Mưa sa

It’s an amazing feeling, to be able to do what you love. You’re on top of the world.

You’re the conqueror, just before your execution.

Em, với cặp mắt tự tin, buồn như mưa sa vào mùa lạnh. – Em thích nói chuyện với chị, được chứ? – Cậu bao nhiêu tuổi? Tôi thích chuyện gì cũng phải đâu vào đó, trên dưới vân vân. Cậu phải gọi tôi là cô, đúng không. 

Viết gì bây giờ, làm sao nghi dấu hết từng ký tự cuộc tình này của chúng tôi. Tình yêu của chúng tôi là “an act of nature”, là một sự bùng nổ của tạo hóa. Cảm hứng của tôi trong cuộc sống là những cơn cảm hứng bất ngờ, như những con sóng thần không cách nào ngăn trở. Ào ạt và ào ạt những cơn mưa. Tôi vừa nứng vừa khóc đúng hơn là vừa khóc vừa cười. 

Tôi nghĩ đến người tình của tôi đang hùng hục giữa hai chân dài của người con gái nửa tuổi tôi, tôi vừa nứng vừa muốn phát điên với cơn thịnh nộ, tôi muốn bóp cổ nàng cho đến khi nàng tắt hơi, màu của nàng lợt đi, da của nàng chỉ là một màu xám xịt của sự chết.

Buồn là những ngày tôi sẽ không bao giờ được yêu em. Nhe nhẹ buồn như tiếng gõ đều đều của những ngón tay lướt qua lại trên bàn phím.

Lách tách, lách tách những nốt nhạc của mưa trên mái tôn nhà ông bà cụ đã theo nhau đi trong vài tháng. Bên kia hàng rào nâu nhôm gần hai thước, họ đã yêu nhau bằng cách nào nhỉ? Bằng những bông hoa màu vàng vươn lên ngóng mặt trời trên giàn mướp, hay bằng những múi gai đỏ thẫm hoa hồng rướm máu. Những nốt nhạc tanh mùi máu, hoa loãng ánh sáng mặt trời. 

Năm mươi tuổi là một con số quá lớn đối với tôi, khi nhắc đến đề tài yêu đương. Hồi xuân là một thứ cliché sến sẩm. Em là một nhiệm mầu tôi thường hay phá phác nhắc đến, nhưng tôi không bao giờ nghĩ có thể xảy ra trong cuộc đời tôi. Vì tôi luôn dựa vào bản chất thực dụng của mình. Những lần vấp ngã, tôi đã vừa lết vừa bò dậy, một mình đứng vững, một mình xoay sở. 

Tôi nghĩ đến những người đàn bà như tôi, tôi là một người đã thích ngồi thầm cười họ. Tôi đã nở ra những nụ cười hạnh phúc tuyệt vời, tại sao? Tại vì tôi hơn họ nhiều? Tôi đã là một người vợ hoàn hảo? Hai mươi bảy năm sống song song với một người đàn ông hiền và đẹp. Những cơn thịnh nộ đã được hòa giải với những phép màu của Thượng Đế. Những lời khôn ngoan tôi không biết từ đâu ra, đã được thốt ra từ môi tôi. Chúng tôi đã hứa với nhau từ những năm đầu là không bao giờ đem những cơn thịnh nộ vào chăn. 

Gió lạnh từ biển Tasman giội qua cửa sổ từng cơn, bất chợt đem theo những cơn mưa sa. Tôi nhớ em.

Kiếm gì trong những trang giấy không có chúng ta, tôi không tiếc những ngày xưa chưa được yêu em. Gió giao mùa, đổi lòng chăng, con của chúng ta sẽ là những nạn nhân của tình yêu tôi dành cho em. Em đã yêu bao nhiêu người rồi không phải là vợ của em? Sự tò mò của tôi theo đuổi tôi trong những ngày nghỉ giữa tuần, ngâm trong từng ngụm rượu vang đỏ sậm đặc như máu. Những chùm nho đậm mùi men, chín trong chai trước những năm em rơi từ bụng mẹ. Nhưng tôi sẽ không bao giờ tiếc, không bao giờ hối hận một ngày tôi được yêu em. 


Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

By Nguyễn Thị Phương Trâm

There's magic in translating a body of work from one language to another.

2 comments

Leave a comment

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: