NGUYỄN VIỆN

Nguyễn Viện (source: social media)

Thơ Nguyễn Viện
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm


Nguyễn Viện, born Nguyễn Văn Viện, on February 1, 1949 in Dong Xa, Hai Duong, is a journalist and writer, self-published author, on noteworthy subjects like sex and politics, listed by RFA as Resistance Literature. Currently living and writing in Saigon, Vietnam.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

CƯ SĨ MINH ĐẠT

A sketch of Cư Sĩ Minh Đạt by Nguyễn Thị Phương Trâm

thơ và tranh Cư Sĩ Minh Đạt
Nguyễn Thị Phương Trâm dịch


Cư Sĩ Minh Đạt is one of Hoàng Anh Dũng’s pseudonym. The poet and artist currently lives in Hồ Chí Minh City, Vietnam.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

CHOÉ

Choé on my book shelf. Nguyễn Thị Phương Trâm

In Vietnamese by Choé
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm


Choé, Nguyen Hai Chi, born November 11th, 1943, in An Giang, Vietnam, the political cartoonist became famous for his ugly depictions of American and South Vietnamese political leaders, and scathing commentary on the savagery of war. His cartoons were featured in Newsweek and the New York Times. Choé passed away on March 12th, 2003, in Virginia, U.S.A.

[Source: annexgalleries.com]

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

TIBET | Lê Vĩnh Tài

A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

PROLOGUE

you think the light will shut its doors
when someone
remember?

though you know
it’s impossible for them to remember
as fire
couldn’t possibly self-immolate
yet so many
people are still burning?

the world
an opportunity still
for the displaced
the refugees
remember?

last night
the tomb of men
hid together
forever lay by each other
left their children
the women
they once loved
cherished

who will
remember?

your lungs are full of dust
the waiting choking you
by a blue and yellow flame
remember?

the night cold
you stood watching
the haggard
faces
corpses
ragged
a hollow moonlight
remember?

the dark half-swallowed
via the concord of those bullets
you forget
remember?

your family shot down
you witnessed their exploding chest
like ice cubes in a cup
on the window sill
still crying
remember?


1.

a sad ballad
rubbed out in self-immolation
no one dared
weep

an orb of forsaken fire
flaring once in a night
a pile of human ashes
nothing at all
nothing left
no one
left
to feel
the heat

the people that have not burnt
forever alive
1,4 million people
forever and ever
the fear

death is no debt
nor the reason
to be afraid
in the passing decades
Tibet
believed it’s a lion
resounding roaring crying
a void
inside 1,4 million teardrops

as clouds
the evil deeds
denser
higher
than
the Himalayas

2.

Tibet
as you from the clouds departed
no one dare thought
to bind the hands of the living
Buddha

the thunder dare not make you
spies of burning flames

you alone remaining
burning
bearing the wrath
the curses
yet enlightened?

“ China charges the Dalai Lama with fraud on May 14th, after the head of the Tibet Buddhist leaders accuse China of training Tibetian women to apply poison to their hair or scarves so he can be exposed to the poison during a blessing…”

Tibet
by the summit
your haggard arms
beholding a babe yet born
because the children born, have been set on fire
cremated
burned

the dead people on their way to reincarnation
the missing people
the people searching
leaving footprints, hills
tree groves, clouds
in the form of a person
in the form of a nation
in attention
could but look up at the sky
silent
inhaling

liberty
an enormous emptiness
requiring only your absent
in tears
falling

when
will we eat only to surpass hunger?
when
will we sleep just to dream?
when
will we be awake enough to open our mouths
and spit out the blood?

when, Tibet?

devoting nine lifetimes now to a religious life
to shake your fist, why?
The Lama now a spectre
evidence of existence
when existing meant denial
the omnipotence of squirming larvae
mosquitoes

days change from red to black
black to the colours of hair
in prayers, you knew Buddha had shed tears
to then disappeared
like Tibet
you’re still in the streets
in the camps, debating with all the walls
resigning to being swallowed whole
by the lord of demons

Tibet
an ode
noting clearly the address
so it can’t be confiscated
by customs for no reason
yet still it has been erased
sent to be shredded
into pulp

remnants of the vernacular
bread crumbs
the dove
a bewildering peace
a forsaken life mid-flight from Beijing

Tibet, perhaps
broken scatterings
in turn, fell apart?

without paper
upon your skin inscribe
letters squirming
grinding into dreams
as an electric saw grinds into tree trunks
cleared to build subways this morning
your body bleeding

perhaps
the horse now has to watch its footprints over water?
the four-horse carriage sinking
into blankets of fog
early risers now gone
late risers now forging ahead
with the exhaustion of digging hooves
when an ode like a nation
yet
lived

Tibet
you are the ode
searching for its name

we
with all our might allow the return of the ode to its origin
skinned alive be it
seppuku

Tibet
your highlands sprinkling effervescence white like a vow
noted upon all levels of the sky
raining tears
without reason, you’re imprisoned
the clouds lost its light
sunlight reflected in hollow eyes
the reverend
one by one
on their knees

Tibet
were you cold as the ode fell
from the summit
in the rain, when you’re touching it
wind touching rain
rain touching the tears
of those imprisoned
touching each other
pain touching resentment

the tears
one part water and ninety-nine part resentment
aching spitting bile
thunderous thus
the silent flapping wings of butterflies

with all our might allow the return of the ode to its origin
its body arching
a crouching tiger
soon cleanse by arrows
from all angles
even though you hate the smell
the meat roasting

Tibet
you’re drifting on a red wave
painting your nation
they want you dead in the chaos
in the sound of falling
warriors
rattling

but your borough is by the summit
the Himalaya is full of light

not just an ode
Tibet
you left behind the muse
ingratiating prostitutes
acting as courtesan
tripping over letters
stripping to survive
macerated
scabies

Tibet
your ode
the gentle nights
fragile fronds and dusty soil
misty breaths
quiet steps
eyes shutting
never retreating

now nothing belongs to thee
they have taken everything
including the blessed rocks
in the monastery

but hidden in the dark of night
your nation the moon
a marked once on the map
had once an emperor
a palace once, more opulent than an ode
masked beggars holding silver bowls
singing day long

you had to leave your country
Tibet, yet your face
there still like clouds
your age grey pebbles
a-void
vastness
grass
your destiny
forever residing

your fight non-existent
in dreams of exile
But does exile mean non-existence?
but does it?
forget it…

there still are the flames
young lamas at the foot of the mountain
Tibet at the moment “has no prisoners”
only the people
and a prison
a sombre hell

children dying at every turn of event
– non-existent
reverends slaughtered under soft blades
– non-existent
temples perishing encase in grey rocky hellholes
– non-existent
corpses still wrapped in red flags
– non-existent
lamas growing their hair in hiding
– non-existent
the North and the South already gone
the East and the West no more
the opulence
yours, now scattering little children
in the mud…

Tibet
are you too young or too old?
are you inhaling or exhaling
as smoke, where they discard their cigarette butt
as uncountable blood and bone, the piles of ashes
self-immolation

they want you to trek from mountain to field
the East Sea is how far
How many knots?

we together wept:
a ten thousand miles march
China oh China
How many have fallen
from the summit
lost
their lives?

Tibet
a ferocious wind at the border
the decades, free in the wind was your flag
in intimate games with emperors
and the idea of existing
in death, you are victorious
your history: – non-existent
the negotiations
on an exploding aeroplane
falling…

a homeland
the image of an ancient blade
your prosperity and failures
– non-existent
you’re searching for souls
in 1,4 million strangers
– non-existent
hence love is non-existent
I love you
they shouted: proudly
you who
you too
who resents the smell of incense

non-existent
you’re not Guangdong or Guangxi
non-existent
the courage in your fist
insists
within your heart
insists
in the member and the womb
heat

Tibet
How long must you wait?
When will the flame
self-immolate
into your
love?

“Reverend Tsering Gyal, 20 years old, self-immolated on Monday, November 11th at Guolou, an area where many Tibetian reside in the province of Qinghai, North-West China

The police put out the fire and brought the reverend Gyal to the hospital, and people do not know the current state of this person “

3.
Tibet
by injustice died a needless death
barely escaping with bloodshot eyes
empty stomachs

drawn from your face
the sheep
innocent wildflowers
forced
into the soil
behind a cunning ballad
an alien shepherd

drowning in strangers
Where did they come from?
without amnesty:
the virtue of a song;
the tattered clothes
upon your body
thinner and paler than before the sunrise

did you not hear the gunfire
the quiet of each new dawn
decades long ago

they brought with them death
they arrived
as dragonflies
yearning to swim
upon belly buttons

as senselessness
invaded your homeland
the grass green still upon the green rocky paths
red blood seeped still into the red earth
monasteries full of strangers
in your hands a pile of letters
a pile of words
synonymous with an ode about life
a slight antonym for the cold
an illusion of faith
burning
as
were your ashes

oh god
your cloak for the ode is made of paper
Dear god…

there’s no one left for the amnesty of sadness
in your song
no one left for the amnesty for the clothes
on your back
as stated
thinner and paler than dawn

no one left for the amnesty
the erected stage
by the monastery
the strangers danced
the emperor and his red flag
all over the place the red lamps
up high
everywhere

you know
the lamps should only be lit for the dead
since you must survive

in the end
even the wildflowers left in the middle of the night
your dimples
they used as a ruse to escape
away from the eyes of strangers
destroyers not creators
sticking their heads high gawking
air bases out of nowhere on the summit
army bases out of nowhere in the fields
thousands of strangers spilling into the monastery
thousands of strangers out of nowhere
behind aeroplanes’ doors
not clouds
not the tips of blades of grass
they dropped down in military parachutes
like once upon a time at night
you took to the sky with the white birds
in songs, the one you sing still upon the sound silent sunset

not it
not it
hence you
ran
oh dear god

you
stare at the actors adorning the emperor’s crown
you
the smell of apple blossoms in the rain
you
in sheer clothes steeped in sweat
ran

your sleeves beneath the cold moon
watch Tibet swaying
like sunlight through curtains
the Sun behind the darkness
a smile behind deceit
sins behind sins
you
ran

you knew
all shall burn together with the paper lamps
when you dare escaped the stage
timidly you took the small mirror
pointing them at the faces of the foreigners
their lewdness
exchanging green clothes
for red
a nefarious disguise
in traces of deceit
the makeup of
the devil

you’re waiting
to bring back the flintstones
to rebuild a stage upon a sea of clouds
if a plane
took flight
in military clothes
out of this glorious colourful world
yours
still may reside on a straight path
on your naked body
stripping off all the layers of disguise
intact
the sadness
the dreams of flying


4.

Tibet
within the poets, the artists
nightmares
consistently you
appear

paintings
poetry
you are in anguish shaking
while they’re quietly hiding

you’re aware
the artist doesn’t want to be woken up by sadness
they’re afraid
to display
sleep laboured, deep
in the appearance of self-proclaimed gods
grinding their teeth
making a living
lips clamped shut

the poem
maybe a person
a poet
or possibly a bird
a butterfly

it flies
with dark black wings
one wing in the dark
one wing in oblivion
unlike the seeds you have sow
yet bloomed
but your hope was always free
even when they deliberately
upon thee
sow evil

the artists blind with greed
walking on clouds
weaving through the canopies
like bats
causing the leaves
to wither

you’re aware of
the encouragement through the vernacular
thus was no more

you’re aware of
the artists hiding silently in damp bunkers
(in the ground)
as the Sun sets behind the mountains
the only thing they dare do was bow their heads
appeared only
to search for food
then disappears,
so no one could hear
or trace them

they
dare not pulled you from your sleepwalk
for their state assembly?

they
pretend to hold a torch in their hand
while you lit up the faces of wolves
falling off mountain cliffs and crevices in fright
breaking their faces
or were they just still too excited
as the poem dare not say
a word?

into the night, when you’re sleepless
the bats flee
spiteful stares of strangers
glaring like bats
upside down
bloodsuckers

blood
How may it bring happiness?
yet blood may bring shame
while you’re full of joy
like the disappearing moon
as the clouds swallowed it

the truth
not a jade rabbit

ugly strangers
like bats
missed life as a rat reincarnated in falling dusk
while they pretend to pass your old home
an attic wrapped in cowhide
the rising smoke
the tired dirt walls
through the narrow doorway
watched your children play
more carefree than the bats
hovered above your head

your “heart sutra”
as the hunger strikes
like the Sun
you’re chuckling
but dying inside

dusk poured shadow in the alleys
narrowed, as the bats dredge a layer of opulence
flapped their wings hovered outside the paint peeling doors
fortune tellers
palavering, quietly
an eerie grim tale about bats

their congenital illness from oblivion
their
murderous ease

oh, Tibet
when by the summit be
the peaceful sanctuary for your retreat?

when
Will your gods return?
please all you artists please stop breathing in and out
here high up, the oxygen is thin
please stop dropping your gobs like fish yawning
dogs yapping
sitting
by the stairs waiting

you don’t have faith in a sky full of thin air
red bloody water
pouring all over you wetting the entire noon
raining the entire afternoon
dreary the night

they shall never warm your heart
in the cold nights
but they will still find a way to commit you
continue to exploit you
legs blatantly wide open
the miserable two-lined poems
oh dear god…

“In a monastery in Tibet at 3150m above sea level, a new form of education is introduced The Chinese authorities call it “Patriotic education”, but to the monks, it’s a severe form of repression ”

oh why Tibet
surrounded by
money, prisons
compassionless, sins…
will you have the strength to erase
the blinding fog?

light losing its strength
through the trees, foliage
like human forms
statues
as though making up for the glances
hidden in the fields
vast openness without
an escape?

you open any book
it seemed nearly the entire vernacular was with thee ran:
the verbs ran
the nouns ignited
the adjectives in self-immolation
only the ad-verb were delusional, encouraging
and strangers in pronouns yelled: rebellion

the artists you’ve never liked
clingy climbers, hanging on
as you squint your eyes
tried to remember them

keep dreaming
so even when you make a grammatical error
every time they challenged the law
with their dropped jaw
inviting the flies

like once in the poem you cried
why are the foot of the candle stand made of gold
a candle flame burning for the last thirteen centuries
why would anyone want to distinguish it
Dear god…

beneath this light
humanity and all the idols of the various gods
once did lean into the replies
the voices in hymns
the power of the sound
the shattering of glass may still possess this mysterious power

your broken glass
the pure crystal eye of humanity
insightful in all realms
your subconsciousness
forever be the past
forever be the future…


5.

Tibet
tonight
you’re a boat
in the rain
How could you not suspect the cold?

you couldn’t grasp
Why you’re content
while Beijing was a mess?

frangipani petals fall still over the monastery yards
all the way to the Paracel Islands
the bells resounding
far
far into the distance…

sometimes you lose your composure
a spider
thread
between
heaven and earth
Buddha and you
are one

but the awaken strangers all of a sudden
took over your dream
the lawless road from Yangzhou
to Xinjiang Tibet
strangers with the knowledge of a very “romantic” history
like a bullet
inside
a red barrel
inside their heart

you’re wondering
how could the strangers ignore
their lake in The Forbidden City
scraping and searching for a deep sea
in other places
while you’re overwhelmed
with tears…

oy, you’re all bright smiles please shut your eyes
since the cat wants to turn
into a tiger
the ostentation
the fresh blood

Tibet
your boat does not want to perish in its youth, a spectre
flying
as nightfall
upon the canopies
into spectres
still holding a breath
cares, you’re not afraid
you’re aware
bullets couldn’t change into waves
a sea is a peaceful place
when the sea sleeps late
into the night
drifting
by the doorway…

you know
Beijing is worthy of endearment
accept for the hovering disappointment
above millions and millions of those destitute
million and millions of brooding lives
flickering lights in the wind

you say, if you’re a tiger
why won’t you look for a jungle
a worthy opponent
humanity could then welcome the spring?
why crawl into the clouds
all the way up the mountains pretending
to be the wind?

you’ve pondered about: the sea, the boat and the clouds the shape of a dog
in waves sometimes full of seasickness
since tonight
your boat there in the rain
history is nothing but remembrance
definitively dead

you know, though ridiculous
you know it will be cold once more…
not just the strangers
the threatening guns and knives
the tanks spitting fire
and the paid poets
shall come with their rhymes and their songs
turning pools of blood into colourful flowers
burning hues of reds
passionate
dilating
like your capillaries…

they continued to circulate the subject of history
with the counterfeit
patches
in your pockets
oh dear god…



6.

Tibet
you’re firm in the saddle
your happiness
ached missing even joy
you shan’t simply fulfil
the long chain of absent
Mahayana?

Hinayana
not exactly gone
the storm
a past life

you shall be
more than mystical
more than the cypress
you shan’t possibly be
asleep forever; never to wake up?

you shall
once more be the cypress of the Northern highlands
the prayer the parable
you’re illuminated by the five mystical hues of light
better to die inside the walls of the monastery
staring at the strangers on the grass
under the oil lamps
blinding smoke
listening to the voices of deceit
as you self-immolate

love
once again
shan’t wait for reincarnation
the living Buddhas
How much of your past life?
how much wind
inside a heart were already dead

you’re the coveted diamonds
the sparkle in the smiles and the tears
the freshness in flowers after they are withered
you’re separated after marriage
after consummation you’ve ached
joy have caused you to
break out in tears?

though in this dreadful life
the despicable
the deceitful greedy poets
the glutton lustful strangers
the arrogant filthy stubbles drooling shrimp sauce and dog meat
attached themselves to the rich, dreaming of becoming human
a kick or a blow
to the sternum
only make you laugh
gives you slight
indigestion

you move on in the end
composed poetry, recall the folklore
captured photographs with old cameras
sang with strung tunes
drawn in watercolours
desired
Mahayana

you’ve returned
on horseback arrows flying
in meditation

you’ve returned
painting and praying at every set back on the road
not long ago
university students like you
ran, the tanks and the mechanical people
How could you possibly escape into the clouds in time?

pass the storm
together with many
searched for your lover your friends
your mastiff no longer afraid
you’re on a flight
at night, in the clouds
you’re drifting amongst the stars
until when, Tibet?

your fingers
have flipped over endless pages of prayers
forgetting the thousands of miles in flight
your sleeves are the clouds
in the sky
blackness shall turn into deep blues
as all shall lay with you
faceup
inhaling more oxygen
your cheeks shall be rosy with tiny broken capillaries

you believed, the children of your flesh and blood
shall grow up, make love, get married
shall close up the missing gap of the past
the future of history
like the sound of temple bells
farewells, at dusk
the marking of a diminished day
the moment you escaped death
in a battle with the King of Demons

Tibet
never knowing fear
you’ve proclaimed: – everyone
must love each other
must make love
Abhisheka
embrace the pain…



7.

Tibet
in view of the strangers
tripping over the sunset
their country in October
there, barely in a smile and it’s dark

the strangers hovering outside your door
weeping willows
by the windows
held back their tears
glared at the superior soldiers in the alley
facing the day lost
a bat that could no longer hold on
dropped off

you’re alone tonight
you can’t feel the rain, you’re aware
once more it shall be an icy sky

when all ends
the songs shall return
you knew the sunset
the colour of blood, it’s not

Tibet
as you hang your portrait high in the mountains
your residence
snow galvanised with dust
an inspire Vajrayana dictum
mixed in intentions
your universe
the convergent of all the circles
even when it has been shot
the seven colour motifs
has been shot

where the light
turned yellow in the South and red in the North
the hundreds of times the Sun shined on you
abandoned half baked
dreams(you had to)

you’re aware
shadows shall
always search for its owner
in the night
without thought

when you’re sleepy
amidst a summer sail
the cicadas, ants
died with hunger died from the cold
you lived on
furtively composing poetry
since you detest the smell of fat
and the smell of ribs
burning, without a grill

the charring odour
born from the chest of a straight and narrow ideology
in sombre uniforms
in prison camps

Oh when, Tibet?

the strangers
strangling the monks restraining the spirit
splitting open the flesh of women
the flesh born for longing and desire
now battered with bite marks

she’s singing
a battle anthem
beginning
from the hem of the kasaya drenched in blood

a song that of a fish
on a chopping board
as they relentlessly hoard
waved
their cleaver

the song, she
and the fish both frazzled, not knowing how to begin
the silence of breaths via both gills severed
mid-swim

you won’t participate
in this game of gills
since you need your yawn

instead of opening your mouth
you stare at the strands of moss
holding on till you’re blue
the hues of choking
and just like that
the songs you will sing
Who would dare sing?

that’s an image of a river
pouring into a waterfall
an image of the Lotus
Sutra
or an image of the Sun
shining outside
not shining inside
not shining here nor over there
you had to continue to swim
two gills two hands
wiggling
paddles rowing soundlessly
silent?

two docile fish eyes
stared at faces of strangers
looking for someone to blame
a way to shame
they turned to darkness
the shadows, as picky as death
thought it was the end
of reincarnation…

the wheel
turning sin
not an ode for their metaphors
as are those born to explain life
according to them
and that’s it

like when the fish had a sore throat
an unclear cough
the metaphor in the ode turns into an arrow
impaling the throat
the heartache
took to the sky
flying
you can be as tattered as you like
a song
beyond
your thirst

gosh, country oh country…



8.

Tibet
when shall your eyes
be like the leaves?

in view of the sky
a mysterious pain no one knows what to do with
a mysterious pain never borned by outsiders
by you, Buddha came back
to life

but tonight
in this desolation
from Qinghai
into you, the strangers crawled
slithered like snakes up an iron path
stroke the clouds

your chin raised
in view of the sky
even silenced were the stars
like frail dragonfly-wings startled horses
ran from the recoiled snakes
coils of steel

the magnificence of stars
like your footsteps in the millions
stepped on the strangers
the strange blood and steely hearts
latched onto the altar of your forefathers
your legend

Gosh, country oh country…

you’ve turned into a child
at the Jokhang Temple
threw away the flame
you had to self-immolate
to love
to no longer be afraid
Oh god

you stand
silent
a mountain imposing
into the clouds biting
two arms two wings
flying…

from the mountain
cloak in a cape of loneliness
waiting for an ivory card with your name
pulled out from a pocket
thrown in a perplexing journey
flew out of this world

you detest what you’ve not worked for
the senseless money
a kind of affection
limited
to those who only knew
how to kill you

hence you couldn’t return
to a home in darkness
an address of death
yours

you
shall return
at a sacrificial moment
composed in an ode
not knowing the incredible cost of building a boat
in smithereens sinking now
into the sea
into the deep…

endurance was at its end
but evil is excessive when?
Who has dared cross the border?
the plane carrying you had exploded, fell
into the ears of strangers
seemingly secretive
but in truth were deaf
can’t hear your voice or the gods
calling
help
every
night?

you watched the strangers
both hands holding guns in theatrics
slipped from their hands the dynasties
much like the clouds
they flew
un-moved
away from the mountain

When shall there be a return
on your sacrifice?
shall make the Sun
an enlightened flame
into clouds burning

so China
not just a dragon
partly human
take to the sky
by you
and the gods
enlightened…

Tibet
When shall tears
be your love?


9.

Tibetans
upon the mountain
the monastery’s yards again swept

the leaves fallen in tears
the lonely sunset wept
watched the strangers
lectured
now old and silent
alone
plotted for the sea

Tibetans
you’re the mountain, breath of fire
the wind and rain
burned and wept with longing

though the sea isn’t your home
the loneliness locked up
you searched still for the flame
a matchstick in three strikes before it ignites
lit even the spirit
you’re aware of
the swift’s nest
dangling cliffside, nature endangered
as they climb over the scaffold
crawled in
knives scrapping

the swift hovered by the cliffside
wept as the strangers
only knew how to flip nests drop eggs
the lustful
savagery

Tibetans
heading for the sea, knew the strangers
were the cause of the waves
into death pounded
sound like a sinking vow
hinted of the by gone days
coral reefs like the buried spikes
The history of Bạch Đằng

the strangers
with barely any feathers but wants to fly
hid behind the tides crawled up the sand
turtles, not laying eggs
the daggers
the battleships

you knew in the end
the strangers shall fall into the abyss
like the swift chicks thrown from their nest
flipped
feathers
plucked

hence you continued to compose poetry
since the ode, like the sea is fearless
since salt is as salty as blood
since the vernacular is the brows of warriors

Tibet
the cold demeanour of snow caps
gone
left in a glance in the flames of your making
never distinguishing
composed your ode
light from mountain to sea piercing
the vernacular never retreating

Tibet
you’re the gentle swifts
hence the vernacular of the ode couldn’t be silenced
even when you’re injured
in flames falling exploded
by the bombs
the sky lowered

the birds
shall fly, in its beak the grass seeds
in each morning
your smiles
as brilliant as the angel’s halo
responsible for holding up the waves
like clockwork
knew how long it would take to reach the stars
like lovers
counting each minutes
steeped in the scent of love

the world of the birds
a horizon
where people would be side by side with the gods
where people would intently listened to the flapping of wings
hovered between heaven and earth
where people would dream of moonlight
lighting cavalcades
shining
peace

When, Tibet?

10.

Tibet
when will the rice bloom
and you’re no longer on hunger-strike?

when will the famine fall
and you shall take to the sky
as Buddha?

Tibet
as you wept how could you love
as tattered flesh would
entertained laughter

but your smiles never lacking
lacking was your freedom
never lacking was the truth
the truth isn’t an ode in a dragon dance
you despise the howling act of romance

allow winter to wait for summer
gone were your anxiety
the strangers wanted you to be tired
in a game of deceit

they conjured the ghost
dangled them from the rafters
every night
the charlatans bartered with the gods
arrived
on their knees
crawled up the altar

they wanted to audit reincarnations
sought out those second in charge
in congress
negotiations between the police and the acting emperor
talks with the lord of demons
not with the gods far away on the side of the mountain
compassion within the rolling rocks, the wind
the flying fish the fish swimming
in each lifetime in passing

the stranger’s sickle
the strokes of their hammer
are wedges in the window sill of your home
caused the mountain eagle to fly away, take to the sky
a resolution broke out in October
a draft broke out in spectres
a portrait broke out the dark
you’re broken with guilt

oh you
you knew the ode
a window opened to the world
you had to settle for darkness
since light from the red beast
arrived, after it pretended
to have left

Tibet
you shall never die
since in exile, you’re standing
demanding
existence
not sink into tears

Tibet
like clouds, you flew, looked down
at the despair and evil
the monk acting as police
the wind acting around deceit
the hill acting as the rats’ nest

the institution turned into a battlefield
not nirvana, you knew
a day full of red will turn black
in your hands was your hunger
returned, to view the ode on the screen
waited for a swing of the hammer
on someone’s head
with reason and no reason at all
not from the emperor
but from the one self-proclaimed

your hands searched for the ode
to the last minute
just before exile
Tibet, you’re searching still for
peace…

Mao you thought were feathers
your countenance innocent
agin power

gosh, Tibet
you spared your anger
your face froze
in a cold smile

your country in snow, when there’s no sunlight
no hoof prints
on the road
the alleys be a Chang’an red

your soul drilled in as deep
as an oil well
so as the strangers venture through
sightless they shall be won’t see

like my people once starved to death
slaughtered by machetes
thrown into rivers, shoved into ashes
in “revolutions”, in “eruptions”
as the poets on the stage lowered their heads received awards
the ode stood alone
surrounded by strangers
sank in the welcome of the grim reaper
in an descension towards death

my people are right by the ocean
not a thousand metres up the mountain
thought it was far
thought it was settled
time and again died to then live
heard Lu Xun asked:
– China oh China
you’re cannibalising, still?

Tibet
What can we do?
welcome again an exile
watch people starve to death
by the gallivanting vagrant
acting poets?

in the end, we have still
both our hands opened(palms up)
our heartstrings connected
to Buddha

we’re aware that
when the strangers are baffled
unable to keep up the act of decency
unable to drag the farmers out
to cover for them
they turned evil, oh dear god…

Tibet
you can but die when humanity can no longer hear the screams
you can but die when humanity sided with the enemy fought their friends
humanity couldn’t just sit
and watch
the evil lords swing their sickles and hammers
to then impersonate the people?

China couldn’t possibly
ignore their hunger
their darkness
the broken wings of their people
risked the flights
across humanity
forcing all to witness the drama
roles enacted only by servicemen?

China couldn’t possibly
in laboured dreams
in souls laden scars
in the innocent deaths of their people
use the grim reaper as an act?

if we were to count the tears
what can China do
their people were starving
cut opened for organs
gosh, not just Tibet
oh dear god…

couldn’t the blood of its nation be enough
needing more blood from other nations
stir-fried into a feast
to feed their ignorant leaders
the nightly orgies
the barbaric
vulgarity

they continued to blame you for “insurrection”
but you’re the liberation
so the gods may escape from demons
so anguish may bow to happiness
so tears may look up and smile with joy
so evil deeds are forever cursed
in a home Void of thoughts
so flowers and leaves may freely rustle
so poets by each thread embroider
the vernacular
into an ode
so history may not be mere curses
not destroyed by smoke or the wind
the shape of a mushroom
heaven crumbling in the annihilation

Tibet
you’re a tower of smoke
fragile and fleeting
you have became the eye of the gods
looked into the eight realms
pointed out the demon king
you are what is left
of humanity
In the end







BÀI TRƯỜNG CA TÂY TẠNG



thay lời tựa

bạn nghĩ rằng ánh sáng sẽ đóng cửa
khi một người nào đó
nhớ?

mặc dù bạn biết
người ta không thể nhớ
cũng như lửa
không thể tự thiêu
sao nhiều người
vẫn cháy?

thế giới
có còn cơ hội
cho những người ly hương
và tỵ nạn
nhớ?

đêm qua
ngôi mộ của những người đàn ông
cùng đi trốn với nhau
mãi mãi nằm bên nhau
bỏ lại những đứa con và
người đàn bà
họ từng yêu
dấu

ai sẽ đến
nhớ?

phổi của bạn đầy bụi
bạn chờ đợi nghẹt thở
ở ngọn lửa
vàng xanh và nhớ?

đêm tối lạnh
bạn đứng xem
những mặt người
xơ xác
những xác người
xác xơ
như bóng trăng bị rỗng
nhớ?

bóng tối bị nuốt chửng bởi
sự đồng ý của những viên đạn
bạn quên
nhớ?

những người thân yêu bị bắn
bạn thấy lồng ngực họ bị vỡ
như những viên đá lạnh, trong cái cốc
trên bậu cửa sổ
vẫn đang khóc và
nhớ?



1

khúc bi ca
bị xóa nhòa trong những vụ tự thiêu
không ai dám
khóc

quả cầu lửa cô độc
từng lóe lên trong đêm
đám tro xương người
không có gì
không có gì còn lại
cũng không ai
còn
thấy nóng

những người không bị đốt cháy
sống mãi
thành 1,4 tỷ người
đời đời
biết sợ

chết, không phải món nợ
cũng không phải là lý do
để hoảng sợ
nên mấy mươi năm trôi qua
Tây Tạng
vẫn nghĩ mình là sư tử
gầm vang cho sự khóc ròng
trống rỗng
trong 1,4 tỷ giọt nước mắt

như mây
tội ác
đã dày
như cao
hơn dãy
Himalaya



2

Tây Tạng
khi người chạy trốn khỏi đám mây
tưởng không ai dám trói tay
đức Phật
sống

tưởng sấm sét không dám bắt người làm con tin
cho lửa

người duy nhất còn lại
chưa bị đốt cháy
đang chịu nguyền rủa
tại sao chưa chịu giác ngộ?

“… Trung Quốc lên án Đạt Lai Lạt Ma là dối trá hôm 145, sau khi nhà lãnh đạo tinh thần của Phật giáo Tây Tạng tố giác các đặc vụ Trung Quốc đã huấn luyện những phụ nữ Tây Tạng bôi chất độc lên tóc hoặc khăn choàng của họ để ông sờ phải khi ban phúc lành…”
http://wwwthanhniencomvn/pages/20120514/trung-quoc-len-an-dat-lai-lat-ma-doi-traaspx


Tây Tạng
tít trên đỉnh núi
hai cánh tay người xương xẩu
ôm một hài nhi chưa sinh ra
vì những bé sinh ra đã bị đốt
hay thiêu
cháy

những người chết trên đường luân hồi
những người mất tích
những người tìm kiếm
để lại những dấu chân, những ngọn đồi
những bụi cây, trong áng mây
trong hình dạng của một con người
trong hình dạng của một đất nước
chỉ còn ngước
lên trời
lặng im hít
thở

tự do
khoảng trống rộng lớn
nhưng chỉ cần sự vắng mặt của người
là nước mắt
rơi

bao giờ
chúng ta ăn chỉ để vượt qua cơn đói?
bao giờ
chúng ta ngủ chỉ để ước mơ?
bao giờ
chúng ta tỉnh táo để mở miệng ra
và nhổ ngụm máu trong miệng?

bao giờ, Tây Tạng?

những người chín kiếp tu hành nhưng giờ đành
lúc lắc hai nắm đấm
lạt-ma thành bóng ma
để chứng minh sự tồn tại
dù tồn tại là để từ chối
sự toàn năng của đám loăng quăng
và muỗi

ngày thay đổi từ màu đỏ sang đen
từ màu đen sang màu tóc
khi tụng niệm người biết Phật cũng khóc
ròng, và biến mất
nhưng Tây Tạng
người vẫn hiên ngang
ở lại trong trại, tranh luận với các bức tường
và chấp nhận bị nuốt bởi quỷ vương

Tây Tạng
người chính là bài thơ
đã ghi rõ địa chỉ người nhận
để bưu phẩm không bị tịch thu vô cớ
nhưng nó vẫn bị xóa
và đưa vào máy nghiền
thành bột giấy

chỉ còn mảnh ngôn từ
như những vụn bánh mì
chú chim câu
hòa bình ngơ ngác
chuyến bay mất xác từ Bắc Kinh

Tây Tạng, không lẽ
người chỉ còn những mảnh vỡ
lần lượt, tan rã?

không còn giấy
nên người đành viết lên chính cơ thể của mình
ngoằn ngoèo những con chữ
cứa vào giấc mơ
như cưa máy cứa vào thân cây
giải tỏa làm ga điện ngầm sáng nay
làm thân người chảy máu

chẳng lẽ con ngựa
giờ phải nhìn vào dấu chân của mình trên mặt nước?
cỗ xe tứ mã đã chìm
những người dậy sớm đã biến mất vào màn sương
những người ngủ muộn cố gắng sải bước
với sự mệt mỏi của vó ngựa
khi một bài thơ như một quốc gia
vẫn chưa thể ra
đời

Tây Tạng
người là bài thơ
tìm kiếm tên gọi

chúng ta
hãy cố hết sức để bài thơ quay lại nơi nó sinh ra
dù có bị lột da
mổ bụng

Tây Tạng
thảo nguyên của người tung bọt trắng như lời nguyền
được viết lên các tầng trời
mưa như nước mắt
khi người vô cớ bị bắt
giam, đám mây cũng tắt
nắng trên đôi mắt trống rỗng
của các nhà sư
từ từ
khụy xuống

Tây Tạng
người có lạnh khi bài thơ rơi
từ đỉnh núi
trời mưa, khi người chạm vào nó
gió chạm vào mưa
mưa chạm vào nước mắt
những người bị bắt
chạm vào nhau
nỗi đau
chạm vào phẫn uất

nước mắt
một phần nước và chín mươi chín phần phẫn uất
cơn đau vỡ mật
ngay cả những con bướm
tiếng cánh vẫy cũng im lặng
như tiếng sấm

chúng ta cố hết sức để bài thơ quay lại nơi nó sinh ra
cơ thể nó uốn lượn như con hổ
sớm được rửa sạch bằng các mũi tên
được bắn từ mọi hướng
dù người ghét mùi
thịt nướng

Tây Tạng
người bấp bênh trên làn sóng màu đỏ
nhuộm lên đất nước của người
người ta muốn người chết trong hỗn loạn
cùng tiếng rơi
của binh đao
loảng xoảng

nhưng thành phố của người tít trên đỉnh núi
himalaya nên tha hồ ánh sáng

không chỉ bài thơ
Tây Tạng
người bỏ lại đằng sau những nàng thơ
õng ẹo như ả điếm
vẫn giả danh kiều nữ
khỏa thân kiếm ăn trên con chữ
nát
nhừ

Tây Tạng
bài thơ của người là những đêm tinh tế
bụi cây lá mỏng
thở sương mù
chân tu
mắt nhắm
không lùi

mọi thứ bây giờ không còn thuộc về người
người ta đã giành lấy
cả những viên đá thiêng liêng
từ tu viện

nhưng ẩn đằng sau khuôn mặt của bóng đêm
đất nước của người như mặt trăng
đã từng đánh dấu trên bản đồ
đã từng có vua
hoàng cung đã từng lộng lẫy hơn bài thơ
những hành khất đeo mặt nạ với bát ăn bằng bạc
suốt ngày ca hát

dù phải rời khỏi đất nước
Tây Tạng, gương mặt người vẫn như đám mây
tuổi người như đá xám
như khoảng trống
như mênh mông
như cỏ
số phận của người
mãi mãi còn ở đó

chiến trường của người không tồn tại
trong giấc mơ lưu vong
nhưng chẳng lẽ lưu vong là không tồn tại?
nhưng chẳng lẽ?
mà thôi…

vẫn còn ánh lửa
của những lạt-ma trẻ dưới chân núi
Tây Tạng bây giờ “không có tù nhân”
chỉ có nhân dân
và nhà tù, âm u địa ngục

trẻ em đã chết trong những cuộc chuyển dạ
– không tồn tại
nhà sư đã chết dưới những lưỡi dao mềm
– không tồn tại
các ngôi chùa đã chết trong nhà ngục đá xám
– không tồn tại
ngay cả những xác chết vẫn bọc trong lá cờ đỏ
– không tồn tại
những lạt-ma giả dạng tóc dài
– không tồn tại
phía bắc và phía nam đã mất
phía đông và phía tây không còn
những vàng son
của người, thành đứa trẻ lon ton
quanh cát bụi…

Tây Tạng
người còn quá trẻ hay đã quá già?
người vẫn hít vào và thở ra
như khói, nơi nào người ta vẫn đổ gạt tàn thuốc lá
như đống tro xương của hàng vạn cốt người
sau khi tự thiêu

người ta muốn người đi bộ từ núi xuống cánh đồng
còn cách Biển Đông
bao nhiêu hải lý?

chúng ta đã cùng nhau khóc:
cuộc hành quân vạn dặm
Trung Hoa ôi Trung Hoa
bao nhiêu người đã rơi
từ núi cao
mất
mạng?

