Coffee

A poem in Vietnamese by Nguyễn Thái Bình
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Art: Coffee in Ban Me Thuot by Trần Băng Khuê

Coffee

Coffee coffee

Drops and droplets

The bitter darkness of this life

An insatiable fragrant

Coffee coffee

the sole person at the one cafe

listening to the birds 

listening to their loneliness

Morning coffees

The April rain

The thousand teardrops

Into my cup falling.

.

.

Saigon cafe

Saigon in the new year in the old cafe

The heart in waiting, in youthful earnest for an old friend

Through the nonsensical chatter their query

How far is it to the old district?

The cost of living a long long list

Time and again never getting easier

Two hundred kilometres is long or short

To see if the heart is thus youthful or not.

_____

Cà Phê

Cà phê cà phê

Giọt rơi giọt rơi

Đen đời đắng chát

Hương thơm đê mê

Cà phê cà phê

Một mình một quán

Nghe con chim hót

Nghe mình cô đơn

Cà phê buổi sáng

Tháng tư mưa rơi

Như ngàn giọt lệ

Rót vào ly tôi.

.

.

Cà phê ở Sài Gòn

Sài Gòn năm mới ngồi quán cũ

Lòng như thơ trẻ, đợi bạn già

Tào lao chuyện phiếm nghe bạn hỏi

Đường về cố quận bấy nhiêu xa?

Cơm áo gạo tiền dài tít tắp

Năm tháng xem chừng chẳng nhẩn nha

Hai trăm cây số dài hay ngắn

Phải coi lòng muốn trẻ hay già.

____

January 2021


Nguyễn Thái Bình, a poet from Phan Thiet, Vietnam.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

Self-inflicted

A poem in Vietnamese by Nguyễn Thái Bình
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Art: Pencil sketch of Nguyễn Thái Bình by Nguyễn Thị Phương Trâm


SELF-INFLICTED

the morning

locked inside a dark cloud

the raindrops

the metal bars

I’m downtrodden

fertilising the trees with my sadness

the desolation shoved into

a single day

while outside

the low pressure brewed a storm

as you point your finger at my face

say

you self-inflicting fool

made me realise 

for how long have I been 

fearful of human interactions

I’m talking to the trees

the grass the bees

I’m some deadbeat maybe

a mistake, born in the middle of a city

finding myself yearning for elsewhere

each time the flowers 

in my garden

bloom.

_____

TỰ KỶ

buổi sáng

bị nhốt trong những đám mây mù

những hạt mưa

song sắt

tôi cúi gầm mặt

bón những nỗi buồn vào cây

sự cô đơn dường như dồn hết vào một ngày

ngoài kia

áp thấp đã biến thành bão nổi

Khi bạn chỉ vào mặt tôi

và nói

đồ tự kỷ

tôi chợt nhớ ra rằng chẳng biết đã bao lâu

tôi ngại giao thiệp với loài người

mà chỉ chuyện trò cùng

cây cỏ

có lẻ tôi là người cờ hó

được sanh nhầm và sống giữa thị thành

nên lâu lâu tôi cũng nhớ

khi hoa nở

trong vườn nhà

tôi.

____

February 2021


Nguyễn Thái Bình, a poet from Phan Thiet, Vietnam.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

Crumps on my birthday

A poem in Vietnamese by Nguyễn Thái Bình
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm


Nguyễn Thái Bình

CRUMPS ON MY BIRTHDAY

1.

Tearing off a page on the calendar this morning

Thoughtlessly threw away my age

Youth has gone away a distant memory

Left me behind with the silence

2.

Who cares about where the time has gone

I had enough of youth

To a point, I couldn’t care less like my hair

Through joy and sadness changing hue

3.

Once there was a knock on the door

Opened to find nothing but the wind

Our dog barked warning

It was the age-old man.

4.

Hey you, fifty

I’m grey, and you laugh?

Laughing at my delusions

So you may live in a dream, wavering for the rest of this life.

.

November 2020

_____

VỤN VẶT TRONG NGÀY SANH NHỰT

1.

Sáng nay ta xé đi tờ lịch

Vô tư xé bỏ tuổi chính mình

Tuổi trẻ mày đi biệt tăm tích

Bỏ lại ta và khoảnh lặng thinh

2.

Mặc kệ thời gian trôi đi đâu

Tuổi ta giờ trẻ đã đủ lâu

Đến lúc vô tình như sợi tóc

Cũng phải buồn vui để đổi màu

3.

Một bữa nghe ai gõ cửa nhà

Mở ra chỉ thấy gió thoảng qua

Lạ quá chó nuôi nhìn ta sủa

Đích thị thì ra lão tuổi già.

4.

Nhà ngươi, cái tuổi năm mươi

Thấy ta bạc tóc ngươi cười, cớ sao?

Ngươi cười ta hóa chiêm bao

Để ngươi mộng ảo, lao đao suốt đời.

.

(12/11/2018)


Nguyễn Thái Bình, a poet from Phan Thiet, Vietnam.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

Facebook

A poem in Vietnamese by Nguyễn Thái Bình
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Art: A sketch of his wife by Nguyễn Thái Bình


FACEBOOK

When you throw happiness into the crowd
you receive
the smiles
on their lips

When you throw sadness into the crowd
you receive
the smiles
from within their gut
I chose to
hold on to the sadness
if there ever
were for me.

November 2021
_____

Khi bạn quẳng niềm vui vào đám đông
bạn nhận lại
nụ cười
trên môi họ

Khi bạn quẳng nỗi muộn phiền vào đám đông
bạn nhận lại
nụ cười
trong bụng họ
tôi chọn
giữ lại muộn phiền
nếu có
cho riêng tôi.


Nguyễn Thái Bình, a poet from Phan Thiet, Vietnam.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

Robot

A poem in Vietnamese by Nguyễn Thái Bình
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm

ROBOT

I have two eyes but they don’t know how to cry
I have two hands but they don’t know how to hold
I have two legs but they don’t know how to stand
I have a head without a brain-Empty
I’m a robot of the twentieth century
I could discern the squeakiness in all parts of my body
I don’t know how to start because the software have not been installed
The screws couldn’t be refreshed.
The character E was the first bit of information I was fed
It was he, she, see or me
My first word was not mummy
It was a path only I could see.
I knew from that point then I was real
A professional vagrant
Begging for my past
I’m run always on the first OS version
Until there’s an automatic update
Thanks to the information technology revolution
Even when the hardware was incompatible
I have gradually found myself
I have two discerning eyes
I have two loving hands
I have two legs that could stand up and sit down
I have a brain that knows who I am.

April 2022
—–

Tôi có hai con mắt mà không biết khóc
Tôi có hai bàn tay nhưng không biết cầm
Tôi có hai cái chân nhưng không biết đứng
Tôi có cái đầu không có óc-Rỗng
Tôi là người máy từ thế kỷ hai mươi
Tôi nghe được sự cọt kẹt cơ khí trong người
Tôi không thể bắt đầu vì phần mềm chưa được cài đặt
Ốc vít tự thân nó không thể làm tươi.
Tôi được truyền bit thông tin đầu tiên bằng ký tự E
Là bụi tre, tò he, chiếc xe hay con ve
Tiếng gọi đầu tiên của tôi không phải là mẹ
Mà là một con đường chỉ dành riêng cho một chuyến xe.
Từ đó tôi luôn tin rằng mình là có thật
Một con người chuyên sống bằng nghề hành khất
Ăn mày dĩ vãng của chính mình
Tôi luôn chạy tôi bằng hệ điều hành phiên bản thứ nhất
Cho tới khi hệ điều hành tự động cập nhật
Nhờ vào cuộc cách mạng công nghệ thông tin
Dẫu khó khăn vì phần cứng không dễ dàng tương thích
Tôi đã dần nhận ra chính mình
Tôi có hai con mắt biết nhìn
Tôi có hai bàn tay biết vuốt ve
Tôi có đôi chân biết đứng lên ngồi xuống
Tôi có bộ óc biết tôi là ai.

Nguyễn Thái Bình

Nguyễn Thái Bình, a poet from Phan Thiet, Vietnam.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

So, you won’t be home for the new year

A poem in Vietnamese by Nguyễn Thái Bình
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Photography: Nguyễn Thị Phương Trâm

NYE 2016, Sydney Harbour, Australia

SO YOU WON’T BE HOME FOR THE NEW YEAR

Sending you from home a wisp of the wind

The twenty ninth is short of a day hence we’re celebrating early on the thirtieth

Actually you’re supposed to repaint the fading gate of time

Change your mother’s flickering lights for a year now, waits

Doesn’t happen where you live but the dust continues to burn our eyes

The sound of sighing drowning in a sea of absence.

Send you the breeze from the delta

The towering shadow of the water in Phan falls endlessly in longing

In blooms of hope dotted with wild blossoms 

The astonishing crowd at the market at the end of the year.

I want to end you the moments in your twenties

As an expatriate you became

Suddenly self-reliance 

You drank alone and alone you were drunk.

Every new spring…

=

January 2021

_____

TẶNG BẠN TẾT KHÔNG VỀ

Tôi gởi cho bạn một chút gió bấc quê nhà

Ngày hai mươi chín giao thiếu một ngày ba mươi nên tết sớm

Đáng lẽ ra giờ này bạn đang cùng cha sơn mới cánh cửa bạc thếch thời gian

Thay cho mẹ những bóng đèn sau một năm trường lé loi chờ đợi

Ở nơi bạn sống làm gì có nhưng lốc bụi mù làm cay xè đôi mắt

Mà sao tiếng thở dài nghe như chết đuối trong khoảng nhớ mênh mông.

