A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

ABODE 6: WIND, DUST & MARRIAGE
The abode
Is it like a room shut up and stuffy like our country
With a door that can not open
As the wind and dust playfully escapes through the gaps around the rusty hinges
Rise will be the songs of the door when we open it
Creaking and groaning?
Or is the abode merely a cavern
Something we happened upon as we climb a mountain
And want to drown in the river inside it
How would you open anything without a door
Like the abode?
Wind and dust
And a door
With rusty hinges, groaning like a song
The autumn in August has the leaves yet fallen?
All those people leaving, will they quietly remember
There’s nothing in the air
And cold is autumn
Songs without a singer
Sparing one heart broken woman
To watch over us
And mop up our tears
*
The abode could be nothing but sad and sagging
But when the abode has to speak up
Liễu Thăng was beheaded at Chi Lăng Pass
Thoát Hoan crawled into a copper pipe not the abode
The abode opens the door to our heart so our country could be filled with light
Opening our mouth wide to swallow our enemy
So the doves may continue to fly
Over this verse
This nation
Surpassing all that is despicable
The abode is sad with the sadness of Lê Chiêu Thống
The clique of eunuchs
When the nation is lost
Exposing the abode
Or as they pathetically sing and dance with them
The world is overflowing with dreams
Though maddening
But the phallus of China is nothing but a dry twig
The abode could simply snap off
Mountains meadows and valleys
Bees and flowers
Eagle eyes
Dive for their feed
The way our country upon wings soar across the sky
Fiercely
Across the darkness
Almost breaking in half
Like the abode
Beyond the darkness the abode reminds us that
There’s no light at the end of the tunnel
There’s not always a need for a baton or walking stick
Don’t worry too much
All you need to do now and then is to listen
When you step into a bed like an altar
There will be a breeze
Don’t rush
The abode sometimes is not quite there
Wandering around like when you’re alone
In a cavern as bright and as red as the sun in you eyes
A headache for decades…
Even when the earth is asleep
Only the moon carries the tides
Rising and wetting you
There are empty spaces needing their own space
The abode needs rest and silence
The way the mist may disappear at dawn
Leaving behind a patch of clouds
To eventually fall
Like the rain
Wetting our textbook on the subject of history…
Through the night
The abode is the side streets
The first night after the war people burst into tears
You take your first step into a house
And your heart is pounding in sync with the abode
The joy and sadness in your sleep
Like your daughter’s dreams
Once beyond this long sleep…
And sometimes you see yourself as a lake at the top of a mountain
The abode may rise as high as a mountain
Beyond your imagination or your expectations
The silence of the Abode’s dreams of children’s laughter
Once you have reached its depths
Springs and rivers will never stop singing
Sweeter than the sound of laughter
Larger than desire
Boundless within you
Your generosity
The insufferable need to take up space
And the unbearable pain
Hurting her does not mean love
You must cover the people up like a giant shade may cover up the abode
You must have the strength of an ocean
But still delicate enough to turn into seafoam
Even the ocean, you can not let it rise too quickly like the tide
The people needs romance
And softness like the abode
We sing in praise of the abode
But who amongst us
Will safeguard its memories
As people by their volition return to their homes and go to work, giving you back your power
You will not bleed like the abode
Hence even politicians makes mistakes
Forgetting that your wisdom comes from the abode
It’s a flame embraced by your spirit
It’s the strength of a nation
It’s a search for purpose and meaning in order to survive
Often a game as childlike as trying to find the abode
Each time you’re passing
A place where there’s a sacred altar of your ancestors
Inside the tiny pagoda you had built from the money you had saved
You will get a glimpse of yourself and your children dancing
Hand in hand
You are happy but you do not know it
And you’re asleep in the pagoda
Made out of mindfulness and love
Your soft and sweet sustenance
Why does it seem so unachievable to us?
Why?
—
May 2023
___
Âm hộ [6]
m hộ có phải là căn phòng
Đóng kín ngột ngạt như đất nước chúng ta
Mà cánh cửa không thể mở ra
Bụi và gió sẽ đùa chơi xung quanh bản lề han gỉ
Các bài hát của cánh cửa sẽ cất lên khi ta mở cửa
Ứ ư như những tiếng rên?
Hay âm hộ chỉ là một hang động
Khi leo lên ngọn núi ta sẽ nhìn thấy
Và muốn ngập vào dòng sông đang chảy trong đó
Không có cánh cửa nào có thể mở ra
Giống như âm hộ?
Bụi và gió
Và cánh cửa
Với bản lề han gỉ, rên rỉ như bài hát
Tháng 8 Mùa Thu lá rơi vàng chưa nhỉ?
Từ dạo người đi thương nhớ âm thầm[*]
Không có gì trong không khí
Mùa thu se lạnh
Cả những bài hát cũng không còn ca sĩ
Chỉ một người phụ nữ đau lòng
Nhìn và lau những giọt nước mắt
Của chúng ta
*
m hộ chỉ mềm và buồn
Nhưng khi âm hộ phải lên tiếng
Thì Liễu Thăng bị chém đầu ở ải Chi Lăng
Thoát Hoan chui vào ống đồng chứ không chui được vào trong âm hộ
m hộ mở cửa trái tim để đất nước ngập vào ánh sáng
Mở to miệng nuốt kẻ thù
Để những cánh chim bồ câu vẫn bay
Trên bài thơ này
Dân tộc này
Đi qua hết những điều khốn nạn
m hộ chỉ buồn nỗi buồn Lê Chiêu Thống
Bè lũ hoạn quan
Lúc nước mất nhà tan
Bắt âm hộ hở hang
Hay ca hát làm thơ nhảm nhí phường tuồng cùng với chúng
Thế giới tràn ngập những giấc mơ
Dù điên rồ
Nhưng dương vật Trung Hoa chỉ là những thứ cành khô
m hộ bẻ gãy
Những núi đồi đồng cỏ
Những con ong trên cánh hoa
Những con mắt đại bàng
Thường hay lao xuống con mồi của mình
Như đất nước đang bay trên hai cánh
Qua đêm tối
Dữ dội
Suýt vỡ đôi
Như âm hộ
Lời nhắc của âm hộ khi đã đi qua bóng tối
Không phải là ánh sáng cuối đường hầm
Không phải lúc nào bạn cũng cần dùi cui hay cây gậy
Bạn đừng quá lo xa
Đôi khi bạn phải là một người biết lắng nghe
Khi bước lên giường như ngôi đền thờ
Một cơn gió sẽ thổi ngang qua bạn
Bạn đừng vội vàng
m hộ có khi lang thang
Như khi bạn cô đơn
Trong hang động đỏ chói như mặt trời mọc trên mắt bạn
Đau nhức mấy chục năm…
Ngay cả khi trái đất đã ngủ
Chỉ mặt trăng làm thuỷ triều
Ngập lên và làm ướt bạn
Không phải sự trống rỗng nào cũng cần được lấp đầy
m hộ cần nghỉ ngơi và im lặng
Như sương mù cần trôi đi lúc bình minh
Để lại một đám mây
Rồi sẽ phải rơi xuống
Như mưa
Làm ướt quyển vở chúng ta đã học môn lịch sử…
Trong bóng đêm
m hộ là những con đường phố
Đêm hoà bình đầu tiên mọi người bật khóc
Bạn bước vào ngôi nhà
Và trái tim bạn đập trong nhịp trái tim của âm hộ
Niềm vui và nỗi đau trong giấc ngủ của bạn
Như ước mơ của con gái bạn
Một mai qua cơn mê…[*]
Và đôi khi bạn thấy mình là một hồ nước giữa ngọn núi
m hộ nhô lên đỉnh núi
Cao hơn cả những suy nghĩ và mong muốn của bạn
Sự im lặng của âm hộ mơ đến tiếng cười của trẻ em
Và khi bạn đạt đến chiều sâu
Các dòng suối và con sông vẫn không ngừng ca hát
Còn ngọt ngào hơn so với tiếng cười
Và lớn hơn so với khát khao
Nó là vô biên trong bạn
Sự rộng lớn mà bạn đang có
Sự lấp đầy làm nghẹt thở
Và những cơn đau nhói
Yêu không phải là làm em đau
Bạn phải phủ lên nhân dân như một bóng mát khổng lồ bao phủ lên âm hộ
Bạn mạnh mẽ như sức mạnh của đại dương
Nhưng cũng yếu đuối để tan thành bọt
Ngay cả đại dương, bạn cũng không thể dâng lên nhanh quá như thuỷ triều
Nhân dân cần lãng mạn
Và mềm như âm hộ
Chúng ta ca ngợi âm hộ
Nhưng trong chúng ta
Ai sẽ là một bộ nhớ lưu giữ những ký ức
Khi nhân dân xung phong và về đi cày, trả lại quyền lực cho bạn
Bạn không chảy máu như âm hộ
Nên ngay cả những người lãnh đạo khôn ngoan vẫn nhầm lẫn
Quên rằng âm hộ mang lại trí tuệ của bạn
Đó là một ngọn lửa trong tinh thần
Đó là sức mạnh của dân tộc
Đó là cuộc sống trong việc tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống
Đôi khi thú vị như tìm kiếm âm hộ
Không có hầm mộ nào ở đây
Bạn đừng hoang tưởng vào lăng tẩm đền đài
Những ngọn núi và đồng bằng là một giấc mơ
Cho đức tin của bạn
Bất cứ khi nào bạn vượt qua
Nơi bạn thờ phượng tổ tiên
Trong ngôi Từ Đường nhỏ bé do bạn xây bằng tiền tiết kiệm
Bạn sẽ kịp nhìn thấy chính mình và trẻ em nhảy múa
Tay trong tay
Bạn đang vui mà bạn không biết
Và bạn ngủ trong ngôi đền
Làm bằng chánh niệm yêu thương
Với thức ăn ngọt mềm cho bạn
Tại sao chúng ta không thể đạt được?
Tại sao?
_________________________
[*]những câu hát cũ.
Bản quyền Tiền Vệ © 2002 – 2021
Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.