A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Photography: Nguyễn Thị Phương Trâm

AMONGST THE DREAMS
the house seem to have a bell at the front
his hands feel as though it did almost touched it
–
the door open automatically
as he enters
–
he walks into the bedroom
carrying his wife’s usual shopping bag
–
he is awake
watching himself sleep
–
between two flags
red and yellow in a dream
–
he knocks on the doors of every room
but never really knock them
–
in the bedroom
as he enters they are all awake
–
they’re screaming
but their screams have no sound
–
it’s more profoundly silent than silence
they hug him
–
their hands didn’t touch him
none of them could find their voice
–
he walks through them, they walk through him
he and them are all still in the dark
–
they ask what he did
with his evening?
–
the doctors can get rid of blood pressure
by removing the bullet and the fear in his heart?
–
he worries still like he used to worry about upsetting his teacher
so he would stay up studying all night…
–
or all he wants to say:
I’m here because I want to know if you’re still okay
–
they’re talking
he’s talking
–
but there is no sound
the bell could not be pressed
–
no one could visit
his tiny bed in the bedroom
–
his neighbours
whispering:
–
– it’s nothing but a delusion
his wife’s shopping is still here, full of food
–
there are no bullet holes
like a soldier with his backpack
–
now his children takes them to school
his yellowed exercise books
–
we have put away
and replace them with new books void of blood stains
–
the amount of people with their condolences for his wife
never ceasing
–
like long ago
his mother never stopped worrying about him in the hours after school
–
they can’t understand
how a person would die because of their neighbours
–
now they’re
walking in the moonlight
–
they’re awake
watching him sleep, dream
–
all sat there watching
one very long night
like that…
—
GIỮA NHỮNG GIẤC MƠ…
nếu như ngôi nhà có gắn chuông ngoài cửa
ngón tay anh gần như không thể chạm vào chuông
–
cánh cửa sẽ tự mở
để anh đi vào
–
anh vào phòng ngủ
với cái túi xách vợ anh thường đi chợ
–
anh thức
trong lúc ngồi nhìn mình ngủ
–
giữa hai lá cờ
vàng đỏ trong mơ
–
anh gõ cửa tất cả các phòng
nhưng thật ra anh không hề gõ
–
trong phòng ngủ
tất cả họ đều thức dậy khi anh trở lại
–
họ kêu la
nhưng tiếng kêu la của họ không có âm thanh
–
nó câm lặng còn hơn sự im lặng
họ ôm lấy anh
–
tay họ không chạm vào anh
không ai có thể tìm thấy tiếng nói
–
anh đi ngang họ, họ ngang qua anh
anh và họ vẫn còn bóng tối
–
họ hỏi anh đã làm gì với bữa tối
của mình?
–
các bác sĩ có thể lấy ra căn bệnh cao huyết áp
như lấy viên đạn và nỗi sợ hãi ra khỏi trái tim anh?
–
anh vẫn còn sợ như ngày xưa anh sợ cô giáo buồn
thức suốt đêm làm bài tập…
–
hay anh cũng chỉ muốn nói:
tôi thức để biết các bạn vẫn bình an
–
họ nói
anh nói
–
nhưng không bao giờ có tiếng nói
chuông cửa không bao giờ vang lên
–
không ai có thể ghé thăm cái giường nhỏ bé của anh
trong phòng ngủ
–
những người hàng xóm của anh
thì thầm:
–
– đó chỉ là một ảo tưởng
chiếc túi xách của vợ anh vẫn còn đây, chứa đầy thức ăn
–
nó không thủng lỗ chỗ những vết đạn
như người lính vẫn mang chiếc cặp ngày xưa đi học của anh
–
giờ các con anh mang đến trường
những quyển vở của anh ố màu
–
chúng đã cất
và thay vào những quyển vở mới không dính máu
–
những người đến để nói lời chia buồn
chưa bao giờ nguôi với vợ của anh
–
như ngày xưa
chưa bao giờ mẹ hết lo về anh sau giờ tan học
–
họ chưa hiểu
làm thế nào một người có thể chết vì những người hàng xóm
–
bây giờ họ
đang đi bộ dưới ánh trăng
–
họ thức
nhìn anh đang ngủ mơ
–
tất cả cùng ngồi nhìn
vào một đêm rất dài như vậy…
Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.