A poem in Vietnamese by Sấu Mã Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm Phographer: Nguyễn Thị Phương Trâm
New Jersey 2019
LISTENING
.
Swallowing half a smile
Remembering that place you’re still protesting
Those silent meaningless messages .
Everyone will eventually be alone
With no one to hustle
Just panting haemoglobin
.
Are rosy when we are rosy
Pink lilies radiating joy*
Quaking the depths waters
.
Clouds white sweeping
though wait
There are those vows
.
Light rises
The birds sounding like running water
Head lean bubbling listening.
.
November 2018
_____
LẮNG NGHE
. Nuốt nửa tiếng cười Nhớ nơi kia bạn đang chống chọi Những nhắn thầm chơi vơi . Ai rồi cũng một mình Chẳng có người chen lấn Chỉ những hồng cầu là hổn hển . Cứ thắm khi mình đang thắm Súng hồng bắn tia vui Động sâu đáy nước . Mây trắng bay ngờm ngợp Chưa đâu Còn mấy nguyện thề . Nắng lên Tiếng chim như nước Nghiêng đầu róc rách lắng nghe. .
*There is wordplay here: water lilies = hoa súng, súng = gun, bắn= shoot, bắn tia = radiating/propel. Too difficult for me to translate directly. Pink lilies symbolise purity of the hearth of youths, dreams, romance, marriage.
Sấu Mã, the poet is a retired professor living in Vietnam.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.
A poem in Vietnamese by Lê Vĩnh Tài Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm Photography: Nguyễn Thị Phương Trâm
Minh in Fuji film
What are you looking for?
.
how are you still hopeful
you insist on living
in a house full of cobwebs
.
till all the doctors
push you further into madness
into an institution
.
the fields are empty like your eyes
distant, searching for nameless stars
searching for black magic
.
what have you been looking for since then to now
how could all those doctors surmise?
.
in the street it’s high noon
a golden reflection across the riverbank
leaping sunlight across the water
shattering fronds of silver
all the while, the swing sways gently in the breeze
.
you see
a young boy, his hair is brilliant in the sunlight
bright red, standing there crying
it will occur to you then, that
this life is genuine
genuinely worth living…
.
January 2019
__________
.
bạn tìm kiếm những gì?
.
làm sao bạn có thể hy vọng
một ngôi nhà toàn mạng nhện
mà bạn đòi định cư
.
cho đến khi các bác sĩ đến
và đẩy bạn xa hơn vào bệnh viện
của những kẻ tâm thần
.
cánh đồng vắng như đôi mắt bạn
nhìn đến tận các ngôi sao vô danh
như bạn từng tìm kiếm làm ma thuật
.
từ trước tới giờ bạn đã tìm kiếm những gì
làm sao các bác sĩ có thể hiểu?
.
nắng trưa nay trong thành phố
vẫn vàng rực bờ sông
khi ánh sáng mặt trời bay lên khỏi mặt nước
vỡ như những chiếc lá bằng bạc
và một cái cây đu đưa nhẹ nhàng trong gió
.
bạn nhìn
một cậu bé, vẫn đầy ánh sáng mặt trời trên mái tóc
đỏ hoe, đứng khóc
bạn biết
cuộc sống này
thật đáng sống biết bao…
.
Lê Vĩnh Tài, the poet and translator born in 1966 in Buon Ma Thuot, Daklak, Vietnam. The retired doctor is still a resident of the Western Highlands and a businessman in Buon Ma Thuot.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.
A poem in Vietnamese by Hoàng Xuân Sơn Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm Photography: Nguyễn Thị Phương Trâm
Bella in NYC
A l O v E r s O m E w h E r E
.
I came to see her a little bewildered
my identification forgot in a safe at the hotel
I’m not exactly a visitor
consider me as a godly guardian of the house
because I can’t remember any kind of trip on the train
red yellow orange blue
all I can recall is me sitting in some fast food outlet
[wendy or maccas something like that]
waiting for the order
waiting for my number
it’s not clear what they’ve squeezed inside the sandwich
pork fish chicken beef
yes even the sandwich was a little bewildering
like her bewildering beauty
.
June 2021
—
M Ộ T B À I T H Ơ K I Ể U N G U Y Ễ N H O À I P H Ư Ơ N G
[ một chút Nguyễn Đức Tùng ]
~~~~~
m Ộ T n G Ư Ờ i y Ê U n À o đ Ó
tôi đến thăm em rất mù mờ
bỏ quên lý lịch trong chiếc hộp an toàn ngoài khách sạn
đừng gọi tôi là khách
cũng có thể tôi là thổ công
bởi vì tôi không nhớ đã đi tuyến xe điện ngầm nào
cam vàng xanh đỏ
chỉ nhớ tôi đang ngồi trong một tiệm bán thức ăn nhanh
[oen-đi hay mắc-đô quỷ quái gì đó]
gọi 1 chiếc bánh đợi
thêm 1 chiếc bánh chờ
tôi không rõ người ta nhồi nhét thức gì bên trong
heo cá gà bò
chiếc bánh cũng mù mờ
như nhan sắc em
~~~~~
h o à n g x u â n s ơ n
28 nov. 2018
Hoàng Xuân Sơn
A renowned poet, born 1942, writes under various pseudonyms: Hoàng Xuân Sơn, Sử Mặc, Hoàng Hà Tỉnh, Vô Ðịnh…
Hometown: Vỹ Dạ, Huế.
Lý Thường Kiệt Primary
Bán Công High School and Quốc Học Huế High School
Bachelor of philosophy, and postgraduate of political science and commerce at The university of Văn Khoa Sài Gòn.
Worked at the Ministry of Transport and Communication, a branch of the General Department of Postal Service of the Republic of Vietnam.
After 1975 worked in the Postal Office for 7 years. December 1981 settled in Montreal, Canada.
The poet’s career span from 1970 to the present day his work has been published in many literary publications. In vietnam: Văn, Chính Văn, Diễn Ðàn, Khởi Hành, Nghiên Cứu Văn Học, Ðối Diện, Thân Hữu, Xây Dựng Nông Thôn, Ngưỡng Cửa, Nhà Văn. Outside of Vietnam: Làng Văn, Văn Học, Văn, Thế Kỷ 21, Chủ Ðề, Sóng, Sóng Văn, Nắng Mới, Saigon Times, Hợp Lưu, Phố Văn, Gío Văn , Canh Tân, Ði Tới, tạp chí Thơ.
Collaborating platforms: Litviet (U.S.A), Tienve (Australia), Vanchuongviet… and the translations of his poetry into English by Nguyễn Thị Phương Trâm on SONGNGUTAITRAM.
Published work:
Viễn Phố (thơ, Việt Chiến xb 1988)
Huế Buồn Chi (thơ,93)
Lục Bát (thơ, 2005)
Ref: vanchuongviet.org
–
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.
A poem in Vietnamese by Hoàng Xuân Sơn Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm Photographer: Đinh Trường Chinh
đi xa by Đinh Trường Chinh
t h e j o u r n a l
.
I’m always running
inside the oddity domain of my brain
legs of an ostrich – heart of an alezan stallion
searching for a hint of spring
I’m dreaming of the past
when life was wrapped in fate
Liberty sentenced to death
[ in the streets only one kind of life changing joy ]
some after gulps of credo upon a new day believes it was enough for their stomach
animals upon dusk inhaling upon nothing
dazed dreams at the apex of evil
the daytime choruses self inflicted
in tearing laughter
as the doctrine paints the town red
.
I’m up breathless
via a single thoughtful stab at the truth
ah yes there’s the sound of screaming in the street
the prehistoric barbaric groans
ah yes I’m swimming against the tides of my mind and my heart
drowning in a flood of confusion
the ridiculous warped sneering faces
the pain yet to take shape before
life was viciously washed away
my stance and steps for many years were just as such
in the form of desiccated leaves
the sappy green tree demanded its day but
my youthful journey ended in an abrupt halt
beneath an overwhelming dark cloud
the tragic self destruction of the horizon of a nation in every raindrop
.
I received not a word of kindness from anyone
the suspicion in where are you going
the chill of the cold shoulder steadily seeping sound
between those dogging each other at the border
the pain and devastation
me questioning even the heart of a child
when there’s nothing left but adamant darkness
who upon their return the soothing song of compassion
the renew attempt to touch my heart at the precipice
someone upon their day of penance
a day when faith is the order of a well trained demeanor
me and the mist. and the shadows of the trees
and the bronze bust
held our breath
.
March 2021
—
n h ậ t k ý
.
tôi chạy hoài chạy hủy
trên vùng trí tưởng tôi lạ kỳ
mang tôi chân đà điểu – trái tim ngựa hồng
đi tìm một bóng dáng mùa xuân
trôi mơ hồ dĩ vãng
khi đời sống rào khung định mệnh
Tự Do bị kết án tử hình
[ chỉ có một thứ hạnh phúc đổi đời chạy rông ngoài phố ]
có con người sớm mai hớphớp vài ngụm tín điều tưởng mình no vừa bụng đói
có bầy thú tối chiều ngápngáp thu không
mộng mơ rù rì trên đỉnh đầu thập ác
ngày hát lại điệp khúc tự trào
cười ra nước mắt
ôi vầng dương dập tắt hôm nào
khi chủ nghĩa nhuốm kinh thành đỏ ối
.
tôi thức dậy hụt hơi
cái gì vừa đâm một nhát trí mạng vào sự thật
phải rồi tôi đang nghe tiếng gào la dậy đường
âm thanh man rợ thời khuyết sử
phải rồi tôi đang bơi ngược dòng tim óc
cơn lũ nhận chìm hoang mơ
những khuôn mặt dị hình nói cười nham nhở
một nỗi đau chưa kịp thành hình
đã cuốn đời đi hung bạo
tôi đứng đi như thế nhiều năm
bằng hình hài một xác lá khô
cây nhựa xanh đòi đoạn
con đường thanh xuân ngỡ ngàng tai biến
dưới đám mây đen trùm phủ thói lề
hạt mưa tự vẫn bầu trời quê hương thảm đạm
.
không ai nói với tôi một lời thân mến
bạn hỡi về đâu vẻ hoài nghi
khúc lạnh nhạt ngày mỗi lấn sâu
giữa con người truy kích biên giới
khổ đau và hủy diệt
tôi thắc mắc cả tấm lòng trẻ thơ
khi quanh đây chỉ còn bóng đêm rình rập
có bước ai về đường khuya hát ru bài trắc ẩn
động lòng tôi dưới bực thềm tân toan
kẻ tha nhân của một ngày sám hối
ngày mà niềm tin huấn dụ vẻ thuần thục bên ngoài
tôi và sương. và bóng lá cây
và khuôn mặt tượng đồng
nín thở
.
HoàngXuânSơn
1978-2011
Hoàng Xuân Sơn
A renowned poet, born 1942, writes under various pseudonyms: Hoàng Xuân Sơn, Sử Mặc, Hoàng Hà Tỉnh, Vô Ðịnh…
Hometown: Vỹ Dạ, Huế.
Lý Thường Kiệt Primary
Bán Công High School and Quốc Học Huế High School
Bachelor of philosophy, and postgraduate of political science and commerce at The university of Văn Khoa Sài Gòn.
Worked at the Ministry of Transport and Communication, a branch of the General Department of Postal Service of the Republic of Vietnam.
After 1975 worked in the Postal Office for 7 years. December 1981 settled in Montreal, Canada.
The poet’s career span from 1970 to the present day his work has been published in many literary publications. In vietnam: Văn, Chính Văn, Diễn Ðàn, Khởi Hành, Nghiên Cứu Văn Học, Ðối Diện, Thân Hữu, Xây Dựng Nông Thôn, Ngưỡng Cửa, Nhà Văn. Outside of Vietnam: Làng Văn, Văn Học, Văn, Thế Kỷ 21, Chủ Ðề, Sóng, Sóng Văn, Nắng Mới, Saigon Times, Hợp Lưu, Phố Văn, Gío Văn , Canh Tân, Ði Tới, tạp chí Thơ.
Collaborating platforms: Litviet (U.S.A), Tienve (Australia), Vanchuongviet… and the translations of his poetry into English by Nguyễn Thị Phương Trâm on SONGNGUTAITRAM.
Published work:
Viễn Phố (thơ, Việt Chiến xb 1988)
Huế Buồn Chi (thơ,93)
Lục Bát (thơ, 2005)
Ref: vanchuongviet.org
–
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.
A poem in Vietnamese by Nguyễn Thái Bình Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm Photography: Nguyễn Thị Phương Trâm
A POEM IN AN OUTBREAK
The poet is coughing and feverish
suspicious of an infection
yet didn’t bother with a test or isolation.
After biological samples
plenty were opportunities to see the health professionals busy live-streaming
singing cutting their hair in blood oaths
making plans to wind up the spirit
fight the outbreak
the poet disappeared.
Resources stretched to the max
looking for more
doctors
the hospital head replied to the papers were
maybe he has a private errand
or some delicate situation
otherwise, why would the poet
evade isolation
In the end, they found him in a rather humbling state
I’m not trying to avoid isolation
I’m not trying to avoid isolation
He exclaimed
I was in the middle of trying to finish a poem
I was worried about losing the stanzas
The poet now
on oxygen
the poem completed
doctors live-streaming
taking pictures
the accomplishments.
.
November 2020
_____
BÀI THƠ MÙA DỊCH
Nhà thơ ho và sốt
bị nghi ngờ mắc dịch
nên đưa vào viện để xét nghiệm và cách ly.
Sau khi lấy mẫu bệnh phẩm
thừa cơ các y bác sỹ đang bận live stream
ca hát và cắt tóc ăn thề
nhằm lên giây cót tinh thần
chống dịch
thì nhà thơ trốn biệt.
Cả hệ thống căng mình
tìm kiếm
bác sỹ
viện trưởng trả lời phỏng vấn báo chí
chắc ông ấy có việc riêng
hay là tình huống tế nhị
chớ nhà thơ
làm sao lại phải trốn cách ly
Rốt cuộc người ta cũng tìm thấy nhà thơ trong trạng thái nhu mì
Tôi không trốn cách ly
Tôi không trốn cách ly
Ông ấy nói
Tôi chỉ làm cho xong bài thơ dang dỡ
Tôi chỉ sợ tứ thơ bay đi
Bây giờ nhà thơ
đang thở oxy
khi bài thơ đã hoàn thành
và các bác sĩ đang live stream
chụp hình
thành quả.
Nguyễn Thái Bình, a poet from Phan Thiet, Vietnam.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.
A Poem in Vietnamese by Inra Sara Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Inra Sara (source: poet’s social media’s page)
Time as rocks she slept, me
thinking I could her – my dream
dreaming of her. Her wishing to escape this life
–
rocks, I believed she could – me
craving for her. She asked to leave
a lifetime in rocks, I knew she could
–
– softly me touching her. Me crashing
hard into her, her voice shattered.
Her singing, as I
–
woke her. She is – the lines
silhouette, the rhythmic height
of laughter. Apsara A sa ra
–
I called her name – her stepping out
dancing dancing prancing
danced. Her present in this lifetime
–
her presence known. A lifetime
Celebrating her, her sad. Her silent
– day, month, years, centuries
–
millenniums. She turned, left
won’t stay. I couldn’t call. Her
collapsing. yearning for the rocks
–
to return as rocks. Once
and forever. Ap sa ra Ap
s a r a.
–
(January 2020)
_____
Thuở em ngủ quên trong đá, tôi
nghĩ có thể em có – tôi mơ
mộng em. Khi em ước thoát đời
–
đá, tôi tin em sẽ có – tôi
thèm khát em. Lúc em đòi rời
kiếp đá, tôi biết em chắc có
–
– tôi khẽ chạm vào em. Tôi vỗ
mạnh vào em, em vỡ tiếng nói.
Em cất tiếng hát, khi tôi đánh
–
thức em. Em đã có – đường nét
và hình khối, dáng đứng với điệu
cười. Apsara Ap sa ra
–
Tôi gọi tên em – em bước ra
và nhảy múa nhảy múa nhảy
múa. Người đời thấy em có mặt
–
biết em đang có mặt. Thuở đời
tung hô em, em buồn. Em nín
lặng – ngày, tháng, năm, thế kỉ
–
và thiên kỉ. Em ngoảnh đi, không
thể níu. Tôi không thể gọi. Em
sụp đổ. Em mong về với đá
–
quyết trở lại kiếp đá. Một lần
và vĩnh viễn. Ap sa ra Ap
s a r a.
Inra Sara, the poet, and critic born on 20 September 1957 in Làng Chăm Mỹ Nghiệp, Vietnam.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.
A poem in Vietnamese by Linh Phương Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm
Linh Phương (source: the poet’s social media page)
A Memorabilia for My First Love
_________
Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Linh Phương
Phạm Duy phổ nhạc
Thái Thanh trình bày
_______________________
When was my return you had asked
My answer was soon(soon I will be home)
Not from the battle at Pleime
Or Đức Cơ – Đồng Xoài – Bình Giả
–
My return through the swaying trees
My return in a wooden box pinned with flowers
My return on a stretcher
On a helicopter the whites of mourning
–
Hidden from sunlight upon dusk my return
Shrouding wholly my soul, a sad poncho
Upon your brilliant black hair my return
Adorned in haste the mourning cloth of an eternal goodbye.
–
Upon your woeful sorrow my return
The copper bullet a memorabilia then
A keepsake upon your marriage, my gift
The virtue of a girl lost in a single moment
–
On wooden crutches my return
Lost of a limb, a broken man
Your awkwardness in a stroll through the street blooming with flowers
Side by side with a hardened maimed lover
–
Let us just look upon each other as strangers
You look at me – as though we’ve never met
I look at you – trying to forget
An old lover, for a night.
–
(April 2021)
—
ĐỂ TRẢ LỜI MỘT CÂU HỎI
Em hỏi anh bao giờ trở lại
Xin trả lời mai mốt anh về
Không bằng chiến trận Pleime
Hay Đức Cơ – Đồng Xoài – Bình Giả
–
Anh trở về hàng cây nghiêng ngã
Anh trở về hòm gỗ cài hoa
Anh trở về bằng chiếc băng ca
Trên trực thăng sơn màu tang trắng
–
Mai trở về chiều hoang trốn nắng
Poncho buồn liệm kín hồn anh
Mai trở về bờ tóc em xanh
Vội vã chít khăn sô vĩnh biệt
–
Mai anh về em sầu thê thiết
Kỷ vật đây viên đạn màu đồng
Cho em làm kỷ niệm sang sông
Đời con gái một lần dang dở
–
Mai anh về trên đôi nạng gỗ
Bại tướng về làm gã cụt chân
Em ngại ngùng dạo phố mùa xuân
Bên người yêu tật nguyền chai đá
–
Thì thôi hãy nhìn nhau xa lạ
Em nhìn anh – ánh mắt chưa quen
Anh nhìn em – anh sẽ cố quên
Tình nghĩa cũ một lần trăn trối.
_____________
Inspired lyrics and music by Phạm Duy
–
Bài thơ này đã được nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc thành bài hát Kỷ vật cho em (năm 1970).
–
You’ve asked me, when will I return
My answer, my answer is soon.
My return upon a victory at Pleime,
Or Đức Cơ, Đồng Xoài, Bình Giã,
My return my return upon the swaying trees
My return, sometimes in a wooden box pinned with flowers,
My return upon a stretcher
On a helicopter painted in the whites of mourning.
–
You’ve asked me, when will I return
My answer, my answer is soon.
My return hidden from sunlight, on a lonely afternoon
The sad poncho shrouding wholly my soul
My return upon your brilliant black hair
Banded in haste the mourning cloth. My love!
–
You’ve asked me. You’ve asked me when will I return
My answer, my answer is soon
My return by a black copper bullet
A memobilium upon your marriage my gift, a souvenir
My return on wooden crutches
My return is staggering short of a limb.
You’re awkward in a stroll
Spring, by a maimed hardened lover.
–
You’ve asked me, when will I return
My answer, my answer is soon
My return in the eyes of strangers
My return abruptly amidst your life
As though we’ve never met
Trying to forget the one night… My love!
–
You’ve asked me when will I return
My answer, my answer is soon…
—
Kỷ Vật Cho Em
Em hỏi anh, em hỏi anh bao giờ trở lại
Xin trả lời, xin trả lời mai mốt anh về.
Anh trở lại có thể bằng chiến thắng Pleime,
Hay Đức Cơ, Đồng Xoài, Bình Giã,
Anh trở về anh trở về hàng cây nghiêng ngả
Anh trở về, có khi là hòm gỗ cài hoa,
Anh trở về trên chiếc băng ca
Trên trực thăng sơn màu tang trắng.
–
Em hỏi anh, em hỏi anh bao giờ trở lại
Xin trả lời xin trả lời mai mốt anh về.
Anh trở về chiều hoang trốn nắng
Poncho buồn liệm kín hồn anh
Anh trở về bờ tóc em xanh
Chít khăn sô lên đầu vội vã. Em ơi!
–
Em hỏi anh. Em hỏi anh bao giờ trở lại
Xin trả lời, xin trả lời mai mốt anh về
Anh trở lại với kỷ vật viên đạn đồng đen
Em sang sông anh cho làm kỷ niệm
Anh trở về anh trở về trên đôi nạng gỗ
Anh trở về, anh trở về bại tướng cụt chân.
Em ngại ngùng dạo phố mùa Xuân,
Bên người yêu tật nguyền chai đá.
–
Em hỏi anh, em hỏi anh bao giờ trở lại
Xin trả lời, xin trả lời mai mốt anh về
Anh trở về nhìn nhau xa lạ
Anh trở về dang dở đời em
Ta nhìn nhau ánh mắt chưa quen
Cố quên đi một lần trăn trối… Em ơi!
–
Em hỏi anh em hỏi anh bao giờ trở lại
Xin trả lời, xin trả lời mai mốt anh về…
Linh Phương, the poet born and grew up in Saigon, Vietnam.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.
A poem in Vietnamese by Thái Hạo Translator: Nguyễn Thị Phương Trâm Art: Đinh Trường Chinh
Phạm Đoan Trang
A sound like a falling egg
breaking on a boulder
the earth in numbing silence
people whispering the name
Phạm Đoan Trang
snippets in all that loud Vietnamese
leather attaches
suits
and talk of democracy
– You shouldn’t be the one on a hunger strike
while out there they eat drink have their coffees cigarettes
from the ancient East to West, the mentions of your name
to dressing up their status quo
in dark, cool glasses
man buns and scruffy beards
Trump this and that
there again your name
A woman should have the right to be a wife
be mothers of babies
we all want a family
all afraid of the cell
In this country, the women consistently at the frontline
Bà Trưng Bà Triệu on elephants backs fighting, an era of sunrise
in a period of decay rose for women Hồ Xuân Hương poetry
in a period the men busy still counting the seasons
cavorting with the other woman
mooning
men busy singing “chí cả không thành”
Việt men with big heads, the bare achievement
A noisy home
turbulent homeland
they’re busy debating while a woman dares bid for freedom, taken away
they’re sad
startled for a mere minute
we are also sad
also mindless
cowards.
– You must live
don’t die in this barbaric society.
October 2020
_____
Tiếng rơi như trái trứng
vỡ trên tảng đá
mặt đất câm lặng
người mình rì rào nhắc
Phạm Đoan Trang
người Việt ồn ào nhắc giữa hỗn độn lời
cặp da
áo vét
người ta còn bận nói về dân chủ
Em đừng tuyệt thực
vì ở ngoài kia họ vẫn ăn nhậu và cà phê thuốc lá
giữa chuyện đông tây kim cổ, họ có nhắc tên em
để trang điểm thêm vào dáng ngồi
vào mắt kính đen rất ngầu
đàn ông búi tóc và để râu
bàn chuyện tổng thống Trump
thi thoảng cũng nhắc tên em
Một người phụ nữ nên được làm vợ
và làm mẹ của những em bé
ai chẳng thèm một gia đình
và sợ hãi những xà lim
ở đất nước này phụ nữ phải xông pha
Thủa bình minh là Bà Trưng Bà Triệu
cưỡi voi đánh giặc
Hồ Xuân Hương làm thơ cho đàn bà giữa buổi suy tàn
Giữa lúc đàn ông còn bận vịnh tùng mai cúc trúc
bận tán gái
chơi trăng
đàn ông còn bận hát “chí cả không thành”
bất đắc chí là mốt của đàn ông xứ Việt ta
Xứ sở ồn ào
xứ sở huyên náo
người ta kháo nhau khi một người đàn bà bị tóm vì dám làm người tự do
người ta buồn
và giật mình mươi phút
ta cũng buồn
như một kẻ vô tri
và hèn hạ
Em đừng chết
giữa đám người man di.
Thái Hạo, the poet and journalist currently lives in Vietnam.
Nguyễn Thị Phương Trâm, the blogger, poet, and translator, was born in 1971 in Phu Nhuan, Saigon, Vietnam. The pharmacist currently lives and works in Western Sydney, Australia.