A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Photography: Nguyễn Thị Phương Trâm

you would write
write with
the making of a world on fire
a burden upon poetry
the burgeoning glory in your hand
the words swelling-up on command
`
encryptions carved in rocks
the complicated vows of a nation
`
the words polished
with your sweat
your pain
`
write everything that is within your grasp
so much so that
the hairs on your skin would curl up
with the thoughts in your head
`
write
what is impossible
drill a hole
drill a hole through this Godforsaken life…
…
the light dawning on your face
on your pages of poetry
attacks your loneliness
like a dagger
`
the flash rips apart darkness
the passion reserved for all
the light makes you blush
`
you don’t like it
the damp wet spit
those in a line
those waiting their turn to flatter you…
…
people hold onto their confusion
like an inkpot holding onto the night
you holding onto the beginning of a dream
your poem
`
who brought forth such news of hopelessness
nauseating knife pointing
vomiting smoke?
`
hearsay and stories
to the end of time
unites us
a blank piece of paper tainted with ink
`
words like tears
around your tombstone
……
waiting
waiting at the front of the line
as though a door is about to open behind you
`
everyone
together waiting
and when it opens
you would turn towards the past with your untainted future
like lighting up an old decrepit vessel
like a bird renewing its nest with fresh hay
`
the people behind you
living in a state of shock
their light escapes through your door
the unfurling of a sunrise
`
though everything is still rather dim in the dark
plus the uninvited taint of the sunset
more discerning is your face
but what’s in front of you
has to face the door
just opened from behind
`
since you will have to always face
a blameless future with your
tainted past
—
May 2021
—–
bạn viết
để tạo ra một thế giới bốc cháy
nên thơ bây giờ khổ cực hơn
và hay hơn, trong lòng bàn tay của bạn
chữ nghĩa sưng lên khi nào bạn muốn
`
bạn viết, và khắc lên đá
đôi khi quá công phu
lời nguyền
cho dân tộc
`
bạn lau
những chữ đã viết
bằng mồ hôi đau đớn
`
viết
với tất cả những gì có trong tay của bạn
cả những cọng lông cũng phải quăn theo ý nghĩ của bạn
`
viết
về tất cả những gì có thể
khoan thủng cuộc đời
trời ơi
..
ánh sáng cuối cùng đã thắp trên khuôn mặt bạn
trên trang thơ của bạn
nó tấn công nỗi cô đơn của bạn
như một con dao găm
`
đột nhiên, nó xé nát bóng tối
lòng đam mê dành cho mọi người
sự sáng chói làm bạn đỏ mặt
`
bạn không thích
nước bọt sự tung hô ẩm ướt
của những kẻ xếp hàng chờ đến lượt
tung hô
..
mọi người bám vào hoang mang
như lọ mực bám vào bóng đêm
bạn bám vào khởi hành giấc mơ
cho bài thơ của bạn
`
ai đã mang lại những tin tức tuyệt vọng
để các thanh kiếm buồn nôn
ra khói?
`
những tin đồn, những câu chuyện
những ngày tháng nhất nhật thiên thu
bây giờ là sự hợp nhất của chúng ta
tờ giấy trắng đầy vết mực
`
chữ nghĩa như nước mắt
xung quanh bia mộ bạn
……
chờ đợi
chờ đợi ở phía trước
nhưng cánh cửa mở ra phía sau bạn
`
mọi người chờ
cùng chờ
khi nó mở ra
để bạn có thể quay lại quá khứ với tương lai không tì vết của bạn
bơm ánh sáng lên con thuyền đã mục nát
như con chim tân trang lại cái tổ bằng rơm của nó
`
những người đi sau lưng bạn
sống trong trạng thái sững sờ
ánh sáng của họ thông qua cánh cửa của bạn
tuôn ra bình minh
`
dù mọi thứ vẫn còn đen mờ bởi vết nhơ ú ớ của hoàng hôn
khuôn mặt bạn thành quen thuộc,
nhưng những gì ở phía trước bạn
sẽ phải đối mặt với phía cánh cửa phía sau
vừa mở ra
`
như bạn phải quay lại quá khứ tội lỗi
bằng tương lai vô tội của bạn
Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.
Reblogged this on Ned Hamson's Second Line View of the News.
LikeLiked by 1 person