A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Photography: Nguyễn Thị Phương Trâm

OUR SENSITIVE NATURE
–
us picking up the fallen things
so they may pass
–
their fear
the result of our decency
–
haunting memories
days without faith
dreams full of hope
–
us shutting the door to sit and cry in silence
us wearing our masks
us laughing
–
scattered pieces
thought it could break us, turn us into slaves
thought we have no strength left
thought we could make the sacrifice
—
TÍNH DỄ BỊ TỔN THƯƠNG CỦA CHÚNG TA…
–
chúng ta nâng những người bị ngã
để cho họ đi qua
–
sự sợ hãi của họ
là hậu quả của chúng ta tử tế
–
những ký ức ám ảnh
những ngày vô vọng
những giấc mơ đầy hy vọng
–
rồi chúng ta đóng cửa ngồi khóc trong im lặng
chúng ta đeo mặt nạ
cười
–
những mảnh vụn rải rác này
tưởng sẽ làm chúng ta bị vỡ ra, tưởng sẽ biến chúng ta thành nô lệ
tưởng chúng ta không còn sức mạnh
tưởng chúng ta hy sinh
–
MIGHT
–
like a proud lion
we’re vicious
–
past
present and future
us representing a magnificent history
us the stirring of wonder
in the world
–
us causing a storm
in a broken world
—
SỰ VĨ ĐẠI
–
giống như một con sư tử kiêu hãnh
chúng ta hung dữ
–
quá khứ
hiện tại và tương lai
chúng ta là đại diện cho lịch sử thật tuyệt
vời, chúng ta làm cả thế giới
phải kinh ngạc
–
chúng ta làm cơn bão
trong một thế giới tan vỡ
—
PRIDE
–
we carry not the land on our shoulders
our chin lifted, our head high
–
the sky’s the limit is our aspiration
yet they’re throwing rocks at us
–
we dig for ourselves
a grave of faith
the tombstone is made from tears
–
us the stirring of wonder in the world
the blue rock has to melt
should roar like a lion
–
us breaking the chains of the ordinary
we have no need for pity
we can not break
–
a meeting between us
and those before
have emailed have threatened
we won’t remember that voice
in a million years
–
I’m sorry about your absence
in truth, I shouldn’t have let you weather the storms alone
How could we love each other when you’re broken?
–
we’re breathless at the thought of your pain
you must let them go
you must stop resenting them
–
I regard you with contempt as you continue to love them
–
I’m sorry if I’ve hurt you
but my love
in order to be whole again
you must forgive yourself
and learn how to love those
people who have put us down
–
by letting go
as though
we had long ago lost our way
–
we measure every milligrams of happiness just before it’s gone
disappears into the tears
pieces of our spirit
something they will never see
–
we are as soft as water…
—
TỰ HÀO
–
sông núi không ở trên vai
chúng ta ngẩng cao đầu
–
tham vọng của chúng ta vươn tới bầu trời
mà họ ném đá vào chúng ta
–
chúng ta xây dựng cho mình
một ngôi mộ của niềm tin
tấm bia bằng nước mắt
–
chúng ta làm cho thế giới kinh ngạc
đá xanh phải tan chảy
tiếng gầm như sư tử
–
chúng ta phá vỡ xiềng xích của sự tầm thường
chúng ta không cần sự thương hại
cổ chúng ta không thể gãy
–
một cuộc gặp gỡ của chính chúng ta
với những kẻ trước đây
đã gửi email đã từng hăm dọa
chúng ta sẽ không nhớ giọng nói đó trong một triệu năm nữa
–
xin lỗi vì sự vắng mặt của
em, lẽ ra anh không nên để em một mình đối mặt với sóng gió
làm thế nào chúng ta có thể yêu nhau
khi em tan vỡ?
–
nỗi đau mà em đang chịu sẽ khiến chúng ta nghẹt thở
em cần để cho họ ra đi
không thể trách họ nữa
–
tôi khinh thường em vì em yêu họ
–
tôi xin lỗi đã làm tổn thương
nhưng em yêu
em cần phải chữa lành
cần tha thứ cho bản thân
và học cách yêu thương cả những người đã hạ thấp chúng ta
–
bằng cách trôi dạt
như chúng ta từng lạc
lối
–
chúng ta đo đếm từng mi-li-gam hạnh phúc trước khi đổ vỡ
chìm đắm trong những giọt nước mắt này
những mảnh linh hồn
họ sẽ không bao giờ lấy được
–
chúng ta mềm như nước…
Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.