cigarette smoke

A short story in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Photography: Nguyễn Thị Phương Trâm

CIGARETTE SMOKE

Floats away slowly, mixing with the air to then disappear. As though they were never there. “As though they were never there,” he took a deep breath, inhaled deeply before releasing a cloud of dancing white smoke.

“You smoke too much.”

“Yes.”

“It’s not good for you.”

“Sure.”

He never took his eyes off the window opened to the past, nothing but dead silence. She asked: “Are we still friends?” He knew what she was trying to imply, he also knew if ever there was a chance they would sit down together and talk.

Yes, just sit and talk.

But no. There will never be a chance for them to ever sit down together and talk. Why? According to the older man, he and she will not talk but use the crowd as an excuse.

+++

She sat up in the dark, and left the bed. The mosquito and he too was drawn to her. Even with his eyes closed, he could still see the older man and her together, when not once did her footsteps make a sound. He accepts one must be responsible for one’s actions, but why does the older man need to scrutinise everything for three-generations, so much heartache.

“I don’t want everyone to end up like this, how can anyone survive?” breathlessly she spoke up in the end.

Like smoke, her words had dissipated through the air.

As though they had never existed.

+++

“A lot of rising smoke over there, everything’s on fire. So many dead. I want to go out, get some air, see a few people,” she said, and he nodded. She always considered the older man her friend; he could never understand it, how could she and the older man be friends? The difference in age and language. Were they waving their arms around like madmen? When she turned around with a bag full of new ammunition, her face was a little disappointed because she was discovered. To him she does that quite a bit, so he may believe that all he needs is a little “friendship”, and all is right with the world.

The older man often advised her and him to take a bath, but with the constant electricity cut, there were times when he and she both had to bathe the older guy in blood.

She said: “It’s rather pathetic when everything is in such a state, such a mess, and all you do is sit there and smoke. Cigarette smoke can do nothing but cause harm to all around. How could you leave such a stench? His trouser pocket buzzed; it was his phone. He retrieved it:

– Where are you?

– I’m also afraid, I’m waiting.

Smoke rose from the cigarette in his hand as he spoke. He likes to come home in the middle of the night, seemingly furtive, but he prefers to go home when she’s asleep. Less scary this way. Looking at her face, you could see a thousand thoughts going through her mind. He stared at her unopened eyes. The innocent questioning flutter of lashes those years ago now puts him in a state of stutter. Why does she want him in such a state of confusion? He doesn’t know.

– You can make a change.

– It’s too late.

– You’re a coward. The older man has reduced you to what. She will come back; you know this.

– Yes. She’ll come back. But I still have to look at myself in the mirror, live, how do you expect me to do that?

She woke up from her deep sleep. And he knew it was time to face the older man. The older man’s eyes thought to be scarier were just sleepy, like to weave a curtain of mystery like the dark. His phone rang again, this time it was a message: “Sweet dreams”. She looked at him unaware of his burning ears because of the vibration that shook all four legs of the bed, loud like the sound of fireworks. “When the legs of the bed crawl out of a cave, they tend to be noisy”, quietly to him she confided.

That was how she convinced him to still believe in fairytales, everything will be fine, except for what has fallen into hell. After that, trying not to disturb her, he climbed slowly into bed. He chose a comfortable position, blinked, and imagined he was sleeping with a lover. He recalled the older man’s words: “it doesn’t matter what the liquid may be; you can still bath in it, kid.”

She closed her eyes. When it all ended, she said: “Like a thief, my dear…” Even she couldn’t utter another word, and all he could do was sit and smoke. She detests the smells of cigarette smoke, and she’s aware of the older man waiting for her outside.

It was the last time. He lit up a cigarette.

Smoke as always hovering, in the air.

+++

Cigarettes perched between fingers; it has no real meaning, not inductive of life. Its smoke drifts away like clouds. The true story here resides in the eyes. A pair of smiling compassionate eyes. Eyes like fingers that slips across her waist. He’s obsessed with still: “Like a bunch of thieves, my friend…”

A snake slithered from his stomach to his throat. It wants him to spit venom the way it does so he can lie. He senses its poisonous venom hence tries not to let his tongue touch it. He realises that he would continue to smoke in a coma. The smoke will dance in the atmosphere. Slowly, it will dissipate like the idea of her and the older man always wanting to disappear into the atmosphere, without a trace. Or else, remains stagnant like sadness, he will die, he wouldn’t be able to handle it. He laughed out loud suddenly. Laughter like cigarette smoke, it dissolves, never sustainable. She asked: “Does evil, my dear, does it not persist?”

They say he was smoking, the morning they found his corpse.

_____

November 2020

KHÓI THUỐC LÁ…

Bay, cho đến khi lẫn với không khí, không dấu vết. Như thể chưa từng tồn tại. 

“Như nó không bao giờ tồn tại,” anh lấy hơi, kéo một hồi dài và thở ra làn khói trắng như mây, nhảy múa.

“Chàng hút thuốc lá quá nhiều.”

“Ừ.”

“Nó không tốt cho sức khỏe.”

“Ừ.”

Anh không rời mắt khỏi cửa sổ, nhìn lại quá khứ, chết lặng. Nàng hỏi: “Chúng ta có còn là bạn?” Anh hiểu nàng muốn gì, và anh biết, nếu như còn có thể ngồi xuống và cùng nàng nói chuyện. 

Ừ, nếu chỉ là ngồi xuống…

Nhưng không. Không bao giờ còn có thể cùng ngồi. Tại sao? Vì với ông già, anh và nàng không phải nói chuyện mà chỉ lợi dụng tụ tập đông người.

+++

Nàng ngồi dậy trong đêm, bước ra khỏi giường. Anh và con muỗi cũng bay về phía đó. Thậm chí nhắm mắt lại, anh vẫn thấy ông già và nàng, dù chân nàng không bao giờ vang lên bất kỳ âm thanh nào. Anh biết ai làm nấy chịu, nhưng sao ông già vẫn cứ truy xét ba đời làm đau thắt ngực.

“Em không muốn mọi thứ đi theo cách này, để mọi người chết hết hay sao?” cuối cùng nàng lên tiếng, giọng như hụt hơi. 

Như làn khói trộn với không khí.

Như nó không bao giờ tồn tại.

+++

“Nhiều khói quá, nó đang bay lên, cháy hết rồi kìa. Người chết nhiều quá. Em muốn ra đằng kia một chút cho thoáng, với bạn bè,” nàng nói, và anh gật đầu. 

Nàng luôn coi ông già là bạn, nhưng anh không hiểu nàng và ông già sẽ làm bạn với nhau như thế nào? Bất đồng tuổi tác và ngôn ngữ. Không lẽ chỉ hoa chân múa tay như những kẻ điên? Khi nàng quay lại, với túi xách đầy những súng đạn mới mua sắm nhưng gương mặt vẫn ra vẻ hơi buồn như bị vỡ kế hoạch. Nàng hay làm vậy với anh, để anh tin nàng chỉ cần chút “bạn bè” và mọi thứ sẽ ổn với anh. 

Ông già thường khuyên nàng và anh đi tắm, nhưng vì cúp nước miết nên có lần anh và nàng phải cùng với ông tắm máu. 

Nàng nói: “Khi mọi thứ là nát bét hết mà chàng vẫn ngồi hút thuốc như thế thì thật tội nghiệp. Khói thuốc chỉ làm khổ mọi người. Sao chàng có thể để mọi thứ bốc mùi như thế?” Có âm thanh reo vang lên trong túi quần, anh biết là điện thoại. Anh lấy điện thoại ra: 

– Bạn đang ở đâu?

– Tôi cũng sợ, tôi đang chờ đợi.

Khi nghe điện thoại, anh vẫn cầm điếu thuốc. Khói bay lên. Anh hay về nhà lúc nửa đêm, tưởng như lén lút, nhưng thật ra anh thích về lúc nàng đang ngủ. Để đỡ sợ hơn. Khi nhìn khuôn mặt của nàng, một ngàn triệu suy nghĩ lướt qua tâm trí. Anh nhìn vào đôi mắt nàng khi không còn mở ra. Đôi mắt ngày xưa hay chớp chớp, ngơ ngác đặt câu hỏi, giờ dường như chỉ còn muốn anh lúng túng với câu trả lời. Tại sao bây giờ nàng lại thích anh lú lẫn? Anh không biết. 

– Bạn có thể thay đổi mọi thứ.

– Quá muộn.

– Bạn là một kẻ hèn nhát. Ông già đã làm bạn sơ. Cô ấy sẽ quay lại với bạn, bạn biết điều đó.

– Vâng. Cô ấy sẽ. Nhưng tôi sẽ như thế nào khi còn phải soi gương và kiếm ăn hàng ngày?

Nàng thức dậy sau cơn mê. Anh biết đến lúc mình phải đối mặt với ông già. Ánh mắt ông già cứ tưởng là dữ dội, hóa ra cũng là những con mắt buồn ngủ, thích kéo màn như bóng tối. Điện thoại của anh reo một lần nữa, lần này có một tin nhắn: “Chúc ngủ ngon.” Nàng nhìn anh mà không biết hai tai của anh đã bị đốt cháy vì tiếng động rin rít của bốn chân giường, nghe ầm vang như tiếng pháo. “Khi những chân giường chui ra khỏi hang, chúng hay gây tiếng ồn”, nàng thì thầm với anh. 

Đó là cách nàng thuyết phục anh tin rằng đời này vẫn còn có cổ tích, vẫn không có gì xảy ra, trừ những thứ đã rơi vào địa ngục. Và sau đó anh từ từ chui vào giường, cẩn thận không chạm vào nàng. Anh chọn cho mình một tư thế thoải mái, chợp mắt một chút với cảm giác ngủ với người yêu. Anh vẫn nhớ ông già nói: “nước nào cũng tắm được, con trai.”

Đôi mắt nàng nhắm lại. Và khi mọi thứ kết thúc, nàng nói: “Như bọn cướp, chàng ôi…” Cả nàng cũng không dám nói thêm gì nữa, và anh chỉ còn biết ngồi hút thuốc. Nàng ghét mùi khói thuốc lá, và nàng biết ông già vẫn còn đợi nàng phía bên ngoài.

Lần cuối. Anh châm một điếu thuốc.

Khói vẫn bay lên, trong không khí.

+++

Thuốc lá thật ra chỉ nằm giữa các ngón tay, nó không có ý nghĩa gì với cuộc sống. Khói thuốc chỉ bay lên, như mây. Câu chuyện nằm ở đôi mắt. Một đôi mắt hay cười độ lượng và thương hại người khác. Một đôi mắt như những ngón tay trườn trên eo nàng. Anh vẫn còn ám ảnh: “Như bọn cướp, chàng ôi…”

Một con rắn từ dạ dày chui lên cổ họng của anh. Nó muốn anh phun nọc như nó để nói láo. Anh cảm thấy nọc độc của nó và không dám để lưỡi của mình chạm vào. Anh biết, cả khi chìm vào hôn mê, anh vẫn hút thuốc. Khói sẽ nhảy múa trong khí quyển. Chậm, và nó sẽ tan ra như câu chuyện của nàng và ông già lúc nào cũng muốn tan vào không khí, xóa dấu vết. Chứ nếu ngưng tụ lại như nỗi buồn, anh sẽ chết, vì làm sao anh chịu nổi. Anh bật một tiếng cười. Tiếng cười, như khói thuốc lá, nó sẽ tan mất, không bao giờ tồn tại. Nàng hỏi: “Nhưng tội ác thì vẫn còn tồn tại chứ, chàng?”

Người ta nói anh vẫn còn hút thuốc, vào buổi sáng người ta phát hiện ra thi thể của anh.


Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

By Nguyễn Thị Phương Trâm

There's magic in translating a body of work from one language to another.

Leave a comment

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: