều trị
nhẹ nhàng vuốt ve những cảm giác
như bình thủy tinh bị rạn
và những kỷ niệm thối rữa
tại một công viên
`
bạn có thể bò
trườn về phía trước
và sau đó bị đạp lên
như giun hay dế
cứu chuộc và giải phóng
đó là cách để chống
lại, bạn đang quay lại
mở cửa căn phòng
học cách suy nghĩ
`
vài tháng nữa
một luận án tiến sĩ hoàn chỉnh sẽ ra đời
người ta luôn luôn thích phát minh
không như bạn cứ thật thà lo nghĩ
mấy bữa ăn
`
đó là căn bệnh trầm cảm của lịch sử
chúng ta không có anh hùng, chúng ta chỉ là những người sống sót
chúng ta không có vết sẹo nhỏ
ở trên tay
để hàng ngày chảy
máu
`
và với căn bệnh này
chúng ta sẽ giàu như những người ở truồng
vẫn mơ một cái áo lông thú
6.
đánh cắp những suy nghĩ của tôi
bạn làm tôi rơi
vào đống tro tàn
xương cốt của ai mà chúng ta đã
vội quên
`
bạn là ai
tôi chỉ lơ là một phút
khi bạn làm rơi chiếc điện thoại
tôi rơi
vào tình trạng hỗn độn
bạn gây ra
`
nghĩa là
chúng ta vẫn sống
`
nên thay vì chết
tôi đã rơi xuống
tôi đã rất sợ hãi
khi đưa cho bạn xem những suy nghĩ của tôi
lí nhí trên truyền hình
không có bộ lọc
`
có lẽ tôi vẫn còn sợ
nên tôi sẽ tiếp tục chạy trốn
một khi bạn biết tôi suy nghĩ như thế nào…
7.
bạn đã đánh cắp những suy nghĩ của tôi
lúc tôi chuẩn bị chia sẻ
ước mơ của tôi
`
với bạn
bạn làm giấc mơ đó
không còn xảy ra
`
bạn sở hữu tôi
bạn thích chui vào đầu tôi
mỗi ngày
mỗi ngày
trộm một ý nghĩ của tôi
`
cho đến khi
không có gì còn lại
`
tôi,
một vỏ hộp cơm rỗng không và buồn bã…

Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.