Tây Tạng
ngọn gió giận dữ ở biên giới
mấy mươi năm trước người quấn lá cờ trong gió
trong một trò chơi rên xiết với mấy ông vua
và những điều tưởng là tồn tại
cái chết, người ngỡ sẽ vinh quang
lịch sử của người: – không tồn tại
những cuộc đàm phán
trên một chiếc máy bay bị nổ
và rơi…

quê hương
giống như một lưỡi dao lãng quên
những thành tựu và những sai lầm của người
– không tồn tại
người tìm lại những linh hồn
trong 1,4 tỷ con người lạ
– không tồn tại
nên tình yêu cũng không còn tồn tại
ngộ ái nị
người la: oai oái
nghe ai ái
xa ngái
ai oán mùi trầm hương

không tồn tại
dù người không phải Quảng Đông và Quảng Tây
không tồn tại
dù người nắm chặt sự dũng cảm trong tay
và ngay
trong trái tim
ngay
trong dương vật và tử cung
nóng bỏng

Tây Tạng
người phải chờ đến bao giờ nữa?
đến bao giờ ngọn lửa
tự thiêu
thành tình yêu
của người?

“nhà sư Tsering Gyal, 20 tuổi, đã tự thiêu hôm thứ Hai 11/11 tại Goulou, khu vực có nhiều người Tây Tạng sinh sống ở tỉnh Thanh Hải tại miền Tây Bắc Trung Quốc

Cảnh sát đã dập tắt lửa và đưa nhà sư Gyal tới bệnh viện và người ta không biết rõ tình trạng hiện nay của người này”



3

Tây Tạng
người chết oan khi người không phải chết
chỉ kịp đi qua cùng vệt máu trên mắt
với bụng đói

vẽ từng gương mặt người
như con cừu
ngây ngô hoa dại
cũng phải
chịu chôn vùi
sau bài hát của người lạ chăn cừu
tinh quái

lũ lụt từ những người lạ
bọn họ đến từ đâu?
những kẻ không biết cách tha thứ
cho sự tinh tế của bài hát
cho những bộ quần áo rách nát
trên cơ thể của người
còn gầy và xanh hơn cả bình minh

người có kịp nghe tiếng súng nổ
yên tĩnh mỗi sớm mai tinh khiết
của mấy mươi năm trước

những người mang theo cái chết
bọn họ đến
như những con chuồn chuồn
thích tập bơi
trên rốn

như những vô lý
đầy ra trên quê hương người
nhưng cỏ vẫn xanh trên con đường đá xanh
máu đỏ vẫn pha trộn vào đất đỏ
những tu viện ngập tràn người lạ
trên hai bàn tay người một đống ký tự
một đống từ ngữ
đồng nghĩa cho bài thơ một sự sống còn
trái nghĩa nhẹ nhàng cho cái lạnh
của ảo ảnh đức tin
bị đốt
như tro cốt
của người

ơi người
quần áo của bài thơ chỉ làm bằng giấy
trời ơi…

không còn ai tha thứ cho nỗi buồn
trong bài hát của người
không còn ai tha thứ cho bộ quần áo
trên cơ thể của người
đã nói rồi
gầy và xanh còn hơn cả bình minh

không còn ai tha thứ
một sân khấu mới được dựng lên
bên tu viện
những người lạ đang nhảy múa
cùng ông vua và ngọn cờ hồng
búa-xua ngọn đèn lồng
treo cao
ngơ ngác

người biết
cái lồng đèn cũng chỉ thắp cúng cho những người đã chết
còn riêng người phải sống

cuối cùng
hoa dại trong đêm cũng bỏ trốn
trong lúm đồng tiền của người
nó hóa trang để thoát
khỏi tầm nhìn người lạ
những kẻ khai hỏa chứ không khai hóa
đang nghển cổ để xem
những sân bay mọc lên trên đỉnh núi
những trại lính mọc lên trên quả đồi
hàng ngàn người lạ tràn vào tu viện
hàng ngàn người lạ xuất hiện
sau ô cửa máy bay
không phải áng mây
không phải ngọn cỏ
họ bay xuống trong những cánh dù màu lính
mà mỗi đêm
ngày xưa người vẫn bay lên cùng những con chim trắng
người vẫn hát trong chiều sâu im lặng

không phải
không phải
nên người
bỏ chạy
trời ơi

người
nhìn những diễn viên mang vương miện ông vua
người
thơm mùi hoa táo trong mưa
người
quần áo mỏng ướt đẫm
bỏ chạy

ống tay áo của người dưới trăng lạnh
nhìn Tây Tạng lắc lư
như rèm cửa sau ánh nắng
mặt trời sau bóng tối
nụ cười sau giả dối
tội lỗi sau tội lỗi
người
bỏ chạy

người biết
mọi thứ sẽ được đốt cháy cùng với ngọn đèn lồng
khi người dám thoát khỏi sân khấu
người rón rén lấy một chiếc gương nhỏ
soi mặt những người đàn ông xa lạ
và dâm đãng
đang thay những bộ quần áo màu xanh lá cây
thành màu đỏ
nhưng sự hóa trang khốn nạn
vẫn còn
thứ phấn son đánh lừa
như ma quỷ

người chờ đợi
mang lại những tảng đá đánh lửa
cùng nhau xây dựng lại một sân khấu khác trên biển mây
khi chiếc máy bay
cất cánh
mang màu áo lính
ra khỏi thế giới màu sắc lộng lẫy
của người
vẫn nằm trên đường băng
trên thân thể trần truồng của mình
lột bỏ những bộ quần áo hóa trang
nguyên vẹn
nỗi buồn
mơ cất cánh…


4

Tây Tạng
trong cơn ác mộng
của các nhà thơ, nghệ sĩ
bao giờ người cũng
xuất hiện

trong những bức tranh
trong những bài thơ
người giận run lên
khi bọn họ chỉ thì thầm, lén lút

người biết
các nghệ sĩ không dám thức dậy
nỗi buồn không dám diễn tả
giấc ngủ nặng nề, u mê
khi xuất hiện của kẻ tự xưng là đấng toàn năng
nghiến răng
cho miếng ăn
ngậm miệng

bài thơ
có thể là một con người
nhà thơ
cũng có thể con chim
con bướm

nó bay
với hai cánh tối màu đen
một cánh trong bóng đêm
một cánh lãng quên
không như hạt giống người đã gieo
dù chưa nở hoa
nhưng hy vọng của người vẫn giải thoát
như bọn họ cố gieo tiếng ác
cho người…

các nghệ sĩ bị mù vì tham
và đang đi trên mây
đôi khi họ lộn ngược lên cành cây
giống như những con dơi
và những chiếc lá
bị héo

người biết
sự kích động ngôn ngữ
đã không còn

người biết
các nghệ sĩ nằm im trong căn hầm ẩm ướt
khi mặt trời lặn phía sau dãy núi
họ chỉ dám cúi
đầu
và chỉ xuất hiện
tìm kiếm thức ăn
sau đó biến mất không lăn tăn
dấu vết

họ
có dám kéo người ra khỏi cơn mộng du
để tham gia băng đảng quốc doanh của họ?

họ
giả vờ cầm ngọn đuốc trên tay
trong khi người đang soi vào mặt một con chó sói
làm nó hoảng sợ rơi xuống khe núi
nhào lộn gãy răng
hay vẫn hung hăng
khi bài thơ không dám nói
nên lời?

vào ban đêm, khi người không ngủ
các con dơi đã bay đi
ánh mắt nhức nhối của những người lạ
soi mói như con dơi
lộn lèo rồi
hút máu

máu
làm thế nào có thể mang lại hạnh phúc?
nhưng máu có thể mang lại nỗi nhục
khi hạnh phúc
như sự suy tàn của mặt trăng
đã bị bóng mây nuốt mất

sự thật
không phải con thỏ ngọc

những người lạ xấu xí
như những con dơi
thoát khỏi kiếp chuột vào lúc ánh hoàng hôn
khi họ giả vờ đi ngang qua ngôi nhà cũ của người
căn gác bếp lợp bằng da bò
lên khói
bức tường đất mỏi
cánh cửa chật hẹp cá mòi
nhìn thấy đám đông trẻ em chơi
hồn nhiên hơn những con dơi
vẫn bay trên đầu họ

lòng “từ tâm” của họ
lúc đó lên cơn thèm ăn
như thể bọn họ là mặt trời
nên người cười
chết lặng

hoàng hôn đổ bóng trong ngõ
hẹp, và những con dơi phủ một lớp vàng
son, cứ vỗ cánh bên ngoài những cánh cửa đã tróc sơn
như những gã bói toán
họ bàn mưu, im lặng
trong câu chuyện ma quái của con dơi

họ, một loại quái thai của nỗi nhớ
cách thức nhàn nhã của họ
chỉ để giết người

ôi, Tây Tạng
bao giờ đỉnh núi
là tu viện bình an của người?

bao giờ
thần thánh của người quay lại?
xin các nghệ sĩ đừng hít vào hay thở ra thêm nữa
ở trên cao khí ô-xy rất thiếu
xin đừng mở miệng như ngáp cá
như chó đá
vẫn thích quỳ bên cầu
thang

người không tin vào bầu không khí loãng
máu đào nước lã
chảy qua thân thể người ướt cả buổi trưa
đã mưa cả buổi chiều
đã tiêu điều buổi tối

họ không bao giờ sưởi ấm trái tim của người
trong đêm lạnh
nhưng họ sẽ tìm cách chạy tội
họ vẫn tìm cách thoát
họ luôn luôn chàng hảng
như bài thơ hai hàng khốn nạn
trời ơi…

“Trong một tu viện Tây Tạng tọa lạc ở độ cao 3150 m trên cao nguyên, một hình thức giáo dục mới đang được tiến hành Chính quyền Trung Quốc gọi đó là “Cải tạo lòng yêu nước”, nhưng đối với các nhà sư thì đó là một hình thức đàn áp nghiêm trọng”

ôi chao, Tây Tạng
phủ vây
tiền, tù
tình, tội…
liệu người còn sức
xóa tan sương mù?

ánh sáng bắt đầu kiệt sức
đang chiếu qua những bụi cây
đứng im như dáng người
như bức tượng
như bù nhìn
núp trên cánh đồng
mênh mông không
lối thoát?

người mở bất kỳ một cuốn sách
gần như tất cả các từ loại cùng với người: bỏ trốn
động từ bỏ chạy
danh từ bốc cháy
tính từ tự thiêu
chỉ mơ hồ trạng từ khuyến khích
và đại từ kẻ lạ mắng người: phản nghịch

những nghệ sĩ mà người không bao giờ thích
vẫn chằng chịt dây leo
khi người nheo
mắt nhớ

cứ ước mơ
vì nếu người có sai ngữ pháp
chỉ vì họ là chấp pháp
như chó ngáp
phải ruồi

như có lần trong bài thơ người khóc
tại sao những chân đèn bằng vàng
ngọn bạch lạp người thắp đã mười ba thế kỷ
sao có kẻ muốn thổi tắt
trời ơi…

dưới ánh sáng này
nhân loại cùng với những pho tượng của các vị Thần
đã từng nghiêng mình đáp lại
những tiếng thánh ca
mà quyền năng của âm thanh
một tiếng vỡ ly cũng có quyền năng thần bí

chiếc ly vỡ của người
như thủy tinh thể của con mắt nhân loại
nhìn thấu vào cõi giới
tiềm thức của người
mãi mãi là quá khứ
mãi mãi là tương lai…




5

Tây Tạng
đêm nay
người như một con thuyền
nằm nghe mưa
người có nghĩ trời sẽ lạnh thêm một lần nữa?

người không hiểu
tại sao người yên tĩnh
mà Bắc Kinh hỗn loạn?

những cánh hoa đại vẫn rơi trên sân chùa
tít ngoài Trường Sa
tiếng chuông vẫn ngân nga
xa
vắng

có khi người hơi mất tập trung
lúc có sợi tơ
nhện
níu
làm đất với trời
Phật và người
hòa thành một

nhưng kẻ lạ đột nhiên thức dậy
để nuôi giấc mơ
từ con đường hỗn loạn Dương Châu
đến Tân Cương Tây Tạng
những kẻ lạ học môn lịch sử rất “lãng mạn”
như viên đạn
đỏ nòng
như tấm lòng
của họ

người nghĩ
sao kẻ lạ lại quên
không lo vét cho xong cái ao trong Tử Cấm Thành
cứ thích tìm biển sâu
tận đâu
làm người ngập đầu
nước mắt…

ôi tất cả nụ cười xin vui lòng nhắm mắt
khi con mèo muốn hóa
thành con hổ
loang lỗ
máu tươi

Tây Tạng
con thuyền của người không muốn làm hồn ma chết trẻ
bay
khi đêm xuống
trên ngọn cây
người nhìn
vào hồn ma
mà khuôn mặt đang giữ một hơi thở
nhẹ, người không sợ
vì người biết
những viên đạn không thể thành cơn sóng
biển là một vùng yên tĩnh
khi biển ngủ muộn
vào đêm
lênh đênh
bên khung cửa…

người biết
Bắc Kinh cũng đáng yêu
dù sự bất mãn đang lang thang
trong triệu triệu nỗi cô đơn
như mạng người triệu triệu dỗi hờn
như ngọn đèn lung lay trong gió

người nói, nếu bạn là con hổ
sao không dám đi tìm khu rừng
một trận đấu công bằng đích đáng
để nhân loại cùng đón mùa xuân?
sao lại chui vào mây
tít trên núi giả vờ
là cơn gió?

người nghĩ: biển, chiếc thuyền và những đám mây hình con chó
vân đẩu cũng có lúc say
như đêm nay
con thuyền nằm nghe mưa trên tay
lịch sử như kỷ niệm
nằm chết điếng

người biết, dù vô lý
nhưng trời sẽ lạnh thêm một lần nữa…
khi không chỉ những kẻ lạ
súng gươm sáng lóa
xe tăng phát hỏa
mà cả những nhà thơ làm thuê
cũng đến, hát và gieo vần
cho vũng máu hóa thành màu hoa
đỏ cháy
khát khao
giãn to ra như những mao
mạch của người…

như họ vẫn tiếp tục lưu hành môn lịch sử
cùng với đồng tiền giả
trong túi áo có rất nhiều mảnh vá của người
trời ơi…



6

Tây Tạng
người sẽ sớm ngồi vững trên yên ngựa
hạnh phúc của người
đau đớn đến thiếu vắng cả niềm vui
người không phải chỉ diễn tập
cho một chuỗi dài vắng mặt
đại thừa?

tiểu thừa
chưa phải đã ngày xưa
như cơn mưa chưa
tiền kiếp

rồi người sẽ
bí ẩn hơn
như cây bách tuế
chứ chẳng lẽ
người ngủ mãi không thức giấc?

rồi người sẽ
một lần nữa cây bách tuế của vùng núi cao phía Bắc
lời cầu nguyện mật ngôn
bí ẩn ánh sáng ngũ sắc từng bao quanh người
thà chịu chết trong các bức tường tu viện
nhìn những kẻ lạ ngồi quanh đám cỏ
thắp ngọn đèn dầu
mù khói
giả giọng nói
khi người đã tự thiêu

tình yêu
một lần nữa
không chờ đến luân hồi
những vị Phật sống
là bao nhiêu kiếp trước của người?
là bao nhiêu gió thổi
trong trái tim không phải xác chết

người giữ gìn kim cương
lấp lánh như nước mắt nụ cười
hoa tươi sau khi héo
người ly thân sau khi kết hôn
nỗi đau sau khi cưới
niềm vui có làm người
bật khóc?

trải qua kiếp nạn
đi qua những kẻ khốn nạn
những nhà thơ giả danh và tham lam
những kẻ lạ tham ăn và dâm đãng
những hàm râu mắm tôm thịt chó thích làm sang
hay bắt quàng để mơ làm nhân loại
như một cú thoi hay thọi
giữa xương ức
chỉ làm người bật cười
và hơi tức
ngực

cuối cùng người tiếp tục
làm thơ, kể những câu chuyện cổ tích
chụp hình với máy ảnh cũ
hát bằng cây đàn
vẽ bằng màu nước
như những ao ước
đại thừa

người trở về
cưỡi ngựa bắn tên
ngồi thiền

người về
vẽ và cầu nguyện trên một quảng trường
mà ngày xưa
những chàng sinh viên cũng như người
phải bỏ chạy, chiếc xe tăng và những tên người máy
làm sao người kịp trốn vào mây?

sau cơn mưa
người tìm lại người yêu
bạn bè với mọi người
những con chó Ngao hết hoảng sợ
người trên một chuyến bay
đêm tối, mây
và người trôi giữa những vì sao
đến khi nào, Tây Tạng?

ngón tay của người
đã lật hàng vạn trang kinh
không nhớ hàng ngàn dặm đã bay
vạt áo như mây
trên bầu trời
đen, sẽ thành xanh thẳm
khi mọi người đã cùng người nằm
ngửa
hít thêm khí ô-xy
bầu má người hồng li ti mạch máu…

người nghĩ, những đứa con máu thịt của người
lớn lên, làm tình, kết hôn
khép lại khoảng trống trong quá khứ
tương lai của lịch sử
như tiếng chuông của ngôi chùa
tiễn biệt hoàng hôn
đánh dấu một ngày sắp tàn
thời điểm người thoát ra cái chết
trong cuộc chiến với Quỷ vương

Tây Tạng
chưa bao giờ biết sợ
người nói: – mọi người
hãy yêu nhau
hãy làm tình
quán đỉnh
với nỗi đau…



7

Tây Tạng
khi người nhìn những kẻ lạ
té ngã hoàng hôn
trên quê hương của bọn họ tháng Mười
chưa cười đã tối

những kẻ lạ đi lại bên ngoài ngôi nhà của người
cây liễu xõa tóc
ai ngồi không khóc
bên cửa sổ
nhìn những người lính nghênh ngang trên phố
đối diện ngày sắp mất
như con dơi sắp hết tầm rơi
xuống

cô đơn đêm nay, người
không nghe mưa, người biết
trời sẽ lạnh thêm một lần nữa

khi mọi thứ kết thúc
chỉ có bài hát trôi về
người biết hoàng hôn
vốn không phải màu của máu

Tây Tạng
khi người treo chân dung của mình trên núi cao
căn phòng của người
tuyết pha vào bụi
hững câu cách ngôn mật tông
pha vào những lời khẩu quyết
vũ trụ của người
là nơi những vòng tròn hội tụ
dù đã bị bắn
những hoa văn bảy màu
đã bị bắt

nơi ánh sáng
hóa thành màu vàng cho phương Nam và màu đỏ cho phương Bắc
một trăm lần mặt trời chiếu vào người
đành bỏ lỡ
giấc mơ

người biết
cái bóng
luôn tìm kiếm ông chủ của nó
trong đêm tối
vô minh

khi người buồn ngủ
trong cánh buồm mùa hè
con ve và con kiến
chết đói và chết rét
người vẫn ngồi
viết bài thơ không lén lút
người vốn ghét mùi thịt mỡ
và mùi của xương sườn
cháy, mà không phải nướng

mùi khét
sinh ra từ bộ ngực phẳng lì của hệ tư tưởng
mặc bộ đồng phục ảm đạm
của trại giam

ôi bao giờ, Tây Tạng?

những kẻ lạ
bóp cổ nhà sư bắt bớ linh hồn
làm phụ nữ banh da nứt thịt
da thịt nàng lẽ ra để thương nhớ
giờ đã đầy dấu răng

nàng hát
bài hát của cuộc chiến tranh
đã bắt đầu
với tà áo cà-sa thấm máu

bài hát của con cá
nằm trên thớt
khi bọn họ không ngớt
múa
dao

bài hát, nàng
và con cá bối rối không biết làm sao để hát
sự im lặng để thở đã bịt chặt hai mang của nó
khi bơi

người không chơi
trò hai mang
vì người cần phải ngáp

thay vì mở miệng
người nhìn chằm chằm vào những cọng rêu
uốn lượn sức mạnh của người để xanh
màu ngạt thở
như vậy
những bài hát nào người sẽ hát
và ai dám hát?

đó là hình ảnh dòng sông
rơi thành thác
hình ảnh nhụy sen
Đại Bi
hay hình ảnh mặt trời
chiếu sáng bên ngoài
chẳng chiếu sáng bên trong
chẳng chiếu sáng bên này chẳng đến bên kia
người đành tiếp tục bơi
hai vây và hai tay
loay hoay
như mái chèo vô thanh
im lặng?

hai mắt ngơ ngác của con cá
nhìn khuôn mặt của những kẻ lạ
hay tìm cách đổ lỗi
chạy tội
bọn họ quay về phía bóng
tối, dè dặt như cái chết
tưởng là đã hết
luân hồi…

bánh xe
quay tội lỗi
không phải câu thơ để bọn họ ẩn dụ
như những kẻ sinh ra chỉ để giải thích cuộc đời
theo ý họ
rồi thôi…

như lần con cá đau họng
từ cơn ho không rõ ràng
ẩn dụ bài thơ thành mũi tên
đâm vào cổ họng
để cơn đau thấu tim
bay
lên bầu trời
người tha hồ tơi bời
như bài hát
sau khi người khát
nước

đất nước ôi…



8

Tây Tạng
bao giờ những chiếc lá
là con mắt của người?

nhìn lên bầu trời
đau đớn bí ẩn không ai có thể kiểm soát
đau đớn bí ẩn không ai chịu ngoài cuộc
cùng với người mang Đức Phật
về với cuộc đời

nhưng đêm nay
nơi hoang vắng này
từ Thanh Hải
kẻ lạ đang chui vào người
bằng con đường sắt uốn éo như con rắn
phun nọc lên mây

người ngẩng đầu
nhìn lên bầu trời
những ngôi sao cũng đành im lặng
những cánh chuồn mong manh vẫn làm giật mình té đái cả những con ngựa
giờ bỏ chạy khỏi con rắn uốn cong
những vòng tròn bằng thép

sự huy hoàng của những ngôi sao
như hàng triệu bước chân của người
đạp lên kẻ lạ
khác máu tanh lòng
vẫn muốn bám vào bàn thờ tổ phụ
thần thoại của người

đất nước ơi…

người làm thành một đứa trẻ
ở Đại Chiêu Tự
vứt bỏ ngọn lửa
mà người từng tự thiêu
để yêu
và không còn sợ nữa
trời ơi

người đứng
lặng im
sừng sững như một ngọn núi
cắn vào mây
hai tay hai cánh
bay…

từ ngọn núi
khoác chiếc áo màu cô đơn
chờ đợi chiếc thẻ ghi tên người bằng ngà voi
được rút ra khỏi túi
ném vào cuộc hành trình kỳ lạ
bay ra thế giới

người ghét sự cho không
miễn phí vô lý
một thứ tình cảm
cứ kiềm chế
cho những kẻ chỉ biết giết
người

nên người không thể về
ngôi nhà bóng tối
địa chỉ cái chết
của chính mình

người
sẽ quay lại
tại thời điểm tế lễ
làm một bài thơ
mà không cần biết giá tiền khủng khiếp để đóng con tàu
vừa bị đâm chìm
xuống biển
sâu…

sức chịu đựng khôn cùng
sự gian ác quá mức
khi nào? ai đã dám vượt biên giới?
chiếc máy bay chở người bị nổ và rơi
trong đôi tai của kẻ lạ
cứ ra vẻ bí ẩn
nhưng thật ra bị điếc
không nghe tiếng người và các vị thần
vẫn kêu
cứu
mỗi
đêm?

người
nhìn những kẻ lạ
đang diễn trò hai tay hai súng
bọn họ sắp phải nhìn những triều đại tuột khỏi tay
như mây
bay
không du du
khuất núi

biết bao giờ trở lại?
sự hy sinh của người
sẽ làm cho mặt trời
thành ngọn lửa giác ngộ
cháy thành mây

để Trung Hoa
không phải chỉ con rồng
mà như một phần nhân loại
bay lên trời
cùng người
và những vị thần
giải thoát…

Tây Tạng
đến khi nào nước mắt
là tình yêu của ngươi?



9

Tây Tạng
trên ngọn núi
người sẽ quét lại sân chùa

lá rơi như tiếng khóc
đơn độc hoàng hôn
ngắm nhìn kẻ lạ
từng rao giảng
giờ già nua im lặng
một mình
âm mưu mò ra biển

Tây Tạng
người là núi, thở ra lửa
gió và mưa
cháy và chảy trong thương nhớ

nên dù biển không phải căn phòng
bị khóa nỗi cô đơn
người vẫn tìm ngọn nến
một que diêm quẹt ba lần mới cháy
thắp sáng cả linh hồn
người biết
tổ chim yến
treo trên vách đá sự hồn nhiên bị đe dọa
khi bọn họ trèo qua giàn giáo
chui vào
dao cạo

chim yến cheo leo vách đá
phải khóc ròng vì kẻ lạ
chỉ biết hất tổ đổ trứng
sau cơn nứng
dã man

Tây Tạng
người biết kẻ lạ khi mò ra biển
làm những con sóng
đập thình thịch vào cái chết
chìm sâu như lời nguyền
nhắc nhở quá khứ
những rạn san hô như bãi chông
bạch đằng lịch sử

những kẻ lạ
chưa đủ lông đã mong đủ cánh
núp sau thủy triều bò lên cát
như con rùa không đẻ trứng
mà thách thức với con dao
găm bên hông tàu chiến

người biết cuối cùng
kẻ lạ sẽ té vào vực thẳm
như những chú chim yến non mà chúng đã từng
hất tổ
nhổ
lông

nên người tiếp tục làm thơ
vì bài thơ, như biển, không biết sợ
vì muối mặn như máu
vì chữ nghĩa như hai vệt lông mày của chiến binh

Tây Tạng
vẻ mặt lạnh như băng tuyết của người
đã mất
để ánh mắt như ngọn lửa của người
không tắt
người viết bài thơ của chính mình
tia sáng từ núi xuyên qua biển
ngôn ngữ không thể lùi

Tây Tạng
người dịu dàng chim yến
làm ngôn ngữ bài thơ không im lặng
cả khi người bị thương
trong ngọn lửa bốc cao
và tiếng bom rơi làm bầu trời hơi
thấp

những chú chim này
sẽ bay, với hạt cỏ trong mỏ
mỗi buổi sáng
vòng quanh mọi người
cười như hào quang thiên thần
nhiệm vụ của nó giữ cho các con sóng
nhịp nhàng như đồng hồ
đếm thời gian bay đến những vì sao
như những người yêu nhau
đếm từng bước chân trần
đẫm mùi yêu dấu

thế giới những chú chim
là bầu trời
nơi con người tiếp giáp với thần linh
nơi con người lắng nghe tiếng của đôi cánh
lơ lửng trời và đất
nơi mọi người nằm mộng với ánh trăng
chiếu sáng những đám rước
lung linh
trong hòa bình

bao giờ, Tây Tạng?



10

Tây Tạng
đến khi nào bông lúa
không còn là cơn tuyệt thực của người?


đến khi nào nạn đói rơi
người bay lên trời
thành Phật?

Tây Tạng
chẳng lẽ người thích khóc
như da thịt bị dùi cui
thích cười

mà nụ cười người có bao giờ thiếu
người chỉ thiếu tự do
không thiếu sự thật
sự thật, không phải bài thơ múa lân
người ghét tiếng chó tru cũng giả vờ lãng mạn

để mùa đông chờ đến mùa hè
người chỉ còn những viên thuốc an thần
vì kẻ lạ muốn người mệt mỏi
với trò ăn gian

bọn họ tạo ra những hồn ma
treo trên xà nhà
mỗi tối
và những gã buôn thần bán thánh
đã tới
dùng hai đầu gối
bò cả vào bài thơ

vì kẻ lạ muốn kiểm soát luân hồi
tìm người kế vị
trong các hội nghị
hiệp thương giữa công an với kẻ giả quân vương
hiệp thương với quỷ vương
chứ không phải những thiện thần nơi cheo leo sườn núi
lòng từ bi đá lăn, gió thổi
chim sa cá lội
qua những kiếp người

cái liềm kẻ lạ
và nhát búa của họ
đã giáng vào cửa sổ ngôi nhà của người
làm đại bàng núi vỡ ra chuyến bay
nghị quyết vỡ ra tháng Mười
dự thảo vỡ ra bóng ma
bức tranh vỡ ra bóng tối
người vỡ ra lời kết tội

ơi người
người biết bài thơ
là cửa sổ mở ra thế giới
nhưng bây giờ người đành bóng tối
vì ánh sáng từ con thú màu đỏ
đã đến, sau khi giả vờ
bỏ đi

Tây Tạng
người không bao giờ chết
vì lưu vong là để đứng lên
để đòi lại
để tồn tại
chứ không phải chìm trong nước mắt

Tây Tạng
như đám mây, người bay, nhìn xuống
tuyệt vọng với cái ác
của nhà sư kiêm công an
cơn gió kiêm vòng quanh gian dối
ngọn đồi kiêm ổ chuột

giáo hội thành mặt trận
không phải thiên đường, người biết
sau một ngày màu đỏ sẽ thành đen
người cầm bụng đói trên tay
trở về, nhìn bài thơ trên bàn phím
đang chờ một cú giáng búa
xuống đầu ai đó
với cái cớ và không cần cái cớ
không phải của ông vua
mà là kẻ tự xưng vương

bàn tay người lần tìm bài thơ
vì đến phút cuối cùng
trước khi lưu vong
Tây Tạng, người vẫn cố
hòa bình…

người tưởng mao là lông
nên người đã mang ngây thơ
đối đầu với sức mạnh

ôi, Tây Tạng
người kiềm chế cơn giận của mình
gương mặt thành đông lạnh
nụ cười băng tuyết

tuyết, là lúc đất nước người không còn ánh nắng
không có vó ngựa
trong các đường phố
và ngõ hẻm chỉ còn màu đỏ Trường An

linh hồn người liệu có khoan đủ độ sâu
như một mỏ dầu
để kẻ lạ dù muốn liên doanh
sẽ không nhìn thấy

cũng như dân tộc tôi từng chết đói
từng bị tàn sát bằng mã tấu
bị thả trôi sông, bị vùi tro trấu
bị “cách mạng”, bị “vùng lên”
lúc những gã nhà thơ cúi mình lãnh thưởng trên sân khấu
bài thơ tự đứng lên
vì trước sau gì những kẻ lạ
sẽ chìm trong đám rước của tử thần
tiến tới cái chết

dân tộc tôi ở kề bên bờ biển
không phải tít trên núi cao hàng ngàn mét
tưởng đã cách xa
tưởng đã an bài
vẫn nhiều lần chết đi sống lại
nghe Lỗ Tấn hỏi:
– Trung Hoa ơi Trung Hoa
ăn thịt người, còn a?

Tây Tạng, chúng ta
sẽ làm gì?
chẳng lẽ lại lưu vong
nhìn đất nước chết đói
cùng với bọn chạy rông
lông nhông giả làm thi sĩ?

cuối cùng, chúng ta vẫn có
hai bàn tay chìa ra
làm sợi dây nối con tim
với Đức Phật

chúng ta biết
vì kẻ lạ khi bị bí
khi không thể giả vờ tử tế
khi không thể lôi người dân quê
ra che chắn
thì chúng ác, trời ơi…

Tây Tạng
người chỉ chết khi nhân loại không còn nghe tiếng thét
người chỉ chết khi nhân loại chịu đánh bạn với kẻ thù
chứ không lẽ loài người
cứ ngồi nhìn
những ác thần vung liềm và búa
rồi giả danh nhân dân?

chứ không lẽ Trung Hoa
mặc kệ chính mình cũng đang đói
chính mình cũng đang tối tăm
dân tộc mình cũng đang gãy cánh
cứ liều lĩnh bay
ngang qua nhân loại này
bắt mọi người phải chứng kiến vở tuồng
toàn vai diễn của công an và lính?

chứ không lẽ Trung Hoa
trong giấc mơ vật vã
trong các linh hồn mang đầy thương tích của mình
trong cái chết vô tội của chính đồng bào mình
vẫn tiếp tục mang tử thần đi công diễn?

kể cả nếu có thêm những giọt nước mắt
Trung Hoa có thể làm gì
cho dân tộc của mình đang chết đói
đang bị phanh thây mổ lấy tạng
ôi, không chỉ Tây Tạng
trời ơi…

chẳng lẽ máu của chính dân tộc này không đủ
cần phải lấy thêm máu của các dân tộc khác
xào nấu thành bữa ăn
của những tên hôn quân
và đêm về hôn quần
cho những cơn nứng bất nhân
của chúng

những kẻ luôn vu cho người “nổi loạn”
nhưng người chính là cuộc giải cứu
cho thần thánh thoát khỏi quỷ sứ
cho xót xa cúi mình trước niềm vui
cho nước mắt ngước lên cười hạnh phúc
cho tội ác bị đời đời nguyền rủa
trong ngôi nhà Vô minh
cho đóa hoa và xạc xào lá cỏ
cho thi sĩ sẽ thêu từng sợi chỉ
của ngôn từ
thành bài thơ
để lịch sử không phải chỉ toàn lời nguyền rủa
không phải bị hủy diệt bởi làn khói và ngọn gió
hình cái nấm
làm trời cao phân rã thành hư vô

Tây Tạng
dù người là cột khói
dù mỏng manh và chập chờn
người đã thành con mắt thần
nhìn vào tám cõi
chỉ ra bọn quỷ vương
còn sót lại
cuối cùng
của nhân loại…



Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

AN EPIC ODE OF UKRAINE [43] | Lê Vĩnh Tài

In Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

The translation below was published in the April 2022 quarterly publication of Văn Nghệ Biển Khơi 94

1.

History is not mere blood
and dead bodies

– surrender now
this is a Russian battleship

bullets have been fired
why are you still here
why are you staring at the sky
watch the clouds fly by

2.

History will always be
a moment of silence

forget about looking back
forget about the past
forget the dead bodies
forget about using it
to change history

we should look ahead
face the future

3.

You thought history might recite a poem
and the moonlight is not so bright

so you light a candle
next to the rocket launcher

you forget how the candle will eventually burn out
how people will never meet again after they die
history will not repeat itself
the winner will sing
a bit too loud
a bit too rowdy
right by the graveside of history
covered and buried…

4.

History is not a hole in a barrel
neither is it a hose you can
turn on and off
forget all
the bloodshed

the way our mother have never stopped
crying…

5.

the country is under attack

my dear angry young one
the resentment lie within your heart

it’s there on your hot flushed cheeks
to hide the tears

a diamond point aiming at an embittered history

history dictated by
vicious famines and spineless genocides

the sun is now out of sight
the fields are now tinted with moonlight

red is the West, redder is the East,
people are running as though they have been launched from portable missile launchers

an undefined orange skin moon rising
gradually turning into the burning yellow of fire

as the hill falls into the dark, who will not be able to
find their way home

the scent of the night, pungent and damp
at the precipice of light, brilliant beauty is the voice in your heart:

– for as long as I can remember I have idolised
the enthralling women on the battlefield

dare I contemplate such a role
unheard of is the bitterness
that can yield to the barrel of a gun

who will love me to the very end?
until my last breath
beyond my laughter
phenomenal final shot of the gun

my eyes are the source of joy
my heart is the flame
if they all abandon me for the unknown
return to their path of fear and darkness
then I alone will be the rain once more
a storm of petrol bombs

more vigorous is the flame when my spirit must
contemplate such paths alone.




hey beautiful, you are my idol
let it rip, the cry of your submachine gun

let them face their mistake to the end
pay for their sins

be rid of these flame thieves
turn them into spectres

from this human world begone
the animal farm

6.

how could I see you as my enemy
in my eyes there is only you

I am the angel in your eyes
the sunlight
winter and a sad
national anthem

there will be no sadness
no rebirth without death
because I am not dead
I have no enemy

but how will I survive without you
what are you going to do?


7.

I’m in so much pain, can’t you see
the fire burns my skin
the scars from the barrel of your gun
the promises you’ve made dear love

just as my lips are dry and cracked
you have no one to hold you, keep you warm

us having to tolerate this ridiculous love affair
me from Germany to Italy
now you

once upon a time the afternoon passed by the window
and your poetry had flourished
you, dear love, had made those promises
the promises of passing clouds
slips through our fingers
fall away like rockets

not that I’m afraid
I just feel like I’m suffocating
each time I see you

Tết had barely passed by
and it’s a winter white with snow
you’re a sadness amidst the spring
while we’re still recovering
still a bit drunk
still a bit tired

you look like
you’re at your death’s end
it breaks my heart
I’m scared and I’m frighten
dear heart

8.

the tanks are in ashes
like the love letters you ripped up long ago

now you’re trying to piece back together what I wrote
I’m sick of it, I’m sick of you
all you want to do is pretend you don’t know me
like what’s his name
because he wants his Nobel prize

the stranger you plagiarised
you turned into a stranger
your tantrums
exhausting

oh my love stop frowning
stop with the petty outburst
stop blowing everything up
as though it’s trending
you’re a coward
I love you and yet you are so insecure
you’re not married
you’re not brave enough for the monastery

you pretend you’re blind
hiding behind my skirt
you see me as grey
as red and as black
as black

look down at my heels and you’ll find them worn out
but my love I’m on heat because of you
see please the terrifying fire burning
in my eyes

please don’t rip them up
don’t deny the times you removed the stamps
from people’s letters

9.

how is a poem read, when a missile is aimed at a city

don’t compose poetry
rattling are the echoes of heavy artillery
tonight with her shattered bones
she will try and dig you out of the devastation
out of all that mess

you swallow her legs, whole
because she refuses to stay
still, in this inconvenient bed
the only way to sustain our existence
is to drown
in our own blood

no mumbling
you are reading a poem out loud
your voice rumbling
unfurling across the surface of the water
spilling into the playground, classrooms
flooding every intersection in the street
a city in pieces
falling apart

this is not
just a fling
your love affair is the love affair
you gently hold their feet in your hands
nurture a new generation of children
give them a place in history
a place we use as our playground, where
there are more grilled meat than bread
bombs and napalm grill the flesh, where
they suck out your marrow the way you suck on the consonants
and spit out the vowels, where P is a silent letter
and they chew and chew as they spit
you’re negative right where your bone is broken(you’re fucked)
right where you make love

it is the love of your life
where it’s not just mumbling
not just what you heard

it is the sound of Ukrainians all over the world coming home
home to line up
home to take up arms…

10.

you are
the ephemeral
drowning in the light

O Ukraine
there’s nothing I want
more than you

if you don’t fight then
who will bleed?

has the sky turned grey?
silent is the despairing colour of a nation covered in smoke
rather sad rather beautiful

her soul, her body
your memory
the pain unyielding


if you decide to break into my room, please
don’t use your helmet as a weapon

don’t drag me out by the hair
kick me in the face

kill me with a bullet
the smell of petrol and fire

like a poem
with a sword sheath by a storm
take my life

like the cries through the night
petrol bombs in the name of
despair


right or wrong
long or short
flavoured or not

write it down
then you’ll know that
I have only one dream

last night a cloud of bats
were doing summersaults
like rockets they were released
onto the page

write
jot it down through the fear
and exhaustion tonight


until you are ready to run
and hide from the monsters

until you feel the light
light like a feather
and she is unburdened and ready
to look for your body


I’m shaking as you forced your way in
the piercing pain and agony
in my heart
rising like smoke
you don’t love me
you only want my body


remember how
I have stolen your smile?

you have cut me in half, took a slice of me
the tastiest part of my body
you want the ports and the sea
you have come from afar
you will reside in a glass jar
full of petrol and your body will disappear

in a flame


you have sworn on your life that you would save me
but once again I have made the mistake
of believing in you

roses, steep in blood
why would you yearn for its thorns?

why would you want equality
yearn for an impossible dream?

flowers handcuffed by evil
within the infinite spin of time

you say you’ve suffered enough
you’re fully aware of those
all around you

tonight
I will return to the ghost in the shadow
listen to its crazy
hypnotic voice in my ear

all I need is death
death of all the memories
their wings flapping

and without much notice
a ghost would open the door and enter
in agony falls to the ground
all the while I’m hanging in the air
between the poem and regret

you, the voice, the ghost
the cloud, and then there is me
sinking into the dark
the poem has no idea how to describe
the ghost


can I share this sky with you?
so together we can lift our chins
together see the sea of stars
and when people look at us
they will see that instead of the sky
they will see us sharing a deep blue blanket
as fragile as hope?

and believe that we share the same sky
you and I?
me or you?

but for now
I will replace the sky
with my blanket
because it is rather beautiful

would you like that?


a poem about a wolf
howling at the moon
the fresh scar on its skin
thickening

the moon round
the full moon full of moonlight
it is healing
through the curtains of your bedroom
flies into you

the moon
looking at you tonight

would you like that?
and why would you like something like that?

why do you want her to fire her weapon
so you may receive clemency?
what did she do to you
or is it because she dares to defend herself
stand up to Russia?

11.

§
then after which summit
no other than this summit
unless it’s an emergency landing

§
then after which giant
the bloke who thinks he’s a giant
unless the plaster on the statue cracks

§
then after which folklore
turn into this folklore
2 broken fibula

§
then after which poem
the cells turn cancerous
seep into the marrow

some still believe in
Russia or America
O Russia
your wife’s hands are now thinner, paler than before
her thoughts, they wet even the night
how could any of us forget the taste of mixed rice

§
then after which call of the citizen
is the poet’s grammar cautioned
the word people in a sentence starts with the king

a standout idiot in a crowd
you’ll be outlawed
a forgetful dictator is the modern way

§
then after that a ray of moonlight
dangles like a noose
chokes the mind

not because poetry has no choice

§
then after that a dream turn into a dragon
makeshift homes across the city
each in turn falls apart
excessive will be the raining of bombs

(the flower slowly bloom in you
then after that dear poet
is the ceaseless nonsense)

§
then after that a child’s sleep
will also need the wind and the rain
as we all look for our new home

dawn would turn up in the end
so the poem can have the word people
O the people
inevitable is the bloodshed


12.

I have a dream otherwise
I might have to perhaps plagiarise
Martin Luther King’s dream

since a dream is something
I have never dared entertained
including the dream of ever speaking my mind

he saw a vision
a dream that might keep you up at night
that when it comes to the enemy
I dare gamble my life

those who send bombs and alarming emails
those who only speak up after the dust have settled
after everything is done

the same race same skin same religion as the rest of the world
for Pete’s sakes, “please gentleman, be gentle, be kind”
like a sweet little girl, listen

“dear sir, dear Mr president and all round court jester
abandon the war, don’t let the people suffer
broadcasting the word
surrender”

“we have to be careful not to fall into such a trap”
“we are open minded people”
“we will not be blindsided”
O we are without us

perhaps you don’t need to know my name
I’m merely here as a witness

the ballot is merely a front, “it has nothing to do with politics”
tomorrow for our freedom
we have to vote

we are our ancestor’s hope
we are our children’s inheritance
the ballot is our voice
how could we possibly
be quiet?


14.

you don’t have the guts to be mysterious
nor do you have the guts to be sad
you’re sick of all the bullshit

nor is wisdom a necessity
you buy the air tickets to see friends who write poetry

before the day even started some have guessed
and they’re there
you can feel a hand on you
before your flight
your jaw is tight
you can’t chew you can’t swallow

fairly light like a poem
you’re not Ukraine
but it’s just that
this world is so tight

your reward is the truth
without the reward of poetry

15.

the air of her
I miss
it
like
the sunset
like
the moon
hence it would fly closer to the ground
like those recently imported
portable rocket launchers

hence when she is hurting
it is like light falling
through
her mind

it’s not like the sun
or the flowers
people plant
on graves


one way you may cease to breathe
is to allow the air to flow
freely

bombs blanketing a cold night
tick-tock sound of a clock overhead
the scratching of a cat’s paw at the door

for the last time before it’s too late
know that I’m here waiting, hence
she had to take off her uniform
the thought of it make her blush
make her a bit uncomfortable

she will then whisper
in your ear:

– you will never be able to bomb
and burn everything in my possession?

you might be able to change
me
push me around this way and then that
once or twice is fine
but don’t overdo it

and of course
I left
as soon as
she opens up

often I would take the pain with me when I leave
not me
but my fingers
they’re always trying to find a way
to meddle and finish
to forget the shame of such happiness
and freedom


she loosens your fingers
until they release the trigger

like geese
the sound of the traffic police’s whistle
in the street

now
no one will know
the extraordinary efforts
used to cover-up
pretend everything is fine, how
you have to wrestle your way
into the city
when she’s no longer in the mood
for love

hence you could hear
the long sigh
rain on dry land
new grass soft
like her hair


you, spelling out each letter and it’s a child
you look into its two eye sockets
see the words roughly jotted down on a piece of paper worn on its chest

“no war”
“invaders get out”

the child is standing still
but you know that the earth continues to turn
on an axis leaning towards madness

those who like to dance around
will never see the despair in the child’s eyes

the child quietly raising its arms
tightening both of its fists
as though it’s worried that if it were to let go
it might lose control

its smile is sweet still
and you could see the sadness
deep within every joint of its body

the child sing:

we will not be shaken by the wind
like tiny bells

we are hope
and the fleeting faith in us continues to fly

we are beautiful
we are strong
we are weak
we acknowledge those who sets
the mortar in our grave

the child sing:

the world will forget
fall away like grains of sand
light revealing
every breath

a thought begins to grow in your mind:

– what do I know no what do I have
it’s what
I can not force what I have into
the wreck of a country


often you might see a family
out at sea torn apart
washed up on some beach
without a paddle
without hope

and the enemy
and the government throwing a rope
not to pull the boat back to shore
but to hang them up


what are you going to do then?
dwell in sadness
wear it like a mask
better yet, take it with you to sleep
into dreams

you know that
not just one family
but how an entire nation can shatter
like glass

and there’s no time for sadness
the joy of money tread on shattered glass
make you bleed

and they have lots of friends
who had fought
jumped off mountains
they reside within your fear
and their tantrums are beyond childish

but in truth
history is a child and yet
it is surprising how they have allowed you to participate
in a game for adults
and you have no aspiration
no desire to be national champion

you’re unaware of the important men in uniform sitting
right outside your front door
they will break down the wall of your house

they will claim: there are monsters hiding in the wall
threatening the children

you only need to believe their words
meaning no tantrum
no incrimination


there’s no point remembering history
if the poem dies
and you’re not brave enough to be there for the funeral

if you don’t know how to love
then you are death’s opponent

if you can’t let go of the string of a kite
set it free, allow it to fly
as light as sunlight

if you don’t know how to conjugate the verbs in past tense
if you don’t love flying foxes
if you don’t know how to comb your hair
with panache

if you don’t know that
a handsome poet is often drunk in the morning
banging on your door
looking for poetry
reading it out loud
his deafening voice drowning out
all the sound in the world

if you continue to refer to mother earth as your stepmother
then even mud will turn red
if you refuse to happily release
those who were imprisoned illegally

forget history
if you like to fight hard
inflict enough pain
enough blood


your death is like an elaborate announcement
your face reflects doom and gloom or is it devoid of emotion
you want to live
then who will die?

and you shouldn’t get history
mix up with dead bodies

like a dream are human lives

16.

melodious is the sound of bombs
exploding, babe in arms
our mother running in the mist

rattling like the wind
the sound of submachine guns
a baby is alone in a tent at the border

an entire port foaming at the mouth
screaming fire
fleets of basket vessels fighting their way through the tearful tides

nuclear, clear is the voice of the people
the word thought to be PATIENCE(NHẪN)
to think it should be HEART(TÂM)

“NHẪN TÂM”; the heartlessness

17.

curled up like a snake is the convoy of tanks
as though a witch is in the middle of casting a spell you thought
a fairy tale in the middle of a dream

terrifying once you realise
all those widows, all the boys under eighteen
dead under the chains of those tanks

you put up with the images of those shackles
you know weigh about a thousand ton
sweet daisy petals
you had to survive
living in this world the bitterness of love is something
we must all have a taste of and endure

right by the window you light a candle
pray for sadness

flickering yellow light
in the night unbeknownst to you
is the fire
at a nuclear power plant

charcoal black is life
and in agony is a weak
throbbing heart

you want to believe that
the soul is eternal

18.

1917
you called me U-k-r-aine
you took me home
to the Soviet Union

1941
you also called me U-k-r-aine
and 6 million of my people
died fighting 1 million fascist
invading your home

2022
I’m still U-k-r-ain-i-an
and you call us
fascists

fascist babies barely 6
dying from spelling
i-s-ist

your backyard is strewn
with the bullet holes
from your gun

19.

Ukraine is not the whole world
too big too lonely

it’s small
fields of darkness
and fear

even the darkness is outspoken
you can hear it crying

as though the dark might
turn into something of substance
something they could hold onto
with their planes
and their rockets

an abandoned corner of the world on the map
a part of the world where there’s no resolution
where the fields have been decimated
where the alluvial dream
rivers are blocked

a forest where even the wolves can not cross
in the eyes of humanity not the pupil
but a grain of dust
watch the survival of wolves
inside a circle they have drawn
for themselves

this is what has been noted by the poem
blood
is not just a word
Ukrainian’s lexicon for forbearance
in the snow

Ukraine burning
Ukraine burning
Ukraine dreaming
Ukraine surrounded

Ukrainians waking up

20.

the ode of Ukraine
come and see the blood in the street

– it’s not very good
poetry about a current affair
shouldn’t be left hanging like that

the poem picks up the letter U
and write a poem about an iron hook

the horizon now lower than the aeroplanes
the letter U now more like giant eagles
steals our breakfast
we can do nothing but kiss each other atop the pine trees
each morning

eagles ripping our food apart
because they eat in groups not alone
they have the letter Z
tattooed on their necks

my nation is the letter U
this is how you differentiate
friend from enemy

21.

we hurt too easily
we are short tempered

we pick up those who fall
so they can move on

their cruelty
the result of us being too kind
we give up our seat for them
believing that they will sit

when a dictator takes the throne
surfaces are the
traumatic memories
days of despair
dreams full of hope
to then close our doors to cry
in silence

we have no choice but to wear our mask
laugh

these scattered bits and pieces
thought should break us, turn us into slaves
thought we have no strength left
thought to be our sacrifice

we are poets, we are imposing
like a lion
we are proud
we are fierce

we are the past
we are the present
we are the future

we represent history
we will make the world see
we are a force to be reckoned with

we will be the storm
in a broken world

we are proud
we carry not just the nation on our shoulders
we will lift our chin
hold our head high

the sky’s the limit of our desire
as they try to condemn, throw rocks at us
to the point where now against us
they use their rockets

we will build for ourselves
a tumulus of hope
a tombstone out of tears

we will surprise the world
blue granite will melt
we will roar like lions
we will destroy the chains of mediocrity
we do not need the pity

our neck will not break
we will shoot and burn
the steel of the enemy

our date
with those prior to now
emails and threats
fury and zealous hunger for fame
dishonour

we support the female poet
on March 8th, Women International Day

– we will have to apologise for my absence, my love
how could you leave me here to fend for myself
how can we continue to love each other
when there will be nothing left of me for you to love?

the agony I must bear, left us breathless
a garland of flowers placed on my head in place of a metal helmet
the smell of gunpowder still on my uniform

we need to forgive ourselves
but it’s not possible for us to learn to love those who had destroyed
our wedding

we measure and count every milligram of happiness when the nation is falling apart
drowning in tears
souls
they can never take

we are as soft as water
permeating each strip of land
and yet people think
just like that
we would lose
our country

22.

the dispersion
the displaced, the dead and the living heading for the road
schools
destroyed, a country amid a pandemic

not a virus
a green eyed monster
in all sorts of colours explodes across the sky

the eye watching a child sleep
the eye of a mutant
blood thirst in place of fear

the poem
wears a long scar because of the consonant
left behind, after a knife fight
with a monster

people coming home from weddings
people heading to the cemetery
lining up
for battle

a child watch as their classmate die
hears the harmonious combined sound cries
of their hearts

beneath the hearts of those
men jumping up and down trying to stamp out the fire
women trying to hold onto their men in a dance
they don’t want their man to disappear like a puff of smoke
and bombing

Ukraine, twenty first century
a world overflowing with fire and poetry
in the dark, fish fly and the birds sing
like newlyweds
like heroes
they are now all dead

the sky opening up, as bitter as fiction
and even literature is injured
books covered with bullet holes
farmers singing in the middle of a harvest
leave their fields behind to run home to take up arms
not once did they hesitate

it’s impossible to tell the difference between the song and the poem
unbelievable you thought
are the deaths and weddings

cities where no one is forgotten

23.

the lovers got married just in time
consummated before the onslaught of bullets
dawned before the blaring firework
bloomed in roses before the bloodshed

the lovers are all there now
on the battlefield…

25.

a poem, somewhere…
in it, it
describes the world

somewhere, there are
millions of people
they do not read poetry they gather
in the street, somewhere, over
there, or maybe not
thousands of people falling
because of blood and flower
because of the freedom
for a poem?

this morning
there’s a poem, hence
it, chases after the words
not in the poem

but in an act of parliament
the truth, lost all the concealment
and a pair of poorly fitted shoes
while they tried to escape they were shot down
by a portable rocket launcher

Ukraine like the light
chasing away the dark
like a poem
chasing away words
like war
until it all ends
otherwise it will be the end of us all
countless dry corpses and graves
in the name of a dictator

as though someone, will or will not be
abandoned on the pavement
an orphaned child
crossing the border
alone

like a nun kneeling listening to the sound
of gunfire
last night, burst into a hymn

piteous is a poem
that wants to bloom
but has to instead
bleed

26.

not a poem, Ukraine is the writing of dreams, bitter and silent…

a nation surrounded
the lockdown of ocean and sea
like a thick fog the tears in our eyes for Crimea
darkness was surrounded

the appearance of spectres
ghosts of greed
out at sea
kings playing chess in their living room

psychics keeping their mouths shut
like ancient shamans
they dare not dance in the fog
or they will forever be displaced

in a faraway land covered in snow the bells ring
prayers for the fallen
prayers also for Russian
soldiers

last night
our heart was moved
buried under all the silence
the air was an exhausted compressor
sucked out all the oxygen from our lungs

moments when politicians pretend
to be moved, empty promises of tomorrow
silent negotiations with a lustful sky
how could we forget?

Paris 1972
we perished like fireflies in the night
who was there to save us?

we drowned out at sea
died from hunger
died from oppression

premeditated deaths
deaths like poetry
so many deaths
as they sang and sat
on dead bodies

came the bloated bodies marinated in sea water
red blooded yellowed skinned citizens of Vietnam
going beyond the border sank to the bottom of the sea
not thousand but million
mind boggling million and millions of souls

our dream
a day woven with fresh rays of sunlight
through the leaves, when will we quietly come home
when, clandestinely beneath the cover of the canopies
where reside is a jealous greedy green eyed monster
there in the truth drooling drags out sadness
in a fragile breath
the consistent stench
of blood

now we have to wait and see
what will happen to the homes falling apart piece by piece
to then with us fall
fall apart beneath the waves
full of dead citizens

corpses of our brothers
our flesh and blood
that they themselves chased away screaming
they were there on the beach, all the way in the water
and here we stand, pretending as though
it has all been forgotten, there was no one there to save us…

27.

you thought you had to face the devastation alone
especially since there are plenty of people with answers
in half smiles all in the name of what’s right
these are the people in red

there’s no need for humanity to speak up
congruent in history are the weak with loud mouths

remember
no one can afford to be vague
even in the division of a country
swallowed
the white ballot

the world is behind you as you squeezed the trigger and shoot

even when we all thought they shifted the horizon
bury it under piles of soil, silenced Nu Wa
debate about the universe
enormity of the cosmos
they want only monks at the border
no soldiers

they think they’re responsible for our soul
they have the right to send people to heaven
or hell

until
a teacher approached a seamstress
with a gun
in his hand

silence
waiting in the dark
listening to the wheezing of the lungs
even though it can’t breathe because of a virus

you see them, they are like vultures
counting all day
one dead body after the other

where they’ve been
they’ve forgotten
they had to retrace their steps for the health authorities
but they deliberately slipped past
the fever

but when a mountain is on one knee
that’s when the hollows of your eyes will be filled with the desert
you’ll see the fingers
you’ll see the shrubs
pulling the trigger in the dark

you’ll hear
the dogs barking, sweating through the night
like the edge of a blade, the line tracing the horizon
the enemy bleeding

their sightless tanks
against a brilliant dawn
soldiers forced into the role as your enemy
have now broke
in half

you breathe
and see that your country’s still alive
humanity no longer needs to be exile

28.

have you ever befriended a cloud
as it passes by
your house?

do not befriend the cloud
or it will bewitch
you

you will dare not aim and shoot

the cloud
it will persistently
knock on your window
constantly
until you go
mad

it will say: nothing is going on
nothing
nothing
at all

temple bells
ringing
last night
light like
smoke
clouds
flying

bells
you once heard, discern
the innocent eyes of a little girl
perched on a cloud

a little girl who had to
hide for two days
as two tanks lay flat on their back
out there in Kiev

the consequences
unsurmountable
since from the beginning
it pains you
tears at you
to the point of ripping
apart

the drifting clouds
and your eyes can no longer see
them

it’s a pair of pale
white eyes
or are they
colour blind

it advises you to surrender
or else there will be
blood…

30.

when I wanted to take away all your pain
and when I wanted you to take away all my pain

all the pain we received from each other
all worthy

the world witnessing
tanks dragged away by the ploughs
the way the world was dragged away by the heartless
divided people looking the other way

some traumatised, some hysterical
the heartless watching the destruction of a nation
and one Russian soldier
lie there on the snow like meat in a freezer

Eastern Europe
not merely the burning of one bridge

as soon as someone wants to interfere with the right to vote
the bridge begins to fall apart

breathtaking destruction
clambering noisy tanks
politicians tripping over each other
anxieties of diplomacy

no one bothered to check the chessboard
for the fastest move that will take down the king
no one wants to be in the middle of such a mess
all too high and mighty flying high
standing there watching the circling take shape
where Ukraine is the bullseye

a world waiting seeing
the beginning of a war
where the ice bleeds

my nation once upon a time were shattered pieces of a mirror
famous children in newspapers
barely escaping
seas of fire and Napalm…

31.

Ukraine oh Ukraine
thy aching unbearable pain
thy aching from night to light
thy aching twilight from dusk till dawn

cities besieged in the snow
cities destroyed
cities under fire
cities bombed
places where they shouldn’t have bombed
pregnant women, women in labour, women giving birth to children

one dead person bleeds four litres of blood
one hundred bleeds four hundred litres of blood
one thousand bleeds four thousand litres of blood
just like that, Ukrainians bleeding
just like that people are no longer
silenced

32.


Ukraine
until the knife is pulled out
the wound will never heal

33.

lawless is war
lost is the rhyme hence there is no
poem to subdue the terror

it’s messy, taking lives
the mortal sin, the sneer on the lips of
a ruthless dictator

lawless game of chess
there’s no checkmate
that can decimate
a country and its culture

the inky dark lines across the sky
red turning purple
tracks of one tank across the snow
no more fuel but it can still fire

saviours will appear
when there are displaced refugees here
and then everywhere
the snow will melt not just in Poland
but all over the world
into water hearts will melt

at the height of the fight
the terror, deaths, agony
prime ministers will attend as living witnesses
unmoving monuments

we are not here to change the mind of those
burglars of lives or robbers of the air around us
we will for humanity turn into the deliverer of tears
sadness and joy

34.

Russia
our neighbour, we have the same voice
our companion
we share the same sweet song each morning
in the field

He rides on horseback on the open road
while at the tip of his finger is a spell
sustenance for the soul

Russia
a wave of livelihood once upon a time
an inspiration for freedom

it was a long time ago?
though we can still remember
feel the echoes of those songs

we dance
believing we will be forever happy in October
March and then April
till the moment we collapse with hunger
can no longer take another step

we can’t remember the times we cried
when the song was as noisy as an earthquake

farewell, the Pie
the kind kings drinking vodka like water
proficient in the supply of flour and barley

we thought we were going to die
modern day soldiers
marching with pride
a reserve of arrogance
to protect the world

we try to hold onto even the fog, and sleep is folklore

– who are you?

we tried to find the key to
hundred and thousands of apologue
of heroes
wear our medals until the day we die

we covet smoke, thunder and lightning
exploding fireworks in the wind across the horizon
we know that our life is held captive
inside the cockpit of a blazing gunship hiding amongst the clouds

to the moment we own a motorbike made in China
the China wave
we head for the highway
looking for adventure

what will be will be
like a child of history
we were born
we were born to be wild

we climb and we climb to the point where
we don’t want to die

we are always running
fate is the dawn of one sun
in the East

O o
we were born with a gun in our hand
on our backs are more guns
we’re always last, to the day we die
we don’t want to admit to such facts

the screams decimating the silence
awakening the underworld
the nights we do not sleep, we stay up so we can enact our vengeance
we’re boiling until the moment
we can turn around to face the sun

to then, watch our love ones run
barking madly at the moon

anxiously we live one year after the other
buried beneath some unnamed grave
when will we live again

history all in all are the same, except for the names
as though we’re going on a long journey
we hated once upon a time his cold face
a cowboy
on a steel stallion

his sweat dripping everywhere in the street
in a runaway American dream
he rode his horse through all the glory
inside the suicide drones
remotely controlled planes dropped on the highway
like Highway 9 towards Tuy Hòa
left behind a city shredded to threads
it was a trap
let alone battered
cannons

we all want to fly like eagles
heading for the open sea

fly like an eagle
till we are free

oh dear God, the revolutions
defence and liberation
nothing but a fluke
over the fence into the net

watch the fire passing overhead
our streets today
burning like a carpet of red burning coal
and a mad cow is lost in an alleyway

out there, in the fields
they’re fighting for their meal
the way we did once
to prove that we were right
we do not need forgiveness

we’re looking for our true self
you think you can reason with paradise
when its origin is hell?

the horizons are blue with sadness
you thought you could speak of a meadow
sourced from a block of cold black iron?

did it occur to you that you could speak up?

did they ask you to swap your heroes for ghosts?
corpses and hot ash
invisible jittery waves
we have no reason to get excited
since even the radio announcements are mere lies

we think life is a joke
we should stop
before it’s really too late

but he knows that in the street
hand in hand with our children
we will fight

the virtuous people we worship
shall be no more
they cornered us, we had no choice
we had to re-act
as they sit and criticise our every move
debating on whether it should be a short or long gun
like a song

we must take our hats off to the new constitution
bow our head to acknowledge the new revolution
sincerely smile to welcome the change
give enough time for the blood to dry

we must not give up on writing poetry
as though it was yesterday
us kneeling praying once again hoping that it’s not
a trick, not a lie

at the gate of hell we vowed
– keep walking, my son
eventually we will get our peace
when you’re tired and feeling low my son
mother, you too should stop crying
he did fly high once upon a time
but this time he’s flying far too high

if your decision is to leave your country behind like a sinking ship
then there’s a place right up ahead of us and we can walk
as fast as we can as though we are flying

a place in his dreams
a place where his soul can be free
silvery stages and gold curtains
rainbows popping up around the sun
and all the stars are dead

– green grass and endlessly rising tides
rock hard triumphant castles of the soul
the bows, curtsies frolic of kings and queens reserved for you
enchanted music and melodies
shall keep you

the door open, and the wind will show
blow out the candles and disappear
the curtains will fly and he will show himself
– don’t be afraid
what has happened to you up to now
have been whisked away, have disappeared
there are no harvesters left in the fields
only tanks

we are leaving this world
will everything ever be the same again?

it will be the last count back
all of us will be able to discern
his last breath
beckoning will be the ringing bell of a lifetime
we must stand up, to commemorate
give thanks and praise
but will this be the last time?

35.

your sadness wakes you up at 2 in the morning
then 4 in the afternoon
and 5 thirty in the evening
and 6 forty five
in the morning

after the alarm
the bombs were dropped on exhausted people trying to escape
children learning how to speak
vi-va-u-k-r-aine

while Russian bears
applied their lipsticks and anti-wrinkle eye creams

my sadness is concealed for no reason
a joke
a smile, a cry
my sadness is worried about how my happiness
will no longer be sad

it stops by
only for a quick hello
oh my dear sadness
it’s not there to
pull me back into darkness
or push me into the light
as though nothing is going on

when people ask “how are you?” I would reply “I’m good” or “I’m good at writing poetry”
no one sees
my sadness
the world is always breaking in half
mortal sins and retributions
I mentioned
in my notes on how to write poetry

I noted people’s advice
my sadness exposed as sadness
it collapses not in the corridors
or sleeps till noon
waiting for an invitation for a drink

no
no
no

my sadness appear only in the poems I write
through the rivers of tears as the door
closes

my sadness pooling in the shower head longer than it should
not because I don’t like baths, don’t like to wash
probably because of all the tears and my short temper
risky flights across the no flight zones
airspace = dead space
bombs and dead people
and the remains of soldiers
who were just following orders

my sadness is unlike any other sadness
it does not walk like sadness
it does not talk like sadness
but don’t be tricked into thinking it’s not sadness
it’s a sadness born from the very beginning of time

no
you won’t be able to see my sadness
it’s not like someone on crutches because of their fractured leg
lining up for a loaf of bread

you’re unaware of its disabilities
and increasing decline
as it lines up for soup

my sadness is like cancer
the only way you can see it is to strip me naked
poke and prod at the tumours under my skin
see how I inhaled an entire world like cigarette smoke
my lungs, and my heart are full, they are blocked
there’s only one drop of blood left running through my veins
like the arrow
pinned to my chest

until I’m as light as a feather flying in the wind

perhaps it’s me
perhaps it’s me, love
I’m the one who had cast my happiness aside, thrown it out the window
forgotten promises
Ukraine
at the precipice of darkness

happiness turns up
when the door is firmly shut
happiness without the hands to open the door

we sip on our coffee
so happiness can get a chance to freely
flow out the door
an escape route, an outlet for sadness


and sadness would
slip away with ease
because it’s liquid

sadness is blood
sadness trickles into rivers
sadness is the rain
pours into the afternoon
the kind of sadness that
drapes the length
of a deserted road
bordering upon the trees
people running stumbling
onto the line of fire
those who had escaped with sadness
when they look up at the sky
they see nothing
except for planes and intertwined rockets
mating of fire

no land
no sky
no red
no yellow
no factions
shouting or screaming

an abyssal sadness
hollow sadness
flat and deflated sadness
stagnant sadness
a stuck in your throat kind of sadness
like my poetry…

37.

The mayor of the city of Melitopol, returned barely from being kidnapped by the Russians: “These are the first words I have uttered after 6 days at the detention centre, I would like to thank all the people of Melitopol, who, without fear of arrest, interrogation, torture, defended their standing and point of view, protested, fought. We are free people, we will protect our rights, I believe that, in the near future, the Ukrainian flag will fly again on the city’s flagpole”

you see the beauty of a young woman
in the lewd hands
of a man

he’s like a ghost turning up just before the sunset
you could feel the echo of a fragile
ancient beauty
destruction of a hundred years
a hundred lifetimes

temples, stupas
not just poets but churches
glorious against the sky
like the temples of retribution
throughout our cities

temples under dark clouds
rising periodically against the dark
cries of those who were not afraid

you see a woman
she smiles
joy chasing after dusk
a sound mystery
in the blink of an eye
you’re steeped in golden light across the horizon
colours of the robes of those
who have been monks for an infinite lifetime

her hair is short and not long
she’s not Snow White
her skin is brown burnished by sunlight and her face bloodied
she has no curves hips waist or obvious bust

like Snow White, she’s sweet
but there’s one point of difference
Snow White is a princess, and she’s a farmer
from a village
rice terraces
thatch roof huts
fields of sunlight pungent with the scent of the cogon grass you used to sucked on as a child
squishy and sweet

she had a few friends
tiny little friends, shrivelled up and grey
they hid like spiders on the ceiling
shuddering spider web in the wind
from these corners out of view
from a tiny room
with just enough room to breathe
she came

all her possessions
packed neatly in one backpack
as though there’s just enough room
for her to shove you in
take you with her

when it was time to leave, leave
how could anyone leave
in the end all we did see
was her congenial smile

you learn that we don’t need to squeeze
anything else into the backpack
when we have enough
blood and freedom…

38.

drink drink the burning spirit
wiped out is the forest white with bullets and snow
a nation lost a nation gone in the night
portable rocket launchers and tanks

on the other side is also a sea of people
fighting for spare rolls of toilet paper
enemies lurking at the supermarket every corner
artillery hand in hand with a long autumn

drink drink bury the sorrow start again
one infant ward bombed two infant ward bombed
brick and mortar walls crumbling
mother’s lullabies through the bombing

drink drink the tears like a storm until tomorrow
Nato will open up to soothe your sorrow
drink drink to the rhythm of cannons in the night
we too were awake the nights we had to fight our brothers

40.

beyond the dream
impending peace
void of the cruise missiles
pounding against each other
the way we pound rice

you will come home to a house with a bell on the door
your fingers barely touch it
and the door open

you step into your bedroom
with a bag your wife uses to do her shopping
you’re awake
sitting there watching yourself sleep
between two flags
red and yellow in a dream

you do not understand why these colours hate each other
so much so and for so long
hurting each other like that?
so many homes burned down
so many ran away
because of the frivolity of these two colours

you knock on all the doors in the house
but in truth not once did you knocked
in your bedroom
everyone is awake
they’re shouting
but there is no sound
more silent than silence

bitterly they embrace you
but they can’t touch you
they couldn’t find their voice
you walk past them and they walk past you
like them you still have your shadow
they ask you what you did
with your evening?
they call it “sacrifice”
the medals piercing each layers of material
on their breast
making them bleed
even after they’re dead

they’re laughing: your turn will come soon enough to “die”
and we are merely the “sacrifice”

the doctor can remove old age and high blood pressure
like removing the bullet and fear from your heart?

you’re still worried the way you worried once upon a time how your teacher might be rather tired rather upset
staying up all night preparing class work for you…

what you wanted to say is:
I’m awake only to check if everyone is okay

they say
you say
but remember there is never a sound from anyone
the doorbell never rang
no one knows about the tiny bed
in your bedroom
they are all dead

your new neighbours
whispered amongst themselves:
– it’s nothing but a dream

your wife’s shopping bag is still there, full of groceries
it’s not battered with bullet holes

the soldiers still carry their backpacks
like the ones you take with you to school
now it’s something your kids use to carry their books

your books have turned yellow
they’ve been replaced with new books
without the blood stains

the number of people who had come to offer their condolences to your wife
they have not stop

like long ago
your mother never stopped worrying about where you were after school

they don’t understand
how could anyone die because of their neighbour’s
big head, how naïve can he be
he’s well hung and yet he wants it longer

the dead are walking in the moonlight
they’re awake watching him sleep
dreaming about how they can all go home
to sit and watch their wives for one night…

41.


3 weeks after the start of the war, 3 million people were dispersed, those who did not were those who had laid down their lives. A tercet etched on a tombstone

—-

a white rabbit sleeps
as a daffodil flowers
gently on its head

42.

Ukraine
thou art the recipient of fire and bullets
recipient of blood spilt
sparing humanity of retribution?

thou art the recipient of the slow-exploding landmines
thee dying twice
to thy very bone marrow the smouldering
blistering phosphorus burns

thou art the recipient of ghostly spectres
the entire horizon flashing
thee needing not the sun at dawn
thy sun fast asleep in the meadows sticky with blood
the sunrise throwing up blood
the sunset bleeding above

the majestic funeral hearse
shiny tanks
five brothers and sisters leaving this world
fireworks overloading a world
already overloaded
lives born in the South dying in the North
born in the North dying in the South
born in the East moving to the West
looking for a place to die

thee leaving the open market
tears running wetting thy bundle of old clothes
thee leaving autumn
for a weeping winter
thy last breath is a smile
before rising shall be thy spirit

thee returning from the past
for how many thousand years before all is forgiven
or thou art lonely still?

thee viewing thy neighbour with resentment
brothers and sisters in the dark, with not a light nor flame
now there’s nothing left but blood

thee seeing tomorrow and the day after
seeing fists full of dirt
buried remains of thy beloved

thee seeing the cities rising from the graves
oh cold and lonely people
as thou art were once upon a time lost amidst the white snow
in Moscow?

thee seeing that the Red Army or White Guard
like red or white blood cells are all pretty much the same
red blood yellow skin the same white of mourning

thee believing thou art human
in Poland set thy life on fire with rockets
thee causing the flowers perched on sharp thorns to ooze blood
as though humanity lay its life down on earth
pain free, numb, feeling nothing at all

lifeless bodies pretending to move
reconciliation and repentance pretending
to return the guns and bullets
to rows of areca palms, tips of rice stalks
to poetry

thee smiling
as though
people thought
thou art have indeed won…

43.

your seemingly shallow beauty
has shaken the world
ceasing fury in its tracks

people were there to see the unfaithful
fall at the foot of heaven

not drifting clouds
you needed to be something more substantial
on the back of those who were cursed
submissions of greed

they don’t have enough strength to endure
the salt of the forest
look again and it’s already a seller of salt
rather sophisticated rather grand
sent with the shackles of an embargo

deceptively alluring eyes
on the face of a charitable lover
gosh their laughter, sad pitiful souls hence there are
so many repentant souls in the name of humanity

all you need to do is to reflect on
pointless sweet hollow joy
but now as they talk about you
it’s all in the name of arrogance

though you are as romantic
as a delicate bird flying along the outline of a lake
with more than enough courage
how can any rocket subdue you

your insincere humility has now resulted in blame
without notice they forced the burden of a shallow nation
on you
then they barter for the innocence of children
one classroom after the other born into obsession

Russia
pure pain 

you had to put up with all of it 

they confiscated all your wheat you had to starve
you bite your lip
at the mention
temptations 

of re-education camps
they want you to have faith
you live right next to a small statue on a pedestal

sadly
you’re too weak
you can’t do more

you put up with it
hoping something might be there
beneath the shards of glass
you helped bury in the ground
what needs to be out of sight

you’re more than aware of how
righteousness is the fair aspect of deception
the ceremonies beneath your feet
you stumbling on broken glass
collapsing in pain 

deteriorating like rotting corpses

I heard their alarm
they thought there’s no way you’re alive
your resurrection is impossible

they aim their barrel at dawn the moment you aim for their tanks
and your yearning is curled up between the fragility of the past and the future
just enough so that you can fall apart

they deliberately create the emptiness
and they’re suddenly angry: the emptiness
that even you are not spared in the end

they compete with each other for the regret
but you know it won’t take away your despair

you accept that there’s no other way
you accept war

living means something is dead
before you die you give birth to the pounding heartbeat of freedom
something they will never understand

you cry because you can’t turn back time
something we often want
to never reconcile

because of the irrational nature of the greed they aspired to
can only discern
numbness
hold on
understand
forget
destroy
take
burn

you’re like a desiccated flower squashed between
two yellowing pages of an old book

you have never wanted an alternate fate for a flower
they fill your withered desiccated veins
with the colour green

you have no right to question its existence
or why it has been plucked from the ground
why it has to change, turn into something else
when all it needs to be is a flower?

they want you to be void of meaning
only then will you desire existence
like the memories history hid between
the past and the future

until withered are all the flowers in the field
then there will be no need for us to shout
out, anyone’s name…

—–

The alarm has
The alarm has been tampered with
The alarm has been tampered with hence there is no alarm

Hence the fire alarm is burning
The fire alarm is burning hence there
The fire alarm is burning hence there is no fire alarm

Just an instant combustion of a tank.
























BÀI TRƯỜNG CA UKRAINE

1.

Lịch sử không chỉ là máu
và xác chết 

– đây là chiến hạm nga
đầu hàng đi 

những viên đạn bay đi 
chỉ bạn vẫn còn nằm ở nơi này
nhìn trời cao và đám mây bay…

..

February 27th, 2022

2.

Lịch sử
sẽ mãi mặc niệm 
với thời gian 

bạn đừng dùng quá khứ
toàn xác người
để thay đổi lịch sử 

chúng ta hướng về tương lai 

..

February 27th, 2022

3.

Bạn nghĩ lịch sử sẽ đọc cho bạn nghe bài thơ
có ánh trăng hơi tối

nên bạn thắp thêm một ngọn nến
bên tên lửa 

bạn quên ngọn nến sẽ tắt
người ta sẽ không gặp nhau sau khi chết
lịch sử cũng không bao giờ lặp lại
người thắng cuộc sẽ hát 
hơi lớn tiếng
nghe như một tiếng ồn
bên ngôi mộ
vùi chôn
lịch sử…

..

February 27th, 2022

4.

Lịch sử không phải một lỗ thùng 
cũng không phải là một cái vòi 
bạn có thể vặn khóa
và quên 
bao nhiêu là máu
đã chảy qua

như Mẹ
không ngừng rơi nước mắt…

..

February 27th, 2022

5. 

đất nước đang bị tấn công 

điều đó nằm trong trái tim 
hỡi bạn trẻ giận dữ của tôi 

điều đó nằm trên gò má nóng bỏng của bạn
để che đi giọt nước mắt 

điều đó như một viên kim cương 
để ngón tay chỉ thẳng vào đắng cay lịch sử  

lịch sử là những trận đói tàn ác 
những cuộc diệt chủng hèn nhát 

mặt trời đã khuất, và mặt trăng ló dạng
trên những cánh đồng 

phía tây màu hồng, phía đông màu đỏ 
họ lao đi như tên lửa vác vai

vầng trăng mờ màu da cam mọc lên
và từ từ đổi thành vàng vàng của lửa 

trong khi những ngọn đồi tối sầm lại
ai đã quên lối về 

mùi hương đêm, nồng nặc, ẩm ướt
trên bờ vực sáng ngời, hỡi sắc đẹp 

những nữ chiến binh từng làm em mê say 
từ khi em còn thơ dại

nhưng có bao giờ em dám chắc mình lại như bây giờ
không đắng cay nào có thể bẻ cong
nòng súng 

ai yêu em đến tận cùng?
mặc dù tôi phải thở
tiếng cười của tôi cho đến chết
tiếng súng lẻ loi nhiệm mầu 
đôi mắt em là niềm vui 
trái tim em là ngọn lửa 
nếu tất cả rời bỏ em và quay trở lại
con đường mù mịt và sợ hãi 
thì một mình em có thể tạo ra một lần nữa
trận mưa bom xăng 

ngọn lửa mạnh mẽ hơn
nếu linh hồn em phải đi một mình

người đẹp, tôi tôn thờ bạn
hãy để khẩu tiểu liên của bạn khóc 

hãy để cho bọn chúng cuối cùng tự mình 
xin chuộc lại tội lỗi 

hãy để những kẻ trộm cắp của ngọn lửa 
thành ma trơi 

hãy để cho thế giới con người 
không còn trại súc vật

..

February 27th, 2022

6. 

khi em không thấy kẻ thù 
em chỉ nhìn thấy anh 

anh nhìn em như một thiên thần
ánh sáng của mặt trời 
mùa đông và bài ca của quê hương buồn bã 

sẽ không có nỗi buồn 
không có cái chết nên không có hồi sinh 
vì em đâu có chết 
em không có kẻ thù 

chỉ có thiếu anh thì em không sống nổi
anh biết làm sao? 

..

February 28th, 2022

7. 

anh nhìn này, em đau lắm 
lửa bỏng da em 
vết thương từ nòng súng làm bằng lời hứa của anh 

anh cũng không có ai sưởi ấm
bờ môi em cũng khô héo rồi 

chúng ta đã quá đủ một cuộc tình vô lý 
nước đức hay nước ý 
bây giờ đến anh 

chiều ngang qua ô cửa 
ngày xưa làm anh làm thơ và hứa 
lời hứa của những áng mây 
lọt qua kẽ tay 
rơi xuống thành tên lửa 

em cũng không sợ 
chỉ hơi ngộp thở 
khi nhìn thấy anh  

giờ là mùa đông trắng tuyết
anh thành nỗi buồn giữa mùa xuân
mới vừa hết tết 
mọi người vẫn còn mệt và say 

anh giống như người đang hấp hối 
làm tim em muốn vỡ ra, em sợ quá chừng 

..

February 28th, 2022

8. 

xe tăng cháy rồi 
như những lá thư tình ngày xưa anh đã xé 

anh cố đọc lại những mẩu giấy vụn của em
giờ em chán anh 
anh cứ thích làm người xa lạ 
như ông gì để có giải nobel 

kẻ xa lạ anh lại đạo văn dịch thành người dưng
anh cứ cà tưng 
em mệt 

thôi anh yêu ơi
đừng nhíu mày giận dữ
hở ra là mắng em đu trend 
anh làm thằng hèn 
em yêu anh mà anh sợ 
dù anh chưa có vợ 
cũng không dám đi tu 

anh giả mù 
trong áo váy của em 
anh nhìn màu xám của em 
nhìn màu hồng của em 
nhìn màu đen của em 

nhìn xuống đôi guốc của em 
những gót mòn nhưng yêu anh cháy bỏng
cháy bỏng kinh hoàng trong mắt em

anh đừng xé 
đừng chối 
những lần bóc tem lá thư người

..

February 28th, 2022

9. 

làm thế nào để đọc một bài thơ, khi tên lửa bắn vào thành phố

bạn đừng làm thơ
tiếng rắc rắc vẫn còn âm vang
dữ dội, đêm nay nàng đang đào bới bạn 
ra khỏi sự khốn khổ 
bằng đôi tay gãy xương của mình 

bạn đang nuốt chửng đôi chân của nàng
vì nàng cứ vùng vằng chuyển động
trên chiếc giường vướng víu này
chúng ta tồn tại bằng cách ngâm mình trong máu 
của chúng ta 

đây không phải là giọng đọc thì thầm
bạn đang đọc to một bài thơ 
giọng bạn phát ra 
chạy trên mặt nước
tràn ra trong trường học 
ngập các ngả tư của thành phố 
đang vỡ ra 
từng mảng 

đây cũng không phải là một tình yêu nhỏ
tình yêu của bạn rất lớn
bạn nâng niu bàn chân bằng bàn tay
nuôi dưỡng, hình thành những đứa trẻ
xếp chúng vào trong lịch sử 
chỗ chúng ta vẫn chơi, nơi
thịt nướng nhiều hơn bánh mì 
nơi bom bi và bom napan làm thịt bị cháy, nơi 
họ hút tủy xương của bạn như bạn hút các phụ âm 
và phun ra các nguyên âm, nơi chữ P bị câm 
và họ nhai và họ nhả 
bạn âm 
tính ngay nơi xương bị gãy 
ngay nơi bạn yêu 

đây là một tình yêu 
lớn, nơi không phải một giọng thì thầm 
không phải như những gì bạn lắng nghe

nơi người ukraine trên khắp thế giới đang trở về 
xếp hàng nhận súng…

..

March 1st, 2022

10.

bạn 
như phù du 
chết đuối 
trong ánh sáng

ukraine ơi, 
không ai có thể cho tôi một cái gìtrừ bạn… 

nếu bạn không chiến đấu bây giờ
còn ai chảy máu?

bầu trời có biến thành màu xám?
im lặng, màu khói tuyệt vọng của xứ sở 
hơi đẹp, và buồn 

linh hồn cô ấy, cơ thể cô ấy
bộ nhớ của bạn 
chật và đau … 

bạn xông vào phòng
đừng đánh bằng mũ bảo hiểm 

đừng túm tóc 
kéo lê hay đạp vào mặt

hãy giết tôi bằng một viên đạn 
có mùi dầu lửa 

như bài thơ 
giết người bằng một thanh kiếm 
bọc trong một cơn mưa  

như tiếng kêu lúc nửa đêm
những trái bom xăng mang tên 
tuyệt vọng… 
… 
đúng hay sai 
ngắn hoặc dài 
đậm hoặc nhạt

viết
nếu bạn biết
tôi chỉ có một giấc mơ 

đêm qua
có một bầy dơi
tất cả bọn chúng đều lộn ngược
như tên lửa trút 
xuống trang giấy 

viết 
ghê sợ và mệt mỏi đêm nay…
… 
cho đến khi bạn chạy trốn
khỏi lũ quỷ

cho đến khi bạn cảm thấy 
ánh sáng như một chiếc lông chim 
mà nàng thấy nhẹ và đi tìm
xác của bạn
… 
khi bạn nhét vào tôi bắt đầu run lên
dạ dày tôi đau đớn và trái tim như khói 
bốc cao lên và tôi cảm thấy đau, vì 
bạn không yêu tôi, bạn chỉ muốn tôi… 

tôi đã đánh cắp nụ cười của bạn
bạn nhớ không? 

bạn lấy một lát cắt ngang cơ thể tôi 
như một miếng ngon 
bạn muốn cảng và biển 
bạn đến vùng đất thật xa 
bạn sẽ nằm trong một bình thủy tinh
đầy xăng và thân xác bạn biến mất 

vào ngọn lửa 
… 
bạn đã thề với cuộc đời sẽ cứu tôi 
nhưng tôi đã sai lầm vì tin bạn 
thêm một lần nữa

hoa hồng, màu đỏ đẫm máu
tại sao bạn luôn mơ ước những cái gai?

tại sao bạn mơ về 
sự công bằng mà bạn biết là không bao giờ có?

cái ác đã còng tay cánh hoa 
trong vòng xoáy vĩnh cửu của thời gian

bạn nói điều này bởi vì bạn đã đau đớn 
trong sự tỉnh thức của 
mọi người

đêm nay 
tôi trở lại với bóng ma 
lắng nghe giọng nói như thôi miên 
và điên 
cuồng của nó

tất cả những gì tôi cần là cái chết 
của những kỷ niệm 
vỗ cánh

đột nhiên
một con ma mở cửa bước vào
nó rũ xuống đau đớn
và tôi 
treo lơ lửng 
trong không gian giữa bài thơ và sự hối hận

bạn, giọng nói, bóng ma 
đám mây, và cả tôi
đang chìm vào bóng tối 
bài thơ không biết cách diễn tả
con ma…

tôi có thể chia sẻ bầu trời này với bạn không?
để cả hai chúng ta cùng nhìn lên
một đại dương những ngôi sao
mọi người khi nhìn vào 
sẽ thấy 
thay vào bầu trời
chúng ta sẽ chia nhau một tấm chăn màu xanh 
mong manh 
hy vọng?

và nghĩ rằng chúng ta đã chia sẻ cả bầu trời này 
bạn và tôi? 
tôi hay bạn?

tôi sẽ thay thế bầu trời 
bằng tấm chăn tôi đang có
vì nó 
cũng khá đẹp

bạn không thích như vậy sao?

bài thơ con sói hoang
tru dưới ánh trăng
vết thương lên da non
đang đầy trở lại 

trăng tròn
mặt trăng đầy trăng 
nó đã được chữa lành
qua rèm phòng ngủ nó bay vào bạn

mặt trăng, nó đang nhìn bạn 
đêm nay

bạn không thích như vậy sao?
và sao bạn lại thích như vậy? 

tại sao bạn cứ muốn nàng buông súng 
để nhận khoan hồng?
nàng đã làm gì bạn 
hay chỉ vì nàng dám chống lại 
nước Nga?

..

March 2nd, 2022

11.

§
theo đó đỉnh cao
dĩ nhiên là đỉnh cao này
trừ trường hợp phải đáp khẩn cấp
§
theo đó khổng lồ
gã nghĩ rằng gã là khổng lồ
trừ khi tượng thạch cao bị vỡ
§
theo đó huyền thoại 
đã thành huyền thoại này
chỉ 2 xương ống chân sụp đổ 
§
theo đó bài thơ
đã thành khối u của các tế bào
ăn vào tận tủy 
vẫn còn người nghĩ 
liên xô hay mỹ
ôi liên xô 
bàn tay vợ xanh gầy hơn trước
suy nghĩ của nàng làm ướt cả bóng đêm 
không ai quên cơm độn 
§
theo đó một tiếng kêu
của nhân dân nhắc thi sĩ về ngữ pháp
chữ dân trong câu và vua đứng đầu câu 
nếu ngu mà làm màu 
sẽ bị cấm 
tên độc tài giờ làm trò lẩm cẩm 
cách tân
§
theo đó một ánh trăng
ánh sáng của nó sẽ thòng xuống thắt cổ ngay trong
tâm trí 
không phải thơ bị bí 
§
theo đó giấc mơ hóa rồng
của những ngôi nhà mỏng tang trên phố 
thay nhau sụp đổ 
không cần mưa bom 
(chầm chậm nở hoa trong bạn
theo đó thi sĩ yêu thương
và không ngừng nói nhảm)
§
theo đó giấc ngủ của bé thơ
cũng cần gió mưa
chúng ta cùng đi tìm một ngôi nhà mới
cuối cùng rồi bình minh cũng tới
cho câu thơ có chữ dân
ôi nhân dân 
khi cần đổ máu…

..

March 3rd, 2022

12.

tôi có một giấc mơ 
chứ không thôi tôi phải đạo giấc mơ 
của ông Martin Luther King 
có lẽ  

vì tôi chưa bao giờ dám có một giấc mơ
kể cả giấc mơ nói điều mình nghĩ 

ông ấy đã nhìn thấy giấc mơ
một giấc mơ khiến bạn mất ngủ
là tôi sẽ dám ăn thua đủ 
với kẻ thù 

những kẻ chuyên gửi bom như email đe dọa 
những kẻ chỉ dám mở miệng khi mọi thứ đã an bài 
khi người ta đã xài 
nát bét 

cũng chủng tộc màu da cũng tôn giáo toàn cầu 
yêu hòa bình, “các anh ơi hãy nhẹ tay chút xíu…”
nghe như là bé gái đang yêu 

“thưa ngài tổng thống anh hề 
hãy từ bỏ chiến tranh đừng làm dân của mình phải khổ 
bằng cách tuyên bố 
đầu hàng” 

“chúng ta không nên mắc mưu..”
“chúng ta là con người có mắt nhìn xa trông rộng”
“chúng ta không bị kích động” 
ôi chúng ta không có chúng tôi 

bạn có thể không cần biết tên tôi
tôi chỉ là nhân chứng 

trên lá phiếu làm màu vì “không nên quan tâm chính trị”
ngày mai chúng ta cần bỏ phiếu
chúng ta cần tự do 

chúng ta là hy vọng của tổ tiên chúng ta 
chúng ta là di sản của con cháu chúng ta
lá phiếu là tiếng nói của chúng ta
chúng ta làm sao mà 
câm được?

..

March 3rd, 2022

14.

bạn không dám bí ẩn 
cũng không dám đau buồn 
bạn ớn những làm màu muốn ói 

bạn cũng không cần khôn ngoan 
bạn chỉ mua vé bay đi gặp những người bạn làm thơ của bạn 

từ sáng sớm có người đã đoán
và họ có mặt
bạn cảm thấy một bàn tay 
trước khi bạn bay 
bạn cảm thấy quai hàm bạn bị đau 
bạn khó nhai và nuốt 

nhè nhẹ như một bài thơ 
bạn không phải ukraine
chỉ là 
trái đất này quá chật 

bạn nhận giải thưởng của sự thật
không cần giải của thơ

..

March 4th, 2022

15.

hơi thở của nàng
tôi nhớ

như thế nào
là hoàng hôn 
như thế nào 
là mặt trăng 
và như vậy nó
bay hơi thấp 
như tên lửa vác vai 
vừa mới nhập 

vì thế khi nàng đau
là ánh sáng đổ
qua
đầu 

nó không như mặt trời
hoặc như người ta
đang trồng hoa
trên mộ 



một cách để bạn không thể thở
cứ để cho không khí tự do
di chuyển 

đêm lạnh bom chùm 
tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ trên đầu, con mèo
cào vào cánh cửa 

một lần cuối cùng trước khi quá muộn
biết tôi đang chờ đợi, vì vậy
nàng phải cởi
bỏ quân phục của mình 
những suy nghĩ làm nàng hơi
mắc cỡ 

sau đó
nàng thì thầm vào tai tôi:

“bạn sẽ không bao giờ
thả bom đốt cháy tất cả những gì tôi đang có?

bạn có thể thay đổi 
tôi
từ phía sau ra phía trước
một hoặc hai lần thì tốt
chỉ đừng làm quá nhột” 

tuy nhiên, tôi đã không
ngồi lại
khi nàng cởi
mở   

thường thì tôi sẽ mang nỗi đau ra đi
không phải tôi
mà những ngón tay tôi
chúng hay tìm cách
mày mò và kết thúc
cho quên nỗi nhục 
tự do hạnh phúc

nàng mở các ngón tay của bạn
cho đến khi bạn nới lỏng cò súng

ngoài phố
tiếng còi của mấy anh cảnh sát giao thông
kêu như
ngỗng 

bây giờ
những người không thể biết
câu chuyện
những nỗ lực phi thường
để giả trang như bình thường
bạn phải vật lộn 
để vào thành phố 
khi nàng không còn mở 
cửa mình ra 

nên bạn có thể nghe
một tiếng thở dài
mưa trên đất khô
cỏ mới mọc
trên nàng
như tóc… 

bạn đánh vần thành một đứa trẻ
và nhìn vào hai hốc mắt nó 
nhìn tờ giấy viết vội mấy chữ nó vẫn treo trước ngực 

“không có chiến tranh” 
“bọn xâm lược cút đi”

nó đứng im
nhưng bạn biết trái đất vẫn quay
nghiêng một góc điên cuồng

những kẻ thích nhảy múa
sẽ không thấy sự tuyệt vọng của nó

nó lặng lẽ giơ cao hai tay
nắm đấm nắm chặt lại
như thể sợ rằng nó sẽ
mất bình tĩnh nếu như thả lỏng hai nắm đấm

nụ cười của nó vẫn dịu dàng
và bạn nhìn những nỗi buồn
của nó, chìm trong mỗi khớp xương

nó hát:

chúng ta không rung trong gió
như những quả chuông nhỏ 

chúng ta là niềm hy vọng
và đức tin ngang qua chúng ta vẫn bay 

chúng ta đẹp
chúng ta rất mạnh
chúng ta yếu ớt
chúng ta nhìn những kẻ đang trát vữa
lên mộ của chúng ta

nó hát:

thế giới sẽ lãng quên
sẽ tan đi như những hạt cát
mỗi một hơi thở của bạn
phơi bày trong ánh sáng

bạn bắt đầu nghĩ:

– tôi biết gì không tôi có gì không tôi không

là gì cả 
tôi không nhét của tôi vào được 
một đất nước đã nát tan 

có lúc
bạn thấy cả một gia đình thành một đống vỡ nát
trôi dạt vào bờ
không có mái chèo
không có hy vọng 

và kẻ thù 
và chính phủ đưa ra một sợi dây thừng
không phải để kéo thuyền vào
mà để treo cổ tất cả họ lên…

bạn sẽ làm gì?
ngồi trong nỗi buồn
đeo vào như một mặt nạ
thậm chí bạn còn muốn mang nó vào giấc ngủ


bạn biết
không chỉ một gia đình 
vì sao cả một đất nước dễ dàng bị phá vỡ
như mảnh thủy tinh 

bạn không kịp buồn
vì niềm vui của đồng tiền đã dẫm lên thủy tinh vỡ
làm bạn tứa máu…

và họ có nhiều bạn bè
đã từng chiến đấu
đã từng nhảy núi
họ ở ngay trong sự sợ hãi của bạn
và hờn dỗi còn hơn con nít 

nhưng sự thật
lịch sử chỉ là một đứa bé
bạn chỉ ngạc nhiên là tại sao họ
lại để bạn tham gia vào một giải đấu
của người lớn
bạn không muốn mình vô địch quốc gia 

bạn không biết
những người đàn ông lực lưỡng đang ngồi canh gác trước cửa nhà
họ mặc đồng phục
họ sẽ phá bỏ bức tường
nhà bạn 

họ nói: trong bức tường hay có những con quỷ ẩn nấp
hù dọa trẻ con

chỉ cần bạn tin lời họ nói
và không hờn dỗi
là bạn vô tội…

bạn đừng nhớ lịch sử 
nếu bài thơ chết
bạn vẫn không dám dự đám tang 

nếu bạn chưa biết yêu
bạn là đối thủ của cái chết

nếu bạn không ở trên chiếc diều
thả dây và nó bay
như nắng

nếu bạn không biết chia động từ ở thì quá khứ
nếu bạn không yêu những chú sóc
nếu bạn không biết chải tóc
với niềm vui

nếu bạn không biết
một nhà thơ đẹp trai thường say vào buổi sáng
đập cửa nhà bạn
tìm kiếm những bài thơ
và đọc to
làm điếc tai cả thế giới

nếu bạn cứ gọi mẹ thiên nhiên là dì ghẻ
bùn cũng thành màu đỏ
nếu bạn không vui vẻ
thả người bị bắt oan

bạn cũng đừng có nhớ lịch sử
nếu bạn chỉ thích đánh nhau
thật đau
chảy máu

cái chết của bạn như lời tuyên bố quanh co
gương mặt bạn u ám hay không tì vết
bạn muốn sống
vậy ai sẽ chết?

bạn cũng đừng nhầm lịch sử
với xác người 

những mạng người như một giấc mơ…

..

March 4th, 2022

16.

tiếng bom
như một giai điệu
mẹ bồng em chạy giữa sương mù 
tiếng tiểu liên 
như gió ném
em bé chơi vơi trong cái lều nơi biên giới 

tiếng lửa cháy 
sủi bọt một hải cảng 
những hạm đội thuyền thúng bơi trong thủy triều nước mắt

hạt nhân, vần với tiếng dân 
tưởng là chữ NHẪN
ai ngờ chữ TÂM..

..

March 5, 2022

17.

những đoàn xe tăng như con rắn cuộn tròn
bạn tưởng nhà phù thủy đang làm phép thuật 
cổ tích của giấc mơ 

thật khủng khiếp khi bạn nhận ra 
những phụ nữ góa chồng, và những chàng trai mười tám
chết dưới bánh xích xe 

bạn chịu đựng cảnh gông xiềng 
mà bạn biết nặng hàng ngàn tấn 
cánh hoa cúc dịu dàng 
bạn phải sống 
trên mặt đất này mỗi con người phải nếm mùi tình 
đau đớn

bên cửa sổ bạn thắp lên ngọn nến
cầu nguyện nỗi buồn

đèn hắt ánh sáng vàng
trong đêm bạn không biết 
đó là lửa cháy
nhà máy điện hạt nhân 

cuộc đời này màu than đen 
con tim đập nhẹ và đau hơn

bạn cố tin 
linh hồn thì bất tử

..

March 5th, 2022

18.

năm 1917
bạn gọi tôi là u-cờ-rai-na
bạn mang tôi về nhà 
liên bang sô viết 

năm 1941
bạn cũng gọi tôi là u-cờ-rai-na
và 6 triệu người chúng tôi 
đã chết khi đánh tan 1 triệu quân phát-xít vô nhà 
bạn 

năm 2022 
tôi vẫn là u-cờ-rai-na
và bạn gọi chúng tôi là 
phát-xít 

những em bé phát-xít vừa 6 tuổi
chết khi đang đánh vần 
i tờ ít 

trên khoảng sân quá nhiều 
vết đạn 
chi chít
của bạn

..

March 5th, 2022

19.

ukraine không phải là cả thế giới
quá rộng lớn và cô đơn 

nó bé nhỏ với những cánh đồng
bóng tối và sợ hãi 

ngay cả bóng tối cũng không im lặng
bạn nghe nó khóc 

như thể bóng tối sẽ biến thành một thứ gì đó
họ tưởng có thể nắm chặt nó 
trong tay 
bằng máy bay 
và tên lửa 

đây là góc bản đồ thế giới bị bỏ rơi
đây là một phần thế giới không có hồi kết
nơi những cánh đồng bị tàn phá 
những dòng sông bị chặn 
phù sa

nhưng đây cũng là khu rừng mà những con sói không thể vượt qua
trong mắt người không phải con ngươi 
mà là một hạt bụi 
nhìn những con sói 
sống trong một vòng tròn
vẽ ra cho chính nó 

đây là những gì bài thơ viết
máu 
không phải là chỉ là một từ vựng 
ukraine chịu đựng 
giữa tuyết rơi 

người đang cháy
người  đang chảy 
người đang mơ 
người đang bị bao vây

người đang thức dậy

..

March 6, 2022

20.

thơ ukraine 
hãy đến xem máu chảy trên đường

– cái này không hay 
thơ thời sự không thể lửng lơ như vậy 

bài thơ nhặt lên chữ U 
và viết về một cái móc sắt 

bầu trời xuống gần hơn những chiếc máy bay
chữ U như những con chim ưng khổng lồ 
đã ăn cắp bữa sáng của chúng tôi
chúng tôi chỉ còn biết hôn nhau trên những ngọn cây thông 
vào mỗi sáng 

những con chim ưng xé thức ăn của chúng tôi
vì nó không phải ăn một mình
nó có một hình xăm trên cổ 
chữ Z 

đất nước chúng tôi chữ U 
đó là cách phân biệt 
bạn với kẻ thù

..

March 6, 2022

21.

chúng ta dễ bị tổn thương 
chúng ta thường 
bồng bột 

chúng ta nâng những người bị ngã
để cho họ đi qua 

sự tàn ác của họ
là hậu quả của việc chúng ta tử tế 
nhường họ cái ghế 
tưởng chỉ để ngồi 

khi bạo chúa lên ngôi 
những ký ức ám ảnh
những ngày vô vọng
những giấc mơ đầy hy vọng
rồi chúng ta đóng cửa ngồi khóc trong im lặng 

chúng ta đành đeo mặt nạ
cười

những mảnh vụn rải rác này
tưởng sẽ làm chúng ta bị vỡ ra, tưởng sẽ biến chúng ta thành nô lệ 
tưởng chúng ta không còn sức mạnh 
tưởng chúng ta hy sinh   

chúng ta là những nhà thơ vĩ đại 
giống như một con sư tử 
chúng ta kiêu hãnh 
chúng ta hung dữ 

chúng ta quá khứ
chúng ta hiện tại 
chúng ta tương lai 

chúng ta là đại diện cho lịch sử 
chúng ta làm cả thế giới 
phải kinh ngạc 

chúng ta làm cơn bão
trong một thế giới tan vỡ 

chúng ta tự hào 
sông núi không ở trên vai
chúng ta ngẩng cao 
đầu 

tham vọng của chúng ta vươn tới bầu trời
mà họ ném đá vào chúng ta 
thậm chí bây giờ bắn luôn tên lửa 

chúng ta xây dựng cho mình
một ngôi mộ của niềm tin 
tấm bia bằng nước mắt

chúng ta làm cho thế giới kinh ngạc
đá xanh phải tan chảy
tiếng gầm như sư tử
chúng ta phá vỡ xiềng xích của sự tầm thường
chúng ta không cần sự thương hại

cổ chúng ta không thể gãy
chúng ta bắn cháy 
sắt thép của kẻ thù 

cuộc gặp gỡ của chúng ta 
với những kẻ trước đây
đã gửi email đã từng hăm dọa 
đã từng nổi đóa đã từng háo danh 
đã tanh bành danh dự 

chúng ta ủng hộ những nhà thơ nữ 
ngày tám tháng ba 

chúng ta sẽ xin lỗi vì sự vắng mặt của
em, lẽ ra anh không nên để em một mình đối mặt với sóng gió
làm thế nào chúng ta có thể yêu nhau 
khi em tan vỡ?

nỗi đau mà em đang chịu sẽ khiến chúng ta nghẹt thở
em gỡ mũ sắt để đội hoa 
bộ quân phục còn mùi thuốc súng 

cần tha thứ cho bản thân
nhưng chúng ta không thể học cách yêu thương những người đã tàn phá đám cưới của chúng ta
.
chúng ta đo đếm từng mi-li-gam hạnh phúc khi đất nước đổ vỡ
chìm đắm trong những giọt nước mắt này
những mảnh linh hồn 
họ sẽ không bao giờ lấy được

chúng ta mềm như nước
thấm từng dải đất 
mà họ nghĩ chúng ta sẽ đánh mất 
quê hương

..

March 7th, 2022

22.

ly tán 
tha phương, người sống người chết cùng nhau chạy trên đường
những ngôi trường 
đổ nát, đất nước vẫn đang mùa dịch bệnh

không phải vi-rút 
con mắt xanh của con quỷ 
trên bầu trời tung ra đầy màu sắc

con mắt quan sát giấc ngủ của một đứa trẻ 
con mắt của một kẻ 
lạc loài, lấy say máu thay cho sự sợ hãi 

bài thơ 
cũng mang vết sẹo dài do chữ cái 
để lại, sau một cuộc chiến bằng dao 
với con quỷ

người về từ đám cưới
người đi ra nghĩa trang
vẫn đang xếp hàng 
ra trận 

em bé học sinh nhìn bạn mình vừa mới chết
nghe trái tim của nó kêu vang
bài hát của một dàn hợp xướng 

bên dưới trái tim 
những người đàn ông nhảy theo cách họ đang cố dập tắt lửa 
những người phụ nữ giữ chặt người đàn ông của họ trong điệu múa 
họ không muốn người đàn ông duy nhất của mình 
biến mất sau làn khói 
bom 

Ukraine, thế kỷ hai mươi mốt 
thế giới tràn ngập những bài thơ và lửa
trong bóng tối, cá bay và chim hót 
như những người vừa kết hôn 
như các anh hùng 
họ đều đã chết

bầu trời mở ra, cay đắng như trong tiểu thuyết 
văn chương cũng bị thương 
những quyển sách thủng giữa bìa vết đạn 
tiếng hát của những người đi gặt lúa 
bỏ cánh đồng chạy về cầm súng 
vẫn không dừng lại 

bạn không thể phân biệt bài hát với bài thơ 
bạn cũng không ngờ 
đám cưới và cái chết

những thành phố không ai bị bỏ quên…

..

March 8th, 2022

23.

những người yêu đã kịp cưới nhau rồi 
đã tân hôn trước khi lửa đạn 
đã bình mình trước khi pháo sáng 
đã hoa hồng trước lúc máu rơi 

những người yêu đã ra trận hết rồi…

..

March 8th, 2022

25.

một bài thơ nào đó, đâu đó…
trong đó, nó
muốn diễn tả cả thế giới 

như đâu đó, nơi đó
có, hàng triệu người
họ không đọc thơ mà họ xuống
đường, đâu đó, nơi đó
có, hay không có
hàng ngàn người đang ngã xuống 
vì máu và hoa
vì tự do
cho một bài thơ?

sáng nay
có một bài thơ, theo đó
nó, đuổi những con chữ
không phải trong bài thơ 

mà trong một đạo luật
sự thật, vỡ mật
và một đôi giày chật
chạy mất khi bị bắn 
bằng tên lửa vác vai 

ukraine như ánh sáng
xua đuổi bóng tối
như bài thơ
xua đuổi con chữ
như chiến tranh 
đến lúc kết thúc 
không thôi nó sẽ kết thúc chúng ta 
vạn cốt khô và ngôi mồ 
tên bạo chúa 

như ai đó, có hay không có, bỏ
rơi trên vỉa hè 
một em bé 
một mình vượt qua biên giới 
mồ côi 

như một vị nữ tu quỳ nghe 
tiếng súng 
đêm qua, bật thành bài ca

bài thơ
xót xa khi nó muốn nở hoa
phải bị chảy máu

..

March 8th, 2022

26.

không phải bài thơ, ukraine là văn xuôi của giấc mơ, đắng cay và im lặng…

đất nước bị bao vây 
phong tỏa biển và đại dương 
cờ-rưm nước mắt chúng ta như sương
mù, vây quanh bóng tối 

lờ mờ hiện ra 
những bóng ma tham lam
trên biển, trò chơi của các ông vua trong phòng khách

các nhà ngoại cảm im miệng
như pháp sư cổ đại, không còn dám nhảy múa
trong sương mù
vì sẽ thiên thu tại ngoại 

chuông reo vang vùng tuyết trắng xa xôi
cầu nguyện cho những người vừa lìa trần thế 
cầu nguyện cho cả những người lính Nga 

đêm qua
trái tim chúng ta bị đong đưa
chôn vùi trong im lặng
không khí như một máy nén mệt mỏi
hút hết ô-xy trong phổi chúng ta

cái khoảnh khắc những chính trị gia giả vờ
cảm động, lời hứa trắng trợn ngày mai
đàm phán thì thầm với bầu trời đầy dục vọng
sao chúng ta đã quên?

paris 1972 
chính chúng ta từng chết như đom đóm trong đêm
không ai cứu?

chúng ta từng chết chìm trong biển
chết đói chết khát
chết ngạt

những cái chết không tình cờ
chết như thơ 
chết rồi vẫn còn người ngồi hát 
trên những xác 
người 

rồi tiếp đến là những xác người ngâm nước muối lõng bõng
người việt máu đỏ da vàng
vượt biên chìm xuống biển 
không phải hàng ngàn mà là cả triệu
người phát điên 

những giấc mơ của chúng ta 
một ngày như ánh nắng mới thêu
trên lá, khi nào chúng ta thì thầm trở lại
khi nào, trong bóng râm của những bóng cây
nơi con quái vật mắt màu xanh lá cây tham lam và ghen tị 
nơi sự thật chảy nước miếng một nỗi buồn kéo dài
trong hơi thở mỏng manh
vẫn tanh
mùi máu

bây giờ chúng ta đang tìm xem các ngôi nhà 
đang rơi từng mảnh vỡ, sau đó
chúng ta sụp đổ dưới những con sóng 
vẫn còn những đống 
xác người 

có cả anh trai của chúng ta
máu thịt của chúng ta 
mà chính người ta đã từng hò la truy đuổi
họ, đến tận biển khơi xa 
mà chúng ta giả vờ 
quên, không ai chịu cứu…

..

March 11th, 2022

27.

tưởng như bạn phải một mình đối mặt với thảm họa
vì đầy những kẻ luôn giả định cho câu trả lời 
cứ nhân văn và cứ cười cười 
những người 
màu đỏ 

nhân loại chưa cần phải nói ra
lịch sử luôn có những người yếu hay ra gió 

hãy nhớ
không ai có thể mập mờ 
ngay cả muốn nước đôi 
cũng nuốt không trôi 
phiếu trắng 

cả thế giới sau lưng khi bạn nhắm thẳng và bắn 

ngay cả khi mọi người tưởng họ nghiêng trời 
lấp đất, bịt miệng bà nữ-oa
tranh cãi về thiên hà
bao la vũ trụ 
họ muốn biên giới chỉ còn những thầy tu
không còn binh lính 

họ nghĩ mình đã kiểm soát cả linh hồn
tùy ý muốn cho ai lên thiên đường
hay địa ngục 

cho đến lúc
từ ông giáo sư đến chị thợ may
trên tay 
cầm súng 

im lặng
chờ đợi trong bóng tối
nghe tiếng xào xạc của hai lá phổi
dù đang ngộp thở vì virus

bạn nhìn họ như những con kền kền
suốt ngày ngồi đếm
hết xác này đến xác khác 

những nơi họ đến
họ quên 
họ phải khai báo lịch trình với nhân viên y tế
họ cố lướt qua
cơn sốt

nhưng khi ngọn núi quỳ một chân xuống
đó là lúc sa mạc đã đầy trong hai hốc mắt
bạn thấy những ngón tay
của bụi cây 
bóp cò trong bóng tối

bạn nghe 
tiếng sủa của những con chó đổ mồ hôi trong đêm 
và mép dao của đường chân trời
kẻ thù chảy máu 

những chiếc xe tăng của họ đã bị mù
trong bình minh rạng rỡ
những người lính bị bắt vào vai kẻ thù 
đã bị vỡ 
làm đôi 

bạn thở
và biết đất nước mình còn sống
nhân loại sẽ không còn phải lưu vong…

..

March 12th, 2022

28.

bạn có bao giờ làm bạn với đám mây
khi nó bay 
ngang qua nhà bạn? 

đừng bao giờ làm bạn với đám mây
vì nó sẽ làm bạn say
nắng

bạn sẽ không dám bắn 

đám mây 
nó sẽ gõ vào
cửa sổ nhà bạn
liên tục
nhiều khi làm bạn bị tâm thần

nó nói: không có gì xảy ra ở đây
không có gì
không có gì
cả

đêm qua
tiếng chuông
chùa, nhẹ nhàng như đám mây
bay
khói 

tiếng chuông
một lần bạn nghe, thấy
đôi mắt của một cô bé
nằm ngơ ngác
trên mây 

cô bé ấy 
đã phục hai ngày 
phía ngoài kiev 
hai chiếc tăng nằm bẹp 

nó không thể khắc phục
hậu quả
vì ngay từ đầu
nó làm bạn
đau
muốn rách 

đám mây trôi qua
sau đó bạn không còn có thể
nhìn theo 


là hai con mắt
màu trắng dã
hay đã
mù màu

nó khuyên bạn đầu
hàng không đổ máu…

..

March 13th, 2022

30.

khi tôi muốn lấy đi tất cả nỗi đau của bạn
và khi tôi muốn bạn lấy đi tất cả nỗi đau của tôi

tất cả những nỗi đau mà chúng ta nhận lấy của nhau
đều xứng đáng 

thế giới đang chứng kiến
​​những chiếc xe tăng được kéo bởi máy cày 
như thế giới từng bị kéo bởi những kẻ ác 
nhân dân chia phe nhìn theo cách khác

một số bị sốc, một số khác thì cười 
nhẫn tâm nhìn một đất nước bị tàn phá
và một người lính Nga
nằm trên tuyết như miếng thịt trong tủ lạnh 

Đông Âu
nó không chỉ là việc đốt cháy một cây cầu

khi một kẻ muốn xen vào quyền bỏ phiếu 
cây cầu bắt đầu đổ nát 

sự phá hủy kỳ diệu
và xe tăng chạy ầm ầm
các chính trị gia bắt đầu vấp ngã
lo sợ ngoại giao tan rã 

không ai kiểm soát bàn cờ 
cách tốt để đánh bại đối thủ của bạn trong cờ vua
nhưng không ai muốn ở trung tâm của mớ hỗn độn này
cùng cao chạy xa bay 
chỉ đứng nhìn các vòng vây
mà Ukraine rơi vào giữa 

thế giới chờ đợi và nhìn thấy
một cuộc chiến tranh bắt đầu
nơi băng giá chảy máu 

đất nước tôi từng là những mảnh kính vỡ 
những đứa trẻ được lên báo chỉ vì chúng vừa thoát ra khỏi biển lửa 
bom napalm…

..

March 14, 2022

31.

ukraine ukraine 
người đau không còn chịu được nữa
người đau từ đêm đến sáng 
người đau từ hoàng hôn đến bình minh chạng vạng 

những thành phố tuyết trắng bị bao vây 
những thành phố bị phá huỷ
những thành phố trong tầm pháo 
những thành phố có những quả bom 
ném xuống nơi mà lẽ ra 
những người đàn bà đang rặn đẻ

một người chết chảy ra bốn lít máu 
một trăm người là bốn trăm lít máu 
một ngàn người là bốn ngàn lít máu 
cứ thế, ukraine chảy ra
cứ thế người ta 
không ai còn câm lặng

..

March 16th, 2022

32.

Ukraine
cho đến khi con dao được rút ra
vết thương sẽ không bao giờ lành…

..

March 16th, 2022

33.

chiến tranh không có luật lệ
nó mất vần nên không có bài thơ 
làm dịu đi nỗi kinh hoàng

nó bừa bãi, lấy mạng người 
do tội ác do kẻ cười cười 
độc tài tàn ác 

một ván cờ không có luật lệ 
nó không chiếu tướng 
mà hủy diệt một đất nước 
một nền văn hóa 

những vệt mực chạy ngang trời
màu tím thành màu đỏ 
trên tuyết trắng đường ray của một chiếc xe tăng 
hết xăng vẫn bắn 

những người tị nạn tản ra khắp nơi 
trên thế giới những vị cứu tinh sẽ xuất hiện
không phải ba lan mùa tuyết tan
mà là những trái tim tan thành nước 

cho đến khi trận chiến ác liệt
kinh hoàng, chết chóc, đau thương
những thủ tướng phải đến làm nhân chứng sống 
như tượng đài bất động

chúng ta không thể lay chuyển
những kẻ trộm mạng sống và cướp hơi thở của chúng ta 
chúng ta trở thành người ban ra nước mắt
nỗi buồn, niềm vui
cho nhân loại…

..

March 16, 2022

34.

nước Nga 
người hàng xóm vẫn cùng giọng nói với chúng ta 
một người bạn đồng hành 
hát những bài hát dịu dàng 
trên cánh đồng những buổi sáng

người cưỡi ngựa đi trên con đường rộng mở
phép thuật trong ngón tay của anh ta
cho linh hồn luôn tồn tại

nước Nga 
người đã từng là làn sóng réo rắt sự sống
cảm hứng cho tự do 

nó đã lâu lắm rồi, phải không?
chúng ta vẫn có thể nhớ 
những bài hát từng vang lên như thế nào 

chúng ta nhảy múa
và ngỡ như mình sẽ hạnh phúc trong những tháng mười 
tháng ba tháng tư 
cho đến khi chúng ta đói bụng ngã quỵ 
không thể bước thêm một bước nào nữa

chúng ta không thể nhớ mình đã khóc
khi bài hát ồn như động đất

tạm biệt, những Pie
những ông hoàng tốt bụng uống vodka như uống nước 
chuyên viện trợ bột mì và bo-bo 

chúng ta từng ngỡ là mình sẽ chết
những chiến binh thời hiện đại
những sải bước tự hào 
làm quân dự bị của sự kiêu ngạo 
để bảo vệ thế giới 

chúng ta nắm bắt cả sương mù, ngủ như huyền thoại

– bạn là ai? 

chúng ta đã cố gắng tìm ra chìa khóa của
một trăm triệu truyện ngụ ngôn
về những anh hùng 
đeo huân chương cho đến ngày chúng ta chết 

chúng ta thích khói và sấm sét
những nòng pháo giương cao với gió 
chúng ta biết cuộc đời mình 
trong những chiếc máy bay núp trong mây nhả đạn 

cho đến khi chúng ta bắt đầu có xe máy trung quốc 
wave tàu 
chúng ta chạy ra đường cao tốc
tìm kiếm cuộc phiêu lưu 

điều gì đến sẽ đến 
như một đứa trẻ của lịch sử 
chúng ta được sinh ra, được
sinh ra để làm hoang dã

chúng ta leo cao đến mức
không bao giờ chúng ta muốn chết

chúng ta luôn luôn trên đường chạy
số phận là một mặt trời mọc 
phương đông hồng 

ồ, ồ 
chúng ta được sinh ra với khẩu súng trong tay
đằng sau lưng chúng ta cũng là khẩu súng
chúng ta đứng vị thứ cuối cùng 
chúng ta không thèm phủ nhận vị trí của mình 
cho đến ngày chúng ta chết 

tiếng la hét phá tan sự im lặng
đánh thức từ cõi chết 
trong đêm chúng ta không ngủ, chúng ta phải thức để báo thù 
chúng ta đang sôi sục
cho đến khi chúng ta quay trở lại ánh sáng 

sau đó, chúng ta nhìn anh em của chúng ta bỏ chạy 
sủa vào mặt trăng

nhiều năm chúng ta trải qua trong dằn vặt
chôn trong một ngôi mộ không tên
đến bao giờ chúng ta sống lại

tất cả lịch sử đều giống nhau, chỉ có tên gọi sẽ thay đổi
có vẻ như chúng ta đang đi xa
chúng ta từng căm ghét một gương mặt lạnh lùng
anh ấy là một cao bồi
cưỡi trên một con ngựa thép

anh ấy đổ mồ hôi trên những con đường
của giấc mơ Mỹ chạy trốn
anh í cưỡi ngựa qua những vinh quang
trong những cỗ máy tự sát
được bung ra từ những chiếc máy bay không người lái trên quốc lộ 
ví như quốc lộ 9 chạy về tuy hòa 
bỏ lại một thị trấn bị xé nát sau lưng 
đó là một cái bẫy 
chi những loạt đại bác 
nát nhừ 

chúng ta muốn bay như một con đại bàng
đến biển

bay như một con đại bàng
cho đến khi được tự do 

ôi Chúa ơi, những cuộc cách mạng
tự vệ và giải phóng 
nó chỉ là một cú sút xa
cong qua hàng rào vào lưới 

hãy xem ngọn lửa đang quét qua
đường phố của chúng ta ngày hôm nay
nó cháy như một tấm thảm bằng than đỏ
và một con bò điên loạn lạc đường

ngoài kia, trên những cánh đồng
người ta đang chiến đấu vì bữa ăn của mình
chúng ta đã từng chiến đấu
chỉ để chứng minh mình đúng
chúng ta không cần được tha thứ

chúng ta tìm kiếm sự trung thực của mình
bạn nghĩ bạn có thể nói chuyện với thiên đường
khi nó đến từ địa ngục?

những bầu trời xanh từ nỗi đau
bạn nghĩ bạn có thể nói về một cánh đồng
từ một khối sắt thép màu xám đen và lạnh? 

bạn có nghĩ rằng bạn có thể nói?

họ có bắt bạn đổi anh hùng của mình để lấy bóng ma không?
xác người tro nóng 
những làn sóng vô hình réo rắt 
chúng ta không có lý do gì để phấn khích
kể cả đài phát thanh cũng đang nói láo 

chúng ta cảm thấy cuộc sống chỉ là một trò đùa
chúng ta hãy ngừng 
vì bây giờ đã quá muộn 

nhưng anh í biết
rằng chúng ta sẽ chiến đấu trên đường phố
với lũ trẻ của chúng ta 

những kẻ đạo đức mà chúng ta tôn thờ 
sẽ không còn nữa 
bọn họ chỉ biết thúc giục chúng ta xông ra 
còn họ ngồi phán xét tất cả sai lầm
còn quyết định cả khẩu súng ngắn hay dài 
như là một bài hát 

chúng ta phải ngả mũ trước hiến pháp mới
cúi đầu trước cuộc cách mạng mới
mỉm cười toe toét trước sự đổi mới 
khi máu vừa kịp khô 

chúng ta lại phải tiếp tục làm thơ 
giống như vừa mới ngày hôm qua chúng ta 
quỳ xuống và cầu nguyện
rằng chúng ta không bị lừa lần nữa

chúng ta tự hứa trước cổng địa ngục
– tiếp tục đi, con trai của mẹ
rằng chúng ta sẽ có hòa bình 
khi con ngả đầu mệt mỏi 
mẹ cũng đừng khóc nữa 
anh ấy đã bay cao 
nhưng lần này anh ấy đã bay quá cao

còn một nơi phía trước và chúng ta sẽ đi
nhanh như thể đôi chân của chúng ta có thể bay
nếu bạn định bỏ lại đất nước như một con tàu bị chìm

một nơi mà anh ấy chỉ mơ ước
nơi tâm hồn anh ấy tự do
những sân khấu màu bạc, những màn kéo màu vàng
cầu vồng mọc xung quanh mặt trời
tất cả những ngôi sao đã chết

– cỏ xanh và thủy triều lên mãi mãi
lâu đài của linh hồn bằng đá và vinh quang
những vị vua và nữ hoàng cúi đầu và chơi đùa với bạn
giữa âm nhạc và giai điệu
mê hoặc bạn ở đây 

cửa mở, và gió xuất hiện
những ngọn nến đã thổi và biến mất 
những tấm màn tung bay và sau đó anh í xuất hiện
– đừng sợ
tất cả thời gian của bạn đã đến đây 
đã bay đã biến mất
cánh đồng không còn máy gặt 
chỉ toàn xe tăng 

chúng ta đang rời khỏi mặt đất
liệu mọi thứ có bao giờ trở lại như cũ không? 

đó là lần đếm ngược cuối cùng
là hơi thở cuối cùng của anh ấy
tất cả chúng ta đều nghe thấy 
tiếng gọi của một hồi chuông cuộc đời
chúng ta cần phải đứng dậy 
mặc niệm và tụng ca 
nhưng lần này liệu có là lần cuối?

..

March 16, 2022

35.

nỗi buồn của bạn thức dậy lúc 2 giờ sáng
sau đó là lúc 4 giờ chiều
và 5 giờ 30 phút đêm
và 6 giờ 45
phút sáng 

sau khi chuông báo động reo lên
bom thả vào những người dân tản cư mệt mỏi 
những đứa trẻ tập nói 
vi-va-u-cờ-rai-na 

và những con gấu nga 
thoa son đánh kem che nếp nhăn đuôi mắt 

nỗi buồn của tôi ẩn đằng sau vô cớ 
một câu nói đùa
một nụ cười, một tiếng khóc
nỗi buồn của tôi sợ tôi hạnh phúc
sẽ không còn buồn 

nó ngừng lại trước mặt tôi 
nhưng chỉ chơi một câu chào rất vội
ôi nỗi buồn của tôi 
nó không thể hiện qua cách
kéo tôi trở lại bóng tối 
hay xô tôi ánh sáng 
rồi ra vẻ như không có chuyện gì

khi mọi người hỏi “bạn có khỏe không?” tôi trả lời “tôi khỏe” hay “tôi làm thơ rất hay”
mọi người không nhìn thấy 
nỗi buồn của tôi 
thế giới cứ vỡ đôi 
tội ác và trừng phạt 
trong những câu chuyện tôi kể
trong vở học làm thơ của tôi

tôi chép những lời khuyên của họ 
nỗi buồn của tôi không lộ ra như nỗi buồn 
nó không gục đầu trên hành lang
hay ngủ vùi đến 12 giờ
và chờ người rủ nhậu 

không
không 
không 

nỗi buồn của tôi chỉ thể hiện qua bài thơ tôi viết
qua dòng nước mắt khi cánh cửa
đóng lại 

nỗi buồn của tôi đọng lại dưới vòi sen lâu hơn bình thường
không phải do tôi ở dơ hay lười tắm 
vì nó dễ nổi nóng và khóc quá nhiều
vùng cấm bay cứ liều bay 
không phận = tử phận 
những quả bom và xác của người dân 
cả xác những người lính chỉ biết tuân 
theo lệnh 

nỗi buồn của tôi không giống như nỗi buồn
không biết bước đi như nỗi buồn
không biết nói chuyện như nỗi buồn
nhưng đừng tưởng nó không phải là nỗi buồn
nó là nỗi buồn muôn thuở 

không
bạn không thể nhìn thấy nỗi buồn của tôi
nó không phải như một người bị gãy chân và chống nạng
xếp hàng nhận bánh mì 

bạn cũng không biết rằng
nó tàn tật và đang suy sụp 
xếp hàng nhận súp 

nỗi buồn của tôi giống như căn bệnh ung thư
bạn không biết cho đến khi bạn lột trần tôi 
nắn bóp khối u 
phía dưới thịt da tôi
để thấy rằng tôi đã thở một bầu trời như khói
đã nghẹt hai phổi, và trái tim 
còn mỗi giọt máu chảy trong huyết quản 
như một mũi tên 
ghim trên ngực 

cho đến khi tôi nhẹ như một chiếc lông bay trong gió

có thể đó là tôi 
có thể đó là em 
người đã gạt hạnh phúc của tôi ra khỏi cửa
đã hứa đã quên 
u-cờ-rai-na bên 
bờ bóng tối 

hạnh phúc đến khi cánh cửa
đóng chặt 
hạnh phúc không có tay để mở 

chúng ta uống một tách cà phê
để hạnh phúc tràn qua cửa
chỉ ra lối thoát cho nỗi buồn

nhưng mà nỗi buồn 
dễ dàng tuột mất 
vì nó là chất lỏng

nỗi buồn là máu 
buồn chảy thành dòng
buồn là mưa
đổ vào buổi chiều
buồn bã đó 
buồn trải dài
một khúc đường vắng
biên giới những bóng cây
những người chạy và vấp vào tràng đạn 
người thoát cùng với buồn 
nhìn lên trời 
chẳng thấy gì
ngoài máy bay và mây mưa tên lửa 

không mặt đất 
không bầu trời 
không đỏ 
không vàng 
không chia phe 
reo vang hay chửi rủa

buồn vực thẳm
buồn trống rỗng
buồn phẳng lặng
buồn tù đọng
buồn không nuốt trôi
như những bài thơ của tôi…

..

March 17th, 2022

37.

Thị trưởng thành phố Melitopol, vừa quay về sau khi bị quân Nga bắt cóc: “Đây là lời đầu tiên của tôi sau 6 ngày bị giam giữ. Tôi muốn cảm ơn tất cả những người dân thành phố Melitopol, những người đã không sợ bị bắt giữ, thẩm vấn, tra khảo, đã bảo vệ quan điểm của mình, đã biểu tình, chống đối. Chúng ta là những người tự do, chúng ta sẽ bảo vệ được quyền lợi của mình. Tôi tin rằng, trong thời gian tới, cờ Ukraine sẽ lại tung bay trên cột cờ thành phố.”  

bạn nhìn thấy vẻ đẹp của một cô gái 
qua bàn tay thô ráp
của một người đàn ông 

anh ta như một bóng ma hiện ra trước khi mặt trời lặn
bạn nghe thấy tiếng vọng mỏng manh
của vẻ đẹp
trăm năm
đổ nát

những ngôi đền, những bảo tháp
không chỉ nhà thơ mà là những nhà thờ 
sừng sững với niềm tự hào
như xứ sở của chúng ta với hàng ngàn ngôi chùa 
báo ứng 

những ngôi chùa có khi bị phủ bởi một đám mây đen 
bóng tối trỗi dậy với tiếng kêu
của người không biết sợ 

bạn thấy một người phụ nữ 
cô ấy nở một nụ cười
niềm vui khi đuổi theo hoàng hôn 
trong một bí ẩn đắm mình 
trong khoảnh khắc trong một thoáng nhắm mắt
bạn chìm đắm với sắc vàng của bầu trời
như sắc áo của con người 
đã tu từ muôn kiếp 

tóc của cô ấy thẳng và không được dài
cô ấy không phải là nàng Bạch Tuyết 
da của cô ấy rám nắng và khuôn mặt của cô ấy rướm máu 
cô ấy không có bất kỳ đường cong hay 3 vòng nào cả

giống như nàng Bạch Tuyết, cô ấy ngọt ngào
có thể có một chút khác biệt 
Bạch Tuyết là công chúa, cô ấy chỉ là một nông dân
đến từ những ngôi làng 
những cánh đồng lúa mạch 
những ngôi nhà mái lá  
trên đồng cỏ ngập nắng, có vị cỏ tranh ngày xưa bạn ngậm 
mềm và ngọt, mềm và ngọt

cô ấy cũng có vài người bạn
những người bạn nhỏ bé, xám xịt 
họ ẩn mình như những con nhện trên trần nhà
mạng nhện hơi lung lay khi có cơn gió 
từ những góc khuất đó
căn phòng nhỏ xíu đó
chỉ có không gian để thở
cô ấy bước ra 

tất cả tài sản của cô ấy 
có thể bỏ gọn vào một chiếc ba lô
nhưng là cả một không gian để nhét bạn vào
để bạn đi cùng cô ấy 

đến lúc phải đi rồi, đi
không đành lòng
nhưng điều cuối cùng bạn nhìn thấy là một nụ cười 
hạnh phúc 

bạn học được rằng chúng ta không cần 
nhét thêm thứ gì vào ba lô nữa 
chúng ta đã có đủ máu và tự do…

..

March 18, 2022

38.

uống đi rượu lửa phỏng tay 
cánh đồng tuyết trắng đạn bay xoá rừng
tự dưng mất nước lưng chừng
vác vai tên lửa nỗi mừng xe tăng 

bên kia cũng một biển người
người ta giành cuộn giấy chùi còn dư
phân vân siêu thị nghịch thù 
pháo binh đã tới mùa thu còn dài

uống đi về lại sơ khai 
bệnh viện nhà trẻ đã hai lần buồn 
gạch rơi viên méo viên tròn 
mẹ ôm em bé thân mòn đong đưa 

uống đi nước mắt như mưa 
nato mở rộng cho vừa lòng em 
uống đi đại bác ru đêm 
chúng ta từng thức những đêm da vàng

..

March 18th, 2022

40.

một mai qua cơn mơ 
mai này hòa bình 
không còn tên lửa hành trình
giã vào nhau như giã gạo 

anh trở về ngôi nhà có gắn chuông ngoài cửa
ngón tay anh gần như không thể chạm vào chuông
vì cánh cửa đã tự mở

anh đi vào phòng ngủ
với cái túi xách vợ anh thường đi chợ
anh thức
trong lúc ngồi nhìn mình ngủ
giữa hai lá cờ
vàng đỏ trong mơ

anh cũng không biết sao hai màu này thù nhau lâu 
và đau như vậy? 
bao nhiêu ngôi nhà đã cháy 
bao nhiêu người đã chạy 
chỉ vì hai cái màu này tung bay 

anh gõ cửa tất cả các căn phòng 
nhưng thật ra anh không hề gõ
trong phòng ngủ
tất cả họ đều đã thức dậy khi anh trở lại
họ kêu la
nhưng tiếng kêu la của họ không có âm thanh
nó câm lặng còn hơn sự im lặng

họ cay đắng ôm lấy anh
tay họ không chạm vào anh
không ai có thể tìm thấy tiếng nói
anh đi ngang họ, họ ngang qua anh
anh và họ vẫn còn bóng tối
họ hỏi anh đã làm gì với bữa tối 
của mình? 
vì bây giờ họ đã mang danh hiệu “hy sinh” 
những huân chương xuyên qua lớp vải 
ghim vào bầu ngực 
làm họ vẫn còn chảy máu sau khi chết 

họ cười: chỉ có mày sau này mới “chết”
bọn tao thì “hy sinh”… 

các bác sĩ có thể lấy ra căn bệnh tuổi già cao huyết áp 
như lấy viên đạn và nỗi sợ hãi ra khỏi trái tim anh?

anh vẫn còn sợ như ngày xưa anh sợ cô giáo buồn
thức suốt đêm làm bài tập…

anh cũng chỉ muốn nói:
tôi thức để biết các bạn vẫn bình an

họ nói
anh nói
nhưng không bao giờ có tiếng nói
chuông cửa không bao giờ còn vang lên 
không ai có thể ghé thăm cái giường nhỏ bé của anh 
trong phòng ngủ 
tất cả họ đều đã chết 

những người hàng xóm mới của anh 
thì thầm:
– đó chỉ là một ảo tưởng 

chiếc túi xách của vợ anh vẫn còn đây, chứa đầy thức ăn
nó không thủng lỗ chỗ những vết đạn  

những người lính vẫn mang chiếc ba lô 
như chiếc cặp ngày xưa anh mang đi học 
giờ các con anh đang mang đến trường 

những quyển vở của anh ố màu
chúng đã cất và và thay vào những quyển vở mới
không dính máu

những người đến để nói lời chia buồn
chưa bao giờ nguôi với vợ của anh

như ngày xưa
chưa bao giờ mẹ hết lo về anh sau giờ tan học

họ chưa hiểu
làm thế nào một người có thể chết vì những người hàng xóm 
to đầu 
còn dại, lớn dái còn tham 

những người chết đang đi bộ dưới ánh trăng
họ thức nhìn anh đang ngủ 
mơ tất cả cùng về 
ngồi nhìn vợ một đêm…

..

March 20th, 2022

41.

3 tuần cho cuộc chiến, 3 triệu người di tản, những người không di tản đã nằm xuống. Thơ 3 câu đề lên bia mộ… 

—- 

con thỏ trắng ngủ 
nơi hoa thủy tiên đang nở hoa
nhẹ nhàng trên đầu

..

March 20th, 2022

42.

Ukraine
người đang nhận về mình đạn lửa
nhận về mình máu ứa 
nhường loài người một cuộc ăn năn? 

người nhận về mình những trái mìn nổ chậm
người chết hai lần 
âm ỉ trong từng lóng xương tủy 
phỏng rát lân tinh 
người nhận về mình một ánh ma trơi 
cả bầu trời chớp sáng 
buổi sáng người không cần mặt trời 
mặt trời của người ngủ quên trên những cánh đồng tứa máu 
những bình minh mửa máu 
những hoàng hôn máu chảy trên đầu

những chiếc xe tang 
và những chiếc xe tăng lộng lẫy
năm anh em vừa từ biệt cuộc đời 
những quả pháo làm nặng trái đất 
vốn đã quá nặng rồi 
những cuộc đời sinh nam tử bắc 
sinh bắc tử nam 
sinh ở phía đông qua phía tây tìm nơi 
nằm xuống 

người vừa từ chợ trời 
nhỏ nước mắt bên mớ quần áo cũ
người vừa từ mùa thu 
rớt nước mắt mùa đông tuyết trắng
người vừa ngừng hơi thở 
sau nụ cười người hóa bóng ma 

người về từ quá khứ 
mấy ngàn năm đủ để người tha thứ 
hay người còn cô đơn? 

người nhìn người hàng xóm oán hờn 
người anh em tối đèn tắt lửa 
giờ thành máu ứa 

người nhìn ngày mai người nhìn ngày mốt 
nhìn nắm đất vùi hài cốt 
của những người mà người từng yêu 

người nhìn thành phố sẽ mọc lên bên những ngôi mồ
chắc có người sẽ bơ vơ và lạnh 
như ngày xưa người đã từng lạc giữa mạc-tư-khoa tuyết trắng 
đó thôi? 

người biết hồng quân hay bạch vệ 
như hồng huyết cầu hay bạch cầu cũng thế 
cũng máu đỏ da vàng cũng tang trắng mà thôi 

người tưởng như mình vẫn là người 
đang ở ba lan đốt cháy đời mình bằng tên lửa 
người làm bông hoa tóe máu trên gai nhọn 
như nhân gian nằm xuống trên địa cầu 
không bị đau 

những xác thịt giả vờ cựa quậy 
những ăn năn những sám hối giả vờ
trả súng đạn này 
cho hàng cau, ngọn lúa 
trả về cho thơ 

người nở nụ cười
mà mọi người
tưởng như người
thắng trận…

..

March 20th, 2022

43.

vẻ đẹp tưởng như trống rỗng của bạn 
đã làm rung chuyển thế giới 
làm chùn bước cả những cơn thịnh nộ 

có người thấy những kẻ tưởng như ngoan đạo
đã gục ngã trước thiên đàng

không phải mây bay
bạn đang phải làm một sức nặng
đè lên lưng những kẻ bị nguyền rủa 
lòng tham đã chịu thua 

bọn họ không còn đủ sức chịu đựng
hóa ra muối của rừng 
khi nhìn lại đã hóa thành người bán muối 
vẻ sang trọng đĩnh đạc
đã gửi trong cấm vận gông cùm 

trong đôi mắt ra vẻ đa tình 
trên khuôn mặt người yêu lại chuyên đi bố thí 
ôi tiếng cười của họ, tâm hồn đau khổ tội nghiệp của họ 
làm bao nhiêu người vào vai nhân văn sám hối 

bạn chỉ phản chiếu sự ngọt ngào 
vô lý của niềm vui trống rỗng
nhưng bây giờ mọi người nhân danh sự cao ngạo 
để nói về bạn 

dù bạn từng lãng mạn 
như con chim mỏng manh bay quanh bờ hồ 
bây giờ bạn có thêm sự dũng cảm 
tên lửa có khuất phục được bạn không

bạn khiêm tốn giả vờ để bây giờ người ta đổ lỗi
tự dưng người ta bắt bạn phải gánh một gánh nặng
của một quốc gia trống rỗng
sau đó người ta mua bán sự ngây thơ 
cho lớp lớp trẻ con sinh ra và mê đắm
nước nga 
nỗi đau tinh tế ẩn chứa bên trong câu chuyện
họ thu hết lúa mì cho bạn chết đói 
bạn vẫn cắn môi 
khi phải kể 
sự cám dỗ của trại cải tạo 
họ muốn bạn có niềm tin 
bạn sống kề bên một bức tượng nhỏ đặt trên đỉnh một cái bệ

than ôi
sức mạnh của bạn quá yếu ớt để bạn mang mọi thứ đi xa hơn

bạn cam chịu
với hy vọng một điều gì đó ẩn giấu
bên dưới những mảnh thủy tinh
bạn giúp người ta chôn xuống đất những gì cần khuất mắt

bạn biết thừa đạo đức 
là vẻ đẹp của sự dối trá
các nghi lễ nằm dưới chân bạn
bạn dẫm lên mảnh thủy tinh vỡ
và đau đớn sụp đổ xuống sàn nhà như một cái xác thối rữa

tôi nghe còi báo động của họ
họ ngỡ bạn không thể sống lại
bạn không thể phục sinh

họ bắn vào bình minh còn bạn bắn vào xe tăng 
và nỗi nhớ, bạn co rúc giữa tương lai và quá khứ
quá mong manh vừa đủ để bạn nát nhừ 

sự trống rỗng người ta tự tạo ra
rồi tự la to: khoảng trống 
làm bạn cũng không thể thoát khỏi nó 

người ta tranh nhau tiếc nuối 
nhưng bạn biết điều đó
không xóa đi sự bất lực của bạn

bạn chấp nhận không còn có cách nào 
bạn chấp nhận chiến tranh 

cuộc sống là một thứ gì đó đã chết 
trước khi bạn chết 
như thể chính bạn tạo ra
một nhịp đập tự do mà họ không thể hiểu 

bạn khóc vì thời gian không còn quay lại
điều mà chúng ta hằng mong mỏi 
nó sẽ không hòa giải 

vì bản chất phi lý của lòng tham mà họ khát vọng
chỉ để cảm thấy 
để tê tái
để níu kéo
để hiểu
để quên
để tiêu diệt
để dành
để đốt

bạn như bông hoa héo ép giữa
hai trang sách cũ ố vàng

bạn không mong muốn bông hoa có một số phận khác
nó lấp đầy những mạch máu khô héo của bạn 
bằng màu xanh lá cây

bạn không có quyền hỏi về sự tồn tại của nó
hay tại sao nó được nhổ lên khỏi mặt đất
tại sao nó phải thay hình đổi dạng 
trong khi nó chỉ cần là một bông hoa?

họ muốn bạn không bao giờ có nghĩa 
vì như vậy bạn mới mong tồn tại
như những ký ức khi lịch sử ấn vào 
giữa quá khứ và tương lai 

cho đến khi những bông hoa trên cánh đồng khô héo
và chúng ta không còn phải réo 
gọi tên ai…

—–

Hệ thống báo động bị 
Hệ thống báo động bị động
Hệ thống báo động bị động nên không báo động 

Nên hệ thống báo cháy bị 
Hệ thống báo cháy bị cháy 
Hệ thống báo cháy bị cháy nên không báo cháy

Chỉ xe tăng tự nhiên bị cháy

..

March 23rd, 2022

*Through the translation of this poem I had to do a mini research on the evolution of the Vietnamese language. A fulfilling aspect of discovering new vocabulary. The “NHẪN TÂM” had always implied cruelty, and I’ve never given it more thought. The Vietnamese written text was in classical Chinese, the character patient is the sum of two characters: the character representing a knife balanced on top of the character representing the heart. Hence without this balance, without fortitude or forbearance the heart is severed, we end up with “NHẪN TÂM”, we’re heartless, we become cruel, and pain a consequence. Thus, sadly my translation has lost an aspect of the original text.

NHẪN: the knife is balanced atop the heart; patience; forbearance; fortitude

TÂM: heart

NHẪN TÂM: the knife cuts the heart; heartless

_____

MARCH 2020

Ukraine War by Đỗ Trung Quân

Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

AN EPIC ODE OF SAIGON IN LOCKDOWN | Lê Vĩnh Tài

- Astray sunset - Lacquer on wood Chiều nào đi làm về cũng muốn dừng lại nơi này để ngắm hoàng hôn cả... U gửi nó vào tranh cho mọi người cùng xem với u đây. ( một trong những bức u trưng trong tl tại bảo tàng mĩ thuật tp HCM

[five years through the pandemic]

A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Art: Uyen Mai
[2021]

1.
truly unlucky for all of us
truly unlucky like that


humanity continues to lose the battle
because of a virus


humanity bleeding
because of our greed and selfishness


we’re so quick to forget we thought
we’re all one with God high in heaven


truly unlucky a number of us
think they’re better than other people
and God have chosen them
like Him, the one and only


truly unlucky a number of us
only use Him to worship to deluding themselves
our soul now as black as the clouds
in a thunderstorm


now even God is dead
in our meaningless worship


allowing evil to reside
in our darkness


truly unlucky a number of us
more evil than the devil himself


(300)




2.
still a place to live
still space left to love
still space left to hate
still space left to forgive
still space left to change
still space left to breath
still space left to believe
still space left to fall apart


just no space left in the hospital so we can be admitted




3.
you may see that Saigon is struggling
people are exhausted
but Saigon will stand firm
no matter how tough it might get
people wrestled
and shoved
cornered


Saigon will have the brightest smile
though all Saigon want is to cry
Saigon will fight
though it’s destined


and you can see that Saigon is all up in arms
but you will never see
Saigon fall


the nights are full of tears
and the dawn of the elderly
by their wheelchair a takeaway container of rice dangling
but in the end, after all that
Saigon will welcome any stranger
come with their dreams come
to be welcome with open hearts


Saigon always forgives
itself
and the mistakes of others


and everything
shall pass
but this time Saigon is full
full of resentment
and regret




4.
we can pray together today
names of the dead are still on a list in line for food
the dead doctors are still treating their patients


we’re safe
we’re strong
who’s alive and who’s dead
please pity us all the same


we can but
put on our mask
cover up the deep dark sadness


we shed red tears, the terrifying thirst
we search for the moment of truth
death comes with a slight drawback
we moan we groan
we leave it to fate of those
who dawdles and blame anyone they could
obsessed with blood


the last cry of the heart
we always ask why
as he stepped out
protected by these grand numbers
the zeroes full of hope
we all stare at him
in view of the gold
a beauty of a laboratory


but he is a beast
to us a gift from the Creator


the sacred forts destroyed
not a single soul in the empty streets
the parrots covered up the entire sky
each time he waves his hand


now
these numbers of his shall be forgotten
cough and sneeze the weapon of choice for any serial killer
black shall be the colour of our reminiscence
but remains white shall be the face on the coins


like the clouds
like a dove flying
a song of hope rising
like the white flag signalling the sunrise


we all looked at him
a person who like to view the dead as the beauty one finds in a storm


(September 2021)




5.
you’re in a city
far away, the shimmer, overwhelmed with the scent of memories
one hundred and twenty one days in a cardboard box


in the air you inhale
a war is brewing
brought with it the nightmares
bigger than the clouds the shape of a mushroom


you were ready
like the refugees
fed with charitable meals
made with fire


your breath slower
you flew over the empty streets, until
the horizon is like a letter box
full of junk mail


you have a full tank of petrol but the tires were flat
there’s nothing left to do
but walk and walk
until your breath
resounds in time with the sunset
July, the month of the lost souls
flooding rain


the people you know are now very cold…


(302)




6.
after a meal of fire
everyone had to line up two metres apart
I went home
the street, the house, the praying
not a poem
“remember the days when asleep upon the trees were the blooms of sunlight
the memorable days…”


the verses I used to hold in my mouth
to pay for the labour of flying over my grave
a cold river
on the other side of consciousness


probably nearly there
since the swimmers are exhausted
the last few breaths upon reaching the destination
breathless like a confession
wading into a river


there’s no words of blame from the people waiting in praise
in each successful directive
an order for the wind
an order for the fever
an order for the hunger


the command
the command
the command


the commands
the dead turning into white grains of ashes
the living turning into strands of white hair
everything quickly closes up
so they may continue with their praise


(September 2021)




7.
your beauty resides in tears
across the floor of the battlefield unfurling
those who no longer has a choice
between life and death
the single injection


in every step
you’re further from their view
louder were the echoes
the cries for help
from within the cardboard boxes
you’ve come to terms with taking to the sky from a point of nothing
but instead of seeking harmony
they seek the enemy
at your side talking quietly


all they want is
flesh and blood
skin and bone
hair and more hair
in the reservation and exhibition of their mind
whether incredulously
or in zealot


they also carry this burden
in their enthusiastic melancholy
and the devastating emptiness
in the minds of those in servitude
when they agree everything must end
you can but wish them then
not peace
in a parting curse from four thousand
years ago…


(296)




8.
it will be a long night
we’re not broken pieces
we only know how to break
ourselves


we’re not the intent
we’re not the password
we’re the affirmation
right and wrong


we study them
learn from them
self control


we threw the white flag in surrendering
kept our composure when all the dancing turned bad
we’re exhausted from waiting
the lass appeared with the winter in her eyes
with a heart drowned by loneliness
the howling wind, brought with it the sadness
while land and country were all up in air
flying in shreds and ashes


(September 2021)




9.
the storm in your chest exploding
you breathe


your heart turning to stone
you breathe


the spirit did inadvertently
you breathe


the doctors still loves
you breathe


you can see that you can’t breathe
the dreams in the middle of the day
sprouting from within your veins the poetry
you take one breath after the other until your heart beats again
until the black and blue bruising fades
so gentle be the arrival of the night
so the sunrise may show up in orange yellow lights


I will breathe
even when none of us will have enough oxygen


(294)




10.
now (em)you’re nothing but smoke
the old days are long gone
my poetry now in ashes
do you know what the remains(bones) means?


when will it be spring
will you be making bánh chưng
I’m so cold though the fire is burning
no longer do you know winter


your backache no longer
the slipped disc healed
though the lungs are in shades of tears
the respirator weeping


when when will it be spring?


(September 2021)




11.
you’ve drawn experience
drawn money
but this time you’ve drawn the respirator tubing

I wish I can do it, but I’m in agony
I had to call upon my Mother’s breath
curled up in hiccups choking for the last time

as the tubes are drawn
we possess always
the strength to overcome the adversity

but anger is not something
you can withdraw like you withdraw money
nor like someone’s drawn fingernails in an interrogation

withdrawal is the death of us
while my very cells thirst for the warmth of you
upon my skin your flesh
imprinted on my cornea the images of you
not unlike the cavern in my heart
the howling wind in my chest

I can’t breathe
I need to feel you
your withdrawal is killing me
I wanted to call you today
I wanted the echo of your voice in my ear
like a drug
before my withdrawal

you are the blade
the uncountable slits across my throat
but still I crave your gaze of steel
your pain
I miss you

like I miss the trial and tribulation of a lifetime

(291)


12.
the urn of ashes
could be of a mason
could be of a volunteer
could be of a poet
or a perpetrator


all woke up after a sleep
surrounded by rings of fire
no one burnt, no one hurt
but it was like thunder in their ears


no one was burned
since they were able to feel the heat
the thousand degree


the flaring of a flame from a past life


their debt unpaid
mass is mass is the mass
the mass of a pile of ashes
the sudden buoyant devastation


their debt unpaid
ashes are ashes are piles of ashes
alive they were part of the crowd
dead they’re lost souls
anxious piles of ashes
afraid of entering the wrong door, to not find their Mother


the promises with their last breath
burned together with hope
followed by dreams
the withered dreams
disintegrated in the unreachable places


as distant as your eyes (em) as distant as an entire life


now the truth is in the soil
the fallen ashes
all shall be forgotten
the scars on their flesh
only yesterday
the imprints on the urns
holding on still to the living
in the soil the scattered ashes in the river the scattered the ashes
a soul is praying for a second chance
he has two daughters hence
he can’t be ashes


ashes to ashes the glorious piles of ashes
glory glaring at glorious devastation
though it’s gloriously in ashes
though it’s a pile of flying ashes


but the urns of ashes is work
where you may give your best today
even when there’s no one left to pay


(290)


13.
dear air, inclusively all kinds
I’m breathing
face down in a wet pillow
drench in dreams


don’t worry I don’t need a hug from you
the meaningless gestures
the death of fun
the startling pain
as I was ripped from all attachment


I drank you like a cup of poison daily
like the first deep breath in the morning
a reminder


me
what’s the air like
like what is the air
and when there’s no way of knowing
I’m dissolved in my wife
she’s not poisoned by the suffocating idea of you
she screamed but I couldn’t hear her
I’m drunk
I sang
but she couldn’t hear me
what can I do to have a voice
she could hear?
what can I do
in a noisy world which sounds like it’s always breaking?
what can I do
so she can be more relaxed?
what can I do
when the world is full of wreckage?


each morning I wake up with a coffee
and a pillow
steeped in her fear
because there’s no spot left in the hospital


(October 2021)




14.
I’m dead and I’m at the moment apologetic
the band around my waist the poor elastic
it’s innocent
like me


I know because of me I’m dead
I’m not angry(rather calm actually)
my kids change of clothes needs a wash
the dishes too
I still owe my children their next meal


I know they’re there, they talk they mutter
taking turns throwing what’s left of my will and volition down the gutter
or was it the morgue


my thoughts
snapped in halves
you must remember that
nothing escapes
heaven and hell
the earth the sky
order and obedience
hellos and goodbyes
try not to overthink it


for the last time think about what you want
since there’s no blood left in your heart
not even a breath left
I’m the only one still breathing


but I can’t stop thinking about death:
– what will happen to me
when even the hospital won’t take me?


(October 2021)



15.
the doctors
they don’t have guns
they have stethoscopes

before the scope touches you
you may have forgotten
how to breathe

their pictures are not government notices
like a poem you’ve written in red ink
like bloodstains you could never completely removed

at the precipice of death, there are no arrows
as in a glance there are things more piercing
since our minds could never be enslaved
especially when one has to pay such a high price

before they accept their disappearing dreams
often because of a single missing test kit
or a few oxygen tank

they protect our flesh as the night fades
so our skin and bones won’t turn into dust
before we lose those we love
they try their best to talk to you through the stethoscope on your chest
when your chest is swollen and inflamed
when all you cough up is red
before all is forgotten
before all we could think about is to stock up on instant noodles to survive
before you’re committed to will and testimony to either preserve or destroy
they’ve already spread your wings
so you may infinitely fly

and if
the stethoscope happened to fall onto your chest
the way you fall in love
the way a bee falls for a flower
the way a poem ponders love through the inkpot
the way they stayed up all night
then the entire world is a stethoscope
blessed with the grace of miracles
the colours on an artist’s painting
to attract the readers’ attention
like the impending hope
of a respirator

before the stethoscope misses the breaths in your lungs
like paper burning up a poem
made them cry
so you can continue to dream

the dreams in bouts of breathlessness…


(288)


16.
I called myself a poet
but I can’t use metaphors
dare not convey wholly how I feel
the rivers of vehicles
on the road
a country beaten

I called myself a poet
but who am I
but a tired child
holding onto my little brother/sister
behind my mother?

I called myself a poet
but I’m afraid of living
so much so that I’m all choked up dead
in a room for three days and no one knows

I manage, I have my ways
the way I found love
and despair
long ago

Can you see?
Can’t you see that?

I wanted to believed it was the dream
but in the end
all I wanted was to be truly by your side
you’re so far away
perhaps you’re dead
perhaps you’ve been chased off Duy Tân
the tree lined boulevard
shade for bloodshot eyes burning hot skin

all my senses and I
what’s pulsing through my veins
not feeling any pain
any childish
yearning for summer
up at dawn to meander the streets with friends
and not sleep and dream…

(293)


17.
Mimosa darling, where are you from?
did you mistake me for someone else, I’m Covid-19
no pop-star has as many followers as me
no influencer has as many followers as me
no poet has as many followers as me

I’m a flame that turns everything into ashes
bodies are on fire in homes
on fire on the stretchers, on fire in the streets
the poor and the rich
the enemies trying to steal the islands the ocean
have lowered their guns
aiming the barrel at me

I will destroy what’s left of your meals together
I will destroy any hope you have left
you cover your faces with masks as blue as the sky
you think you’re clean because you’ve washed your hands
you sleep soundly
believing my destruction isn’t your fault

nations curled up in fear
they’ve learned from me the way they’ve learned from history
long before I was born

as though they’re
ignorant of murder

without them then, who gave birth to me
and how did I get to be 19 today?
(283)

18.
the poem is a baguette


as the sun sets
as the painted white roofs fell asleep
all have left the shops
in search of the moon


armed with a baguette and a poem Mother took to the sky flying
since up there Mother could buy and sell dreams


oh aching crack heels fly fly higher
since after treading hundred and hundred miles home
here your children will have food to eat
here there’s a room where your children can sleep


children, children you can eat the baguette Mother bought
the meal it’s not a viral infestation
it’s a fairy tale
Mothers tell their children
just in case she has a fever in the future
when mucking around with food or baguette
children you must with prayers save each other
pray, pray and pray
to gain their pity


the nights always welcoming
but the prayers seem a waste of time
children you should eat only half the baguette to save your Mother
the other for when you wake up
use the soft inside of the roll to mob up the tears
since in heaven there is only happiness


19.
they’re by our side
the slowly congealing darkness
in the air

and what’s left into us
it silently permeates
like the rain

Did I meet you at that particular lunch?

when everything has slowed down for siesta
everything was old, everything was dead
in layers of dust
in a period when sleepy was time

(303)

20.
up up and away up high a city was choking
far far away was a round table for the kings who could barely see
red lights dancing in time with the airborne bone fragments
as though someone was trying to blow life back into a pile of ashes

and the people that the city has no strength left to bear
the people leaving with no thought of return
they’re so far away from home that they’ve forgotten who they were
nothing but the wind dancing by their side
mid a hot summer
the rising stench of death

they danced until their tears dried up
until pain was nothing but a memory
they refuse to die even in the nights they couldn’t breathe
death arriving early as the city wakes
when we’ve forgotten they have once lived
here, they came and dreamed of a day of return
always returning
always always returning
even when there’s no hope

(303)

21.
they say it will end in another month
when the wind heats up
it’s six in the morning

it’s dawning and you’re still fast asleep

I messaged you
to check if you’re still alive

all will end but how will it all end
since still waiting is the wind

even when there’s no place left for you to go
even when your feet no longer touches the ground

(303)

22.
it began in a whisper
like the sound of a raven in a sleepless night
and we would stare at the rain
fall upon the stars the entire night
like the dust on our lashes

we listened to their cries
saw their tears
spilled out the window sills
wetting all the walls

the way the Germans edged their names on a wall
a rainy world war

all night it has rained
for a while now
the wall the colours of tears weepy dissolving
both sides of the alley trembling
the world searching for a lighter place
after ceased was the tightness
in your chest

(303)

23.
it’s nothing but a short romantic tryst
like that of the bee and a flower
when the petals are dead
but the bee return still
buzzing around dancing
waiting for a new flower to bloom
love that flower
just as much as the one before

as though these flowers all smell the same
but people are different
no one has a story like yours
no one has the kind of troubles you have
no one smells like you
even after you’ve been dead in an alley for three days
even though they’re busy
busy with the supplies of instant noodles

and the way we have let you go
consuming the sun and the tears
secretly waiting

not like the bee searching for nectar
we’re hopeful when we’re in love
not like the bee
our wings are broken
not like the bee
the city’s a concrete jungle
there are no flowers for you to return to
as that teary lover

(303)

24.
it’s impossible to recall a dream
often unsteady on one’s feet
her remembering the day she was a bride
the changes behind
the white
veil


the white
now of a hospital
it flows when she’s asleep
like her mother’s milk


hence the king is naked
and many soldiers
are injured


the sun
heating up, hot
shimmering crystals as though she’s still alive


the law
someone without legs
sitting on a gold dias
much like a wheelchair
paralyzed…


(October 2021)



25.
gently gently as gently as gently goes
a heart like yours inevitably suffers so
leave the Sun to its liberty
allow your laughter to roam free
until the air is light
allows the tangerine leaves to take flight


gently gently, you should be
the coveted clouds beneath the brows
your eyes are in the dark now
the city under house arrest
thus when will you be new year’s eve
amongst the drifting incense upon the dawn of the first


lightly you step hindered by fate
afraid the readers may slip off the bridge of your nose


the delivery person is not someone who’s seeking a place to hide
they bring with them the sympathies
collecting the delivered fees


easy, take it easy please
when faced with
the destruction of a citadel


(October 2021)

26.
nighthall and you’re by the tiny window
the cafe deserted
the owner is locking up
reminds you that tomorrow is already the sixteenth


you’re bent over on the table
flicking burning cigarette embers into the ashtray
you watched the owner tidied up the bottles hand sanitizers
listened to the last song he has on still


you live in a tiny house
your wife felt suffocated as soon as you shut the front door
but you shut it anyway
worried you might lose the pair of shoes


you looked up at the cloudy sky
not a soul in sight


you think we’re the centre of the universe spinning
the viruses knows that we’re whining
the nights endless and you’re silent
gosh the abandoned alleyways


imprisoned were the crowd inside their cough


(October 2021)





27.
life is eternal? keep dreaming
in silence, they
they keep saying happiness is beyond our reach
decline is upon revival


within the flowers in paradise
beyond the salty drops in the nose


not one flower not even a pebble
you have to reach out to touch hell
but life goes on
attached to the ECMO machine


(October 2021)


28.
the sail drifted away
something died?
you stood by the sea
till you see her disappeared into the horizon


and someone muttered, “she’s gone”


where did she go?
she’s beyond your vision


someone repeated, “the lady’s gone”
then some saw her drew nearer
a giddy horizon out there full of laughter


“the lady is finally here”, and that’s when you’re slowly dying
just before your body was 70% vaccinated


(October 2021)

29.
no one believes in death
you do not believe in it either
someone will come and steal your breath
not your life long possessions


you don’t have a grave either
where they save guard us in the heart of the earth
you turn into a handful of dust
ready to be born again


we shall rise above the nine heavens
you’ve once dreamed of
an adventure full of regret
if only it was your turn to use the respirator


you’re left behind long ago
you just didn’t know


we all cry to you said our goodbyes
so if you’re sad
it’s just regretful that your grandfather was no one of importance
so you may wade through
another dream


(October 2021)

30.
how shall we say goodbye to this world?
the pain of a sky
on the verge of breaking?


you’re left behind nearest to sleep
you love still the trees dotted with sunlight
you felt the resounding green bells within
the warm breeze
across a horizon scattered with clouds


why must everything die?


spring shall never come to be
frivolity and Death waiting by the door
death is a pale red
you don’t know how to stop
the fools
who make you sing as the Sun fly


(October 2021)

31.
you lit the stove
because you hate the dark
and the cold


you fiddle with the flame
picking
prodding
mumbling


and it ends with the howling wind
your by the ashes
in the flying embers
and the dust
seemed to be scented with the smell of
the early morning chill
you’re erect
by her stove
thin
hollow
eyes wide open
like the futile cough
of the guy next door


you’re fiddling
with the words
f-f-f i-re
l-l-l i-a-r
to be finally rid of the poem


so you may-be the rain
so she may breathe as though
she’s never known oxygen


(October 2021)

32.
when you laugh the world laugh with you
but when you cry you cry alone


the earth is worn, withered and sad
we borrow it’s reflection
in view of our tears


and the raindrops say
you have joy still, yay
you may refuse the wine forced upon you
but you must consume life
like the way we breathe day after day
like the way your daughter takes her books to school
otherwise she’ll be in trouble with her teachers


the world drifting by
no matter how suffocating we have still
a veranda long and far till
one person at a time in a line, then us all
will have apply in the forms fill
to cross the thin narrow path of sadness
just like that…


(October 2021)


33.
don’t worry

don’t worry about how young I am
don’t worry about how old I am
don’t worry about how I cry
don’t worry about how I dream
don’t worry whether the Sun will rise
don’t worry whether it might fall off
don’t worry about how I might make it
fly again
like how she’ll never come back

don’t worry about me as though I’m a child
don’t worry about me
we’re constantly worrying
day after day we worry

we worry about breakfast, we worry too about lunch
worry about what we’ve done
worry about what might happen

worry about stuff
worry about health
worry about tomorrow
worry about sadness
worry about time
worry about the crime
worry about the past

worry about what’s beyond reach

the world end as per the Creator
all you need to do now is to live as much as you desire
love all the people in your life, you admire

(October 2021)


34.
like a silkworm in its cocoon
you’re wrapped up in the worries
you’re relentless
you’re helpless

without the vaccines we have still sadness

the small consolation
as you ascend like angels
with not a scar
except the salty saline would burn your eyes

it rained
then came the deaths
the artist Lê Thánh Thư passed away
his daughter message that it was sudden and quick

Nguyễn Viện cried
Trần Tiến Dũng cried
Đỗ Trung Quân cried
Thận Nhiên all the way in Vung Tau also cried
Fat Nhân in Saigon also cried

powerless we tore off the pages of the calendar
good people never disappear
they farewell us
the way the Sun temporarily disappear in the rain

helplessly
we stare into our bowls of instant noodles
we talk and we talk
forgetting high in the sky
an artist had just away fly

with not enough time to remove his mask and breathe

(October 2021)



35.
the clouds looked down at the ground
at the blind buggy pulling a street cart
maybe the driver was blinded by a glare
his daughter too
no one ran
no one hid

you’re a child
saw what? the buggy twisted flipped over
and the bunches of vegetables as withered as Mother

like the clouds that only knows
how to look down at people

not the air, it’s time
there’s a space between the rows of trees
and an old revolution that has disappeared into darkness
nearly an entire block was abandoned

you’re there to gather the fear
the way people gather mushrooms
but you’ve been duped
because this is not a poem
you’re just getting closer to the truth
and its terror
once upon a time made you disappear

you won’t tell people where it is
the darkness in the forest
where the light may not touch
the crossroads full of ghosts, the leafy Eden
you listened
thought it was a poem
about trees

like the spruce
used to make guitars

you used to make the music note
in each aching lonely moment
even as you were thrown away
after the hymn…

(October 2021)



36.
light from the darkness thick from within the soul
who has surpassed the nightmare
whose eyes are downcast in hopelessness
gosh the birth of oblivion?


it’s all a waste of time
the dreams, the imagined
me, denying the aspiration of the soul
the emptiness and the cold
switch off your voice, my friend


just scream
if I do not understand
let me be, we’re all aware of the noise out there
the constant issue of new travel permits
only the doctors are left in oblivion


(October 2021)



37.
you act as though the beer is so frothy and brimming
as though it’s the joy of a battle
the agonizing passwords
shouting


who are you why are you still spying on me?
who are to think I would give up
you’re stopped through any open gap
yet still, you would peak into each mount each grave
light the incense


ah, a grave far out there is wait just for you
there’s no such thing as a sustainable memory
though in the garden Eden you kept dreaming
at being eternal


while you’re nothing but a delivery we must sign for
holding onto our shirt pockets


you time yourself by two
like a virus


(October 2021)



38.
the night oppressive
outside a storm was viciously brewing
the lions were locked up in the isolation areas
like zombies


the bluish pale stars, the signs you missed
from the eternal
up high


now people are searching for messages from you
even when romance can’t be cooked up and served


teach me so I’ll know how to amend
the iron curtain of the future
gosh the unnecessary clouds
from a sickly soul
the son of this earth may fly
towards the epitome of liberty?


the isolation area dense like a forest
but it’s too bright, way too bright
where the moon is brilliant within my heart
because of the tranquility of the forest


tonight I’m shaken
upon each flower, each curled up leaf
as though my daughter have just graduated from university
she and her friends stuck together
like a string of pearls coated in droplets of first-contact


there the waves quietly drifts by
the reflections of the stars
sinking into the depths, drowned out
they allowed me only now a bath
perhaps they think when I’m not sad
I’m not grubby or that bad


perhaps the eyes gets in the way of sadness
there where there are suffocating mountain peaks
suffocating clouds
I can not breathe


I’m waiting for the impending autumn storm
since the night wind has already been
sounding like the crowing of a rooster: cock-a-doodle-do
until my soul fully fall


Facing fear I’m like a moth
confused
even as you tried to pacify the temper of the night
by you on a long flight
when suddenly you decided to accelerate


cock-a-doodle-do
don’t omit a single music note
as the storm pass by
as though the shroud embodied the mist
sliding down from up high
gosh when
when may I see your crown
as regal as the virus?


now you’ve covered up all the dark deep chasm
like poem that has not found it’s aim
like a storm viciously brewing
an onion budding
so much so doubled was my debt
doubled the suspicion
doubled the fear
it turned out you’re the one who has turned me into a virus


like doubled were her breast
doubled were her thighs
an image of humanity that can never be destroyed
there’s no tranquility in life as there is none in the tombs
there’s no eternal peace


cock-a-doodle-do
I want to be the alluring soul
detrimental to other souls
me, the enchantment of the mountains
the nation
battered bones
in remnants of the flesh


(October 2021)

39.
ah, but it’s now autumn
the poems are riding on the waves
cock-a-doodle-do


where once the mood picks up
autumn is then heartbreaking
and for the last time pondering through the yellow leaves
you get a chance to be at a place carpeted with cheerful flowers


gosh how could I lose the leaves, where are you?
even when it comes to your pain
you lie


the whispering of the vernacular kind and fair
still without leaves we have thorns and memories
by us remains
just the scars, but I love you so much dear
so so much


and we all wear just our mourning bands when there are no flowers left
dignifying the graves
sacred places
to a point that all we can do is stand there
and watch and cry


(November 2021)





40.
the memories will still be there
as we sat in our quiet alley
take our mask off and chomp on our bread roll


ahead the days are long, we’re lazy
we’re allow to drift into these rainy nights
to dream again the times
we’re side by side


life now is nothing but
the pungent damp smell of tar road
waiting for the end of the week after
the deserted alleyways
the Sunday picnics
replaced by online games


the world growing bigger and bigger
until the murderers quietly changes the game
but the moments are more peaceful
so we may again dream


social distancing?
a kind of virus?
an experiment in a world laboratory?


the desolate dance of autumn
the empty playgrounds and shopfronts covered in sunlight
a metropolis fading away with the last bit of petering light of freedom
each wedding as quiet as the other
since the initial confrontation is pointless by drones
and pilots


since the most forgotten prayed for death in silence
waiting for the sad faces of children
more attractive now are tongues due to the avoidance of the savage infection
the apolitical sadness of anguish
completely neutralized as though fear is not contagious
and it was possible to manufacture freedom
like a verse just vaccinated ended positive with covid
checked itself awkwardly into isolation


(November 2021)





41.
secretly come to me like the mist in December
I will hide you my love like those positive with covid
wrap you in fear
the nation is nothing but dust and ashes dear


newspapers publishing stolen poetry
the pressure on school students struggling to escape
the law standing by silent


the fights like rapists leaving a path of destruction in their wake
the shouting matches at a time no cares to plagiarize
trying to make a living
trying to be charitable


the nation is in crippling pain
watching the charities moaning about highway robberies
watching the thieves moaning about those charitable
gosh the sacred house of the poem
bearing the dawn of summer in the middle of a cold winter


(November 2021)

42.
we have no desire to be part of history
but here we are
in our house wider than the wind
our anxious heart wading
across a gorgeous dream
roses and instant noodles


the front lawn and dust after the rain
mountains penetrating the sky
the thousand anthem of the wind
the summer the rain and frothy waves
living a dream the colour of green emeralds


but we can’t sleep
our mind anxiously checking for fevers
coughs and the deletion of our lungs
the time stolen, frozen, melted
in our hands


we let it go and it would shakily leave
fly, crawl, drag itself away slowly just to be sure
inhaling and exhaling quietly
filling up


we expand like a balloon
and time is as hollow as our stomach
burping infinitely just a bit
ways to make a living


facing the long nights ahead
we could never imagined such a long day
time ceasing, stayed
the four walls of the past, the present, the future, history
but we’re already here


(November 2021)




43.
and we’re amidst a dream
like the writers on the history of bats’
infestation of disease


the nation borders, the city
re-drawn


not with maps
but with unjustifiable test applications
faking the positive and negative results
the deception now more rampant than ever before?


a couple hundred thousand Dong or a few kilos of rice
like playing with dice
the money steeped in blood
the poor are always the first to die


there are the lovers who couldn’t bear it
broke the barriers at the isolation camps
like cockroaches spread the virus


then there are the pairs who did bear it
held each other until she stopped breathing


like the way we’ve slept all our life
the courtyard coffees you(em) the angel as green as the leaves
we’re trapped in a cloud
drifting
over the earth


over the forests, the old roads
homes with sprinklers shimmering like the rain
we wash our hands and we wash so much stuff
because someone might see us and cast spells on us
stop us from talking
through the layers of cloth masks


we’re naked on a long slow tedious journey
that those who did note history long ago
won’t necessarily share the same ordeal…


(November 2021)

44.
those who don’t make vaccines and makes only travel permits
often don’t remember


during the gaming battle online
the gamer only wants to kill and destroy
egging for cheers from all around
we’re never bothered about congratulating anyone
we’ve barely enough time to breathe
we search for the last remaining star
not like some who believe they’re it
as the star
they never fail


but trying are people
her eyes were glazed over as though she wants to kill someone
she can have a million likes for no reason
so everything is for sale?


clanking dollar and cents dreaming of being charitable
or are we the sound of bells ringing during the coronation
of blind babies from birth


we forget not the calling of our heart
the prediction of everything falling apart
confirming the pain with the scream of the night
the howling wind and husky voice of a ghost
together with curses of those who can’t reincarnate
all over Youtube


we are the bells
ringing noisily chasing after the angels
at the most senseless moment of a dream


on our hair in the millions, the thousand sunrise
causing our forehead to blacken in the loneliness
of the Holy Spirits used by dark clouds
now are mere spectres


we wander
eyes turning towards the imperial city of long ago
the magic of warlocks and fairies in our wildest dreams


now the idols of the gods are buried in mud and deluge
by the most despicable vernacular
used by the nameless in the name of greed and money


we’re helpless
witnessing the impotent kindness of humanity
the reign of evil


(November 2021)

45.
and you’ve lost an entire life learning
looking back at your life on the rickety hospital bed
found that in your heart
there were a lot left to say


say it for
the battered heart
the detained
the lonely
the persistently arrogant


say it also for
those who has died without an answer
why did I die


say it even when
the poem is nothing at all


so don’t cry
life may seem odd to you
in its roundabout ways
and I hope you won’t lose an entire life to learn
because poetry is something very common
like how breathless you and her were climbing up a hill
jigging school


and learn that to fly, you don’t always need wings
learn that a smile can take you far and wide
learn that love is never wrong
and learn that mistakes makes you stronger
learn that crying is okay
learn how to “dream on” – never cease to dream
learn to be your number 1 fan
learn to listen to other people’s pain
learn to sing and dance in the rain


when the poem is still
weeping…


(November 2021)

46.
did you know that
since the beginning, all the poem in this World was intangible
not just viruses


appeared in the middle of summer
like a storm in Mother’s womb


appeared
with all that is without meaning
appeared
about religious faith about national pride about democracy


appeared
about liberalism, and all that begins with
heaven and earth turning Mother’s son into a poem
like the flashing thunder slipping out of mother’s womb
in the scent of tears steeped in mint
drifting through Papa’s bedroom window
the rain seemed as though steeped in flower petals
and Papa dipped his head in the glass wine
together with the uncles in celebration his son’s birth


the battle
could only be resolved elsewhere
at far away seas
now we’re all fighting the enemy from our home


and I ran
wade across the spring, climbed up the tree, walked a thousand miles and jumped
only my exhausted Mother ran after me


I fell in love for the first time when I was 12
when I questioned where I came from?
or was I born together with the poems
hence it’s my destiny to return to the intangible
I became ashes


the earth, completely empty
but for the gods flying around gliding
so they had to come up with a death note
the sound of the printer screeching like the bells from hell
the scent of the new paper fragrant
as though it was a poem as though it was piece of art
as substantial as a virtual account online deleted by them


life is as I’ve imagined
my fear is as intangible
as a poem that requires only 3 words:


– death, intangible, deception…


(November 2021)







ten faithful devotions, or the epilogue for the Saigon lockdown epic poem…
—–
47.
The terrifying weeks, me waiting in front of the closed supermarket.
she was just behind me, her lips blue due to the cold, and of course in her entire life she has never heard of me. quietly in my ear she confided: will there be anyone left to tell other people what happened here

I answered, yes, I will

there was something like a smile, skimmed across the surface of what used to be a face

48.
a mountain would have collapsed in view of such pain
the two colour tapes strung across the doors
like the way we bang the cell door shut at the detention centre
the agony upon death
upon someone the would be gentle breeze of old
the setting sun would gently warm them
but now the breeze is the virus

we’re unaware
we would then saunter here and there
with what’s left of our energy
like a phone out of battery
but someone was still tapping on the keyboard

you listen to the tapping of the keyboard
now the heavy footsteps of security guards

we shall meet again
as the dead, lifeless
the sun sets daily beyond the respite room’s window

yet hope continues to persistently sing
the lyrics accusative even of tears
the unjust complete isolation

as though a beating heart was suddenly torn apart
in the most painful possible way
as though functioning lungs were suddenly erased
photoshopped

she lay there, while in the cruelest possible way
you walked away
where are you now, my reluctant companions
the security guards at the gate
have you upon the morning witnessed the miracles in the tiny alley
the shimmering circles around the moon
what they’re supposed to be
before you wave your baton?
or maybe you’re just as hungry
sending to all of you now my greeting
there’s nothing essential under your magical baton

goodbye

49.
this is how it came about
when the dead smile
happy now that God have set them free
like priceless icons, the continuous applauds
the wolf whistles, the break up songs
the death stars up high
we’re all innocent

we didn’t manage to get our vaccine
swaying with the siren of the ambulance
drifting like the sails out at sea
in despair amidst a storm
you’ve been taken away at dawn
dead bodies must be removed
so the children in the darkness of their homes can stop crying
in the flare of one candle flame
the chill settled now
on your lips

50.
silently drifting like a river
the watchful yellow moon
leaning through the window your shadow

you’re alone
and the moon saw the woman lying in the home
her son was also dead

you’re lying there by a prayer
was it her?

51.
not me, someone else is in pain
not her husband
he’s out collecting food donations from various charities

it was not like that
what just happened, just
cover it with a dark cloth, then allow the torches to light up
the night
the giggle, the teasing, now my love, we’re all victims
because we’re blameless, we need to be picked up and separated from the community or else
all the civil servants will be unemployed

if only you knew
how life would pan out
the unexpected love
who knew you would end up as a doctor
how soundlessly
your hot tears would fall

how many innocent lives have been taken
in the last twelve weeks, I’ve been shouting, asking you to come home
I’ve been on my knees in front of the executioner
the rioting anarchy everywhere
I could never tell the difference
between the animals and the humans, waiting for the indefinite death row

nothing remains except for the blooming ashes, the resounding cry, from somewhere to end up in nothingness, it glares at me threateningly through the destruction of fire, gosh why does my people possess such a big star

52.
time gently drifts and pass by, yet still, I can’t seem to work out what’s just happened, how did night ended up in such brilliant light

when shall they once more ignite
when shall be the incineration

gosh when when
shall we stomp our feet
see with eagle eyes
in all this talks of remains and ashes

53.
you’ve ascended like a boulder
upon my beating heart
my rib cage caved in

I was prepared
I will prepare for what is left to be done
I have a lot to do today
I need to destroy what’s left of my mind
turn this living soul into stone
in order to start living again
together with my wife and two daughters
but how?

we’re born again in an April hot summer
in the rustling breeze, the festivals just outside our window
I’ve come to terms with this revelation
the bright summer day and the abandoned home
the virus airborne escaped through the wells of the sky
the rising chaos

54.
I know you will turn up, but why can’t it be now?
I’ve been waiting for you, and it’s getting harder and harder
I’ve turned off the light, opened the door
in simplicity and joy I’ve waited for you
you can manipulate me, if this is what you want, let go of the frustration in your heart
the bruised fingers

it’s simple
you’re prepared to take me away, show me
the terrifying pale faces of the doctors
they’re like blue flames
gosh the tired eyes behind the protective goggles
you’re in love? why are you suddenly in love
when everyone have shut their eyes to hide from the terror at the end

55.
the overshadowing madness taking flight
the halving of my soul
quenching my thirst with its burning spirit
beckoning me towards the depths of despair
setting me free amongst the clouds

that’s when I knew
steeped within this stupor
perhaps alien by nature
we must commit our life
to it

not the fear in her son’s eyes
it has taken to the sky where it’s easier to breathe
the kind of pain bestowed in a boulder
on our chest at the end of a storm
not the tingling cool sweet touch of a pair of glove
tree shades already afraid of the dark
not the far away sound announcing the arrival of lightning
in the last few reassuring words

56.
the banging of the nail on the coffin
the crying not for me, oh mother
I’m living inside the tomb of my children
father, why did you abandon me?

but when my mother cried, she didn’t cry for me
I have learned how to bow low(not to raise my eyes)
how can we stopped the terror from escaping our eyes
how can sorrow be carved into granite
into the stoney cruel pages
the adeptness, the skill

what am I supposed to do
with the black and ashen strands of your hair
turning white suddenly overnight

I’ve learned how to watch for the fading smiles
giving into fear, the shaky hollow laughs
I’ve learned how to strangle my shadow
how to measure the oxygen saturation
measure the quality of the air that I thought was free

this is the reason why I do not just pray for me
but for all of us, the people standing here
at the foot of this completely blinding
towering, red wall
it’s time to remember
those who are gone

those who can no longer feel the weight
the layer of familiar soil beneath their feet
out of nowhere the sinkhole

we pray together
I’ve woven for you this generous shroud
I’m fearful the thousand screaming people
in my desire for them to remember me

when it’s my turn to die
when I’m howling like an injured animal
the rain will fall along with the tears
from my unmoving eyes

before all of us
like a boat drifting out to sea
like decades ago
damp till
now still

praise and glory praise and glory
eternal praise and glory to the dead
but what is left of such praise and glory?
but what does such praise and glory need?
when it’s also your turn to die indeed…


(refrain)
I know note all sadness in capital letters
The smile too in much nicer Capitals
The rain fell. Half the night and you’re drunk on the Purple cup of wine
Left the world of humans, The red flame in their stove.
Oh darkness
Black Mist. The earth isn’t hard, the air not bitter
The star gather to form the sign of the Devil
The footsteps turning into Stone, you running along the edge
Of A soldier’s field of vision heading into a Dark battle
Charge
The bitter bitter light of the moon
A red fox is the Angel doing all the strangling. The blue shaking marching feet and sad smiles, pride Draining the colour from their faces. In slEep, the soldier collapse on his own FortrEss

Oh rocky meadow the source of Living. Gosh the cruelty of those who have turned their back of the Cold colour of you
The colour of sleep is Black

When the Alarm goes off. The pInk day stepping forward in the colour Silvery light, everyone scramblinG through the East gAte
Gosh the pinkness gosh the Pink hues…

BÀI TRƯỜNG CA NHỮNG NGÀY SÀI GÒN PHONG TỎA… 

1.
thật không may cho tất cả chúng ta
thật không may như thế


nhân loại đang tiếp tục vỡ trận
vì một con vi rút


nhân loại đang chảy máu
vì sự tham lam ích kỷ của chúng ta


chúng ta quên rằng tất cả chúng ta
cứ tưởng với Thượng Đế trên cao là một


thật không may một số trong chúng ta
cứ nghĩ họ tốt hơn những người khác
và Thượng Đế đã chọn họ
như Người, là duy nhất


thật không may một số trong chúng ta
sử dụng Người chỉ để thờ phượng và hoang tưởng
linh hồn chúng ta trở nên đen như đám mây
trong mưa bão


ngay cả Thượng Đế cũng đã chết
trong sự thờ phượng vô lý của chúng ta


để cái ác của họ vẫn nằm trong bóng tối
của chính chúng ta


thật không may một số trong chúng ta
lại ác hơn quỷ dữ




2.
vẫn còn chỗ để sống
vẫn còn chỗ để yêu
vẫn còn chỗ để ghét
vẫn còn chỗ để tha thứ
vẫn còn chỗ để thay đổi
vẫn còn chỗ để thở
vẫn còn chỗ để tin
vẫn còn chỗ để đau buồn


chỉ không còn chỗ cho chúng ta nhập viện


3.
bạn có thể thấy sài gòn chật vật
mọi người ai cũng mệt
nhưng sài gòn sẽ đứng vững
bất kể thời thế trở nên quá khó khăn
mọi người phải vật lộn
và bị dồn
vào thế bí


sài gòn sẽ nở nụ cười tươi nhất
mặc dù sài gòn muốn khóc
sài gòn sẽ chiến đấu
mặc dù số phận


và bạn thấy sài gòn đang vùng vẫy
nhưng bạn không bao giờ thấy
sài gòn gục ngã


những đêm đầy nước mắt
và bình minh của những người già
bên chiếc xe lăn vẫn còn treo một hộp cơm
nhưng cuối cùng, sau tất cả
sài gòn lại chào đón bất kỳ người xa lạ
đến với ước mơ
và trái tim rộng mở


sài gòn luôn tha thứ
cho chính mình
và cho những lỗi lầm của người khác


và tất cả
sẽ trôi qua
nhưng lần này Sài gòn sẽ chứa đầy
rất đầy
những oán hờn tiếc nuối…




4.
hôm nay chúng ta cùng cầu nguyện
những người đã chết vẫn nằm trong danh sách được phát thức ăn
những bác sĩ đã chết vẫn còn đang chữa bệnh


tất cả chúng ta vẫn an toàn
tất cả chúng ta cùng mạnh mẽ
ai còn sống và ai đã chết
xin hãy thương xót tất cả chúng ta


những điều chúng ta có thể làm được
là đeo mặt nạ
lên nỗi buồn đen tối


chúng ta chảy nước mắt màu đỏ, khao khát sự kinh hoàng
chúng ta nhìn khoảnh khắc của sự thật
cái chết chỉ mang thêm một ít rắc rối
chúng ta than thở chúng ta thì thầm
chúng ta tuân theo số phận
của những kẻ lang thang hay đổ lỗi
bị ám ảnh bởi máu


tiếng khóc cuối cùng của trái tim
chúng ta hay tự hỏi tại sao
khi ông ta bước ra
được bao bọc trong những con số lộng lẫy
những con số zero đầy hy vọng
mọi người trầm trồ nhìn ông ta
vì tầm nhìn bằng vàng
vì một vẻ đẹp cho phòng thí nghiệm


nhưng ông ta là một con quái vật
được thượng đế mang tặng cho chúng ta


những pháo đài thiêng liêng bị phá vỡ
trống rỗng đường phố không một linh hồn
những con vẹt che kín bầu trời
khi ông ta vẫy tay ra hiệu


bây giờ
những con số của ông ta sắp bị lãng quên
ho và hắt hơi là vũ khí giết người hàng loạt
chúng ta sẽ hồi tưởng về màu đen
nhưng mặt còn lại của đồng tiền vẫn trắng


như đám mây
như một con bồ câu trắng bay
cất lên bài ca hy vọng
như một lá cờ trắng báo hiệu bình minh


mọi người nhìn ông ta
một kẻ thích ngắm người chết như nhìn vẻ đẹp trong cơn bão




5.
bạn đang ở một thành phố
xa xôi, lấp lánh, đầy mùi của kỷ niệm
một trăm hai mươi mốt ngày ở trong một cái hộp bằng giấy

ngay trong không khí bạn thở
chiến tranh đang nóng lên
và mang đến những cơn ác mộng
còn lớn hơn những đám mây hình nấm


bạn đã sẵn sàng
như những người tị nạn
đang được bố thì các bữa ăn
bằng lửa


hơi thở của bạn chậm lại
bạn bay qua các đường phố trống rỗng, cho đến khi
bầu trời như một hộp thư
toàn thư rác


bạn đổ đầy bình xăng nhưng xe xẹp lốp
không còn phải làm gì nữa
bạn chỉ đi bộ và đi bộ
cho đến khi nhịp thở của bạn
vang lên từng nhịp trong hoàng hôn
trong tháng bảy cô hồn
và mưa ngập


những người bạn biết đang rất lạnh…




6.
sau bữa tiệc của lửa
ai cũng phải xếp hàng cách nhau hai mét
tôi trở về nhà
con đường, ngôi nhà, những lời kinh đang tụng
không phải một bài thơ
“nhớ ngày nao hoa nắng ngủ trên cây
những ngày thương tích lớn…”


những bài thơ mà tôi đã ngậm trong miệng
để trả tiền công bơi qua ngôi mộ của mình
một con sông lạnh
bên kia bờ mê


chắc cũng sắp đến bờ rồi
vì những người bơi đã quá mệt
những nhịp thở cuối cùng khi đã đến nơi
nghe hổn hển như lời xưng tội
lội xuống sông


không có sự chuộc tội nào từ những người đang chờ để tụng ca
sự thành công của các chỉ thị
ra lệnh cho cơn gió
ra lệnh cho cơn sốt
ra lệnh cho cơn đói


mệnh lệnh
mệnh lệnh
mệnh lệnh


những mệnh lệnh
người chết thành những hạt tro trắng
người sống thành những sợi tóc trắng
mọi thứ vội vàng khép lại
để họ còn tiếp tục tụng ca




7.
vẻ đẹp của bạn nằm trong nước mắt
loang lên sàn nhà dã chiến
những ai không còn sự lựa chọn
giữa sống và chết
với một mũi thuốc đơn độc


và mỗi bước chân
đang kéo bạn ra khỏi tầm nhìn của họ
để nghe thấy âm vang
của những tiếng kêu cứu
trong những chiếc hộp các-tông
bạn chấp nhận bay lên từ không gian trống rỗng
nhưng thay vì tìm sự hài hòa
họ lại tìm kiếm kẻ thù
ngồi thì thầm ngay bên bạn


họ chỉ muốn
máu và thịt
da và xương
lông và tóc
móc ra
để chưng cất tâm trí của họ
về sự vô tín
hay cuồng tín


họ cũng bị gánh nặng
bởi sự nhiệt tình u uất của họ
và sự trống rỗng tàn nhẫn
trong tâm trí của kẻ bị thống trị
khi họ đồng ý rằng tất cả phải kết thúc
bạn chỉ còn cách cầu chúc
họ không bình an
trong lời nguyền chia ly từ bốn ngàn
năm trước…

8.
đêm nay sẽ rất dài
chúng ta không phải những mảnh vỡ
chúng ta chỉ phá vỡ
chính mình


chúng ta không phải là mục tiêu
chúng ta không phải là khẩu hiệu
chúng ta là những xác tín
đúng và sai


chúng ta xem những gì họ làm
học cách tự kiểm soát
bản thân mình


chúng ta ném lá cờ trắng đầu hàng
giữ bình tĩnh khi các điệu múa trở nên hỗn loạn
chúng ta mệt mỏi chờ đợi
một cô gái xuất hiện với mùa đông trong mắt
với trái tim chìm trong cô đơn
gió đang thổi, mang lại nỗi buồn
trong khi đất nước đang bay lên trời
trong tơi bời tro bụi




9.
cơn bão trong ngực bùng lên
bạn thở


trái tim thành tảng đá
bạn thở


linh hồn đã vô tình
bạn thở


các bác sĩ còn yêu
bạn còn thở


bạn chỉ thấy mình nghẹt thở
như giấc mơ giữa ban ngày
những bài thơ nảy mầm trong mạch máu
và bạn thở cho đến khi trái tim đập lại
cho đến khi vết bầm tím mờ đi
cho đêm đến dịu dàng
cho bình minh màu vàng cam ló dạng


tôi cũng sẽ thở
dù chúng ta không ai có đủ ô-xy




10.
bây giờ em đã thành khói
những ngày xưa cũ qua đi
thơ anh đã thành tro bụi
đố em xương cốt là gì?


bao giờ mùa xuân sẽ đến
em còn nấu bánh chưng không
lửa cháy mà anh lạnh quá
em không còn biết mùa đông


em cũng không đau lưng nữa
vết thương thoát vị đã lành
chỉ lá phổi màu nước mắt
máy thở đang khóc rưng rưng


bao giờ bao giờ mùa xuân?




11.
bạn từng rút kinh nghiệm
từng rút tiền
nhưng lần này bạn rút ống thở


tôi ước mình có thể làm việc này, nhưng tôi đang đau quá
tôi phải hòa chung với hơi thở của Mẹ
đang uốn cong người nấc lên và sặc lần cuối


khi ống thở được rút ra
chúng ta luôn nỗ lực
thoát khỏi tình trạng tồi tệ


nhưng với cơn thịnh nộ
bạn không thể rút nó ra như bạn rút tiền
cũng như ngày xưa không có ai bị rút móng tay khi tra tấn


sự rút lui sẽ giết chết chúng ta
trong khi tế bào của tôi đang khao khát sự ấm áp của bạn
để làn da bạn cảm giác trên da tôi
để hình ảnh bạn còn mãi trên giác mạc của tôi
trái tim tôi cảm thấy như nó đang là một hang động
gió hú bên trong lồng ngực của chính mình


tôi không thở được
tôi cần cảm thấy bạn
sự rút lui của bạn đang giết chết tôi
tôi muốn gọi cho bạn hôm nay
tôi muốn giọng nói của bạn vang trong tai tôi
như thể nó là một loại ma túy
trước khi tôi bị rút ra


bạn là lưỡi dao
đã cắt ngang cổ họng tôi quá nhiều lần
nhưng tôi vẫn thèm muốn ánh thép của bạn
nỗi đau của bạn
tôi nhớ bạn


như một khổ nạn kiếp người


12.
những hủ tro cốt
có thể của một anh thợ hồ
có thể của một người tình nguyện
có thể của một nhà thơ
hay của một tên tội phạm


họ cùng thức dậy sau giấc ngủ
trong một vòng tròn lửa
không ai bị cháy, không ai đau
chỉ như sấm sét ở bên tai


họ không bị bỏng
vì họ có thể cảm nhận được sức nóng
ngàn độ


của ánh lửa lóe lên như từ kiếp trước


họ chưa xong món nợ
khối lượng là khối lượng của khối
lượng của đống tro tàn
nhẹ bỗng nát tan


họ chưa xong món nợ
tro tàn là tro tàn là một đống tro tàn
khi sống họ vào vai quần chúng
chết thành ma mồ côi
thành nắm tro lo lắng bồn chồn
sợ vào nhầm nhà không còn gặp Mẹ


những lời người ta hứa trước khi họ chết
giờ cháy cùng hy vọng
mang theo ước mơ
những giấc mơ héo úa
tan biến ở phía xa


xa như mắt em xa như cả cuộc đời


bây giờ, nó mới là sự thật
khi đám tro bị đổ xuống đất
và tất cả bị lãng quên
nhưng vết sẹo trên da của họ
vừa mới ngày hôm qua
nên vẫn còn in hằn trên hũ cốt
bám vào những người còn sống
đổ tro xuống đất đổ tro xuống sông
một linh hồn đang cầu xin được sống lại
anh ta còn hai đứa con gái
nên không thể thành tro bụi


tro tàn tro tàn vẻ đẹp của một đống tro tàn
vẻ đẹp vẻ đẹp nhìn cái đẹp nát tan
dù cái đẹp tro tàn
dù mớ bụi tro bay


nhưng những hủ tro này lại là công việc
bạn có thể làm tốt nhất hôm nay
và cũng không còn ai trả tiền cho bạn nữa




13.
kính thưa các loại không khí
tôi hít thở
tôi úp mặt xuống gối
ướt đẫm những giấc mơ


bạn đừng lo lắng ôm lấy tôi
với tất cả trò vô nghĩa
như cái chết của trò chơi
sự đau đớn quá nhanh
tôi bị ngắt kết nối


tôi uống bạn như chén thuốc độc hàng ngày
như buổi sáng mà người ta vẫn hít thở
nhắc nhở


tôi
không khí như thế nào
thế nào là không khí
và khi không có cách nào để biết
tôi tan vào vợ tôi
nàng không bị đầu độc bởi sự ngộp thở của bạn
nàng hét lên nhưng tôi không nghe thấy
tôi bị say
tôi hát
nhưng nàng không nghe thấy
tôi phải làm gì để thành giọng nói
nàng có thể nghe?
tôi phải làm gì
trong thế giới đầy tiếng ồn ào như vỡ?
tôi phải làm gì
để nàng trở nên thanh thản?
tôi phải làm gì
thế giới này đầy sự phá hủy?


mỗi sáng tôi thức dậy với tách cà phê
và một chiếc gối
ngâm mình với nỗi sợ hãi của nàng
vì bệnh viện đã không còn chỗ




14.
tôi đã chết và tôi đang xin lỗi
sợi dây thun quần
vì nó vô tội
cũng như tôi


tôi biết tôi đã giết chết chính mình
tôi không nông nổi
tôi còn quần áo của con thay ra chưa kịp giặt
chén dĩa chưa kịp rửa
tôi còn nợ con tôi những bữa ăn


tôi đoán họ đã ở đó, thì thầm
luân phiên mang ý chí tôi xuống bãi rác
hay nhà xác


những suy nghĩ của tôi
bị bẻ gãy
bạn hãy nhớ
không gì có thể thoát
thiên đường và địa ngục
trái đất và bầu trời
bị bệnh và vâng lời
xin chào và tạm biệt
cũng đừng quá luyến tiếc


hãy suy nghĩ lần cuối những gì bạn muốn
vì bạn cũng không còn máu chảy trong tim
nó đã ngạt thở
chỉ còn tôi thở


nhưng tôi không thể ngưng ý nghĩ về cái chết:
– tôi sẽ trở thành gì
khi bệnh viện cũng không còn muốn nhận?




15.
các bác sĩ
họ không có súng
họ chỉ có ống nghe


trước khi cái ống nghe của họ kịp chạm vào ngực bạn
có thể bạn tình cờ đã quên
nhịp thở của mình


họ không phải là một tấm ảnh để các nhà chính trị làm quảng cáo
như bài thơ bạn viết bằng mực đỏ
như máu không thể rửa sạch


nơi biên giới cái chết, không có mũi tên
nhiều thứ sẽ xuyên qua như ánh mắt
bởi vì tâm trí chúng ta không thể bị xiềng xích
dù dưới giá treo cổ


trước khi khát vọng của họ phải chịu tan biến
nhiều khi chỉ do thiếu một cái xét nghiệm
hay mấy bình ô-xy


khi màn đêm mờ dần họ bảo vệ thịt da của chúng ta
để gân xương không biến thành cát bụi
trước khi bạn mất đi người thân yêu nhất của mình
họ cố nói chuyện với bạn bằng cách chạm ống nghe vào ngực bạn
khi phổi bạn bị sưng
khi bạn ho toàn màu đỏ
trước khi mọi thứ bị lãng quên
trước khi tâm trí của mọi người chỉ lo mua mì gói để tồn tại
trước khi bạn ngoan ngoãn viết ra di chúc dặn dò hay phá hủy
họ đã dang rộng đôi cánh, cho bạn bay
xa vô tận


và nếu
cái ống nghe rơi vào ngực bạn
như bạn vẫn rơi vào tình yêu
như con ong rơi vào một bông hoa
như bài thơ nhấm nháp tình yêu từ lọ mực
như suốt đêm họ vẫn thức
thì cái ống nghe là cả một thế giới
được ban phước với những điều kỳ diệu
như những màu sắc của họa sĩ trên tác phẩm
làm mê hoặc độc giả
như hy vọng đang xảy ra bây giờ
bên máy thở


trước khi cái ống nghe tình cờ quên mất nhịp thở của bạn
như tờ giấy cháy mất bài thơ
làm họ bật khóc
thì bạn vẫn cứ mơ


giấc mơ của những cơn ngộp thở…




16.
tôi tự gọi mình là nhà thơ
nhưng tôi không thể sử dụng phép ẩn dụ
tôi cũng không dám mô tả đầy đủ
những gì tôi cảm thấy
từ hàng ngàn ngàn chiếc xe máy
quê hương mệt lả trên đường


tôi tự gọi mình là nhà thơ
nhưng tôi là ai?
tôi chỉ là một đứa trẻ
kiệt sức ngồi sau lưng mẹ
bế em


tôi tự gọi mình là nhà thơ
nhưng tôi sợ cuộc sống
đến mức ngộp thở chết trong phòng
ba ngày không ai biết


tôi luôn tìm cách đối phó
như ngày xưa tôi tìm ai đó
để yêu
và tuyệt vọng


bạn thấy không?
bạn không thấy sao?


tôi muốn tin rằng đây là giấc mơ
nhưng cuối cùng
tôi mong ước tôi có thể thật sự ở bên bạn
bạn xa cách quá
có thể do bạn đã chết
có thể bạn bị đuổi khỏi con đường
duy tân cây dài bóng mát da người nóng rát
lửa đỏ mắt người


tôi với các giác quan của tôi
chảy trong mạch máu
không biết đau
như một đứa trẻ
thèm mùa hè
để thức dậy sớm đi chơi với bạn bè
và không phải ngủ mơ…






17.
corona từ đâu em tới?
bạn bị nhầm, covid mới là tên của tôi
không ca sĩ nào nổi tiếng bằng tôi
không người mẫu nào nổi tiếng bằng tôi
không nhà thơ nào nổi tiếng bằng tôi


như ngọn lửa tôi hỏa thiêu tất cả
xác người cháy trong nhà
cháy trên băng-ca, cháy trên hè phố
cả người nghèo và người giàu
cả những kẻ thù đang muốn chiếm đảo của nhau
cũng đang hạ súng xuống
hòng nhắm vào tôi


tôi sẽ phá vỡ bữa cơm của bạn
tôi sẽ phá vỡ niềm tin của bạn
bạn che giấu danh tính mình bằng mặt nạ xanh như mây
bạn nghĩ mình sạch sẽ bằng cách rửa tay
đến khi bạn ngủ say
bạn mới biết cái chết tôi gây ra không phải lỗi của bạn

các quốc gia thu mình lại vì sợ hãi
họ học hỏi từ tôi như học từ lịch sử
có từ trước khi tôi ra đời


làm như họ không từng biết
các cách giết người


nếu không có họ thì ai sinh ra tôi
để hôm nay tôi đã mười chín tuổi?




18.
bài thơ về một ổ bánh mì


khi mặt trời lặn
những mái nhà màu trắng sắp chìm vào giấc ngủ
mọi người rời cửa hàng ra về
để còn đi tìm mặt trăng


Mẹ mang theo một ổ bánh mì, một bài thơ và bay lên bầu trời
vì trên đó Mẹ có thể mua và bán những giấc mơ


hãy bay lên đây hỡi những bàn chân rách cả gót
vì đi bộ hàng trăm cây số về nhà
đây là nơi con sẽ có cái để ăn
đây là nơi con có căn phòng để ngủ


các con ôi, các con có thể dùng ổ bánh mì của Mẹ
ổ bánh không phải là ổ dịch
nó là câu chuyện cổ tích
Mẹ sẽ kể cho con
để lỡ mai Mẹ có sốt
trong trò chơi thực phẩm hay bánh mì
các con hãy cứu nhau bằng lời cầu nguyện
cầu nguyện, cầu nguyện và cầu nguyện
để họ rủ lòng thương


đêm luôn dang rộng vòng tay
nhưng lời cầu nguyện dường như vô ích
để cứu Mẹ có lẽ các con chỉ nên ăn một ngày nửa ổ bánh mì
còn một nửa để dành khi thức dậy
lấy ruột bánh mì chậm những giọt nước mắt
vì thiên đường toàn những niềm vui




19.
chúng ở bên chúng ta khi
bóng tối chậm chậm đông đặc lại
trên không


và những thứ còn lại
từ từ chui vào tế bào chúng ta như cơn mưa
lặng lẽ


bạn có gặp tôi buổi trưa hôm đó không?


khoảng thời gian mà mọi thứ ngỡ nghỉ ngơi
tất cả cái chết đều đã cũ
và bụi phủ mờ lên
thời gian khi chúng buồn ngủ



20.
cao cao ở trên cao một thành phố bị nghẹt thở
xa xa chốn quan trường xa xa của những vị vua mù lòa
ánh sáng đỏ nhảy múa với tro xương đang bay
như có ai cố sức thổi vào những người đã chết


và những người mà thành phố không còn đủ sức
những người đã bỏ đi không biết khi nào trở lại
họ đã xa quê hương lâu đến nỗi mất luôn tên tuổi
giờ chỉ còn gió nhảy múa với họ
trong mùa hè không khí nóng đỏ
bốc mùi chết chóc


họ nhảy múa cho đến khi nước mắt đã khô
cho đến khi tất cả nỗi đau chỉ còn là ký ức
họ không chết khi trong đêm không thở được
cái chết chỉ đến khi thành phố thức giấc
và chúng ta quên rằng họ từng đã sống
ở đây, nơi họ đã đến và luôn mơ trở lại
sẽ luôn trở lại
sẽ luôn luôn trở lại
dù không ai còn hy vọng




21.
người ta nói một tháng nữa là kết thúc
khi gió ấm
bây giờ là sáu giờ sáng


một bình minh nào đó bạn vẫn còn mê ngủ


tôi đã nhắn tin cho bạn
chỉ để xem bạn còn sống không


tất cả sẽ kết thúc nhưng kết thúc như thế nào
vì gió vẫn đợi


cả khi bạn không có nơi nào để đi
cả khi chân bạn không còn chạm đất




22.
nó bắt đầu như một lời thì thầm
như tiếng quạ kêu trong đêm mất ngủ
và chúng ta nhìn trời mưa
suốt đêm lên các vì sao
như bụi trên mí mắt của chúng ta


chúng ta nghe họ khóc
nhìn những giọt nước mắt của họ
chảy cả ra ngoài cửa sổ
ướt các bức tường


như nước Đức ngày xưa từng viết tên của họ
trên bức tường thế chiến mưa rơi


trời mưa suốt đêm
đã được một thời gian
bức tường màu nước mắt đang tan chảy
hai bên vách con hẻm run rẩy
thế giới đang tìm một nơi nhẹ nhàng hơn
sau khi bạn đã ngưng cơn
tức ngực




23.
nó chỉ là một sự lãng mạn ngắn ngủi
như câu chuyện của con ong và bông hoa
khi những cánh hoa chết đi
nhưng con ong vẫn đến
và bay điệu bay nhún nhảy
nó vẫn đợi đến khi bông hoa khác nở
và yêu bông hoa đó
nhiều như nhau


như thể những bông hoa có mùi như nhau
nhưng con người thì khác
không ai có câu chuyện giống như bạn
không ai hoạn nạn như bạn
không ai có mùi như bạn
dù bạn đã chết trong hẻm đã ba ngày
dù người ta cố loay hoay
cấp thêm mì gói


và cách chúng ta để bạn ra đi
ăn mặt trời và uống nước mắt
bí mật chờ đợi


không như con ong chỉ tìm mật hoa
chúng ta hy vọng về tình yêu
không như con ong
đôi cánh của chúng ta đã gãy
không như con ong
thành phố đầy vỉa hè bê tông
không còn những cánh hoa
để bạn còn bay về làm người yêu còn khóc




24.
không thể kể lại giấc mơ
thường đi khập khiễng
nàng nhớ lại ngày là cô dâu
mọi thứ thay đổi phía sau
bức màn
màu trắng


màu trắng
bây giờ bệnh viện
nó chảy khi nàng ngủ
như dòng sữa mẹ


cho ông vua ở truồng
và nhiều binh sĩ
đã bị thương


mặt trời
nổi nóng
lấp lánh cát như nàng vẫn còn sống


pháp luật
một kẻ không có chân
ngồi trên ngai vàng
như chiếc xe lăn
chết tiệt…




25.
nhẹ nhàng đến nhẹ nhàng ơi
trái tim ngươi đoán trước ngươi sẽ khốn khổ
xin hãy để mặt trời tự do
hãy để tiếng cười của ngươi bỏ chạy
cho đến khi không khí nhẹ tênh làm
mái tóc lá me bay


nhẹ nhàng hãy nhẹ nhàng, ngươi luôn như vậy
những đám mây phủ dưới lông mày
hai mắt ngươi đã tối
thành phố đã giới nghiêm
và khi nào ngươi là giao thừa vậy
sáng mùng một hương khói bay


ngươi vướng vào số phận
cố bước nhẹ để không rơi tấm kính đeo trước mặt


những người giao hàng không phải kẻ trốn chạy giang hồ
họ mang đến những lời chia buồn
chỉ thu thêm tiền ship


hãy để mọi thứ được nhẹ nhàng
trước khi một lâu đài
cát bụi nát tan




26.
bạn ngồi ô cửa nhỏ
quán cà phê vắng
trời đã về đêm, ông chủ đang khóa cửa
nhắc bạn ngày mai 16 rồi


mặc dù bạn vẫn cúi xuống cái gạt tàn
điếu thuốc lá đang cháy
bạn nhìn ông chủ xếp lại mấy lọ cồn rửa tay
nghe bản nhạc cuối cùng ổng vẫn còn chưa tắt


bạn sống trong ngôi nhà nhỏ
vợ bạn muốn ngộp thở mỗi khi đóng cửa
nhưng bạn vẫn đóng lại
vì sợ mất đôi giày


bạn nhìn lên bầu trời đầy mây
không có ai ngồi xung quanh


bạn nghĩ mình đang vũ trụ quay cuồng
con virus biết bạn buồn
đêm ở đây vô tận bạn im lặng
những con đường vắng


đám đông đã bị nhốt trong cơn ho của họ ⁠


27.
có phải sự sống vĩnh cửu? đó là giấc mơ
trong im lặng, họ
người ta cứ nói hạnh phúc ngoài tầm với
sự suy tàn sẽ sống lại


trong những bông hoa được hiện sinh ở thiên đường
sau khi người ta nhỏ nước muối vào mũi


không phải một bông hoa cũng không phải một hòn đá
bạn phải chìa tay chạm vào địa ngục
nhưng cuộc sống vẫn tiếp tục
với máy thở ECMO




28.
con thuyền buồm trôi
cái gì đang chết?
bạn đứng trên bờ biển
cho đến khi nàng khuất phía chân trời


và ai đó nói, “nàng đã biến mất”


nàng đi đâu?
nàng ra khỏi tầm nhìn của bạn


ai đó cứ nói: “cô ấy đã đi rồi”
cũng có người khác lại thấy nàng đang đến
một cõi trời những giọng nói reo vui


“cô ấy đến rồi”, và đó là điều bạn dần dần chết
trước khi 70% cơ thể bạn được tiêm vaccine




29.
không ai tin vào cái chết
bạn cũng không tin
ai đó sẽ đến cướp đi hơi thở
không phải của cải tích góp cả đời


bạn cũng không có ngôi mộ
nơi cất giữ chúng ta trong lòng đất
bạn thành một nhúm tro
chuẩn bị cho sự luân hồi


chúng ta bay lên chín cõi tầng trời
bạn từng mơ ước
cuộc hành trình của hối tiếc
giá như đến phiên bạn vẫn còn máy thở


bạn bị bỏ lại phía sau
lâu rồi mà không biết


mọi người khóc và chào tạm biệt bạn
nếu bạn cảm thấy buồn
thì hãy tiếc vì sao ông ngoại bạn không phải là ông nội
cho bạn lội
qua giấc mơ




30.
chúng ta sẽ nói lời tạm biệt thế giới này như thế nào?
sự nhức nhối của bầu trời
sắp vỡ?


bạn bị bỏ lại rất gần giấc ngủ
bạn vẫn yêu những cái cây lốm đốm nắng
bạn nghe tiếng chuông vang xanh trong
những cơn gió ấm đang thổi
trên bầu trời đám mây thoáng qua


sao mọi thứ đều phải chết?


mùa xuân sẽ không bao giờ đến
sự phù phiếm và thần chết chờ ở cửa
cái chết màu đỏ tái
bạn không thể dừng lại
những kẻ hoang dại
đã bắt bạn hát và mặt trời đang bay




31.
bạn đốt lò
vì ghét bóng tối
và giá lạnh


bạn lụi hụi chụm lửa
mò mẫm
rờ rẫm
lẩm cẩm


cuối cùng tiếng gió hú
bạn bên mớ tro tàn
than bay
như bụi
mùi
cháy thơm trong buổi sáng giá lạnh
bạn sững sờ
bên bếp lửa nàng
gầy
hốc hác
hai mắt mở to
như tiếng ho
của anh chàng hàng xóm


bạn lọm khọm
mấy chữ
lờ ưa lưa hỏi lửa
lờ ưa lưa huyền lừa
cho xong một bài thơ


để sau đó bạn mưa
và nàng thở
như thể nàng chưa từng biết ô-xy




32.
khi bạn cười cả thế giới cùng cười với bạn
nhưng lúc khóc bạn khóc có một mình


trái đất cũ và buồn
chúng ta mượn tấm gương của nó
soi vào nước mắt


và những giọt mưa sẽ trả lời
rằng bạn vẫn còn những niềm vui
bạn có quyền từ chối ly rượu mời hay người ta ép bạn
nhưng bạn phải uống cuộc sống
như hàng ngày chúng ta vẫn thở
như con gái bạn đến trường mang theo mấy quyển vở
không thôi cô giáo la


thế giới trôi qua
dù chật hẹp đến đâu nhưng chúng ta
vẫn còn một hành lang dài và xa
từng người từng người, rồi tất cả chúng ta
cũng phải nộp đơn
để băng qua những lối đi rất hẹp
của nỗi buồn như thế…




33.
đừng lo lắng

đừng lo lắng về tuổi nhỏ của tôi
đừng lo lắng về tuổi già của tôi
đừng lo lắng nếu tôi khóc
đừng lo lắng nếu tôi mơ
đừng lo lắng nếu mặt trời mọc
đừng lo lắng nếu như nó rơi xuống
đừng lo lắng nếu tôi sẽ làm cho nó
bay lên lại
như nàng đã bỏ đi mãi mãi

đừng lo lắng như thể tôi còn nhỏ dại
đừng lo lắng cho tôi
chúng ta cứ lo lắng
vì hàng ngày chúng ta lo lắng quá nhiều

lo lắng trong bữa ăn sáng, chúng ta lo lắng trong cả bữa trưa
lo lắng về những gì chúng ta đã làm
lo lắng về những điều sắp tới

lo lắng về của cải
lo lắng về sức khỏe
lo lắng về ngày mai
lo lắng về nỗi buồn
lo lắng về thời gian
lo lắng về tội phạm
lo lắng về quá khứ

lo lắng những gì không nằm trong tầm tay

thế giới chỉ kết thúc khi nào Chúa muốn
cần tận hưởng cuộc sống khi bạn còn có thể
và yêu thương tất cả mọi người

34.
như con tằm trong kén
bạn cuộn lại trong nỗi lo
bạn không biết mỏi
những con dã tràng vô vọng

không có vaccine thì chúng ta đã có nỗi buồn

vỗ về từng chút một
bạn đáp xuống như những thiên thần
không có vết thương
chỉ nước muối xót trong đôi mắt

mưa
bây giờ chúng ta bắt đầu cùng cái chết
họa sĩ lê thánh thư vừa ra đi
chỉ nghe con gái nhắn lại là ba trở nặng đột ngột

anh nguyễn viện khóc
anh trần tiến dũng khóc
anh đỗ trung quân khóc
thận nhiên ở tuốt dưới vũng tàu cũng khóc
nhân mập ở ngay sài gòn cũng khóc

chúng ta chỉ còn biết xé tờ lịch
những người tốt không bao giờ mất tích
họ chỉ chia tay chúng ta
như mặt trời tạm biến mất trong mưa

chúng ta trơ trọi
mỏi mắt nhìn nhau và nhìn vào tô mì gói
chúng ta nói và nói
quên mất trên trời
có một họa sĩ vừa bay đi

hình như chàng còn không kịp tháo khẩu trang ra để thở…


35.
những đám mây cúi nhìn xuống đất
một chiếc xe lôi bán hàng rong đã bị mù
có lẽ người chủ xe bị chói mắt
cả người con gái của anh ta cũng vậy
không ai bỏ chạy
hay trốn thoát

bạn là một đứa trẻ
nhìn thấy những gì? một chiếc xe lôi chỏng chơ
và những bó rau cũng già nua như Mẹ

nhưng đám mây chỉ biết cúi người
nhìn xuống

không phải không gian, đây là thời gian
có một nơi nằm giữa hai hàng cây
và cuộc cách mạng đã cũ đã tan thành bóng tối
gần một dãy nhà bị bỏ hoang

bạn đi đến đó để hái sự sợ hãi
như người ta hái nấm
nhưng bạn bị lừa
vì đây không phải một bài thơ
bạn chỉ đang tiến gần hơn sự thật
và nỗi kinh hoàng của nó
từng làm bạn biến mất

bạn sẽ không nói cho mọi người biết địa điểm ở đâu
bóng tối của những khu rừng
nơi ánh sáng không được đánh dấu
những ngã tư đầy ma, thiên đường đầy lá
bạn lắng nghe
nghĩ đó là bài thơ
để nói về cây cối

như những cái cây người ta vẫn lấy gỗ
làm ra những cây đàn

bạn làm một nốt nhạc
mỗi nỗi đau mỗi sự cô đơn
dù bạn đã bị vứt bỏ
sau khi là thánh ca…



36.
tia sáng từ bóng tối dày đặc của linh hồn
ai vượt qua cơn ác mộng
ai nhướng mắt tuyệt vọng
ôi sự lãng quên đã sinh ra?


điều đó có vô ích không, những
giấc mơ, thì cũng là tưởng tượng
tôi, từ chối khát vọng của linh hồn
lạnh lùng và trống rỗng
hãy tắt tiếng nói đi, hỡi các bạn


hãy la ó
nếu tôi không thể hiểu được
thì hãy để tôi, sự ồn ào của một kẻ cái gì cũng biết
liên tục phát minh các mẫu giấy đi đường
chỉ các bác sĩ bị lãng quên




37.
bạn làm như bọt trào khỏi ly bia
làm như niềm vui của cuộc chiến
những khẩu hiệu đau điếng
hô to


bạn là ai mà cứ theo dõi tôi?
bạn là ai mà biết tôi bỏ cuộc
khe hở nào bạn cũng bịt chặt
ngôi mộ nào bạn cũng ghé mắt
thắp hương


a, một ngôi mộ phía xa kia đang chờ chính bạn
không có bộ nhớ nào tồn tại mãi đâu
dù trên thiên đường bạn cứ mơ
mình bất tử


trong khi bạn chỉ là món hàng ký gửi
bám vào túi áo của mọi người


bạn tự mình nhân đôi
như con virus




38.
một đêm u ám
mưa bão hoành hành ngoài trời
những con sư tử đói bị nhốt trong khu cách ly
thành đám đông ma quái


những ngôi sao xanh xao, bạn đã bỏ qua một dấu hiệu
từ đỉnh cao
vĩnh cửu


giờ mọi người phải tìm kiếm thông điệp của bạn
dù lãng mạn không thể nấu lên ăn


hãy dạy tôi để tôi có thể điều chỉnh
bức màn sắt tương lai
ôi những đám mây lãng phí
từ một tâm hồn ốm yếu
đứa con trai của trái đất này có thể bay
lên đến đỉnh tự do không?


khu cách ly rậm rạp như rừng
nhưng nó sáng quá, quá sáng
nơi ánh trăng rực rỡ trái tim tôi
bởi sự yên tĩnh trong khu rừng


đêm nay tôi run quá
trên mỗi bông hoa, mỗi chiếc lá cuộn tròn
như con gái tôi mới vừa mới thi tốt nghiệp
bạn bè nó và nó dính với nhau
như chuỗi ngọc với những giọt sương F1


kìa những con sóng lặng lẽ trôi
những ngôi sao được phản chiếu
chìm xuống cho đến khi ngập sâu
họ mới vừa cho tôi tắm
có vẻ như họ nghĩ khi không đau buồn
tôi không dơ bẩn


có lẽ vì đôi mắt che lấp nỗi buồn
kìa những đỉnh núi ngột ngạt
những đám mây ngột ngạt
tôi không thở được


tôi chờ một cơn bão mùa thu sẽ sớm nổ ra
vì gió đêm đã thổi
nghe như tiếng gà gáy: ó ò o
cho đến khi linh hồn tôi hoàn toàn rơi xuống


tôi như con mồi trước nỗi sợ hãi
hoang mang
dù bạn dỗ dành những cơn thịnh nộ của đêm
cùng bạn trên chuyến bay dài
đột nhiên bạn tự ý tăng tốc độ


ó ò o
đừng bỏ qua một nốt nhạc
khi gió bão thổi qua
như tấm vải liệm có sương mù
nó từ trên cao rồi lướt xuống
ôi bao giờ bao giờ
tôi có thể nhìn thấy cái vương miện của bạn
lộng lẫy như con virus?


bây giờ bạn bao phủ các vực sâu
đen, như bài thơ chưa tìm thấy nội dung
giữa cơn bão hoành hành
cọng hành lên giá
làm món nợ của tôi bị nhân đôi
nghi ngờ nhân đôi
sợ hãi nhân đôi
hóa ra bạn làm tôi thành con virus


như vú của nàng cũng được nhân đôi
đùi nàng cũng nhân đôi
một hình ảnh về sự không thể diệt vong của nhân loại
không có bình yên trong cuộc sống cũng như trong lăng mộ
không có hòa bình vĩnh cửu


ò ó o
tôi muốn là một linh hồn
quyến rũ làm nguy hiểm cả những linh hồn khác
tôi, một kẻ bỏ bùa mê hồn núi
của quê hương
nát xương
còn thịt




39.
a, nhưng mà mùa thu
các bài thơ bây giờ lướt sóng
ó ò o


nơi mà một khi giai điệu của nó vang lên
mùa thu buồn đến nao lòng
lần cuối cùng trong lang thang lá vàng
bạn biết đến một nơi thảm hoa rực rỡ


ôi tại sao tôi mất những chiếc lá, bạn đã trốn ở đâu?
bạn nói dối cả nỗi đau
của chính bạn


ngôn ngữ nhẹ nhàng thì thầm rất công bằng
không có lá thì những cái gai là ký ức
chỉ còn lại với chúng ta
ôi vết thương, nhưng tôi yêu em quá
quá yêu


và mọi người để tang khi không còn các bông hoa
trang nghiêm những ngôi mộ
linh thiêng
tới mức chúng ta chỉ có quyền
đứng nhìn và khóc




40.
ký ức sẽ vẫn còn
khi chúng ta lại ngồi trong con hẻm yên tĩnh
tháo khẩu trang ăn một ổ bánh mì


ngày dài phía trước, lười biếng
chúng ta được thả vào những đêm mưa
mơ lại những khoảnh khắc
đã từng bên nhau


toàn bộ cuộc sống bây giờ
là con đường với mùi nhựa ẩm ướt
chờ đến cuối tuần tiếp theo
các con ngõ vắng lặng
buổi dã ngoại vào Chủ nhật
được thay thế bằng trò chơi trực tuyến


thế giới rộng lớn hơn
cho đến khi kẻ giết người thầm lặng thay đổi cuộc chơi
nhưng thời gian lại yên tĩnh hơn
để chúng ta mơ một lần nữa


giãn cách xã hội?
một loại virus?
một thử nghiệm trong phòng thí nghiệm toàn cầu?


những cảnh nhảy múa của một mùa thu vắng lặng
những sân chơi trống trải và những mặt tiền phủ đầy nắng
đô thị đang mờ đi với ánh sáng tự do tàn lụi cuối cùng
các cuộc hôn nhân lặng lẽ như nhau
bởi cuộc đối đầu vô ích với máy bay không người lái
và các chàng phi công


khi đa số bị lãng quên im lặng cầu xin cho cái chết
chờ đợi khuôn mặt trẻ em buồn
những cái lưỡi bị mê hoặc vì sự xa lánh của nhiễm trùng man rợ
trong nỗi buồn phi chính trị về nỗi thống khổ
được hóa giải hoàn toàn như sự sợ hãi không thể lây nhiễm
và quyền tự do được thể chế hóa
như một câu thơ vừa chích vắc xin xong lại dính F0
lông bông vào trại


41.
hãy đến bên em lén lút như sương mù đêm tháng Chạp
em sẽ giấu anh như những ca F0
bao vây anh nỗi sợ hãi
đất nước giờ tan thành cát bụi


những bài thơ vừa đăng báo thơ thần hóa ra là ăn cắp
những đề thi bạo lực mà học sinh vùng vẫy mãi mới thoát ra
những người bảo vệ công lý đứng nhìn


những cuộc đụng độ rồi cũng như những kẻ bạo dâm chỉ gây đau đớn
cãi nhau loạn xạ giữa thời buổi còn ai thèm đạo văn
chỉ lo kiếm ăn
và làm từ thiện


đất nước đau điếng
nhìn những người phát từ thiện đang than thở về sự cướp bóc
nhìn những người cướp bóc đang than thở về lòng từ thiện
ôi ngôi nhà thiêng liêng của thơ
đang chịu một bình minh của mùa hè giữa mùa đông lạnh giá




42.
chúng ta không mong mình trở thành một phần của lịch sử
nhưng chúng ta đang ở đây
trong ngôi nhà rộng hơn cơn gió
trái tim bồn chồn của chúng ta đang bơi
qua một giấc mơ tuyệt đẹp
của hoa hồng và mì gói


cỏ trước nhà và bụi sau mưa
núi đang đâm vào bầu trời
một ngàn bài hát của gió
và mùa hè và mưa và bọt sóng
sống trong giấc mơ xanh như ngọc


nhưng chúng ta không ngủ được
đầu óc bồn chồn cứ nghĩ đến
những cơn sốt, những cơn ho và lá phổi bị xóa mất
thời gian bị đánh cắp, đóng băng, tan chảy
trong lòng bàn tay


chúng ta thả nó ra và đôi cánh nó run rẩy bay
đi, bò, lết chậm rãi nhưng chắc chắn
hít thở trong im lặng
và nó lấp đầy


chúng ta phồng ra như một quả bóng
thời gian trống rỗng như dạ dày
trào ngược những cơn ợ hơi vô tận
đi tìm miếng ăn


những đêm dài trước mặt
đã bao giờ chúng ta cảm thấy một ngày dài như thế
thời gian ngưng tụ
bốn bức tường của quá khứ, hiện tại, tương lai, lịch sử
nhưng chúng ta đã ở đây rồi


43.
và chúng ta ở ngay giữa cơn mơ
như những người từng viết ra lịch sử
của những con dơi nhiễm bệnh


ranh giới của các quốc gia, các thành phố
đang được vẽ lại


không phải bằng những tấm bản đồ
mà bằng một phiếu xét nghiệm oan sai
dương tính giả gặp âm tính giả
dối trá đến bao giờ?


mấy trăm ngàn đồng hay vài ba ký gạo
như trò chơi đổ viên xí-ngầu
những đồng tiền đẫm máu
bao giờ người nghèo cũng chết trước


cũng có những cặp tình nhân yêu nhau
chịu không nổi phải vượt rào ở chốn cách ly
thành ly gián vì lây lan vi rút


cũng có những đôi sợ hay còn chịu được
nằm ôm nhau ngủ cho đến khi cô ấy không còn thở nữa


như chúng ta đã từng ngủ lại trong đời
khu vườn cà phê thiên thần em màu xanh lá
chúng ta bị lưu đày trên một đám mây
đang bay
qua trái đất


qua những khu rừng, những con đường mòn
những ngôi nhà có vòi sen lấp lánh như mưa
chúng ta rửa tay và rửa nhiều thứ khác
vì có thể ai đó đã nhìn thấy và thôi miên chúng ta
bắt chúng ta im miệng
qua lần vải lót làm khẩu trang


chúng ta đang trần truồng trong cuộc hành trình dài và chậm
mà những kẻ viết sử ngày xưa
cũng không nhất thiết phải trải qua như vậy…






44.
những người không sản xuất vắc xin chỉ sản xuất giấy đi đường
nhiều khi không nhớ


sau một trận chiến của các trò chơi trực tuyến
người chơi chỉ mong trò hủy diệt
lại muốn mọi người phải nâng ly
chúng ta không chúc mừng ai cả
không ai kịp vuốt hơi thở
chúng ta đi tìm những ngôi sao cuối cùng còn lại
chứ không phải kẻ cứ nghĩ mình là ngôi sao
không khi nào
thất bại


nhưng con người đang thách thức con người
hai mắt của cô ta đờ đẫn như thể cô ta muốn giết ai đó
để có một triệu lượt like không biết để làm gì
chả lẽ cuối cùng cái gì cũng để mang đi bán?


những đồng xu leng keng vẫn mơ làm từ thiện
hay chúng là tiếng chuông reo trong lễ đăng quang
của những bào thai bị mù từ trong bụng mẹ


chúng ta không quên tiếng kêu của trái tim
phải nói lời tiên tri về mọi thứ đang tan vỡ
xác định nỗi đau vĩ đại bằng tiếng hét của đêm
gió hú và giọng nói của một con ma đã bị khàn
cùng những lời nguyền của những người không thể đầu thai
ngập tràn trên youtube


chúng ta là những cái chuông
rung reng ầm vang đuổi theo các thiên thần
ở phần vô lý nhất của giấc mơ


trên hàng triệu sợi tóc chúng ta, hàng ngàn mặt trời đã mọc
làm vầng trán đen sạm sự cô đơn
của các vị Thần Linh bị đám mây đen lợi dụng
giờ đành hóa thành những bóng ma


chúng ta lang thang
để đôi mắt nhìn về biên giới của vương quốc ngày xưa
thần tiên ngập trong ký ức hoang dã


bây giờ những tượng thần lại bị chôn vùi trong bùn
bằng thứ ngôn ngữ bẩn thỉu nhất
của những kẻ kiếm tiền vô danh


chúng ta bất lực
nhìn nhân loại đang liệt dương lòng tốt
cái ác lên ngôi




45.
và bạn mất cả đời để học
nhìn lại cuộc đời từ chiếc giường bệnh cũ kỹ
nhận ra trong tim mình
còn nhiều điều phải nói


nói
cho những trái tim tan nát
cho những người đang bị canh giữ
cho những người cô đơn
cho những người luôn luôn ngạo nghễ


nói
ngay cả với những người đã chết mà không có câu trả lời
tại sao mình chết


nói
ngay cả bài thơ cũng không còn gì


vì vậy bạn đừng khóc
bạn thấy cuộc sống thật kỳ lạ
với những khúc quanh của nó
và tôi hy vọng bạn không mất cả đời để học
vì thơ là một điều rất tầm thường
như bạn và nàng ngày xưa phình phường leo dốc
trốn học đi hoang


và học rằng để bay, không phải lúc nào bạn cũng cần đôi cánh
học một nụ cười có thể đi được một chặng đường dài
học rằng tình yêu không bao giờ sai
và học từ sai lầm khiến bạn trở nên mạnh mẽ
học rằng khóc cũng không sao
học cách dream on – không ngừng mơ ước
học làm người hâm mộ số 1 của chính mình
học cách lắng nghe nỗi đau của người khác
học hát và nhảy trong mưa


khi bài thơ
vẫn còn đang khóc…




46.
bạn biết không
ban đầu, tất cả các bài thơ trên Trái đất đều vô hình
chứ không chỉ những con vi rút


chỉ bây giờ nó mới hóa thân hiện ra vào giữa mùa hè
như cơn mưa trong tử cung của Mẹ


hiện ra
với tất cả những điều vô nghĩa
hiện ra
về tôn giáo về yêu nước về dân chủ


hiện ra
về chủ nghĩa tự do, và mọi thứ bắt đầu
đất trời làm cho con trai Mẹ thành bài thơ
như sấm chớp trượt ra khỏi bụng mẹ
trong mùi thơm nước mắt ngâm bạc hà
bay qua cửa sổ phòng ngủ của Bố đang mở
mưa như ngâm trong những cánh hoa
và Bố nhúng đầu mình vào ly rượu
cùng các chú ăn mừng đứa con trai


cuộc chiến tranh
tưởng như chỉ hoành hành ở những nơi khác
trên các vùng biển xa
bây giờ ai ai cũng ngồi nhà chống giặc


và tôi chạy
bơi qua suối, trèo lên cây, đi hàng ngàn dặm đường và nhảy
chỉ có Mẹ mệt mỏi chạy theo


tôi đã yêu lần đầu vào năm 12 tuổi
khi tôi biết tự hỏi tôi đến từ đâu?
hay tôi được sinh ra cùng với những bài thơ
vì vậy số phận tôi phải quay lại sự vô hình
tôi thành cát bụi


trái đất này trống rỗng
chỉ còn các vị Thần đang bay lượn
nên người ta phải làm thêm một tờ giấy báo tử
tiếng máy in như tiếng chuông rè của địa ngục
mùi giấy mới rất thơm
như một bài thơ như một tác phẩm
tồn tại như một tài khoản trên mạng ảo bị người ta xóa


cuộc sống như những gì tôi nhìn thấy
nỗi sợ hãi vô hình của tôi
như một bài thơ chỉ cần 3 chữ:


– chết, vô hình, dối trá…










mười khúc cầu siêu, hay vĩ thanh cho bài trường ca phong tỏa…
———-
47.
những tuần lễ kinh hoàng, tôi đã trải qua mười hai tuần chờ đợi trong một siêu thị đóng cửa. nàng đứng sau lưng tôi, môi xanh ngắt vì lạnh, dĩ nhiên trong đời nàng chưa bao giờ nghe ai gọi tên tôi. nàng nói vào tai tôi: còn có ai để sau này chúng ta kể lại điều này không?


tôi đã trả lời, tôi có thể


một cái gì giống như một nụ cười, lướt qua những gì trước đây từng là một khuôn mặt


48.
ngọn núi cũng sụp đổ trước nỗi đau
những sợi dây hai màu giăng ngang cánh cửa
như chúng ta vẫn đóng phòng giam tên tội phạm
nỗi thống khổ cận kề cái chết
ngày xưa gió thổi nhẹ cho ai đó
hoàng hôn dịu dàng sưởi ấm họ
nhưng gió bây giờ là những con virus


chúng ta không biết điều này
chúng ta lang thang khắp nơi
bằng chút sức lực còn lại
như chiếc điện thoại hết pin
ai vẫn còn bấm phím


bạn lắng nghe tiếng rì rào của bàn phím
giờ thành tiếng bước chân nặng nề của những người canh gác


chúng ta sẽ gặp nhau
những người chết, không còn sự sống
mặt trời lặn mỗi ngày sau cửa sổ phòng hồi sức


nhưng hy vọng vẫn hát mãi
những lời kết tội cả dòng nước mắt
oan sai sự cô lập hoàn toàn


như thể một trái tim đang còn đập bỗng bị xé toạc ra
một cách đau đớn
như thể phổi đang thở bỗng bị xóa đi
bằng photoshop


nàng nằm đó, một cách tàn bạo
bạn vẫn cố gắng bước đi
bạn đang ở đâu, những người bạn bất đắc dĩ của tôi
những người gác cổng
bạn có nhìn thấy điều kỳ diệu nào trong con hẻm mỗi sáng
ảo ảnh lung linh xung quanh các vòng tròn của mặt trăng
nó sẽ là gì
sau khi bạn vung gậy?
hay là bạn cũng đói bụng
tôi gửi đến các bạn lời chào của tôi
không còn gì là thiết yếu dưới cái gậy đũa thần của bạn


từ biệt


49.
chuyện xảy ra như thế này
khi người chết mỉm cười
họ vui mừng vì được thượng đế thả ra
như một biểu tượng vô giá trị, vẫn cứ vỗ tung của nó
những tiếng huýt sáo, những bài hát chia tay
những ngôi sao của cái chết trên cao
chúng ta vô tội


chúng ta chưa kịp chích vắc xin
lay lắt cùng tiếng còi xe cứu thương
trôi như những chiếc thuyền buồm
tuyệt vọng trong cơn bão biển
bạn đã bị đưa đi lúc bình minh
xác chết cần được chuyển đi
để những đứa trẻ thôi khóc trong căn nhà bóng tối
một ngọn nến bùng lên
cái lạnh bây giờ nằm trên môi
bạn
mồ hôi cũng lạnh




50.
lặng trôi như dòng sông
một vầng trăng vàng lặng lẽ nhìn về
nghiêng qua cửa sổ cái bóng của bạn


chỉ một mình bạn
nên vầng trăng nhìn thấy một người đàn bà nằm ở nhà
con trai của bà cũng đã chết


bạn nằm bên lời cầu nguyện
phải nàng không?




51.
không phải tôi, một người khác đang đau khổ
không phải chồng nàng
anh ta đang đi tìm thức ăn từ những người làm từ thiện


không phải như thế này
tất cả những gì đã xảy ra, hãy
che nó bằng một tấm vải đen, sau đó để cho ngọn đuốc được thắp lên
đêm
cười khúc khích, chọc phá, em yêu ơi, mọi người
là những tội nhân vì ai vô tội, ai cũng cần được bóc tách khỏi cộng đồng nếu không
thì các anh dân phòng thất nghiệp


giá như em có thể biết trước được
cuộc đời sẽ ra sao với em
tình yêu không biết trước
ai mà nghĩ bạn lại là bác sĩ
những giọt nước mắt nóng hổi của bạn
rơi không một tiếng động


bao nhiêu sinh mạng vô tội bị lấy đi
trong mười hai tuần lễ, tôi đã gào thét, gọi bạn về nhà
tôi đã quỳ dưới chân những tên đồ tể
mọi thứ đã trở nên hỗn loạn
mãi mãi tôi không còn phân biệt
được đâu là động vật, ai là người, và chờ đợi bao lâu để hành quyết
bây giờ chỉ có những bông hoa tro bụi, tiếng kêu vang, theo dõi từ đâu đó vào hư không, nhìn tôi và đe dọa bằng sự hủy diệt của lửa, ôi sao lúc lúc nào dân tôi cũng có một ngôi sao to lớn




52.
năm tháng sẽ trôi qua nhẹ nhàng, dù vậy, tôi không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra, làm thế nào đêm lại nhìn rực rỡ như vậy


bao giờ một lần nữa chúng bùng cháy
bao giờ những lò thiêu


ôi bao giờ bao giờ
chúng ta dậm đôi chân của mình
nhìn đôi mắt như diều hâu
mọi cuộc nói chuyện cũng hỏi về tro cốt




53.
bạn đáp xuống như một tảng đá
lên bầu ngực vẫn còn đập của tôi
những cái xương sườn bẹp xuống


tôi đã chuẩn bị sẵn sàng
tôi sẽ chuẩn bị những việc còn lại
tôi có rất nhiều việc phải làm hôm nay
tôi cần phải giết chết trí nhớ
biến linh hồn đang sống của tôi thành tảng đá
sau đó tìm mọi cách sống lại
cùng với vợ và hai đứa con gái
nhưng bằng cách nào?


chúng ta đầu thai vào mùa hè tháng tư nóng nực
gió xào xạc, lễ hội bên ngoài cửa sổ
từ lâu tôi đã có linh cảm này
về một ngày tươi sáng và một ngôi nhà hoang
những con virus lẽ ra theo lối thoát của giếng trời
lại lên cơn nổi loạn


54.
dù sao bạn cũng đến, vậy tại sao không đến luôn bây giờ?
tôi đợi bạn, mọi thứ đã trở nên khó khăn
tôi tắt đèn và mở cửa
chờ bạn thật đơn giản và tuyệt vời
đầu độc tôi, nếu bạn muốn, hãy thở ra cơn tức ngực
những ngón tay bầm tím


một câu chuyện đơn giản
bạn chuẩn bị đưa tôi đến và để cho tôi nhìn
khuôn mặt trắng bệch kinh hãi của các bác sĩ
họ như những tia lửa màu xanh
ôi đôi mắt màu mất ngủ sau tấm kính bảo hộ
bạn đang yêu sao? sao bạn lại yêu trong lúc này
khi mọi người đã nhắm lại và giấu đi nỗi kinh hoàng cuối cùng




55.
sự điên rồ với đôi cánh của nó
che phủ một nửa tâm hồn tôi
cho tôi uống rượu rực lửa
dụ tôi xuống vực thẳm
thả tôi bay lên mây


đó là khi tôi hiểu
trong khi lắng nghe cơn mê sảng
có lẽ của người ngoài hành tinh
rằng chúng ta phải giao nộp đời mình
cho nó


không phải đôi mắt sợ hãi của con trai nàng
nó đã bay lên trời cho dễ thở
nỗi đau khổ đặt trong một hòn đá
trên ngực chúng ta vào ngày kết thúc cơn bão tố
cũng không phải sự mát dịu ngọt ngào của một đôi găng tay
bóng cây chưa gì đã vội lo âu bóng tối
cũng không phải âm thanh xa xôi sấm chớp thành ánh sáng
của những lời an ủi cuối cùng




56.
tiếng đóng đinh
khóc không phải cho tôi, mẹ ơi
tôi đang sống trong mộ của con
tại sao cha lại bỏ rơi con?


nhưng mẹ khóc, không phải khóc cho tôi
tôi đã học cách cúi mặt xuống
làm thế nào nỗi kinh hoàng có thể thoát khỏi đôi mắt
làm thế nào đau khổ có thể khắc lên đá
những trang tàn nhẫn
mà nét chạm quá công phu


tôi biết làm sao
với những sợi tóc màu đen hay màu tro tàn của bạn
bỗng chốc hóa thành màu trắng


tôi học cách nhận ra nụ cười nhạt dần trên đôi môi
phục tùng nỗi sợ hãi, run rẩy bên trong tiếng cười rỗng tuếch
tôi học cách tự mình bóp bóng
tự mình đo ô xy
đo khí trời mà xưa cứ tưởng là miễn phí
cứ tưởng chỉ có bữa ăn là không miễn phí


đó là lý do tại sao tôi không cầu nguyện cho chính mình
mà cho tất cả các bạn, những người đã đứng ở đó
dưới một bức tường đỏ
cao chót vót, hoàn toàn mù mịt


đã đến giờ tưởng nhớ
những người đã khuất


những người không còn cảm nhận được sức nặng
của lớp đất quen thuộc vẫn ở dưới chân mình
thình lình ụp xuống


chúng ta cùng cầu nguyện
tôi đã dệt cho bạn tấm vải liệm rộng rãi này
tôi sợ một ngàn người la hét
đó là cách tôi mong họ nhớ đến tôi


khi đến phiên tôi chết
hú lên như một con thú bị thương
để mưa tan chảy theo nước mắt
từ mí mắt bất động của tôi


trước khi tất cả chúng ta
như con thuyền lặng lẽ trôi ra biển
từ mấy mươi năm trước
còn ướt
đến giờ




vinh quang vinh quang vinh quang
đời đời vinh quang cho những người đã chết
nhưng những vinh quang ấy còn gì?
nhưng những vinh quang ấy cần gì?
khi đến phiên bạn cũng chết…




(điệp khúc)
Tôi bắt đầu viết hoa tất cả nỗi buồn
Cả nụ cười cũng viết Hoa cho đẹp
Mưa đã rơi. Sau nửa đêm bạn say ly rượu màu Tím
Rời khỏi miền tăm tối của loài người, Ngọn lửa màu đỏ của bếp lò của họ. Hỡi bóng tối
Sương màu Đen. Trái đất đông cứng, Không khí có vị đắng
Các ngôi sao hùa nhau tạo thÀnh các dấu hiệu Ma quỷ
Những bước chân hóa Đá, bạn chạy dọc theo bờ kè
Ánh mắt của một người lính xông vào chiến hào Tối tăm
Tiến lêN
Đắng ngắt ánh trăng
Một con sói màu đỏ làm Một thiÊn thần đang bóp cổ. Đôi chân hành quân run rẩy màu xanh và nụ cười chứa đầy nỗi buồn, niềm kiêu hãnh đã khiến khuÔn mặt màu Tái mét. Trong giấc ngỦ, một người lính đã nằm Gục trong Pháo đÀi của mình


Hỡi ngọn đồi toàn sỏi đá thành Cơm. Mọi người đã tàn nhẫn quên đi cơ thể màu giá Lạnh của bạn
Màu Đen là giấc ngủ


Khi chuông báo Thức vang lên. Ngày màu hỒng đang bước những bước chân màu áNh bạc, mọi người lục tụC kéo qua cánh cỔng phía Đông
Ôi màu hồng màu Hồng…


Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

MAI THẢO

A Sketch of Mai Thảo by Đinh Trường Chinh

In Vietnamese by Mai Thảo
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm


Mai Thảo [1927-1998] real name is Nguyen Dang Quy, another pen name: Nguyen Dang, he was born on June 8, 1927 in Con market, Quan Phuong Ha commune, Hai Hau district, Nam Dinh province (originally from Tho Khoi village, Gia Lam district, Bac Ninh province, the same hometown and related to the painter Le Thi Luu), his father was a merchant and wealthy landowner. Mai Thao absorbed his mother’s love of literature from Bac Ninh. As a child, he studied at a village school, went to Nam Dinh high school and then Hanoi (studied at Do Huu Vi school, later Chu Van An). In 1945, he followed the school to Hung Yen. When the war broke out in 1946, the family evacuated from Hanoi to Con market, in the “House of the Salt Water Region”, from then on Mai Thao left home to Thanh Hoa to join the resistance, wrote for newspapers, participated in art troupes traveling everywhere from Lien Khu Ba, Lien Khu Tu to the Viet Bac resistance zone. This period left a deep mark on his literature. In 1951, Mai Thao abandoned the resistance and went into the city to do business. In 1954, he migrated to the South. He wrote short stories for the newspapers Dan Chu, Lua Viet, and Nguoi Viet. He was the editor-in-chief of the newspapers Sang Tao (1956), Nghe Thuat (1965), and from 1974, he oversaw the Van newspaper. He participated in the literature and art programs of radio stations in Saigon from 1960 to 1975. On December 4, 1977, Mai Thao crossed the sea. After 7 days and nights at sea, the boat arrived at Pulau Besar, Malaysia. In early 1978, he was sponsored by his brother to go to the United States. Shortly after, he collaborated with Thanh Nam’s Dat Moi newspaper and several other overseas newspapers. In July 1982, he republished the Van magazine, and was editor-in-chief until 1996, when due to health problems, he handed it over to Nguyen Xuan Hoang; Two years later he died in Santa Ana, California on January 10, 1998.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

BÙI CHÁT

Bùi Chát . photography by Duc Tran

poem inspired art by Bùi Chát
translation by Nguyễn Thị Phương Trâm


Bùi Chát is the poet, writer, publisher and artist’s pen name. Bùi Quang Viễn was born on October 22, 1979, at Hố Nai, Biên Hòa, Đồng Nai Province, Việt Nam. Born to family of patriotic Catholic refugees from the North in 1954.

Graduated in 2001 from the Faculty of Literature, Linguistics, and Journalism of Hồ Chí Minh City University of Social Sciences and Humanities. Bùi Chát named and cofounded Nhóm Mở Miệng (Open Mouth Group) with the poet and writer Lý Đợi, promoting Graveyard & Garbage Poetry.

Nhà Xuất bản Giấy Vụn (Scrap Paper Publishing House), also founded by Bùi Chát, distributions of xerographically structured sensitive works by “pavement poets”. In 2004, Bùi Chát and cofounder Lý Đợi were detained for two days for distributing flyers at a poetry reading raided by the authority. In 2005, the culture department blocked their performance at the Goethe Institute in Hà Nội.

In 2011, Bùi Chát was awarded the IPA Freedom to Publish Prize “for his exemplary courage in upholding the freedom to publish.” He was arrested on his return to Việt Nam after receiving the award in Buenos Aires and detained for several days.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.