the quiet…

A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Art: Đinh Trường Chinh

in us

endlessly drifts

between our ears and darkness

acknowledges what was unsaid 

the quiet

the months

years

minutes

a soundly sealed box…

only 

our hair is left to grow grey

those in the spirit of poetry

have shattered

quietly

like you dear(em),

now without substance…

*

without your heart

there’s no such thing

as the birth of poetry

since it’s actually

the falling geese feathers

tainted with your blood

the poem

it’s not where seabirds

lay their eggs

it’s an annoying grain of sand

in your eye

as you blow in a single breath

across the ocean

the poem blows up everything

including the very last battleship

inciting each 

and everyone of us

like bamboo spikes(full speed ahead)

heads for the sea

July 2022

_

im lặng…

để chúng ta biết rằng sự vô ngôn

trong mỗi chúng ta

luôn luôn trôi

giữa hai tai và bóng tối

im lặng

như một cái hộp đóng kín

tháng năm

năm tháng

tháng năm…

chỉ có tóc

là chưa bạc

ai sẽ cùng tinh thần của thơ

đã vỡ

đừng giật mình

làm thế nào ánh sáng

rơi, mà gây ra tiếng động?

im lặng

như em

giờ không trọng lượng…

*

nếu không có trái tim của bạn

bài thơ không bao giờ có thể

sinh ra

vì nó chính là

lông ngỗng rơi

dính máu của bạn

bài thơ

nó không phải chỉ là nơi loài chim biển

đẻ trứng

nó chỉ là hạt cát

xốn xang trong mắt bạn

bạn thổi một hơi thở

trên đại dương

bài thơ sẽ nổ tung

đến từng chiếc chiến hạm cuối cùng

và mang từng

người

như ngọn chông

lao ra biển


Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

the dark thoughts

A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

1.

I’m aware of the path you have chosen

in the sudden rain

.

I’m aware of the secrets

communicated in your eyes

.

you are wise and sad

through all your

dark thoughts

2.

your eyes darken when it comes to me

I don’t know if you love me

or not

.

but our shadows

shall eventually move on

like the passing years

beyond death

.

like how I will

one day die

3.

perhaps in heaven

the green path on the way up shall widen

.

time will move on

there like the leaves and we will fly

if we can’t surpass it, we will die

you’re aware that if I’m unaware

then you shall simply pass by

.

we can’t have a wedding

we are both adulterers

.

some say: he will find someone else

he can’t keep following you around, right?

.

another person said: ah now the hair on my head is now

as grey as the pigeons on a ledge

.

no one understand us

.

we are martyrs

blowing our own horn

on our own saddle, on our high horse

.

we have separate paths

he’s a martyr looking for love

she’s a woman on the verge of being over the hill

dusk is upon her skin tan by the yellow sunset like her hair

don’t give up, don’t cry

.

the martyr now lost for words

he could but sing karaoke in tears

in his cool scented scarf

.

while another martyr smiled

from two thousand miles away

there’s still a seat on the plane

round-trip

4.

the airport

noisy with the sound of tired travelers

trying to focus their thoughts on the war

the number of deaths

.

the martyr arrived home armed with a poem reflecting the current times

but couldn’t disregard the beauty of it all

like just then

the passing breeze

.

the beauty of the beard and the head

chins always held high

and eyes that knew how to speak

the secrets

dry mouth

.

our fear and cowardice

like the eyes of a child facing fear

.

one cry

.

awe those eyes

and hands

and legs

we need but one voice

.

awe breast where he could bury his head

lips he could use to lie

we need but one voice

.

we must stay until all the important people are dead

we have but one cry

haha, you’re just jealous.

.

pity

how we would bend backward

because of such mediocre slander

.

we need a voice

we are not cowards

we don’t have a stutter nor are we dumb

.

they still have an imagination

we’re not doing it for our own entertainment

we are all geniuses

even through the natural disasters

.

like when someone called her, the child

their voice was crystal clear

like water trickling over rocks

in a village far

far away

.

we are bitter we are sweet

.

we have nothing left but our voice

even where she was, the poor child quietly 

playing alone

.

like a lotus flower overflowing in a stream

beneath a canopy at a temple

where you can quietly sit and dream 

and kisses are roses

.

glorious

where the sun sets at the end of the horizon

like the closing of a garden in an Arabian Night

slipping slowly into sleep

.

we have but a voice

the moment the child, she’s gone

we will once again live

.

like a sea of longing in a song the sea reverie

the sea is as overwhelming as the night

and the day shall ignite

in the fragile lyric

.

we live within the light before we return 

to a state of nothingness, their home

.

awe honey

baby, don’t cough

.

we are nothing but a calling

if I was a flower on those branches

I would have climbed as high as I could to reach 

his window, try my best to improve 

the ambiance of his room

.

if I was a sweet little bird

perched on the branch 

I would sing about how much I love him

all-day

until he bothers me

instead of trying to bother the maiden, the child

.

with his sinister eyes

bear the songs

bear his long sighs

like divided into halves

the last glass of wine

.

and because I’m not a maiden

not able to kiss him with my lips

I can but take in a whiff of his drunk, blunt

breath, which rhymes with c..t

he likes it but poetry does not

.

we pass a room emanating 

the reciting of poetry like a dream 

in line with each breath, no one knew they were all over each other

shimmering gold and yellows in the dark

.

that’s why the poem 

now sounds like the poet was singing a song

the poem was popularised in an anthem when the corrupted world of trần tiến dũng was destroyed plagiarised with his light drowned out in waves

night after night

there, we’ll find

the bright stars

shimmering like beaded necklaces

why don’t you shove the beads down her throat, the poor child?

.

we want to spin

it around so you could play with it

the necklace of an old man

sucking on a pipe

.

she laughed as though she was a child full of dreams

hiding behind the eyes of a goddess on earth

laden with envy and jealousy. There are only kings and queens here

the pain in the neck we had to put up with all night?

.

we forget

we still have a voice

the wildflowers blooming early in the field

I have to reserve them as a gift for all of us

before we perish

.

we have a voice

the game has changed

looming is a huge dark shadow 

or it’s so small it’s undetectable

.

the shadows rushing, sneaking up along a wall

prepossessed like those who are gay

and in the end, we’ll see that 

they’re mesmerised by the light

.

till one night, it seems 

all the light is together in your eyes

how, how may we draw you, an arena, open space

lay beneath 

.

we breathe

important people like us need a dreamy voice

we have a million flame

the chaos of stars

we take them for granted

the messy constellations through the clouds

we won’t fly

so, we should breathe

but that’s our garden, we’re important

.

we take with us the world

on a path where our footprints are within 

a mysterious flame

.

waking up, gosh to a dawn inside hollowed trees

stepping sleepily, searching

the length of various pathways

.

do you remember the ducks we saw

do you remember how they slept?

they have only the one leg

we have the one voice

a swan with a dream

.

now the surface of the lake bears the light alone

reflecting such fragile moving regal golden autumn light 

.

there’s a star, in the lake, if you look down

you could almost touch it

like a yellow moon at the bottom of the lake like so long ago

a young woman scooped it up, drank it

bedazzled the poor monk, gave him a heart attack (almost)

.

so what if there were

shimmering shiny silky stars glistening glimmering gloriously on shiny shimmering shirts

.

gosh the chill

even the light to it had a chill 

they have placed a layer of mist around everything

what will happen when the air is filled with this foggy whiteness

to the point where we will lose our way

along the paths formed by the foggy wall

.

we are the autumn

the more we follow

the more we run the more we are afraid of losing our way

truly a silvery night

and the long winded poem is a bit different somehow

.

we step away stood there and watched her

to find that she, the poor child’s now a stranger

along the way we meet all sorts of righteous people

oblivious to their own deception

.

but we have it all

adamantly and quietly we unravel our dreams

if the night is ours

but right now

we are alone in this world

we, more importantly are but two

.

baby(em) don’t cry

FEBRUARY 28, 2022

—–

những suy nghĩ xám xịt 

1. 

tôi biết con đường bạn đi 

núp sau cơn mưa bất chợt 

.

tôi biết bạn có những bí mật 

nói chuyện với nhau chỉ bằng ánh mắt

.

bạn buồn và khôn 

với những suy nghĩ xám xịt 

của bạn 

2. 

đôi mắt của bạn u tối đối với tôi

tôi không biết nếu bạn yêu tôi

hay không yêu tôi 

.

mà thôi bóng tối

chúng ta rồi cũng chỉ trôi 

như năm tháng trôi 

qua cái chết 

.

như tôi 

sẽ chết  

3.

có lẽ tôi phải lên đến tận thiên đường 

cầu thang màu xanh rộng mở 

.

thời gian sẽ trôi 

chúng ta như những chiếc lá đang bay

nếu chúng ta không vượt qua, chúng ta sẽ chết

bạn biết và nếu như tôi không biết 

thì bạn trôi  

.

chúng ta không thể làm đám cưới 

chúng ta là hai kẻ ngoại tình 

.

có người nói: chàng hãy tìm người khác 

chứ không lẽ cứ mãi đi theo em?

.

một người nói: dạ thưa mái tóc trên đầu 

trắng như chim bồ câu 

.

chẳng ai hiểu chúng ta 

.

chúng ta là những hiệp sĩ 

đang thổi vào sừng của mình 

và đang trên yên ngựa 

.

chúng ta đi theo con đường riêng 

chàng hiệp sĩ tìm tình yêu 

nàng phụ nữ trước ngày tàn đi tìm 

buổi chiều nước da nâu màu hoàng hôn vàng như tóc 

cố lên đừng khóc  

.

chàng hiệp sĩ đã quên lời

chỉ còn cách hát karaoke trong nước mắt 

khăn lạnh và thơm 

.

khi một hiệp sĩ khác

đang mỉm cười từ hai ngàn cây số 

vé máy bay còn chỗ 

khứ hồi 

4. 

sân bay 

tiếng ồn ào của những con người đang mệt mỏi 

cũng cố giật mình với những suy nghĩ chiến tranh 

và danh sách những người đã chết 

.

chàng hiệp sĩ bay về làm thơ căm thù theo thời thế

nhưng không thể bỏ qua vẻ đẹp như thể

một cơn gió 

mới thổi qua

.

vẻ đẹp của hàm râu và cái đầu 

lúc nào cũng ngẩng cao và ngỏng cao cùng 

đôi mắt biết nói 

những điều bí mật

đôi môi sẽ khô

.

sự sợ hãi và nhút nhát của chúng ta 

như đôi mắt trẻ nhỏ ngơ ngác trước lời hăm dọa 

.

một tiếng khóc 

.

ồ ồ đôi mắt 

và đôi tay 

và hai chân 

chúng ta chỉ cần một tiếng nói 

.

ồ ồ có bộ ngực để anh ta vùi đầu 

đôi môi anh ta có thể nói dối 

chúng ta chỉ cần một giọng nói 

.

chúng ta phải ở lại cho đến khi chúng tôi chết

chúng ta chỉ còn một tiếng kêu 

lêu lêu đồ ganh tỵ 

.

đáng thương 

chúng ta gãy xương sườn 

vì những lời vu khống 

.

chúng ta cần một tiếng nói 

chúng ta không hèn 

không câm không ngọng 

.

chúng vẫn còn sự tưởng tượng 

chúng ta không tự sướng 

chúng ta là những thiên tài 

cả khi thiên tai bão lũ 

.

như ai đó gọi em 

giọng trong như nước 

trong veo rơi trên đá

ngôi làng xa 

vắng lặng

.

chúng ta cay đắng chúng ta ngọt ngào 

.

chúng ta chỉ còn giọng nói 

nơi em cũng yên lặng 

chơi một mình  

.

như đóa sen ngập tràn bên suối 

dưới mái vòm một ngôi chùa

nơi lặng và ngồi và mơ và mộng

nơi nụ hôn là những bông hồng 

.

rực rỡ 

nơi hoàng hôn vẫn còn chìm sâu 

như khu vườn ngàn lẻ một đêm Ba Tư khép lại

chìm vào giấc ngủ 

.

chúng ta chỉ còn một giọng nói 

một chút nữa khi em đi

chúng ta sẽ sống lại 

.

như bài hát biển nhớ 

biển đầy như những đêm 

và ngày sẽ bùng cháy

trong khúc hát mỏng manh 

.

chúng ta sống trong ánh sáng 

trước khi quay về cõi hư vô là ngôi nhà của họ  

.

ồ ồ em gái 

em đừng ho 

.

chúng ta chỉ là một tiếng gọi 

nếu tôi là bông hoa trên cành cây đó 

tôi sẽ trèo lên để chạm vào cửa sổ 

của anh ấy, và cố sức làm cho căn phòng 

càng thêm xinh đẹp 

.

nếu tôi là con chim nhỏ

rung rinh trên cành 

suốt ngày tôi sẽ hát 

tình yêu của tôi cho anh ấy

cho đến khi anh ấy quấy rối tôi

không còn quấy rối một nàng thiếu nữ 

.

với đôi mắt u ám

anh ấy sẽ phải nghe những bài hát

mà anh ấy phải thở dài 

như sự chia hai 

ly rượu cuối 

.

và vì tôi không là một thiếu nữ

để có thể hôn anh ta bằng miệng

tôi chỉ có thể đo nồng độ cồn 

vần ồn 

anh ấy thích nhưng thơ không thích 

.

chúng ta ngang qua căn phòng 

mờ ảo tiếng đọc thơ kéo theo những âm thanh

hơi thở, có ai ngờ chúng quấn quít quấn lấy nhau

và lấp lánh ánh vàng trong bóng tối 

.

vì thế bài thơ 

đã chuyển sang tiếng hát nhà thờ 

nó đã được phổ nhạc khi bầu trời lông gà lông vịt của anh trần tiến dũng bị phá vỡ

và bị đạo và ánh sáng bị nhấn chìm trong làn sóng 

mỗi đêm   

.

ở đó, chúng ta thấy

những ngôi sao sáng 

lấp lánh như những chuỗi hạt 

sao anh không nhét sợi dây chuyền vào cổ họng em? 

.

chúng ta muốn xoay 

nó tròn và bạn có thể chơi với nó

mặt dây chuyền có một ông già 

ngậm tẩu

.

em cười như thể em là đứa trẻ mơ mộng

phía sau đôi mắt tiên nữ giáng trần đang sống

trong sự ghen tị. Chúng tôi là vua và hoàng hậu

chúng ta có mệt mỏi cả đêm? 

.

chúng ta quên 

chúng ta vẫn còn giọng nói

những bông hoa sớm trong đồng cỏ 

tôi phải tặng chúng cho chúng ta 

trước khi chúng tàn lụi

.

chúng ta còn một giọng nói 

trò chơi đã thay đổi

cái bóng lù lù quá lớn 

hoặc thu nhỏ lại quá nhỏ

.

những cái bóng vội vàng, len lén dọc theo một bức tường

ám ảnh như những người đồng tính

và cuối cùng chúng ta nhìn thấy chúng

mơ hồ ánh sáng 

.

cho đến đêm, dường như tất cả ánh sáng 

đều tập trung trong mắt bạn

bằng cách nào đó, chúng ta vẽ bạn, một công viên rộng mở

nằm bên dưới 

.

chúng ta thở 

chúng tôi cần một giọng nói mơ hồ 

chúng ta có một triệu ngọn đèn

sự rối loạn như các vì sao

chúng ta coi thường chúng 

những chòm sao rối tung trong mây

chúng ta không bay

thôi, chúng ta hãy thở 

đó là khu vườn của chúng tôi 

.

chúng ta mang cả thế giới 

vào con đường dấu chân chúng ta trong ngọn lửa 

huyền bí 

.

thức dậy, ôi bình minh trong những thân cây rỗng

bước ra cơn buồn ngủ, nhìn

dọc theo những con đường 

.

bạn có nhớ chúng ta đã quan sát những con vịt 

chúng ngủ như thế nào không?

chúng có một chân 

chúng ta có một giọng 

thiên nga có một giấc mơ  

.

bây giờ mặt hồ chỉ mang ánh sáng 

hoàng thu vàng phản chiếu rung động mong manh 

.

có một vì sao, trong hồ, nếu bạn cúi xuống

bạn gần như có thể chạm tới nó 

như trăng vàng đáy nước ngày xưa 

cô nàng múc uống 

luống cuống nhà sư 

.

ước gì 

có sao như sương có sương như sáo sao giăng đầy ngực áo

.

nó lạnh làm sao

ngay cả ánh đèn cũng lạnh 

họ đã đặt khăn choàng sương mù xung quanh 

cái gì sẽ xảy ra nếu không khí trở nên trắng mờ 

đến mức chúng ta sẽ lạc lối 

dọc theo những con đường tạo ra từ bức tường sương mù 

.

chúng ta là mùa thu

chúng ta càng đi theo

càng chạy càng sợ lạc 

thật là một đêm bằng bạc

và bài thơ thật dài và khác lạ làm sao

.

chúng ta bước đi chúng ta đứng đây nhìn 

để thấy em đã trở nên xa lạ

trên con đường chúng ta gặp toàn những kẻ nghĩ mình thành chánh quả

không biết mình ba hoa 

.

nhưng chúng ta có tất cả 

thì thầm đột nhập giấc mơ 

nếu đêm là của chúng ta

nhưng bây giờ 

chúng ta cô đơn trong một thế giới  

chúng tôi chỉ còn hai chúng ta 

.

em đừng khóc 

ngoài vườn cỏ mọc 

màu xanh…


Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

The small things – I’ve clicked on the mouse – The poems in the year book – When there was no more dream I could still reminisce – The unspoken words and the love lost – The truths you have forgotten, my love

A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Photography: Nguyễn Thị Phương Trâm

today was a good day

I went out

I laughed

held the hand of someone I adore

there a chance it will happen again

but today I want to hold on to this feeling

soak up this moment

a little bit longer

tomorrow hopefully

I will still

like it

__

NHỮNG CÁI NHỎ XÍU 

tôi thích ngày hôm nay

tôi có một chuyến đi chơi 

cười vô tư và nắm tay một người 

tôi hâm mộ 

nó có thể còn xảy ra một lần nữa

nhưng tôi muốn cảm giác này

ngay ngày hôm nay 

chỉ một chút nữa thôi 

tôi hy vọng ngày mai 

vì tôi vẫn còn 

thích  

I’VE CLICKED ON THE MOUSE

noting a moment

saved it like a memory

a light so I may have

enough time to get into the frame

since all that’s left

shall fall apart in the dark

only me

there to share the burden

there for support, maybe

I will find you, my love

so I may feel happiness

even though you’ve been promoted

praesidium

I’m warm 

once more

reminded again what it’s like to be loved

__

TÔI NHẤP CHUỘT  

ghi lại một khoảnh khắc 

lưu giữ nó như một kỷ niệm

một ánh sáng để tôi 

chạy đến và lọt vào khung hình 

vì tất cả còn lại 

sẽ sụp đổ trong bóng tối 

chỉ còn tôi 

đôi khi để chia sẻ

đôi khi để trân trọng 

anh sẽ tìm lại em

để cảm thấy hạnh phúc

dù em đã lên chức 

chủ tịch đoàn 

tôi ấm áp 

một lần nữa

để được nhắc nhở về tình yêu

THE POEMS IN THE YEARBOOK

haunting

in the voices of those

I knew

but will never see 

I’ve been pulled 

into

worlds

once discovered

but will never

see

each page felt as though

I’m being bleed dry as I read them

my heart shredded via every stroke of the pen

and I cried because there’s was but one conclusion

there were no more time

to dream…

__

TÔI ĐỌC NHỮNG BÀI THƠ TRONG KỶ YẾU  

bị ám ảnh

bởi giọng nói của những người

tôi đã biết 

nhưng tôi sẽ không bao giờ được gặp

tôi 

được lôi cuốn

vào những thế giới

tôi từng khám phá

nhưng sẽ không bao giờ 

nhìn thấy

cảm xúc tôi khi đọc 

được phóng to và vắt kiệt từng trang 

với vết mực xé nát trái tim 

tôi khóc vì mình chỉ còn một câu kết 

tôi hết 

giấc mơ…  

WHEN THERE WAS NO MORE DREAMING I COULD STILL REMINISCE 

the day I fell in love with her

light gradually fading

by the minute the hour

time drifted in slow motion quietly passed by

the moments disappearing into forgetfulness

in the dying light my love

you’re crying fading away down the memory lane

countlessly I’ve looked back

wrinkly sad face and lonely heart

shedding a tear of resentment

searching for absolution for the time lost

not searching for my ego

otherwise I’ll be Nguyễn Khải

__

HẾT GIẤC MƠ NHƯNG TÔI HỒI TƯỞNG 

ngày tôi yêu em 

ánh sáng mờ dần 

từng phút từng giờ

chậm rãi trôi qua trong lặng lẽ

khoảng cách mất rồi lãng quên

ánh sáng đang tàn

em đang khóc phai mờ trong ký ức

tôi được nhìn lại không biết bao nhiêu lần

một trái tim cô đơn và gương mặt nhăn nheo

giọt nước mắt ân hận 

tôi đi tìm và tha thứ cho thời gian đã mất

không phải đi tìm cái tôi 

không thôi tôi thành Nguyễn Khải 

THE UNSPOKEN WORDS AND THE LOVE LOST

light filtering out

all the cracks through my battered heart

I’m in pieces of desolation 

the decay in envy

poor me

slowly in the end you came sneaking back

to torture my exhausted spirit 

with recall and nightmares 

you steeped me in the colours of you, my love

with the hope of survival, I

needed to breathe that bit longer  

like long ago

when you were

everyone’s virus 

__

LỜI NÓI KHÔNG THÀNH VÀ TÌNH YÊU BỊ BỎ RƠI 

ánh sáng lọc qua

những vết nứt của trái tim tan nát 

của tôi 

tôi vỡ vụn trong cô đơn

sự thối rữa trong lòng ganh tỵ 

tôi đáng thương 

cuối cùng em cũng len lỏi đến 

hành hạ tâm hồn mệt mỏi của tôi

với những ký ức và ác mộng 

màu sắc của em nhuộm lên tôi 

với hy vọng cố gắng sống, tôi 

chỉ cần thở thêm một chút nữa 

như ngày xưa 

em từng là virus 

của mọi người   

THE TRUTHS YOU HAVE FORGOTTEN, MY LOVE

the moment of ultimate

clarity

when you’re able to discern

the truths

you will always know

how to approach

from the moment you get out of your bed

it’s in your bones

a forgotten thought

eating away at your brain

and you’re breathless

something more substantial than time

pooling, threatens you, to your soul suffocates

reminding you of your 

fragile existence

we spread ourselves out too thin

to live through 

the days I bear 

the consequences of our history

light is no different 

to the darkness of humanity

your burden is not necessity

my love

our children will be armed

with a lifetime or a moment on whatever day…

__

SỰ THẬT NHƯNG EM ĐÃ LÃNG QUÊN 

khoảnh khắc của sự rõ ràng 

tuyệt đối 

khi bạn có thể cảm nhận

những sự thật 

bạn luôn biết cách 

phù hợp với quan điểm

ngay từ giường ngủ 

hay xương tủy của bạn

một suy nghĩ bị lãng quên

ăn nhanh vào trí nhớ 

và bạn bị tắt thở 

một trọng lượng nặng hơn thời gian

lắng đọng, ôi không, nó đè lên linh hồn 

nhắc nhở về sự tồn tại thoáng qua 

của bạn 

chúng ta đang giang rộng ra 

để sống qua

những ngày tôi chịu hậu quả 

của lịch sử là chúng ta

ánh sáng cũng như bóng tối 

của con người

đừng tạo thêm gánh nặng

em ơi 

con cái chúng ta sẽ mang theo 

một đời hay một ngày nào đó…

________

July 2022


Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

The Chư Mang Vernacular

A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

The Chư Mang vernacular has 96 words to describe love, so how could there be only 1 word in English? When the poem is deprived, it is but 1 word. The people of Chư Mang have 30 ways to describe a storm so that the poem may be just enough to wet our hearts. A man of Chư Mang will die if he had but the one word to describe the rain. The way we will die alone if we only have one word to love.

The translator says a verse of poetry is too short to reveal her gentle heart in poetry. Plus, isn’t the thrill of a kiss much more fleeting?

Why I will never be able to translate this man? Because he is my friend, and I can but chastise him in silence, as I would my heart.

What is sanctified? Love bound our spirits, together, now and forever. Like the shyness of a deer’s horns trembling in fear, fleeing from a hunter, faint hearted, and it is still not love.

What makes a verse moan?

How may a translation end up drenched in tears?

If not for the young sailors and their sails braving the seas, if not for the old men washed ashore in their tiny dinghy…

August 1st, 2022

_____

Tiếng Chư Mang có 96 từ chỉ tình yêu, vậy ai nói trong tiếng Anh chỉ có 1? Khi bài thơ nghèo đi, nó chỉ còn 1 chữ. Người Chư Mang có 30 từ chỉ về cơn mưa để bài thơ đủ ướt trái tim của chúng ta. Một người Chư Mang có lẽ sẽ chết nếu anh ta chỉ có 1 từ chỉ về cơn mưa. Như chúng ta chết trong cô đơn vì chúng ta chỉ có 1 từ để yêu. 

Dịch giả nói một câu thơ thì quá ngắn gọn để bộc lộ trái tim dịu dàng của cô ấy trong thơ. Nhưng không phải cảm giác hồi hộp của một nụ hôn vẫn còn ngắn hơn nhiều sao? 

Tại sao tôi không bao giờ dịch người đàn ông này? Vì anh ấy là người bạn, tôi chỉ biết trách móc anh ấy trong im lặng, như trách móc trái tim tôi. 

Linh thiêng là gì? Tình yêu gắn kết tinh thần của chúng ta với nhau, bây giờ và mãi mãi. Như sự nhút nhát của chiếc sừng nai run rẩy sợ hãi trong rừng, nó chạy trốn chàng thợ săn, ngất xỉu mà không phải tình yêu.

Điều gì khiến bài thơ thở dài?

Điều gì khiến bản dịch đẫm nước mắt? 

Vì các thủy thủ trẻ dũng cảm trên biển với cánh buồm, và các ông già trôi dạt vào bờ trên bất kỳ chiếc thuyền vỏ lãi nào…


Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

Once a day, the butterflies wander and play.

A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Photography: Nguyễn Thị Phương Trâm

Once a day, the butterflies wander and play.

They fly from one flower to another.

To then sleep, they sleep so they may again tomorrow wander and play.

You and her were once on a small boat. A storm was brewing.

She was on the verge of tears: “Aren’t you afraid? Death means, you and I shall be two boulders. At the bottom of the deep, deep sea.”

You unsheathe the dagger on your hip. It gleamed. Sticking the blade at her throat. You asked: “Aren’t you afraid?” She laughed: “Why should I be afraid? I know you love me.”

You laughed: “Then why should we be afraid? They all love you, and the storm is merely the flutters of butterfly wings.”

_____

March 2019

Mỗi ngày một lần, mấy con bướm rong chơi.

Chúng bay từ cánh hoa này đến bông hoa khác.

Sau đó chúng ngủ, để sáng mai còn rong chơi tiếp.

Một lần, nàng và bạn trên một con thuyền nhỏ. Cơn bão.

Nàng gần như khóc: “Chàng có sợ không? Cái chết, chàng và em sẽ là hai tảng đá. Nằm dưới đáy biển sâu.”

Bạn rút con dao vẫn mang bên hông ra khỏi vỏ. Ánh chớp. Con dao kề ngay cổ nàng. Bạn hỏi: “Nàng có sợ không?” Nàng cười: “Tại sao em phải sợ? Em biết chàng yêu em.”

Bạn cười: “Vậy sao chúng ta lại sợ? Mọi người yêu em, và cơn bão chỉ là cánh vẫy của con bướm.”

Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

TEN POEMS

A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Art: Nguyễn Thị Phương Trâm

1.

poetry begs the pardon

of all the women poetry once claimed as divine

as fire

and smoke

.

poetry apologised

not because you’re unrefined

.

but far beyond the poem, you’re beautiful

2.

a woman coloured in her youth

rushed down the street

asked herself whether she’ll find

a man also in the youthful hues

of her twenties…

3.

behind her

poetry carried a loaf of bread and a bottled water

ready and prepared

to follow

.

heard the rustling wind

at the birth of poetry’s parents

.

meat and bone once again

turned into a poem

the execution of a life

with the knowledge that 

poetry was worthy of living

4.

poetry oblivious of the fact that it may 

disappear into itself

.

poetry fearful

of self-possession

.

beneath the canopy poetry was oblivious of the Sun 

the October eve

the damp wet moon rode the dark horse

the entire night.

5.

when you named a star after poetry

poetry wept

because your feet were grounded 

while poetry’s head were in the clouds

.

remember when I wrote your name 

on the screen and the print

had seeped from one page to the next

.

when we kiss the lips of strangers my love

with your name on the tip of my tongue 

we will diminish the taste of us

.

reminding us that we will never be together 

as everything continued to unravel

.

so, abandon it we should since the poem 

remained unencumbered by numbers

6.

as for me

.

my own voice denied myself of a resolution

my glare denied me a look

my shadow refused to follow me

my footsteps denied any kind of evidence of I

.

someone had stolen my body

gave it to someone else

they denied my access

to me 

7.

lost somewhere were the quiet lyrics 

after you foolishly exposed

its pain

you had mistaken it for an aria

a declaration of love

pleading for a night with you

.

in your denial

your echoe was too soft for this fleeting frightful world

for the whispers of smoke 

in your eyes

.

they saw you

in a cloak of judgement

always ready to echo judgement

so they pleaded with you to

– stop

.

you put on your mask after the judgement

before you wept

the lyrics understood then that

all masks

have slits

for eyes…

8.

when the poem 

following me around was a bottle of fish sauce 

it had pleaded 

asked 

for help…

.

you were in the dark 

under a layer of cloud hinting

early scents of the rain

you were again wet and cold

.

food needs flavour

the way a poem needs to smell

like a dirty sock

.

if the poem is the fish sauce

then it needs an empty bottle

for a silent drama 

for life to play out

.

so all the mess

can escape

the sock, like a toe 

through a hole

.

now, once again

you heard the poem

alarmed and in pain…

.

we’re 

like damp

leaves

at the intersection

.

we’re

drooping withered fingers

rotten leaves on the keyboard

.

we’re tight

-lipped

climbing the stage

received the medals

elated and delusional 

.

when poetry had a change of heart

the poem wanting fame

will be nothing else 

but meaningless

.

forgets to breathe

lungs bloated with the stench

of fish sauce

of sewage

of morality

of the deception of rotting leaves

haunting spectres

.

long ago

the poem was as soft as the autumn clouds

like well worn soles

damp mesmerising leaves

like metal to magnet

.

an autumn

busy shovelling

meandering

the poem 

ends (up)

stumbling

.

asked itself why

they kept piling rotten leaves into a poem into logic into a hero into a madman into lots of stuff

like the logic of eradicating fascism turning it into a purpose

stuffing the poem with rotting decay

.

everything of theirs it learns off by heart like the palm of one’s hand

like drinking like three meals a day

.

both feet together in battle

bled

stuck to their shoes

as they climbed the stage

.

the inevitable winter

surpassable by those who love 

despite the falling autumn leaves despite the damp wet rotting leaves 

battered singing flying around crying leaves (see)

we know that indeed

the deaf often gets free 

invites to symphonies

9.

the words crossed off in a poem

like those who had died leaving behind their friends 

hoping that they like everyone else will remember them

.

and when the poem rediscover

the discarded words

lying around like patients in a hospital

three in a bed

nodding off to sleep

.

imprints of each word

pushing crawling (on all four) on the page

exhausted, shivering with high fever

looking for a place to lie down

after it has been discarded

.

a poem also needs a plot of dirt

a place to breathe

to hope

those alive will never remember

when it broke

in half

10.

please be careful with us

.

please from the goodness of your heart

whether you want to or not

remember we are poets

we don’t fall in love so easily, we fall 

into love as all of us would fall to our death

.

within the mind and heart of everyone

we are flying

.

a poet could alone exist quietly

a poet could be all of us

like veins on our wrists

like terror of those slits

we’ve kissed the devil 

entered hell and came out the other side

.

now you’ve been notified 

a poet could be treated with disdain

we do not love just one person when we fall

we love all 

all that is our world 

all that is 

ourselves

.

when injured it’s difficult for us

to heal, hence

please

please be careful with us

.

a poet has two lives

one outside of themselves

and one within their heart

.

when you look into a poet’s eyes

you may see the sound depths

.

please spare the time to read each word

each verse

no matter what you know or don’t know

there’s one word you might love more

not just the underlined words

.

the poet lives often in two worlds

two very separate worlds…

.