Tôi gởi cho bạn một chút gió cửa sông

Có bóng tháp nước phố Phan ngã dài theo nỗi nhớ

Những nhành mai rừng lác đác nở những niềm hy vọng

Phiên chợ cuối năm khấp khởi những phận người.

Tôi muốn gởi cho bạn một thời tuổi đôi mươi

Khi mà từ đó bạn trở thành một người viễn xứ

Nơi mà từ đó bạn bổng trở thành một tâm hồn tư lự

Uống rượu một mình và say cũng một mình.

Mỗi độ xuân sang…


Nguyễn Thái Bình, a poet from Phan Thiet, Vietnam.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

There’s power but now there’s no water

A poem in Vietnamese by Nguyễn Thái Bình
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Art: Nguyễn Thái Bình

There’s power but now there’s no water
.
ON THE FIRST DAY OF SUMMER AT HIGH NOON THE POWER WAS CUT
The tiny town bubbling away on a stove
The power cut!
Appliances dripping water like the yellow pee of a gecko..

Happiness is reachable beyond the next century
Possibly or probably not at all?
Dreams folded in a cloudless sky, to Buddha
Prayers and offerings, waiting forever for the first rain

There’s still a small round plastic container of water
Just enough to wet your feet
Splash
Laugh and scream
Dream as much as you want son
Imagination of childhood is the only invaluable asset
Void of battering
So what if
The power is cut
The water is cut
And the prayers fall in profound silence.

June 2022
.
Giờ có điện mà cúp nước
.
BUỔI TRƯA ĐẦU HÈ CÚP ĐIỆN
Cả thành phố nhỏ như đang sôi lên trên lò lửa
Cúp điện!
Nước máy nhỏ từng giọt như nước đái thằn lằn..

Niềm vui sướng thì phải đợi đến tận thế kỷ sau
Nhưng cũng chưa chắc gì có được?
Mong ước đành gởi gắm vào cầu trời, khấn phật
Cơn mưa đầu mùa ngóng mãi cũng chẳng thấy rơi

Nhà còn thau nước nhỏ, con trai bố cứ bơi
Cứ vẫy vùng
Cứ la hét
Cứ tưởng tượng những gì con mong ước
Trí tưởng tượng trẻ thơ là thứ duy nhất đời mình có được
Mà chẳng cần phải trao đổi bán mua
Mặc xác
Cúp điện
Cúp nước
Và những lời nguyện cầu rơi vào thinh không.


Nguyễn Thái Bình, a poet from Phan Thiet, Vietnam.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

Beauty queen

A poem in Vietnamese by Nguyễn Thái Bình
Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Art: Đinh Trường Chinh


B e a u t y q u e e n

Suddenly you’re a beauty queen

Upon a death sentence

A bond on your head at eighteen

Internal screams of burning blackened flames.

How could beauty be measured?

The right size breast waist hips

By which intellect measurable

The answers are abundant drifting duckweed

Mother didn’t give birth to you so you may flaunt your beauty

Mother didn’t give birth to you for the conformity of a frame.

Mother didn’t give birth to you so you may be a beauty queen.

Mother gave birth, waiting for the tears the day you become a woman.

Mother gave birth to you so that you may be a girl.

Charming sweet and girly

A girl, you are the beauty queen

Amidst all things or at least for one being

The glorious fading light

The bitter words memories

Fame, a nostalgic regret

Lingering not endless, the mesmerising youth of a young woman. 

(September 2020)

_____

H o a h ậ u

.

Em bỗng được tuyên thành hoa hậu

Theo kiểu tòa tuyên án tử hình

Tuổi mười tám mang cùm trên trán

Trong reo hò của đám cháy u minh

Sắc đẹp nào đâu mà đo đếm 

Bằng số đo vòng vú eo mông

Trí tuệ nào đâu mà đo đếm

Bằng cách trả lời như bèo giạt trôi sông.

Mẹ sinh ra em không phải để đời đàm tiếu

Mẹ sinh ra em không để đời đo đếm cân đong

Mẹ sinh ra em không để thành hoa hậu

Mẹ sinh ra em để chờ khóc mừng ngày con sáo sang sông

Mẹ sinh ra em để làm con gái

Để làm duyên làm dáng ấp e

Con gái dĩ nhiên phải là hoa hậu

Giữa muôn trùng này của ít nhất một người.

Ánh hào quang cũng rồi dần lịm tắt

Lời chua ngoa cũng sẽ lãng quên

Danh hiệu rồi sẽ trở thành nuối tiếc

Có còn chăng, thời con gái miên viên.


Nguyễn Thái Bình, a poet from Phan Thiet, Vietnam.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

%d bloggers like this: