Equality

Sáng nay đọc thoáng qua những tin tức trên báo của anh Mark, làm tôi nhớ lại những stt tôi đã viết xuống trong những cơn thịnh nộ. Tôi thích ghi lại những gì hiện hữu trong đầu tôi trong những khoảnh khắc cảm xúc như vậy. Ý cuối cùng, không được rõ ràng như mong muốn của tôi.

Đòi hỏi của tôi chính không phải là về sự bảo vệ nữ quyền. Chưa đủ. Tôi muốn bảo vệ những người với những vị trí yếu hơn mình. Những người này thường là đàn bà. Chưa tính đến những người lớn tuổi, con nít. Tôi luôn luôn sẽ bảo vệ gia đình tôi, trong đó có chồng tôi.

Tôi đòi hỏi sự công bằng trước hết là ở gia đình tôi. Muốn đạt được sự công bằng, thứ nhất là phải chấp nhận sự khác biệt giữa con người. Khác gì những bài thơ và khúc văn. Tôn trọng trước hết là sự khác của mỗi chúng ta, nếu bạn muốn là một con cừu của Ngài thì cũng ok mà, tôi sẽ tôn trọng ý muốn của bạn. Tôi vẫn mong bạn đạt được những quyền lợi không hơn không kém so với những người tôi yêu. Đây là mong ước của tôi đến ngày tôi nhắm mắt.

Cách tôi xử là qua ngôn ngữ. Ngôn ngữ, chúng vô tội, nhưng chúng ta đổ tội cho chúng vì những tư duy quá hẹp của chúng ta.

Chúng ta đã lợi dụng ngôn ngữ để hành hạ và bắt nạt những người với vị trí yếu hơn mình. Nhiều tiền hơn gầy hơn mập hơn tóc dài hơn trắng hơn vàng hơn … chẳng có gì cắt chúng ta sâu hơn bằng ngôn ngữ. Úi trời qua những con chữ thanh lịch và hiểu biết.

Thật là đơn giản, những lời chân thành của những đứa bé đó, nhưng sống với một tư duy trẻ con là một việc khó thành công. Càng thêm tuổi càng khó, càng ác, tôi đã nhận ra trong khuôn mặt của mình mỗi sáng đánh răng rửa mặt. Rửa không nổi hết những nét ác nỗi buồn.

Tục tĩu hay không là sự tự nhiên Thượng Đế đã ban cho loài thú con người.

November 2021


Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

Boo 6

December 2, 2021

Boo mến,

Chưa gì đã hết một năm nữa giữa đại dịch. Đời sống kỳ cục tan nát sum vầy, khó thở quá boo ạ. Ta mãi đi tìm ta, giá như một cách đẹp như thơ của Tô Thùy Yên boo nhỉ?

Ôi anh sao rồi? Tôi cứ mãi xem anh như là một cái thùng rác tuyệt vời để tôi xả. Xin lỗi anh nhé, cứ vậy, tôi không bỏ được cái tật xấu xa này.

Boo à, cứ tiếp tục thôi, vẽ tiếp, viết tiếp, chia sẻ tiếp. Tôi thấy đến tuổi của hai ta, không còn gì để nuối tiếc, mong nhớ, mà thèm nữa. Cứ vậy, ráng sướng từng giây từng giờ. Tôi mong lắm sự lãng quên. Nhưng tôi… bổn phận chưa xong. Tiếp, cứ tiến tới boo ạ. Từ từ đến ngọn lửa của cuối đời mình.

Chúc boo và gia đình mùa giáng sinh ấm áp và năm mới an toàn và thật là vui.

Cười lên Boo ạ,

Trâm 


Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

Boo 5

October 12, 2021

Boo thân mến,

Thời gian bay một cách lạ thường, chúng ta có dành hương gì cho nó không? Lâu rồi chúng ta không tâm sự, bạn tôi hồn xác sao rồi? Những câu hỏi tôi hỏi anh hay tôi hỏi tôi? Chúng ta làm bạn với nhau làm chi chứ? Để tôi lợi dụng những bức tranh của anh, những câu thơ? Những màu sắc tôi cướp của anh đem về tô lại cuộc đời của tôi? Nghe có sến không, như những khúc Lan và Điệp tôi đã thuộc lòng không hiểu vì sao?

Anh khỏe chứ? Tôi hỏi anh hay tôi hỏi tôi?

Trâm


Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

Boo 1

November 2020,

Boo and I have an odd relationship. The relationship in the Social Cloud began with the poet and artist’s inability to sleep, and my irritation with the abundant wisdom given him on insomnia. The nonsensical pillow talk thrown over the fence by grey hair gentlemen and well wishes only frustrates my scientific brain – no no no, and no! So it was in the Cloud the scientist met the dreamer. 

Boo is an agnostic, kind with the temperament of my German puppy.  We don’t know whether it’s the food he’s consumed or a mutating gene enhancement, he stays up through the night in frustration and mesmerising obsession, conjuring women of all lines and curvature through charcoal, ink, and acrylic. The basement would be pungent with the scent of thinning spirit and turpentine. Upon her portrait, the casting of dawn, he discards the emptied cups of coffee, puts on a collared shirt for a day inside a more pragmatic digital cloud. The digital cloud grounds him in materialistic servitude impossible to escape but provides him with the means for a foundation of nurture. Boo is the parental boulder of certainty with straight A off-springs on a see-saw of art and literature; there’s no prouder patriarch. 

The days drifted along for Boo like so. He finds himself in Starbuck staring from beneath his ebony lashes, the women in his lucid midnight dreams – Westward, an embrace in fallen leaves. Then he’s there surrounded by the writers, the poets, sipping Macallan, his feet light as air on the frozen pavement. Something about a book cover, an article about his paintings, wrapped in the ordinary heart of the proletariat? – M, translate this for me. He would message me at three in the morning. The proletariat half-asleep shocked awake, pondering how she has managed to survive higher education to work in a dispensary. The proletariat and the poet turning fifty are a little confused; she is once again reacquainted with her mother’s language and begs daily for the poet’s work. It was where I had found Boo’s darkest clouds shifting endlessly, but never heavy enough to break into the rain. The fluffy grey ever-present hovered. It drifted with him into the next illustration, brush strokes, the crosses, the lopsided church steeples, and “em” somewhere praying – “take me to church”. It was my privilege to be there with him sometimes in those grey clouds.

A fluffy pink cloud drifts by at dawn, and Boo is a little giddy – I want to live simply M. In whispers of pinks and blues he spoke of her or was it, without her. The fleeting moments of Boo in the baby pink clouds in the sunrise were enough to lift you on butterfly wings. Upon the wings of a poet, wisps of the colour of an artist, always in the clouds. In the clouds, Boo carries with him, the heart of an idealist.


Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

The formidable sea

A poem in English by Nguyễn Thị Phương Trâm
Translator: Lê Vĩnh Tài
Photography: Nguyễn Thị Phương Trâm 
Published on
October 2022 Quarterly Edition of Văn Nghệ Biển Khơi

The lies I’ve told
These lies I’ve told so old
Old as the ancient trees
Old as the sea

The words woven in Moonbeam
In burnt Sunlight seems
In the whispering sea breeze
in your ear sighing, me

My laboured hunk of muscle
In tides wistful
Pounds pounding away
Ah the things I can, can’t say

To swim
To savouring the saltiness
The formidable sea

Biển mặn ghê gớm

Tôi nói láo miết rồi
đến giờ vẫn nói láo
những lời nói láo già như cổ thụ
xưa như biển

Những lời nói đan thành ánh trăng lừa dối
thành ánh mặt trời
bốc cháy trong gió biển
rì rào bên tai bạn, thở dài

tôi, cơ bắp cuồn cuộn của tôi
trong thủy triều đăm chiêu với những điều
tôi có thể
và không thể nói

Bơi
để thưởng thức vị biển mặn
ghê gớm
_____
SEPTEMBER 2019


Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

It’s simple, if the poem is good, it is good in any language, it would surpass time and your vernacular

Đơn giản là vậy nhé, thơ hay thì ngôn ngữ nào cũng sẽ hay, it would surpass time and your vernacular, nó có thể vượt qua cả ngôn ngữ và thời gian. 

Tháng vừa rồi tôi đọc lại tập thơ Radio mùa hè của anh Phan Nhiên Hạo, đã hai năm rồi đọc lại mà vẫn còn bị ám ảnh như xưa, những ngày tôi đã bị mất quê hương. Tôi dịch xong, tôi ngồi, tôi khóc, khóc cho ai? Cho tôi? Cho ba má tôi? Hay cho con tôi? Bao giờ sẽ quên?

Câu hỏi cần phải hỏi là tại sao phải quên? Nó đã là ta rồi mà. 

Tôi mệt mỏi lắm với những câu hỏi nhạt nhẽo khô khan.

Bạn là thi sĩ họa sĩ, đi tới đâu đi nữa bạn vẫn là thi sĩ họa sĩ. Ai trên trái đất này trong lòng cũng mang theo quê hương của mình.

Chúng ta sống chung một làng trên trái đất này (in the same global village). Nên khi tôi giới thiệu bạn trong thế giới ngôn ngữ của tôi, bạn là một thi sĩ họa sĩ trong một thế giới không biên giới.

Đặc quyền bình đẳng hay không, bạn là công dân toàn cầu, và đó là một sự khởi đầu.

Tôi muốn chia sẻ lại với bạn một bài thơ mà tôi đã vô tình dịch, bài thơ rất đẹp, những con chữ đã vượt thời gian và ngôn ngữ:

T H E    F R A G I L I T Y    O F    A    B R E A T H

)(  )(

soft

to gushing

a breath like a straw mat

cutting into a sound sleep

a breath like mine

heartbreaking

denial

echoes of a dagger

on heaving chest

life (sharpening its blade)

keen, out for fresh blood

the eerie breath

a sea of apparitions

endless crazy waves

breath shattering rocks

a life sentence in a grain of sadness

)(

31 tháng 5, 2022

M  A  N  H    T  H  Ở

)(  )(

nhè nhẹ

rồi dồn dập sao

thở như manh chiếu

cứa bào giấc mê

thở như ta

hống

não nề

vọng âm chủy thủ

bết bê ngực

đời

sắc lẻm hạt máu mùa tươi

thở như rờn rợn

ma hời đại dương

trăm năm bờ sóng dự cuồng

thở băm mành đá

hạt buồn chung thân

)(

h o à n g  x u â n  s ơ n

26 tháng 5, 2022

Trâm 

June 4th, 2022


Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

Loneliness

Loneliness is such a cliché that one wears it like armour, sharpened, shiny? Or is it simply a fault in our makeup? You were manufactured with a loose wire, a missing screw? To be alone is to admit defeat? Diminished in character, low self, absent ego? One or one hundred friends, does it make any difference? I don’t know. I just noticed that when I’m present in a moment of kindness, a moment of love… I forget I was born alone, at that hour just before dawn. 

_____

OCTOBER 2018


Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

In the shadows an ego

A poem in English by Nguyễn Thị Phương Trâm
Translator: Lê Vĩnh Tài

In the shadows an ego is published in the quarterly publication of Văn Nghệ Biển Khơi: http://www.bienkhoi.com/so-94/tho-nguyenthiphuongtram.htm


In the shadows an ego

sweet as dew 

flew

In the shadows who knew

I’m airborne

a mist

An ego in the dew flew knew

I’m a hot air balloon

across the sky high

The shadows, wings

a whisper of silent hope

Me, flying

in the shadows sigh…

_____

by Nguyễn Thị Phương Trâm, translation into Vietnamese by Lê Vĩnh Tài

Trong bóng tối bản ngã tôi 

ngọt ngào như giọt sương, 

bay

Trong bóng tối ai biết cái bản ngã 

tôi đang bay trên không 

một làn sương mù

Bản ngã tôi trong sương bay 

tôi biết bản ngã tôi là quả khinh khí cầu 

trên bầu trời cao

Những cái bóng, những đôi cánh 

thì thầm hy vọng thầm lặng

Tôi, đang bay 

trong bóng tối thở dài

____

March 2020


Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.

Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.

%d bloggers like this: