more editorial than poetry Cư Sĩ Minh Đạt
Nguyễn Thị Phương Trâm dịch
derived from a debate
between artist & collector
in regards to the sapling of art
a symphony of root body and bough
heated debates
cold and sharp critiques
retorts from the heart
shaking with excitement
facing liberty
artist and collector though
on opposite banks of a river both
find their reflection
in the body of art
but this river of creativity will not only
reflect their faces
it reflects the sky and root
the world around them
as art in itself is a bough search for light
the world of art to me consist of
three parts: bough, body, root
equally deserving of praise
1. root – where darkness disappear into light
at the heart of the earth is darkness
but only there can the roots find its way
taking root is the path to surpassing ignorance
a personal journey to find a point of view
blindness to brilliance
root is where the artist return to altruism
where the soul is as free and as empty as
the inside of harden old bamboo
only then can
Nature and The Creator
flow through them form the sumpreme creation
if the root is weak the tree will break in a storm
if the root is strong the tree can welcome the strongest wind without fear
root is the quiet foundation
no one can see it but it has the deciding vote
it is the rest in meditation
the moment the artist no longer question “who am I”
living in itself is the answer
each stroke of the paint brush sound block
root will not show off
it will pass on the responsibility of presence to everything else
2. body – where the flow take shape
if root is unseen then body is the reveal
body is both knowledge and technology
philosophy and history of art that the artist
build and imbue
body is the architectural discipline that supports the streams of inspiration
without body or root there is nothing but silence and darkness
without the body to inspire no matter how ernest
it will be nothing but a figment of the imagination
wind blowing over the surface of a lake
body is a hard and old bamboo tube
where flowing through it is a stream of inspiration
without spilage or spatter
each layer of colour on the canvas
each note in a musical composition
each movement on the stage
equally the impression of practice
not ascetic but a practice that gives form
to what is formless
body is the bridge
between root and sky
between self and others
between rest and presence
3. bough – where art meet life
bough is where art connects with the world
of advertising, arbiters, mass, media, market
where art can be mislead
manipulated
put on a pedestal
rate
the more welcome is the wind
the more light hence as a result
more prone to the change in the weather
then again for such fear
as random wind avoids having a bough
without a bough it’s nothing but a lonely stick
art is no different
without the exposure
it can not interact with the mass
can not act as a bridge for the community
appraisal
marketing
media
notability
they are as a whole not the enemy
if the artist maintains a balanced moral compass
and inner beauty
when the heart is steady
criticism, marketing
they are mere leaves waving in the wind
no storm or wild wind that can uproot a tree
an outreaching bough provides shade
not an effort to show off
the nature of art is to welcome life
without losing the soul
4. please make sure the three levels lives in harmony – like a song as a whole
a healthy sapling have deep roots
steady body
outreaching bough
art is the same
altruism and knowledge being
a source of inner strength
is root
body is a physical manifestation
of knowledge philosophy technology
and bough
marketing the mass
sharing and proliferation
if root is idolised
art will be isolated
locked up hidden away
somewhere on a mountain top
and when only the body is praised
art will dry up
hollowed
left without a soul
to chase only after the bough
art is nothing but a show
shiny but brittle and empty inside
glorifying all three is an art that is faultless
root so the tree could rest
body so the tree could be whole
bough so the tree could breathe
5. when art is the way
the artist will become a collector of opinions
they interact with all three levels of the same tree
a collector view
the enviroment
institution
the mass
from the outside
the artist speaks from the heart
practice
being
liberty
and both of them are partially right
what I want to strive for is not to choose a side
but to discern how the tree thrive
when root body and bough in a beat lives in harmony
art is a bridge between heaven and earth
the artist not only nurture the root in a restful state
not only discipline and fine tune the body
not only encourage the bough to welcome the breeze
but also accept every thing as a whole
root, body, bough
all together sing the same song
a song of freedom of expression.
từ cuộc tranh luận giữa họa sỹ & nhà sưu tầm, nói về
cây nghệ thuật
bản giao hưởng của gốc thân và cành
có những cuộc tranh luận rực lửa
có những lời phê bình sắc lạnh
và có những tiếng nói cất lên từ trái tim đang run rẩy
trước tự do
họa sỹ và nhà sưu tầm
dù đứng ở hai bờ sông
đều cúi xuống dòng nước nghệ thuật và soi bóng mình nơi đó
nhưng nước không chỉ phản chiếu khuôn mặt
nước còn phản chiếu cả bầu trời
cả gốc rễ ẩn sâu bên dưới
và cả nhánh cành vươn cao tìm ánh sáng
với tôi
thế giới nghệ thuật có cả ba: có gốc, có thân và có cành
tất cả đều xứng đáng được ca ngợi
1. gốc – nơi bóng tối tan thành ánh sáng
dưới lòng đất là bóng tối
nhưng cũng chính nơi đó
rễ cắm sâu tìm nguồn mạch
gốc là vô minh được vượt qua
là hành trình một cá nhân đi từ mù mờ đến trí huệ
gốc là nơi người nghệ sĩ trở về với vô ngã
để thân tâm rỗng rang như ống trúc già cứng cáp
và chỉ khi đã rỗng rang như thế
Thiên nhiên và Thượng Đế
mới có thể chảy qua trở thành sáng tạo tối thượng
nếu gốc yếu cây sẽ gãy trong cơn bão
nếu gốc mạnh cành có thể đón gió mà không sợ cuồng phong
gốc là cái nền thầm lặng
không ai nhìn thấy nhưng lại quyết định tất cả
nó là sự tĩnh lặng của thiền
là khoảnh khắc nghệ sĩ không còn hỏi “ta là ai”
mà để chính sự sống trả lời
qua từng nhát cọ từng âm thanh từng hình khối
gốc không phô trương
gốc chỉ trao quyền hiện diện cho mọi điều khác
2. thân – nơi dòng chảy hóa hình
nếu gốc là cái vô hình thân là cái hiển lộ
thân là kỹ thuật là tri thức
là triết học là lịch sử nghệ thuật
mà nghệ sĩ gây dựng và hấp thụ
thân là kỷ luật là cấu trúc nâng đỡ cho dòng cảm hứng
không có thân gốc chỉ là bóng tối im lìm
không có thân cảm hứng dù mãnh liệt đến đâu
cũng tan biến như gió thổi qua mặt hồ
thân chính là chiếc ống trúc già cứng và đanh
qua chiếc ống ấy
dòng suối thần hứng tuôn chảy
không rơi vãi
không tản mát
mỗi lớp màu trên toan
mỗi âm thanh trên bản nhạc
mỗi chuyển động trên sân khấu
đều là dấu ấn của sự tu luyện
không phải tu luyện khổ hạnh
mà là tu luyện để có hình hài cho vô hình
thân là cầu nối
giữa cội rễ và bầu trời
giữa nội tâm và công chúng
giữa tĩnh lặng và biểu hiện
3. cành – nơi nghệ thuật gặp đời sống
cành là nơi nghệ thuật đụng chạm vào thế gian
đó là không gian của marketing,
của phê bình
của công chúng
của truyền thông
và của thị trường
đó là nơi nghệ thuật có thể bị hiểu sai
bị bóp méo
hoặc được tôn vinh
và cả định giá
cành đón gió và ánh sáng
nên cũng dễ bị gió bão quật ngã
nhưng không thể vì sợ gió mà không mọc cành
không có cành
cây chỉ là một khúc gỗ cô độc
nghệ thuật cũng vậy
nếu không dám bước ra ngoài
nó sẽ không thể giao tiếp với con người
không thể trở thành cầu nối cộng đồng
phê bình
Marketing
truyền thông
danh tiếng
tất cả những điều ấy không phải kẻ thù
nếu người nghệ sĩ giữ được trục đạo đức và thẩm mỹ bên trong
khi tâm đã vững
phê bình
marketing chỉ là chiếc lá vẫy chào gió
không phải cơn bão cuốn phăng cội nguồn
cành vươn xa không để khoe mình
mà để tỏa bóng mát
đó là phẩm chất của nghệ thuật
biết đón nhận đời sống
mà không đánh mất linh hồn
4. xin hãy giao hòa ba tầng – bài ca toàn thể
một cây khỏe mạnh là gốc sâu
thân vững
cành rộng
nghệ thuật cũng vậy
gốc là
vô ngã và trí huệ
là nguồn mạch nội tâm
thân là
tri thức triết học kỹ thuật…
là hình hài biểu hiện
và cành là
marketing và công chúng
sự lan tỏa và chia sẻ
nếu chỉ tôn thờ gốc
nghệ thuật sẽ thành ẩn tu
khép kín trong núi rừng
nếu chỉ ngợi ca thân
nghệ thuật sẽ thành sản phẩm khô cứng
rỗng
thiếu linh hồn
nếu chỉ đuổi theo cành
nghệ thuật sẽ thành showbiz
rực rỡ
nhưng dễ mục ruỗng
ngợi ca cả ba
đó là nghệ thuật viên mãn
gốc cho cây sức mạnh tĩnh lặng
thân cho cây dáng hình trọn vẹn
cành cho cây hơi thở của đời sống
5. khi nghệ thuật thành đạo
họa sỹ và nhà sưu tầm tranh luận
họ đang chạm vào những tầng khác nhau của cùng một cây
nhà sưu tầm nhìn từ ngoài vào
môi trường
thể chế
khung lý thuyết
công chúng
họa sỹ nói từ bên trong ra
thực hành
bản thể
và tự do
cả hai đều đúng với từng phần
điều mà tôi hướng đến không phải là chọn phe
mà là lắng nghe tiếng cây vươn lên
nơi gốc thân và cành giao hòa trong một nhịp thở
nghệ thuật là cây cầu nối trời và đất
người nghệ sĩ không chỉ chăm gốc trong tĩnh lặng
không chỉ mài thân trong kỷ luật
không chỉ mở cành trong gió đời
mà còn nhận ra tất cả là một
gốc, thân, cành
đều đang cùng nhau hát một bài ca
bài ca tự do của sáng tạo.
Cư Sĩ Minh Đạt is one of Hoàng Anh Dũng’s pseudonym. The poet and artist currently lives in Hồ Chí Minh City, Vietnam.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.