A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

you saw the beauty of the young woman
through the crude naked
fist of a man
`
he’s like a spectre that appears just before dusk
`
you could hear the fragile echo
of beauty
of a hundred years
crumbling
`
the altars, the stupas
looming proudly
a land of a thousand temples
in retribution
`
temples wrapped in a black cloud
darkness rising in the cries
of the Burmese people
`
you saw a woman
she broke out in smiles
the joys of chasing the sunset
within a steeped sound mystery
within in the moment the eyes were closed
you’re soundly steeped within the golden light of the sky
like the hues of the monks’ robes
in lifetimes of devotion
`
her hair straight and not very long
she’s not Snow White
her skin darken by the Sun her face bloodied
she’s not an hourglass curvy 32-22-32
at all
`
but like Snow White, she’s sweet
though a bit different
Snow White is a princess, she’s a farmer
from poor villages
thatched roof huts
upon sun drenched meadows, scented in the cogongrass you’ve sucked on long ago
soft and sweet, soft and sweet
`
she has a few friends
small and petite, dark
camouflaged like spiders on the ceiling
the spider webs would shake whenever there was a breeze
`
from those hidden corners
the tiny four walls
barely enough room to breathe
she stepped out
`
her entire possession
fitted in a backpack
with enough room to
fit you as well
so you can go with her
`
when it’s time to leave, leave
you did not
but what you did see last
was a smile
full of joy
`
what you’ve learnt is that we do not need
to shove more into the backpack
since we already have enough freedom.
—
bạn nhìn thấy vẻ đẹp của một cô gái
qua bàn tay thô ráp
của một người đàn ông
`
anh ta như một bóng ma hiện ra trước khi mặt trời lặn
`
bạn nghe thấy tiếng vọng mỏng manh
của vẻ đẹp
trăm năm
đổ nát
`
những ngôi đền, những bảo tháp
sừng sững với niềm tự hào
xứ sở của ngàn ngôi chùa
báo ứng
`
những ngôi chùa được bao phủ bởi một đám mây đen
bóng tối trỗi dậy với tiếng kêu
của người Miến Điện
`
bạn thấy một người phụ nữ
cô ấy nở một nụ cười
niềm vui khi đuổi theo hoàng hôn
trong một bí ẩn đắm mình
trong khoảnh khắc trong một thoáng nhắm mắt
bạn chìm đắm với sắc vàng của bầu trời
như sắc áo của con người
đã tu từ muôn kiếp
`
tóc của cô ấy thẳng và không được dài
cô ấy không phải là nàng Bạch Tuyết
da của cô ấy rám nắng và khuôn mặt của cô ấy rướm máu
cô ấy không có bất kỳ đường cong hay 3 vòng nào
cả
`
giống như nàng Bạch Tuyết, cô ấy ngọt ngào
có thể có một chút khác biệt
Bạch Tuyết là công chúa, cô ấy chỉ là một nông dân
đến từ những ngôi làng nghèo
những ngôi nhà mái lá
trên đồng cỏ ngập nắng, có vị cỏ tranh ngày xưa bạn ngậm
mềm và ngọt, mềm và ngọt
`
cô ấy cũng có vài người bạn
những người bạn nhỏ bé, xám xịt
họ ẩn mình như những con nhện trên trần nhà
mạng nhện hơi lung lay khi có cơn gió
`
từ những góc khuất đó
căn phòng nhỏ xíu đó
chỉ có không gian để thở
cô ấy bước ra
`
tất cả tài sản của cô ấy
có thể bỏ gọn vào một chiếc ba lô
và bạn cũng sẽ còn không gian để nhét cả bạn vào
để bạn đi cùng cô ấy
`
đến lúc phải đi rồi, đi
không đành lòng
nhưng điều cuối cùng bạn nhìn thấy là một nụ cười
hạnh phúc
`
bạn học được rằng chúng ta không cần
nhét thêm thứ gì vào ba lô nữa
chúng ta đã có đủ tự do…
Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.
Reblogged this on attis.
LikeLiked by 1 person