[May 2019]

____________________________

MƯỜI BÀI THƠ

1.

thơ xin lỗi

tất cả những phụ nữ mà thơ từng gọi là người đẹp

như lửa

như khói

.

thơ xin lỗi

không phải vì bạn không đẹp

.

mà bởi vì bạn còn đẹp hơn cả bài thơ

2.

người đàn bà màu xanh

đang chạy hối hả trên đường

tự hỏi khi nào sẽ tìm thấy

một người đàn ông cũng có màu xanh

ngày nàng hai mươi tuổi…

3.

phía sau nàng

thơ vẫn mang một ổ bánh mì và chai nước lọc

chống đói

chạy theo

.

nghe gió xào xạc

đến nơi cha mẹ thơ cũng vừa mới được sinh ra

.

một lần nữa thịt da

đã trở thành bài thơ

thực hiện một cuộc đời

để cuối cùng nó cũng biết rằng thơ

đáng sống

.

4.

thơ không biết nó có thể biến mất

vào cơ thể của mình

.

thơ sợ hãi

phải làm chủ nhân chính mình

.

thơ không nhìn thấy mặt trời dưới tán cây

vào đêm tháng mười

và mặt trăng đang cưỡi một con ngựa đen bị ướt

cả đêm…

5.

khi bạn đặt tên một ngôi sao bằng tên của thơ

thơ đã khóc

vì chân bạn vẫn bám trên mặt đất

trong khi trên đầu thơ là những đám mây

.

còn nhớ khi anh viết tên em

trên màn hình máy tính

mực đã phai từ trang này qua trang khác

.

chúng ta đã hôn lên môi người lạ

để át mùi vị của chúng ta

khi tên của em trên đầu lưỡi của anh

.

còn nhớ chúng ta đã không bao giờ có được

nhưng mọi thứ vẫn xảy ra

.

thôi, chúng ta hãy quên

như bài thơ quên đánh số

6.

Tôi

.

tiếng vọng của tôi không chịu trả lời cho tôi

ánh mắt tôi không nhìn tôi

bóng của tôi cũng không còn theo tôi

bước chân tôi không đi theo tôi

.

tôi đã bị ai đó cướp mất bản thân mình

để trao cho người khác

và họ không cho tôi quay trở lại

làm tôi…

7.

những ca từ thì thầm như thể chúng bị lạc đâu đó

sau khi bạn đột ngột gặp

chúng trở nên đau đớn

và bạn nghĩ

chúng đã hát lên tình yêu của mình

và xin qua đêm với bạn

.

bạn không tin

vì những âm thanh quá nhẹ trong thế giới phù du và đáng sợ này

thì thầm

như khói trong mắt bạn

.

chúng nhận ra bạn

trong chiếc áo choàng của tòa án

luôn kết tội âm thanh

chúng cầu xin bạn

– dừng lại đi

.

sau khi kết án

bạn mang mặt nạ và ứa nước mắt

những ca từ mới hiểu ra

rằng trong mọi mặt nạ

vẫn luôn chừa lại cái khe

cho đôi mắt…

8.

khi bài thơ phải làm một chai nước mắm

đứng sau lưng tôi

tôi nghe nó kêu

cứu

với…

.

bạn

đã tối, một lần mây

và mưa bắt đầu có mùi

bạn ướt, lạnh thêm lần nữa

.

thực phẩm cần mùi vị

như bài thơ cần mùi

của chiếc vớ

.

bài thơ là nước mắm

nên nó cần một vỏ chai rỗng

làm vở kịch câm

của đời sống

.

để con rối

thò ra

như ngón chân chúng ta chui qua

chiếc vớ thủng

.

bây giờ, một lần nữa

bạn sẽ nghe bài thơ

báo động đau đớn…

.

chúng ta

như những chiếc lá

ướt

nơi ngã tư

.

chúng ta

ngón tay đang rủ xuống

như lá mục trên bàn phím

.

chúng ta câm

miệng

leo lên sân khấu

lãnh giải thưởng

tưởng tượng và sướng

.

và thơ đang thay đổi

thành bài thơ háo danh

đành

vô nghĩa

.

nó quên mất cách thở

căng hai phổi của mình

và mùi nước mắm

mùi cống rãnh

mùi đạo đức

giả hình ảnh của lá mục

ám ảnh như bóng ma

.

ngày xưa

bài thơ mây xốp mùa thu

đôi giày mòn vẹt xuống

thu hút chiếc lá ướt

như nam châm hút sắt

.

một mùa thu

lu bu cuốc xẻng

lục cục lào cào

bài thơ lúc nào

cũng

vấp

.

nó tự hỏi tại sao

họ lại đẩy những chiếc lá mục thành bài thơ thành lý luận thành anh hùng thành thằng khùng thành nhiều thứ

như logic diệt phát xít thành mục đích

làm bài thơ đầy mụt nhọt

.

mọi thứ của họ nó học thuộc như lòng bàn tay

như rượu say như ăn chực

.

hai bàn chân nó cũng tham gia chiến đấu

và bị chảy máu

dính bết vào đôi giày

đang leo lên sân khấu

.

mùa đông sẽ đến

những người đang yêu sẽ vượt qua

bất kỳ mùa thu lá rơi lá ẩm lá

mục lá nát lá hát lá bay lá khóc lá nào

mà ta từng biết

những người điếc

vẫn thường có vé mời nghe giao hưởng

9.

những con chữ khi bị gạch xóa khỏi bài thơ

chúng giống như những người chết rời bỏ bạn bè mình

mong mọi người vẫn không quên họ

.

và khi bài thơ tìm lại

những con chữ đã bị mình vứt bỏ

nằm ngổn ngang như các bệnh nhân nằm trong bệnh viện

chật cứng ba người một giường

ngủ gà ngủ gật

.

những nét chữ của con chữ

chen nhau bò trên trang giấy

mệt mỏi, rét run và sốt

chúng đang tìm một nơi để ở

sau khi bị vứt khỏi bài thơ

.

như bài thơ cũng cần một dúm đất

làm nơi ngồi thở

và mong

những người sống vẫn còn nhớ

khi nó bị vỡ

làm đôi

10.

hãy nhẹ nhàng với chúng tôi

.

xin vui lòng

dù muốn hay không

hãy nhớ rằng chúng tôi là nhà thơ

chúng tôi không dễ rơi vào tình yêu, chúng tôi chỉ rơi

vào yêu thương như chúng ta vẫn rời vào cái chết

.

trong tâm trí chúng ta

chúng tôi đang bay

.

một nhà thơ có thể âm thầm tồn tại

một nhà thơ có thể là tất cả mọi người

chúng ta có mạch máu trên cổ tay

về vết cắt chúng ta biết là khủng khiếp

chúng ta đã hôn ma quỷ khi chúng ta

đến địa ngục và ngược lại

.

bây giờ bạn đã được thông báo

rằng nhà thơ có thể bị khinh miệt

chúng ta không chỉ yêu một người khi chúng ta ngã xuống

chúng ta yêu cả thế giới của

chúng ta, chúng ta yêu tất cả

chúng ta

.

và khi chúng ta bị tổn thương thì thật khó

để lành, do đó

làm ơn

hãy nhẹ nhàng với chúng tôi

.

nhà thơ sống hai cuộc đời

một bên ngoài

và một trong tâm trí họ

.

khi bạn nhìn vào mắt họ

bạn có thể thấy vực thẳm

.

hãy dành thời gian để đọc các từ

và bài thơ dù có thế nào

bạn vẫn biết chắc chắn

mình đã yêu một từ

không phải chữ bất tử

.

nhà thơ vẫn thường sống trong hai thế giới

khác nhau…


Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

There were only two people in isolation

A short thriller in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Art: Đinh Trường Chinh

Published on MasticadoresIndia :

“Short stories are tiny windows with vast, wonderful views. This short story offers an emotional and suspenseful view of an estate and two people in isolation. The reader is immediately drawn into the mysterious setting. Who are these two characters and what are their motives? A simple narrative with intriguing dialogue. The ending is definitely unexpected.” Terveen Gill

https://masticadoresindia.wordpress.com/2021/09/14/there-were-only-two-people-in-isolation/


THERE WERE ONLY TWO PEOPLE IN ISOLATION

I was at her doorstep on a Sunday morning, an estate at the end of a fading colourless dirt road leading into town. Completely dissipated was the mist, leaving the enormous courtyard frozen in an eerie icy chill.

She sat hugging her head. Lifted her head only to greet me as I entered.

“We are more than happy to have you join us in isolation,” she addressed me in her usual fractious manner.

She pulled out a piece of pork belly from the cooler. The piece she has left to rest in the cooler for the last ten hours as instructed. She can no longer recall the owner of the recipe for the marinade. It was written on a scrap piece of paper, the words now smudged and illegible.

“What do you think?” she asked.

“Looks good,” I replied, even though the piece of meat looked like human flesh, all wrinkly.

“It doesn’t smell great, right?”

“It looks fine,” I reassured her.

She grabbed a kitchen knife, and began to slice the meat.

The knife was so blunt it was impossible to make the smallest cut, “shit”, she snapped, “I can’t cut anything with this.”

I  rarely hear her swear. I can but recall her mainly singing từ công phụng, with a smile on her face as she tidied up around the house.

I asked her since I had wondered myself, how many Sundays has it been since the day she had started this meat cutting ritual? How long will she keep this up? How many Sundays have gone by, how many pieces of pork belly? Her children are now all grown up, and her husband’s ashes have been scattered on the estate around the lake.

She said: “Look, I can cut into it now, except the slices are not as fine as I’d normally like them.”

Since her husband’s death, she would regularly make the rounds to shut down the estate herself, collecting the donated cans of cold meats and vegetables by the gate. She said: “This is how I survive.”

She continued with another question: “We didn’t accidentally use the meat in the freezer, did we?”

“No”, knowing exactly what she was referring to as I replied, “someone is trying to harm us you think.”

She got up from her chair, retrieved a cigarette from the carton on the kitchen table, “Are you thinking of taking over the estate?” She asked.

I frowned: “What?”

“This place is like your second home,” she said. “Don’t worry, it’s just a silly thought in my head. I’ve not slept for a week.”

After she was done with the grilled meat, she also wanted a few slices of cucumber. 

“I’m craving bì today.” She is probably thinking of cơm tấm bì sườn(steamed broken rice served with shredded pork skin in roasted ground rice, grilled pork chop, and a slice of pork mince frittata).

I nodded: “I prefer chicken.”

She snapped, “You can still eat chicken if that’s what you want but all I can think about now is the pork mince frittata.”

That was when she sliced her wrist, the knife slipped off the pork belly cutting into her soft wrist as smoothly as it would her pork mince frittata.

The knife ended up on the kitchen tile.

“What happened?” I asked.

The blood spurted from her wrist as though it was coming out of a hose. She looked down, and stared at her numb wrist.

“I think I’ve cut my wrist,” she said quietly.

“It’s okay”, I reassured her, “Let me help you.”

She shook her head. “You just need to find me a bandage.”

Quickly, I left the kitchen to look for a bandage. Her house was scattered with carton boxes full of what only heaven knows. But in her bedroom was an object that really caught my eye. It lay across her bed. A rifle nearly as long as the mattress.

Perhaps it’s her husband. It was well known that he was a hunter. There was a single flashing of a bullet shell in the room. Why did she take the gun out of its box and leave it on her bed? By the time I returned to the kitchen, her wrist had stopped bleeding, no longer needing bandaging. I watched her as she continued to slice the pork belly. Not knowing how much pain she had endured. All these years by her side, I have never truly got to a point where I could fully grasp the extent of her pain. She dropped to the ground onto her knees, still holding onto the knife.

“Come”, she beckoned.

She hugged me as tightly as she thought it was possible.

Within the estate in isolation, there were only two people, but there were three urns of ashes, because after some time, they found the third urn that used to contain her husband’s ashes…

[August 2021]

KHU CÁCH LY CHỈ CÓ HAI NGƯỜI

Vào sáng Chủ nhật, tôi đến chỗ của nàng trong một trang trại đất bạc màu ở cuối con đường đi vào phố huyện. Sương đã tan hết, cả một khoảng sân lớn đang rùng mình.

Nàng đang ngồi với hai tay ôm đầu. Nàng ngước lên khi tôi bước vào.

“Rất vui khi bạn đến tham gia khu cách ly cùng chúng tôi,” nàng nói với vẻ mặt cau có như thường lệ.

Nàng lấy một miếng thịt heo từ ngăn đá. Nàng đã ướp lạnh nó mười giờ theo một công thức để chế biến. Nàng không nhớ người đã nghĩ ra công thức ướp. Nó được viết tay trên mẩu giấy cũ đã bị nhòe và bây giờ khó ai có thể đọc được.

“Bạn thấy nó thế nào?” nàng hỏi.

“Tốt thôi,” tôi nói, mặc dù miếng thịt lúc này giống như một miếng da người, nhăn nheo.

“Nó không thơm, phải không?”

“Không sao đâu,” tôi nói.

Nàng lấy ra một con dao, bắt đầu cắt thịt.

Con dao cùn đến mức nàng không cắt được, “chó thật”, nàng nói, “em hết muốn cắt cái gì nữa.”

Nàng ít khi chửi rủa điều gì. Tôi vẫn nhớ những lần nàng đi quanh phòng với một động tác nào đó, hát từ công phụng và sau đó mỉm cười.

Tôi tự hỏi nàng đã thực hiện nghi lễ cắt thịt này trong bao nhiêu ngày Chủ nhật? Nó sẽ được kéo dài cho đến khi nào. Trong bao nhiêu ngày Chủ nhật đã qua, nàng đã cắt bao nhiêu miếng thịt? Cho đến tận bây giờ, khi những đứa con nàng đã lớn và chồng nàng cũng đã thành một hủ tro được rải quanh bờ hồ trang trại.

Nàng nói: “bạn xem này, bây giờ em đã cắt được, chỉ có điều không được mỏng cho lắm.”

Từ khi chồng nàng chết, nàng thường xuyên đóng cửa trang trại, chấp nhận những mẩu thịt đông và các món rau củ đóng hộp. Nàng nói: “Nó giúp cho em sống sót.”

Câu hỏi tiếp theo của nàng là: “Chúng ta không vô tình sử dụng món thịt đông lạnh, phải không?”

“Không,” tôi nói ra vẻ hiểu biết, “có ai đó ám hại chúng ta.”

Nàng đứng dậy, rút một điếu thuốc, “Bạn nghĩ rằng bạn muốn sở hữu trang trại này a?” Nàng hỏi.

Tôi nhíu mày: “Cái gì?”

“Đây là ngôi nhà thứ hai của bạn rồi,” nàng nói. “Đừng bận tâm, nó chỉ là những suy nghĩ kỳ quặc của em. Cả tuần nay em không ngủ.”

Khi làm xong món thịt nướng, nàng muốn có thêm mấy lát dưa leo.

“Em nghĩ rằng hôm nay em thèm cả bì nữa.” Chắc nàng nhớ món cơm tấm bì sườn.

Tôi gật đầu: “Tôi thích thịt gà hơn.”

Nàng càu nhàu, “Bạn cứ ăn thịt gà nếu bạn muốn nhưng em đang nghĩ đến bì chả.”

Đó là khi nàng tự cắt vào cổ tay mình, con dao trượt ra khỏi miếng thịt và lướt trên cổ tay mềm mại như bì chả của nàng.

Con dao rơi xuống sàn.

“Chuyện gì xảy ra thế?” Tôi hỏi.

Máu phun từ cổ tay nàng như vòi. Nàng cúi xuống, nhìn cánh tay mình đang tê liệt.

“Em nghĩ em đã tự cắt cổ tay mình,” nàng nói nhẹ nhàng.

“Không sao đâu,” tôi nói, “Tôi có thể giúp.”

Nàng lắc đầu. “Bạn chỉ cần lấy cho em một miếng băng keo.”

Tôi lao ra khỏi bếp, đi tìm miếng băng keo. Nhà nàng đầy những chiếc hộp giấy các-tông mà chúng chứa đựng những thứ có trời mới biết. Nhưng có một thứ đập vào mắt tôi khi tôi đi vào phòng ngủ của nàng. Nó nằm trên giường nàng.

Một khẩu súng dài gần bằng tấm nệm.

Có lẽ đó là của chồng nàng. Anh ta nổi tiếng là một thợ săn. Một vỏ đạn lấp lánh trong phòng. Không biết sao nàng lại lấy súng ra khỏi hộp và để nó trên giường.

Khi tôi quay lại bếp, tay nàng đã cầm máu nên không cần băng bó nữa. Tôi nhìn nàng đang cắt thêm thịt. Cũng không biết là nàng đau đến mức nào. Bao nhiêu năm bên cạnh nàng, tôi vẫn chưa bao giờ biết nỗi đau của nàng đến mức nào.

Nàng quỳ xuống, tay vẫn cầm con dao.

“Đến đây,” nàng nói.

“Chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.

Nàng ôm lấy tôi, siết chặt lại hết mức có thể.

Vậy là trong khu cách ly dù chỉ có hai người nhưng có ba hủ tro, vì sau này người ta lại tính luôn cả hủ tro của chồng nàng…


Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

they who have just learned how to love will open us up

A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

at the end of the world: it’s like an empty bed

unoccupied

the linen gone

a dress flies away

like the memories that cling on to you

the emptiness

.

together, with the bodhisattvas above we’ll turn around

and we’ll pray

not forgetting a single prayer 

when it comes to our fate

.

at the end of the world: it’s like a table

in the corner of a room

where we’ll see you for the last time

as we pocket our dizzy dreams

.

at the end of the world: it’ll be like bruised lips

bleeding like a rose

drunk with the soft touch of our fingers

and nothing that could be remedied

.

they who have just learned how to love will open us up

carefully, with hands void of any scar, unmarred

find that we’ve been hidden and buried

we’ve never loved you

.

at the end of the world: it’s like a year with amnesia

and a number of souls have departed

we’ve dilated our blood vessels

looking for any signs of you

.

it continues to plague me

the confusion, the breathlessness

we’ve instilled our love in a letter, in

paper flowers and the pair of our hands steeped in colour

still found you hidden and buried

a secret that none of us could keep 

a hold on her

.

where could she possibly be

.

and that’s all the poem could possibly reveal

after it’s has been hidden and buried 

in a chest cavity

FEBRUARY 2022

_____

khi thế giới kết thúc: nó giống như một chiếc giường

trống rỗng

khăn trải giường biến mất

một chiếc váy đang bay

như ký ức bám chặt bạn

một sự trống rỗng

.

cùng nhau, chúng ta quay lưng với các vị bồ tát trên cao

chúng tôi cầu nguyện

không quên một lời cầu xin nào

cho số phận

.

khi thế giới này kết thúc: nó giống như chiếc bàn

trong góc phòng

nơi chúng tôi nhìn thấy bạn lần cuối, chúng ta bỏ túi

những giấc mơ chóng mặt của mình

.

khi thế giới này kết thúc: nó giống như đôi môi bị thương

chảy máu như hoa hồng

say trong cái chạm nhẹ của ngón tay chúng ta

và không gì có thể chữa lành

.

những người mới biết yêu sẽ mở chúng ta ra

thật cẩn thận, với bàn tay không có vết thương của họ

và tìm thấy chúng tôi bị chôn vùi

chúng tôi chưa bao giờ yêu bạn

.

khi thế giới này kết thúc: nó giống như một năm bị lãng quên

và một số linh hồn đã rời đi

chúng tôi làm rỗng mạch máu của chúng ta

tìm kiếm những dấu vết hiện diện của bạn

.

nó vẫn khiến tôi

bối rối, khó thở

chúng ta gửi gắm tình yêu của mình vào một lá thư, trong

những bông hoa bằng giấy và đôi bàn tay nhuốm phẩm màu

của chúng tôi vẫn tìm thấy bạn bị chôn vùi

một bí mật mà chúng ta không bao giờ có thể giữ

được em

.

em đâu mất

.

và bài thơ chỉ dám nói thế thôi

sau khi bị vùi

vào bầu ngực


Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

%d bloggers like this: