Thơ at I-95

A poem in Vietnamese by Đinh Trường Chinh
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Art: Đinh Trường Chinh
Published on Gobblers & Masticadores Espana

Thơ at I-95

going the distance 

through sections of the forest

clatter of dusk

stints of rain

go

go through

all that past

father was a mountain

mother was just there

a cloud in passing

dusk drifting

seamlessly through the forest

spirit rolling with the approaching rain

picking my daughter up from a campus 

so far away, the distance seemed but a moment

a flashback.

now I’m a parent

driving my children

and the faraway clouds

in sahā 

May 2022

—–

Thơ ở I-95

đi xa qua những tầng rừng

qua chiều tịch mịch

qua từng liếp mưa

đi

đi băng

hết ngày xưa

thấy cha dáng núi

mẹ vừa

mây qua

chiều trôi

suốt cánh rừng nhoà

hồn lăn theo bánh chan hoà mưa sa

đón con từ nội trú xa

đường đi trăm dặm

chỉ là sát na.

bây giờ ta cũng mẹ cha

chở con

cùng đám mây xa

ta bà …

17.5.2022. last day of school. W&M


Đinh Trường Chinh, the poet and artist, was born in 1970 in South Vietnam. The poet currently works in IT in Virginia, U. S. A.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

the dark thoughts

A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

1.

I’m aware of the path you have chosen

in the sudden rain

.

I’m aware of the secrets

communicated in your eyes

.

you are wise and sad

through all your

dark thoughts

2.

your eyes darken when it comes to me

I don’t know if you love me

or not

.

but our shadows

shall eventually move on

like the passing years

beyond death

.

like how I will

one day die

3.

perhaps in heaven

the green path on the way up shall widen

.

time will move on

there like the leaves and we will fly

if we can’t surpass it, we will die

you’re aware that if I’m unaware

then you shall simply pass by

.

we can’t have a wedding

we are both adulterers

.

some say: he will find someone else

he can’t keep following you around, right?

.

another person said: ah now the hair on my head is now

as grey as the pigeons on a ledge

.

no one understand us

.

we are martyrs

blowing our own horn

on our own saddle, on our high horse

.

we have separate paths

he’s a martyr looking for love

she’s a woman on the verge of being over the hill

dusk is upon her skin tan by the yellow sunset like her hair

don’t give up, don’t cry

.

the martyr now lost for words

he could but sing karaoke in tears

in his cool scented scarf

.

while another martyr smiled

from two thousand miles away

there’s still a seat on the plane

round-trip

4.

the airport

noisy with the sound of tired travelers

trying to focus their thoughts on the war

the number of deaths

.

the martyr arrived home armed with a poem reflecting the current times

but couldn’t disregard the beauty of it all

like just then

the passing breeze

.

the beauty of the beard and the head

chins always held high

and eyes that knew how to speak

the secrets

dry mouth

.

our fear and cowardice

like the eyes of a child facing fear

.

one cry

.

awe those eyes

and hands

and legs

we need but one voice

.

awe breast where he could bury his head

lips he could use to lie

we need but one voice

.

we must stay until all the important people are dead

we have but one cry

haha, you’re just jealous.

.

pity

how we would bend backward

because of such mediocre slander

.

we need a voice

we are not cowards

we don’t have a stutter nor are we dumb

.

they still have an imagination

we’re not doing it for our own entertainment

we are all geniuses

even through the natural disasters

.

like when someone called her, the child

their voice was crystal clear

like water trickling over rocks

in a village far

far away

.

we are bitter we are sweet

.

we have nothing left but our voice

even where she was, the poor child quietly 

playing alone

.

like a lotus flower overflowing in a stream

beneath a canopy at a temple

where you can quietly sit and dream 

and kisses are roses

.

glorious

where the sun sets at the end of the horizon

like the closing of a garden in an Arabian Night

slipping slowly into sleep

.

we have but a voice

the moment the child, she’s gone

we will once again live

.

like a sea of longing in a song the sea reverie

the sea is as overwhelming as the night

and the day shall ignite

in the fragile lyric

.

we live within the light before we return 

to a state of nothingness, their home

.

awe honey

baby, don’t cough

.

we are nothing but a calling

if I was a flower on those branches

I would have climbed as high as I could to reach 

his window, try my best to improve 

the ambiance of his room

.

if I was a sweet little bird

perched on the branch 

I would sing about how much I love him

all-day

until he bothers me

instead of trying to bother the maiden, the child

.

with his sinister eyes

bear the songs

bear his long sighs

like divided into halves

the last glass of wine

.

and because I’m not a maiden

not able to kiss him with my lips

I can but take in a whiff of his drunk, blunt

breath, which rhymes with c..t

he likes it but poetry does not

.

we pass a room emanating 

the reciting of poetry like a dream 

in line with each breath, no one knew they were all over each other

shimmering gold and yellows in the dark

.

that’s why the poem 

now sounds like the poet was singing a song

the poem was popularised in an anthem when the corrupted world of trần tiến dũng was destroyed plagiarised with his light drowned out in waves

night after night

there, we’ll find

the bright stars

shimmering like beaded necklaces

why don’t you shove the beads down her throat, the poor child?

.

we want to spin

it around so you could play with it

the necklace of an old man

sucking on a pipe

.

she laughed as though she was a child full of dreams

hiding behind the eyes of a goddess on earth

laden with envy and jealousy. There are only kings and queens here

the pain in the neck we had to put up with all night?

.

we forget

we still have a voice

the wildflowers blooming early in the field

I have to reserve them as a gift for all of us

before we perish

.

we have a voice

the game has changed

looming is a huge dark shadow 

or it’s so small it’s undetectable

.

the shadows rushing, sneaking up along a wall

prepossessed like those who are gay

and in the end, we’ll see that 

they’re mesmerised by the light

.

till one night, it seems 

all the light is together in your eyes

how, how may we draw you, an arena, open space

lay beneath 

.

we breathe

important people like us need a dreamy voice

we have a million flame

the chaos of stars

we take them for granted

the messy constellations through the clouds

we won’t fly

so, we should breathe

but that’s our garden, we’re important

.

we take with us the world

on a path where our footprints are within 

a mysterious flame

.

waking up, gosh to a dawn inside hollowed trees

stepping sleepily, searching

the length of various pathways

.

do you remember the ducks we saw

do you remember how they slept?

they have only the one leg

we have the one voice

a swan with a dream

.

now the surface of the lake bears the light alone

reflecting such fragile moving regal golden autumn light 

.

there’s a star, in the lake, if you look down

you could almost touch it

like a yellow moon at the bottom of the lake like so long ago

a young woman scooped it up, drank it

bedazzled the poor monk, gave him a heart attack (almost)

.

so what if there were

shimmering shiny silky stars glistening glimmering gloriously on shiny shimmering shirts

.

gosh the chill

even the light to it had a chill 

they have placed a layer of mist around everything

what will happen when the air is filled with this foggy whiteness

to the point where we will lose our way

along the paths formed by the foggy wall

.

we are the autumn

the more we follow

the more we run the more we are afraid of losing our way

truly a silvery night

and the long winded poem is a bit different somehow

.

we step away stood there and watched her

to find that she, the poor child’s now a stranger

along the way we meet all sorts of righteous people

oblivious to their own deception

.

but we have it all

adamantly and quietly we unravel our dreams

if the night is ours

but right now

we are alone in this world

we, more importantly are but two

.

baby(em) don’t cry

FEBRUARY 28, 2022

—–

những suy nghĩ xám xịt 

1. 

tôi biết con đường bạn đi 

núp sau cơn mưa bất chợt 

.

tôi biết bạn có những bí mật 

nói chuyện với nhau chỉ bằng ánh mắt

.

bạn buồn và khôn 

với những suy nghĩ xám xịt 

của bạn 

2. 

đôi mắt của bạn u tối đối với tôi

tôi không biết nếu bạn yêu tôi

hay không yêu tôi 

.

mà thôi bóng tối

chúng ta rồi cũng chỉ trôi 

như năm tháng trôi 

qua cái chết 

.

như tôi 

sẽ chết  

3.

có lẽ tôi phải lên đến tận thiên đường 

cầu thang màu xanh rộng mở 

.

thời gian sẽ trôi 

chúng ta như những chiếc lá đang bay

nếu chúng ta không vượt qua, chúng ta sẽ chết

bạn biết và nếu như tôi không biết 

thì bạn trôi  

.

chúng ta không thể làm đám cưới 

chúng ta là hai kẻ ngoại tình 

.

có người nói: chàng hãy tìm người khác 

chứ không lẽ cứ mãi đi theo em?

.

một người nói: dạ thưa mái tóc trên đầu 

trắng như chim bồ câu 

.

chẳng ai hiểu chúng ta 

.

chúng ta là những hiệp sĩ 

đang thổi vào sừng của mình 

và đang trên yên ngựa 

.

chúng ta đi theo con đường riêng 

chàng hiệp sĩ tìm tình yêu 

nàng phụ nữ trước ngày tàn đi tìm 

buổi chiều nước da nâu màu hoàng hôn vàng như tóc 

cố lên đừng khóc  

.

chàng hiệp sĩ đã quên lời

chỉ còn cách hát karaoke trong nước mắt 

khăn lạnh và thơm 

.

khi một hiệp sĩ khác

đang mỉm cười từ hai ngàn cây số 

vé máy bay còn chỗ 

khứ hồi 

4. 

sân bay 

tiếng ồn ào của những con người đang mệt mỏi 

cũng cố giật mình với những suy nghĩ chiến tranh 

và danh sách những người đã chết 

.

chàng hiệp sĩ bay về làm thơ căm thù theo thời thế

nhưng không thể bỏ qua vẻ đẹp như thể

một cơn gió 

mới thổi qua

.

vẻ đẹp của hàm râu và cái đầu 

lúc nào cũng ngẩng cao và ngỏng cao cùng 

đôi mắt biết nói 

những điều bí mật

đôi môi sẽ khô

.

sự sợ hãi và nhút nhát của chúng ta 

như đôi mắt trẻ nhỏ ngơ ngác trước lời hăm dọa 

.

một tiếng khóc 

.

ồ ồ đôi mắt 

và đôi tay 

và hai chân 

chúng ta chỉ cần một tiếng nói 

.

ồ ồ có bộ ngực để anh ta vùi đầu 

đôi môi anh ta có thể nói dối 

chúng ta chỉ cần một giọng nói 

.

chúng ta phải ở lại cho đến khi chúng tôi chết

chúng ta chỉ còn một tiếng kêu 

lêu lêu đồ ganh tỵ 

.

đáng thương 

chúng ta gãy xương sườn 

vì những lời vu khống 

.

chúng ta cần một tiếng nói 

chúng ta không hèn 

không câm không ngọng 

.

chúng vẫn còn sự tưởng tượng 

chúng ta không tự sướng 

chúng ta là những thiên tài 

cả khi thiên tai bão lũ 

.

như ai đó gọi em 

giọng trong như nước 

trong veo rơi trên đá

ngôi làng xa 

vắng lặng

.

chúng ta cay đắng chúng ta ngọt ngào 

.

chúng ta chỉ còn giọng nói 

nơi em cũng yên lặng 

chơi một mình  

.

như đóa sen ngập tràn bên suối 

dưới mái vòm một ngôi chùa

nơi lặng và ngồi và mơ và mộng

nơi nụ hôn là những bông hồng 

.

rực rỡ 

nơi hoàng hôn vẫn còn chìm sâu 

như khu vườn ngàn lẻ một đêm Ba Tư khép lại

chìm vào giấc ngủ 

.

chúng ta chỉ còn một giọng nói 

một chút nữa khi em đi

chúng ta sẽ sống lại 

.

như bài hát biển nhớ 

biển đầy như những đêm 

và ngày sẽ bùng cháy

trong khúc hát mỏng manh 

.

chúng ta sống trong ánh sáng 

trước khi quay về cõi hư vô là ngôi nhà của họ  

.

ồ ồ em gái 

em đừng ho 

.

chúng ta chỉ là một tiếng gọi 

nếu tôi là bông hoa trên cành cây đó 

tôi sẽ trèo lên để chạm vào cửa sổ 

của anh ấy, và cố sức làm cho căn phòng 

càng thêm xinh đẹp 

.

nếu tôi là con chim nhỏ

rung rinh trên cành 

suốt ngày tôi sẽ hát 

tình yêu của tôi cho anh ấy

cho đến khi anh ấy quấy rối tôi

không còn quấy rối một nàng thiếu nữ 

.

với đôi mắt u ám

anh ấy sẽ phải nghe những bài hát

mà anh ấy phải thở dài 

như sự chia hai 

ly rượu cuối 

.

và vì tôi không là một thiếu nữ

để có thể hôn anh ta bằng miệng

tôi chỉ có thể đo nồng độ cồn 

vần ồn 

anh ấy thích nhưng thơ không thích 

.

chúng ta ngang qua căn phòng 

mờ ảo tiếng đọc thơ kéo theo những âm thanh

hơi thở, có ai ngờ chúng quấn quít quấn lấy nhau

và lấp lánh ánh vàng trong bóng tối 

.

vì thế bài thơ 

đã chuyển sang tiếng hát nhà thờ 

nó đã được phổ nhạc khi bầu trời lông gà lông vịt của anh trần tiến dũng bị phá vỡ

và bị đạo và ánh sáng bị nhấn chìm trong làn sóng 

mỗi đêm   

.

ở đó, chúng ta thấy

những ngôi sao sáng 

lấp lánh như những chuỗi hạt 

sao anh không nhét sợi dây chuyền vào cổ họng em? 

.

chúng ta muốn xoay 

nó tròn và bạn có thể chơi với nó

mặt dây chuyền có một ông già 

ngậm tẩu

.

em cười như thể em là đứa trẻ mơ mộng

phía sau đôi mắt tiên nữ giáng trần đang sống

trong sự ghen tị. Chúng tôi là vua và hoàng hậu

chúng ta có mệt mỏi cả đêm? 

.

chúng ta quên 

chúng ta vẫn còn giọng nói

những bông hoa sớm trong đồng cỏ 

tôi phải tặng chúng cho chúng ta 

trước khi chúng tàn lụi

.

chúng ta còn một giọng nói 

trò chơi đã thay đổi

cái bóng lù lù quá lớn 

hoặc thu nhỏ lại quá nhỏ

.

những cái bóng vội vàng, len lén dọc theo một bức tường

ám ảnh như những người đồng tính

và cuối cùng chúng ta nhìn thấy chúng

mơ hồ ánh sáng 

.

cho đến đêm, dường như tất cả ánh sáng 

đều tập trung trong mắt bạn

bằng cách nào đó, chúng ta vẽ bạn, một công viên rộng mở

nằm bên dưới 

.

chúng ta thở 

chúng tôi cần một giọng nói mơ hồ 

chúng ta có một triệu ngọn đèn

sự rối loạn như các vì sao

chúng ta coi thường chúng 

những chòm sao rối tung trong mây

chúng ta không bay

thôi, chúng ta hãy thở 

đó là khu vườn của chúng tôi 

.

chúng ta mang cả thế giới 

vào con đường dấu chân chúng ta trong ngọn lửa 

huyền bí 

.

thức dậy, ôi bình minh trong những thân cây rỗng

bước ra cơn buồn ngủ, nhìn

dọc theo những con đường 

.

bạn có nhớ chúng ta đã quan sát những con vịt 

chúng ngủ như thế nào không?

chúng có một chân 

chúng ta có một giọng 

thiên nga có một giấc mơ  

.

bây giờ mặt hồ chỉ mang ánh sáng 

hoàng thu vàng phản chiếu rung động mong manh 

.

có một vì sao, trong hồ, nếu bạn cúi xuống

bạn gần như có thể chạm tới nó 

như trăng vàng đáy nước ngày xưa 

cô nàng múc uống 

luống cuống nhà sư 

.

ước gì 

có sao như sương có sương như sáo sao giăng đầy ngực áo

.

nó lạnh làm sao

ngay cả ánh đèn cũng lạnh 

họ đã đặt khăn choàng sương mù xung quanh 

cái gì sẽ xảy ra nếu không khí trở nên trắng mờ 

đến mức chúng ta sẽ lạc lối 

dọc theo những con đường tạo ra từ bức tường sương mù 

.

chúng ta là mùa thu

chúng ta càng đi theo

càng chạy càng sợ lạc 

thật là một đêm bằng bạc

và bài thơ thật dài và khác lạ làm sao

.

chúng ta bước đi chúng ta đứng đây nhìn 

để thấy em đã trở nên xa lạ

trên con đường chúng ta gặp toàn những kẻ nghĩ mình thành chánh quả

không biết mình ba hoa 

.

nhưng chúng ta có tất cả 

thì thầm đột nhập giấc mơ 

nếu đêm là của chúng ta

nhưng bây giờ 

chúng ta cô đơn trong một thế giới  

chúng tôi chỉ còn hai chúng ta 

.

em đừng khóc 

ngoài vườn cỏ mọc 

màu xanh…


Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

The Red Cottage, the Blood Moon

A poem in Vietnamese by Thanh Tâm Tuyền
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Art: Đinh Trường Chinh

NGÔI NHÀ ĐỎ, TRĂNG HỒNG (6 biến khúc quanh một đề thơ cổ)

THE RED COTTAGE, THE BLOOD MOON

1

The summer blood moon over the red cottage on a hill.

The warm summer allure of a kiss,

Calling upon the leaves and refreshing rain,

Distinguishing in waves, the burning sadness.

The storms long ago rains now in deep greys.

Damp mouldy latched door, shut in seclusion.

Yes, tap, tap those detached fingers.

Hidden drunken face, silent dreams in the knotted.

Amidst the crowd settle on the wooden bench alone.

Dusk over the garden appeared in a singular autumn light

Silent wooden idol. Sound of escaping footsteps.

Sudden confounding ambiguous ladder.

Vertical climb, lost breaths.

Corroded stony steps littered with hesitation.

Endlessly towering with holding a stony-spirit.

Light embraced deeply in the mere thousand.

Or otherwise. Step on the footprints of strangers.

Landslide. Searching watchful eyes of ancient trees.

Icy flames of the resounding brilliant blood moon.

Dizzy laboured home. The nervous hills dutifully residing

The sudden awakening stranger in the days to come,

Witnessed a home burned as though a heart was on fire.

A blood moon shaken by the wind on the meadow.

Sleep was overwhelmed by unexplained sobbing.

2

The strange blood moon over the red cottage on a hill.

The afternoon wilting, the sky purple through the fresh mist

The sunlight merry – as sound bright eyes –

The distant smile, the cityscape, greets him.

Drooping eaves, ancient roof tiles.

Budding old flowers, a display of novel dreamy blooms.

Wondrous dreams, strings of crazy torrential rain.

Along with the raindrops were the tears of separation.

Breaths incubated in the walls of a thousand deaths.

Sunlight, as desolate as the moonlit flames.

Upon tragedy the flickering droopy faces

Faces saved behind all the makeup.

Deserted stone footings in reverie of someone’s footsteps 

Echoes of lonely heels out on the veranda.

Emptiness, the moon exposed by the sinking inebriation 

Deep echoes from the foot of the horizon.

The light lit. A window was still open.

As the stars blurred in blaring light.

Night gradually sank. Playful butterflies wavered.

Where was the soul ready for a lifetime of dreams?

The pale colourless moon. Silent cottage. Damp chill hill.

Sad lingering sound of a flute in the dark.

Slippery footpaths pushed forth the hesitant footsteps.

The cottage drifted away in an exhausted flood.

3

The alluring blood moon over the cottage on a hill

The delta horizon, lone windy wharf in the fog.

(The pull of endless ocean rips awakening a sound heart)

She returns home lost in the full moon.

The storms, torrential storms

Pushed the breathless moon out to sea.

The dewdrops, beguiling dewdrops

The autumn folded in leaves, refuge, prayers.

Hovered stony steps. Illusions released. Mysterious pathways.

Upon which step was the widening desolation.

“Where are you? Alone I’m lost.”(she thought)

Awkward chuckle.

Steeped in all the swashes of cold rain

The last bit of fading sunlight, happily giggled

On the locked door was a festering scar

Splintered wood. Eyes closed upon regret.

Out on the porch were the creaking of old wood. The door opened.

“Who are you?” His voice echoed

Stirring dark moments. Outside, the opaque sky retreated

“Who are you?” His voice startled the nocturnal bats

Invite not the fire. Undulated were the undefined footsteps.

Heart chambers overwhelmed with mournful fire.

Invite not the fire. Shadowy flickered flames.

Heart chambers blinded by the brilliant cold light.

Both cold hands traced the absent pervasive scent.

The walls were damp with moss. Dusty were the benches. Gosh the summer.

Windswept, the sunlight flew. The table was a distant memory.

The flowers eagerly danced(forgot their purpose).

The window panes, unreflective

“Who are you? He asked from behind the unreflective pane

Lost was the city in the dark, though in the late autumn haze

“Who are you?” he asked most earnestly.

Holding tightly onto the trunk, a sad leafless desiccated tree,

In the garden long ago she wept till there was nothing left of the night.

The lustreless moon kept its distance. The day was too afraid to dawn.

The hill wavered. The grass has mistaken it for the cold dry autumn wind.

4

The pining blood moon over the red cottage on the hill 

In quivering breaths of the mist. Fell upon the horizon

The constant wind rose in cool sadness, clouds in gallops rearing

Calls of the black swallow. Dropped mid-air was the solitude.

The hill bobbing up and down on the frothy white waves

The roof embraced, by the crescendo of somebody’s howling anguish.

Someone was trying to maintain a cool demeanour.

Night, a soul somewhat clumsy. Bit its lip.

The sinking stony steps. Slippery cold rocks

Lifting beneath one’s feet. Unsteady adrift in waves.

Wistful regrets of the breeze in those nights 

The stones rose to meet each weightless footstep.

White pollen searched from the head of the slope.

The flowers checked the horizon. The plain path revealed at dawn.

The resentful flowers teased. In mad sardonic laughter.

Wilted, waiting for the damp wings. The haze.

The golden light going out like the dying flame of a match

Fire of a distant sail, mindful of fireflies

Lovesick call of biting bitterness

Resound shadows in nothingness, touch of sweetness.

Behold the drenched hair, leaning over the jagged ledge.

Awkwardly clinging to the wooden door frame.

The windy brooding porch, dark magic

Head throbbed, pounding horror.

5

The bloody red moon over the red house on a hill.

Infinite doorway. Draping earth brown eaves.

Trees in brilliant hues of green. Charcoal purple skies. Mountains imposing.

Down the slopes, the commotion in the streets unfurled in yellows.

The sharp(cat) eyes startling in the sound dark summer.

Daylight feverish. Sunlight, a blanket of desire.

The damp door to the leaking imprisoned time flung wide opened, 

Caressing breeze, impelling radiance upon the summer night.

At the head of the slope he took in a quick breath

His chest rumbled. Emptied of the forgotten sounds.

The stony steps greeted – a fragrant season of herbs –

Plain and clear greetings. Flew. Bells as they were resounding. 

Stupefied mid-step. The tears poured.

The night sky of long ago, returned in a windstorm.

The confiding walls, silent. Lifting her chin to a dream in a blink,

Satiated untamed steps, an earnest evergreen moon.

The loose lock broke. The door flung open. A blur.

“Who are you?” (She asked) the wooden bench lost its footing.

The moonlit winding path. Intently listened.

“Who are you?” (She asked) the bird chirped, lost. Hesitant.

She’s frantic in the garden. The unreal day.

Gathering wood. Building the fire. Shook the moon.

The cottage spinning up high on the carousel

The windswept hill. Brilliant fire on an iceberg.

6

The unfurling blood moon over the red cottage on a hill.

Teal sky. The mountain dazed, the strange forest wind.

The trees, tipsy. The night, far away, silent.

A period of wind change. Sadness upon the leaves.

Quiet. The quiet fell. A twig snapped. Something moved.

Searching eyes, startled, the hidden dreams. 

He turned around exhausted, viewed the retreating city.

The door securely shut. Surrounded by fences. Eyes hollowed.

The moon in a blink moved. Minus the crescendo of a petering song.

The glorious golden summer, endlessly unfurling.

In you were there any melody left dear night, oh night

To soothe him? A sky weakened by illness.

Each step up, the battered desolation.

Uneven breath. Oh tattered dishevelled soul.

Gosh eroded stone, scarring stupor.

Tempting. The freezing evening thunderstorm.

Let’s go, live. (be a)fool like Orpheus.

Don’t look back. Don’t look back. The dusty shores.

Sprouting thorns, untamed Eden. The vision of her drifting

Dissipating down the sound dark corridor.

At the gateway of death, prolonged blindness

A bloom closing upon intimate uncertainty.

Don’t look back. Don’t look back. My love(she exclaimed).

The moon was accidentally bright. The moon silent, held onto a gulp of dew.

The season turned poisonous. The retreating cottage held its breath.

The hill obstinate. The broken branches, shed leaves.

Don’t look back. The autumn mist is adrift, shifting.

Don’t look back. The naked moon is evergreen.

(September 2021)

NGÔI NHÀ ĐỎ, TRĂNG HỒNG

(6 biến khúc quanh một đề thơ cổ)

Trước sau nào thấy bóng người

Hoa đào năm ngoái còn cười gió đông.

Xập xè én liệng lầu không,

Cỏ lan mặt đất, rêu phong dấu giày.

Cuối tường gai góc mọc dầy

Đi về này những lối này năm xưa…

Nguyễn Du

Gửi vợ chồng K.

1

Ngôi nhà đỏ trên đồi trăng hồng hạ.

Hạ nồng nàn quyến rũ môi hôn,

Gọi mưa mùa tắm gội xanh cỏ lá,

Dập tắt sầu thiêu đốt, phả du dương.

– 

Mưa ngày qua, mưa ngày nay, xám ngắt.

Cửa đóng cài, cửa ẩm mốc cô đơn.

Gõ lên đi ngón tay cung khờ khạo.

Nép đầu say, tóc rối mộng thầm.

Ngồi xuống ghế mộc bầy riêng lẻ.

Chiều bên vườn gợn sóng nắng sơ thu.

Im tượng gỗ. Tiếng chân ai thoát chạy.

Bỗng bâng khuâng thang cấp lượn mơ hồ.

– 

Trèo dốc đứng, vội vàng hơi thở hụt.

Bậc đá mòn rợp lối phân vân.

Hồn đá nín thiên thu chót vót.

Ghì ôm sâu chớp sấm non ngàn.

– 

Theo lối khác. Giẫm dấu chân người lạ.

Đất trượt trơn. Cây cối rõi trông tìm.

Trăng hồng sáng ngân nga lửa lạnh.

Nhà lao đao. Đồi rào rạt ngoan nằm.

Kẻ lạ mặt bỗng đêm mai hoảng thức,

Thấy ngôi nhà bằn bặt cháy như tim.

Đồi giông gió lay trăng hồng lả thiếp.

Và hàm hồ buột giấc khóc êm.

2

Ngôi nhà đỏ trên đồi trăng hồng lạ.

Chiều úa tàn, trời tím buổi tinh sương,

Nắng hớn hở – nắng trong veo như mắt –

Mỉm cười xa, phố thấp, vẫy chàng.

– 

Mái nghiêng cúi, ngói nâu đời cũ xỉn.

Trổ bông xưa, phơi đoá mộng dị kỳ.

Mộng vời vợi, chuỗi mưa điên xối xả.

Xuôi theo mưa giọt lệ chia lìa.

Tường ấp ủ hơi dồn nghìn giấc chết.

Nắng như trăng nhóm lửa bơ vơ.

Gương mặt héo chập chờn sau giậu đổ

Khuất dung nhan trong dáng ơ hờ.

– 

Thềm quạnh quẽ gọi chân ai hồi tưởng

Gót cô đơn nghe rảo tận hiên ngoài.

Quãng trống trải, lịm say trăng thố lộ

Những âm vang cùng thẳm cuối trời.

– 

Đèn vẫn thắp. Cửa sổ kia vẫn mở.

Loé sáng mù như một đốm sao.

Đêm dần lụn. Bướm đen vờn nghiêng ngả.

Đâu người ngồi nhập kiếp chiêm bao?

– 

Trăng lợt lạt. Nhà im. Đồi rét mướt.

Tiếng sáo khuya rong ruổi u hoài.

Đường trơn dốc đẩy chân trì níu.

Nhà lênh đênh theo trận lũ rã rời.

3

Ngôi nhà ở trên đồi trăng hồng lả.

Trời vàm sông, bến quạnh gió mù tăm.

(Nước thao thức lòng sâu cuồn cuộn hút)

Nàng trở về lạc nẻo đêm rằm.

– 

Những trận mưa, những trận mưa tầm tã

Đẩy trôi trăng ra biển im hơi.

Những giọt sương, những giọt sương giả lả

Lá khép thu, nương náu, kinh lời.

– 

Bậc đá nổi. Ảo giác buông. Lối ẩn.

Thềm nào đây trải rộng giấc hoang vu.

“Chàng đâu? Chàng đâu? Riêng mình ngơ ngác.”

Chốn tình si thoang thoảng giọng cười mờ.

– 

Trong thớ mủn mưa hắt đầm lạnh lẽo

Nắng muộn màng, nhợt nhạt reo vui

Trên cửa khoá, phô vết thương loang lở

Gỗ xác xơ. Mắt khép bùi ngùi.

– 

Trên hàng hiên động tiếng mòn. Cửa mở.

“Nàng là ai?” Âm dội vẳng quanh vòm

Phút tối ám. Ngoài kia trời đục xoá.

“Nàng là ai?” Hoảng hốt cánh dơi đêm.

– 

Đừng khêu lửa. Chân mập mờ bước sóng.

Buồng tim ta lửa ngún phủ thê lương.

Đừng khêu lửa. Ngọn lắt lay tỏa bóng.

Buồng tim ta sáng quắc ánh băng.

Hai tay giá trườn quanh hương nồng vắng.

Tường ẩm rêu. Ghế bụi. Ôi mùa hè.

Gió lùa thổi, nắng bay. Bàn quên lãng.

Những đốm hoa nhảy nhót ham mê.

– 

Khuôn cửa sổ, gương chìm không hắt ảnh

“Nàng là ai?” Chàng dưới thấp sau gương

Phố khuya lạc, mờ như đang thu muộn

“Nàng là ai?” như thể lối vô cùng.

Níu chặt song, dáng cây sầu khô trụi,

Trong vườn xưa nàng khóc cạn đêm nay.

Trăng thất sắc lánh xa. Ngày sợ rạng.

Đồi chập chờn. Cỏ rối tưởng heo may.

4

Ngôi nhà đỏ đồi trăng hồng đuối nhớ

Thở hơi sương run rẩy. Ngã trong trời

Nhoè gió bấc, ngựa mây dồn gấp vó

Tiếng nhạn đen. Thả bổng quạnh hiu rơi.

Đồi bập bềnh trôi trên lũng biển trắng

Mái nhà ôm, nhô nóc hú gào người.

Người gắng gượng rõi dáng hình lãng đãng.

Đêm như hồn lóng cóng. Cắn môi.

– 

Những bực đá lấp chìm. Đá rét mướt

Dâng dưới chân. Đợt sóng nổi chông chênh.

Người hẳn tiếc những khuya trời ngỏ thoáng

Đá nhún mình nâng gót nhẹ thênh.

– 

Bụi hoa trắng ngó tìm trên đầu dốc.

Hoa ngời trông. Rạng hiện lối đơn sơ.

Hoa thù nghịch. Cười ý sầu điên đảo.

Rũ rượi hong cánh ướt. Quãng mờ.

– 

Đèn vàng lụn như đầu diêm xoè tắt

Lửa thuyền xa, đom đóm dạt phiêu bồng.

Tình rầu rĩ kêu tiếng trầm cắn đắng

Bóng vang hư, thoáng lịm như không.

– 

Kìa tóc sũng, tựa gờ tường đay nghiến.

Bám vịn trên cửa gỗ sượng sùng.

Thềm hiên gió rập rờn xô huyễn hoặc.

Đầu buốt mê nhịp gõ kinh hoàng.

5

Ngôi nhà đỏ đồi trăng hồng vằng vặc.

Cửa thiên thanh. Mái xoãi ngủ sậm nâu.

Cây biếc lục. Trời tím than. Núi sững.

Phố tuôn vàng huyên náo dưới triền sâu.

– 

Hạ đen thẳm ngỡ ngàng đuôi mắt sắc.

Cơn sốt ngày. Nắng trải thảm ham mê.

Mở tung cửa nhốt thời gian ủ dột,

Gió mơn man, lùa rạng rỡ đêm hè.

– 

Chàng thở vội hương bay trên đầu dốc.

Ngực cồn cào. Trống hụt những âm quên.

Bực đá gọi – ngát một mùa thảo mộc –

Gọi trắng trong. Phấp phới. Chuông rền.

– 

Trên lối nhớ đứng ngây. Tuôn lệ.

Trời đêm xưa, gió lộng cũng về thăm.

Tường giãi im. Nàng ngửa đầu chợp mộng,

Thềm hoang đầy, xanh miết miết trăng.

– 

Chốt lỏng gãy. Cửa bỏ không. Mờ hoặc.

“Chàng là ai?” Ghế mộc quỵ rời chân.

Trăng rọi lối quanh co. Ngách lắng tiếng.

“Chàng là ai?” Chim kêu lạc. Tần ngần.

– 

Nàng hớt hải ngoài vườn. Ngày huyễn ảo.

Góp lượm cành. Đốt lửa. Xốn xang trăng.

Nhà quay tít trên vòng quay đám hội

Gió khắp đồi. Lửa chói sáng biển băng.

6

Ngôi nhà đỏ trên đồi trăng hồng khoả.

Trời sương lam. Núi ngây rừng gió lạ.

Cây ngà say. Đêm heo hút lặng khơi.

Mùa trở gió. Rười rượi buồn cỏ lá.

– 

Im. Rớt im. Nhánh khô ròn. Bước động.

Ngói lệch xô, bàng hoàng, che khuất mộng.

Chàng quay lưng mỏi mệt ngắm phố chìm.

Cửa đóng bít. Rào vây. Mắt hoắc trống.

– 

Trăng chợp lay. Nhỏ to vắng tiếng hát.

Mùa hạ vàng rực rỡ, tuôn bát ngát.

Đêm ơi đêm còn khúc điệu nào chăng

Vỗ về chàng? Trời yếu đau ngăn ngắt.

– 

Mỗi bực cấp bước leo dầm hiu quạnh.

Thở chênh chao. Hồn tả tơi sóng sánh.

Đá mòn ơi, thấm thía dấu lãng quên.

Lối mờ tỏ. Mưa giông khuya ngất tạnh.

– 

Hãy đắm đuối. Chàng Orphée si dại.

Đừng ngoái nhìn. Đừng ngoái nhìn. Bờ bụi.

Tủa gai, vườn hoang phế. Bóng ảnh nàng

Trôi tan tác trong hành lang thẳm tối.

– 

Cửa ngõ chết, nỗi mù dằng dặc

Hoa trông vời khép niềm riêng nghi hoặc.

Đừng ngoái nhìn. Đừng ngoái nhìn. Chàng ơi.

Trăng ngỡ sáng. Trăng ngậm sương trầm mặc.

Mùa ngã độc. Nhà nín hơi lẩn lút.

Đồi sượng sần. Cây lìa cành, lá trút.

Đừng ngoái nhìn. Phơ phất khói sương thu.

Đừng ngoái nhìn. Trăng khoả thân xanh mướt.


Thanh Tâm Tuyền (1936-2006), real name Dư Văn Tâm, was a poet, as well as critic, editor, fiction writer, and playwright. He was born in Vinh, moved to Saigon in 1954, emigrated to the US in 1983, and died in Minnesota in 2006. (Source: Wikipedia)

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

and your sadness dear

A poem in Vietnamese by Vàng A Giang
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Art: Đinh Trường Chinh

and your sadness dear

– for someone special –

and your sadness dear ran through me

a sadness the colours of jade glistening

hopeful of the coming days 

when humanity has forgotten the fact that

your sadness will rise beyond brilliant joy

your sadness is a virtuous green

the epitome of the beauty of a young woman

your sadness cleansing all my discerning senses

a nake soul in the wind

I’m steeped in your sadness

wondrous caress

sound and boundless

facing the formless afternoons

I’ve savoured earnestly your sadness

I wanted to hold you

soothe you

nurture your sadness

across the endless dimensions

your sadness remains in my mouth pure and true

July 2022

_

và nỗi buồn em

                  – Cho một người đặc biệt –

và nỗi buồn em chảy tràn trong tôi

nỗi buồn màu ngọc bích lấp lánh 

những hi vọng của một ngày gần

khi loài người quên hết một điều

nỗi buồn em trồi lên thành niềm vui xán lạn

nỗi buồn em xanh trong tinh khiết

như tận cùng vẻ đẹp của người thiếu nữ

nỗi buồn em dội lên mọi giác quan anh bần bật

như một người trần truồng đứng trước gió

anh thấm hết nỗi buồn em

mơn man và vời vợi

lắng sâu và bao la

trước những chiều không gian không hình hài

anh ngậm chặt nỗi buồn em

anh muốn âu yếm em

anh muốn ru em

ru nỗi buồn em

để đi hết mọi chiều kích

nỗi buồn em vẫn trinh nguyên thanh bạch trong vòm miệng anh.


Vàng A Giang, the poet born in 1993, in Lào Cai, Northern Highlands, Vietnam.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

Equality

Sáng nay đọc thoáng qua những tin tức trên báo của anh Mark, làm tôi nhớ lại những stt tôi đã viết xuống trong những cơn thịnh nộ. Tôi thích ghi lại những gì hiện hữu trong đầu tôi trong những khoảnh khắc cảm xúc như vậy. Ý cuối cùng, không được rõ ràng như mong muốn của tôi.

Đòi hỏi của tôi chính không phải là về sự bảo vệ nữ quyền. Chưa đủ. Tôi muốn bảo vệ những người với những vị trí yếu hơn mình. Những người này thường là đàn bà. Chưa tính đến những người lớn tuổi, con nít. Tôi luôn luôn sẽ bảo vệ gia đình tôi, trong đó có chồng tôi.

Tôi đòi hỏi sự công bằng trước hết là ở gia đình tôi. Muốn đạt được sự công bằng, thứ nhất là phải chấp nhận sự khác biệt giữa con người. Khác gì những bài thơ và khúc văn. Tôn trọng trước hết là sự khác của mỗi chúng ta, nếu bạn muốn là một con cừu của Ngài thì cũng ok mà, tôi sẽ tôn trọng ý muốn của bạn. Tôi vẫn mong bạn đạt được những quyền lợi không hơn không kém so với những người tôi yêu. Đây là mong ước của tôi đến ngày tôi nhắm mắt.

Cách tôi xử là qua ngôn ngữ. Ngôn ngữ, chúng vô tội, nhưng chúng ta đổ tội cho chúng vì những tư duy quá hẹp của chúng ta.

Chúng ta đã lợi dụng ngôn ngữ để hành hạ và bắt nạt những người với vị trí yếu hơn mình. Nhiều tiền hơn gầy hơn mập hơn tóc dài hơn trắng hơn vàng hơn … chẳng có gì cắt chúng ta sâu hơn bằng ngôn ngữ. Úi trời qua những con chữ thanh lịch và hiểu biết.

Thật là đơn giản, những lời chân thành của những đứa bé đó, nhưng sống với một tư duy trẻ con là một việc khó thành công. Càng thêm tuổi càng khó, càng ác, tôi đã nhận ra trong khuôn mặt của mình mỗi sáng đánh răng rửa mặt. Rửa không nổi hết những nét ác nỗi buồn.

Tục tĩu hay không là sự tự nhiên Thượng Đế đã ban cho loài thú con người.

November 2021


Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

Saigon, a nameless memory

A poem in Vietnamese by Nguyễn Đình Toàn
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Art: Đinh Trường Chinh


Những ngày nghỉ giữa tuần, tôi hay thăm ba má tôi (gốc bắc, lớn lên ở miền nam, nên chúng tôi được gọi hai ngài là ba má). Những cơ hội ngoài vườn uống trà hay nhâm nhi rượu. Tôi hay nhắc đến những bài thơ con cóc của tôi, và những bài dịch. Nhờ vậy mà các ngài có cơ hội kể lại những chuyện xưa.

Tôi không biết là ba má tôi có bao giờ nghi ngờ sự cứng đầu cố tình của tôi không. Mỗi lần trò chuyện, là những lần tôi muốn moi ra những vết thương cũ, không bao giờ lành – nhạc ông bà KL đó cũng là những suy nghĩ và trăn trở của những người như ba má!!!!! Quá buồn….nên nhiều khi muốn “trốn thực tại “. Sự chấp nhận nó to lớn hơn những gì chúng ta có thể tưởng tượng.

Hy vọng có chứ, ở nước ta, những nhà văn nhà thơ, dịch giả “trẻ” sau 1975. Ông bà ngoại của con tôi đã mọc rễ ở quê người đã được 40 năm, không còn mong ước những bước chân trên quê hương. Nỗi buồn của các ngài tôi nghĩ tôi sẽ không bao giờ hiểu hết được. Nhưng tôi muốn hiểu thêm, sự mong muốn của tôi là một niềm vui, niềm hy vọng nho nhỏ của hai ngài.

Bài dịch thứ hai của Nguyễn Đình Toàn, tôi không được vui lắm. Nhưng tôi muốn giữ lại kỷ niệm này ở đây.

Trâm.

April 1st, 2021

Saigon, a nameless memory

Saigon, 

I’ve lost you as though you’ve lost your name

A river of wandering sadness

Walking away faceless, abandoning one’s heart

I wonder if you will remember

Saigon,

Gone to where are the days of exhilarations through the streets

The joy of each greeting

Glorious is life soaked in boundless colours

Now what is there left

Who is left yearning for the rows of ancient tamarind

Yellow flower petals scattered across the parks over monuments

Gone are the unreachable dreams

Drifted long gone with the streams of life

Saigon

Gone where are the seasons rugged up walking in the rain

Hand in hand the sweet whispers of nothing

Gone where are the bunches of flowers and music seeping through the dying light

Gone where is Khánh Ly’s enthralling voice

Saigon

Gone are the days by each other through songs

Where are Phạm Duy’s sad love ballads

The tears at the beginning

What is there left

Who is left yearning for the rows of ancient tamarind

Yellow flower petals scattered across the parks over monuments

Left us yearning for the tender caress of long gone

What is there left

Saigon

I’ve lost you as though you’ve lost your name

Like the row of trees, its red leaves watchful and waiting

The sunlight illuminating the petite sweet silhouette 

Pouting lips sulking in silence

Saigon

I’ve lost you as though you’ve lost your name

As though the cold tombstone has the scent of a curse

As though the unreachable horizon had abandoned the land

Left is what

—-

Sài Gòn niềm nhớ không tên

Sài Gòn ơi! Ta mất người như người đã mất tên

như giòng sông nước quẩn quanh buồn

như người đi cách mặt xa lòng

ta hỏi thầm em có nhớ không

Sài Gòn ơi

Đâu những ngày khi thành phố xôn xao

Trong niềm vui tiếng hỏi câu chào

Sáng đời tươi thắm vạn sắc màu

Nay còn gì đâu

Ai ra đi nhớ hàng me già

Thu công viên hoa vàng tượng đá

Thôi hết rồi mộng ước xa xôi

Theo dòng đời trôi

Sài Gòn ơi

Đâu những ngày mưa mùa khoác áo đi

Tay cầm tay nói nhỏ câu gì

Đâu quầy hoa quán nhạc đêm về

Đâu rộn ràng giọng hát Khánh Ly

Sài Gòn ơi

Thôi hết rồi những ngày hát bên nhau

Đâu Phạm Duy với tình ca sầu

Mắt lệ rơi khóc thuở ban đầu

Còn gì đâu

Ai ra đi nhớ hàng me già

Thu công viên hoa vàng tượng đá

Ta tiếc thời âu yếm xa xưa

Nay còn gì đâu

Sài Gòn ơi

Ta mất người như người đã mất tên

Như hàng cây lá đỏ trông tìm

Mặt trời soi dáng nhỏ dịu hiền

Đang ngậm ngùi trên môi lắng im

Sài Gòn ơi

Ta mất người như người đã mất tên

Như mộ bia đá lạnh hương nguyền

Như trời xa đã bỏ đất liền

Còn gì đâu


Nguyễn Đình Toàn first penned under Tô Hà Vân, born September 6th, 1936 at Gia Lâm, by the Red river, outside of Hanoi. Left for South Vietnam in 1954, there he became actively involved in the arts, literature, poetry, plays, and music, in association with literary magazines like Văn, Văn học. He collaborated with Trần Phong Giao for many years in the selection of literature for Văn Magazine. He took up the position as the editor of Saigon Radio after that and became known for the Music program in the early seventies. He was captured twice after 1975 and was imprisoned in a re-education camp for nearly six years. He and his wife, Madame Thu Hồng, settled in the United States of America at the end of 1998. A retiree, he currently resides in Southern California with his family.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

A woman upon dusk

A poem in Vietnamese by Niê A Dũng
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Art: Đinh Trường Chinh

A woman upon dusk

*A collection of sadness on her sleeves

Accepts loneliness from the bottom of her heart and the desires

Hesitant

Faltering

Tentative

A woman

Brought forth yearning upon dusk

Weaving a hammock of clouds

Eddies of an endearing lullaby 

*Please speak not of today’s sunset

It’s like tea brewed the day before

Moody

Brooding

Speak not of this woman

As the faltering heart of a leaf falls upon dusk

*Please measure not loneliness with yearning

A woman’s breath has touched upon the afternoon

The moon’s heart

Utter not of the streets

Purple with crepe myrtle

Cicadas will be loss for word

Easter lilies calling upon summer

A woman taking the hold of dusk

Đàn bà chiều

*Gom nỗi buồn vắt lên vạt áo

Lấy cô đơn thành những cơn khát đáy lòng

Ngập ngừng 

Ngập ngừng

Ngập ngừng

Người đàn bà 

Đem chiều đi làm nỗi nhớ

Đan chiếc võng mây

Ru ngọn sóng tình

*Xin đừng nói về chiều nay

Nó như tách trà pha từ hôm trước

Nhè

Nhè

Xin đừng kể chuyện về một người đàn bà

Khi chiếc lá trên cành bắt đầu nghiêng lòng rụng xuống trước hoàng hôn

*Xin đừng đo cô đơn bằng nỗi nhớ

Người đàn bà đã chạm chiều bằng nhịp thở

Của tim trăng

Xin đừng nói về những con phố

Đã tím bằng lăng

Những con ve bắt đầu nghèn nghẹn

Hoa loa kèn rủ mùa hạ đến

Người đàn bà chiếm chiều


Niê A Dũng, Anh Dũng, the poet born Nguyễn Văn Dũng in 2002 at Thanh Vân, Cát Tân, Như Xuân, Thanh Hoá. Currently lives in Hanoi, Vietnam

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

I see people not by the colour of their skin

A poem in Vietnamese by Đinh Trường Chinh
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Art: Đinh Trường Chinh
Published on Gobblers & Masticadores Espana


I see people not by the colour of their skin

I see people not by the colour of their eyes

I see people not by their vernacular

I see people not by their sex

I see people not by their hair

their lips

their teeth

their nose.

I see people by their heartbeat

I see people by the expression in their eyes

their sympathy

their breath

I see people 

with the same red blood as mine

the blood dripping down this life.

I see people in the dark of night

I see people in the light

I see people in ruin

I see people in hope

I see myself in people

I see in people

I.

June 2022

_

tôi không nhìn người bằng màu da

tôi không nhìn người bằng màu mắt

tôi không nhìn người bằng tiếng nói

tôi không nhìn người bằng giới tính

tôi không nhìn người bằng tóc

bằng môi

bằng răng

bằng mũi.

tôi nhìn người bằng tim đập

tôi nhìn người bằng mắt trao

bằng cảm thông

bằng nhịp thở

tôi nhìn người 

cùng màu máu đỏ

như máu tôi đã chảy xuống cuộc đời.

tôi nhìn người trong đêm đen

tôi nhìn người trong ánh sáng

tôi nhìn người trong tan hoang

tôi nhìn người trong hy vọng

tôi nhìn tôi trong người

tôi nhìn người 

có tôi.

– thơ rác chiều #39 🙂

tự quạ. 16.6.2022.qsn.


Đinh Trường Chinh, the poet and artist, was born in 1970 in South Vietnam. The poet currently works in IT in Virginia, U. S. A.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

%d bloggers like this: