A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Photographer: Nguyễn Thị Phương Trâm

CORONA, THE YEAR 2030
–
ten years
in the cemetery
the dead with the weed grew
–
we may
tell the story this way
it was like this, precisely like that
–
the weeds after ten years
now prickly shrubs
or spectacular beds of flowers
–
after ten years
the faraway hills
like freckles
on someone’s lively face
–
those who stayed
awkwardly glancing at the tombstones
justifying their innocence against the spring
–
since now coughing or feverish
no one cares
there always are the green meadows
delicately glaring
–
now the decease is a full ten years
you take off a set of clothes
drenched in sweat
and bits of sticky biscuit crumb
–
now
you hear the wheat stalks talking
by the reeds steady upon the earth
the ten years
–
now they say you don’t have to stay home
but you prefer a place where you may hide
like in one verse, an entire preposition
after your meaningless terminologies
like ten years ago the teardrops fell
in quotations
the spawn of your loneliness
–
now
after ten years there’s still someone
steeping you in bath water a dream
a given piece of seafoam
the hint of the scent of soap, you’re teary
ten years of disinfection
–
now
you make out as though the poem knew:
ten years of glorious crowning terrorism
ten years of the innumerable deceased
but you never once thought it was the end
–
ten years
no school will be close
a Sunday afternoon could drag out into a week
like you have once take a month off for the new year
but each second stayed with you
we’re traumatised for ten years
we stayed strong for ten years
–
the wind is but a warning
so our hearts may be restored
in each other’s hand
not a need to wash them
–
to hold her
dry her tears
the gone ten years
_____
CORONA, NĂM 2030
–
mười năm
trong nghĩa trang
những người chết đã mọc cùng cỏ dại
–
đây là cách mỗi chúng ta
sẽ diễn giải
câu chuyện là như thế, như thế
–
cỏ sau mười năm
đã thành bụi gai
hoặc những đóa hoa rực rỡ
–
sau mười năm
phía xa những ngọn đồi
nhìn như mấy nốt ruồi
trên gương mặt người còn sống
–
những người còn ở lại
lúng túng nhìn những tấm bia mộ
thanh minh mình vô tội với mùa xuân
–
vì bây giờ dù họ có ho hay sốt
cũng không ai còn để ý
chỉ còn những cánh đồng cỏ xanh
mong manh nhức mắt
–
bây giờ cái chết đã tròn mười tuổi
và bạn sẽ cởi ra một bộ quần áo cũ
đẫm mồ hôi, những mẩu vụn bánh quy
còn vương trên đó
–
bây giờ
bạn có thể nghe thấy tiếng của những lá lúa
nằm yên trên mặt đất cùng với cỏ
mười năm
–
bây giờ họ không còn bảo bạn phải ngồi ở nhà
nhưng bạn lại thích chui vào trong nơi trú ẩn
như trong câu, ngay cả một giới từ
đi theo một danh từ bạn thấy cũng vô ý
như những giọt nước mắt rơi xuống mười năm trước
trong một dấu ngoặc kép
từng làm bạn cô đơn
–
bây giờ
hình như sau mười năm vẫn còn một ai đó
trong giấc mơ ngâm bạn vào trong bồn tắm
với một miếng bọt biển
mùi xà bông làm bạn muốn khóc
sau mười năm bạn đã khử trùng
–
bây giờ
bạn làm như bài thơ cũng biết:
mười năm vẻ đẹp của vương miện và sự khủng bố
mười năm bao nhiêu lần quá cố
bạn vẫn không nghĩ đó là cuối cùng
–
mười năm
các trường học đã không còn đóng cửa
rằng một chiều chủ nhật có thể kéo dài cả tuần
bạn từng nghỉ tết hàng tháng
nhưng mỗi giây vẫn còn
mười năm chúng ta bị tổn thương
mười năm chúng ta mạnh mẽ
–
gió cũng chỉ là lời cảnh báo
cho nhịp tim của chúng ta phục hồi
rằng chúng ta sẽ nắm tay nhau
không còn phải rửa tay
–
rằng bạn sẽ ôm nàng
lau khô giọt nước mắt
đã mười năm…
_____
MARCH 2020
Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.