
Today marks the end of the journey for songngutaitram.org . Thank you anh Lê Vĩnh Tài , for holding my hand for the entire two years throughout this journey. It is because of you I am able to stand on my own, two extremely sensitive feet alone on nguyenthiphuongtram.com.
Christmas is always a sad time, as I watch my parents miss their home in a land they will never return, I find myself thankful for you. Those who have quietly helped me on my journey of trying to find my vernacular. My vernacular is the words spoken in the half-light of dawn, between my mother’s tongue and that of a country that had nurtured me into a good citizen of use to society, and I have loved you always from the moment I had set foot on your land.
I accidentally bumped into you, and ever since you have been my light.
Nguyễn Văn Thiện Chư Mang Kể Chuyện, you have given me the spirit of your writing, and your enduring patience, you are my teacher and my friend. Đinh Trường Chinh, you have given me a lifetime of art and unquestionable friendship. Anh Phan Nhiên Hạo, thank you for your fair dinkum straightforward advice, you should have been an Australian not American, I am always appreciative of your blunt honesty, thank you for taking me on when my work was below par. Thank you anh DQ Do, for bringing my journey to light, thank you for your piece of critique of my translation, I will never forget such an honour though it pained me. Thank you anh Vũ Hoàng Thư for seeing me for who I am, thank you for seeing myself in you. Thank you Phan Quỳnh Trâm for being there from the beginning of my journey into your world, thank you for your subtle way of telling me how much you love me through your messages of songs on the days all I want to do is cry, and of course for officially introducing me to anh Nguyễn Hưng Quốc. Thank you anh Nguyễn Hưng Quốc for entrusting me with your first books of poetry, it is an honour, your resounding acknowledgement has always been my dream, your lifetime of literary work is unmatched by any author, but it is your poetry in the most frustrating of times saved me from killing those who want to hurt those I care about, my intention has never been to finish the translation of those 909 poems. But, all journeys must end.
I’m most thankful for my family, my beautiful parents who are my daily inspiration, they have given birth to a troubled and sensitive child they didn’t know what to do with(they should have just fed me wine from birth), I could never forget my siblings, without their rivalry, I am not the person I am today. Last, but not least, I must thank my beautiful husband and children, I would never have been able to survive anything at all without you, I love you, and I am so proud of you, you are what makes me whole.
Merry Christmas,
Trâm
December 20, 2022
Hôm nay đánh dấu sự kết thúc của hành trình songngutaitram.org . Cảm ơn anh Lê Vĩnh Tài đã nắm tay em suốt 2 năm đi hết chặng đường này. Nhờ anh mà em có thể đứng một mình, một mình bằng hai bàn chân vô cùng nhạy cảm trên nguyenthiphuongtram.com.
Giáng sinh luôn là khoảng thời gian buồn, khi tôi được bên cạnh bố mẹ tôi, chứng kiến nỗi nhớ của hai ngài dành cho một quê hương mà hai ngài sẽ không bao giờ trở lại, tự nhiên tôi thấy mình rất muốn tri ân các ân nhân của mình. Những người đã âm thầm giúp tôi trong hành trình tìm kiếm ngôn ngữ của mình. Ngôn ngữ của tôi là một ngôn ngữ thốt ra trong ánh sáng mờ ảo giữa sự bình minh, giữa tiếng mẹ đẻ của tôi và tiếng nói của một đất nước đã nuôi dưỡng tôi thành một công dân tốt cho xã hội, và tôi đã luôn yêu mến mảnh đất này từ ngày đầu tiên tôi đặt chân lên miền đất lạ.
Tôi tình cờ gặp bạn, và kể từ đó bạn đã là ánh sáng của tôi.
Nguyễn Văn Thiện, anh đã mang lại cho tôi một tinh thần bền bỉ kiên nhẫn trong sáng trong sự sáng tác, anh là một người thầy và là một người bạn tôi vô cùng quý mến. Đinh Trường Chinh, anh đã đem lại cho tôi cả một cuộc đời nghệ thuật và tình bạn không thể nghi ngờ. Anh Phan Nhiên Hạo, tôi luôn tri ân những lời khuyên thẳng thắn công bằng của anh, đáng lẽ anh phải là người Úc chứ không phải là người Mỹ, tôi luôn đánh giá cao sự trung thực thẳng thắn của anh, cảm ơn anh đã tiếp nhận tôi khi công việc của tôi làm còn dưới mức trung bình. Cảm ơn anh DQ Do đã đưa hành trình của tôi ra ánh sáng, cảm ơn anh đã phê bình bản dịch của tôi, dù nó làm tôi đau lòng đến mức nào đi nữa, tôi sẽ không bao giờ quên niềm vinh dự đó. Cảm ơn anh Vũ Hoàng Thư đã cảm nhận được con người thật của tôi, cảm ơn lòng đồng cảm của anh. Cảm ơn Phan Quỳnh Trâm đã là người luôn bên tôi từ bước đầu tiên của cuộc hành trình của tôi vào thế giới của em, cám ơn những bài hát đầy tình yêu của em trong những ngày tôi chỉ muốn ngồi một chỗ ôm đầu và khóc, và thêm đó nữa, em đã là một người chính thức giới thiệu tôi với anh Nguyễn Hưng Quốc. Cảm ơn anh Nguyễn Hưng Quốc đã giao lại cho tôi những tập thơ đầu tay của anh, đó là một điều thật vinh dự đối với tôi, sự ghi nhận vang dội của anh đã là một mong ước của tôi, văn chương để đời của anh tôi nghĩ, không tác giả nào sánh kịp, nhưng thơ của anh là sự cứu rỗi của tôi trong lúc uất ức nhất, trong những giây phút tôi muốn giết những kẻ đã làm tổn thương những người thân của tôi, ý định của tôi chưa bao giờ là dịch cho xong 909 bài thơ của anh, tôi chỉ muốn kéo dài càng lâu càng tốt. Nhưng, cuộc hành trình nào rồi cũng phải có sự kết thúc.
Tôi muốn cám ơn cha mẹ tuyệt vời của tôi, hai ngài là nguồn cảm hứng hàng ngày của tôi, hai ngài đã sinh ra một đứa trẻ rắc rối và nhạy cảm mà hai ngài nhiều lúc không biết sử thế nào và phải làm gì với nó(lẽ ra hai ngày nên thay rượu với sữa cho tôi từ ngày đầu lọt lòng mẹ chăng), tôi không bao giờ có thể quên mấy chị em của tôi, nếu không có sự cạnh tranh chiến đấu của họ, thì tôi làm gì có một ngày như hôm nay. Cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, em cảm ơn chồng và hai con, mẹ không cách nào tồn tại nếu không có hai con và ba, I love you, and you are what makes me whole.
—
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.